Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 919
Chương 919
“Hoàng Hoàng!” Vân Mạc Dung nhìn thấy Hoàng Hoàng chạy về phía mình, liền ngồi xổm xuống ôm lấy nó, dùng lực xoa đầu chó: “Con đã chạy đi đâu vậy? Mẹ lo chết đi được!”
Tưởng Dật Hải giải thích nói: “Hoàng Hoàng toàn thân đầy vết thương đi tìm bọn anh, vật lộn mang bọn anh đi tới chỗ tế đàn. Vốn dĩ muốn để Hoàng Hoàng tiếp tục ở bên bọn anh đi tìm mọi người, kết quả Hoàng Hoàng đột nhiên sốt cao, lập tức ngã xuống. Anh chỉ có thể để lại hai người chăm sóc Hoàng Hoàng, còn bọn anh qua đây tìm các mọi người.”
“Hoàng Hoàng!” Vân Mạc Dung nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng Hoàng, mặc dù đã được bôi thuốc, rửa sạch vết thương, nhưng miệng vết thương đó nhìn vẫn thấy ghê người như vậy.
Vừa nhìn thì biết, Hoàng Hoàng vì cứu cô đã phải trả giá những gì.
Vân Mạc Dung đau lòng cực kỳ, không để ý đến sự nhiệt tình của Hoàng Hoàng, ôm lấy cơ thể nó, dịu dàng nói: “Cảm ơn con, Hoàng Hoàng à! Mẹ rất yêu con!”
Hoàng Hoàng cực kỳ vui vẻ, mặt mày cong cong, miệng không khép nổi, liều mạng vẫy vẫy cái đuôi.
Nó cũng rất yêu mẹ nó đó!
Mẹ có thể bình an trở về, thật tốt quá!
Cả đoàn người ở mảnh đất ven rừng rậm nguyên sinh nghỉ ngơi hồi phục một lát, mới ồn ào tạm biệt nhau.
Tưởng Dật Hải dẫn Vân Mạc Dung và Hoàng Hoàng quay về trong nước, Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần quay về căn cứ của Hans, thuận tiện mang những người còn lại trở về, sau đó ở căn cứ chơi một thời gian, đợi Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro trở về.
Đúng vậy, lần này ra ngoài, thu hoạch lớn nhất ngoài Doãn Tư Thần ra, còn có Hirayama Jiro.
Anh ta đã điên cuồng làm thí nghiệm này, cực kì hứng thú nhổ cây ăn thịt người đến trồng trong một căn cứ nhỏ của Hans, sau đó ngày ngày lởn vởn quanh cái cây ăn thịt người này, không phải tước vỏ cây làm thí nghiệm, thì chính là bóp lá cây làm thí nghiệm.
Về sau cái cây đó mới nhìn thấy Hirayama Jiro từ xa xa, thì bắt đầu run rẩy, cành cây mang theo lá cây loạt xoạt rung rinh.
Nó trước đây, đã từng rất kiêu ngạo!
Ở trong khu rừng rậm đó, nó chính là vua ở chỗ đó!
Sinh vật gì nhìn thấy nó đều phải trốn chạy, một khi tâm trạng nó có hơi không vui, thì quấn qua ăn mất!
Nhưng mà, từ khi nó gặp phải Hirayama Jiro, đời cây ăn thịt người của nó, cuối cùng gặp phải khắc tinh, không, là một tên vô cùng biến thái!
Nó bắt đầu hối hận, tại sao nó từng là cái cây ưu tú như vậy, nếu nó chỉ là cây bình thường thì tốt rồi, không cần bị nhổ trồng tới đây.
Đúng vậy!
Thằng cha Hirayama Jiro bệnh điên này, nhổ một mầm cây nhỏ còn chưa đã nghiền, sau đó dứt khoát cử một đội ngũ hơn 100 người, ngay cả một cái rễ cây đều cho đào bới đem trồng ở đây.
Nhớ ngày nhổ cây đem về nhà trồng đó, Hans còn có đi qua xem náo nhiệt.
Khi anh ta nhìn thấy, Hirayama Jiro thế mà lại lấy tới một cây lớn như vậy, thiếu chút nữa vì Hirayama Jiro vỗ tay!
Từ nay về sau, căn cứ của anh ta lại càng thêm an toàn!
Bên ngoài có người dám đến nữa sao?
Ăn thịt họ luôn!
Cho nên, Hirayama Jiro và Mộc Nhược Na ở căn cứ nhỏ Hans này nán lại tiếp, Hans cũng tùy để cho Hirayama Jiro dằn vặt, dù sao ở đây đất rộng, làm thí nghiệm gì cũng thuận lợi.
“Hoàng Hoàng!” Vân Mạc Dung nhìn thấy Hoàng Hoàng chạy về phía mình, liền ngồi xổm xuống ôm lấy nó, dùng lực xoa đầu chó: “Con đã chạy đi đâu vậy? Mẹ lo chết đi được!”
Tưởng Dật Hải giải thích nói: “Hoàng Hoàng toàn thân đầy vết thương đi tìm bọn anh, vật lộn mang bọn anh đi tới chỗ tế đàn. Vốn dĩ muốn để Hoàng Hoàng tiếp tục ở bên bọn anh đi tìm mọi người, kết quả Hoàng Hoàng đột nhiên sốt cao, lập tức ngã xuống. Anh chỉ có thể để lại hai người chăm sóc Hoàng Hoàng, còn bọn anh qua đây tìm các mọi người.”
“Hoàng Hoàng!” Vân Mạc Dung nhìn thấy vết thương trên lưng Hoàng Hoàng, mặc dù đã được bôi thuốc, rửa sạch vết thương, nhưng miệng vết thương đó nhìn vẫn thấy ghê người như vậy.
Vừa nhìn thì biết, Hoàng Hoàng vì cứu cô đã phải trả giá những gì.
Vân Mạc Dung đau lòng cực kỳ, không để ý đến sự nhiệt tình của Hoàng Hoàng, ôm lấy cơ thể nó, dịu dàng nói: “Cảm ơn con, Hoàng Hoàng à! Mẹ rất yêu con!”
Hoàng Hoàng cực kỳ vui vẻ, mặt mày cong cong, miệng không khép nổi, liều mạng vẫy vẫy cái đuôi.
Nó cũng rất yêu mẹ nó đó!
Mẹ có thể bình an trở về, thật tốt quá!
Cả đoàn người ở mảnh đất ven rừng rậm nguyên sinh nghỉ ngơi hồi phục một lát, mới ồn ào tạm biệt nhau.
Tưởng Dật Hải dẫn Vân Mạc Dung và Hoàng Hoàng quay về trong nước, Cố Hề Hề đi theo Doãn Tư Thần quay về căn cứ của Hans, thuận tiện mang những người còn lại trở về, sau đó ở căn cứ chơi một thời gian, đợi Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro trở về.
Đúng vậy, lần này ra ngoài, thu hoạch lớn nhất ngoài Doãn Tư Thần ra, còn có Hirayama Jiro.
Anh ta đã điên cuồng làm thí nghiệm này, cực kì hứng thú nhổ cây ăn thịt người đến trồng trong một căn cứ nhỏ của Hans, sau đó ngày ngày lởn vởn quanh cái cây ăn thịt người này, không phải tước vỏ cây làm thí nghiệm, thì chính là bóp lá cây làm thí nghiệm.
Về sau cái cây đó mới nhìn thấy Hirayama Jiro từ xa xa, thì bắt đầu run rẩy, cành cây mang theo lá cây loạt xoạt rung rinh.
Nó trước đây, đã từng rất kiêu ngạo!
Ở trong khu rừng rậm đó, nó chính là vua ở chỗ đó!
Sinh vật gì nhìn thấy nó đều phải trốn chạy, một khi tâm trạng nó có hơi không vui, thì quấn qua ăn mất!
Nhưng mà, từ khi nó gặp phải Hirayama Jiro, đời cây ăn thịt người của nó, cuối cùng gặp phải khắc tinh, không, là một tên vô cùng biến thái!
Nó bắt đầu hối hận, tại sao nó từng là cái cây ưu tú như vậy, nếu nó chỉ là cây bình thường thì tốt rồi, không cần bị nhổ trồng tới đây.
Đúng vậy!
Thằng cha Hirayama Jiro bệnh điên này, nhổ một mầm cây nhỏ còn chưa đã nghiền, sau đó dứt khoát cử một đội ngũ hơn 100 người, ngay cả một cái rễ cây đều cho đào bới đem trồng ở đây.
Nhớ ngày nhổ cây đem về nhà trồng đó, Hans còn có đi qua xem náo nhiệt.
Khi anh ta nhìn thấy, Hirayama Jiro thế mà lại lấy tới một cây lớn như vậy, thiếu chút nữa vì Hirayama Jiro vỗ tay!
Từ nay về sau, căn cứ của anh ta lại càng thêm an toàn!
Bên ngoài có người dám đến nữa sao?
Ăn thịt họ luôn!
Cho nên, Hirayama Jiro và Mộc Nhược Na ở căn cứ nhỏ Hans này nán lại tiếp, Hans cũng tùy để cho Hirayama Jiro dằn vặt, dù sao ở đây đất rộng, làm thí nghiệm gì cũng thuận lợi.