Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Cuộc sống cứ thế tiếp diễn.
Nghiêm Hạo kể từ hôm bị Tống Nguyệt Linh khiến cho tức giận bỏ về cũng không đến "An Viên" nữa. Cô tiếp tục trải qua những ngày dưỡng thai an nhàn, mỗi ngày sẽ cùng Uông Tịnh Nhan trò chút chuyện vặt hằng ngày. Uông Tịnh Nhan gần đến ngày sinh, còn Tống Nguyệt Linh vì mang thai đôi nên bụng to hơn bình thường rất nhiều. Hai cô chỉ quanh quẩn trong phòng. Ở "An Viên" yên bình là thế nhưng hai cô đâu biết những chuyện rắc rối đang từ từ kéo đến.
Trên máy bay từ Châu Âu đáp xuống sân bay của thành phố A, Bắc Kinh. Hai vợ chồng trí thức đang ngồi trên ghế nôn nóng, gương mặt hai người đều là kích động vui mừng cùng mong đợi. Người phụ nữ bề ngoài mặc quần áo đơn giản nhưng toát lên quý khí sang trọng, nhìn người phụ nữ này ai cũng không thể nghĩ đến bà đã gần 50 tuổi. Còn người đàn ông dáng dấp cao lớn anh tuấn mà nghiêm nghị, đủ biết khi còn trẻ, ông cũng là một người đàn ông khiến cho các cô gái phải ngưỡng mộ. Nhưng khi ông nhìn về người phụ nữ ngồi ở bên cạnh thì gương mặt luôn luôn ôn hòa cùng sủng nịnh.
"Thuần, có thật là chúng ta sắp có cháu nội không?" Người phụ nữ thần sắc kích động không dám tin, run giọng hỏi.
"Đúng vậy, Dung Nhi. Hiểu Vân đã nói chúng ta sắp có cháu thì không sai được đâu." Nghiêm Thuần dịu dàng nói, không nén được vui mừng.
Điền Bối Dung vui sướng, mắt rưng rưng vì kích động. Rốt cuộc thì ông trời cũng thương cho hai vợ chồng già của bà, từ đây về sau không cần phải ngưỡng mộ người khác có cháu nữa. Từ khi nghe bạn bà là bác sĩ Vương Hiểu Vân gọi điện thoại nói có một cô gái đang mang thai đứa bé của Nghiêm Hạo. Vợ chồng bà liền bỏ qua hết lịch trình tham quan Châu Âu mà quay về gấp. Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc chưa hiểu hết nhưng không quan trọng bằng đứa cháu nội mà bà mong đợi bấy lâu.
Từ khi lên máy bay cũng hơn mười mấy tiếng mà bà vẫn không tài nào ngủ được, háo hức mong chờ mau nhanh đến nơi, bà vẫn cảm thấy máy bay bay quá chậm. Nghiêm Thuần sợ bà mệt nhọc nên khuyên bà nghỉ ngơi một lúc đi, nhưng chính ông cũng không ngủ được. Dòng họ Nghiêm của ông, ai cũng hiếm muộn con. Mỗi người đều chỉ có một đứa con duy nhất, ông cũng vậy. Sống gần hết đời người vinh hoa phú quý đâu bằng tuổi già dắt cháu đi chơi. Nhưng thằng con tài giỏi của ông lại cố tình không hiểu.
Tài sản Nghiêm gia mấy đời đều ăn không hết, mặc dù ông không theo kinh doanh chỉ là một giáo sư đại học, bởi vì cha của ông trước khi mất đã để lại phần tài sản kết sù cho ông, ông không phải lo nghĩ gì mà cứ sống theo sở thích phát minh của mình. Nhưng con trai ông lại là thiên tài về lĩnh vực kinh doanh, chỉ số thông minh lại cao hơn người. Nó đã đem tài sản của Nghiêm gia nhân lên gấp 10 lần, Nghiêm Hạo thật sự là niềm tự hào của ông, nhưng tính cánh của nó quá lạnh lùng, làm việc lại tuyệt tình khiến ông không khỏi lo ngại cho hạnh phúc của nó. Vợ chồng ông mong nó mau sớm kết hôn, mà nó thì cứ vùi đầu vào công việc, xao nhãng ba lần bốn lượt việc này. Nó làm vợ chồng ông thất vọng muốn chết, giấc mơ có cháu càng thêm xa vời. Do đó mà hai người già bọn ông mới quyết định bỏ mặc, đi du lịch cho khuây khoả. Bây giờ bất ngờ nhận được một kinh hỉ lớn như vậy, hỏi sao hai người không có cảm giác không dám tin đây?
Máy bay hạ cánh, hai ông bà đẩy hành lý ra cửa liền nhìn thấy bạn thân đang đứng đợi, hai người vui vẻ bước nhanh tới. Điền Bối Dung ôm lấy Vương Hiểu Vân kích động hỏi: "Hiểu Vân, bây giờ cô gái đó ở đang đâu? Mình muốn nhìn thấy con bé, mang thai mấy tháng rồi, thai nhi phát triển tốt chứ? Lần trước vui mừng quá nên mình quên hỏi cậu."
Bác sĩ Vương cười lắc đầu, nhìn bạn thân của mình cuồng cháu tới mất kiềm chế như vậy. Dù sao đây cũng là tâm bệnh của hai bạn già bà mấy lâu nay, bà đâu nỡ để bọn họ mong chờ lâu: "Thai được 6 tháng rồi, là thai đôi đấy." Bác sĩ Vương tiết lộ nói.
"Thật không? Đúng là cám ơn trời Phật." Điền Bối Dung khiếp sợ cùng khó tin. Bao lâu nay đàn ông Nghiêm gia luôn hiếm muộn con, lại chỉ có con cái độc đinh. Bây giờ con trai bà lại có một lúc đến hai đứa, bà cứ tưởng như đang nằm mơ vậy.
Hai ông bà vui sướng tràn ngập, háo hức đi xem "cháu nội", mặc dù cháu nó vẫn đang còn trong bụng mẹ. Mà hai người cũng không cho Nghiêm Hạo biết tin bọn họ đã trở về, bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến bảo bảo, đâu còn tâm trí đâu mà nhớ tới việc báo tin cho tiểu tử đó hay.
Tống Nguyệt Linh và Uông Tịnh Nhan đang vui vui vẻ vẻ ngồi trong phòng đan những món đồ cho bảo bảo. Uông Tịnh Nhan thì đan chiếc mũ xinh xắn, còn Tống Nguyệt Linh lại đan vớ cho bảo bảo của mình. Cô nhờ Tịnh Nhan dạy mình cách đan len nên cũng đan được chút chút, tưởng tượng ra khi hai bảo bảo của cô mang những thứ mà cô làm thì dâng lên cảm giác rất thành tụ.
Hai cô ngồi chăm chú đan len, thỉnh thoảng sẽ nhìn nhau cười, tình cảm ấm áp chia sẻ lẫn nhau. Nhìn Uông Tịnh Nhan sẽ khiến cô nhớ tới Tô Cầm, cũng là một cô bé khiến cô thấy ấm áp. Còn dì Phùng sẽ khiến cô nhớ tới dì Lý hiền lành nhân hậu, dì Phùng luôn tận tâm chăm sóc dinh duỡng cho cô mấy tháng qua cũng như dạy một chút kinh nghiệm khi làm mẹ. Tống Nguyệt Linh cảm thấy sống lại đời này, cô cảm nhận được nhiều tình cảm của những người xung quanh mà đời trước cô không quan tâm đến.
Uông Tịnh Nhan thấy cô bé Yến Tử này đang thả hồn suy nghĩ về chuyện gì mà cười ngọt ngào, cô cũng mỉm cười theo. Cô rất thích cô bé này, tuy nhỏ tuổi nhưng rất sâu sắc, tính cách lạnh nhạt nhưng cũng là người rất tình cảm. Cô bé làm cho cô vui vẻ và lạc quan hơn, không suy nghĩ nhiều tới người đàn ông đó nữa. Lúc trước vì yêu anh ta, cô chấp nhận sinh bảo bảo, nhưng tình yêu của cô dành cho anh ta luôn bị chính anh xem thường. Từng ngày cảm nhận nhịp tim đang đập của con trong thân thể mình, cô chợt nhận ra không có gì quan trọng bằng đứa con bé bỏng này. Cô có thể không cần tình yêu của anh ta nhưng không thể không có bảo bảo. Dù bất cứ giá nào, cô cũng phải bảo vệ con của cô.
Đang suy nghĩ thì chợt bụng lại quặn đau. Cô cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra, sau đó cơn đau kéo tới nhiều hơn khiến cô run rẩy, thở dồn dập.
"Tịnh Nhan, chị sao thế?" Tống Nguyệt Linh nhận ra Uông Tịnh Nhan có chút bất thường vội hỏi.
"Chị nghĩ chị sắp sinh rồi." Uông Tinh Nhan nén đau nói.
Tống Nguyệt Linh giật mình lo lắng, dì Phùng đã đi mua đồ ăn rồi, không biết có về ngay hay không? Cô vội gọi cho Cát Đằng, người vệ sĩ luôn canh giữ cô trong thời gian qua. Nhưng không có ai bắt máy. Hồi hộp cùng khẩn trương khiến tay cô run rẩy theo, nhìn thấy Uông Tịnh Nhan cắn chặt môi chịu đau, sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, cô buột mình phải bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, phải gọi cứu thương đến." Tống Nguyệt Linh vội vàng nhắn số gọi đi, sau khi gọi xong cô đỡ Uông Tịnh Nhan về giường: "Chị ráng chịu đựng một chút. Em đỡ chị lên giường nằm, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến thôi."
Uông Tịnh Nhan cảm thấy đứa bé không ngừng thúc giục muốn ra khiến cô run rẩy không nhấc chân đi nổi. Sức nặng đè hết lên người Tống Nguyệt Linh.
Tống Nguyệt Linh vì mang thai đôi nên thân thể cũng không khá hơn Uông Tịnh Nhan bao nhiêu, mệt nhọc khiến bụng cô có cảm giác đau điếng. Đang lo lắng hoảng sợ thì chuông cửa đột nhiên reo lên. Cô mừng rỡ vội để Uông Tịnh Nhan xuống sàn, đi nhanh ra mở cửa.
"May quá! Gặp được bác sĩ Vương ở đây. Mau, mau vào đi. Chị Tịnh Nhan sắp sinh rồi, bác sĩ mau vào giúp chị ấy nhanh lên. Á~" Tống Nguyệt Linh cảm thấy bụng mình đau đớn, máu chảy ra ở hai bên đùi liền hoảng sợ, vội ôm bụng ngồi xuống.
Vương Hiểu Vân nhìn thấy cô ôm bụng ngồi xuống liền đưa tay ra đỡ lấy người cô, chưa kịp lo lắng thì Tống Nguyệt Linh bắt lấy tay bà, run giọng nói: "Chị Tịnh Nhan sắp sinh rồi. Cô. . . cô mau vào xem đi, cháu không. . . . không sao."
"Nghiêm Thuần, ông bế con bé này lên sô-pha nằm nghỉ đi. Có lẽ con bé bị động thai rồi. Tôi vào trong xem cô gái kia. Bối Dung, cậu hãy gọi cho cứu thương riêng của bệnh viện mình lập tức tới đây đi." Nói xong, bác sĩ Vương đi nhanh vào phòng. Vương Hiểu Vân là viện trưởng của một bệnh viện phụ sản và khoa nhi nổi tiếng, vì giao tình thân thiết với cha mẹ của Nghiêm Hạo cho nên khi Nghiêm Hạo nhờ bà tìm một bác sĩ giỏi trong bệnh viện để chăm sóc Đinh Yến Tử. Bà liền tự mình làm bác sĩ riêng cho cô bé.
Tống Nguyệt Linh được đỡ lên trên ghế nằm nhưng bụng vẫn còn đau âm ĩ, có điều máu đã ngừng chảy rồi. Cô vuốt ve bụng mình thì thầm, trấn an bảo bảo: "Không sao, không sao, đừng sợ, bảo bảo của mẹ đừng sợ, không có việc gì rồi." Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Điền Bối Dung ngồi nhìn cô bé đang nằm trên giường, con bé có gương mặt thanh tú trẻ măng, bụng to vượt mặt. Làm bà ngạc nhiên nhất trước khi cô hôn mê vì kinh sợ lại mệt mỏi còn không quên trấn an, cố nói chuyện với con của mình, gương mặt dịu dàng tràn đầy tình thương mẫu tử làm bà cảm động. Bà cũng hoảng sợ một phen, nếu hai vợ chồng bà tới trễ một chút, không biết chuyện gì xảy ra nữa? Làm sao có thể để hai thai phụ ở cùng nhau mà không có người trông coi chứ? Càng nghĩ thì càng tức giận cho thằng con của bà. Nhìn cái bụng to của cô bé bà liền thấy thỏa mãn. Hiểu Vân nói vì động thai nên ra máu nhưng được phát hiện sớm, chỉ cần nằm tịnh dưỡng trên giường sẽ không sao. Thật tốt quá.
Tống Nguyệt Linh mở mắt tỉnh lại, nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trong bệnh viện liền hoảng sợ, vội vàng đưa tay sờ sờ bụng để tìm bảo bảo. Nhận ra bảo bảo vẫn còn ở bên mình, gương mặt hơi trắng bệch bình tĩnh lại. Tốt quá rồi, bảo bảo không bỏ lại cô, thật tốt! Đưa mắt nhìn thấy tay mình đang được truyền dịch, cả người nhẹ nhàng mà bụng cũng hết đau. Nhớ tới tình trạng của Uông Tịnh Nhan, cô lo lắng tính ngồi dậy đi ra ngoài xem thử.
"Cháu trước đừng ngồi dậy, mới vừa động thai xong, phải nằm trên giường nghỉ ngơi thì mới tốt." Điền Bối Dung cầm hộp canh bước vào, trông thấy cô muốn xuống giường thì ngăn lại.
"Cám ơn bác đã nhắc nhở. Bác là. . . . ? A, nhưng mà cháu muốn đi xem tình hình của chị Tịnh Nhan như thế nào rồi?" Tống Nguyệt Linh nhận ra bà, dù gì cũng lấy Nghiêm Hạo một năm. Bà vẫn không khác trước là mấy, cao sang hòa nhã, là người rất dễ gần gũi. Nhưng đời trước cô cũng không thân thiết mấy với bà, vì cha mẹ chồng của cô đi du lịch suốt, ít khi gặp mặt nhau. Nhưng bây giờ hai người đều trở về, chắc chắn là vì bảo bảo ở trong bụng cô rồi. Hai người đến từng tuổi này, chắc hẳn cũng rất mong muốn có cháu ẳm bồng, nếu không, lúc trước Nghiêm Hạo đã không ra điều kiện phải sinh con trong vòng 3 năm như vậy.
"Bác là mẹ của Nghiêm Hạo. Bạn của con không sao, cô ấy đã sinh ra một thằng cu rất kháu khỉnh. Khi nào con khỏe hẳn hãy qua thăm sau cũng được. Con nên nhớ trong bụng con hiện tại có đến hai bảo bảo đấy, phải hết sức cẩn thận, không được kích động như lần này nữa, nhớ không?" Điền Bối Dung thấy cô bé lễ phép lại có tình cảm tốt như vậy với bạn bè nên rất yêu thích, nhưng cũng không quên răn dạy mấy câu.
"Dạ, cháu biết rồi ạ. Lần sau cháu sẽ chú ý hơn." Tống Nguyệt Linh nhu thuận trả lời.
"Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Điền Bối Dung thấy cô vâng lời thì rất vui vẻ, săn sóc hỏi thăm.
"Dạ, cháu là Đinh Yến Tử, sắp được 17 tuổi rồi ạ." Tống Nguyệt Linh nhẹ nhàng trả lời.
"Nghiêm Hạo, tên tiểu tử đó ép buộc cháu mang thai sao?" Điền Bối Dung ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn cô bé vẫn còn trẻ nhưng bà không thể nào ngờ lại trẻ đến thế.
Trời ạ, con trai bà lại lạm dụng trẻ vị thành niên ư? Bây giờ còn mang thai, sau khi sinh con xong sẽ như thế nào đây? Nếu để cho người ngoài biết thì mặt mũi giáo sư của chồng bà mất hết sạch rồi. Mặt dù bà rất vui sướng vì sắp có cháu nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua cho thằng con của mình làm chuyện như vậy được. Nghiêm Hạo làm ăn lớn, giao tiếp không tránh khỏi mua vui với các cô gái, bà cũng hiểu được. Nhưng ngay cả những cô bé chưa lớn mà nó có thể nhẫn tâm ép buộc thì bà không chấp nhận được. Trong lòng bà không biết là tư vị gì, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, bà bỗng nhiên nổi lên thương yêu muốn che chở.
"Cũng không hẳn là thế đâu ạ, chỉ là một chút hiểu lầm thôi." Tống Nguyệt Linh khó khăn giải thích, cô cũng không phải tốt lành gì mà bênh vực nói tốt cho Nghiêm Hạo. Nhưng suy nghĩ lại, hành động bất thường của anh ngày đó cô cũng hiểu được phần nào.
Điền Bối Dung thấy cô nói thế thì càng thêm yêu thích, bà chỉ có một mình Nghiêm Hạo, nên tình thương của người mẹ trong bà tràn đầy mà thằng nhóc Nghiêm Hạo lại tự lập quá sớm, bản thân nó lại không thích thân cận với hai vợ chồng bà. Bây giờ gặp được cô bé đang mang thai đứa cháu bảo bối của bà, một lớn một nhỏ trong bụng bà sẽ yêu thương chở che thật tốt. Bà vỗ tay cô từ ái nói: "Yên tâm, bác sẽ làm chủ cho cháu, không để cháu chịu ủy khuất đâu. Cứ tịnh dưỡng cho tốt và sinh bảo bảo thật khỏe là được."
Tống Nguyệt Linh mơ hồ không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
"Trời ạ! Người gì mà ác thế, người ta mới sinh con mà lại tuyệt tình như vậy. Nghe nói cô ta đang muốn tự tử đấy." Y tá vừa đi vừa bàn tán với y tá ở bên cạnh.
Tống Nguyệt Linh tâm vừa động, vội vàng muốn đi xem Uông Tịnh Nhan. Điền Bối Dung không ngăn cản được đành để cô ngồi trên xe lăn, tự bà đẩy đi.
Trước cửa phòng bệnh của Uông Tịnh Nhan có hai vệ sĩ đứng ở hai bên ngăn cản người bên ngoài có ý định xông vào phòng. Bên ngoài có nhiều người tò mò nhìn vào bàn tán. Tống Nguyệt Linh nhìn thế lại càng bất an hơn, muốn đi nhanh vào xem thì bị vệ sĩ chặn lại.
"Tiểu thư, bây giờ không thể vào."
Tống Nguyệt Linh sốt ruột nhìn Điền Bối Dung, ánh mắt lo lắng cầu xin bà. Điền Bối Dung biết chuyện ở bên trong quan trọng, bà liền gọi điện cho Nghiêm Thuần chồng bà. Đang lo lắng, giằng co ở bên này thì ở bên trong vang lên tiếng khóc thê luơng tuyệt vọng của Uông Tịnh Nhan. Tống Nguyệt Linh càng nghe càng không thể đứng nhìn, bất chấp mọi cản ngăn xông vào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nghiêm Hạo kể từ hôm bị Tống Nguyệt Linh khiến cho tức giận bỏ về cũng không đến "An Viên" nữa. Cô tiếp tục trải qua những ngày dưỡng thai an nhàn, mỗi ngày sẽ cùng Uông Tịnh Nhan trò chút chuyện vặt hằng ngày. Uông Tịnh Nhan gần đến ngày sinh, còn Tống Nguyệt Linh vì mang thai đôi nên bụng to hơn bình thường rất nhiều. Hai cô chỉ quanh quẩn trong phòng. Ở "An Viên" yên bình là thế nhưng hai cô đâu biết những chuyện rắc rối đang từ từ kéo đến.
Trên máy bay từ Châu Âu đáp xuống sân bay của thành phố A, Bắc Kinh. Hai vợ chồng trí thức đang ngồi trên ghế nôn nóng, gương mặt hai người đều là kích động vui mừng cùng mong đợi. Người phụ nữ bề ngoài mặc quần áo đơn giản nhưng toát lên quý khí sang trọng, nhìn người phụ nữ này ai cũng không thể nghĩ đến bà đã gần 50 tuổi. Còn người đàn ông dáng dấp cao lớn anh tuấn mà nghiêm nghị, đủ biết khi còn trẻ, ông cũng là một người đàn ông khiến cho các cô gái phải ngưỡng mộ. Nhưng khi ông nhìn về người phụ nữ ngồi ở bên cạnh thì gương mặt luôn luôn ôn hòa cùng sủng nịnh.
"Thuần, có thật là chúng ta sắp có cháu nội không?" Người phụ nữ thần sắc kích động không dám tin, run giọng hỏi.
"Đúng vậy, Dung Nhi. Hiểu Vân đã nói chúng ta sắp có cháu thì không sai được đâu." Nghiêm Thuần dịu dàng nói, không nén được vui mừng.
Điền Bối Dung vui sướng, mắt rưng rưng vì kích động. Rốt cuộc thì ông trời cũng thương cho hai vợ chồng già của bà, từ đây về sau không cần phải ngưỡng mộ người khác có cháu nữa. Từ khi nghe bạn bà là bác sĩ Vương Hiểu Vân gọi điện thoại nói có một cô gái đang mang thai đứa bé của Nghiêm Hạo. Vợ chồng bà liền bỏ qua hết lịch trình tham quan Châu Âu mà quay về gấp. Mặc dù trong lòng còn nhiều thắc mắc chưa hiểu hết nhưng không quan trọng bằng đứa cháu nội mà bà mong đợi bấy lâu.
Từ khi lên máy bay cũng hơn mười mấy tiếng mà bà vẫn không tài nào ngủ được, háo hức mong chờ mau nhanh đến nơi, bà vẫn cảm thấy máy bay bay quá chậm. Nghiêm Thuần sợ bà mệt nhọc nên khuyên bà nghỉ ngơi một lúc đi, nhưng chính ông cũng không ngủ được. Dòng họ Nghiêm của ông, ai cũng hiếm muộn con. Mỗi người đều chỉ có một đứa con duy nhất, ông cũng vậy. Sống gần hết đời người vinh hoa phú quý đâu bằng tuổi già dắt cháu đi chơi. Nhưng thằng con tài giỏi của ông lại cố tình không hiểu.
Tài sản Nghiêm gia mấy đời đều ăn không hết, mặc dù ông không theo kinh doanh chỉ là một giáo sư đại học, bởi vì cha của ông trước khi mất đã để lại phần tài sản kết sù cho ông, ông không phải lo nghĩ gì mà cứ sống theo sở thích phát minh của mình. Nhưng con trai ông lại là thiên tài về lĩnh vực kinh doanh, chỉ số thông minh lại cao hơn người. Nó đã đem tài sản của Nghiêm gia nhân lên gấp 10 lần, Nghiêm Hạo thật sự là niềm tự hào của ông, nhưng tính cánh của nó quá lạnh lùng, làm việc lại tuyệt tình khiến ông không khỏi lo ngại cho hạnh phúc của nó. Vợ chồng ông mong nó mau sớm kết hôn, mà nó thì cứ vùi đầu vào công việc, xao nhãng ba lần bốn lượt việc này. Nó làm vợ chồng ông thất vọng muốn chết, giấc mơ có cháu càng thêm xa vời. Do đó mà hai người già bọn ông mới quyết định bỏ mặc, đi du lịch cho khuây khoả. Bây giờ bất ngờ nhận được một kinh hỉ lớn như vậy, hỏi sao hai người không có cảm giác không dám tin đây?
Máy bay hạ cánh, hai ông bà đẩy hành lý ra cửa liền nhìn thấy bạn thân đang đứng đợi, hai người vui vẻ bước nhanh tới. Điền Bối Dung ôm lấy Vương Hiểu Vân kích động hỏi: "Hiểu Vân, bây giờ cô gái đó ở đang đâu? Mình muốn nhìn thấy con bé, mang thai mấy tháng rồi, thai nhi phát triển tốt chứ? Lần trước vui mừng quá nên mình quên hỏi cậu."
Bác sĩ Vương cười lắc đầu, nhìn bạn thân của mình cuồng cháu tới mất kiềm chế như vậy. Dù sao đây cũng là tâm bệnh của hai bạn già bà mấy lâu nay, bà đâu nỡ để bọn họ mong chờ lâu: "Thai được 6 tháng rồi, là thai đôi đấy." Bác sĩ Vương tiết lộ nói.
"Thật không? Đúng là cám ơn trời Phật." Điền Bối Dung khiếp sợ cùng khó tin. Bao lâu nay đàn ông Nghiêm gia luôn hiếm muộn con, lại chỉ có con cái độc đinh. Bây giờ con trai bà lại có một lúc đến hai đứa, bà cứ tưởng như đang nằm mơ vậy.
Hai ông bà vui sướng tràn ngập, háo hức đi xem "cháu nội", mặc dù cháu nó vẫn đang còn trong bụng mẹ. Mà hai người cũng không cho Nghiêm Hạo biết tin bọn họ đã trở về, bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến bảo bảo, đâu còn tâm trí đâu mà nhớ tới việc báo tin cho tiểu tử đó hay.
Tống Nguyệt Linh và Uông Tịnh Nhan đang vui vui vẻ vẻ ngồi trong phòng đan những món đồ cho bảo bảo. Uông Tịnh Nhan thì đan chiếc mũ xinh xắn, còn Tống Nguyệt Linh lại đan vớ cho bảo bảo của mình. Cô nhờ Tịnh Nhan dạy mình cách đan len nên cũng đan được chút chút, tưởng tượng ra khi hai bảo bảo của cô mang những thứ mà cô làm thì dâng lên cảm giác rất thành tụ.
Hai cô ngồi chăm chú đan len, thỉnh thoảng sẽ nhìn nhau cười, tình cảm ấm áp chia sẻ lẫn nhau. Nhìn Uông Tịnh Nhan sẽ khiến cô nhớ tới Tô Cầm, cũng là một cô bé khiến cô thấy ấm áp. Còn dì Phùng sẽ khiến cô nhớ tới dì Lý hiền lành nhân hậu, dì Phùng luôn tận tâm chăm sóc dinh duỡng cho cô mấy tháng qua cũng như dạy một chút kinh nghiệm khi làm mẹ. Tống Nguyệt Linh cảm thấy sống lại đời này, cô cảm nhận được nhiều tình cảm của những người xung quanh mà đời trước cô không quan tâm đến.
Uông Tịnh Nhan thấy cô bé Yến Tử này đang thả hồn suy nghĩ về chuyện gì mà cười ngọt ngào, cô cũng mỉm cười theo. Cô rất thích cô bé này, tuy nhỏ tuổi nhưng rất sâu sắc, tính cách lạnh nhạt nhưng cũng là người rất tình cảm. Cô bé làm cho cô vui vẻ và lạc quan hơn, không suy nghĩ nhiều tới người đàn ông đó nữa. Lúc trước vì yêu anh ta, cô chấp nhận sinh bảo bảo, nhưng tình yêu của cô dành cho anh ta luôn bị chính anh xem thường. Từng ngày cảm nhận nhịp tim đang đập của con trong thân thể mình, cô chợt nhận ra không có gì quan trọng bằng đứa con bé bỏng này. Cô có thể không cần tình yêu của anh ta nhưng không thể không có bảo bảo. Dù bất cứ giá nào, cô cũng phải bảo vệ con của cô.
Đang suy nghĩ thì chợt bụng lại quặn đau. Cô cảm thấy có dòng nước ấm chảy ra, sau đó cơn đau kéo tới nhiều hơn khiến cô run rẩy, thở dồn dập.
"Tịnh Nhan, chị sao thế?" Tống Nguyệt Linh nhận ra Uông Tịnh Nhan có chút bất thường vội hỏi.
"Chị nghĩ chị sắp sinh rồi." Uông Tinh Nhan nén đau nói.
Tống Nguyệt Linh giật mình lo lắng, dì Phùng đã đi mua đồ ăn rồi, không biết có về ngay hay không? Cô vội gọi cho Cát Đằng, người vệ sĩ luôn canh giữ cô trong thời gian qua. Nhưng không có ai bắt máy. Hồi hộp cùng khẩn trương khiến tay cô run rẩy theo, nhìn thấy Uông Tịnh Nhan cắn chặt môi chịu đau, sắc mặt tái nhợt đến lợi hại, cô buột mình phải bình tĩnh lại.
"Đúng rồi, phải gọi cứu thương đến." Tống Nguyệt Linh vội vàng nhắn số gọi đi, sau khi gọi xong cô đỡ Uông Tịnh Nhan về giường: "Chị ráng chịu đựng một chút. Em đỡ chị lên giường nằm, xe cứu thương rất nhanh sẽ đến thôi."
Uông Tịnh Nhan cảm thấy đứa bé không ngừng thúc giục muốn ra khiến cô run rẩy không nhấc chân đi nổi. Sức nặng đè hết lên người Tống Nguyệt Linh.
Tống Nguyệt Linh vì mang thai đôi nên thân thể cũng không khá hơn Uông Tịnh Nhan bao nhiêu, mệt nhọc khiến bụng cô có cảm giác đau điếng. Đang lo lắng hoảng sợ thì chuông cửa đột nhiên reo lên. Cô mừng rỡ vội để Uông Tịnh Nhan xuống sàn, đi nhanh ra mở cửa.
"May quá! Gặp được bác sĩ Vương ở đây. Mau, mau vào đi. Chị Tịnh Nhan sắp sinh rồi, bác sĩ mau vào giúp chị ấy nhanh lên. Á~" Tống Nguyệt Linh cảm thấy bụng mình đau đớn, máu chảy ra ở hai bên đùi liền hoảng sợ, vội ôm bụng ngồi xuống.
Vương Hiểu Vân nhìn thấy cô ôm bụng ngồi xuống liền đưa tay ra đỡ lấy người cô, chưa kịp lo lắng thì Tống Nguyệt Linh bắt lấy tay bà, run giọng nói: "Chị Tịnh Nhan sắp sinh rồi. Cô. . . cô mau vào xem đi, cháu không. . . . không sao."
"Nghiêm Thuần, ông bế con bé này lên sô-pha nằm nghỉ đi. Có lẽ con bé bị động thai rồi. Tôi vào trong xem cô gái kia. Bối Dung, cậu hãy gọi cho cứu thương riêng của bệnh viện mình lập tức tới đây đi." Nói xong, bác sĩ Vương đi nhanh vào phòng. Vương Hiểu Vân là viện trưởng của một bệnh viện phụ sản và khoa nhi nổi tiếng, vì giao tình thân thiết với cha mẹ của Nghiêm Hạo cho nên khi Nghiêm Hạo nhờ bà tìm một bác sĩ giỏi trong bệnh viện để chăm sóc Đinh Yến Tử. Bà liền tự mình làm bác sĩ riêng cho cô bé.
Tống Nguyệt Linh được đỡ lên trên ghế nằm nhưng bụng vẫn còn đau âm ĩ, có điều máu đã ngừng chảy rồi. Cô vuốt ve bụng mình thì thầm, trấn an bảo bảo: "Không sao, không sao, đừng sợ, bảo bảo của mẹ đừng sợ, không có việc gì rồi." Cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Điền Bối Dung ngồi nhìn cô bé đang nằm trên giường, con bé có gương mặt thanh tú trẻ măng, bụng to vượt mặt. Làm bà ngạc nhiên nhất trước khi cô hôn mê vì kinh sợ lại mệt mỏi còn không quên trấn an, cố nói chuyện với con của mình, gương mặt dịu dàng tràn đầy tình thương mẫu tử làm bà cảm động. Bà cũng hoảng sợ một phen, nếu hai vợ chồng bà tới trễ một chút, không biết chuyện gì xảy ra nữa? Làm sao có thể để hai thai phụ ở cùng nhau mà không có người trông coi chứ? Càng nghĩ thì càng tức giận cho thằng con của bà. Nhìn cái bụng to của cô bé bà liền thấy thỏa mãn. Hiểu Vân nói vì động thai nên ra máu nhưng được phát hiện sớm, chỉ cần nằm tịnh dưỡng trên giường sẽ không sao. Thật tốt quá.
Tống Nguyệt Linh mở mắt tỉnh lại, nhìn xung quanh thấy mình đang nằm trong bệnh viện liền hoảng sợ, vội vàng đưa tay sờ sờ bụng để tìm bảo bảo. Nhận ra bảo bảo vẫn còn ở bên mình, gương mặt hơi trắng bệch bình tĩnh lại. Tốt quá rồi, bảo bảo không bỏ lại cô, thật tốt! Đưa mắt nhìn thấy tay mình đang được truyền dịch, cả người nhẹ nhàng mà bụng cũng hết đau. Nhớ tới tình trạng của Uông Tịnh Nhan, cô lo lắng tính ngồi dậy đi ra ngoài xem thử.
"Cháu trước đừng ngồi dậy, mới vừa động thai xong, phải nằm trên giường nghỉ ngơi thì mới tốt." Điền Bối Dung cầm hộp canh bước vào, trông thấy cô muốn xuống giường thì ngăn lại.
"Cám ơn bác đã nhắc nhở. Bác là. . . . ? A, nhưng mà cháu muốn đi xem tình hình của chị Tịnh Nhan như thế nào rồi?" Tống Nguyệt Linh nhận ra bà, dù gì cũng lấy Nghiêm Hạo một năm. Bà vẫn không khác trước là mấy, cao sang hòa nhã, là người rất dễ gần gũi. Nhưng đời trước cô cũng không thân thiết mấy với bà, vì cha mẹ chồng của cô đi du lịch suốt, ít khi gặp mặt nhau. Nhưng bây giờ hai người đều trở về, chắc chắn là vì bảo bảo ở trong bụng cô rồi. Hai người đến từng tuổi này, chắc hẳn cũng rất mong muốn có cháu ẳm bồng, nếu không, lúc trước Nghiêm Hạo đã không ra điều kiện phải sinh con trong vòng 3 năm như vậy.
"Bác là mẹ của Nghiêm Hạo. Bạn của con không sao, cô ấy đã sinh ra một thằng cu rất kháu khỉnh. Khi nào con khỏe hẳn hãy qua thăm sau cũng được. Con nên nhớ trong bụng con hiện tại có đến hai bảo bảo đấy, phải hết sức cẩn thận, không được kích động như lần này nữa, nhớ không?" Điền Bối Dung thấy cô bé lễ phép lại có tình cảm tốt như vậy với bạn bè nên rất yêu thích, nhưng cũng không quên răn dạy mấy câu.
"Dạ, cháu biết rồi ạ. Lần sau cháu sẽ chú ý hơn." Tống Nguyệt Linh nhu thuận trả lời.
"Cháu tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Điền Bối Dung thấy cô vâng lời thì rất vui vẻ, săn sóc hỏi thăm.
"Dạ, cháu là Đinh Yến Tử, sắp được 17 tuổi rồi ạ." Tống Nguyệt Linh nhẹ nhàng trả lời.
"Nghiêm Hạo, tên tiểu tử đó ép buộc cháu mang thai sao?" Điền Bối Dung ngạc nhiên há hốc miệng, nhìn cô bé vẫn còn trẻ nhưng bà không thể nào ngờ lại trẻ đến thế.
Trời ạ, con trai bà lại lạm dụng trẻ vị thành niên ư? Bây giờ còn mang thai, sau khi sinh con xong sẽ như thế nào đây? Nếu để cho người ngoài biết thì mặt mũi giáo sư của chồng bà mất hết sạch rồi. Mặt dù bà rất vui sướng vì sắp có cháu nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ qua cho thằng con của mình làm chuyện như vậy được. Nghiêm Hạo làm ăn lớn, giao tiếp không tránh khỏi mua vui với các cô gái, bà cũng hiểu được. Nhưng ngay cả những cô bé chưa lớn mà nó có thể nhẫn tâm ép buộc thì bà không chấp nhận được. Trong lòng bà không biết là tư vị gì, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh, bà bỗng nhiên nổi lên thương yêu muốn che chở.
"Cũng không hẳn là thế đâu ạ, chỉ là một chút hiểu lầm thôi." Tống Nguyệt Linh khó khăn giải thích, cô cũng không phải tốt lành gì mà bênh vực nói tốt cho Nghiêm Hạo. Nhưng suy nghĩ lại, hành động bất thường của anh ngày đó cô cũng hiểu được phần nào.
Điền Bối Dung thấy cô nói thế thì càng thêm yêu thích, bà chỉ có một mình Nghiêm Hạo, nên tình thương của người mẹ trong bà tràn đầy mà thằng nhóc Nghiêm Hạo lại tự lập quá sớm, bản thân nó lại không thích thân cận với hai vợ chồng bà. Bây giờ gặp được cô bé đang mang thai đứa cháu bảo bối của bà, một lớn một nhỏ trong bụng bà sẽ yêu thương chở che thật tốt. Bà vỗ tay cô từ ái nói: "Yên tâm, bác sẽ làm chủ cho cháu, không để cháu chịu ủy khuất đâu. Cứ tịnh dưỡng cho tốt và sinh bảo bảo thật khỏe là được."
Tống Nguyệt Linh mơ hồ không hiểu lắm nhưng cũng gật đầu.
"Trời ạ! Người gì mà ác thế, người ta mới sinh con mà lại tuyệt tình như vậy. Nghe nói cô ta đang muốn tự tử đấy." Y tá vừa đi vừa bàn tán với y tá ở bên cạnh.
Tống Nguyệt Linh tâm vừa động, vội vàng muốn đi xem Uông Tịnh Nhan. Điền Bối Dung không ngăn cản được đành để cô ngồi trên xe lăn, tự bà đẩy đi.
Trước cửa phòng bệnh của Uông Tịnh Nhan có hai vệ sĩ đứng ở hai bên ngăn cản người bên ngoài có ý định xông vào phòng. Bên ngoài có nhiều người tò mò nhìn vào bàn tán. Tống Nguyệt Linh nhìn thế lại càng bất an hơn, muốn đi nhanh vào xem thì bị vệ sĩ chặn lại.
"Tiểu thư, bây giờ không thể vào."
Tống Nguyệt Linh sốt ruột nhìn Điền Bối Dung, ánh mắt lo lắng cầu xin bà. Điền Bối Dung biết chuyện ở bên trong quan trọng, bà liền gọi điện cho Nghiêm Thuần chồng bà. Đang lo lắng, giằng co ở bên này thì ở bên trong vang lên tiếng khóc thê luơng tuyệt vọng của Uông Tịnh Nhan. Tống Nguyệt Linh càng nghe càng không thể đứng nhìn, bất chấp mọi cản ngăn xông vào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook