• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài - Ôn Đình Vực (1 Viewer)

  • Chương 64

Chương 64:





Hơn nữa Cố Niệm Niệm bây giờ còn không biết có phải mang thai hay không, anh cũng không thể có ý nghĩ như vậy.





Lái xe đến chung cư Thang Thần, Ôn Đình Vực dừng xe xong thì cùng Có Niệm Niệm vào thang máy.





Vào thang máy có Niệm Niệm đột nhiên nói một câu: “Kỳ thực vừa rồi có một câu tôi nói sai.”





“Câu nào?” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.





Có Niệm Niệm ngắng đầu lên, đôi mắt sáng ngời: “Anh là nam chính tổng tài văn, nhưng tôi không phải là nữ chính.”





*Vì sao?” Thang máy đến nơi, hai người cùng đi ra ngoài.





“Không vì sao hết.” Cố Niệm Niệm quẹt thẻ ra vào, vào trong nhà.





Cô nghĩ vợ của Ôn Đình Vực sau này nhát định sẽ là một vị thiên kim cao quý, mà không phải là một cây cỏ dại giống như cô.





Trở lại chung cư, dì Lý đã làm xong cơm. Có Niệm Niệm vừa nhìn thì thấy tất cả đều là những món ăn thanh đạm.





Có Niệm Niệm nhíu nhíu mày: “Dì Lý, sao lại không cho ớt vào đồ ăn, cháu thích ăn cay mà.”





Vẻ mặt dì Lý nghiêm túc: “Mang thai thì làm sao có thể ăn cay?”





Cố Niệm Niệm có chút [8], chỉ là hoài nghỉ mà thôi, sao hiện giờ làm giống như mang thai thật vậy.





Cô kéo kéo tay dì Lý, làm nũng nói: “Dì Lý, người ta đây chỉ là hoài nghi mà thôi, còn chưa có xác thực, cháu rất muốn ăn ớt, xin dì mà.”





Khi Cố Niệm Niệm nững nịu thanh âm yêu kiều quyền rũ, giữa hai đầu lông mày là kiều mị mê người.





Ôn Đình Vực tâm niệm vừa động, không biết lúc Có Niệm Niệm làm nũng với mình sẽ là bộ dáng như thế nào, đặc biệt là khi ở dưới thân anh mềm giọng làm nũng sẽ là dáng vè thế nào.





“Di Lý, cháu muốn ăn cay.” Cố Niệm Niệm lôi kéo tay dì Lý.





Thế nhưng dì Lý chính là một bà lão cổ hủ, đến chết cũng không cho.





“Di Lý, lấy một ít ớt cho cô ấy ăn đi.” Ôn Đình vực đột nhiên nói.





Nghe Ôn Đình Vực nói như thế dì Lý mới buông tha: “Vậy dì đi nhà bếp lấy cho cháu một ít tương ót tới.”





Cố Niệm Niệm cảm kích liếc Ôn Đình Vực một cái, bên môi hiện lên một nụ cười.





Nụ cười kia thuần khiết mà quyền rũ, thật sâu in vào mắt Ôn Đình Vực.





Dì Lý mang một ít tương ớt đi ra. Đây là do bà tự tay làm, dùng hạt tiêu, dầu mè và các loại gia vị khác.





Cố Niệm Niệm múc một thìa lớn vào trong bát, mùi thơm tê cay, đúng là thần khí ăn với cơm.





Cô ăn đến thống khoái, không khỏi lại muốn múc một muôi lớn. Tay mới vừa duỗi ra lại bị Ôn Đình Vực bắt được.





“Không được ăn nhiều, sẽ làm đứa nhỏ bị nóng.” Thanh âm Ôn Đình Vực mang theo chút cưng chiều mà chính mình cũng không phát hiện ra.





Có Niệm Niệm sửng sốt, cô nhìn chằm chằm cổ tay đang bị Ôn Đình vực nắm, cảm thấy vô cùng xấu hổ.





Có lầm hay không, tay của mình lại không đẹp bằng tay của một người đàn ông.





Ôn Đình Vực tháy Có Niệm Niệm lộ vẻ mặt xấu hồ thì nhẹ giọng nói: “Ăn một chút thì không sao, ăn nhiều sẽ không tốt.”





Cố Niệm Niệm cười khan một tiếng: “Anh sao lại chắc chắn là tôi mang thai.”





Ôn Đình Vực vẫn là một biểu tình nhàn nhạt: “Cho dù chuyện không chắc chắn cũng phải cẩn thận.”





“Anh làm việc đều là như vậy sao? Vậy sống có bao nhiêu mệt chứ.” Cố Niệm Niệm ăn một miếng cơm lớn.





Ôn Đình Vực liếc Cố Niệm Niệm một cái: “Vậy cô cho rằng thế nào? Nếu không cẩn thận thì sao quản tốt được tập đoàn S.”





Cố Niệm Niệm nghĩ cũng đúng, Ôn Đình Vực người ta là tổng tài tập đoàn S, khẳng định làm việc không giống với người bình thường như cô.





“Chẳng qua tôi cảm thấy như thế rất mệt. Lý tưởng của tôi không phải như vậy.” Cố Niệm Niệm vừa ăn cơm vừa nói, hai má phồng phồng.





“Vậy lý tưởng của cô là gì?”





“Ngồi thuyền nhỏ, ngắm liễu rủ, cười nhìn nhân sinh, một đời không lo lắng.”





Lông mày Ôn Đình Vực khẽ nhéch: “ Lý tưởng của phụ nữ: không phải đều là mua túi xách hàng hiệu, mua y phục đất tiền sao?”





“Ai nói với anh như thế vậy, tôi thì không phải.” Cố Niệm Niệm nuốt cơm xuống: “Sống vui vẻ không cần lo lắng mới là mục tiêu cuối cùng của tôi.”





Sống vui vẻ không lo lắng? Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm đang ăn cơm, hai chân tinh tế trắng nõn để trên ghế ngồi, thầm nghĩ cô gái này quả thực là cố gắng sống vui vẻ không lo lắng.





Anh nghĩ, Cố Niệm Niệm người này không quá giống những phụ nữ mà anh đã gặp.





Ví dụ như thiên kim tiểu thư sẽ không có một ai khi ăn cơm mà chân đều đề trên ghế ngồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom