Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Đau lòng
Không khí trên bàn ăn khá kỳ lạ.
Bà Kim Nhã ngồi cạnh bé Bin và liên tục hỏi han quan tâm cậu muốn ăn gì.
Ông Nam thì nói chuyện công việc với Đình Phong.
Chỉ duy nhất có một người lạc lõng cô đơn ngồi trong góc, đó chính là Khả Hân.
Cô hầu như không nhấc đũa gắp thức ăn, không phải vì kén ăn mà bởi vì bữa cơm này đối với cô rất nặng nề.
Ngoại trừ bé Bin, tất cả mọi người trên bàn ăn dường như đều coi cô là người vô hình.
Đột nhiên, tiếng tin nhắn ở điện thoại vang lên, cô tò mò rút điện thoại xem ai nhắn tin giờ này.
Thì ra là thầy giáo Châu.
“Tivi đang phát trực tiếp Chương trình Ước mơ của bé có tiết mục Khát vọng do cô Hân biên đạo nhé.
Khả Hân có chút sững sờ.
Lập tức, nỗi buồn trong lòng cô được thay thế niềm vui khó tả.
Cô vàng xin phép bật tivi để cả nhà _ cùng xem.
Nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc đang thực hiện những động tác múa hết sức uyển chuyển, Khả Hân kích động ra ký hiệu với bà Kim Nhã.
Rất tiếc, mẹ chồng cô chưa bao giờ hiểu những động tác đơn giản này.
Ngược lại, bà lập tức cảm thấy phản cảm.
Bà Kim Nhã rất ghét việc Khả Hân sử dụng ngôn ngữ câm điếc vì bà cho rắng điều này càng thể hiện Khong thèm để ý đến cô, vươn tay chuyển kênh khác làm Khả Hân rất hụt hãng.
Niềm vui no nhỏ mới xuất hiện trong lòng từ từ biến mất.
Gô chỉ muốn mẹ chồng biết đây là tiết mục mà cô dàn dựng.
Tiết mục ấy được phát sóng trên tivi ở một Chương trình nổi tiếng.
Cô không vô dụng như bà vẫn nhận định.
Bất chợt, tiếng bé Bin reo lên thu hút sự chú ý của cả nhà.
Phong trên tivi kìa.”
Cậu mở to đôi mắt, ngạc nhiên chỉ về phía tivi đang phát sóng sự kiện tiếp theo.
Khả Hân cũng ngạc nhiên vô cùng.
Cô nhìn thấy hình ảnh của Đình Phong xuất hiện.
Anh mặc bộ vest bảnh bao, thân hình cao lớn cùng nụ cười sáng lạn, đôi mắt nâu quyến rũ khiến anh như là tâm điểm của đám đông.
Đây là một Chương trình tôn vinh những doanh nhân trẻ thành đạt và Đình Phong cũng nằm trong số đó.
ánh mắt Khả Hân lại – vào người phụ nữ đang đứng sát cạnh anh.
Gương mặt cô tái nhợt, người đó không ai khác chính là Đào Ngọc Nhi.: “Xem Đình Phong và Ngọc Nhỉ kìa, đúng là trai tài gái sắc.”
Bà Kim Nhã vui vẻ nói khiến tâm trạng Khả Hân càng thêm nặng nề Cảm giác được ánh mắt của mẹ chồng hướng về phía mình, người Khả Hân cứng đờ, miệng đăng chát.
Kết hôn với Đình Phong hơn bốn người.
Ngược lại, sự tồn tại của cô còn là một bí mật.
Tất cả chỉ vì cô là một kẻ khuyết tật.
Ông Nam nghe bà Kim Nhã nói thế cũng hài lòng nhận xét: “Con bé Ngọc Nhi này đúng là mọi phương diện đều xuất sắc.
Không những xinh đẹp, học thức cao mà gia đình còn là chỗ quen biết với nhà mình.”
“Đúng thế, hơn nữa, Ngọc Nhi còn có công dạy dỗ tốt cu Bin nên thăng bé mới được như thế này.”
Khả Hân cảm thấy nghẹn uất, hai má cô nóng bừng.
Gô biết bà Kim Nhã đang gián tiếp chê bai cô không thể dạy nổi con học.
Cắn môi để ngăn dòng lệ đang trực trào ra trong khóe mắt, Khả Hân cúi gầm mặt xuống nhìn bát cơm.
Bé Bin lặng lẽ liếc Khả Hân, biết mẹ lại không vui, giận dôi đẩy bát cơm ra và nói: Con không muốn học với cô ấy nữa.”
Thái độ của bé Bin làm tất cả mọi người trên bàn ăn đều giật mình.
Bà Kim Nhã tức giận truy hỏi ai là người dạy cậu nói điều này.
Ngay cả Đình Phong cũng nghiêm khắc trách mắng bé Bin vì thái độ hỗn hào với cô giáo của mình.
Hậu quả là bé Bin òa lên khóc, ông Nam phải dỗ dành mãi cậu mới chịu nín.
Bà Kim Nhã nghĩ Khả Hân xúi en ngợi Đào Ngọc Nhỉ trước Khả Hân thấy Đình Phong không thèm nói giúp mình lấy một câu, buồn bã đứng dậy làm dấu xin phép ra ngoài.
Cô cần phải ra khỏi đây để hít thở không khí giúp cô bình tĩnh lại.
Không gian nơi này khá yên tĩnh, một vài cơn gió nhẹ khẽ thổi bay những sợi tóc của Khả Hân, cô ngước lên nhìn bầu trời đây sao và thở dài, Quả thực, Đình Phong và Ngọc Nhi thực sự xứng đôi, còn cô chi là một con người hết sức tầm thường, thậm chí khiếm khuyết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy,hoang mang về quyết định của bản thân, liệu cô thực sự sẽ chờ được một ngày Đình Phong quay trở lại và chấp nhận cô sao? “Thế nào? Nhìn thằng Phong ở bên một cô gái khác, cô thấy ghen tị.
Giọng nói đột ngột của bà Kim Nhã vang lên phía sau lưng khiến Khả Hân giật mình.
Cô quay lại và nhìn thấy mẹ chồng mình đang bà mim cười lạnh nhạt.
“Cô ghen tị cũng phải thôi, ai bảo người ta giỏi hơn cô về mọi mặt như vậy.”
Khả Hân cúi đầu, móng tay đâm vào thịt đau nhói.
Cô không biết mình nên nói gì hay là nên phản ứng gì, do đó quyết định im lặng.
Thấy vẻ cam chịu của Khả Hân, bà Kim Nhã bỗng nhiên tức giận.
Bà bước đến trước mặt cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn ánh mắt của bà.
Khả Hân cảm thấy một trận rùng mình.
Đến việc phản bác lại lời tôi nói là cô còn không làm được, vậy cô có tư cách gì mà ở bên con trai tôi, có năng lực gì mà làm vợ nó, hay chỉ là gánh nặng suốt đời?”
: “Nếu không có cô, thăng Phong đã cưới được người vợ giỏi giang như Ngọc Nhị, gia đình tôi cũng không phải xấu hổ giấu diếm thân phận vợ nó như bây giờ.”
“Cô không biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo xuất thân của cu Bin đâu.
Nhưng tôi thà – để họ hiếu lâm thắng bé không có mẹ còn hơn là phải công khai mẹ nó là người câm, và là kẻ năm xưa tìm mọi cách để trèo lên giường ba nó.”
Mặc kệ vẻ mặt tái xám của Khả Hân, bà Kim Nhã tiếp tục chất vấn cô: “Coi như năm xưa cô vì hoàn cảnh gia đình nên mới hiến thân cho con trai tôi, thì trong mấy năm nay, nhờ gia đình tôi mà công ty của anh cô đã có chỗ đứng trên thương trường, cũng coi như là bù đắp việc cô sinh ra cháu đích tôn cho nhà họ Hoàng.
“Đã đến lúc cô nên rời khỏi cái nhà này.
Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẵn sàng chi cho cô một khoản tiền lớn.
Cô muốn bao nhiêu cũng được, miễn là sau đó cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình tôi nữa.”
Đến lúc này, Khả Hân không thể chịu đựng được nữa.
Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Từng câu từng chữ của bà Kim Nhã như xát muối vào lòng cô.
Cô muốn gào thét chỉ trích lại lời bà nhưng bất lực.
Chưa bao giờ cô hận mình là một người câm đến thế.
Khả Hân tuyệt vọng ngồi sụp xuống úp mặt vào đùi để khóc, phía trên đầu vẫn vang lên giọng nói lạnh lùng sau cùng của mẹ chồng: “Cỏ dại vốn dĩ không thể so sánh được với hoa hồng cao quý đẹp đẽ, cho dù nó có sống dai như thế nào rồi cũng sẽ có một ngày bị nhổ vứt đi.”
Nói xong, bà bỏ đi, mặc kệ Khả Hân vẫn đang khóc thút thít ở ngoài vườn.
Đối với bà, Khả Hân chỉ giống như một kẻ ngoại đạo, vĩnh viễn cũng không bao giờ trở thành người con dâu mà bà mong muốn.
Khả Hân bước về phòng như kẻ n.
Thậm chí cô còn không muốn bật điện sáng.
Bóng tối bao trùm lấy cơ thể của Khả Hân khiến cô có cảm giác an toàn.
Đơn giản vì lúc này sẽ không có ai trông thấy cô, không ai chỉ trích cô, và cũng không có ai nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi của cô.
Khả Hân cứ năm như thế cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua cửa phòng và mở cửa phòng đối diện: Cô biết đó là Đình Phong, anh đang ôm bé Bin đã ngủ say về phòng của cậu’ Một lát sau, cánh cửa phòng cô mở ra và ánh đèn lập tức chiếu sáng cả căn phòng, Khả Hân khẽ vươn tay che lại ánh mắt và nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt còn sót lại.
“Rốt cuộc cô làm sao, từ lúc về nhà cứ như người mất hồn.”
Đình Phong không vui lên tiếng.
Anh đoán là cô cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy anh và Ngọc ‹.Nhi trên tivi.
Nghĩ vậy, Đình Phong nhếch môi khinh thường.
Một kẻ chỉ tạm thời chiếm vị trí vợ của anh mà cũng đám bày đặt ghen tuông.
Thật là vớ vẩn.
Tuy vậy, nhìn Khả Hân năm trên giường, bộ ngực cao vút đang phập phồng, Đình Phong cảm thấy cổ họng căng thẳng, yết hầu khế nhúc nhích theo ánh mắt của anh.
Không thể không thừa nhận, lúc này trông Khả Hân cực kỳ hấp dẫn.
Cô giống như bông hoa mỏng manh bị tàn phá trong gió lạnh khiến anh rất muốn lao vào xâu xé.
Chưa bao giờ là người bạc đãi bản thân,Đình Phong lập tức cởi quần áo bước lại phía Khả Hân, cơ thể anh bao trùm lấy cô.
Lúc này, Khả Hân thật sự,luống cuống.
Cô vốn cho rằng bộ dạng mệt mỏi của mình sẽ khiến Đình Phong chán ghét, thậm chí anh có thể sang phòng của bé Bin để ngủ.
Đè lại bàn tay không an phận của chồng, Khả Hân lắc đầu, cô nhìn anh và mấp máy môi như muốn nói: “Hôm nay em mệt mỏi.”
Nhưng Đình Phong dường như không để ý đến việc cô phả kháng Bàn tay anh nhanh nhẹn lột phăng – chiếc áo ngoài, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng đang bao vây lấy hai bầu ngực đấy đà.
` Ánh mắt Đình Phong bắt đầu đỏ lên.
Một tay anh vội vã tháo khuy áo, một tay bắt đầu vuốt ve xuống dưới.
Khả Hân nhăn mặt khó chịu, cô cố hết sức đẩy người đàn ông đang đè nặng trên người mình nhưng vô ích.
Sức lực của phụ nữ vốn yếu ớt hơn đàn ông nhiều, và nhất là càng phản kháng thì càng làm khơi dậy thú tính của đàn ông.
Chính vì thế, Khả Hân càng giấy dụa muốn thoát khỏi Đình Phong, anh càng giống như uống thuốc kích thích lao vào cô.
Quần áo trên người Khả Hân ngày càng ít cho đến khi cô hoàn toàn trơn bóng nằm trong ngực anh.
Thân thể trắng muốt với những đường cong lả lướt hấp dẫn ánh mắt của Đình Phong.
Anh vội vàng cúi người để hôn lên chiếc cổ thanh mảnh, rồi xương quai xanh, ngực…, Mỗi chỗ trên cơ ˆ thể Khả Hân mà anh lướt qua đều in lại những dấu vết bắt mắt.
Lúc này, Khả Hân đã thôi giấy giụa.
Gương mặt cô nhăn nhó vì đau đớn.
Nhưng cảm giác đau của thân thể cô vốn đã quen từ bốn năm nay.
Điều làm cô không chịu nổi chính là cảm giác nhức nhối đang dần lan ra khắp trái tim.
Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, vậy mà người đàn ông được gọi là chồng cô không thèm để ý.
Anh chỉ biết thỏa mã dục vọng của bản thân, dù cô đã cầu xin anh dừng lại.
Những giọt nước mắt lăn xuống, Khả Hân nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy kẻ đang chà đạp thể xác và trái tim của mình.
Đình Phong phát tiết xong bèn bước vào nhà tắm, một lần nữa lại bỏ mặc Khả Hân năm trên giường như con búp bê rách nát.
Khả Hân nhìn chăm chăm lên trần nhà bằng ánh mắt thất thân.
Cô – bỗng nhớ lại cái ngày mình sinh bé Bin.
Đó là một đêm cô chuyển dạ đột ngột.
Không may, lúc ấy ông nội cũng lên cơn đau tim phải nhập viện gấp.
Tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh phòng bệnh của ông, bỏ mặc cô một mình không ai chăm sóc.
Sự cô độc đến đáng sợ ấy đến nay vẫn khiến cô rùng mình mỗi khi nhớ lại.
Điều may mắn duy nhất chính là, cô hạ sinh bé Bin an toàn.
Bà Kim Nhã ngồi cạnh bé Bin và liên tục hỏi han quan tâm cậu muốn ăn gì.
Ông Nam thì nói chuyện công việc với Đình Phong.
Chỉ duy nhất có một người lạc lõng cô đơn ngồi trong góc, đó chính là Khả Hân.
Cô hầu như không nhấc đũa gắp thức ăn, không phải vì kén ăn mà bởi vì bữa cơm này đối với cô rất nặng nề.
Ngoại trừ bé Bin, tất cả mọi người trên bàn ăn dường như đều coi cô là người vô hình.
Đột nhiên, tiếng tin nhắn ở điện thoại vang lên, cô tò mò rút điện thoại xem ai nhắn tin giờ này.
Thì ra là thầy giáo Châu.
“Tivi đang phát trực tiếp Chương trình Ước mơ của bé có tiết mục Khát vọng do cô Hân biên đạo nhé.
Khả Hân có chút sững sờ.
Lập tức, nỗi buồn trong lòng cô được thay thế niềm vui khó tả.
Cô vàng xin phép bật tivi để cả nhà _ cùng xem.
Nhìn thấy những bóng dáng quen thuộc đang thực hiện những động tác múa hết sức uyển chuyển, Khả Hân kích động ra ký hiệu với bà Kim Nhã.
Rất tiếc, mẹ chồng cô chưa bao giờ hiểu những động tác đơn giản này.
Ngược lại, bà lập tức cảm thấy phản cảm.
Bà Kim Nhã rất ghét việc Khả Hân sử dụng ngôn ngữ câm điếc vì bà cho rắng điều này càng thể hiện Khong thèm để ý đến cô, vươn tay chuyển kênh khác làm Khả Hân rất hụt hãng.
Niềm vui no nhỏ mới xuất hiện trong lòng từ từ biến mất.
Gô chỉ muốn mẹ chồng biết đây là tiết mục mà cô dàn dựng.
Tiết mục ấy được phát sóng trên tivi ở một Chương trình nổi tiếng.
Cô không vô dụng như bà vẫn nhận định.
Bất chợt, tiếng bé Bin reo lên thu hút sự chú ý của cả nhà.
Phong trên tivi kìa.”
Cậu mở to đôi mắt, ngạc nhiên chỉ về phía tivi đang phát sóng sự kiện tiếp theo.
Khả Hân cũng ngạc nhiên vô cùng.
Cô nhìn thấy hình ảnh của Đình Phong xuất hiện.
Anh mặc bộ vest bảnh bao, thân hình cao lớn cùng nụ cười sáng lạn, đôi mắt nâu quyến rũ khiến anh như là tâm điểm của đám đông.
Đây là một Chương trình tôn vinh những doanh nhân trẻ thành đạt và Đình Phong cũng nằm trong số đó.
ánh mắt Khả Hân lại – vào người phụ nữ đang đứng sát cạnh anh.
Gương mặt cô tái nhợt, người đó không ai khác chính là Đào Ngọc Nhi.: “Xem Đình Phong và Ngọc Nhỉ kìa, đúng là trai tài gái sắc.”
Bà Kim Nhã vui vẻ nói khiến tâm trạng Khả Hân càng thêm nặng nề Cảm giác được ánh mắt của mẹ chồng hướng về phía mình, người Khả Hân cứng đờ, miệng đăng chát.
Kết hôn với Đình Phong hơn bốn người.
Ngược lại, sự tồn tại của cô còn là một bí mật.
Tất cả chỉ vì cô là một kẻ khuyết tật.
Ông Nam nghe bà Kim Nhã nói thế cũng hài lòng nhận xét: “Con bé Ngọc Nhi này đúng là mọi phương diện đều xuất sắc.
Không những xinh đẹp, học thức cao mà gia đình còn là chỗ quen biết với nhà mình.”
“Đúng thế, hơn nữa, Ngọc Nhi còn có công dạy dỗ tốt cu Bin nên thăng bé mới được như thế này.”
Khả Hân cảm thấy nghẹn uất, hai má cô nóng bừng.
Gô biết bà Kim Nhã đang gián tiếp chê bai cô không thể dạy nổi con học.
Cắn môi để ngăn dòng lệ đang trực trào ra trong khóe mắt, Khả Hân cúi gầm mặt xuống nhìn bát cơm.
Bé Bin lặng lẽ liếc Khả Hân, biết mẹ lại không vui, giận dôi đẩy bát cơm ra và nói: Con không muốn học với cô ấy nữa.”
Thái độ của bé Bin làm tất cả mọi người trên bàn ăn đều giật mình.
Bà Kim Nhã tức giận truy hỏi ai là người dạy cậu nói điều này.
Ngay cả Đình Phong cũng nghiêm khắc trách mắng bé Bin vì thái độ hỗn hào với cô giáo của mình.
Hậu quả là bé Bin òa lên khóc, ông Nam phải dỗ dành mãi cậu mới chịu nín.
Bà Kim Nhã nghĩ Khả Hân xúi en ngợi Đào Ngọc Nhỉ trước Khả Hân thấy Đình Phong không thèm nói giúp mình lấy một câu, buồn bã đứng dậy làm dấu xin phép ra ngoài.
Cô cần phải ra khỏi đây để hít thở không khí giúp cô bình tĩnh lại.
Không gian nơi này khá yên tĩnh, một vài cơn gió nhẹ khẽ thổi bay những sợi tóc của Khả Hân, cô ngước lên nhìn bầu trời đây sao và thở dài, Quả thực, Đình Phong và Ngọc Nhi thực sự xứng đôi, còn cô chi là một con người hết sức tầm thường, thậm chí khiếm khuyết.
Lần đầu tiên cô cảm thấy,hoang mang về quyết định của bản thân, liệu cô thực sự sẽ chờ được một ngày Đình Phong quay trở lại và chấp nhận cô sao? “Thế nào? Nhìn thằng Phong ở bên một cô gái khác, cô thấy ghen tị.
Giọng nói đột ngột của bà Kim Nhã vang lên phía sau lưng khiến Khả Hân giật mình.
Cô quay lại và nhìn thấy mẹ chồng mình đang bà mim cười lạnh nhạt.
“Cô ghen tị cũng phải thôi, ai bảo người ta giỏi hơn cô về mọi mặt như vậy.”
Khả Hân cúi đầu, móng tay đâm vào thịt đau nhói.
Cô không biết mình nên nói gì hay là nên phản ứng gì, do đó quyết định im lặng.
Thấy vẻ cam chịu của Khả Hân, bà Kim Nhã bỗng nhiên tức giận.
Bà bước đến trước mặt cô, buộc cô phải ngẩng lên nhìn ánh mắt của bà.
Khả Hân cảm thấy một trận rùng mình.
Đến việc phản bác lại lời tôi nói là cô còn không làm được, vậy cô có tư cách gì mà ở bên con trai tôi, có năng lực gì mà làm vợ nó, hay chỉ là gánh nặng suốt đời?”
: “Nếu không có cô, thăng Phong đã cưới được người vợ giỏi giang như Ngọc Nhị, gia đình tôi cũng không phải xấu hổ giấu diếm thân phận vợ nó như bây giờ.”
“Cô không biết có bao nhiêu người ở sau lưng cười nhạo xuất thân của cu Bin đâu.
Nhưng tôi thà – để họ hiếu lâm thắng bé không có mẹ còn hơn là phải công khai mẹ nó là người câm, và là kẻ năm xưa tìm mọi cách để trèo lên giường ba nó.”
Mặc kệ vẻ mặt tái xám của Khả Hân, bà Kim Nhã tiếp tục chất vấn cô: “Coi như năm xưa cô vì hoàn cảnh gia đình nên mới hiến thân cho con trai tôi, thì trong mấy năm nay, nhờ gia đình tôi mà công ty của anh cô đã có chỗ đứng trên thương trường, cũng coi như là bù đắp việc cô sinh ra cháu đích tôn cho nhà họ Hoàng.
“Đã đến lúc cô nên rời khỏi cái nhà này.
Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẵn sàng chi cho cô một khoản tiền lớn.
Cô muốn bao nhiêu cũng được, miễn là sau đó cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt gia đình tôi nữa.”
Đến lúc này, Khả Hân không thể chịu đựng được nữa.
Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Từng câu từng chữ của bà Kim Nhã như xát muối vào lòng cô.
Cô muốn gào thét chỉ trích lại lời bà nhưng bất lực.
Chưa bao giờ cô hận mình là một người câm đến thế.
Khả Hân tuyệt vọng ngồi sụp xuống úp mặt vào đùi để khóc, phía trên đầu vẫn vang lên giọng nói lạnh lùng sau cùng của mẹ chồng: “Cỏ dại vốn dĩ không thể so sánh được với hoa hồng cao quý đẹp đẽ, cho dù nó có sống dai như thế nào rồi cũng sẽ có một ngày bị nhổ vứt đi.”
Nói xong, bà bỏ đi, mặc kệ Khả Hân vẫn đang khóc thút thít ở ngoài vườn.
Đối với bà, Khả Hân chỉ giống như một kẻ ngoại đạo, vĩnh viễn cũng không bao giờ trở thành người con dâu mà bà mong muốn.
Khả Hân bước về phòng như kẻ n.
Thậm chí cô còn không muốn bật điện sáng.
Bóng tối bao trùm lấy cơ thể của Khả Hân khiến cô có cảm giác an toàn.
Đơn giản vì lúc này sẽ không có ai trông thấy cô, không ai chỉ trích cô, và cũng không có ai nhìn thấy những giọt nước mắt đang rơi của cô.
Khả Hân cứ năm như thế cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi ngang qua cửa phòng và mở cửa phòng đối diện: Cô biết đó là Đình Phong, anh đang ôm bé Bin đã ngủ say về phòng của cậu’ Một lát sau, cánh cửa phòng cô mở ra và ánh đèn lập tức chiếu sáng cả căn phòng, Khả Hân khẽ vươn tay che lại ánh mắt và nhanh chóng lau khô những giọt nước mắt còn sót lại.
“Rốt cuộc cô làm sao, từ lúc về nhà cứ như người mất hồn.”
Đình Phong không vui lên tiếng.
Anh đoán là cô cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy anh và Ngọc ‹.Nhi trên tivi.
Nghĩ vậy, Đình Phong nhếch môi khinh thường.
Một kẻ chỉ tạm thời chiếm vị trí vợ của anh mà cũng đám bày đặt ghen tuông.
Thật là vớ vẩn.
Tuy vậy, nhìn Khả Hân năm trên giường, bộ ngực cao vút đang phập phồng, Đình Phong cảm thấy cổ họng căng thẳng, yết hầu khế nhúc nhích theo ánh mắt của anh.
Không thể không thừa nhận, lúc này trông Khả Hân cực kỳ hấp dẫn.
Cô giống như bông hoa mỏng manh bị tàn phá trong gió lạnh khiến anh rất muốn lao vào xâu xé.
Chưa bao giờ là người bạc đãi bản thân,Đình Phong lập tức cởi quần áo bước lại phía Khả Hân, cơ thể anh bao trùm lấy cô.
Lúc này, Khả Hân thật sự,luống cuống.
Cô vốn cho rằng bộ dạng mệt mỏi của mình sẽ khiến Đình Phong chán ghét, thậm chí anh có thể sang phòng của bé Bin để ngủ.
Đè lại bàn tay không an phận của chồng, Khả Hân lắc đầu, cô nhìn anh và mấp máy môi như muốn nói: “Hôm nay em mệt mỏi.”
Nhưng Đình Phong dường như không để ý đến việc cô phả kháng Bàn tay anh nhanh nhẹn lột phăng – chiếc áo ngoài, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng đang bao vây lấy hai bầu ngực đấy đà.
` Ánh mắt Đình Phong bắt đầu đỏ lên.
Một tay anh vội vã tháo khuy áo, một tay bắt đầu vuốt ve xuống dưới.
Khả Hân nhăn mặt khó chịu, cô cố hết sức đẩy người đàn ông đang đè nặng trên người mình nhưng vô ích.
Sức lực của phụ nữ vốn yếu ớt hơn đàn ông nhiều, và nhất là càng phản kháng thì càng làm khơi dậy thú tính của đàn ông.
Chính vì thế, Khả Hân càng giấy dụa muốn thoát khỏi Đình Phong, anh càng giống như uống thuốc kích thích lao vào cô.
Quần áo trên người Khả Hân ngày càng ít cho đến khi cô hoàn toàn trơn bóng nằm trong ngực anh.
Thân thể trắng muốt với những đường cong lả lướt hấp dẫn ánh mắt của Đình Phong.
Anh vội vàng cúi người để hôn lên chiếc cổ thanh mảnh, rồi xương quai xanh, ngực…, Mỗi chỗ trên cơ ˆ thể Khả Hân mà anh lướt qua đều in lại những dấu vết bắt mắt.
Lúc này, Khả Hân đã thôi giấy giụa.
Gương mặt cô nhăn nhó vì đau đớn.
Nhưng cảm giác đau của thân thể cô vốn đã quen từ bốn năm nay.
Điều làm cô không chịu nổi chính là cảm giác nhức nhối đang dần lan ra khắp trái tim.
Một ngày xảy ra quá nhiều chuyện khiến cô mệt mỏi, vậy mà người đàn ông được gọi là chồng cô không thèm để ý.
Anh chỉ biết thỏa mã dục vọng của bản thân, dù cô đã cầu xin anh dừng lại.
Những giọt nước mắt lăn xuống, Khả Hân nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy kẻ đang chà đạp thể xác và trái tim của mình.
Đình Phong phát tiết xong bèn bước vào nhà tắm, một lần nữa lại bỏ mặc Khả Hân năm trên giường như con búp bê rách nát.
Khả Hân nhìn chăm chăm lên trần nhà bằng ánh mắt thất thân.
Cô – bỗng nhớ lại cái ngày mình sinh bé Bin.
Đó là một đêm cô chuyển dạ đột ngột.
Không may, lúc ấy ông nội cũng lên cơn đau tim phải nhập viện gấp.
Tất cả mọi người trong nhà đều vây quanh phòng bệnh của ông, bỏ mặc cô một mình không ai chăm sóc.
Sự cô độc đến đáng sợ ấy đến nay vẫn khiến cô rùng mình mỗi khi nhớ lại.
Điều may mắn duy nhất chính là, cô hạ sinh bé Bin an toàn.
Bình luận facebook