Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151
Chương 151:
Trực giác nói cho anh biết chuyện của Cố Niệm Niệm vô cùng không thích họp, cho nên sau khi đến công ty anh cố ý phái người đi tra.
Chẳng qua chuyện này đã qua đi lâu như vậy, hơn nữa năm đó căn nhà Cố Niệm Niệm ở đều đã bị phá bỏ và di dời, Ôn Đình Vực biết việc này rất khó tra ra.
Về chung cư Ôn Đình Vực theo bản năng đi đến trước cửa phòng Cố Niệm Niệm, anh đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì bỗng nhiên dừng lại.
Anh đây là đang làm gì?
Hôm qua là bởi vì bôi thuốc cho Cố Niệm Niệm, hôm nay thì sao?
Anh cùng Cố Niệm Niệm dù sao cũng chỉ là hiệp nghị vợ chồng.
Vào đêm khuya anh lại đẩy cửa phòng của một nữ nhân đi vào thì thật sự không thỏa đáng.
Ôn Đình Vực thu hồi tay, trong mắt xuất hiện nhu tình nhàn nhạt.
Chỉ mong đêm nay Cố Niệm Niệm có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Niệm cũng không ngủ ngon như mong muốn của Ôn Đình Vực.
Cô cùng cô gái trong ngục giam nói chuyện suốt một đêm.
Cô gái kia tên Tô Hựu Thiền, lớn hơn cô hai tuổi, cũng đã kết hôn.
Tô Hựu Thiến nói cho Cố Niệm Niệm, cô bị bắt vào đây là bởi vì đã tự tay giết chồng của mình.
Lúc Tô Hựu Thiến nói với cô tự tay giết chồng mình, ánh mắt Cố Niệm Niệm là vô cùng kinh ngạc.
Cô không cách nào tưởng tượng một mỹ nữ thanh âm dễ nghe như thế lại có thể tự tay giết chồng mình.
Mà theo Tô Hựu Thiến chậm rãi kể lại, Cố Niệm Niệm càng thêm kinh sợ.
Cô thật sự không nghĩ tới, trên thế giới này vậy mà có tên cặn bã như vậy.
Tô Hựu Thiến gả cho chồng cô vào hai năm trước, sau khi kết hôn thì những lời ngon tiếng ngọt trước đây toàn bộ đều không còn, chồng cô bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Từ ngày đó trở đi, Tô Hựu Thiến bắt đầu bị gia bạo trong một thời gian dài.
Cô thường xuyên bị chồng đánh đến mặt mũi bầm dập, thậm chí có lần bởi vì một người đàn ông hỏi đường, Tô Hựu Thiến cùng người đó nói nên đi như thế nào, chồng cô liền dùng dao khắc lên mặt cô ấy hai chữ “tiện nhân”.
Tô Hựu Thiên không phải không muốn ly hôn, nhưng mỗi lần chồng cô đều dùng lý do giết cả nhà cô để uy hiếp Tô Hựu Thiến.
Mà chân chính khiến Tô Hựu Thiến bùng nổ chính là con của cô tử vong.
Chồng cô mỗi ngày đều cưỡng bách Tô Hựu Thiến phát sinh quan hệ với gã, sau đó Tô Hựu Thiến mang thai, còn sinh ra một đứa con trai.
Con trai cô rất đáng yêu, lớn lên rất giống Tô Hựu Thiến.
Đứa con trai này là hy vọng duy nhất Tô Hựu Thiến ký thác trong những ngày đau khổ.
Có lần đêm khuya chồng cô uống say trở về, mạnh mẽ muốn cùng Tô Hựu Thiến phát sinh quan hệ, mà bọn họ làm ra động tĩnh ồn tới đứa bé đang ngủ say.
Đứa bé oa oa khóc lớn lên.
Chồng Tô Hựu Thiến vậy mà ngại đứa bé khóc quấy rày chuyện tốt của gã, trực tiếp hùng hổ xuống giường đem đứa bé trực tiếp ném trên mặt đắt.
Đứa bé đang sống sờ sờ bị ném chết.
Lúc Tô Hựu Thiền nói với Cố Niệm Niệm những lời này thì hai mắt đỏ đậm: “Mới hai tháng mà thôi, súc sinh kia liền đem đứa bé sống sờ sờ ném chết, gã không phải người, gã không phải người!”&p Trong căn phòng nhỏ ẩm ướt, Tô Hựu Thiền phát ra tiếng la thống khổ tuyệt vọng.
Cố Niệm Niệm không biết nên an ủi Tô Hựu Thiền thế nào, cô chỉ có thể không ngừng cầm khăn giấy giúp Tô Hựu Thiền lau nước mắt.
Đêm khuya dài đằng đãng cuối cùng cũng qua, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ mặt đất.
Ôn Đình Vực không giống thường ngày đi đến công ty sớm, đột nhiên anh có một ý nghĩ, muốn cùng Cố Niệm Niệm ăn bữa sáng.
Hoặc là không có khẩu vị, nên muốn nhìn Cố Niệm Niệm ăn uống một chút mà thôi.
Ừm, không hơn.
Cố Niệm Niệm ăn cái gì cũng đều rất ngon, phảng phất như là mỹ vị đệ nhất thiên hạ, thấy cô ăn cái gì trong nháy mắt khẩu vị cũng tốt hơn.
Trực giác nói cho anh biết chuyện của Cố Niệm Niệm vô cùng không thích họp, cho nên sau khi đến công ty anh cố ý phái người đi tra.
Chẳng qua chuyện này đã qua đi lâu như vậy, hơn nữa năm đó căn nhà Cố Niệm Niệm ở đều đã bị phá bỏ và di dời, Ôn Đình Vực biết việc này rất khó tra ra.
Về chung cư Ôn Đình Vực theo bản năng đi đến trước cửa phòng Cố Niệm Niệm, anh đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì bỗng nhiên dừng lại.
Anh đây là đang làm gì?
Hôm qua là bởi vì bôi thuốc cho Cố Niệm Niệm, hôm nay thì sao?
Anh cùng Cố Niệm Niệm dù sao cũng chỉ là hiệp nghị vợ chồng.
Vào đêm khuya anh lại đẩy cửa phòng của một nữ nhân đi vào thì thật sự không thỏa đáng.
Ôn Đình Vực thu hồi tay, trong mắt xuất hiện nhu tình nhàn nhạt.
Chỉ mong đêm nay Cố Niệm Niệm có thể ngủ ngon.
Cố Niệm Niệm cũng không ngủ ngon như mong muốn của Ôn Đình Vực.
Cô cùng cô gái trong ngục giam nói chuyện suốt một đêm.
Cô gái kia tên Tô Hựu Thiền, lớn hơn cô hai tuổi, cũng đã kết hôn.
Tô Hựu Thiến nói cho Cố Niệm Niệm, cô bị bắt vào đây là bởi vì đã tự tay giết chồng của mình.
Lúc Tô Hựu Thiến nói với cô tự tay giết chồng mình, ánh mắt Cố Niệm Niệm là vô cùng kinh ngạc.
Cô không cách nào tưởng tượng một mỹ nữ thanh âm dễ nghe như thế lại có thể tự tay giết chồng mình.
Mà theo Tô Hựu Thiến chậm rãi kể lại, Cố Niệm Niệm càng thêm kinh sợ.
Cô thật sự không nghĩ tới, trên thế giới này vậy mà có tên cặn bã như vậy.
Tô Hựu Thiến gả cho chồng cô vào hai năm trước, sau khi kết hôn thì những lời ngon tiếng ngọt trước đây toàn bộ đều không còn, chồng cô bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Từ ngày đó trở đi, Tô Hựu Thiến bắt đầu bị gia bạo trong một thời gian dài.
Cô thường xuyên bị chồng đánh đến mặt mũi bầm dập, thậm chí có lần bởi vì một người đàn ông hỏi đường, Tô Hựu Thiến cùng người đó nói nên đi như thế nào, chồng cô liền dùng dao khắc lên mặt cô ấy hai chữ “tiện nhân”.
Tô Hựu Thiên không phải không muốn ly hôn, nhưng mỗi lần chồng cô đều dùng lý do giết cả nhà cô để uy hiếp Tô Hựu Thiến.
Mà chân chính khiến Tô Hựu Thiến bùng nổ chính là con của cô tử vong.
Chồng cô mỗi ngày đều cưỡng bách Tô Hựu Thiến phát sinh quan hệ với gã, sau đó Tô Hựu Thiến mang thai, còn sinh ra một đứa con trai.
Con trai cô rất đáng yêu, lớn lên rất giống Tô Hựu Thiến.
Đứa con trai này là hy vọng duy nhất Tô Hựu Thiến ký thác trong những ngày đau khổ.
Có lần đêm khuya chồng cô uống say trở về, mạnh mẽ muốn cùng Tô Hựu Thiến phát sinh quan hệ, mà bọn họ làm ra động tĩnh ồn tới đứa bé đang ngủ say.
Đứa bé oa oa khóc lớn lên.
Chồng Tô Hựu Thiến vậy mà ngại đứa bé khóc quấy rày chuyện tốt của gã, trực tiếp hùng hổ xuống giường đem đứa bé trực tiếp ném trên mặt đắt.
Đứa bé đang sống sờ sờ bị ném chết.
Lúc Tô Hựu Thiền nói với Cố Niệm Niệm những lời này thì hai mắt đỏ đậm: “Mới hai tháng mà thôi, súc sinh kia liền đem đứa bé sống sờ sờ ném chết, gã không phải người, gã không phải người!”&p Trong căn phòng nhỏ ẩm ướt, Tô Hựu Thiền phát ra tiếng la thống khổ tuyệt vọng.
Cố Niệm Niệm không biết nên an ủi Tô Hựu Thiền thế nào, cô chỉ có thể không ngừng cầm khăn giấy giúp Tô Hựu Thiền lau nước mắt.
Đêm khuya dài đằng đãng cuối cùng cũng qua, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộ mặt đất.
Ôn Đình Vực không giống thường ngày đi đến công ty sớm, đột nhiên anh có một ý nghĩ, muốn cùng Cố Niệm Niệm ăn bữa sáng.
Hoặc là không có khẩu vị, nên muốn nhìn Cố Niệm Niệm ăn uống một chút mà thôi.
Ừm, không hơn.
Cố Niệm Niệm ăn cái gì cũng đều rất ngon, phảng phất như là mỹ vị đệ nhất thiên hạ, thấy cô ăn cái gì trong nháy mắt khẩu vị cũng tốt hơn.
Bình luận facebook