Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Tống Nguyệt Linh xông vào, tên vệ sĩ đưa tay cản lại thì đúng lúc Nghiêm Thuần vừa bước tới, trầm giọng nói: "Để cho con bé vào."
Tên vệ sĩ nhận ra Nghiêm Thuận liền cung kính cúi đầu, bất đắc dĩ lui xuống. Tống Nguyệt Linh không quan tâm nhiều, lo lắng bước nhanh đi vào phòng. Vừa vào trong, nhìn thấy Uông Tịnh Nhan đang ngồi dưới đất, tay nắm lấy ống quần của người đàn ông cao to mang kiếng đen. Cô nhận ra anh ta là người mà cô từng gặp ở "An Viên", còn đứng bên cạnh anh ta là một người vệ sĩ đang bồng đứa bé trên tay. Mà trên người đàn ông mang kiếng đen toát ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta không dám tới gần.
"Đỗ tiên sinh, cầu xin ngài hãy trả con lại cho tôi được không? Uông Tịnh Nhan tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần con tôi thôi." Uông Tịnh Nhan hèn mọn cầu xin.
Đỗ Long nhếch môi khinh thường: "Tôi chỉ làm theo cam kết ban đầu giữa chúng ta mà thôi."
Uông Tịnh Nhan khổ sở vì yêu anh, cô thậm chí không cần đến sĩ diện của bản thân để cầu được gần gũi anh. Khi có thai, cô chỉ muốn dùng cái thai này để tiếp cận anh, trăm phương ngàn kế muốn thu phục tâm của anh, cô ngoan ngoãn vâng lời anh, nhưng đổi lại được gì? Sự tàn nhẫn cùng khinh thường của anh dành cho cô sao? Cô hối hận, hối hận vì đã lợi dụng bảo bảo để được đến gần anh, để bây giờ con cô vừa được sinh ra, chưa kịp gặp mặt đã bị sự tàn nhẫn của anh chia cách.
Uông Tịnh Nhan đau khổ đến không thở nổi, do mới mất sức khi sinh con chưa hồi phục, lại chịu đựng sự kích động này, thân thể của cô chống đỡ không nổi. Cô cảm thấy máu ở hạ thân cuồn cuộn chảy ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tống Nguyệt Linh đau lòng bước tới đỡ lấy Uông Tịnh Nhan: "Chị Tịnh Nhan, chị mới sinh xong. Mau lên giường nằm nghỉ một chút đi." Cô cũng không thèm nhìn tới tên mặt lạnh ở bên cạnh, cố đỡ Uông Tịnh Nhan lên.
Uông Tịnh Nhan nhìn thấy người đến là Đinh Yến Tử, bao nhiêu ủy khuất đều theo nước mắt rơi xuống. Trong mắt lại xẹt qua kiên định, cô nhìn thẳng về phía Đỗ Long: "Tôi chỉ cần ở gần con tôi thôi, không cần gì cả. Thân phận, địa vị tùy anh định đoạt. Nếu như anh cứ nhất quyết không đồng ý thì hôm nay tôi sẽ chết ở đây cho anh xem." Uông Tịnh Nhan thần sắc kích động cầm lấy con dao gọt trái cây, chỉa mũi nhọn kề sát vào cổ mình.
Tống Nguyệt Linh nhìn thấy hành động này của cô ấy lại càng lo lắng không yên. Còn Đỗ Long thì sắc mặt bình tĩnh, mắt lóe sáng, môi nhếch lên khinh bỉ: "Cô hâm dọa tôi sao?"
"Tôi nói là làm, không tin anh cứ thử xem." Uông Tịnh Nhan trong mắt tuyệt vọng cùng đau thương nhìn Đỗ Long, cứng rắn nói. Khi cô đem lòng yêu người đàn ông này đã định sẵn số phận "vạn kiếp bất phục" rồi. Nếu có thể, cô tình nguyện mình không yêu người đàn ông này. Cô đưa mắt nhìn Đinh Yến Tử trìu mến nói: "Yến Tử, chị biết chị yếu đuối hơn em. Nhưng nếu không có bảo bảo, chị tình nguyện chết đi."
Tống Nguyệt Linh lắc đầu, Uông Tịnh Nhan một chút cũng không yếu đuối. Cô ấy dám lấy cái chết của mình ra để được ở gần con mình, thử hỏi mấy ai có được can đảm như cô ấy? Nước mắt bất giác rơi xuống, cô có thể nhìn thấy tương lai của mình cũng giống như Uông Tịnh Nhan vậy, lúc đó cô làm gì để có thể giữ lấy con của mình đây?
Không khí trầm muộn khiến người ta hít thở không thông. Đỗ Long đôi mắt gắt gao khóa chặt gương mặt tái nhợt của Uông Tịnh Nhan, mày nhíu lại như đang do dự, nghi ngờ cùng khó hiểu. Trong khi đó Uông Tịnh Nhan lại đang hoa mắt vì mệt mỏi do băng huyết làm cô mất máu khá nhiều, nhưng cô vẫn cố gắng chống chọi, mồ hôi lạnh ướt thấm ra áo bệnh nhân của cô.
"Ây da, A Long, cháu sao có thể nhẫn tâm đối xử với người đã sinh con cho cháu như vậy được a?" Điền Bối Dung sốt ruột cho tình trạng của Đinh Yến Tử, cũng nhanh đi vào theo. Nãy giờ vẫn im lặng nhìn tình huống diễn ra ở trước mặt, nhìn thấy Đỗ Long, thằng nhóc bạn thân của con trai bà, nhưng tính cách khó ưa hơn con bà nhiều.
Đỗ Long nghe thấy thế giật mình xoay người lại, nhìn thấy bà thì ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại trầm ổn, lễ phép chào hỏi: "Chào cô, cô vẫn khỏe chứ ạ?"
"Nhìn cháu đối xử như thế với cô gái đáng thương này, ta thấy thật lạnh tâm a. Các cháu đều lớn hết rồi, tài giỏi hơn người, nhưng sao cư xử lại cứ như một đứa trẻ bốc đồng vậy? Cô gái đó chỉ muốn gần gũi ở bên con của mình, cũng đâu muốn cháu cưới cô ta, sao cháu lại tuyệt tình như vậy?" Điền Bối Dung lên mặt trưởng bối mở lời răn dạy.
Đỗ Long giựt giựt khóe môi, tính nói tiếp nhưng lại không biết nói gì, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ: "Dạ, cháu có việc phải đi trước. Chào cô."
"Con của tôi." Uông Tịnh Nhan không bỏ ý định, đưa mắt nhìn chằm chằm đứa bé ở trên tay của cậu vệ sĩ đứng bên cạnh Đỗ Long.
"Để đứa bé lại đi." Đỗ Long ra lệnh cho vệ sĩ đang bồng đứa bé, sau đó cúi đầu với Điền Bối Dung, mang gương mặt lạnh tanh rời đi.
Điền Bối Dung đỡ lấy đứa bé xinh xắn đang ngủ say, vui vẻ nói: "Con của cháu rất xinh đẹp a."
"Yến Tử sau này sinh bảo bảo nhất định cũng sẽ đẹp như vậy." Uông Tịnh Nhan nhợt nhạt cười, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà ngất đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tên vệ sĩ nhận ra Nghiêm Thuận liền cung kính cúi đầu, bất đắc dĩ lui xuống. Tống Nguyệt Linh không quan tâm nhiều, lo lắng bước nhanh đi vào phòng. Vừa vào trong, nhìn thấy Uông Tịnh Nhan đang ngồi dưới đất, tay nắm lấy ống quần của người đàn ông cao to mang kiếng đen. Cô nhận ra anh ta là người mà cô từng gặp ở "An Viên", còn đứng bên cạnh anh ta là một người vệ sĩ đang bồng đứa bé trên tay. Mà trên người đàn ông mang kiếng đen toát ra hơi thở lạnh như băng khiến người ta không dám tới gần.
"Đỗ tiên sinh, cầu xin ngài hãy trả con lại cho tôi được không? Uông Tịnh Nhan tôi không cần gì hết, tôi chỉ cần con tôi thôi." Uông Tịnh Nhan hèn mọn cầu xin.
Đỗ Long nhếch môi khinh thường: "Tôi chỉ làm theo cam kết ban đầu giữa chúng ta mà thôi."
Uông Tịnh Nhan khổ sở vì yêu anh, cô thậm chí không cần đến sĩ diện của bản thân để cầu được gần gũi anh. Khi có thai, cô chỉ muốn dùng cái thai này để tiếp cận anh, trăm phương ngàn kế muốn thu phục tâm của anh, cô ngoan ngoãn vâng lời anh, nhưng đổi lại được gì? Sự tàn nhẫn cùng khinh thường của anh dành cho cô sao? Cô hối hận, hối hận vì đã lợi dụng bảo bảo để được đến gần anh, để bây giờ con cô vừa được sinh ra, chưa kịp gặp mặt đã bị sự tàn nhẫn của anh chia cách.
Uông Tịnh Nhan đau khổ đến không thở nổi, do mới mất sức khi sinh con chưa hồi phục, lại chịu đựng sự kích động này, thân thể của cô chống đỡ không nổi. Cô cảm thấy máu ở hạ thân cuồn cuộn chảy ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Tống Nguyệt Linh đau lòng bước tới đỡ lấy Uông Tịnh Nhan: "Chị Tịnh Nhan, chị mới sinh xong. Mau lên giường nằm nghỉ một chút đi." Cô cũng không thèm nhìn tới tên mặt lạnh ở bên cạnh, cố đỡ Uông Tịnh Nhan lên.
Uông Tịnh Nhan nhìn thấy người đến là Đinh Yến Tử, bao nhiêu ủy khuất đều theo nước mắt rơi xuống. Trong mắt lại xẹt qua kiên định, cô nhìn thẳng về phía Đỗ Long: "Tôi chỉ cần ở gần con tôi thôi, không cần gì cả. Thân phận, địa vị tùy anh định đoạt. Nếu như anh cứ nhất quyết không đồng ý thì hôm nay tôi sẽ chết ở đây cho anh xem." Uông Tịnh Nhan thần sắc kích động cầm lấy con dao gọt trái cây, chỉa mũi nhọn kề sát vào cổ mình.
Tống Nguyệt Linh nhìn thấy hành động này của cô ấy lại càng lo lắng không yên. Còn Đỗ Long thì sắc mặt bình tĩnh, mắt lóe sáng, môi nhếch lên khinh bỉ: "Cô hâm dọa tôi sao?"
"Tôi nói là làm, không tin anh cứ thử xem." Uông Tịnh Nhan trong mắt tuyệt vọng cùng đau thương nhìn Đỗ Long, cứng rắn nói. Khi cô đem lòng yêu người đàn ông này đã định sẵn số phận "vạn kiếp bất phục" rồi. Nếu có thể, cô tình nguyện mình không yêu người đàn ông này. Cô đưa mắt nhìn Đinh Yến Tử trìu mến nói: "Yến Tử, chị biết chị yếu đuối hơn em. Nhưng nếu không có bảo bảo, chị tình nguyện chết đi."
Tống Nguyệt Linh lắc đầu, Uông Tịnh Nhan một chút cũng không yếu đuối. Cô ấy dám lấy cái chết của mình ra để được ở gần con mình, thử hỏi mấy ai có được can đảm như cô ấy? Nước mắt bất giác rơi xuống, cô có thể nhìn thấy tương lai của mình cũng giống như Uông Tịnh Nhan vậy, lúc đó cô làm gì để có thể giữ lấy con của mình đây?
Không khí trầm muộn khiến người ta hít thở không thông. Đỗ Long đôi mắt gắt gao khóa chặt gương mặt tái nhợt của Uông Tịnh Nhan, mày nhíu lại như đang do dự, nghi ngờ cùng khó hiểu. Trong khi đó Uông Tịnh Nhan lại đang hoa mắt vì mệt mỏi do băng huyết làm cô mất máu khá nhiều, nhưng cô vẫn cố gắng chống chọi, mồ hôi lạnh ướt thấm ra áo bệnh nhân của cô.
"Ây da, A Long, cháu sao có thể nhẫn tâm đối xử với người đã sinh con cho cháu như vậy được a?" Điền Bối Dung sốt ruột cho tình trạng của Đinh Yến Tử, cũng nhanh đi vào theo. Nãy giờ vẫn im lặng nhìn tình huống diễn ra ở trước mặt, nhìn thấy Đỗ Long, thằng nhóc bạn thân của con trai bà, nhưng tính cách khó ưa hơn con bà nhiều.
Đỗ Long nghe thấy thế giật mình xoay người lại, nhìn thấy bà thì ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại trầm ổn, lễ phép chào hỏi: "Chào cô, cô vẫn khỏe chứ ạ?"
"Nhìn cháu đối xử như thế với cô gái đáng thương này, ta thấy thật lạnh tâm a. Các cháu đều lớn hết rồi, tài giỏi hơn người, nhưng sao cư xử lại cứ như một đứa trẻ bốc đồng vậy? Cô gái đó chỉ muốn gần gũi ở bên con của mình, cũng đâu muốn cháu cưới cô ta, sao cháu lại tuyệt tình như vậy?" Điền Bối Dung lên mặt trưởng bối mở lời răn dạy.
Đỗ Long giựt giựt khóe môi, tính nói tiếp nhưng lại không biết nói gì, biểu tình vô cùng bất đắc dĩ: "Dạ, cháu có việc phải đi trước. Chào cô."
"Con của tôi." Uông Tịnh Nhan không bỏ ý định, đưa mắt nhìn chằm chằm đứa bé ở trên tay của cậu vệ sĩ đứng bên cạnh Đỗ Long.
"Để đứa bé lại đi." Đỗ Long ra lệnh cho vệ sĩ đang bồng đứa bé, sau đó cúi đầu với Điền Bối Dung, mang gương mặt lạnh tanh rời đi.
Điền Bối Dung đỡ lấy đứa bé xinh xắn đang ngủ say, vui vẻ nói: "Con của cháu rất xinh đẹp a."
"Yến Tử sau này sinh bảo bảo nhất định cũng sẽ đẹp như vậy." Uông Tịnh Nhan nhợt nhạt cười, rốt cuộc chống đỡ không nổi mà ngất đi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook