Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 915
Chương 915
Người đàn ông khẽ nở nụ cười: “Tôi nhớ ở đất nước của các người đã từng có một năm, có một ngày, có người ở đất nước nói bọn họ có tên lính chạy đến nước các người…”
Sắc mặt Mộc Nhược Na hơi thay đổi!
Tôi có thể đi gặp anh ta!
Người này rốt cuộc là ai?
Cũng biết biến cố cầu Lư Câu!
Người này thật sự sống ở bộ lạc nguyên thuỷ sao?
“Không được bắt người khác làm điều mình không muốn.” Người đàn ông này tiếp tục mở miệng nói: “Cô gái này, cô nói có đúng không?”
Mộc Nhược Na bị hỏi đến không thể trả lời được!
Hirayama Jiro mặt đầy mờ mịt hỏi: “Anh ta đang nói gì vậy?”
Biểu cảm Tưởng Dật Hải một lời khó nói hết nhìn Hirayama Jiro, nói: “Ở mấy thập niên trước, người của nước cậu xâm lược lãnh thổ nước tôi đã dùng cái cớ này đó.”
Vẻ mặt của Hirayama Jiro như bị sét đánh: “Cái gì cơ?”
“Nói thật, nếu không phải cậu ở rể nước tôi, nói không chừng tôi đã trói cậu vào bao đem đi đánh rồi.” Tưởng Dật Hải trêu đùa nói.
Mặt Hirayama Jiro nghiêm túc nhìn Tưởng Dật Hải: “Cho nên con trai tôi tên là Mộc Tử Việt.”
Nói bóng gió là anh không thể đánh tôi được!
Lúc này người đàn ông kia mở miệng nói: “Bộ lạc chúng tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ chuyện gì! Mặc dù các người đều có vũ khí nóng nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ bị động chịu đánh! Các người đi vào rất thuận lợi chứ? Chẳng lẽ các người cho rằng cạm bẫy của chúng tôi chỉ có như vậy thôi sao?”
Người đàn ông vỗ tay, sau lưng có người đưa cây đuốc tới, trên mặt đầy hung hãn.
“Tất cả cỏ khô ở đây đều là thảo dược có độc.” Người đàn ông chỉ cỏ trên đất nói: “Sau khi đốt sẽ sinh ra độc tố, có thể trong nháy mắt xâm nhập vào thân thể của con người gây co rút nghẹt thở khó hô hấp, cuối cùng là tê dại đến chết. Nếu như mọi người cố ý muốn tiến vào đây, cá chết thì lưới rách, lấy mạng đổi mạng là được. Mặc dù các người mang vũ khí nóng theo nhưng muốn cùng lúc giết chết nhiều người chúng tôi như vậy chỉ sợ là cũng không dễ dàng đâu nhỉ?”
“Nói cách khác, nếu như các người thật sự có người thân ở gần đây, chỉ sợ là cũng sẽ gây ngộ thương tới bọn họ, đúng không?” Lời của người đàn ông thành công khiến cho bọn Tưởng Dật Hải buông vũ khí xuống.
“A, miệng người đàn ông này làm sao lại khiến người ta ghét như vậy chứ?” Mộc Nhược Na tức giận thu hồi vũ khí, cô quả thực không dám mạo hiểm.
Đây chính là đánh thử cũng sợ nứt bình ngọc.
Kiêng kỵ nha!
Nếu như quả thật bọn Cố Hề Hề đang ở bên trong, bây giờ ép bọn họ chó cùng đường quay lại cắn người thì quả thật không xong rồi.
Tình thế lập tức tiếp tục giằng co.
Không một bên nào chịu lùi bước.
Vừa lúc đó, từ sau lưng người đàn ông này truyền đến giọng nói của Doãn Tư Thần: “Hoá ra tài ăn nói của đại tư tế lại hơn người như thế, thật là khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Chẳng qua là không biết ở trong mắt đại tư tế, mạng sống của người bên ngài có quan trọng hay không?”
Tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Doãn Tư Thần bắt một người dân của bộ lạc theo, chậm rãi đi tới cửa.
Mặt đại tư tế đầy bất ngờ: “Anh tỉnh rồi sao?”
Người đàn ông khẽ nở nụ cười: “Tôi nhớ ở đất nước của các người đã từng có một năm, có một ngày, có người ở đất nước nói bọn họ có tên lính chạy đến nước các người…”
Sắc mặt Mộc Nhược Na hơi thay đổi!
Tôi có thể đi gặp anh ta!
Người này rốt cuộc là ai?
Cũng biết biến cố cầu Lư Câu!
Người này thật sự sống ở bộ lạc nguyên thuỷ sao?
“Không được bắt người khác làm điều mình không muốn.” Người đàn ông này tiếp tục mở miệng nói: “Cô gái này, cô nói có đúng không?”
Mộc Nhược Na bị hỏi đến không thể trả lời được!
Hirayama Jiro mặt đầy mờ mịt hỏi: “Anh ta đang nói gì vậy?”
Biểu cảm Tưởng Dật Hải một lời khó nói hết nhìn Hirayama Jiro, nói: “Ở mấy thập niên trước, người của nước cậu xâm lược lãnh thổ nước tôi đã dùng cái cớ này đó.”
Vẻ mặt của Hirayama Jiro như bị sét đánh: “Cái gì cơ?”
“Nói thật, nếu không phải cậu ở rể nước tôi, nói không chừng tôi đã trói cậu vào bao đem đi đánh rồi.” Tưởng Dật Hải trêu đùa nói.
Mặt Hirayama Jiro nghiêm túc nhìn Tưởng Dật Hải: “Cho nên con trai tôi tên là Mộc Tử Việt.”
Nói bóng gió là anh không thể đánh tôi được!
Lúc này người đàn ông kia mở miệng nói: “Bộ lạc chúng tôi không muốn gây chuyện, nhưng cũng sẽ không sợ chuyện gì! Mặc dù các người đều có vũ khí nóng nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ bị động chịu đánh! Các người đi vào rất thuận lợi chứ? Chẳng lẽ các người cho rằng cạm bẫy của chúng tôi chỉ có như vậy thôi sao?”
Người đàn ông vỗ tay, sau lưng có người đưa cây đuốc tới, trên mặt đầy hung hãn.
“Tất cả cỏ khô ở đây đều là thảo dược có độc.” Người đàn ông chỉ cỏ trên đất nói: “Sau khi đốt sẽ sinh ra độc tố, có thể trong nháy mắt xâm nhập vào thân thể của con người gây co rút nghẹt thở khó hô hấp, cuối cùng là tê dại đến chết. Nếu như mọi người cố ý muốn tiến vào đây, cá chết thì lưới rách, lấy mạng đổi mạng là được. Mặc dù các người mang vũ khí nóng theo nhưng muốn cùng lúc giết chết nhiều người chúng tôi như vậy chỉ sợ là cũng không dễ dàng đâu nhỉ?”
“Nói cách khác, nếu như các người thật sự có người thân ở gần đây, chỉ sợ là cũng sẽ gây ngộ thương tới bọn họ, đúng không?” Lời của người đàn ông thành công khiến cho bọn Tưởng Dật Hải buông vũ khí xuống.
“A, miệng người đàn ông này làm sao lại khiến người ta ghét như vậy chứ?” Mộc Nhược Na tức giận thu hồi vũ khí, cô quả thực không dám mạo hiểm.
Đây chính là đánh thử cũng sợ nứt bình ngọc.
Kiêng kỵ nha!
Nếu như quả thật bọn Cố Hề Hề đang ở bên trong, bây giờ ép bọn họ chó cùng đường quay lại cắn người thì quả thật không xong rồi.
Tình thế lập tức tiếp tục giằng co.
Không một bên nào chịu lùi bước.
Vừa lúc đó, từ sau lưng người đàn ông này truyền đến giọng nói của Doãn Tư Thần: “Hoá ra tài ăn nói của đại tư tế lại hơn người như thế, thật là khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Chẳng qua là không biết ở trong mắt đại tư tế, mạng sống của người bên ngài có quan trọng hay không?”
Tất cả mọi người đều nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy Doãn Tư Thần bắt một người dân của bộ lạc theo, chậm rãi đi tới cửa.
Mặt đại tư tế đầy bất ngờ: “Anh tỉnh rồi sao?”
Bình luận facebook