Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61: Bày tỏ tình cảm
Một câu hỏi đầu đuôi không rõ ràng nhưng anh biết cô là đang hỏi điều gì. Anh không đáp, ngược lại còn hỏi.
"Em là không hiểu hay đang cố tình không hiểu?"
Nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Lâm Dục Thần, trái tim Nhan Tiêu Tiêuloạn nhịp, ngây ngốc gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó dời ánh mắt về hướng khác tránh né.
Đôi bàn tay ấm áp đặt lên hai bên má Nhan Tiêu Tiêu, để cô mặt đối mặt với mình, ánh mắt thâm tình hiện rõ ràng, nói ra những lời cất giấu trong tim.
"Tiêu Tiêu! Tôi yêu em!"
Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh không chớp mắt, cả cơ thể cứng ngắt, trái tim không ngừng thổn thức.
Anh...vừa nói gì thế? Là cô nghe lầm có phải không?
Cô không đáp lời làm anh càng lo lắng, ánh mặt hiện lên tia buồn bã.
"Em biết không? Lần đầu gặp em, tôi đã cảm thấy rung động trước em rồi! Càng tiếp xúc lại càng cảm thấy bản thân không kiểm soát được muốn gần gũi em hơn, không muốn kẻ nào khác chạm đến em!"
Lần đầu anh gặp cô không phải tình cờ, là anh bắt cô đến nhà mình, hung hăng đe dọa cô. Nhưng ai biết được rằng, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Khiết Yên, một cảm xúc khác lạ chưa bao giờ có trong Lâm Dục Thần dâng lên.
Cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt tròn xoe, làn da trắng nõn nà cùng dáng người nhỏ bé lúc ấy đã làm tan chảy trái tim băng giá cứng rắn của Lâm Dục Thần nhưng anh không hay biết.
Thế rồi càng ngày, càng không nở lợi dụng cô gái bé nhỏ này, hận thù đối với cô đã lụi tàn, cho rằng những việc kia không hề liên quan đến cô. Càng muốn yêu thương che chở cô nhiều hơn, không muốn ai dành cô đi mất. Vậy mà, Dương Kiên đã đem cô đi khỏi anh 5 năm nay, còn anh không làm gì được, nằm bất tĩnh hết ngần ấy năm, để rồi cô gái bé nhỏ thường hay khóc lóc nài nỉ ép anh hứa sẽ không rời bỏ anh, bên anh suốt cuộc đời đã quên toàn bộ kí ức về mình, không có lấy một chút ấn tượng.
Nhưng anh không trách cô, chỉ trách bản thân quá vô dụng, để người mình yêu thương tuột khỏi tầm tay.
Tiểu Yên bé nhỏ của anh! Anh không bao giờ bỏ rơi em, chỉ là hiện tại em đã quên anh rồi, không cần anh nữa!
Nhìn vào đôi mắt sâu thẩm chứa đựng tâm tư đau buồn kia, không biết vì sao, trái tim Nhan Tiêu Tiêu nhói lên một cái. Cô chưa từng thấy dáng vẻ đau thương này của Lâm Dục Thần bao giờ, anh sao thế này? Có phải là vì cô không?
Nhan Tiêu Tiêu túng quẫn, sợ nhìn vào mắt anh cô sẽ đau lòng, chỉ mím môi im lặng.
Lâm Dục Thần rời khỏi nội tâm đau khổ của mình, cong môi cười nhạt, anh nhẹ hôn lên cái trán trắng mịn, ôm cô vào lòng.
"Anh mặc kệ em có chấp nhận anh không, nhưng anh vẫn sẽ theo đuổi em! Đời này anh quyết định em chính là một nửa không thể thiếu của anh!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần dời môi mỏng từ trán cô xuống đôi môi mềm mại của Nhan Tiêu Tiêu. Khoảng cách võn vẹn chưa đến một xen ti mét, Nhan Tiêu Tiêu lập tức xoay né tránh, cô do dự buông lời.
"Chẳng phải anh đang tìm người mình yêu à? Làm như thế anh không cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?"
Nghe cô nhắc đến, Lâm Dục Thần không khỏi kinh ngạc, hiện tại không biết giải thích như thế nào. Nói rằng người anh yêu trước giờ đều là cô, cô sẽ cho rằng anh nói dối, bịa đặt, nếu bảo anh đã quên đi người con gái kia để yêu cô rồi, cô lại nghĩ là anh trăng hoa, Lâm Dục Thần thở dài cất lời.
"Tiêu Tiêu! Hiện tại em chỉ nên biết người tôi đang và sẽ yêu đến suốt đời là em!"
Trong lòng Nhan Tiêu Tiêu ngập tràn ấm áp, hai mắt đỏ hoe, giọt lệ hạnh phúc lăn dài xuống má.
Thật sự cô cũng nhận ra mình đã yêu anh, nhưng sợ anh không hề có cảm xúc với mình, vẫn còn tình cảm với cô gái trước đây anh yêu, liền đem đoạn tình cảm cất vào tim, không ngờ bây giờ Lâm Dục Thần nói rằng mình đã yêu cô, cô vui đến phát khóc, cũng không muốn giấu đi tình yêu của mình nữa.
Nức nở khóc thút thít, cô ôm anh thật chặt nói ra hết tất cả.
"Dục Thần, em cũng yêu anh, hức!"
Khóe môi anh cong lên hạnh phúc, lau đi những giọt nước mắt động trên khóe mi cô, vuốt ve gò má mịn màng thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá rồi!"
Cúi xuống đôi môi đỏ mọng kia, Lâm Dục Thần hôn lấy say mê, mút mát mật ngọt từ khoang miệng cô gái, Nhan Tiêu Tiêu không từ chối anh nữa, vụng về đáp lại nụ hôn ngọt ngào.
Giờ đây bọn họ đã thổ lộ hết tình cảm cho nhau nghe, nhưng liệu Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu có vượt qua được tất cả thử thách để đến bên nhau?
Liệu Lâm Dục Thần làm cách nào để Nhan Tiêu Tiêu nhớ lại người con gái anh yêu lúc trước chính là cô? Làm sao vượt qua Nhan Nghị, kẻ luôn cướp đi người anh yêu thương, dùng mọi cách chia cắt anh và cô? Làm sao vượt qua tình địch Nicolas, kẻ có ý định tranh dành Nhan Tiêu Tiêu với anh? Làm sao để vượt qua sự phản đối của Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm, người không bao giờ chấp nhận cô bên anh?
Liệu tình cảm của bọn họ có đủ lớn để vượt qua những sóng gió đó?
Chỉ có thời gian mới trả lời được tất cả, mới cho biết được tình yêu giữa bọn họ to lớn đến thế nào.
"Em là không hiểu hay đang cố tình không hiểu?"
Nhìn vào ánh mắt ôn nhu của Lâm Dục Thần, trái tim Nhan Tiêu Tiêuloạn nhịp, ngây ngốc gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó dời ánh mắt về hướng khác tránh né.
Đôi bàn tay ấm áp đặt lên hai bên má Nhan Tiêu Tiêu, để cô mặt đối mặt với mình, ánh mắt thâm tình hiện rõ ràng, nói ra những lời cất giấu trong tim.
"Tiêu Tiêu! Tôi yêu em!"
Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh không chớp mắt, cả cơ thể cứng ngắt, trái tim không ngừng thổn thức.
Anh...vừa nói gì thế? Là cô nghe lầm có phải không?
Cô không đáp lời làm anh càng lo lắng, ánh mặt hiện lên tia buồn bã.
"Em biết không? Lần đầu gặp em, tôi đã cảm thấy rung động trước em rồi! Càng tiếp xúc lại càng cảm thấy bản thân không kiểm soát được muốn gần gũi em hơn, không muốn kẻ nào khác chạm đến em!"
Lần đầu anh gặp cô không phải tình cờ, là anh bắt cô đến nhà mình, hung hăng đe dọa cô. Nhưng ai biết được rằng, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Khiết Yên, một cảm xúc khác lạ chưa bao giờ có trong Lâm Dục Thần dâng lên.
Cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, hai mắt tròn xoe, làn da trắng nõn nà cùng dáng người nhỏ bé lúc ấy đã làm tan chảy trái tim băng giá cứng rắn của Lâm Dục Thần nhưng anh không hay biết.
Thế rồi càng ngày, càng không nở lợi dụng cô gái bé nhỏ này, hận thù đối với cô đã lụi tàn, cho rằng những việc kia không hề liên quan đến cô. Càng muốn yêu thương che chở cô nhiều hơn, không muốn ai dành cô đi mất. Vậy mà, Dương Kiên đã đem cô đi khỏi anh 5 năm nay, còn anh không làm gì được, nằm bất tĩnh hết ngần ấy năm, để rồi cô gái bé nhỏ thường hay khóc lóc nài nỉ ép anh hứa sẽ không rời bỏ anh, bên anh suốt cuộc đời đã quên toàn bộ kí ức về mình, không có lấy một chút ấn tượng.
Nhưng anh không trách cô, chỉ trách bản thân quá vô dụng, để người mình yêu thương tuột khỏi tầm tay.
Tiểu Yên bé nhỏ của anh! Anh không bao giờ bỏ rơi em, chỉ là hiện tại em đã quên anh rồi, không cần anh nữa!
Nhìn vào đôi mắt sâu thẩm chứa đựng tâm tư đau buồn kia, không biết vì sao, trái tim Nhan Tiêu Tiêu nhói lên một cái. Cô chưa từng thấy dáng vẻ đau thương này của Lâm Dục Thần bao giờ, anh sao thế này? Có phải là vì cô không?
Nhan Tiêu Tiêu túng quẫn, sợ nhìn vào mắt anh cô sẽ đau lòng, chỉ mím môi im lặng.
Lâm Dục Thần rời khỏi nội tâm đau khổ của mình, cong môi cười nhạt, anh nhẹ hôn lên cái trán trắng mịn, ôm cô vào lòng.
"Anh mặc kệ em có chấp nhận anh không, nhưng anh vẫn sẽ theo đuổi em! Đời này anh quyết định em chính là một nửa không thể thiếu của anh!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần dời môi mỏng từ trán cô xuống đôi môi mềm mại của Nhan Tiêu Tiêu. Khoảng cách võn vẹn chưa đến một xen ti mét, Nhan Tiêu Tiêu lập tức xoay né tránh, cô do dự buông lời.
"Chẳng phải anh đang tìm người mình yêu à? Làm như thế anh không cảm thấy có lỗi với cô ấy sao?"
Nghe cô nhắc đến, Lâm Dục Thần không khỏi kinh ngạc, hiện tại không biết giải thích như thế nào. Nói rằng người anh yêu trước giờ đều là cô, cô sẽ cho rằng anh nói dối, bịa đặt, nếu bảo anh đã quên đi người con gái kia để yêu cô rồi, cô lại nghĩ là anh trăng hoa, Lâm Dục Thần thở dài cất lời.
"Tiêu Tiêu! Hiện tại em chỉ nên biết người tôi đang và sẽ yêu đến suốt đời là em!"
Trong lòng Nhan Tiêu Tiêu ngập tràn ấm áp, hai mắt đỏ hoe, giọt lệ hạnh phúc lăn dài xuống má.
Thật sự cô cũng nhận ra mình đã yêu anh, nhưng sợ anh không hề có cảm xúc với mình, vẫn còn tình cảm với cô gái trước đây anh yêu, liền đem đoạn tình cảm cất vào tim, không ngờ bây giờ Lâm Dục Thần nói rằng mình đã yêu cô, cô vui đến phát khóc, cũng không muốn giấu đi tình yêu của mình nữa.
Nức nở khóc thút thít, cô ôm anh thật chặt nói ra hết tất cả.
"Dục Thần, em cũng yêu anh, hức!"
Khóe môi anh cong lên hạnh phúc, lau đi những giọt nước mắt động trên khóe mi cô, vuốt ve gò má mịn màng thở phào nhẹ nhõm.
"Tốt quá rồi!"
Cúi xuống đôi môi đỏ mọng kia, Lâm Dục Thần hôn lấy say mê, mút mát mật ngọt từ khoang miệng cô gái, Nhan Tiêu Tiêu không từ chối anh nữa, vụng về đáp lại nụ hôn ngọt ngào.
Giờ đây bọn họ đã thổ lộ hết tình cảm cho nhau nghe, nhưng liệu Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu có vượt qua được tất cả thử thách để đến bên nhau?
Liệu Lâm Dục Thần làm cách nào để Nhan Tiêu Tiêu nhớ lại người con gái anh yêu lúc trước chính là cô? Làm sao vượt qua Nhan Nghị, kẻ luôn cướp đi người anh yêu thương, dùng mọi cách chia cắt anh và cô? Làm sao vượt qua tình địch Nicolas, kẻ có ý định tranh dành Nhan Tiêu Tiêu với anh? Làm sao để vượt qua sự phản đối của Lâm Thái Thụy và Lâm Tố Tâm, người không bao giờ chấp nhận cô bên anh?
Liệu tình cảm của bọn họ có đủ lớn để vượt qua những sóng gió đó?
Chỉ có thời gian mới trả lời được tất cả, mới cho biết được tình yêu giữa bọn họ to lớn đến thế nào.
Bình luận facebook