Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Chương 71:
Có Niệm Niệm run run rầy rầy tiếp tục nói: “Chanel. Gucci, Hermes. Nhan Nhan, tớ thật hoài nghỉ mình đang nằm mơ.”
Tô Nhan tiếp tục trầm mặc.
Cố Niệm Niệm hít sâu một hơi: “Thế nhưng lại ở ngay trước mắt tớ, tất cả đều là thật, là thật!”
*Có phải là Ôn Đình Vực đưa.” Đối lập với giọng nói run rẫy của Cố Niệm Niệm, thanh âm của Tô Nhan lãnh tĩnh không gì sánh được.
Cố Niệm Niệm vô thức nói: “Đúng vậy.”
Tô Nhan ở bên kia thở dài.
“Niệm Niệm, có muốn tới bệnh viện một chút hay không?”
Tô Nhan cần thận từng li từng tí nói.
Cố Niệm Niệm giật mình tỉnh lại.
Tô Nhan vẫn là cảm thấy mình đang ý dâm lên Ôn Đình Vực. Bất giờ mình nói như vậy có lẽ Tô Nhan lại càng nghĩ thế.
Có Niệm Niệm có chút chán nản cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong Tô Nhan liền cau mày, mẹ Tô Nhan đi tới nói: “Tô Nhan, con sao thế?”
“Mẹ, mẹ có biết bệnh viện tâm thần nào tốt một chút không?” Tô Nhan hỏi.
Mẹ Tô Nhan bị dọa cho giật mình: “Ai bị bệnh thần kinh?”
Tô Nhan thở dài: “Có Niệm Niệm.”
“Niệm Niệm?” Mắt mẹ Tô Nhan bỗng trừng lớn: “Nha đầu kia không phải rât hoạt bát sao?”
Tô Nhan lại than thở một tiếng: “Cậu ấy ý dâm lên Ôn Đình Vực.”
“Hả?” Mẹ của Tô Nhan đã là một phụ nữ trung niên, không hiểu cái gì là ý dâm, cũng không biết Ôn Đình Vực là ai.
“Chính là cậu ấy ảo tưởng người khác là chồng mình, còn tặng cho mình rất nhiều thứ.” Tô Nhan đổi một phương thức dễ hiểu hơn.
Mẹ Tô Nhan lắc đầu: “Không đâu, nha đầu kia bộ dáng xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, không đến mức ảo tưởng người khác là chồng mình đi!”
Tô Nhan lấy một ví dụ: “Có Niệm Niệm ảo tưởng một nhân vật giống như tổng thống Mỹ là chồng cậu áy.”
Ở trong lòng Tô Nhan, một nam thần đúng chuẩn như Ôn Đình Vực, hiển nhiên là một nhân vật cực kỳ lợi hại, không có ai lợi hại hơn anh ta nữa.
Mà ở trong lòng mẹ của Tô Nhan, tổng thống Mỹ chính là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Cho nên Tô Nhan lầy tổng thống Mỹ làm ví dụ, như vậy mẹ Tô Nhan sẽ hiểu.
Quả nhiên mẹ Tô Nhan đã hiểu: “Ai nha, nha đầu kia thực sự là không quá bình thường, Nhan Nhan lúc rảnh rỗi nhớ quan tâm nso nhiều một chút.”
Tô Nhan nghiêm túc gật đầu.
Bên này mẹ Tô Nhan lại nghĩ, một cô gái có bao nhiêu xinh đẹp cơ trí chứ, sao lại ảo tưởng tổng thống Mỹ là chồng mình? Hơn nữa tổng thống Mỹ rất lớn tuổi, nha đầu kia khẩu vị còn thật nặng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Niệm Niệm lòng tràn đầy vui sướng cùng hưng phần liền tỉnh táo lại.
Cuộc gọi vừa rồi với Tô Nhan cũng để cho cô có vài phần thất lạc.
Không ai sẽ tin tưởng cô và Ôn Đình Vực có quan hệ gì, Cố Niệm Niệm cô là ai, còn Ôn Đình Vực lại là ai chứ.
Cố Niệm Niệm cũng hiểu được mình nên nhận rõ hiện thực, nhận rõ chính mình.
Cũng giống như phòng chứa quần áo này là của cô, nhưng cô không thể trở thành công chúa.
Cố Niệm Niệm đi ra khỏi phòng chứa quần áo, cẩn thận mà đóng cửa lại.
Nơi này chỉ là một giấc một của cô. Đúng, chỉ là một giác mộng.
Chẳng qua nghĩ đến Ôn Đình Vực đã tặng nhiều thứ cho mình như vậy, cô vẫn rất cảm kích. Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong Cố Niệm Niệm vẫn gọi điện thoại Cho Ôn Đình Vực.
Trong nháy mắt điện thoại kết nói, tim cô không hiểu sao liền đập nhanh hơn.
“Ôn Đình Vực, cảm ơn anh.” Cố Niệm Niệm có chút ngại ngùng không rõ.
Ngay cả chính cô cũng thấy lạ, mình xáu hổ cái gì, chỉ nói câu cảm ơn thôi mà.
“Không có gì.” Thanh âm Ôn Đình Vực lạnh nhạt trước sau như một.
Có Niệm Niệm run run rầy rầy tiếp tục nói: “Chanel. Gucci, Hermes. Nhan Nhan, tớ thật hoài nghỉ mình đang nằm mơ.”
Tô Nhan tiếp tục trầm mặc.
Cố Niệm Niệm hít sâu một hơi: “Thế nhưng lại ở ngay trước mắt tớ, tất cả đều là thật, là thật!”
*Có phải là Ôn Đình Vực đưa.” Đối lập với giọng nói run rẫy của Cố Niệm Niệm, thanh âm của Tô Nhan lãnh tĩnh không gì sánh được.
Cố Niệm Niệm vô thức nói: “Đúng vậy.”
Tô Nhan ở bên kia thở dài.
“Niệm Niệm, có muốn tới bệnh viện một chút hay không?”
Tô Nhan cần thận từng li từng tí nói.
Cố Niệm Niệm giật mình tỉnh lại.
Tô Nhan vẫn là cảm thấy mình đang ý dâm lên Ôn Đình Vực. Bất giờ mình nói như vậy có lẽ Tô Nhan lại càng nghĩ thế.
Có Niệm Niệm có chút chán nản cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong Tô Nhan liền cau mày, mẹ Tô Nhan đi tới nói: “Tô Nhan, con sao thế?”
“Mẹ, mẹ có biết bệnh viện tâm thần nào tốt một chút không?” Tô Nhan hỏi.
Mẹ Tô Nhan bị dọa cho giật mình: “Ai bị bệnh thần kinh?”
Tô Nhan thở dài: “Có Niệm Niệm.”
“Niệm Niệm?” Mắt mẹ Tô Nhan bỗng trừng lớn: “Nha đầu kia không phải rât hoạt bát sao?”
Tô Nhan lại than thở một tiếng: “Cậu ấy ý dâm lên Ôn Đình Vực.”
“Hả?” Mẹ của Tô Nhan đã là một phụ nữ trung niên, không hiểu cái gì là ý dâm, cũng không biết Ôn Đình Vực là ai.
“Chính là cậu ấy ảo tưởng người khác là chồng mình, còn tặng cho mình rất nhiều thứ.” Tô Nhan đổi một phương thức dễ hiểu hơn.
Mẹ Tô Nhan lắc đầu: “Không đâu, nha đầu kia bộ dáng xinh đẹp như vậy, hẳn là có rất nhiều người theo đuổi, không đến mức ảo tưởng người khác là chồng mình đi!”
Tô Nhan lấy một ví dụ: “Có Niệm Niệm ảo tưởng một nhân vật giống như tổng thống Mỹ là chồng cậu áy.”
Ở trong lòng Tô Nhan, một nam thần đúng chuẩn như Ôn Đình Vực, hiển nhiên là một nhân vật cực kỳ lợi hại, không có ai lợi hại hơn anh ta nữa.
Mà ở trong lòng mẹ của Tô Nhan, tổng thống Mỹ chính là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
Cho nên Tô Nhan lầy tổng thống Mỹ làm ví dụ, như vậy mẹ Tô Nhan sẽ hiểu.
Quả nhiên mẹ Tô Nhan đã hiểu: “Ai nha, nha đầu kia thực sự là không quá bình thường, Nhan Nhan lúc rảnh rỗi nhớ quan tâm nso nhiều một chút.”
Tô Nhan nghiêm túc gật đầu.
Bên này mẹ Tô Nhan lại nghĩ, một cô gái có bao nhiêu xinh đẹp cơ trí chứ, sao lại ảo tưởng tổng thống Mỹ là chồng mình? Hơn nữa tổng thống Mỹ rất lớn tuổi, nha đầu kia khẩu vị còn thật nặng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Niệm Niệm lòng tràn đầy vui sướng cùng hưng phần liền tỉnh táo lại.
Cuộc gọi vừa rồi với Tô Nhan cũng để cho cô có vài phần thất lạc.
Không ai sẽ tin tưởng cô và Ôn Đình Vực có quan hệ gì, Cố Niệm Niệm cô là ai, còn Ôn Đình Vực lại là ai chứ.
Cố Niệm Niệm cũng hiểu được mình nên nhận rõ hiện thực, nhận rõ chính mình.
Cũng giống như phòng chứa quần áo này là của cô, nhưng cô không thể trở thành công chúa.
Cố Niệm Niệm đi ra khỏi phòng chứa quần áo, cẩn thận mà đóng cửa lại.
Nơi này chỉ là một giấc một của cô. Đúng, chỉ là một giác mộng.
Chẳng qua nghĩ đến Ôn Đình Vực đã tặng nhiều thứ cho mình như vậy, cô vẫn rất cảm kích. Vì vậy sau khi ăn cơm tối xong Cố Niệm Niệm vẫn gọi điện thoại Cho Ôn Đình Vực.
Trong nháy mắt điện thoại kết nói, tim cô không hiểu sao liền đập nhanh hơn.
“Ôn Đình Vực, cảm ơn anh.” Cố Niệm Niệm có chút ngại ngùng không rõ.
Ngay cả chính cô cũng thấy lạ, mình xáu hổ cái gì, chỉ nói câu cảm ơn thôi mà.
“Không có gì.” Thanh âm Ôn Đình Vực lạnh nhạt trước sau như một.
Bình luận facebook