• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài - Ôn Đình Vực (2 Viewers)

  • Chương 52

Chương 52: Một Dòng Nước Trong Ở Giới Tổng Tài


Cô nghĩ nghĩ thấy cũng phải, mình già mồm cãi láo cái gì đây, chí ít trong lúc còn học đại học cô muốn học tập thật tốt, tranh thủ tìm một công việc tốt sau khi tốt nghiệp.


Dù sao cô rất rõ ràng, thiếu phu nhân của Ôn gia cô không làm được bao nhiêu năm, bởi vì giữa cô và Ôn Đình Vực chỉ là hiệp nghị hôn nhân, bởi vì giữa cô và Ôn Đình Vực căn bản không có tình cảm.


“Không đi thì không đi, có thể hưởng phúc vì sao tôi lại không hưởng chứ, tôi lại không có ngốc.” Cố Niệm Niệm nói.


Ý cười bên môi Ôn Đình Vực càng sâu, anh đưa cho Cố Niệm Niệm một tắm thẻ vàng: “Tắm thẻ này cô cầm đi, về sau cần tiêu tiền thì cứ dùng.”


Cố Niệm Niệm không do dự nhận tắm thẻ, thanh âm đề cao vài phần: “Anh nghĩ rằng tôi không dám nhận sao? Tôi nhất định sẽ tiêu hết sạch.”


“Ừm, tiêu hết sạch.”


Ôn Đình Vực nói: “Nhiệm vụ chính hôm nay của cô chính là hảo hảo tiêu tiền.”


Nghe được câu này Cố Niệm Niệm rất hưng phấn, đối với phụ nữ mà nói có việc gì càng thống khoái hơn so với tiêu tiền chứ!


Huống hồ còn là một người nghèo như Cố Niệm Niệm.


“Được!” Cố Niệm Niệm đáp ứng một tiếng.


“Hôm qua anh không ngủ, hôm nay đi làm sẽ không ngủ gật đó chứ?” Lúc gần đi Cố Niệm Niệm hỏi.


Ôn Đình Vực từ tốn nói: “Cuộc sống như thế đã thành thói quen, những lúc bận rộn suốt đêm ở công ty cũng có.”


“A, vậy anh chú ý nghỉ ngơi nha.” Cố Niệm Niệm khách khí nói, nghĩ tổng tài cũng không dễ làm, muốn cô vài ngày không ngủ, không lột một tầng da của cô thì không thẻ.


“Ừm.” Ôn Đình Vực nói xong cũng lái xe rời đi.


Cố Niệm Niệm cầm thẻ băn khoăn không biết nên tiêu tiền như thế nào. Cô phải tiêu thật nhiều tiền mới vơi được cơn giận, ai bảo ngày đó Ôn Đình Vực ức hiếp mình.


Cô gọi cho bạn thân nhất ở đại học của mình là Tô Nhan: “Nhan Nhan đang ở đâu, tớ đang ở gần phố 11, cậu mau tới đây.”


Tô Nhan mới vừa ngủ dậy, vẻ mặt dại ra: “Làm sao vậy?”


“Tớ mời khách!” Giọng nói Có Niệm Niệm vô cùng phần khích.


Tô Nhan xoạt một cái từ trên giường nhảy dựng lên: “Tớ không nghe lầm chứ, cây vạn tuế cũng sẽ nở hoai”


“Nửa giờ phải đến.”


“Hai mươi phút liền đến!” Tô Nhan cúp điện thoại xong thì nhanh chóng mặc quần áo.


Trò chuyện xong Có Niệm Niệm lại gọi cho Hà Thư Thư, đáng tiếc Hà Thư Thư vẫn còn đang ở xưởng trà xúc trà, không đến được.


Tô Nhan và Hà Thư Thư chính là hai người bạn tốt của Cố Niệm Niệm ở đại học, bởi vì ba người các cô đều có chung một điểm đặc biệt, nghèo.


Ba người các cô, Cố Niệm Niệm là nghèo nhất, thứ hai là Hà Thư Thư, Tô Nhan gia cảnh bình thường, nhưng cũng không tính là giàu có.


Có Niệm Niệm tìm một tiệm Pizza Hut để đợi Tô Nhan.


Nghĩ một lúc cô lại gửi tin nhắn cho Ôn Đình Vực: “Hôm nay tôi sẽ tiêu vô cùng nhiều, anh sẽ không đau lòng chứ.”


Chuông điện thoại vang lên rất nhanh, tin nhắn trả lời chỉ có ba chữ vô cùng đơn giản: “Tùy tiện xài.”


Ôn Đình Vực nói như vậy Cố Niệm Niệm liền an tâm.


Ừm, tùy tiện xài! Đây chính là Ôn Đình Vực nói!


Cố Niệm Niệm cô hôm nay sẽ tiêu thật nhiều tiền, như vậy mới có thể gỡ bỏ mối hận trong tim cô!


Tô Nhan rất nhanh đã tới, vẻ mặt hưng phần: “Niệm Niệm, thật sự mời tớ ăn cơm sao, oa oa, cây vạn tuế nở hoa rồi.”


Có Niệm Niệm lấy ra thực đơn, hào khí vạn trượng: “Tùy ý gọi.”


Hai người gọi pizza và đồ uống hết hơn 300 tệ.


Tô Nhan vẫn còn có chút hoảng: “Niệm Niệm, có phải quá nhiều hay không.”


“Không nhiều không nhiều.” Có Niệm Niệm cười híp mắt nói.


Tuy nói như vậy nhưng trong lòng cô cũng hơi hoảng, chỉ một chút đồ uống cùng pizza liền tiêu hết hơn 300 tệ, trước giờ đều chưa từng có.


Phải biết đối với người bình thường mà nói Pizza Hut có giá cả bình thường, nhưng đối với người nghèo như Cố Niệm Niệm mà nói thì quả thực là quá xa xỉ, cô ngay cả ăn một bữa KFC mà còn nửa ngày không nỡ.


Nhưng nghĩ tới câu nói tùy tiện xài của Ôn Đình Vực, trong lòng cô lại có một chút sức mạnh.


Ăn xong pizza, Cố Niệm Niệm lại mời Tô Nhan đi mua sắm.


“Hôm nay tất cả chỉ phí ăn mặc đều do tớ phụ trách.” Cố Niệm Niệm hào khí nói.


Tô Nhan không thể tin được mà mở to hai mắt: “Cố Niệm Niệm, cậu trúng số độc đắc?”


Có Niệm Niệm lắc đầu: “Tớ kết hôn rồi.”


Cô nghĩ, Tô Nhan là người bạn thân duy nhất của mình, cô hẳn là phải đem chuyện này nói cho Tô Nhan.


*Kêt hôn.” Tô Nhan ngắn người.


“Ôn Đình Vực cậu biết không? Tớ gả cho anh ta.”


“Ôn Đình Vực? Tổng tài của tập đoàn đề quốc S hình như cũng là tên này.”


“Ừm, chính là anh ta.” Cố Niệm Niệm nói.


Giây tiếp theo Tô Nhan đập đầu Cố Niệm Niệm một cái: “Con bà nó, Cố Niệm Niệm, đầu óc cậu không phải có vấn đề chứ!


Đùa tớ saol”


*Tớ nói thật mà.” Cế Niệm Niệm nghiêm túc nói.


Tô Nhan “ha hả” một tiếng: “Cậu có phải nhìn Ôn Đình Vực dáng dấp đẹp trai liền nổi ý dâm hay không, Ôn Đình Vực là ai?


Là nhân vật mà cả đời này có lẽ chúng ta thấy cũng không có tư cách thấy, tớ nói cậu hôm nay chính là có chút không bình thường.”


Cố Niệm Niệm không phải người hay giải thích, cô nghĩ Tô Nhan không tin thì không tin vậy.


“Không nói cái này nữa, chúng ta đi dạo phố đi.”


“Chẳng qua nói đến dáng dấp Ôn Đình Vực đúng là rất đẹp trai.


Tổng tài bình thường không phải đều là bụng phệ đầu hói sao?


Ôn Đình Vực nhất định chính là một dòng nước trong trong các tổng tài, cho tới bây giờ tớ còn chưa thấy qua nam nhân nào đẹp trai hơn anh ta.”


Cố Niệm Niệm: “…


Cô thật hối hận vì nói cho Tô Nhan chuyện này, không nghĩ tới cô nàng này lại là người ái mộ Ôn Đình Vực, lải nhà lải nhải nói một đống lớn về Ôn Đình Vực.


“Không nói nữa, đi mua quần áo, tớ chỉ tiền.” Cố Niệm Niệm cắt đứt Tô Nhan.


Nhắc tới quần áo Tô Nhan liền hưng phấn: “Tớ nói cậu trúng số độc đắc cậu còn không thừa nhận.”


Cố Niệm Niệm cười khan một tiếng, không thèm phản bác nữa.


“Vậy tớ có thể mua loại rất đắt không!”


“Đương nhiên, chúng ta là bạn bè sống chết có nhau mà.”


Tô Nhan ôm chằm lấy Có Niệm Niệm: “Niệm Niệm cậu thật quá tốt, tớ muốn mua Ailian.”


Có Niệm Niệm: “Được, Ailian thì Ailian.”


Đối với người bình thường chỉ đi dạo phố ở mặt đường vỉa hè như Cố Niệm Niệm và Tô Nhan mà nói, Ailian thật sự là một thương hiệu rất đắt tiền.


Hai người hưng phấn chạy tới Ailian. Tô Nhan rất thích cảm giác thiếu nữ màu hồng này, thử một bộ rồi lại một bộ.


Cố Niệm Niệm ngược lại cảm thấy quần áo này có chút kỳ lạ không giải thích được.


Hai người mua xong quần áo thì lại đi trung tâm thương mại mua các loại đồ ăn vặt, sau đó đến một quán ăn Trung Quốc ăn lẩu.


Cố Niệm Niệm muốn Tô Nhan gọi món đắt nhất, Tô Nhan không khách khí chú nào, hai người ăn hết hơn 300 tệ. Bữa tối lại cùng nhau đi uống Starbucks để trải nghiệm giai cấp tiêu tư sản.


Tô Nhan có chút hoảng sợ: “Niệm Niệm, đây là lần đầu tiên tớ đến đây. Tớ nghe nói đồ ăn của Starbuck đều siêu đắt.”


Cố Niệm Niệm cũng nghĩ, quả thật là siêu đắt, một ly đồ uống cũng hơn 30 tệ.


Cô đang suy nghĩ hôm nay tiêu nhiều tiền như vậy, lát nữa Ôn Đình Vực có tức giận hay không! Mặc dù người đàn ông này dặn mình có thể tùy tiện xài, nhưng tiêu thế này thật sự có chút quá nhiều đi!


Phòng làm việc tổng tài tập đoàn đề quốc S.


Hôm nay điện thoại di động của Ôn Đình Vực vang lên cả một ngày, đều là tiếng chuông tin nhắn ngắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom