Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 917
Chương 917
Ngay lập tức những người khác cười ồ lên. Phải, Doãn Tư Thần có ăn thiệt thòi bao giờ đâu chứ.
Doãn Tư Thần nhướng mày, có chút đắc ý, nói đùa: “Đại tư tế, quyền chủ động bây giờ nằm trong tay tôi. Anh bây giờ có thể lựa chọn từ bỏ tộc nhân của anh để giữ lại của cải. Anh cũng có thể lựa chọn từ bỏ của cải mà giữ lại bộ lạc của anh. Anh nói xem là anh đốt lửa nhanh, hay tôi giết người nhanh hơn đây? Hơn nữa, có cũng lời tôi muốn nhắc nhở anh cùng với cả bạn bè đã tỉnh lại của tôi nữa, cho dù anh có độc thì chúng tôi cũng có mặt nạ phòng độc. Cho nên, lời đe dọa của anh đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Mày!” Đại tư tế lần nữa bị Doãn Tư Thần làm cho tức tới mức không nói nên lời.
“Có vẻ như đó thật sự là đồ tốt!” Tưởng Dật Hải nói với Tiểu B: “Chủ tịch của cậu xem ra sớm đã biết rồi.”
Tiểu B lộ ra nụ cười lịch sự mà xấu hổ, phong cách làm việc của chủ tịch anh ta vốn là như vậy, sớm đã được cả thế giới biết đến rồi.
Đại tư tế suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Mày thắng rồi, Doãn Tư Thần.”
“Anh quả nhiên biết tôi.” Doãn Tư Thần buông tay thả tên bộ lạc trên tay ra, nói: “Loại quặng này tôi muốn ba phần.”
Vẻ mặt của Đại Tư Tế vô cùng khó coi: “Chúng tôi sử dụng phương pháp khai thác thô sơ nhất, hoàn toàn không thể đáp ứng được yêu cầu của anh.”
“Tích lũy nhiều năm như vậy thì cho dù là phương thức khai thác nguyên thủy nhất thì cũng đã tiết kiệm không ít nhỉ?” Doãn Tư Thần cũng không dễ dàng bị lừa như vậy.
“Bộ tộc các người thật sự không biết mấy cái này là gì à?”
Mọi người càng thêm tò mò rốt cuộc thì đây là cái gì có thể khiến Doãn Tư Thần quan tâm đến vậy. Lúc này, Vân Mạc Dung mới từ tốn đứng ra giải thích:
“Đây là quặng thiếc, bên trong thật ra còn được trộn lẫn với nhiều loại quặng khác.” Vân Mạc Dung quả nhiên là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi.
”Ở đây cũng có trữ lượng than đá và khí đốt tự nhiên rất phong phú, chỉ đáng tiếc là tạm thời vẫn không có biện pháp khai thác. Nhưng mà đối với mỏ quặng thì không có vấn đề gì cả. Nó nằm ở ngoài vùng đất quy hoạch, chưa có tổ chức nào quản lý nên chỉ cần xin phép các vị lãnh đạo của địa phương. Trong những năm qua thì thế lực của dòng họ Doãn đã lan rộng đến chỗ này rồi nên phía bên kia cũng không thể không cho nhà họ Doãn mặt mũi. Bây giờ đầu tiên là lấy được mỏ quặng thiếc vào trong tay trước, sau đó thì việc nắm giữ mỏ than và khí thiên nhiên trong tương lai thật sự không còn xa đâu?”
Những người xung quanh hít sâu, đây thực sự là một gia tài lớn.
“Chị thật giỏi.” Cố Hề Hề nhìn Vân Mạc Dung với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Em chỉ nhìn ra đó là quặng sắt và thiếc, nhưng chị lại có thể nhìn ra những thứ khác nữa, đúng thật là tài giỏi.”
Vân Mạc Dung cười nhẹ: “Đó là bởi vì khi đốt lửa trại, bọn họ cũng ném một ít than thô vào, mà để có thể hiểu rõ công dụng của than thô thì chắc chắn Đại tư tế đã tốn không ít sức lực cho chuyện này.”
Đại Tế Tư bất lực nhìn Vân Mạc Dung. Đúng là một người phụ nữ tỉ mỉ, kế hoạch của anh ta còn có thể thực hiện được sao?
“Doãn Tư Thần, anh thắng rồi.” Đại tư tế đã hoàn toàn hiểu rõ vốn liếng của anh ta bị người khác vét sạch rồi. Thậm chí anh còn có chút hối hận vì đã đem mấy kẻ này tới đây, hậu quả là bí mật của anh ta còn bị đào ra nữa chứ, đúng là xui tận mạng.
“Hợp tác vui vẻ.” Doãn Tư Thần nhướng mày nói: “Để thể hiện thành ý của tôi, tôi cho phép mấy người tạo ra một khu vực riêng của bộ tộc các anh. Người của chúng tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của bộ tộc các anh.”
“Vậy thì cám ơn nhiều.” Đại Tư Tế đột nhiên cười nhẹ: “Ngoài ra, tôi hy vọng có thể nhận được một ít sự giúp đỡ của nhà họ Vân.”
“Ồ?” Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng thời nói: “Giúp chuyện gì?”
“Thuốc của nhà họ Vân trước nay luôn đứng đầu trên thế giới. Tôi hy vọng nhà họ Vân có thể cung cấp cho tôi một số loại thuốc để cải thiện tình trạng y tế lạc hậu và cả tuổi thọ của chúng tôi.”
Ngay lập tức những người khác cười ồ lên. Phải, Doãn Tư Thần có ăn thiệt thòi bao giờ đâu chứ.
Doãn Tư Thần nhướng mày, có chút đắc ý, nói đùa: “Đại tư tế, quyền chủ động bây giờ nằm trong tay tôi. Anh bây giờ có thể lựa chọn từ bỏ tộc nhân của anh để giữ lại của cải. Anh cũng có thể lựa chọn từ bỏ của cải mà giữ lại bộ lạc của anh. Anh nói xem là anh đốt lửa nhanh, hay tôi giết người nhanh hơn đây? Hơn nữa, có cũng lời tôi muốn nhắc nhở anh cùng với cả bạn bè đã tỉnh lại của tôi nữa, cho dù anh có độc thì chúng tôi cũng có mặt nạ phòng độc. Cho nên, lời đe dọa của anh đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Mày!” Đại tư tế lần nữa bị Doãn Tư Thần làm cho tức tới mức không nói nên lời.
“Có vẻ như đó thật sự là đồ tốt!” Tưởng Dật Hải nói với Tiểu B: “Chủ tịch của cậu xem ra sớm đã biết rồi.”
Tiểu B lộ ra nụ cười lịch sự mà xấu hổ, phong cách làm việc của chủ tịch anh ta vốn là như vậy, sớm đã được cả thế giới biết đến rồi.
Đại tư tế suy nghĩ một hồi, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Mày thắng rồi, Doãn Tư Thần.”
“Anh quả nhiên biết tôi.” Doãn Tư Thần buông tay thả tên bộ lạc trên tay ra, nói: “Loại quặng này tôi muốn ba phần.”
Vẻ mặt của Đại Tư Tế vô cùng khó coi: “Chúng tôi sử dụng phương pháp khai thác thô sơ nhất, hoàn toàn không thể đáp ứng được yêu cầu của anh.”
“Tích lũy nhiều năm như vậy thì cho dù là phương thức khai thác nguyên thủy nhất thì cũng đã tiết kiệm không ít nhỉ?” Doãn Tư Thần cũng không dễ dàng bị lừa như vậy.
“Bộ tộc các người thật sự không biết mấy cái này là gì à?”
Mọi người càng thêm tò mò rốt cuộc thì đây là cái gì có thể khiến Doãn Tư Thần quan tâm đến vậy. Lúc này, Vân Mạc Dung mới từ tốn đứng ra giải thích:
“Đây là quặng thiếc, bên trong thật ra còn được trộn lẫn với nhiều loại quặng khác.” Vân Mạc Dung quả nhiên là một cuốn bách khoa toàn thư biết đi.
”Ở đây cũng có trữ lượng than đá và khí đốt tự nhiên rất phong phú, chỉ đáng tiếc là tạm thời vẫn không có biện pháp khai thác. Nhưng mà đối với mỏ quặng thì không có vấn đề gì cả. Nó nằm ở ngoài vùng đất quy hoạch, chưa có tổ chức nào quản lý nên chỉ cần xin phép các vị lãnh đạo của địa phương. Trong những năm qua thì thế lực của dòng họ Doãn đã lan rộng đến chỗ này rồi nên phía bên kia cũng không thể không cho nhà họ Doãn mặt mũi. Bây giờ đầu tiên là lấy được mỏ quặng thiếc vào trong tay trước, sau đó thì việc nắm giữ mỏ than và khí thiên nhiên trong tương lai thật sự không còn xa đâu?”
Những người xung quanh hít sâu, đây thực sự là một gia tài lớn.
“Chị thật giỏi.” Cố Hề Hề nhìn Vân Mạc Dung với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Em chỉ nhìn ra đó là quặng sắt và thiếc, nhưng chị lại có thể nhìn ra những thứ khác nữa, đúng thật là tài giỏi.”
Vân Mạc Dung cười nhẹ: “Đó là bởi vì khi đốt lửa trại, bọn họ cũng ném một ít than thô vào, mà để có thể hiểu rõ công dụng của than thô thì chắc chắn Đại tư tế đã tốn không ít sức lực cho chuyện này.”
Đại Tế Tư bất lực nhìn Vân Mạc Dung. Đúng là một người phụ nữ tỉ mỉ, kế hoạch của anh ta còn có thể thực hiện được sao?
“Doãn Tư Thần, anh thắng rồi.” Đại tư tế đã hoàn toàn hiểu rõ vốn liếng của anh ta bị người khác vét sạch rồi. Thậm chí anh còn có chút hối hận vì đã đem mấy kẻ này tới đây, hậu quả là bí mật của anh ta còn bị đào ra nữa chứ, đúng là xui tận mạng.
“Hợp tác vui vẻ.” Doãn Tư Thần nhướng mày nói: “Để thể hiện thành ý của tôi, tôi cho phép mấy người tạo ra một khu vực riêng của bộ tộc các anh. Người của chúng tôi chắc chắn sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của bộ tộc các anh.”
“Vậy thì cám ơn nhiều.” Đại Tư Tế đột nhiên cười nhẹ: “Ngoài ra, tôi hy vọng có thể nhận được một ít sự giúp đỡ của nhà họ Vân.”
“Ồ?” Cố Hề Hề và Vân Mạc Dung đồng thời nói: “Giúp chuyện gì?”
“Thuốc của nhà họ Vân trước nay luôn đứng đầu trên thế giới. Tôi hy vọng nhà họ Vân có thể cung cấp cho tôi một số loại thuốc để cải thiện tình trạng y tế lạc hậu và cả tuổi thọ của chúng tôi.”
Bình luận facebook