• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Vợ Nghèo Của Tỷ Phú (1 Viewer)

  • Chương 22

Lưu Uyển Nhược nhìn người đàn ông phong độ nho nhã ở trước mặt mình, cảm thấy hơi bất ngờ. Người này có vẻ bề ngoài cũng là một người làm nghệ thuật, đôi mắt đào hoa lãng mạn, giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng lịch sự làm cho cô rất có thiện cảm.

"Không biết, anh là. . . . ?" Lưu Uyển Nhược ngập ngừng hỏi.

"Tôi là Mặc Thi Vũ, hân hạnh biết cô, Lưu Uyển Nhược được mệnh danh là "Thiên nga trắng"." Nói xong, anh ta khẽ hôn lên tay cô, ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng khiến cô không khỏi ngại ngùng.

***

"Nhược Nhi? Em có chuyện gì sao?" Nghiêm Hạo thấy Lưu Uyển Nhược thất thần không yên thì quan tâm hỏi.

"Không có gì. Hạo, anh tính khi nào thì tổ chức lễ cưới của chúng mình?"

"Anh vốn định thêm một tháng nữa, nhưng cha mẹ anh đã về đây rồi, cho nên anh đổi ý, nửa tháng sau sẽ tổ chức." Anh sợ đêm dài lắm mộng nên gấp rút tổ chức cho nhanh. Kết hôn với Uyển Nhược là mong ước mấy lâu nay của anh, anh không muốn trong thời gian này có chuyện gì phát sinh mà thay đổi.

"Nhanh vậy sao?" Cô buột miệng nói, giọng không giấu nổi sự lo lắng ở bên trong.

"Sao thế? Em không thích à?" Nghiêm Hạo trầm xuống hỏi lại.

"Không, không phải vậy. Tại nhanh quá nên em hơi bất ngờ, sợ chuẩn bị không kịp thôi." Lưu Uyển Nhược phân bua nói, trong lòng không khỏi chột dạ.

"Anh đã lo hết mọi việc rồi, em chỉ cần làm cô dâu xinh đẹp của anh thôi." Anh đứng dậy, bế bổng cô lên, hôn nồng nàn trên môi mọng, đi nhanh vào phòng. Anh không ngừng thủ thỉ bên tai cô: "Hãy ngoan ngoãn đợi ngày làm Nghiêm phu nhân của anh đi, sau đó sinh ra những đứa con của chúng ta."

Lưu Uyển Nhược ngoan ngoãn nằm dưới người anh, nhận sự nhiệt tình yêu thương của anh ra vào trong cô. Nhưng tâm trí lại bị giọng nói của Mặc Thi Vũ văng vẳng bên tai.

"Tôi là tổng giám đốc giải trí của tập đoàn Mặc thị. Hôm nay đến gặp cô là muốn mời cô gia nhập vào công ty của chúng tôi đi tham dự giải đấu "Bước nhảy thiên thần", sắp được tổ chức bên Châu Âu. Tuy hơi đường đột nhưng tôi tin vào tài năng của cô nên muốn hợp tác lâu dài, cũng như tin vào công ty của tôi sẽ trợ giúp cho cô tỏa sáng hơn hết trên đấu trường quốc tế. Cô có thể suy nghĩ cẩn thận lại rồi trả lời cho tôi sau. Cuộc thi sẽ bắt đầu vào nửa tháng sau, nhưng chúng ta phải đến đó trước vài ngày để làm quen với khí hậu và quá trình luyện tập. Sau ba ngày, hy vọng cô sẽ cho chúng tôi câu trả lời tốt nhất." Phong thái tự tin bĩnh tĩnh từ lúc đến cũng như khi rời khỏi của Mặc Thi Vũ không khỏi gây ấn tượng mạnh với cô.

Mặc thị là công ty giải trí lớn nhất của Bắc Kinh, đào tạo đủ mọi thể loại. Có thể nói là thiên đường của những người trẻ tuổi muốn bước chân vào nghệ thuật để nổi tiếng.

Lưu Uyển Nhược giằng co trong sự do dự, suốt một đêm không ngủ được. Nhưng cô đâu biết đã có người làm cho cô có quyết tâm hơn đang ngồi ở trước mặt đây.

"Bà là. . . . . ?" Sáng nay ra khỏi cửa, Lưu Uyển Nhược tính đến phòng tập luyện thì gặp người phụ nữ sang trọng này.

"Tôi là mẹ của Nghiêm Hạo." Điền Bối Dung giải đáp thắc mắc cho cô.

"Chào bác, lần đầu gặp mặt nên con không nhận ra ạ. Trông bác trẻ quá." Lưu Uyển Nhược ngạc nhiên, sau đó liền đổi thái độ dịu ngoan (dịu dàng + ngoan ngoãn) mà lễ phép chào hỏi.

"Cám ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp. So với khi ở trên sân khấu không khác là bao nhiêu." Bà lạnh lùng, nhếch miệng nói. Lưu Uyển Nhược nghe thế liền ngại ngùng cúi đầu xuống.

"Nghe nói cô và con tôi sắp kết hôn, tôi không có ý kiến gì. Nhưng tôi muốn biết, sau khi kết hôn xong, cô sẽ còn đi biểu diễn hay là nghỉ ở nhà làm vợ và sinh con cho nó?" Giọng nói của Điền Bối Dung sắt bén vang lên.

Lưu Uyển Nhược giật mình, cô có thể nhìn ra người mẹ chồng tương lai này không thích cô. Cô nên trả lời như thế nào mới tốt đây? Nếu nghỉ múa ở nhà sinh con thì sẽ đúng ý của bà, nhưng mà cô rất không thoải mái. Cô không có ý định sẽ nghỉ múa. Lúc trước cô tính toán chỉ cần lấy được vị trí "Nghiêm phu nhân" này, sau đó cô sẽ tìm cách để được đi biểu diễn lại. Nhưng bà hiện tại lại bắt cô phải cam kết ư? Lưu Uyển Nhược nhếch môi, chỉ cần Nghiêm Hạo yêu cô thì vài người mẹ chồng như bà ta, cô cũng không sợ.

"Thưa bác, chuyện đó cháu sẽ bàn lại với Hạo sau ạ. Dù sao cũng là chuyện riêng của hai người tụi cháu mà, phải không?" Lưu Uyển Nhược dịu dàng đáp trả.

Điền Bối Dung tức giận, ý là không cho bà xen vào chứ gì? Khá lắm, "Tôi chỉ muốn biết thử cô rốt cuộc sẽ chọn lựa sự nghiệp hay Nghiêm Hạo thôi. Xem ra cô còn không dứt khoát nhỉ? Hừ! Tôi nói cho cô biết, Nghiêm Hạo đã có con với người mà tôi đã chọn cho nó rồi. Mà tụi nó cũng đã đăng ký kết hôn với nhau, đây, cô nhìn đi. Thế cho nên cô không cần phải băn khoăn nữa." Nói xong, bà đẩy tờ giấy đỏ mới tinh đến trước mặt của Lưu Uyển Nhược.

Lưu Uyển Nhược mặt xanh mét nhìn rõ tên của hai người ở trong tờ giấy đỏ. Không ngờ Hạo lại lừa gạt cô. Cô tức giận đến run rẩy khi nhìn hình hai người ở trong giấy chứng nhận kết hôn. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy. Căm tức, cô ngẩng đầu lên nhìn Điền Bối Dung: "Là Nghiêm Hạo cầu xin tôi lấy anh ta, không có lý do gì anh ta đã kết hôn mà tôi không biết. Tôi không tin."

"Dù cô tin hay không cũng không quan trọng. Cô cứ dây dưa với người đã có vợ thì coi chừng sự nghiệp cùng danh tiếng của cô đi." Lạnh lùng nói xong, bà đứng lên.

Vì sao cô phải chịu nỗi khuất nhục này? Lưu Uyển Nhược cắn môi oán hận nghĩ.

***

"Nhược Nhi, có chuyện gì vậy, sao lại tránh mặt anh?" Nghiêm Hạo sốt ruột mấy ngày nay, anh vừa bận rộn công việc ở công ty, vừa lo cho chuyện đám cưới của bọn họ, mà cô còn làm anh phải thêm mệt mỏi khi cứ tránh mặt không chịu gặp anh.

"Hạo, anh phải thành thật với em, anh sắp có con rồi đúng không?" Lưu Uyển Nhược mắt lóe sáng, đau khổ hỏi.

"Sao em biết?" Nghiêm Hạo ngập ngừng hỏi lại.

"Tại sao anh gạt em? Em yêu anh vậy mà. . . . Em sẵn sàng vì anh chấp nhận bỏ sự nghiệp để làm người vợ hiền của anh, nhưng nay đổi lại được cái gì? Người ta đến tìm em thị uy, nói em cướp chồng, cướp cha của con họ." Cô nói xong, nước mắt như hạt châu rơi xuống, bờ vai run rẩy, cả người lung lây sắp ngã thật khiến người ta thương tiếc.

Nghiêm Hạo đau lòng ôm cô vào lòng: "Nhược Nhi, không phải như em nghĩ đâu. Anh chỉ yêu mình em thôi, còn cô ta chỉ là ngoài ý muốn. Cô ta đang mang thai, anh tính sẽ đợi cô ta sinh xong, cho số tiền rồi đuổi đi, thì làm sao có chuyện cô ta sẽ làm vợ của anh được."

Lưu Uyển Nhược nghe Nghiêm Hạo nói như thế, mặt mày hả hê, thần sắc hiểu rõ mọi chuyện. Xem ra chỉ có mẹ của Nghiêm Hạo bày trò mà thôi. Dám tính kế cô sao? Lưu Uyển Nhược mắt lóe lên tia độc ác: "Vậy sao cô ta cho em xem giấy kết hôn của hai người? Làm em thấy nhục nhã quá, rõ ràng là anh yêu em, sao em lại trở thành người thứ ba phá hoại gia đình của người khác chứ?"

Lưu Uyển Nhược càng nói càng thương tâm, nước mắt rơi xuống càng nhiều. Thật ra trong lòng cô cũng rất khó chịu, cứ nghĩ đến việc có người đàn bà khác mang thai con của anh là khiến cô phẫn nộ.

"Nhược Nhi đừng buồn nữa, anh sẽ đòi lại công bằng cho em." Nghiêm Hạo thương tiếc hôn lên mắt cô, dịu dàng nói. Nhớ tới lời của Lưu Uyển Nhược vừa nói, ánh mắt anh bắn ra tia sáng lạnh, đầy nguy hiểm. Đinh Yến Tử, xem ra tôi quá tử tế với cô rồi nhỉ? Anh rít từ kẻ răng, quai hàm cắn chặt, xương cũng nổi lên đủ để biết anh là đang tức giận như thế nào.

An ủi Lưu Uyển Nhược vài câu, anh xoay người rời đi, đi tìm tên đầu sỏ.


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom