Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Phát hiện
Cũng đã một tuần trôi qua, Lâm Dục Thần vẫn lén lúc ở trong phòng Nhan Tiêu Tiêu, mỗi tối đều hôn cô thật lâu rồi ôm cô thật chặt vào lòng mới chịu ngủ.
Tình cảm giữa họ ngày một nhu hòa nhưng vẫn lén lúc vụng trộm.
Lâm Dục Thần không sợ gì hết tuy nhiên Nhan Tiêu Tiêu thì không như anh. Vì Nhan Nghị có thành kiến với Lâm Dục Thần nên cô khó lòng mà nói ra quan hệ giữa mình với anh.
Có nhiều lúc, sợ Lâm Dục Thần vì mình mà bỏ bê công việc, khuyên anh về nước rất nhiều lần, nhưng anh nào đồng ý, vẫn muốn ở lại bên cô.
Anh đã mất đi cô một lần rồi, lại không muốn mất lần thứ hai.
Lâm Dục Thần cứng đầu như thế, Nhan Tiêu Tiêu cũng hết cách mà chịu thua, đành để anh ở lì trong phòng mình vậy.
Một buổi sáng tốt lành diễn ra, mở mắt đã nhìn thấy nhau, chung giường, chung phòng, ôm đối phương mỉm cười.
Lúc ăn sáng với Nhan Nghị, vẫn như những lúc trước, có lúc cô nói không đói, sẽ ăn sau, có lúc chỉ ăn một miếng cho có lệ, sau khi thấy Nhan Nghị đi mất thì bê cả mâm cơm lên phòng ăn cùng anh.
Nói ra đứa con gái này của Nhan Nghị cũng thật có hiếu, đem thức ăn ba mình nấu cho kẻ mình ghét nhất thưởng thức, nếu ông biết được chắc rằng sẽ băm cô ra làm trăm mảnh.
Nhưng những hành động này một hai lần đều có thể cho qua nhưng đã nhiều lần, Nhan Tiêu Tiêu vẫn quanh quẫn những lí do này. Càng ngày, ông càng thấy cô ít nói chuyện, ăn cùng với mình, suốt ngày cứ ru rú trong phòng.
Tối đến, Nhan Nghị vẫn như thường ngày, ăn cùng Nhan Tiêu Tiêu.
Nhìn cô chỉ xới vài hạt cơm vào miệng, nhai cả mấy phút vẫn không nuốt xuống. Nhan Nghị chau mày.
"Dạo này con ăn ít quá! Ăn một miếng cá sốt này!"
Nhan Nghị gấp cho cô một miếng cá. Nhan Tiêu Tiêu liền vui vẻ cảm ơn ông, cũng gấp cho ông một miếng thịt xào.
"Ba cũng ăn đi!"
...
Cuối buổi ăn, thấy Nhan Nghị đã lên lầu mất rồi, Nhan Tiêu Tiêu bắt đầu hành động, cô lấy một cái mâm, chất những thức ăn trên bàn lên, sau đó thập thò lên lầu, nhìn ngó xung quanh một lúc, rồi mới đi về hướng phòng mình.
Nhan Nghị đứng sau thành cầu thang, chứng kiến hết tất cả, khóe mắt càng trở nên lạnh buốt.
Bàn tay bé nhỏ nhẹ mở cửa vào trong phòng, Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh đang đứng ngoài cửa sổ nghe điện thoại, chắc là bàn chuyện công việc gì đó, cô đặt mâm cơm xuống chờ anh một lúc.
Một lúc cũng không lâu, Lâm Dục Thần cúp máy, quay đến nhìn cô gái bé nhỏ đang xới cơm giúp mình, khóe miệng nghiêm nghị khẽ cong lên.
Đi đến ngồi sau lưng Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần vòng tay ôm chặt eo cô, dụi cằm lên mái tóc mềm mượt cất lời.
"Anh đói rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười đưa bát cơm cho anh nói.
"Nếu đã đói thì ăn đi, em cũng đã đói meo rồi đây! Vì muốn ăn cùng anh đó!"
Lâm Dục Thần bất đắc dĩ buông eo Nhan Tiêu Tiêu ra cho cô ăn cơm, còn anh cứ ngồi đó chả buồn ăn lấy miếng nào.
Thấy hành động của anh cô hỏi.
"Sao thế? Anh bảo đói mà, sao không ăn cơm đi?"
Anh lắc đầu thở dài.
"Anh không phải đói vì không được ăn cơm!"
Nhan Tiêu Tiêu khó hiểu nheo mi mắt.
"Không phải đói vì không được ăn cơm thì đói vì cái gì chứ? Anh làm em thật khó hiểu!"
Áp sát đến gần Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần nhếch môi tà mị.
"Anh đói là vì không được ăn em đấy bảo bối à!"
Không đợi nói hết câu, Lâm Dục Thần đã đè Nhan Tiêu Tiêu xuống sàn nhà, hung hăngnằm lên người cô.
Nhan Tiêu Tiêu giãy nãy đánh vào ngực anh, tên xấu xa này lúc nào cũng nhân cô hội đè cô ra hôn hít khắp người, đúng là lưu manh, tức chết đi được, đến buổi cơm cũng không tha cho cô. Bên tai lại vọng đến âm thanh xấu xa của anh.
"Bảo bối! Anh thật sự đói rồi, cho anh ăn em một miếng!"
Cô bực bội lắc đầu phụng phịu.
"Thần! Cho em ăn hết một buổi cơm đi, em rất đói. Ăn xong anh muốn làm gì em cũng được!"
Anh nào đồng ý, miếng mỡ thơm ngon đã đến tận miệng, nào kiềm chế được, cất lời từ chối.
"Không được! Anh chịu hết nổi rồi!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần liền cuối xuống môi cô ôm hôn cuồng nhiệt, hút hết mật ngọt từ trong khoang miệng của Nhan Tiêu Tiêu vào cổ họng. Chiếc lưỡi mạnh mẽ trêu chọc cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô.
Nhan Tiêu Tiêu bị hôn đến mơ hồ, thân thể mềm nhũn như động vật không sương, vòng tay quấn lấy đầu anh, vụng về đáp lại.
Trườn xuống cái cổ non mềm trắng tựa bông, anh cắn nhẹ một, liếm láp dài xuống vòm ngực
Không biết anh đã cởi hết hai cái cúc áo trên ngực cô từ khi nào, lớp áo lót đen che đi bầu ngực quyến rũ làm cho sự ham muốn trong anh tăng dần.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa đang chảy dọc xuống ngực mình, vừa thoải mái vừa khó chịu làm Nhan Tiêu Tiêu không nhịn được rên rỉ.
"Ưm...Thần, ngứa...a...hahha, nhột chết được!"
RẦM!!!
Cánh cửa bị đạp một cái mạnh bạo xuống sàn nhà. Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu bị tiếng động lớn làm cho giật mình, ngưng lại hành động xoay cổ ra ngoài cửa.
Một bóng người quen thuộc đập vào mắt họ. Nhan Nghị đứng sừng sững trước cửa, hai mắt trợn tròn lòng sọc nhìn một nam một nữ quấn lấy nhau dưới sàn nhà, tức giận đến run lẩy bẩy.
Tình cảm giữa họ ngày một nhu hòa nhưng vẫn lén lúc vụng trộm.
Lâm Dục Thần không sợ gì hết tuy nhiên Nhan Tiêu Tiêu thì không như anh. Vì Nhan Nghị có thành kiến với Lâm Dục Thần nên cô khó lòng mà nói ra quan hệ giữa mình với anh.
Có nhiều lúc, sợ Lâm Dục Thần vì mình mà bỏ bê công việc, khuyên anh về nước rất nhiều lần, nhưng anh nào đồng ý, vẫn muốn ở lại bên cô.
Anh đã mất đi cô một lần rồi, lại không muốn mất lần thứ hai.
Lâm Dục Thần cứng đầu như thế, Nhan Tiêu Tiêu cũng hết cách mà chịu thua, đành để anh ở lì trong phòng mình vậy.
Một buổi sáng tốt lành diễn ra, mở mắt đã nhìn thấy nhau, chung giường, chung phòng, ôm đối phương mỉm cười.
Lúc ăn sáng với Nhan Nghị, vẫn như những lúc trước, có lúc cô nói không đói, sẽ ăn sau, có lúc chỉ ăn một miếng cho có lệ, sau khi thấy Nhan Nghị đi mất thì bê cả mâm cơm lên phòng ăn cùng anh.
Nói ra đứa con gái này của Nhan Nghị cũng thật có hiếu, đem thức ăn ba mình nấu cho kẻ mình ghét nhất thưởng thức, nếu ông biết được chắc rằng sẽ băm cô ra làm trăm mảnh.
Nhưng những hành động này một hai lần đều có thể cho qua nhưng đã nhiều lần, Nhan Tiêu Tiêu vẫn quanh quẫn những lí do này. Càng ngày, ông càng thấy cô ít nói chuyện, ăn cùng với mình, suốt ngày cứ ru rú trong phòng.
Tối đến, Nhan Nghị vẫn như thường ngày, ăn cùng Nhan Tiêu Tiêu.
Nhìn cô chỉ xới vài hạt cơm vào miệng, nhai cả mấy phút vẫn không nuốt xuống. Nhan Nghị chau mày.
"Dạo này con ăn ít quá! Ăn một miếng cá sốt này!"
Nhan Nghị gấp cho cô một miếng cá. Nhan Tiêu Tiêu liền vui vẻ cảm ơn ông, cũng gấp cho ông một miếng thịt xào.
"Ba cũng ăn đi!"
...
Cuối buổi ăn, thấy Nhan Nghị đã lên lầu mất rồi, Nhan Tiêu Tiêu bắt đầu hành động, cô lấy một cái mâm, chất những thức ăn trên bàn lên, sau đó thập thò lên lầu, nhìn ngó xung quanh một lúc, rồi mới đi về hướng phòng mình.
Nhan Nghị đứng sau thành cầu thang, chứng kiến hết tất cả, khóe mắt càng trở nên lạnh buốt.
Bàn tay bé nhỏ nhẹ mở cửa vào trong phòng, Nhan Tiêu Tiêu nhìn anh đang đứng ngoài cửa sổ nghe điện thoại, chắc là bàn chuyện công việc gì đó, cô đặt mâm cơm xuống chờ anh một lúc.
Một lúc cũng không lâu, Lâm Dục Thần cúp máy, quay đến nhìn cô gái bé nhỏ đang xới cơm giúp mình, khóe miệng nghiêm nghị khẽ cong lên.
Đi đến ngồi sau lưng Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần vòng tay ôm chặt eo cô, dụi cằm lên mái tóc mềm mượt cất lời.
"Anh đói rồi!"
Nhan Tiêu Tiêu mỉm cười đưa bát cơm cho anh nói.
"Nếu đã đói thì ăn đi, em cũng đã đói meo rồi đây! Vì muốn ăn cùng anh đó!"
Lâm Dục Thần bất đắc dĩ buông eo Nhan Tiêu Tiêu ra cho cô ăn cơm, còn anh cứ ngồi đó chả buồn ăn lấy miếng nào.
Thấy hành động của anh cô hỏi.
"Sao thế? Anh bảo đói mà, sao không ăn cơm đi?"
Anh lắc đầu thở dài.
"Anh không phải đói vì không được ăn cơm!"
Nhan Tiêu Tiêu khó hiểu nheo mi mắt.
"Không phải đói vì không được ăn cơm thì đói vì cái gì chứ? Anh làm em thật khó hiểu!"
Áp sát đến gần Nhan Tiêu Tiêu, Lâm Dục Thần nhếch môi tà mị.
"Anh đói là vì không được ăn em đấy bảo bối à!"
Không đợi nói hết câu, Lâm Dục Thần đã đè Nhan Tiêu Tiêu xuống sàn nhà, hung hăngnằm lên người cô.
Nhan Tiêu Tiêu giãy nãy đánh vào ngực anh, tên xấu xa này lúc nào cũng nhân cô hội đè cô ra hôn hít khắp người, đúng là lưu manh, tức chết đi được, đến buổi cơm cũng không tha cho cô. Bên tai lại vọng đến âm thanh xấu xa của anh.
"Bảo bối! Anh thật sự đói rồi, cho anh ăn em một miếng!"
Cô bực bội lắc đầu phụng phịu.
"Thần! Cho em ăn hết một buổi cơm đi, em rất đói. Ăn xong anh muốn làm gì em cũng được!"
Anh nào đồng ý, miếng mỡ thơm ngon đã đến tận miệng, nào kiềm chế được, cất lời từ chối.
"Không được! Anh chịu hết nổi rồi!"
Nói rồi, Lâm Dục Thần liền cuối xuống môi cô ôm hôn cuồng nhiệt, hút hết mật ngọt từ trong khoang miệng của Nhan Tiêu Tiêu vào cổ họng. Chiếc lưỡi mạnh mẽ trêu chọc cái lưỡi đinh hương nhỏ nhắn của cô.
Nhan Tiêu Tiêu bị hôn đến mơ hồ, thân thể mềm nhũn như động vật không sương, vòng tay quấn lấy đầu anh, vụng về đáp lại.
Trườn xuống cái cổ non mềm trắng tựa bông, anh cắn nhẹ một, liếm láp dài xuống vòm ngực
Không biết anh đã cởi hết hai cái cúc áo trên ngực cô từ khi nào, lớp áo lót đen che đi bầu ngực quyến rũ làm cho sự ham muốn trong anh tăng dần.
Cảm giác vừa đau vừa ngứa đang chảy dọc xuống ngực mình, vừa thoải mái vừa khó chịu làm Nhan Tiêu Tiêu không nhịn được rên rỉ.
"Ưm...Thần, ngứa...a...hahha, nhột chết được!"
RẦM!!!
Cánh cửa bị đạp một cái mạnh bạo xuống sàn nhà. Lâm Dục Thần và Nhan Tiêu Tiêu bị tiếng động lớn làm cho giật mình, ngưng lại hành động xoay cổ ra ngoài cửa.
Một bóng người quen thuộc đập vào mắt họ. Nhan Nghị đứng sừng sững trước cửa, hai mắt trợn tròn lòng sọc nhìn một nam một nữ quấn lấy nhau dưới sàn nhà, tức giận đến run lẩy bẩy.
Bình luận facebook