Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Chương 93:
Bỗng nhiên có một thanh âm truyền đền.
“Không cho khi dễ Niệm Niệm!”
Lâm Cường cả kinh quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Tô Nhan đứng phía sau.
Có Niệm Niệm nhân cơ hội này đá một phát vào hạ thân Lâm Cường “AI” Một tiếng hô lớn vang lên trong rừng cây.
Gã che lại hạ thân đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Cố Niệm Niệm liền kéo Tô Nhan chạy đi.
Sau khi ra khỏi trường, tim hai người mới yên tâm thả lỏng.
“Lâm Cường kia thật to gan lớn mật, dám ở trường làm ra chuyện như vậy. Ngày mai chúng ta nhất định phải báo cho trường học, đuổi học tên kia.” Tô Nhan tức giận bất bình.
Có Niệm Niệm gật đầu thật mạnh.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì bị Lâm Cường vũ nhục, không cần Tô Nhan nói, cô cũng tuyệt đối không tha cho gã!
Hội nghị rất thành công, hạng mục đã thỏa thuận xong.
Ôn Đình Vực xoa xoa chân mày, có chút mệt mỏi.
Tô Bạch đi tới hỏi: “Ôn tổng, đã đặt vé máy bay ngày mai trở về thành phó A.”
Ôn Đình Vực gật gật đầu.
Thời gian lúc này đã là 10 giờ tối.
Nha đầu Cố Niệm Niệm kia hiện đang làm cái gì? Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Ôn Đình Vực.
Di động đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Ôn Đình Vực mở ra.
Người gửi tin là một dãy số xa lạ, tin nhắn gửi tới chính là một tắm hình, một tắm hình về Có Niệm Niệm.
Tuần nhan của Ôn Đình Vực chợt ngưng lại.
Hôm sau Có Niệm Niệm dậy thật sớm.
Bữa sáng còn chưa có ăn đã chạy tới trường học, một bụng oan khuất chờ để trình báo.
Tô Nhan cũng tới sớm, cũng cô đi tới phòng chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm, hôm qua Lâm Cường muốn khi dễ Có Niệm Niệm, mong thấy điều tra rõ chuyện này, khai trừ cậu ta!”
Tô Nhan nói.
Vì bận tâm đến thanh danh trường học, hơn nữa hôm qua Cố Niệm Niệm cũng chưa chịu đến thương tổn thực chất nào, cho nên hai người vẫn chưa báo cảnh sát mà là chờ: lãnh đạo nhà trường tới xử lý chuyện này!
Hai người cũng tin tưởng trường học sẽ cho các cô một kết quả công bằng.
Nhưng chủ nhiệm chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, thở dài thật sâu: “Cố Niệm Niệm, đến văn phòng hiệu trưởng đủ Chủ nhiệm để Tô Nhan lên lớp trước, sau đó đưa Cố Niệm Niệm đến văn phòng hiệu trưởng.
Vừa tới văn phòng hiệu trưởng, Cố Niệm Niệm liền nhìn thấy hiệu trưởng đang khom lưng xin lỗi một đôi vợ chồng.
Người phụ nữ kia ăn mặc đẹp đẽ quý giá vô cũng, người đàn ông thì khi thế mười phần.
“Có Niệm Niệm, còn không mau xin lỗi mẹ Lâm Cường!”
Hiệu trưởng quắc mắt nhìn Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm ngây người.
Mẹ Lâm đã đi đến từ trên cao nhìn xuống nói: “Chính là nữ sinh này đá bị thương con tôi?”
“Em ấy chính là Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm, mau xin lỗi! Em đá Lâm Cường bị thương phải vào viện!” Hiệu trưởng nói với Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm đã hiểu.
“Là cậu ta muốn khi dễ em trước!” Cố Niệm Niệm sắc mặt lạnh lùng.
Cô thật sự ngượng ngùng đem những việc bỉ ổi Lâm Cường đã làm nói ra, chỉ có thể dùng hai từ “khi dễ” để hình dung.
‘Vẻ mặt hiệu trưởng đen lại.
Cố Niệm Niệm này quá không biết điều, có biết ba mẹ Lâm Cường là ai hay không!
“Cố Niệm Niệm, em không cần nói hươu nói vượn, nhanh xin lỗi đi, nói không chừng cha mẹ Lâm Cường rộng lượng còn có thể tha cho em, miễn cho em hình phạt thôi học, nếu không thầy cũng bảo vệ không nổi em.” Hiệu trưởng nói.
Hai mắt Cố Niệm Niệm có một loại không thể tin tưởng.
Hôm nay cô tới là muốn bảo trường học giải oan cho mình, kết quả hiện tại hiệu trưởng hoàn toàn làm lơ lời nói của cô, ngược lại còn muốn cô xin lỗi?
“Hiệu trưởng, ngài như thế nào có thể bao che Lâm Cường, em muốn báo cảnh sát!” Tay Cố Niệm Niệm gắt gao nắm chặt.
Bỗng nhiên có một thanh âm truyền đền.
“Không cho khi dễ Niệm Niệm!”
Lâm Cường cả kinh quay đầu lại, thình lình nhìn thấy Tô Nhan đứng phía sau.
Có Niệm Niệm nhân cơ hội này đá một phát vào hạ thân Lâm Cường “AI” Một tiếng hô lớn vang lên trong rừng cây.
Gã che lại hạ thân đau đến mồ hôi lạnh đều tuôn ra.
Cố Niệm Niệm liền kéo Tô Nhan chạy đi.
Sau khi ra khỏi trường, tim hai người mới yên tâm thả lỏng.
“Lâm Cường kia thật to gan lớn mật, dám ở trường làm ra chuyện như vậy. Ngày mai chúng ta nhất định phải báo cho trường học, đuổi học tên kia.” Tô Nhan tức giận bất bình.
Có Niệm Niệm gật đầu thật mạnh.
Vừa rồi thiếu chút nữa thì bị Lâm Cường vũ nhục, không cần Tô Nhan nói, cô cũng tuyệt đối không tha cho gã!
Hội nghị rất thành công, hạng mục đã thỏa thuận xong.
Ôn Đình Vực xoa xoa chân mày, có chút mệt mỏi.
Tô Bạch đi tới hỏi: “Ôn tổng, đã đặt vé máy bay ngày mai trở về thành phó A.”
Ôn Đình Vực gật gật đầu.
Thời gian lúc này đã là 10 giờ tối.
Nha đầu Cố Niệm Niệm kia hiện đang làm cái gì? Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Ôn Đình Vực.
Di động đột nhiên vang lên âm báo tin nhắn, Ôn Đình Vực mở ra.
Người gửi tin là một dãy số xa lạ, tin nhắn gửi tới chính là một tắm hình, một tắm hình về Có Niệm Niệm.
Tuần nhan của Ôn Đình Vực chợt ngưng lại.
Hôm sau Có Niệm Niệm dậy thật sớm.
Bữa sáng còn chưa có ăn đã chạy tới trường học, một bụng oan khuất chờ để trình báo.
Tô Nhan cũng tới sớm, cũng cô đi tới phòng chủ nhiệm.
“Chủ nhiệm, hôm qua Lâm Cường muốn khi dễ Có Niệm Niệm, mong thấy điều tra rõ chuyện này, khai trừ cậu ta!”
Tô Nhan nói.
Vì bận tâm đến thanh danh trường học, hơn nữa hôm qua Cố Niệm Niệm cũng chưa chịu đến thương tổn thực chất nào, cho nên hai người vẫn chưa báo cảnh sát mà là chờ: lãnh đạo nhà trường tới xử lý chuyện này!
Hai người cũng tin tưởng trường học sẽ cho các cô một kết quả công bằng.
Nhưng chủ nhiệm chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, thở dài thật sâu: “Cố Niệm Niệm, đến văn phòng hiệu trưởng đủ Chủ nhiệm để Tô Nhan lên lớp trước, sau đó đưa Cố Niệm Niệm đến văn phòng hiệu trưởng.
Vừa tới văn phòng hiệu trưởng, Cố Niệm Niệm liền nhìn thấy hiệu trưởng đang khom lưng xin lỗi một đôi vợ chồng.
Người phụ nữ kia ăn mặc đẹp đẽ quý giá vô cũng, người đàn ông thì khi thế mười phần.
“Có Niệm Niệm, còn không mau xin lỗi mẹ Lâm Cường!”
Hiệu trưởng quắc mắt nhìn Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm ngây người.
Mẹ Lâm đã đi đến từ trên cao nhìn xuống nói: “Chính là nữ sinh này đá bị thương con tôi?”
“Em ấy chính là Cố Niệm Niệm, Cố Niệm Niệm, mau xin lỗi! Em đá Lâm Cường bị thương phải vào viện!” Hiệu trưởng nói với Cố Niệm Niệm.
Có Niệm Niệm đã hiểu.
“Là cậu ta muốn khi dễ em trước!” Cố Niệm Niệm sắc mặt lạnh lùng.
Cô thật sự ngượng ngùng đem những việc bỉ ổi Lâm Cường đã làm nói ra, chỉ có thể dùng hai từ “khi dễ” để hình dung.
‘Vẻ mặt hiệu trưởng đen lại.
Cố Niệm Niệm này quá không biết điều, có biết ba mẹ Lâm Cường là ai hay không!
“Cố Niệm Niệm, em không cần nói hươu nói vượn, nhanh xin lỗi đi, nói không chừng cha mẹ Lâm Cường rộng lượng còn có thể tha cho em, miễn cho em hình phạt thôi học, nếu không thầy cũng bảo vệ không nổi em.” Hiệu trưởng nói.
Hai mắt Cố Niệm Niệm có một loại không thể tin tưởng.
Hôm nay cô tới là muốn bảo trường học giải oan cho mình, kết quả hiện tại hiệu trưởng hoàn toàn làm lơ lời nói của cô, ngược lại còn muốn cô xin lỗi?
“Hiệu trưởng, ngài như thế nào có thể bao che Lâm Cường, em muốn báo cảnh sát!” Tay Cố Niệm Niệm gắt gao nắm chặt.
Bình luận facebook