Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581-590
Chương 581: Điều bất ngờ mà anh ấy dành cho mình
Nói chuyện yêu đương? Nghe được mấy chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm rất bất ngờ, trên xe anh ngoại trừ trợ lý ra, hình như không có người phụ nữ nào khác? Sao có thể nói chuyện yêu đương được chứ?
“Tâm Nhan, cô đang ghen sao?” Cố Nhiễm Nhiễm giao hết việc cho trợ lý, kéo Đường Tâm Nhan sang một bên.
“Ghen?”
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Tôi của hiện tại, có tư cách gì để ghen? Người ta có thể đường đường chính chính đến tập đoàn của chủ tịch, tôi là cái thá gì chứ? Tôi chẳng qua chỉ là quay trở lại giới giải trí, không biết sẽ gây tiếng vang như thế nào mà thôi.”
Giọng điệu Đường Tâm Nhan vô cùng tự ti, khiến Cố Nhiễm Nhiễm bật cười, thở dài.
“Cô là vợ của anh ấy, được pháp luật công nhận, cho nên… cô hoàn toàn có tư cách sử dụng quyền làm vợ của mình, cứ cho là anh ấy đang nói chuyện yêu đường thì sao chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ cô một cách ngang ngược.
“Thôi đi, tôi còn phải về nhà thăm con, Nhiễm Nhiễm, đưa tôi về nhà đi.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như rối tung lên.
“Tôi rất muốn đưa cô về nhưng… hình như có vẻ như tình hình bây giờ không cho phép.” Lúc nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm nói lời này cứ luôn chằm chằm về phía sau lưng mình, theo quán tính mà quay đầu lại.
“Anh…” Thấy Mặc Trì Úy không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, khiến Đường Tâm Nhan giật thót mình.
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan không rời mắt.
“Ba phút sau Trì Chi Hành sẽ đến.”
Nghe Mặc Trì Úy nói thế, nụ cười của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức biến mất.
“Tâm Nhan, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Không đợi Đường Tâm Nhan có bất kỳ phản ứng nào, Cố Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng vọt lên xe, vội vàng rời khỏi phim trường.
Trì Chi Hành cũng không phải là dã thú, sao lại đến đến nhanh như vậy được?
Thấy chiếc xe rời đi, Đường Tâm Nhan bất lực lắc đầu, hy vọng đi nhờ xe của mình đã tan tành.
“Lên xe đi, nếu như không muốn bị anh ẵm lên xe.”
Mặc Trì Úy lên tiếng uy hiếp.
“Anh…” Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, Đường Tâm Nhan thật sự muốn đã anh một cái.
Thấy dáng vẻ tức giận của vợ mình đến đỏ mặt, Mặc Trì Úy nhướn mày.
“Xem ra vợ tôi rất muốn thử cảm giác được bế lên xe, không sao, tôi sẽ giúp cô ấy hoàn thành.” Mặc Trì Úy xắn tay áo lên.
“Không cần.”
Nhớ đến ở phim trường nhiều người như vậy, nếu như bị anh bế lên, mình nhất định sẽ rất xấu hổ.
Thấy Đường Tâm Nhan lên xe, Mặc Trì Úy cảm thấy có chút tiếc nuối, anh thật sự rất muốn thử một lần, cảm giác vác vợ của mình lên vai, nhưng thật đáng tiếc, vợ mình đã bỏ chạy mất rồi.
“Giản Thành đâu?” Thấy Mặc Trì Úy ngồi vào vì trí ghế lái, Đường Tâm Nhan cảm thấy kỳ lạ.
Mặc Trì Úy khởi động xe.
“Sắp đến sẽ là khoảng thời gian lãng mạn dành cho hai chúng ta, cho nên anh không hy vọng bị người khác quấy rầy, anh đã bảo Giản Thành về rồi.”
Thời gian lãng mạn dành cho hai người?
“Anh Mặc, anh không cảm thấy thế này thật trớ trêu sao? Tôi muốn về nhà, ít nhất có thể ăn một bữa cơm yên ổn, tôi không hy vọng lúc ăn cơm lại bị gián đoạn vì điện thoại của anh.”
Đường Tâm Nhan mỉa mai.
Điều khiến cô không ngờ đến là Mặc Trì Úy lại đưa điện thoại của anh ấy cho cô.
“Giao cho em giữ, em có thể để chế độ yên lặng, cũng có thể tắt nguồn.”
Mặc Trì Úy cười nói, giọng nói lanh lảnh như rượu ngàn năm, êm dịu và đầy sức hút riêng của một người đàn ông.
“Chuyện này…” Nhìn điện thoại trong tay, Đường Tâm Nhan sửng sốt. Đồng tử trong veo quyến rũ kia đầy nghi ngờ.
Anh ấy làm như vậy là có ý gì? Đang muốn bày tỏ sự chung thủy với mình sao?
Người đàn ông này, thực sự càng khiến cho mình càng ngày càng khó hiểu. Nhưng hành động này của anh, vẫn khiến trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy rất ngọt ngào.
Nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo không bị người khác làm phiền, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức nợ một nụ cười sáng lạn.
“Chúng ta phải đi đâu?” Đường Tâm Nhan để điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng hỏi, cô không chọn cách tắt máy hay để chế độ yên lặng, dù sao Mặc Trì Úy cũng là chủ tịch của một công ty lớn, nếu như có chuyện bị chậm trễ vì điện thoại tắt máy thì cô sẽ rất áy náy.
“Đi ăn tối.”
Mặc Trì Úy nắm vô lăng, nở một nụ cười đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Hai người nhanh chóng đến một nhà hàng Pháp, vừa mới vào nhà hàng, nhân viên đã đến đón bọn họ.
“Chủ tịch Mặc, bàn ngài đặt đã được chuẩn bị xong, mời theo tôi.”
Anh ấy đã đặt chỗ? Đường Tâm Nhan liếc nhìn Mặc Trì Úy bất ngờ vì hành động của anh ấy.
“Đi thôi.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, theo nhân viên đi đến một bàn dài gần cửa sổ.
Vị trí này có độ riêng tư rất cao, quan trọng nhất là, có thể nhìn thấy được cảnh đêm ở bên ngoài, cảnh đẹp vô cùng xa hoa, lộng lẫy, khiến Đường Tâm Nhan hạnh phúc một cách kỳ lạ.
Mặc Trì Úy đã sớm gọi món hai người muốn ăn, nhìn thấy những món ăn mình thích được bày ra trước mắt, cả một ngày chưa có gì cho vào dạ dày rỗng tuếch cả.
“Chủ tịch Mặc, đây là hoa của ngài đã chuẩn bị.”
Nhân viên mang đến một bó hoa hồng, gửi cho Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhận lấy, gật đầu với nhân viên, nhân viên lập tức hiểu ý xoay người rời đi.
“Đây là anh…” Thấy Mặc Trì Úy cầm lấy bó hoa hồng, để trước mặt mình, Đường Tâm Nhan sửng sốt, không phải anh ấy chưa từng tặng quà cho mình, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ấy tặng hoa cho mình, điều này khiến Đường Tâm Nhan không thể hình dung được trái tim mình đã xúc động biết nhường nào.
“Thích không?” Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Mặc dù không biết Mặc Trì Úy tặng hoa cho mình vì mục đích gì khác hay không, nhưng Đường Tâm Nhan lúc này dường như cảm thấy mình được nâng niu trong tay như một cô công chúa.
“Thích.”
Đường Tâm Nhan đưa bó hoa hồng lại gần mũi ngửi xem, hương thơm ngào ngạt từ bó hoa tỏa ra khiến cô nở một nụ cười đầy rạng rỡ.
“Đây là… đây là cái gì?” Thấy giữa đóa hồng, có một chiếc hộp rất tinh xảo, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn Mặc Trì Úy.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười đây thần bí.
“Quà tặng em.”
Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch, cô cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, sau đó đặt bó hoa xuống ghế bên cạnh.
Nhìn thấy chiếc hộp, Đường Tâm Nhan cảm thấy không dám tin vào những gì hiện ra trước mắt mình.
Dưới sự chú ý của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan từ từ lấy chiếc hộp ra.
“Lắc tay này đẹp không?” Trong chiếc hộp là một chuỗi vòng đã có kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự tao nhã và cao quý, mỗi một viên đá đều sáng lấp lánh đến chói mắt.
Đặc biệt là được thiết kế rất độc đáo, khiến Đường Tâm Nhan thích đến mê mẩn.
Chương 582: Vòng tay giống nhau như đúc
Mặc Trì Úy lấy chiếc lắc ra, dịu dàng đeo lên cổ tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, sau đó lại nhẹ nhàng khẽ hôn lên tay cô.
“Hôm nay… anh khác lúc trước rất nhiều.”
Mãi đến khi chiếc lắc tay được đeo vào tay mình, Đường Tâm Nhan vẫn không dám tin, những gì xảy ra trước mắt là sự thật, cách đây không lâu hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, sao bây giờ lại như thế này?
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy vẻ mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi nhếch lên.
“Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Mặc Trì Úy quan tâm cắt bít tết cho Đường Tâm Nhan, sau đó mới đẩy dĩa đến trước mặt cô.
Mặc dù bít tết vẫn ngon như trước, nhưng Đường Tâm Nhan lại thấy ngon hơn mọi ngày.
Cảm nhận được ánh mắt Mặc Trì Úy thỉnh thoảng sẽ nhìn mình, Đường Tâm Nhan cảm giác như mình đang yêu lại, không có ai gọi điện cho Mặc Trì Úy, không có ai phá vỡ sự ấm áp hiếm hoi này càng khiến cô hạnh phúc hơn.
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ, vội đi vào nhà vệ sinh.
“Tâm Nhan, thật trùng hợp.” Lúc Đường Tâm Nhan ở trong nhà vệ sinh chuẩn bị rời đi thì bên tai lại vang lên giọng nói đầy ngọt ngào của Triệu Hân Hân.
Nhìn thấy Triệu Hân Hân bước vào nhà vệ sinh, hàng lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
“Thật trùng hợp.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Tôi và bạn đến đây dùng cơm? Cô thì sao? Đi cùng Mặc Trì Úy sao?” Triệu Hân Hân tự nhiên hỏi.
Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng lên.
“Không sai, tôi và chồng cùng đi dùng bữa, xin tôi, tôi đi trước nhé.” Đường Tâm Nhan nói xong, quay người rời đi.
“Vòng tay cô thật xinh đẹp, tôi cũng có một cái giống y chang vậy.”
Lúc Đường Tâm Nhan ra đến cửa, Triệu Hân Hân lại lên tiếng một lần nữa.
Vòng tay giống y đúc? Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Đường Tâm Nhan bỗng thấy có một dự cảm không tốt xẹt qua, theo quán tính cô xoay đầu lại.
“Xem xem, có giống nhau không? Bạn tôi tặng đó, tôi rất thích.” Lúc Đường Tâm Nhan quay đầu lại, đôi mắt Triệu Hân Hân sáng rỡ, nâng cổ tay mình lên.
Nhìn thấy lắc tay đó giống hệt của mình, một chuỗi những viên đá sáng lấp lánh, trong lòng Đường Tâm Nhan hẫng đi một nhịp.
“Bạn… của cô tặng cho?”
Triệu Hân Hân gật đầu.
“Đúng vậy, bạn tôi tặng, hơn nữa đây còn là cái có một không hai trên thế giới.” Triệu Hân Hân nhìn lắc tay, cười ngọt ngào.
Ánh mắt long lanh của Đường Tâm Nhan cứ mãi nhìn cô ta của Triệu Hân Hân, trong lòng thoáng đau đớn, càng ngày càng dữ dội.
“Tôi… tôi đi trước đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Triệu Hân Hân hiện lên ý cười đầy gian ác, vô cùng toan tính.
Đường Tâm Nhan quay trở lại trước mặt Mặc Trì Úy.
“Sao thế? Không được khỏe sao?” Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, Mặc Trì Úy căng thẳng hỏi, vẻ mặt của cô tái nhợt khiến Mặc Trì Úy thật muốn yêu thương.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại nhìn Mặc Trì Úy.
“Chiếc vòng tay này thật đẹp, chắc rất nhiều con gái thích.” Đường Tâm Nhan nâng tay lên, bình tĩnh nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Là do anh đích thân thiết kế đó, chỉ tặng người quan trọng nhất đối với anh.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Có chắc là do đích thân anh tự thiết kế?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi, đôi mắt sáng ngời long lanh của cô nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của anh.
Chương 583: Ở riêng?
Mặc dù không rõ vì sao Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng rất sốt ruột. Nhưng Mặc trì Úy lại hết khẳng định gật đầu.
“Đương nhiên.” Mặc dù chỉ có mấy từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan lại có cảm giác dường như không thể nào chịu được nữa, nếu là do anh ấy tự mình thiết kế, thì trên thế giới này sẽ không có đụng hàng, thế nhưng… thế nhưng mình lại tận mắt nhìn thấy chiếc lắc trên cổ tay Triệu Hân Hân.
Anh đã từng nói chỉ tặng cho người quan trọng, Triệu Hân Hân cũng là người quan trọng như thế sao?
“Vợ à, em sao thế?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng ngày càng khó chịu, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, chẳng lẽ cơ thể không được khỏe sao?
“Không… không có chuyện gì, tôi… tôi ăn no rồi, chúng ta… chúng ta về thôi.” Không đợi Mặc Trì Úy phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã cầm lấy túi xách, đi về phía cửa.
Mặc dù cảm nhận được Đường Tâm Nhan khó chịu, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không thể nào đoán ra được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi thẳng ra xe, Triệu Hân Hân vẫn luôn bí mật trốn ở một góc, bây giờ mới xuất hiện, vẻ mặt hiện lên một ý cười.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan vẫn không nói lời nào, hơn nữa vẻ mặt cứ xị xuống nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trái tim như bị dao cứa, đau đớn làn khắp cơ thể cô với tốc độ rất nhanh, Mặc Trì Úy, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đưa tôi lên thiên đàng sau đó lại đẩy mạnh tôi xuống đất, đây chính là mục đích của anh ấy.
Anh… thắng rồi.
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Mặc Trì Úy không muốn cứ như thế mà đi về, anh dừng xe lại bên đường, vẻ mặt đầy nghiêm nghị hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia mỉa mai.
“Không có gì, tôi chỉ muốn về nhà thăm con, Mặc Trì Úy, nếu như anh không lái xe nữa, tôi có thể xuống xe, bắt taxi về.” Đường Tâm Nhan nói xong, định vươn tay mở cửa xe.
Nhưng cửa xe còn chưa mở đã bị Mặc Trì Úy khóa lại.
“Được, chúng ta về.”
Mười phút sau, hai người về đến biệt thự, lúc mở cửa xuống xe, Đường Tâm Nhan đã vội nhảy xuống xe, xông thẳng vào phòng khách.
Lúc Mặc Trì Úy bước vào phòng khách, Đường Tâm Nhan đã chạy lên phòng trên lầu.
“Cậu chủ, mợ chủ bị làm sao vậy? Hình như sắc mặt có vẻ rất khó chịu?” Người giúp việc đến bên Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Trì Úy không nói gì, người giúp việc phụ trách chăm sóc đứa bé từ trong phòng bước ra.
Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ nhìn mình chằm chằm, người giúp việc căng thẳng đến trước mặt anh.
“Là… là mợ chủ, cô ấy… cô ấy nói tối nay sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ, cho nên tôi mới rời đi.”
Người giúp việc dè dặt nói.
Cô ấy chăm sóc cậu chủ nhỏ? Đi quay cả một ngày rồi còn sức sao?
Mặc Trì Úy nhíu mày, xông thẳng vào phòng.
Anh thử đẩy cửa phòng, nhưng đẩy mấy lần vẫn không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ khóa cửa rồi sao?
“Vợ ơi, mở cửa.” Mặc Trì Úy bị nhốt bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng.
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan mới vang lên sau cánh cửa, truyền đến bên tai Mặc Trì Úy.
“Con vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh… anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nghe được câu nói này của Đường Tâm Nhan, hàng lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lại.
Vợ mình lại đuổi mình đi? Định ở riêng sao?
“Vợ, anh không hề muốn nghĩ đến việc tách riêng ra khỏi em.” Giọng nói của Mặc Trì Úy càng lạnh lùng hơn, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nheo lại đầy nguy hiểm.
Chương 584: Bị nhốt ở bên ngoài cửa
Mặc Trì Úy nói liền tục mấy câu, nhưng Đường Tâm Nhan ở trong phòng không hề đáp lại, mặc cho Mặc Trì Úy có gõ cửa, cô vẫn không mở cửa.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cả người Mặc Trì Úy toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình.
“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương lập tức đến trước mặt anh, không đợi Mặc Trì Úy căn dặn, thím Vương đã gửi chìa khóa dự phòng cho anh.
Mặc Trì Úy nhận lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra.
Đường Tâm Nhan vừa mới hát ru con ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn đang ngồi trên đầu giường, nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tâm Nhan theo quán tính quay đầu về phía cửa.
“Vì sao phải khóa cửa?”
Mặc Trì Úy vội vàng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Tôi mệt rồi, không muốn gây lộn với anh, sáng mau còn phải đến phim trường, cho nên tôi đã quyết định rồi, tối nay sẽ ở phòng con, anh… về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đường Tâm Nhan nói, dường như cô không nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Mặc Trì Úy.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã chọc phải cái gì mà em tức giận như vậy?” Đôi tay lớn của Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cằm Đường Tâm Nhan, mặc dù không dùng sức, nhưng lại… lại mang theo chút lạnh lùng.
“Tôi không hề bị chọc tức, chỉ là tôi mệt rồi.” Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.
Mệt rồi? Thật sự chỉ đơn giản là mệt thôi? Mệt có thể về phòng, vì sao lại phải ở phòng con? Đường Tâm Nhan em thật sự cho rằng Mặc Trì Úy tôi là trẻ lên ba sao?
“Cùng anh về phòng nghỉ ngơi.” Bàn tay thô ráp của Mặc Trì Úy nắm lấy cổ tay Đường Tâm Nhan, định kéo cô về phòng.
Điều khiến Mặc Trì Úy không thể ngờ đến là Đường Tâm Nhan lại dùng sức bỏ tay anh ra.
“Vợ à…” Mặc dù chủ là hai từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan có thể nhận thấy Mặc Trì Úy đang tức giận.
“Tôi đã quyết định rồi, tối này sẽ ở đây với con.”
Thái độ Đường Tâm Nhan rất kiên quyết, khiến Mặc Trì Úy không còn cách nào khác.
“Nếu như anh muốn ở đây ồn ào làm con thức giấc.” Đường Tâm Nhan lên tiếng lần nữa.
Câu nói của cô đã khiến từng mạch máu của Mặc Trì Úy như bị bóp chặt lại.
“Được, anh đi.”
Mặc Trì Úy tức đến nghiến răng nghiến lợi trước quyết định của Đường Tâm Nhan, nhưng vì sợ làm con thức giấc, anh vẫn ôm một bụng lửa giận đi ra khỏi phòng.
Anh rời đi mới khiến Đường Tâm Nhan thở hắt ra một hơi dài.
Nhìn thấy cục cưng đang ngủ say, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy chua xót.
Ngày hôm nay còn phải kéo dài bao lâu nữa đây? Mệt quá.
Cả một đêm không ngủ, nên sáng hôm sau lúc thức dậy sắc mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng khó coi.
“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Thấy Đường Tâm Nhan bước xuống lầu, người giúp việc liền đến trước mặt cô.
Bữa sáng? Mình cả một đêm không ngủ, nào đâu còn bụng dạ để mà ăn sáng?
“Tôi không ăn, đi trước đây.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Lúc Mặc Trì Úy chạy bộ buổi sáng về nhận được tin Đường Tâm Nhan đã đi đến phim trường, đôi mắt đen láy của anh khẽ nheo lại đầy lạnh lùng.
Như thế này là vợ muốn trốn mình sao?
Nếu như không phải hôm nay có cuộc họp, Mặc Trì Úy nhất định sẽ lại đến phim trường.
Ăn vài món đơn giản, Mặc Trì Úy liền lái xe đến công ty.
Giản Thành đã đặt tài liệu Mặc Trì Úy cần lên bàn làm việc từ sớm.
Mặc Trì Úy xem qua một lúc rồi cầm lấy tài liệu đến phòng học, tâm trạng Mặc Trì Úy bị ảnh hưởng vì Đường Tâm Nhan bỏ đi sớm như vậy, cả người anh toát lên hơi thở đầy lạnh lùng khiến người khác cũng phải sợ hãi.
Cuộc họp kéo dài chỉ hai tiếng ngắn ngủi, nhưng mọi người đều cảm thấy rất lâu, sau khi Mặc Trì Úy tuyên bố tan họp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhớ kỹ các người lời hứa đã nói với tôi, một khi không hoàn thành được, các người sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Mặc Trì Úy sắp rời đi, đã để lại một lời cảnh cáo đầy lạnh lùng và bá đạo.
“Chủ tịch, cô Triệu đến rồi, đang ở văn phòng của anh.”
Giản Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng họp, lập tức nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, sải bước về văn phòng của mình.
“Trì Úy, thật ngại quá, không báo trước mà đã đến thẳng đây.” Lúc Triệu Hân Hân nhìn thấy Mặc Trì Úy, liền cười nói.
Mặc Trì Úy cong đôi môi mỏng của mình lên.
“Bạn học cũ không cần phải khách sáo, hơn nữa tôi cũng đã nhận được điện thoại của giáo sư, ông ấy có dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô.”
Đối với việc cô là con gái cưng của giáo sư, anh vẫn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, cộng với việc hợp tác giữa công ty mình và công ty của cô.
“Lần này em đến, là vì muốn nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của hai công ty lớn, đây là bản phác họa em đang thức nguyên một đêm để làm, anh xem qua đi.”
Triệu Hân Hân đưa bản phác họa đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy xem lướt qua một lần, đối với năng lực của Triệu Hân Hân về mặt phác hoạ, anh không hề có ý kiến gì.
“Ngoại trừ một số chi tiết cần trao đổi lại, thì có thể nói bản phác thảo này rất hoàn hảo.”
Nghe Mặc Trì Úy khen, Triệu Hân Hân liền nở một nụ cười đầy quyến rũ và tình cảm.
Sau khi hai người trao đổi về chi tiết cần thay đổi, Triệu Hân Hân đã thở mạnh ra một hơi, nhận lấy ly cà phê Giản Thành đưa đến.
“Trì Úy, sắc mặt anh có vẻ không tốt, tối qua ngủ không ngon sao? Hay là không được khỏe?” Triệu Hân Hân vô cùng lo lắng hỏi thăm.
“Không sao, có thể là gần đây công việc nhiều quá, cho nên hơi mệt.” Mặc trì Úy trả lời hời hợt.
“Anh… anh và Đường Tâm Nhan không có chuyện gì chứ? Vậy mà lần này anh lại đồng ý để cô ấy quay lại giới giải trí, em thật sự rất ngạc nhiên.”
Triệu Hân Hân thử thăm dò chuyển chủ đề sang Đường Tâm Nhan.
“Đó là nghề mà cô ấy thích, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, sẽ không ngăn cản, thậm chí tôi còn đến ủng hộ.” Mặc dù mình và Đường Tâm Nhan đang chiến tranh lạnh, nhưng lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy vẫn không hề có chút biểu cảm nào, còn nở một nụ cười đầy dịu dàng tình cảm.
Mặc dù chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng Triệu Hân Hân lại nhìn thấy rất rõ ràng, điều này khiến trong lòng cô ngập tràn sự đố kỵ.
“Anh… hình như rất yêu cô ấy, cô ấy thật đúng là một cô gái mà ai cũng phải ngưỡng mộ.”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút xấu hổ nói.
Nhìn thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ mãi chú ý đến tài liệu để trước mặt, Triệu Hân Hân không thể ngồi yên được.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đến giờ trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi, em nghe nói gần đây có một nhà hàng Trung Quốc mới khai trương, có muốn đến ăn thử không?” Triệu Hân Hân đề nghị, ánh mắt rất dễ thương, vô cùng mong đợi.
Mặc Trì Úy đóng tài liệu lại.
“Xin lỗi, tôi phải đến phim trường thăm vợ tôi, cho nên… để hôm khác đi.”
Thấy Mặc Trì Úy là người luôn chọn công việc, vậy mà hôm nay lại để công việc sang một bên rồi chạy đến chỗ Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân không thể không thừa nhận, Đường Tâm Nhan có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ấy.
“Em… em từ trước đến giờ cũng chưa từng đến phim trường quay phim, anh có thể đưa em theo không?” Triệu Hân Hân lại một lần nữa mở đôi môi đỏ mọng, quyến rũ của mình, nhẹ nhàng hỏi.
Chương 585: Cuộc gọi nhỡ
“Uống cà phê nhé, không phải đạo diễn nói nghỉ ngơi sao?” Phượng Cừ bê cà phê đến cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đang đọc kịch bản, nghe thấy tiếng của Phượng Cừ, cô mới để kịch bản xuống, nhận lấy ly cà phê từ tay anh ấy.
“Trạng thái của cô sáng nay có vẻ không tốt, không khỏe hả? Mặc dù bộ phim này vừa mới quay, nhưng nếu như cơ thể không thoải mái cũng có thể xin nghỉ.”
Phượng Cừ ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói, mặc dù đã được phủ một lớp trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu đi được sắc mặt tiều tụy của cô, trong lòng Phượng Cừ thoáng qua một cảm giác thương yêu.
“Tôi không sao, có thể do vừa mới quay nên hơi căng thẳng, thật ngại quá, sợ anh sẽ bị NG nhiều lần.” Đường Tâm Nhan ngại ngùng nói, nếu như không phải tại mình, có lẽ mọi sắp xếp ngày hôm nay đã hoàn thành từ lâu rồi.
Phượng Cừ cười cười, lắc đầu.
“Nói gì thế? Chúng ta là cộng sự tốt của nhau mà, sao tôi có thể trách cô được? Tin vào chính mình, cô có thể, tôi đã nhờ trợ lý chuẩn bị cơm trưa rồi, chúng ta lên xe ăn thôi, ăn no rồi thì chiều nay mới có thể quay được những cảnh tiếp theo.”
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Được, hôm nay không có Nhiễm Nhiễm ở đây, tôi… thật sự cần sự động viên của anh.”
Phượng Cừ dìu Đường Tâm Nhan đứng lên khỏi ghế, lên xe của Phượng Cừ.
Trợ lý của Phượng Cừ đã sớm chuẩn bị hai phần ăn trưa.
Thấy bữa cơm đa số đều là những món mình thích ăn, Đường Tâm Nhan không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phượng Cừ.
“Không trùng hợp vậy đâu, tôi vừa mới biết khẩu vị của cô, cho nên mới đặc biệt căn dặn trợ lý chuẩn bị trước đó, cho nên nhất định phải ăn nhiều vào, đừng phụ sự sắp xếp của tôi.”
Phượng Cừ mỉm cười đầy tao nhã, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mê hoặc lòng người.
“Bạn gái tương lai của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đũa từ tay Phượng Cừ, vừa cười vừa đùa.
“Muốn làm bạn gái của tôi cũng không phải là chuyện đơn giản, tôi muốn tìm một người…” Đột nhiên vẻ mặt Phượng Cừ trở nên nghiêm túc nhìn Đường Tâm Nhan.
“Tìm người như thế nào? Nếu như sau nay tôi có gặp phải người nào như thế, nói không chừng tôi có thể giới thiệu cho anh.”
Đường Tâm Nhan hỏi, là bạn của Phượng Cừ, cô thật sự rất hy vọng, có thể có một cô gái xuất sắc nào đó có thể trói chặt được cái tên đào hoa này.
“Tìm một người giống như cô, tốt nhất là giống như cô.”
Phượng Cừ nói, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ.
“Giống như tôi?” Đường Tâm Nhan nhún vai.”Cả đời này sợ rằng không thể nào có được, vì tôi chắc chắn rằng tôi không có chị em sinh đôi.”
Cả hai nói chuyện cười đùa vui vẻ, không hề biết rằng Mặc Trì Úy đã mang theo Triệu Hân Hân đến phim trường.
Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, đạo diễn rất ngạc nhiên.
“Chủ tịch Mặc, sao anh… anh lại đến đây?”
Đạo diễn vội vàng đến trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận hỏi, dù sao người đàn ông đứng trước mặt chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
“Tôi đến tìm vợ, cô ấy đâu? Đang ở đâu?”
Mặc Trì Úy quét mắt nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, điều này khiến anh nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
“Tâm Nhan cô ấy…” Đạo diễn cũng hoàn toàn không biết Đường Tâm Nhan ở nơi nào, cho nên đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, anh lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
“Gọi điện cho cô ấy.”
Triệu Hân Hân đứng bên cạnh nhắc.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày gọi điện cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không ngờ đến Mặc Trì Úy lại gọi điện cho mình, nhưng nhớ đến chuyện chiếc lắc tay của Triệu Hân Hân, cô chủ liếc nhìn số điện thoại hiện trên màn hình rời ánh mắt lại dời sang mấy món ăn ngon miệng trước mặt.
“Không nghe máy sao?”
Thấy trên màn hình điện thoại Đường Tâm Nhan hiển thị hai chữ “Ông xã”, trong lòng Phượng Cừ đột nhiên có một cảm giác rất khó chịu kỳ lạ.
Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng.
“Không cần thiết, chúng ta mau ăn cơm đi, chiều nay bắt đầu sớm một chút.”
Phượng Cừ rất ngạc nhiên với việc Đường Tâm Nhan không nhận điện thoại của Mặc Trì Úy, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, ngược lại một mực chăm sóc Đường Tâm Nhan ăn cơm trưa.
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy ngày càng xám xịt lại, Triệu Hân Hân đứng bên cạnh, trong lòng mừng thầm.
“Sao rồi? Không nghe máy hả? Có thể đang bận chuyện gì đấy, nếu như thế thì chúng ta đi ăn cơm trước đi, lát nữa quay lại được không?”
Triệu Hân Hân đề nghị nói, cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào được một mình ở bên cạnh Mặc Trì Úy, dù sao lúc bố đưa cậu học trò giỏi của mình về nhà, cô vừa nhìn thấy thì bị trúng tiếng sét ái tình của người đàn ông này.
Bằng không cũng sẽ không thuyết phục sếp để cô thay mặt công ty về nước, bàn chuyện hợp đồng với công ty của Mặc Trì Úy.
“Được.”
Đôi mắt diều hâu của Mặc Trì Úy quét quanh phim trường một lần nữa, chắc chắn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tâm Nhan nữa mới đưa Triệu Hân Hân xoay người rời đi.
Bọn họ đi chưa được mười phút, thì Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ từ trên xe bước xuống.
Lúc đạo diễn nhìn cô, lập tức chạy đến bên cô.
“Đạo diễn, anh sao thế? Hình như trông có vẻ rất vội, quay sớm sao?” Thấy bộ dạng thở hổn hển của đạo diễn, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ rất khó hiểu.
“Vừa nãy… vừa nãy chủ tịch Mặc đến tìm cô, Tâm Nhan, sao cô không nghe máy? Lúc Mặc Trì Úy bỏ đi, sắc mặt rất khó coi.”
Đạo diễn kể lại chuyện lúc nãy Mặc Trì Úy đến, nói với Đường Tâm Nhan.
Anh ấy đến đây? Chẳng lẽ lúc nãy gọi điện cho mình là anh ấy đang ở phim trường sao?
Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Anh ấy… đến một mình sao?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, Mặc Trì Úy đến thăm mình, trong lòng cô thoáng trở nên vui vẻ.
“Không, còn có một người nữa… một cô gái trông rất xinh đẹp, có vẻ như mối quan hệ của bọn họ rất tốt, vì người con gái kia chỉ nói có một câu muốn rời khỏi, Mặc Trì Úy liền đi mất.”
Đạo diễn còn chưa nói xong, trợ lý đứng bên cạnh anh đã ra hết mọi chuyện. Nhưng vừa nói xong, anh lại cảm thấy lời mình nói có gì đấy không đúng.
Sao mình lại đứng trước mặt cô nói rằng chồng cô đưa cô gái khác đến chứ?
“Thưa cô, tôi… tôi…” Trợ lý không biết phải giải thích như thế nào, có chút bất an nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hờ hững.
“Có thể là bạn của anh ấy, cô yên tâm đi, tôi không quan tâm lắm, chúng tôi vẫn luôn rất tin tưởng nhau.” Đường Tâm Nhan cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên cứng ngắt, vì thế cô nhanh chóng cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuẩn bị một chút đi, nửa nữa bắt đầu công việc.”
Đạo diễn lạnh lùng ra lệnh, mọi người đều bận rộn đi làm phần việc của riêng mình.
“Không có chuyện gì chứ?”
Mặc dù mọi người cho rằng Đường Tâm Nhan không để ý nhưng Phượng Cừ đứng bên cạnh lại bắt được ánh mắt lên đầy chua xót, đau khổ của cô.
Chương 586: Phượng Cừ bị thương vì cứu cô
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, miễn cưỡng mỉm cười.
“Tôi không sao, tôi phải thuộc lời thoại.”
Phượng Cừ gật đầu, xoay người rời đi.
Nắm chặt kịch bản trong tay, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan lại không hề để ý đến kịch bản, trước mắt cô hiện lên hình ảnh Mặc Trì Úy đưa Triệu Hân Hân đến phim trường.
Mặc Trì Úy, anh đưa người tình mới đến ra oai với cô sao? Nếu như muốn ra oai thì sao lại không đồng ý ly hôn?
Có lẽ vì tâm trạng bị ảnh hưởng, lúc tiến hành quay phim không được thuận lợi cho lắm, Đường Tâm Nhan cũng cảm nhận được, đạo diễn kín đáo phê bình biểu hiện chiều nay của mình, thế nhưng… thế nhưng cô đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng… hiệu quả rất thấp.
“Thôi đi, ngày mai tiếp tục.” Đạo diễn đến thẳng trước mặt Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nói.
Nhận được lệnh của đạo diện, mọi người ào ào thu dọn công việc.
“Đạo diễn, tôi…” Dù sao công việc thu dọn sớm như thế sẽ mang lại thiệt hại lớn cho đoàn phim, cho nên Đường Tâm Nhan vẫn đến gặp đạo diễn.
“Mặc Trì Úy là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, tôi tin cho dù chúng ta có kéo dài, anh ấy cũng sẽ không để ý, hy vọng cô có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, đạo diễn xoay người bỏ đi.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Sau khi Phượng Cừ thay đồ diễn ra, đến bên Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ cô đơn, không vui của cô, đáy lòng Phượng Cừ thoáng cảm thấy muốn yêu thương cô ngày càng mãnh liệt.
“Không cần, tôi… tôi về trước đây.”
Đường Tâm Nhan cảm ơn ý tốt của Phượng Cừ, nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Vì Cố Nhiễm Nhiễm quá bận nên không có cách nào đến bên Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cũng không bắt taxi mà nhàn nhã chầm chậm cước bộ bên đường không mục đích.
Không hay không biết lại đi vào một hẻm cụt.
Đây là ở đâu? Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, chắc chắn đây không phải là nơi mình quen thuộc, trong lòng cô trở nên bất an.
Lúc cô định xoay người muốn quay lại đường cũ, lại nhìn thấy mấy tên lưu manh đi về phía mình.
Thấy bọn họ, trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi lo lắng.
“Mấy người… mấy người muốn làm gì?” Mấy tên đàn ông này nhanh chóng bao vây lấy Đường Tâm Nhan, khiến Đường Tâm Nhan khiếp sợ.
“Không tệ, là một cô gái rất xinh đẹp, anh em chúng ta thật có phúc.”
Một trong những người đàn ông đó lúc nhìn thấy nhan sắc của Đường Tâm Nhan, không khỏi hét lên với đám lưu manh kia.
“Khong sau, thật sự có thể để chúng ta chơi vui cả đêm rồi, đại ca, hôm nay may mắn quá.” Mấy tên đàn ông kia cùng nhau hùa theo.
Nghe được những lời này của bọn họ, Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Cô gái, vui vẻ với bọn anh đi, mấy anh sẽ không đối xử tệ với em đâu.” Người đàn ông đang nói đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mãi, mũm mĩm của cô.
“Chát…” Người đàn ông kia chưa kịp động đến nửa tấc thịt của Đường Tâm Nhan thì cô đã giơ cao tay trái tát lên mặt anh ta thật mạnh.
“Tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đường Tâm Nhan hét lên.
“Yo, đúng là ớt cay, anh em, lên nào.”
Mấy tên kia cùng nhau xông lên, sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, không ngừng lùi về phía sau, mãi đến khi đụng vào chân tường, không còn đường chạy nữa, nhìn thấy mấy nụ cười dâm đãng trên khuôn mặt của mấy tên đó, dường như cô cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi.
“Là do cô tự tìm đến thôi.”
Ánh mắt của người đàn ông bị cô tát trở nên hung tợn, bàn tay thô bạo siết chặt lấy cổ Đường Tâm Nhan.
“Thả cô ấy ra.”
Lúc Đường Tâm Nhan nghĩ rằng bị sẽ bị bóp chết, thì bỗng có một tiếng quát vang lên bên tai cô.
Phượng Cừ?
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng, Phượng Cừ lại xuất hiện ở đây, nhưng cô thật sự rất lo sợ, một mình Phượng Cừ có thể khống chế được mấy tên này không?
“Anh là ai? Dám xen vào chuyện của ông đây, mau cút đi, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo.”
Lúc người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm Nhan thấy sự xuất hiện của Phượng Cừ, đáy mắt càng trở nên dữ tợn hơn nữa.
“Thả cô ấy ra, tôi đã báo cảnh sát rồi, cánh sát sắp đến rồi.”
Phượng Cừ lạnh lùng quát lên.
“Báo cảnh sát?” Tên cầm đầu lạnh lùng nói.”Người anh em, để anh ta cho tôi giải quyết.”
Nghe thấy mấy lệnh của anh ta, mấy tên kia lập tức bao vây lấy Phượng Cừ.
Thấy bọn họ chuyển sang dây dưa với Phượng Cừ, sắc mặt Đường Tâm Nhan bị dọa cho trắng bệch.
“Phượng Cừ, cẩn thận.”
Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng hét len, mấy phút sau, mấy tên kia bị Phượng Cừ đánh nằm sóng xoài dưới đất.
“Mau thả cô ấy ra, nếu không người tiếp theo nằm dưới đất là anh đó.” Phượng Cừ lại gần người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm nhan, đôi mắt đen láy lóe lên vài tia nguy hiểm, tàn nhẫn khiến người đàn ông kia sợ hãi.
“Hôm nay ông đây sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.” Người đàn ông kia buông Đường Tâm Nhan ra, nhưng lại lấy ra từ trong túi một con dao găm sắc bén.
Lúc nhìn thấy anh ta múa may con dao găm, Đường Tâm Nhan bị dọa sợ đến nổi ngã quỳ xuống đất.
Phượng Cừ vô cùng cẩn thận, nhưng con dao găm trong tay người đàn ông kia, vẫn đâm trúng vào cánh tay anh, mặc dù vết thương không sâu nhưng lại… lại bị chảy máu.
Chết tiệt, cơn đau trên cánh tay khiến Phượng Cừ không còn thể nào nương tay với tên này nữa, anh đá mạnh vào ngực tên kia, anh ta đau đớn ngã nhào xuống đất.
“Phượng Cừ, anh chảy máu rồi.” Đường Tâm Nhan chạy đến trước mặt Phượng Cừ, lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, lúc quay phim cũng bị thương, không có trở ngại gì.”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ sợ cô sợ bị dọa sợ nên nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ Phượng Cừ không định đi bệnh viện, nhưng máu chảy càng ngày càng nhiều, Đường Tâm Nhan mới kiên quyết nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện.
May mắn cho Đường Tâm Nhan là họ đến một bệnh viện tư nhân với quyền riêng tư cực cao, nếu không để phóng viên biết chuyện, họ nhất định sẽ kể lại câu chuyện này.
“Đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da.” Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Phượng Cừ, nói tinh hình của anh cho Đường Tâm Nhan nghe.
Nhận được kết quả của bác sĩ, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của Phượng Cừ trắng bệch, bác sĩ đề nghị, anh ở lại bệnh viện đêm nay để theo dõi thêm.
Phượng Cừ vì mình mà bị thương nên Đường Tâm Nhan không thể rời đi, cẩn thận đưa anh về phòng.
…
Sáu giờ tối, Mặc Trì Úy chuẩn bị về lại biệt thự.
“Mợ chủ vẫn chưa về.” Người giúp việc đến trước mặt Mặc Trì Úy nói.
Chưa về? Hôm nay không phải đã buổi quay phim đã kết thúc sớm rồi sao? Cô ấy đi đâu?
Mặc Trì Úy lập tức gọi điện cho Đường Tâm Nhan, thế nhưng… thế nhưng vang lên bên tai là tiếng tắt máy, khiến sắc mặt Mặc Trì Úy nhất thời xám xịt lại.
Chương 587: Anh ấy lại ra ngoài
Mãi vẫn không thể liên lạc được với Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi.
Đợi đến mười giờ tối, Mặc Trí Úy đứng ngồi không yên, anh lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi tìm Đường Tâm Nhan thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Là cô ấy sao?
Mặc Trì Úy đứng bên xe, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngoài cổng lớn.
Không tốn nhiều sức, Đường Tâm Nhan từ trên bước xuống, hơn nữa còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông ngồi trong xe.
Nụ cười rất ngọt ngào khiến Mặc Trì Úy phải ganh tị.
Anh quay người về phòng khách, vẻ mặt u ám ngồi dựa trên ghế sô pha.
Bước vào biệt thự như một lâu đài cổ, trong lòng Đường Tâm Nhan lại vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc Phượng Cừ, dù sao lúc quay về cũng chưa chắc cô gặp Mặc Trì Úy.
Thế nhưng… thế nhưng lúc Phượng Cừ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan, không nỡ để cô ở lại bệnh viện, nửa ép buộc nửa uy hiếp Đường Tâm Nhan để trợ lý của mình đưa về.
Đường Tâm Nhan mệt mỏi lê bước vào phòng khách.
Anh ấy ở nhà sao? Không đi cùng Triệu Hân Hân sao?
Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Đường Tâm Nhan cũng không có ý định chào hỏi Mặc Trì Úy, cô không hy vọng khi mình vừa nói xong thì Triệu Hân Hân lại từ trên lầu đi xuống.
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, đi thẳng lên lầu, ở đây mà cãi nhau với anh ấy thì thà rằng cô về phòng, ngâm bồn nước nóng còn hơn.
Mặc Trì Úy vẫn luôn đợi Đường Tâm Nhan giải thích với mình, vì sao lại về muộn như thế, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không chú ý đến anh đang chờ đợi.
Chết tiệt, mình suy bại đến thế sao, bị vợ ghét bỏ đến mức này?
Đường Tâm Nhan biết, sau lưng mình là ánh mắt đầy lạnh lùng, nhìn mình tức giận, nhưng cô lại nói với bản thân mình rằng, có cái gì cần phải để ý đến sao?
Đường Tâm Nhan về đến phòng, khóa chặt cửa, không muốn Mặc Trì Úy bước vào, cô đẩy bàn trang điểm chắn cửa lại.
Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì cô mới đi vào nhà tắm, để cơ thể bớt mệt mỏi, cô đã nhỏ vài giọt tinh dầu có tác dụng giảm mệt mỏi vào bồn tắm.
Tiếng nước nóng và hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm một tiếng, Đường Tâm Nhan mới đứng dậy, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó ngồi xuống sô pha trong phòng lấy kịch bản ra xem.
“Mợ chủ, cô có muốn ăn đồ ăn khuya không ạ? Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Người giúp việc gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Ăn khuya? Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy bụng mình đói meo, nhưng nhớ đến Mặc Trì Úy vẫn còn đang ở bên ngoài, Đường Tâm Nhan hơi do dự.
“Mợ chủ, có món Ý cô thích, còn có món súp bắp nữa.”
Người giúp việc nói, khiến cái bụng đói của Đường Tâm Nhan càng thêm cồn cào dữ dội.
Thôi bỏ đi, mình cần gì phải vì anh ta mà nhịn đói?
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đây, đẩy bàn trang điểm mở cửa, sau đó mới bước ra khỏi phòng, vội xuống nhà ăn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là Mặc Trì Úy không ở nhà ăn, chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng sách?
“Sao chỉ chuẩn bị đồ ăn khuya cho một người vậy?” Thấy người giúp việc dọn đồ ăn lên bàn cho mình, sau đó liền đi làm chuyện khác, Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Cậu chủ vừa mới nhận điện thoại đi ra ngoài rồi, anh ấy nói tối nay không về.”
Người giúp việc nói.
Chương 588: Nửa tiếng sau, anh phải về quay về đây
Nhận được điện thoại ra ngoài? Nghe người giúp việc nói như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Người có thể khiến anh ra ngoài muộn như thế, chắc không nhiều, vài người anh em của anh ấy, nhưng đều đang ở nước ngoài, mình cũng không nghe thấy tin tức họ về nước.
Bây giờ có lẽ Trì Chi Hành đang ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm, dù sao thì khoảng thời gian gần đây, Trì Chi Hành sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm.
Chỉ còn lại Lục Chi Thâm, sau đó Đường Tâm Nhan do dự gọi điện cho Lục Chi Thâm.
Giọng nói của Lục Chi Thâm hơi ngái ngủ, Đường Tâm Nhan liền biết Mặc Trì Úy không ở cùng anh ấy.
Nếu như không phải mấy người anh em này, thì chỉ có một người, đó chính là… Triệu Hân Hân.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cười đầy mỉa mai.
Đi gặp một người con gái khuya như vậy, Mặc Trì Úy, anh thật sự gấp đến thế sao?
“Mợ chủ, cô… sao ăn ít thế? Không hợp khẩu vị sao?” Đường Tâm Nhan chỉ mới ăn được vài miếng đã buông nĩa xuống, người giúp việc bên cạnh dè dặt hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi không thèm ăn, về phòng trước đây, thím… đừng quấy rầy tôi, tôi đi ngủ trước.”
Đường Tâm Nhan nói xong, rời khỏi phòng ăn. Cô quay về phòng, ngồi lên ghế sô pha, lấy kịch bản ra.
Vốn dĩ định chuẩn bị làm quen với kịch bản ngày mai, nhưng… tâm trạng Đường Tâm Nhan lại bị ảnh hưởng, mặc dù cầm kịch bản trong tay nhưng lại không biết trên đó viết gì.
Khẽ thở dài, Đường Tâm Nhan buông kịch bản xuống, gọi thẳng cho Mặc Trì Úy.
Tối hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng vẫn vang lên bên tai giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì?” Lạnh lùng nói ra mấy chữ, khiến Đường Tâm Nhan hối hận vì đã gọi điện cho anh ấy.
Cô nhíu chặt mày, cuối cùng cũng mấp máy đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của mình.
“Anh đang ở đâu?”
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại gọi điện cho mình, chỉ để hỏi mình đang ở đâu.
“Bệnh viện.”
Ngắn gọn nói vài từ, nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan đứng phắt dậy khỏi giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn liền không thể khống chế được sự lo lắng.
“Anh bị sao vây? Bị thương sao? Hay là bị bệnh? Đang ở bệnh viện nào, tôi đến ngay.”
Giọng nói Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột, khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, người con gái này đang quan tâm đến mình sao?
“Mặc Trì Úy, anh nói đi? Rốt cuộc là bệnh viện nào?” Mãi không nghe thấy Mặc Trì Úy trả lời, Đường Tâm Nhan lo lắng đến muốn chửi ầm lên.
Tên đàn ông thối tha này, có phải đang cố tình thèm mình cho ăn đòn sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết lúc nghe thấy được hai từ bệnh viện có biết bao nhiêu là lo lắng không?
“Anh không sao, là Hân Hân, đột nhiên cô ấy bị xuất huyết dạ dày, gọi điện cho anh, anh đưa cô ấy đến bệnh viện.” Mặc Trì Úy không hề giấu giếm, nói hết sự thật.
Quả nhiên là điện thoại Triệu Hân Hân gọi đến.
“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh có quan hệ gì với người phụ nữ đó? Quan trọng nhường nào? Mặc Trì Úy, anh đặt tôi ở đâu? Tôi muốn anh… lập tức về nhà, nếu như nửa tiếng nữa không nhìn thấy anh thì anh đừng bao giờ vác xác đề đây nữa.”
Đường Tâm Nhan nói xong, liền cúp máy.
Thế này là sao? Đang uy hiếp mình hả?
Nhìn thấy điện thoại bị cúp, vẻ mặt Mặc Trì Úy rất bất lực.
“Chủ tịch Mặc…” Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu đến bên Mặc Trì Úy.
“Cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
Mặc Trì Úy hỏi, dù sao cũng là con gái của giáo sư, mà giáo sư lại nhờ mình giúp, nên đối với tình hình của Triệu Hân Hân vẫn còn khá lo lắng.
“Bình thường không chú ý ăn uống, cho nên mới để dạ dày bị đau, trước mắt xem ra có lẽ là xuất huyết dạ dày, cần phải ở lại bệnh viện điều trị vài ngày.”
Bác sĩ nói tình trạng của Triệu Hân Hân cho Mặc Trì Úy nghe.
“Cần nhập viện?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, ngay lúc này anh nhớ đến sức khỏe Triệu Hân Hân không được tốt, còn Đường Tâm Nhan thì vừa mới gửi tối hậu thư cho mình.
Nửa tiếng sau? Cho dù mình có chạy với tốc độ nhanh nhất, tình hình của Triệu Hân Hân có thu xếp ổn thỏa cũng không thể về nhà đúng thời gian quy định được, vợ mình đang muốn làm khó mình sao?
“Giản Thành, lập tức xử lý thủ tục nhập viện, đợi sau khi Triệu Hân Hân ra khỏi phòng cấp cứu thì đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Giản Thành chần chừ, Mặc Trì Úy liền đưa ra quyết định, may mắn thay cho anh, lúc mình đưa Triệu Hân Hân đến bệnh viện đã gọi điện cho Giản Thành.
Cậu nhanh chóng vội vã đến bệnh viện.
“Chủ tịch, để tôi ở lại đây, anh thấy có ổn không? Nếu như cô Triệu không thấy anh, có thể sẽ rất thất vọng.” Giản Thành vẫn luôn làm việc bên cạnh Mặc Trì Úy, nên có thể hiểu rất rõ, Triệu Hân Hân có ý đồ với Mặc Trì Úy.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư, tôi chỉ là một người bạn mà thôi, đừng nói tầm bậy.” Mặc Trì Úy lên tiếng, sau đó đi về phía thang máy.
Nhưng chưa kịp bước vào, Triệu Hân Hân đã được đẩy từ phòng cấp cứu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy đang định vội vã rời đi.
“Trì Úy…”
Giọng nói Triệu Hân Hân yếu ớt, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, bỏ đi lại không hay, chỉ có thể quay lại bên cạnh Triệu Hân Hân.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, Giản Thành sẽ ở lại với cô.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói,
Nghe thấy Giản Thành sẽ ở lại với mình, sắc mặt Triệu Hân Hân vốn đã tái nhợt nay càng xanh xao hơn.
“Anh… anh muốn đi sao? Trì Úy, ở thành phố này em chỉ có anh là bạn, bây giờ em bị bệnh, anh… đừng bỏ đi, được không?”
Dưới tình thế cấp bách Triệu Hân Hân nắm lấy tay Mặc Trì Úy, đôi mắt long lanh ngập nước đầy chờ đợi, khiến người khác thật muốn yêu thương.
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, cho nên phải đi, thế này nhé, tôi đồng ý với cô, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô sớm, được không?”
Mặc Trì Úy kéo tay mình ra khỏi tay Triệu Hân Hân.
“Vì sao anh nhất định phải về? Sợ Đường Tâm Nhan tức giận sao? Nếu như anh sợ cô ấy tức giận, em có thể gọi cho cô ấy, em tin cô ấy là một người phụ nữ rất biết quan tâm, lúc em bị bệnh, thật sự cần có anh ở bên cạnh.”
Triệu Hân Hân ngồi dậy một cách khó khăn.
“Hân Hân, cô vẫn luôn là một cô gái hiểu chuyện, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô.”
Mặc Trì Úy nói xong, khoát tay với Giản Thành đang đứng bên cạnh, Giản Thành lập tức hiểu ý sắp xếp cho y tá đẩy Triệu Hân Hân về phòng bệnh,
Mặc Trì Úy không hề chậm trễ, chạy thẳng vào thang máy.
Trong thời gian quy định của Đường Tâm Nhan phải về đến biệt thự, trên đường đi, Mặc Trì Úy đã nhấn chân ga hết nấc.
Anh không biết mình đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ, anh chỉ biết, nửa tiếng này đối với anh quan trọng biết bao nhiêu.
Chương 589: Vợ à, em hiểu lầm rồi
Mặc dù Mặc trì Úy vội vội vàng vàng, nhưng lúc lái xe vào sân, anh vẫn trễ ba phút,
Mặc Trì Úy không thể nhớ rõ bao lâu rồi mình không lái xe nhanh như một tên điên đến thế.
“Vợ tôi đâu?”
Mặc Trì Úy cho rằng, mình nhất định sẽ nhìn Đường Tâm Nhan đang đợi mình ở phòng khách, nhưng lúc anh bước vào, ngoại trừ người giúp việc ra, lại không hề thấy Đường Tâm Nhan đâu cả, điều này khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.
“Mợ chủ cứ ở mãi trong phòng, không ra ngoài.”
Người giúp việc không biết tại sao Mặc Trì Úy lại hỏi như vậy, nhưng thấy biểu cảm vô cùng sốt ruột kia của anh liền lập tức trả lời.
Trên lầu? Mặc Trì Úy sải bước lớn đẩy cửa ra, xông thẳng vào phòng.
“Anh, anh về rồi?” Thấy Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, mình chỉ vạ miệng nói trong vòng nửa tiếng mà thôi.
Nhưng lúc Mặc Trì Úy lại thở hổn hển vội vàng quay về nhà, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ, nhưng không có biểu cảm nào trên mặt cả.
“Em cho anh nửa tiếng, cho nên anh phải nhanh chóng về, vì anh không muốn sau này phòng khách sẽ trở nên vắng vẻ.” Mặc Trì Úy ngồi uống ghế sô pha, không ngừng điều chỉnh lại hơi thở của mình, thực sự quá gấp gáp.
“Tôi đi pha cà phê cho anh.”
Thấy mồ hôi toát đầu trán Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vội vàng nói, đi thẳng ra cửa.
Lúc bước đến gần bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô, Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, vẫn không nói gì, Mặc Trì Úy lại kéo mạnh cô ôm vào lòng.
“Anh”
Đường Tâm Nhan được ôm gọn vào lòng, khuôn mặt dần đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được gần gũi, thân mật với Mặc Trì Úy như thế này.
“Đừng chiến tranh lạnh nữa, được không?”
Cuối cùng Mặc Trì Úy vẫn là người thỏa hiệp trước, chiến tranh lạnh với cô gái này người đau khổ chính là mình thôi.
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và Triệu Hân Hân là gì? Không giải thích rõ, tôi sẽ không cho anh lên giường ngủ.” Đường Tâm Nhan định nhảy ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, nhưng anh bàn tay to lớn của anh đang đặt bên hông mình như một chiếc kiềm sắt giữ chặt lấy cô, khiến cô không có cách nào thoát ra được.
“Anh và Triệu Hân Hân?”
Mặc Trì Úy kinh ngạc, chẳng lẽ gần đây vợ mình cứ lạnh lùng như vậy là vì ghen sao? Ghen với Triệu Hân Hân?
“Hân Hân? Anh còn gọi tên cô ta thân mật như vậy xem ra tôi không nên gọi anh về, nên để anh ở lại bệnh viện, để anh ở đó mà anh anh em em.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi Triệu Hân Hân như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Vì muốn thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, móng tay cô đã cào mạnh lên mu bàn tay của anh.
Đột nhiên cảm thấy đau đớn, theo quán tính buông tay ra. Cùng với lúc anh buông tay ra, Đường Tâm Nhan đã nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
“Vợ à, có phải là em đang ghen không? Ghen với Hân Hân?” Mặc Trì Úy hỏi, đôi mắt đen láy sâu như đại dương, cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, anh không hề muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
“Tôi không có.” Dưới sự chú ý quan sát của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận này lại rất hời hợt, rõ ràng là đang chột dạ.
“Anh và Hân Hân chỉ là bạn. Cô ấy là con gái của một giáo sư, trên trường giáo sư đã giúp đỡ anh rất nhiều, cho nên lần này ông ấy gọi điện cho anh. Anh mới chăm sóc cho Hân Hân, cùng lắm anh chỉ xem cô ấy là em gái mà thôi.
Mặc Trì Úy không muốn để vợ mình tiếp tục hiểu lầm, vội vàng giải thích rõ mối quan hệ mình và Triệu Hân Hân.
Chỉ xem là em gái? Nếu như chỉ đơn giản là em gái thì vì sao cô ta lại có lắc tay giống y đúc mình?
“Mặc Trì Úy, tôi muốn nghe lời nói thật lòng, đừng lừa tôi.”
Trong giọng điệu của Đường Tâm Nhan, mang theo chút van xin.
“Lừa em?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Không hề, anh có thể thề.”
Thấy Mặc Trì Úy nghiêm túc như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Đường Tâm Nhan dần dần biến mất.
Nếu như lời anh ấy nói là thật, vậy chuyện cái lắc tay giải thích thế nào? Cái này là chính anh tự thiết kế thì Triệu Hân Hân sẽ có cơ hội nhận được sao?
“Lắc tay anh tặng cho tôi thật sự chỉ có một cái thôi sao?” Đường Tâm Nhan hỏi thêm lần nữa, cô đã thầm hạ quyết tâm, tối này, nhất định phải làm rõ mọi chuyện.
“Đương nhiên chỉ có một, lắc tay là do anh tự thiết kế, cũng là địch thân mang bản vẽ giao cho phòng làm việc, bảo bọn họ hoàn thành, sao thế?”
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan hỏi vấn đề này, cho nên trực giác Mặc Trì Úy mách bảo rằng, vấn đề nhất định nằm ở chiếc lắc tay.
“Tôi” Đường Tâm Nhan chần chừ.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vai cô.
“Phải nói ra hết mọi chuyện, chỉ có như thế chúng ta mới có thể giải quyết được những hiểu lầm, hiểu chưa?” Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ vang lên, khiến Đường Tâm Nhan quyết định nói ra.
“Ngày hôm đó tại nhà vệ sinh ở nhà hàng, tôi vô tình gặp Triệu Hân Hân, lắc tay của cô ta giống y đúc tôi, hơn nữa cô ta chắc chắn với tôi rằng, lắc tay đó là do bạn cô ta tặng.”
Lắc tay giống y đúc? Sao có thể như thế được? Lẽ nào
“Vợ ơi, đợi anh gọi điện thoại một lát.”
Mặc Trì Úy đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lục Tử Thâm.
“Tử Thâm, phòng làm việc chế tạo vòng tay mà cậu giới thiệu cho tôi ấy, tôi muốn biết, rốt cuộc bọn họ có lợi dụng bản thiết kế của tôi mà sản xuất thêm cái nữa không, ngay bây giờ tôi muốn đáp án.”
Mặc Trì Úy vội vàng hỏi.
Lục Tử Thâm nghe thấy giọng điệu sốt ruột của Mặc Trì Úy, lập tức bật dậy.
“Đợi chút, tôi lập tức trả lời anh.”
Chưa đến năm phút sao, Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời.
“Phòng làm việc chế tạo vòng tay đó đã sản xuất ra hai cái, cái còn lại là vòng tay của Triệu Hân Hân.” Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời cụ thể, liền cúp máy vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
“Vì sao cô ấy lại làm như vậy? Chỉ đơn giản là thích thôi sao? Hơn nữa lại còn trùng hợp nhìn thấy bản thiết kế của anh?” Đường Tâm Nhan nghi ngờ, cô thật sự không hiểu rõ được mục đích của Triệu Hân Hân.
“Vợ à, bây giờ mọi chuyện đã được làm rõ, có phải em nên báo cáo lịch trình ngày hôm nay của em cho người làm chồng như anh đây được không?”
Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan, giọng nói rõ ràng có chút ghen tỵ.
“Lịch trình?” Đường Tâm Nhan nhíu mày.”Cả ngày hôm nay ở phim trường.”
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Anh muốn biết chuyện sau khi rời khỏi phim trường, đương nhiên, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười đầy gian ác.
Chương 590: Đã đến lúc bù đắp rồi
“Chuyện quan trọng? Cái gì? Đừng nói là anh lại định tới bệnh viện thăm Triệu Hân Hân đấy nhé?”
Mặc dù hiểu lầm đã được giải quyết rồi, nhưng Đường Tâm Nhan cũng vẫn không hy vọng Mặc Trì Úy đi thăm Triệu Hân Hân ở thời điểm này.
Mặc Trì Úy lắc đầu, đôi mắt nóng rực lửa, dán chặt ánh nhìn lên người Đường Tâm Nhan.
“Tối ngày hôm nay tất cả thời gian của anh, đều là của em.” Mặc Trì Úy vừa nói xong câu này, liền kéo Đường Tâm Nhân ngã xuống sô pha.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy thời gian này, Đường Tâm Nhan mới chú ý tới, sự nóng bỏng nơi đáy mắt của Mặc Trì Úy. Giống như ở giây tiếp theo, sẽ để bản thân đốt cháy trong lửa nóng hoàn toàn.
“Cô gái, anh vốn đã làm hòa thượng bao nhiêu lâu như vậy rồi, em tưởng rằng anh sẽ tiếp tục như thế sao?” Bàn tay to vừa vặn của Mặc Trì Úy khiêu khích cái cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan căn bản còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, đôi môi của Mặc Trì Úy đã bịt chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi nóng rực tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép chặt.
Những nụ hôn nồng nhiệt như mưa rền gió dữ khiến Đường Tâm Nhan có chút choáng ngợp, những lời nũng nịu và dịu dàng từ đôi môi đỏ mọng của cô thốt ra.
Khi cô một lần nữa phản ứng lại được thì Mặc Trì Úy đã lại ôm cô lên giường, bàn tay to lớn mang theo khí thế nóng rực nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người cô.
Làn da hồng hào bởi vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh đã rùng mình không biết bao nhiêu lần.
“Không được phép hiểu lầm anh nữa, biết chưa?”
Âm giọng khàn khàn không phóng thích được hoàn toàn cảm xúc của Mạc Trì Úy vang lên kề sát bên tai của Đường Tâm Nhan.
“Em ưm” Mặc Trì Úy căn bản cũng chẳng để cho Đường Tâm Nhan bất kì cơ hội nào để phản ứng lại, bịt chặt đôi môi mỏng của cô thêm một lần nữa.
Không giống như vừa nãy điên cuồng ở sô pha, nụ hôn hiện tại tuy nóng bỏng nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, đặc biệt là đầu lưỡi của Mặc Trì Úy lại càng thêm điêu luyện, vô cùng khiêu khích miêu tả đường nét đôi môi của Đường Tâm Nhan.
Động tác quyến rũ như vậy khiến cho Đường Tâm Nhan khó thở hết lần này đến lần khác.
Hơi thở thô bạo của người đàn ông cùng sự hờn dỗi của người phụ nữ hòa quyện vào với nhau tạo thành một giai điệu đẹp đẽ tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Một lúc lâu sau đó, Đường Tâm Nhan toàn thân yếu ớt nằm trên giường, trên tấm da thịt hồng phấn đầy ắp những dấu hôn lớn nhỏ đậm nhạt không đồng nhất.
Mặc Trì Úy đặt từng cái hôn nồng nhiệt lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, sau đó mới lật người xuống giường rồi bước vào phòng tắm.
Qua một lúc sau, anh cầm một chiếc khăn mặt ấm trong tay bước tới bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Cảm giác được Mặc Trì Úy đang nhẹ nhàng xoa nắn thân thể của mình, Đường Tâm Nhan thật sự rất xấu hổ, nhưng cô lại không còn chút sức lực nào để mà đẩy anh ra.
Khi Mặc Trì Úy lật người muốn lau mặt chính diện cơ thể của Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng kéo chiếc chăn bên cạnh, ôm chặt trong lòng.
“Cô gái, thân thể của em còn chỗ nào là anh chưa nhìn, chưa hôn qua đâu?” Âm giọng của Mặc Trì Úy đong đầy sự ấm áp, vang tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Đừng, đừng nói nữa, em, em vào phòng tắm, em tự rửa là được rồi.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ thiếu điều tìm hố đất chui xuống, cô nhanh chóng dùng chăn quấn chặt quanh người, mặc dù mệt lã chỉ muốn đi ngủ, nhưng cô vẫn cố gắng gồng thân thể yếu ớt đi vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười sủng ái vô cùng.
“Tinh”, đột nhiên điện thoại kêu tinh một tiếng khiến Mặc Trì Úy thu lại ánh mắt, anh nhìn lướt qua số điện thoại, đôi mày cau chặt lại.
Nói chuyện yêu đương? Nghe được mấy chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm rất bất ngờ, trên xe anh ngoại trừ trợ lý ra, hình như không có người phụ nữ nào khác? Sao có thể nói chuyện yêu đương được chứ?
“Tâm Nhan, cô đang ghen sao?” Cố Nhiễm Nhiễm giao hết việc cho trợ lý, kéo Đường Tâm Nhan sang một bên.
“Ghen?”
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Tôi của hiện tại, có tư cách gì để ghen? Người ta có thể đường đường chính chính đến tập đoàn của chủ tịch, tôi là cái thá gì chứ? Tôi chẳng qua chỉ là quay trở lại giới giải trí, không biết sẽ gây tiếng vang như thế nào mà thôi.”
Giọng điệu Đường Tâm Nhan vô cùng tự ti, khiến Cố Nhiễm Nhiễm bật cười, thở dài.
“Cô là vợ của anh ấy, được pháp luật công nhận, cho nên… cô hoàn toàn có tư cách sử dụng quyền làm vợ của mình, cứ cho là anh ấy đang nói chuyện yêu đường thì sao chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm khuyên nhủ cô một cách ngang ngược.
“Thôi đi, tôi còn phải về nhà thăm con, Nhiễm Nhiễm, đưa tôi về nhà đi.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đầu mình như rối tung lên.
“Tôi rất muốn đưa cô về nhưng… hình như có vẻ như tình hình bây giờ không cho phép.” Lúc nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm nói lời này cứ luôn chằm chằm về phía sau lưng mình, theo quán tính mà quay đầu lại.
“Anh…” Thấy Mặc Trì Úy không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình, khiến Đường Tâm Nhan giật thót mình.
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan không rời mắt.
“Ba phút sau Trì Chi Hành sẽ đến.”
Nghe Mặc Trì Úy nói thế, nụ cười của Cố Nhiễm Nhiễm lập tức biến mất.
“Tâm Nhan, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Không đợi Đường Tâm Nhan có bất kỳ phản ứng nào, Cố Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng vọt lên xe, vội vàng rời khỏi phim trường.
Trì Chi Hành cũng không phải là dã thú, sao lại đến đến nhanh như vậy được?
Thấy chiếc xe rời đi, Đường Tâm Nhan bất lực lắc đầu, hy vọng đi nhờ xe của mình đã tan tành.
“Lên xe đi, nếu như không muốn bị anh ẵm lên xe.”
Mặc Trì Úy lên tiếng uy hiếp.
“Anh…” Nghe thấy lời uy hiếp như vậy, Đường Tâm Nhan thật sự muốn đã anh một cái.
Thấy dáng vẻ tức giận của vợ mình đến đỏ mặt, Mặc Trì Úy nhướn mày.
“Xem ra vợ tôi rất muốn thử cảm giác được bế lên xe, không sao, tôi sẽ giúp cô ấy hoàn thành.” Mặc Trì Úy xắn tay áo lên.
“Không cần.”
Nhớ đến ở phim trường nhiều người như vậy, nếu như bị anh bế lên, mình nhất định sẽ rất xấu hổ.
Thấy Đường Tâm Nhan lên xe, Mặc Trì Úy cảm thấy có chút tiếc nuối, anh thật sự rất muốn thử một lần, cảm giác vác vợ của mình lên vai, nhưng thật đáng tiếc, vợ mình đã bỏ chạy mất rồi.
“Giản Thành đâu?” Thấy Mặc Trì Úy ngồi vào vì trí ghế lái, Đường Tâm Nhan cảm thấy kỳ lạ.
Mặc Trì Úy khởi động xe.
“Sắp đến sẽ là khoảng thời gian lãng mạn dành cho hai chúng ta, cho nên anh không hy vọng bị người khác quấy rầy, anh đã bảo Giản Thành về rồi.”
Thời gian lãng mạn dành cho hai người?
“Anh Mặc, anh không cảm thấy thế này thật trớ trêu sao? Tôi muốn về nhà, ít nhất có thể ăn một bữa cơm yên ổn, tôi không hy vọng lúc ăn cơm lại bị gián đoạn vì điện thoại của anh.”
Đường Tâm Nhan mỉa mai.
Điều khiến cô không ngờ đến là Mặc Trì Úy lại đưa điện thoại của anh ấy cho cô.
“Giao cho em giữ, em có thể để chế độ yên lặng, cũng có thể tắt nguồn.”
Mặc Trì Úy cười nói, giọng nói lanh lảnh như rượu ngàn năm, êm dịu và đầy sức hút riêng của một người đàn ông.
“Chuyện này…” Nhìn điện thoại trong tay, Đường Tâm Nhan sửng sốt. Đồng tử trong veo quyến rũ kia đầy nghi ngờ.
Anh ấy làm như vậy là có ý gì? Đang muốn bày tỏ sự chung thủy với mình sao?
Người đàn ông này, thực sự càng khiến cho mình càng ngày càng khó hiểu. Nhưng hành động này của anh, vẫn khiến trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy rất ngọt ngào.
Nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo không bị người khác làm phiền, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức nợ một nụ cười sáng lạn.
“Chúng ta phải đi đâu?” Đường Tâm Nhan để điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng hỏi, cô không chọn cách tắt máy hay để chế độ yên lặng, dù sao Mặc Trì Úy cũng là chủ tịch của một công ty lớn, nếu như có chuyện bị chậm trễ vì điện thoại tắt máy thì cô sẽ rất áy náy.
“Đi ăn tối.”
Mặc Trì Úy nắm vô lăng, nở một nụ cười đầy quyến rũ, mê hoặc lòng người.
Hai người nhanh chóng đến một nhà hàng Pháp, vừa mới vào nhà hàng, nhân viên đã đến đón bọn họ.
“Chủ tịch Mặc, bàn ngài đặt đã được chuẩn bị xong, mời theo tôi.”
Anh ấy đã đặt chỗ? Đường Tâm Nhan liếc nhìn Mặc Trì Úy bất ngờ vì hành động của anh ấy.
“Đi thôi.” Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, theo nhân viên đi đến một bàn dài gần cửa sổ.
Vị trí này có độ riêng tư rất cao, quan trọng nhất là, có thể nhìn thấy được cảnh đêm ở bên ngoài, cảnh đẹp vô cùng xa hoa, lộng lẫy, khiến Đường Tâm Nhan hạnh phúc một cách kỳ lạ.
Mặc Trì Úy đã sớm gọi món hai người muốn ăn, nhìn thấy những món ăn mình thích được bày ra trước mắt, cả một ngày chưa có gì cho vào dạ dày rỗng tuếch cả.
“Chủ tịch Mặc, đây là hoa của ngài đã chuẩn bị.”
Nhân viên mang đến một bó hoa hồng, gửi cho Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhận lấy, gật đầu với nhân viên, nhân viên lập tức hiểu ý xoay người rời đi.
“Đây là anh…” Thấy Mặc Trì Úy cầm lấy bó hoa hồng, để trước mặt mình, Đường Tâm Nhan sửng sốt, không phải anh ấy chưa từng tặng quà cho mình, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ấy tặng hoa cho mình, điều này khiến Đường Tâm Nhan không thể hình dung được trái tim mình đã xúc động biết nhường nào.
“Thích không?” Giọng nói êm dịu như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Mặc dù không biết Mặc Trì Úy tặng hoa cho mình vì mục đích gì khác hay không, nhưng Đường Tâm Nhan lúc này dường như cảm thấy mình được nâng niu trong tay như một cô công chúa.
“Thích.”
Đường Tâm Nhan đưa bó hoa hồng lại gần mũi ngửi xem, hương thơm ngào ngạt từ bó hoa tỏa ra khiến cô nở một nụ cười đầy rạng rỡ.
“Đây là… đây là cái gì?” Thấy giữa đóa hồng, có một chiếc hộp rất tinh xảo, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, ánh mắt vô cùng nghi ngờ nhìn Mặc Trì Úy.
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy hiện lên một nụ cười đây thần bí.
“Quà tặng em.”
Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch, cô cẩn thận từng li từng tí mở chiếc hộp ra, sau đó đặt bó hoa xuống ghế bên cạnh.
Nhìn thấy chiếc hộp, Đường Tâm Nhan cảm thấy không dám tin vào những gì hiện ra trước mắt mình.
Dưới sự chú ý của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan từ từ lấy chiếc hộp ra.
“Lắc tay này đẹp không?” Trong chiếc hộp là một chuỗi vòng đã có kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại không làm mất đi sự tao nhã và cao quý, mỗi một viên đá đều sáng lấp lánh đến chói mắt.
Đặc biệt là được thiết kế rất độc đáo, khiến Đường Tâm Nhan thích đến mê mẩn.
Chương 582: Vòng tay giống nhau như đúc
Mặc Trì Úy lấy chiếc lắc ra, dịu dàng đeo lên cổ tay mảnh khảnh của Đường Tâm Nhan, sau đó lại nhẹ nhàng khẽ hôn lên tay cô.
“Hôm nay… anh khác lúc trước rất nhiều.”
Mãi đến khi chiếc lắc tay được đeo vào tay mình, Đường Tâm Nhan vẫn không dám tin, những gì xảy ra trước mắt là sự thật, cách đây không lâu hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, sao bây giờ lại như thế này?
Trời ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy vẻ mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Đường Tâm Nhan, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi nhếch lên.
“Mau ăn đi, nếu không sẽ nguội mất.”
Mặc Trì Úy quan tâm cắt bít tết cho Đường Tâm Nhan, sau đó mới đẩy dĩa đến trước mặt cô.
Mặc dù bít tết vẫn ngon như trước, nhưng Đường Tâm Nhan lại thấy ngon hơn mọi ngày.
Cảm nhận được ánh mắt Mặc Trì Úy thỉnh thoảng sẽ nhìn mình, Đường Tâm Nhan cảm giác như mình đang yêu lại, không có ai gọi điện cho Mặc Trì Úy, không có ai phá vỡ sự ấm áp hiếm hoi này càng khiến cô hạnh phúc hơn.
“Tôi… tôi đi vệ sinh một lát.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ, vội đi vào nhà vệ sinh.
“Tâm Nhan, thật trùng hợp.” Lúc Đường Tâm Nhan ở trong nhà vệ sinh chuẩn bị rời đi thì bên tai lại vang lên giọng nói đầy ngọt ngào của Triệu Hân Hân.
Nhìn thấy Triệu Hân Hân bước vào nhà vệ sinh, hàng lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.
“Thật trùng hợp.” Đường Tâm Nhan cảm thấy đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Tôi và bạn đến đây dùng cơm? Cô thì sao? Đi cùng Mặc Trì Úy sao?” Triệu Hân Hân tự nhiên hỏi.
Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng lên.
“Không sai, tôi và chồng cùng đi dùng bữa, xin tôi, tôi đi trước nhé.” Đường Tâm Nhan nói xong, quay người rời đi.
“Vòng tay cô thật xinh đẹp, tôi cũng có một cái giống y chang vậy.”
Lúc Đường Tâm Nhan ra đến cửa, Triệu Hân Hân lại lên tiếng một lần nữa.
Vòng tay giống y đúc? Nghe thấy mấy chữ này, trong lòng Đường Tâm Nhan bỗng thấy có một dự cảm không tốt xẹt qua, theo quán tính cô xoay đầu lại.
“Xem xem, có giống nhau không? Bạn tôi tặng đó, tôi rất thích.” Lúc Đường Tâm Nhan quay đầu lại, đôi mắt Triệu Hân Hân sáng rỡ, nâng cổ tay mình lên.
Nhìn thấy lắc tay đó giống hệt của mình, một chuỗi những viên đá sáng lấp lánh, trong lòng Đường Tâm Nhan hẫng đi một nhịp.
“Bạn… của cô tặng cho?”
Triệu Hân Hân gật đầu.
“Đúng vậy, bạn tôi tặng, hơn nữa đây còn là cái có một không hai trên thế giới.” Triệu Hân Hân nhìn lắc tay, cười ngọt ngào.
Ánh mắt long lanh của Đường Tâm Nhan cứ mãi nhìn cô ta của Triệu Hân Hân, trong lòng thoáng đau đớn, càng ngày càng dữ dội.
“Tôi… tôi đi trước đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Đường Tâm Nhan, đáy mắt Triệu Hân Hân hiện lên ý cười đầy gian ác, vô cùng toan tính.
Đường Tâm Nhan quay trở lại trước mặt Mặc Trì Úy.
“Sao thế? Không được khỏe sao?” Thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan trắng bệch, Mặc Trì Úy căng thẳng hỏi, vẻ mặt của cô tái nhợt khiến Mặc Trì Úy thật muốn yêu thương.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại nhìn Mặc Trì Úy.
“Chiếc vòng tay này thật đẹp, chắc rất nhiều con gái thích.” Đường Tâm Nhan nâng tay lên, bình tĩnh nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Là do anh đích thân thiết kế đó, chỉ tặng người quan trọng nhất đối với anh.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Có chắc là do đích thân anh tự thiết kế?” Đường Tâm Nhan sốt ruột hỏi, đôi mắt sáng ngời long lanh của cô nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của anh.
Chương 583: Ở riêng?
Mặc dù không rõ vì sao Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng rất sốt ruột. Nhưng Mặc trì Úy lại hết khẳng định gật đầu.
“Đương nhiên.” Mặc dù chỉ có mấy từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan lại có cảm giác dường như không thể nào chịu được nữa, nếu là do anh ấy tự mình thiết kế, thì trên thế giới này sẽ không có đụng hàng, thế nhưng… thế nhưng mình lại tận mắt nhìn thấy chiếc lắc trên cổ tay Triệu Hân Hân.
Anh đã từng nói chỉ tặng cho người quan trọng, Triệu Hân Hân cũng là người quan trọng như thế sao?
“Vợ à, em sao thế?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng ngày càng khó chịu, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, chẳng lẽ cơ thể không được khỏe sao?
“Không… không có chuyện gì, tôi… tôi ăn no rồi, chúng ta… chúng ta về thôi.” Không đợi Mặc Trì Úy phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã cầm lấy túi xách, đi về phía cửa.
Mặc dù cảm nhận được Đường Tâm Nhan khó chịu, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không thể nào đoán ra được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi thẳng ra xe, Triệu Hân Hân vẫn luôn bí mật trốn ở một góc, bây giờ mới xuất hiện, vẻ mặt hiện lên một ý cười.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan vẫn không nói lời nào, hơn nữa vẻ mặt cứ xị xuống nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trái tim như bị dao cứa, đau đớn làn khắp cơ thể cô với tốc độ rất nhanh, Mặc Trì Úy, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đưa tôi lên thiên đàng sau đó lại đẩy mạnh tôi xuống đất, đây chính là mục đích của anh ấy.
Anh… thắng rồi.
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Mặc Trì Úy không muốn cứ như thế mà đi về, anh dừng xe lại bên đường, vẻ mặt đầy nghiêm nghị hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia mỉa mai.
“Không có gì, tôi chỉ muốn về nhà thăm con, Mặc Trì Úy, nếu như anh không lái xe nữa, tôi có thể xuống xe, bắt taxi về.” Đường Tâm Nhan nói xong, định vươn tay mở cửa xe.
Nhưng cửa xe còn chưa mở đã bị Mặc Trì Úy khóa lại.
“Được, chúng ta về.”
Mười phút sau, hai người về đến biệt thự, lúc mở cửa xuống xe, Đường Tâm Nhan đã vội nhảy xuống xe, xông thẳng vào phòng khách.
Lúc Mặc Trì Úy bước vào phòng khách, Đường Tâm Nhan đã chạy lên phòng trên lầu.
“Cậu chủ, mợ chủ bị làm sao vậy? Hình như sắc mặt có vẻ rất khó chịu?” Người giúp việc đến bên Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Trì Úy không nói gì, người giúp việc phụ trách chăm sóc đứa bé từ trong phòng bước ra.
Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ nhìn mình chằm chằm, người giúp việc căng thẳng đến trước mặt anh.
“Là… là mợ chủ, cô ấy… cô ấy nói tối nay sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ, cho nên tôi mới rời đi.”
Người giúp việc dè dặt nói.
Cô ấy chăm sóc cậu chủ nhỏ? Đi quay cả một ngày rồi còn sức sao?
Mặc Trì Úy nhíu mày, xông thẳng vào phòng.
Anh thử đẩy cửa phòng, nhưng đẩy mấy lần vẫn không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ khóa cửa rồi sao?
“Vợ ơi, mở cửa.” Mặc Trì Úy bị nhốt bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng.
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan mới vang lên sau cánh cửa, truyền đến bên tai Mặc Trì Úy.
“Con vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh… anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nghe được câu nói này của Đường Tâm Nhan, hàng lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lại.
Vợ mình lại đuổi mình đi? Định ở riêng sao?
“Vợ, anh không hề muốn nghĩ đến việc tách riêng ra khỏi em.” Giọng nói của Mặc Trì Úy càng lạnh lùng hơn, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nheo lại đầy nguy hiểm.
Chương 584: Bị nhốt ở bên ngoài cửa
Mặc Trì Úy nói liền tục mấy câu, nhưng Đường Tâm Nhan ở trong phòng không hề đáp lại, mặc cho Mặc Trì Úy có gõ cửa, cô vẫn không mở cửa.
Nhìn cửa phòng đóng chặt, cả người Mặc Trì Úy toát ra vẻ lạnh lùng khiến người khác nhìn thấy phải rùng mình.
“Thím Vương…” Nghe thấy tiếng gọi của Mặc Trì Úy, thím Vương lập tức đến trước mặt anh, không đợi Mặc Trì Úy căn dặn, thím Vương đã gửi chìa khóa dự phòng cho anh.
Mặc Trì Úy nhận lấy chìa khóa, nhanh chóng mở cửa ra.
Đường Tâm Nhan vừa mới hát ru con ngủ, Đường Tâm Nhan vẫn đang ngồi trên đầu giường, nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tâm Nhan theo quán tính quay đầu về phía cửa.
“Vì sao phải khóa cửa?”
Mặc Trì Úy vội vàng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng hỏi.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Tôi mệt rồi, không muốn gây lộn với anh, sáng mau còn phải đến phim trường, cho nên tôi đã quyết định rồi, tối nay sẽ ở phòng con, anh… về phòng nghỉ ngơi đi.”
Đường Tâm Nhan nói, dường như cô không nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Mặc Trì Úy.
“Nói cho anh biết, rốt cuộc anh đã chọc phải cái gì mà em tức giận như vậy?” Đôi tay lớn của Mặc Trì Úy nắm chặt lấy cằm Đường Tâm Nhan, mặc dù không dùng sức, nhưng lại… lại mang theo chút lạnh lùng.
“Tôi không hề bị chọc tức, chỉ là tôi mệt rồi.” Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.
Mệt rồi? Thật sự chỉ đơn giản là mệt thôi? Mệt có thể về phòng, vì sao lại phải ở phòng con? Đường Tâm Nhan em thật sự cho rằng Mặc Trì Úy tôi là trẻ lên ba sao?
“Cùng anh về phòng nghỉ ngơi.” Bàn tay thô ráp của Mặc Trì Úy nắm lấy cổ tay Đường Tâm Nhan, định kéo cô về phòng.
Điều khiến Mặc Trì Úy không thể ngờ đến là Đường Tâm Nhan lại dùng sức bỏ tay anh ra.
“Vợ à…” Mặc dù chủ là hai từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan có thể nhận thấy Mặc Trì Úy đang tức giận.
“Tôi đã quyết định rồi, tối này sẽ ở đây với con.”
Thái độ Đường Tâm Nhan rất kiên quyết, khiến Mặc Trì Úy không còn cách nào khác.
“Nếu như anh muốn ở đây ồn ào làm con thức giấc.” Đường Tâm Nhan lên tiếng lần nữa.
Câu nói của cô đã khiến từng mạch máu của Mặc Trì Úy như bị bóp chặt lại.
“Được, anh đi.”
Mặc Trì Úy tức đến nghiến răng nghiến lợi trước quyết định của Đường Tâm Nhan, nhưng vì sợ làm con thức giấc, anh vẫn ôm một bụng lửa giận đi ra khỏi phòng.
Anh rời đi mới khiến Đường Tâm Nhan thở hắt ra một hơi dài.
Nhìn thấy cục cưng đang ngủ say, trong lòng Đường Tâm Nhan cảm thấy chua xót.
Ngày hôm nay còn phải kéo dài bao lâu nữa đây? Mệt quá.
Cả một đêm không ngủ, nên sáng hôm sau lúc thức dậy sắc mặt của Đường Tâm Nhan vô cùng khó coi.
“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Thấy Đường Tâm Nhan bước xuống lầu, người giúp việc liền đến trước mặt cô.
Bữa sáng? Mình cả một đêm không ngủ, nào đâu còn bụng dạ để mà ăn sáng?
“Tôi không ăn, đi trước đây.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Lúc Mặc Trì Úy chạy bộ buổi sáng về nhận được tin Đường Tâm Nhan đã đi đến phim trường, đôi mắt đen láy của anh khẽ nheo lại đầy lạnh lùng.
Như thế này là vợ muốn trốn mình sao?
Nếu như không phải hôm nay có cuộc họp, Mặc Trì Úy nhất định sẽ lại đến phim trường.
Ăn vài món đơn giản, Mặc Trì Úy liền lái xe đến công ty.
Giản Thành đã đặt tài liệu Mặc Trì Úy cần lên bàn làm việc từ sớm.
Mặc Trì Úy xem qua một lúc rồi cầm lấy tài liệu đến phòng học, tâm trạng Mặc Trì Úy bị ảnh hưởng vì Đường Tâm Nhan bỏ đi sớm như vậy, cả người anh toát lên hơi thở đầy lạnh lùng khiến người khác cũng phải sợ hãi.
Cuộc họp kéo dài chỉ hai tiếng ngắn ngủi, nhưng mọi người đều cảm thấy rất lâu, sau khi Mặc Trì Úy tuyên bố tan họp, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhớ kỹ các người lời hứa đã nói với tôi, một khi không hoàn thành được, các người sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Mặc Trì Úy sắp rời đi, đã để lại một lời cảnh cáo đầy lạnh lùng và bá đạo.
“Chủ tịch, cô Triệu đến rồi, đang ở văn phòng của anh.”
Giản Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng họp, lập tức nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, sải bước về văn phòng của mình.
“Trì Úy, thật ngại quá, không báo trước mà đã đến thẳng đây.” Lúc Triệu Hân Hân nhìn thấy Mặc Trì Úy, liền cười nói.
Mặc Trì Úy cong đôi môi mỏng của mình lên.
“Bạn học cũ không cần phải khách sáo, hơn nữa tôi cũng đã nhận được điện thoại của giáo sư, ông ấy có dặn dò tôi phải chăm sóc cho cô.”
Đối với việc cô là con gái cưng của giáo sư, anh vẫn luôn chăm sóc cô rất chu đáo, cộng với việc hợp tác giữa công ty mình và công ty của cô.
“Lần này em đến, là vì muốn nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo của hai công ty lớn, đây là bản phác họa em đang thức nguyên một đêm để làm, anh xem qua đi.”
Triệu Hân Hân đưa bản phác họa đến trước mặt Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy xem lướt qua một lần, đối với năng lực của Triệu Hân Hân về mặt phác hoạ, anh không hề có ý kiến gì.
“Ngoại trừ một số chi tiết cần trao đổi lại, thì có thể nói bản phác thảo này rất hoàn hảo.”
Nghe Mặc Trì Úy khen, Triệu Hân Hân liền nở một nụ cười đầy quyến rũ và tình cảm.
Sau khi hai người trao đổi về chi tiết cần thay đổi, Triệu Hân Hân đã thở mạnh ra một hơi, nhận lấy ly cà phê Giản Thành đưa đến.
“Trì Úy, sắc mặt anh có vẻ không tốt, tối qua ngủ không ngon sao? Hay là không được khỏe?” Triệu Hân Hân vô cùng lo lắng hỏi thăm.
“Không sao, có thể là gần đây công việc nhiều quá, cho nên hơi mệt.” Mặc trì Úy trả lời hời hợt.
“Anh… anh và Đường Tâm Nhan không có chuyện gì chứ? Vậy mà lần này anh lại đồng ý để cô ấy quay lại giới giải trí, em thật sự rất ngạc nhiên.”
Triệu Hân Hân thử thăm dò chuyển chủ đề sang Đường Tâm Nhan.
“Đó là nghề mà cô ấy thích, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy, sẽ không ngăn cản, thậm chí tôi còn đến ủng hộ.” Mặc dù mình và Đường Tâm Nhan đang chiến tranh lạnh, nhưng lúc nhắc đến Đường Tâm Nhan, vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy vẫn không hề có chút biểu cảm nào, còn nở một nụ cười đầy dịu dàng tình cảm.
Mặc dù chỉ lướt qua trong nháy mắt, nhưng Triệu Hân Hân lại nhìn thấy rất rõ ràng, điều này khiến trong lòng cô ngập tràn sự đố kỵ.
“Anh… hình như rất yêu cô ấy, cô ấy thật đúng là một cô gái mà ai cũng phải ngưỡng mộ.”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút xấu hổ nói.
Nhìn thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ mãi chú ý đến tài liệu để trước mặt, Triệu Hân Hân không thể ngồi yên được.
Cô đứng dậy, đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đến giờ trưa rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi, em nghe nói gần đây có một nhà hàng Trung Quốc mới khai trương, có muốn đến ăn thử không?” Triệu Hân Hân đề nghị, ánh mắt rất dễ thương, vô cùng mong đợi.
Mặc Trì Úy đóng tài liệu lại.
“Xin lỗi, tôi phải đến phim trường thăm vợ tôi, cho nên… để hôm khác đi.”
Thấy Mặc Trì Úy là người luôn chọn công việc, vậy mà hôm nay lại để công việc sang một bên rồi chạy đến chỗ Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân không thể không thừa nhận, Đường Tâm Nhan có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ấy.
“Em… em từ trước đến giờ cũng chưa từng đến phim trường quay phim, anh có thể đưa em theo không?” Triệu Hân Hân lại một lần nữa mở đôi môi đỏ mọng, quyến rũ của mình, nhẹ nhàng hỏi.
Chương 585: Cuộc gọi nhỡ
“Uống cà phê nhé, không phải đạo diễn nói nghỉ ngơi sao?” Phượng Cừ bê cà phê đến cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đang đọc kịch bản, nghe thấy tiếng của Phượng Cừ, cô mới để kịch bản xuống, nhận lấy ly cà phê từ tay anh ấy.
“Trạng thái của cô sáng nay có vẻ không tốt, không khỏe hả? Mặc dù bộ phim này vừa mới quay, nhưng nếu như cơ thể không thoải mái cũng có thể xin nghỉ.”
Phượng Cừ ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan, nhẹ nhàng nói, mặc dù đã được phủ một lớp trang điểm nhưng vẫn không thể che giấu đi được sắc mặt tiều tụy của cô, trong lòng Phượng Cừ thoáng qua một cảm giác thương yêu.
“Tôi không sao, có thể do vừa mới quay nên hơi căng thẳng, thật ngại quá, sợ anh sẽ bị NG nhiều lần.” Đường Tâm Nhan ngại ngùng nói, nếu như không phải tại mình, có lẽ mọi sắp xếp ngày hôm nay đã hoàn thành từ lâu rồi.
Phượng Cừ cười cười, lắc đầu.
“Nói gì thế? Chúng ta là cộng sự tốt của nhau mà, sao tôi có thể trách cô được? Tin vào chính mình, cô có thể, tôi đã nhờ trợ lý chuẩn bị cơm trưa rồi, chúng ta lên xe ăn thôi, ăn no rồi thì chiều nay mới có thể quay được những cảnh tiếp theo.”
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Được, hôm nay không có Nhiễm Nhiễm ở đây, tôi… thật sự cần sự động viên của anh.”
Phượng Cừ dìu Đường Tâm Nhan đứng lên khỏi ghế, lên xe của Phượng Cừ.
Trợ lý của Phượng Cừ đã sớm chuẩn bị hai phần ăn trưa.
Thấy bữa cơm đa số đều là những món mình thích ăn, Đường Tâm Nhan không khỏi ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin được nhìn Phượng Cừ.
“Không trùng hợp vậy đâu, tôi vừa mới biết khẩu vị của cô, cho nên mới đặc biệt căn dặn trợ lý chuẩn bị trước đó, cho nên nhất định phải ăn nhiều vào, đừng phụ sự sắp xếp của tôi.”
Phượng Cừ mỉm cười đầy tao nhã, nhưng cũng không kém phần quyến rũ, mê hoặc lòng người.
“Bạn gái tương lai của anh nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy đũa từ tay Phượng Cừ, vừa cười vừa đùa.
“Muốn làm bạn gái của tôi cũng không phải là chuyện đơn giản, tôi muốn tìm một người…” Đột nhiên vẻ mặt Phượng Cừ trở nên nghiêm túc nhìn Đường Tâm Nhan.
“Tìm người như thế nào? Nếu như sau nay tôi có gặp phải người nào như thế, nói không chừng tôi có thể giới thiệu cho anh.”
Đường Tâm Nhan hỏi, là bạn của Phượng Cừ, cô thật sự rất hy vọng, có thể có một cô gái xuất sắc nào đó có thể trói chặt được cái tên đào hoa này.
“Tìm một người giống như cô, tốt nhất là giống như cô.”
Phượng Cừ nói, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ.
“Giống như tôi?” Đường Tâm Nhan nhún vai.”Cả đời này sợ rằng không thể nào có được, vì tôi chắc chắn rằng tôi không có chị em sinh đôi.”
Cả hai nói chuyện cười đùa vui vẻ, không hề biết rằng Mặc Trì Úy đã mang theo Triệu Hân Hân đến phim trường.
Lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy, đạo diễn rất ngạc nhiên.
“Chủ tịch Mặc, sao anh… anh lại đến đây?”
Đạo diễn vội vàng đến trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận hỏi, dù sao người đàn ông đứng trước mặt chính là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này.
“Tôi đến tìm vợ, cô ấy đâu? Đang ở đâu?”
Mặc Trì Úy quét mắt nhìn quanh, cũng không thấy bóng dáng Đường Tâm Nhan đâu, điều này khiến anh nhíu chặt hàng lông mày kiếm lại.
“Tâm Nhan cô ấy…” Đạo diễn cũng hoàn toàn không biết Đường Tâm Nhan ở nơi nào, cho nên đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, anh lúng túng không biết phải trả lời thế nào.
“Gọi điện cho cô ấy.”
Triệu Hân Hân đứng bên cạnh nhắc.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày gọi điện cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan không ngờ đến Mặc Trì Úy lại gọi điện cho mình, nhưng nhớ đến chuyện chiếc lắc tay của Triệu Hân Hân, cô chủ liếc nhìn số điện thoại hiện trên màn hình rời ánh mắt lại dời sang mấy món ăn ngon miệng trước mặt.
“Không nghe máy sao?”
Thấy trên màn hình điện thoại Đường Tâm Nhan hiển thị hai chữ “Ông xã”, trong lòng Phượng Cừ đột nhiên có một cảm giác rất khó chịu kỳ lạ.
Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng.
“Không cần thiết, chúng ta mau ăn cơm đi, chiều nay bắt đầu sớm một chút.”
Phượng Cừ rất ngạc nhiên với việc Đường Tâm Nhan không nhận điện thoại của Mặc Trì Úy, nhưng anh cũng không hỏi nhiều, ngược lại một mực chăm sóc Đường Tâm Nhan ăn cơm trưa.
Thấy sắc mặt Mặc Trì Úy ngày càng xám xịt lại, Triệu Hân Hân đứng bên cạnh, trong lòng mừng thầm.
“Sao rồi? Không nghe máy hả? Có thể đang bận chuyện gì đấy, nếu như thế thì chúng ta đi ăn cơm trước đi, lát nữa quay lại được không?”
Triệu Hân Hân đề nghị nói, cô không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào được một mình ở bên cạnh Mặc Trì Úy, dù sao lúc bố đưa cậu học trò giỏi của mình về nhà, cô vừa nhìn thấy thì bị trúng tiếng sét ái tình của người đàn ông này.
Bằng không cũng sẽ không thuyết phục sếp để cô thay mặt công ty về nước, bàn chuyện hợp đồng với công ty của Mặc Trì Úy.
“Được.”
Đôi mắt diều hâu của Mặc Trì Úy quét quanh phim trường một lần nữa, chắc chắn không nhìn thấy bóng dáng của Đường Tâm Nhan nữa mới đưa Triệu Hân Hân xoay người rời đi.
Bọn họ đi chưa được mười phút, thì Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ từ trên xe bước xuống.
Lúc đạo diễn nhìn cô, lập tức chạy đến bên cô.
“Đạo diễn, anh sao thế? Hình như trông có vẻ rất vội, quay sớm sao?” Thấy bộ dạng thở hổn hển của đạo diễn, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ rất khó hiểu.
“Vừa nãy… vừa nãy chủ tịch Mặc đến tìm cô, Tâm Nhan, sao cô không nghe máy? Lúc Mặc Trì Úy bỏ đi, sắc mặt rất khó coi.”
Đạo diễn kể lại chuyện lúc nãy Mặc Trì Úy đến, nói với Đường Tâm Nhan.
Anh ấy đến đây? Chẳng lẽ lúc nãy gọi điện cho mình là anh ấy đang ở phim trường sao?
Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Anh ấy… đến một mình sao?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, Mặc Trì Úy đến thăm mình, trong lòng cô thoáng trở nên vui vẻ.
“Không, còn có một người nữa… một cô gái trông rất xinh đẹp, có vẻ như mối quan hệ của bọn họ rất tốt, vì người con gái kia chỉ nói có một câu muốn rời khỏi, Mặc Trì Úy liền đi mất.”
Đạo diễn còn chưa nói xong, trợ lý đứng bên cạnh anh đã ra hết mọi chuyện. Nhưng vừa nói xong, anh lại cảm thấy lời mình nói có gì đấy không đúng.
Sao mình lại đứng trước mặt cô nói rằng chồng cô đưa cô gái khác đến chứ?
“Thưa cô, tôi… tôi…” Trợ lý không biết phải giải thích như thế nào, có chút bất an nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nở một nụ cười hờ hững.
“Có thể là bạn của anh ấy, cô yên tâm đi, tôi không quan tâm lắm, chúng tôi vẫn luôn rất tin tưởng nhau.” Đường Tâm Nhan cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên cứng ngắt, vì thế cô nhanh chóng cười nói.
Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cô, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chuẩn bị một chút đi, nửa nữa bắt đầu công việc.”
Đạo diễn lạnh lùng ra lệnh, mọi người đều bận rộn đi làm phần việc của riêng mình.
“Không có chuyện gì chứ?”
Mặc dù mọi người cho rằng Đường Tâm Nhan không để ý nhưng Phượng Cừ đứng bên cạnh lại bắt được ánh mắt lên đầy chua xót, đau khổ của cô.
Chương 586: Phượng Cừ bị thương vì cứu cô
Đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan, miễn cưỡng mỉm cười.
“Tôi không sao, tôi phải thuộc lời thoại.”
Phượng Cừ gật đầu, xoay người rời đi.
Nắm chặt kịch bản trong tay, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan lại không hề để ý đến kịch bản, trước mắt cô hiện lên hình ảnh Mặc Trì Úy đưa Triệu Hân Hân đến phim trường.
Mặc Trì Úy, anh đưa người tình mới đến ra oai với cô sao? Nếu như muốn ra oai thì sao lại không đồng ý ly hôn?
Có lẽ vì tâm trạng bị ảnh hưởng, lúc tiến hành quay phim không được thuận lợi cho lắm, Đường Tâm Nhan cũng cảm nhận được, đạo diễn kín đáo phê bình biểu hiện chiều nay của mình, thế nhưng… thế nhưng cô đã cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nhưng… hiệu quả rất thấp.
“Thôi đi, ngày mai tiếp tục.” Đạo diễn đến thẳng trước mặt Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nói.
Nhận được lệnh của đạo diện, mọi người ào ào thu dọn công việc.
“Đạo diễn, tôi…” Dù sao công việc thu dọn sớm như thế sẽ mang lại thiệt hại lớn cho đoàn phim, cho nên Đường Tâm Nhan vẫn đến gặp đạo diễn.
“Mặc Trì Úy là nhà đầu tư độc quyền cho bộ phim này, tôi tin cho dù chúng ta có kéo dài, anh ấy cũng sẽ không để ý, hy vọng cô có thể điều chỉnh lại tâm trạng của mình, ngày mai chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, đạo diễn xoay người bỏ đi.
“Có muốn ra ngoài đi dạo không?” Sau khi Phượng Cừ thay đồ diễn ra, đến bên Đường Tâm Nhan nhìn thấy dáng vẻ cô đơn, không vui của cô, đáy lòng Phượng Cừ thoáng cảm thấy muốn yêu thương cô ngày càng mãnh liệt.
“Không cần, tôi… tôi về trước đây.”
Đường Tâm Nhan cảm ơn ý tốt của Phượng Cừ, nhanh chóng rời khỏi phim trường.
Vì Cố Nhiễm Nhiễm quá bận nên không có cách nào đến bên Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cũng không bắt taxi mà nhàn nhã chầm chậm cước bộ bên đường không mục đích.
Không hay không biết lại đi vào một hẻm cụt.
Đây là ở đâu? Đường Tâm Nhan nhìn trái nhìn phải, chắc chắn đây không phải là nơi mình quen thuộc, trong lòng cô trở nên bất an.
Lúc cô định xoay người muốn quay lại đường cũ, lại nhìn thấy mấy tên lưu manh đi về phía mình.
Thấy bọn họ, trong lòng Đường Tâm Nhan không khỏi lo lắng.
“Mấy người… mấy người muốn làm gì?” Mấy tên đàn ông này nhanh chóng bao vây lấy Đường Tâm Nhan, khiến Đường Tâm Nhan khiếp sợ.
“Không tệ, là một cô gái rất xinh đẹp, anh em chúng ta thật có phúc.”
Một trong những người đàn ông đó lúc nhìn thấy nhan sắc của Đường Tâm Nhan, không khỏi hét lên với đám lưu manh kia.
“Khong sau, thật sự có thể để chúng ta chơi vui cả đêm rồi, đại ca, hôm nay may mắn quá.” Mấy tên đàn ông kia cùng nhau hùa theo.
Nghe được những lời này của bọn họ, Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Cô gái, vui vẻ với bọn anh đi, mấy anh sẽ không đối xử tệ với em đâu.” Người đàn ông đang nói đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đưa tay lên vuốt ve gò má mềm mãi, mũm mĩm của cô.
“Chát…” Người đàn ông kia chưa kịp động đến nửa tấc thịt của Đường Tâm Nhan thì cô đã giơ cao tay trái tát lên mặt anh ta thật mạnh.
“Tránh ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Đường Tâm Nhan hét lên.
“Yo, đúng là ớt cay, anh em, lên nào.”
Mấy tên kia cùng nhau xông lên, sắc mặt Đường Tâm Nhan tái nhợt, không ngừng lùi về phía sau, mãi đến khi đụng vào chân tường, không còn đường chạy nữa, nhìn thấy mấy nụ cười dâm đãng trên khuôn mặt của mấy tên đó, dường như cô cảm thấy như sắp chết đến nơi rồi.
“Là do cô tự tìm đến thôi.”
Ánh mắt của người đàn ông bị cô tát trở nên hung tợn, bàn tay thô bạo siết chặt lấy cổ Đường Tâm Nhan.
“Thả cô ấy ra.”
Lúc Đường Tâm Nhan nghĩ rằng bị sẽ bị bóp chết, thì bỗng có một tiếng quát vang lên bên tai cô.
Phượng Cừ?
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng, Phượng Cừ lại xuất hiện ở đây, nhưng cô thật sự rất lo sợ, một mình Phượng Cừ có thể khống chế được mấy tên này không?
“Anh là ai? Dám xen vào chuyện của ông đây, mau cút đi, nếu không đừng trách ông đây không khách sáo.”
Lúc người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm Nhan thấy sự xuất hiện của Phượng Cừ, đáy mắt càng trở nên dữ tợn hơn nữa.
“Thả cô ấy ra, tôi đã báo cảnh sát rồi, cánh sát sắp đến rồi.”
Phượng Cừ lạnh lùng quát lên.
“Báo cảnh sát?” Tên cầm đầu lạnh lùng nói.”Người anh em, để anh ta cho tôi giải quyết.”
Nghe thấy mấy lệnh của anh ta, mấy tên kia lập tức bao vây lấy Phượng Cừ.
Thấy bọn họ chuyển sang dây dưa với Phượng Cừ, sắc mặt Đường Tâm Nhan bị dọa cho trắng bệch.
“Phượng Cừ, cẩn thận.”
Đường Tâm Nhan vô cùng lo lắng hét len, mấy phút sau, mấy tên kia bị Phượng Cừ đánh nằm sóng xoài dưới đất.
“Mau thả cô ấy ra, nếu không người tiếp theo nằm dưới đất là anh đó.” Phượng Cừ lại gần người đàn ông đang bóp cổ Đường Tâm nhan, đôi mắt đen láy lóe lên vài tia nguy hiểm, tàn nhẫn khiến người đàn ông kia sợ hãi.
“Hôm nay ông đây sẽ cho anh biết thế nào là lễ độ.” Người đàn ông kia buông Đường Tâm Nhan ra, nhưng lại lấy ra từ trong túi một con dao găm sắc bén.
Lúc nhìn thấy anh ta múa may con dao găm, Đường Tâm Nhan bị dọa sợ đến nổi ngã quỳ xuống đất.
Phượng Cừ vô cùng cẩn thận, nhưng con dao găm trong tay người đàn ông kia, vẫn đâm trúng vào cánh tay anh, mặc dù vết thương không sâu nhưng lại… lại bị chảy máu.
Chết tiệt, cơn đau trên cánh tay khiến Phượng Cừ không còn thể nào nương tay với tên này nữa, anh đá mạnh vào ngực tên kia, anh ta đau đớn ngã nhào xuống đất.
“Phượng Cừ, anh chảy máu rồi.” Đường Tâm Nhan chạy đến trước mặt Phượng Cừ, lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, không khỏi hít vào một hơi lạnh.
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, lúc quay phim cũng bị thương, không có trở ngại gì.”
Nhìn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ sợ cô sợ bị dọa sợ nên nhẹ nhàng nói.
Vốn dĩ Phượng Cừ không định đi bệnh viện, nhưng máu chảy càng ngày càng nhiều, Đường Tâm Nhan mới kiên quyết nhanh chóng đưa hai người đến bệnh viện.
May mắn cho Đường Tâm Nhan là họ đến một bệnh viện tư nhân với quyền riêng tư cực cao, nếu không để phóng viên biết chuyện, họ nhất định sẽ kể lại câu chuyện này.
“Đừng lo, chỉ là vết thương ngoài da.” Sau khi bác sĩ kiểm tra vết thương của Phượng Cừ, nói tinh hình của anh cho Đường Tâm Nhan nghe.
Nhận được kết quả của bác sĩ, cuối cùng Đường Tâm Nhan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt của Phượng Cừ trắng bệch, bác sĩ đề nghị, anh ở lại bệnh viện đêm nay để theo dõi thêm.
Phượng Cừ vì mình mà bị thương nên Đường Tâm Nhan không thể rời đi, cẩn thận đưa anh về phòng.
…
Sáu giờ tối, Mặc Trì Úy chuẩn bị về lại biệt thự.
“Mợ chủ vẫn chưa về.” Người giúp việc đến trước mặt Mặc Trì Úy nói.
Chưa về? Hôm nay không phải đã buổi quay phim đã kết thúc sớm rồi sao? Cô ấy đi đâu?
Mặc Trì Úy lập tức gọi điện cho Đường Tâm Nhan, thế nhưng… thế nhưng vang lên bên tai là tiếng tắt máy, khiến sắc mặt Mặc Trì Úy nhất thời xám xịt lại.
Chương 587: Anh ấy lại ra ngoài
Mãi vẫn không thể liên lạc được với Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi.
Đợi đến mười giờ tối, Mặc Trí Úy đứng ngồi không yên, anh lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi tìm Đường Tâm Nhan thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Là cô ấy sao?
Mặc Trì Úy đứng bên xe, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngoài cổng lớn.
Không tốn nhiều sức, Đường Tâm Nhan từ trên bước xuống, hơn nữa còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông ngồi trong xe.
Nụ cười rất ngọt ngào khiến Mặc Trì Úy phải ganh tị.
Anh quay người về phòng khách, vẻ mặt u ám ngồi dựa trên ghế sô pha.
Bước vào biệt thự như một lâu đài cổ, trong lòng Đường Tâm Nhan lại vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc Phượng Cừ, dù sao lúc quay về cũng chưa chắc cô gặp Mặc Trì Úy.
Thế nhưng… thế nhưng lúc Phượng Cừ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan, không nỡ để cô ở lại bệnh viện, nửa ép buộc nửa uy hiếp Đường Tâm Nhan để trợ lý của mình đưa về.
Đường Tâm Nhan mệt mỏi lê bước vào phòng khách.
Anh ấy ở nhà sao? Không đi cùng Triệu Hân Hân sao?
Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Đường Tâm Nhan cũng không có ý định chào hỏi Mặc Trì Úy, cô không hy vọng khi mình vừa nói xong thì Triệu Hân Hân lại từ trên lầu đi xuống.
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn Mặc Trì Úy, đi thẳng lên lầu, ở đây mà cãi nhau với anh ấy thì thà rằng cô về phòng, ngâm bồn nước nóng còn hơn.
Mặc Trì Úy vẫn luôn đợi Đường Tâm Nhan giải thích với mình, vì sao lại về muộn như thế, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không chú ý đến anh đang chờ đợi.
Chết tiệt, mình suy bại đến thế sao, bị vợ ghét bỏ đến mức này?
Đường Tâm Nhan biết, sau lưng mình là ánh mắt đầy lạnh lùng, nhìn mình tức giận, nhưng cô lại nói với bản thân mình rằng, có cái gì cần phải để ý đến sao?
Đường Tâm Nhan về đến phòng, khóa chặt cửa, không muốn Mặc Trì Úy bước vào, cô đẩy bàn trang điểm chắn cửa lại.
Chắc chắn không có bất cứ vấn đề gì cô mới đi vào nhà tắm, để cơ thể bớt mệt mỏi, cô đã nhỏ vài giọt tinh dầu có tác dụng giảm mệt mỏi vào bồn tắm.
Tiếng nước nóng và hương thơm nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, khiến Đường Tâm Nhan nở một nụ cười đầy thoải mái.
Ngâm mình trong bồn tắm một tiếng, Đường Tâm Nhan mới đứng dậy, thay một bộ đồ ngủ thoải mái, sau đó ngồi xuống sô pha trong phòng lấy kịch bản ra xem.
“Mợ chủ, cô có muốn ăn đồ ăn khuya không ạ? Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Người giúp việc gõ cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Ăn khuya? Đường Tâm Nhan thật sự cảm thấy bụng mình đói meo, nhưng nhớ đến Mặc Trì Úy vẫn còn đang ở bên ngoài, Đường Tâm Nhan hơi do dự.
“Mợ chủ, có món Ý cô thích, còn có món súp bắp nữa.”
Người giúp việc nói, khiến cái bụng đói của Đường Tâm Nhan càng thêm cồn cào dữ dội.
Thôi bỏ đi, mình cần gì phải vì anh ta mà nhịn đói?
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đây, đẩy bàn trang điểm mở cửa, sau đó mới bước ra khỏi phòng, vội xuống nhà ăn.
Điều khiến Đường Tâm Nhan bất ngờ là Mặc Trì Úy không ở nhà ăn, chẳng lẽ anh ấy đang ở phòng sách?
“Sao chỉ chuẩn bị đồ ăn khuya cho một người vậy?” Thấy người giúp việc dọn đồ ăn lên bàn cho mình, sau đó liền đi làm chuyện khác, Đường Tâm Nhan ngạc nhiên.
“Cậu chủ vừa mới nhận điện thoại đi ra ngoài rồi, anh ấy nói tối nay không về.”
Người giúp việc nói.
Chương 588: Nửa tiếng sau, anh phải về quay về đây
Nhận được điện thoại ra ngoài? Nghe người giúp việc nói như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Người có thể khiến anh ra ngoài muộn như thế, chắc không nhiều, vài người anh em của anh ấy, nhưng đều đang ở nước ngoài, mình cũng không nghe thấy tin tức họ về nước.
Bây giờ có lẽ Trì Chi Hành đang ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm, dù sao thì khoảng thời gian gần đây, Trì Chi Hành sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để ở cùng với Cố Nhiễm Nhiễm.
Chỉ còn lại Lục Chi Thâm, sau đó Đường Tâm Nhan do dự gọi điện cho Lục Chi Thâm.
Giọng nói của Lục Chi Thâm hơi ngái ngủ, Đường Tâm Nhan liền biết Mặc Trì Úy không ở cùng anh ấy.
Nếu như không phải mấy người anh em này, thì chỉ có một người, đó chính là… Triệu Hân Hân.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cười đầy mỉa mai.
Đi gặp một người con gái khuya như vậy, Mặc Trì Úy, anh thật sự gấp đến thế sao?
“Mợ chủ, cô… sao ăn ít thế? Không hợp khẩu vị sao?” Đường Tâm Nhan chỉ mới ăn được vài miếng đã buông nĩa xuống, người giúp việc bên cạnh dè dặt hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi không thèm ăn, về phòng trước đây, thím… đừng quấy rầy tôi, tôi đi ngủ trước.”
Đường Tâm Nhan nói xong, rời khỏi phòng ăn. Cô quay về phòng, ngồi lên ghế sô pha, lấy kịch bản ra.
Vốn dĩ định chuẩn bị làm quen với kịch bản ngày mai, nhưng… tâm trạng Đường Tâm Nhan lại bị ảnh hưởng, mặc dù cầm kịch bản trong tay nhưng lại không biết trên đó viết gì.
Khẽ thở dài, Đường Tâm Nhan buông kịch bản xuống, gọi thẳng cho Mặc Trì Úy.
Tối hôm nay mình nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Điện thoại đổ chuông một lúc lâu, cuối cùng vẫn vang lên bên tai giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy.
“Có chuyện gì?” Lạnh lùng nói ra mấy chữ, khiến Đường Tâm Nhan hối hận vì đã gọi điện cho anh ấy.
Cô nhíu chặt mày, cuối cùng cũng mấp máy đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ của mình.
“Anh đang ở đâu?”
Mặc Trì Úy không ngờ, Đường Tâm Nhan lại gọi điện cho mình, chỉ để hỏi mình đang ở đâu.
“Bệnh viện.”
Ngắn gọn nói vài từ, nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan đứng phắt dậy khỏi giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn liền không thể khống chế được sự lo lắng.
“Anh bị sao vây? Bị thương sao? Hay là bị bệnh? Đang ở bệnh viện nào, tôi đến ngay.”
Giọng nói Đường Tâm Nhan vô cùng sốt ruột, khiến Mặc Trì Úy ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, người con gái này đang quan tâm đến mình sao?
“Mặc Trì Úy, anh nói đi? Rốt cuộc là bệnh viện nào?” Mãi không nghe thấy Mặc Trì Úy trả lời, Đường Tâm Nhan lo lắng đến muốn chửi ầm lên.
Tên đàn ông thối tha này, có phải đang cố tình thèm mình cho ăn đòn sao? Chẳng lẽ anh ấy không biết lúc nghe thấy được hai từ bệnh viện có biết bao nhiêu là lo lắng không?
“Anh không sao, là Hân Hân, đột nhiên cô ấy bị xuất huyết dạ dày, gọi điện cho anh, anh đưa cô ấy đến bệnh viện.” Mặc Trì Úy không hề giấu giếm, nói hết sự thật.
Quả nhiên là điện thoại Triệu Hân Hân gọi đến.
“Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh có quan hệ gì với người phụ nữ đó? Quan trọng nhường nào? Mặc Trì Úy, anh đặt tôi ở đâu? Tôi muốn anh… lập tức về nhà, nếu như nửa tiếng nữa không nhìn thấy anh thì anh đừng bao giờ vác xác đề đây nữa.”
Đường Tâm Nhan nói xong, liền cúp máy.
Thế này là sao? Đang uy hiếp mình hả?
Nhìn thấy điện thoại bị cúp, vẻ mặt Mặc Trì Úy rất bất lực.
“Chủ tịch Mặc…” Bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu đến bên Mặc Trì Úy.
“Cô ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng không?”
Mặc Trì Úy hỏi, dù sao cũng là con gái của giáo sư, mà giáo sư lại nhờ mình giúp, nên đối với tình hình của Triệu Hân Hân vẫn còn khá lo lắng.
“Bình thường không chú ý ăn uống, cho nên mới để dạ dày bị đau, trước mắt xem ra có lẽ là xuất huyết dạ dày, cần phải ở lại bệnh viện điều trị vài ngày.”
Bác sĩ nói tình trạng của Triệu Hân Hân cho Mặc Trì Úy nghe.
“Cần nhập viện?” Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, ngay lúc này anh nhớ đến sức khỏe Triệu Hân Hân không được tốt, còn Đường Tâm Nhan thì vừa mới gửi tối hậu thư cho mình.
Nửa tiếng sau? Cho dù mình có chạy với tốc độ nhanh nhất, tình hình của Triệu Hân Hân có thu xếp ổn thỏa cũng không thể về nhà đúng thời gian quy định được, vợ mình đang muốn làm khó mình sao?
“Giản Thành, lập tức xử lý thủ tục nhập viện, đợi sau khi Triệu Hân Hân ra khỏi phòng cấp cứu thì đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Giản Thành chần chừ, Mặc Trì Úy liền đưa ra quyết định, may mắn thay cho anh, lúc mình đưa Triệu Hân Hân đến bệnh viện đã gọi điện cho Giản Thành.
Cậu nhanh chóng vội vã đến bệnh viện.
“Chủ tịch, để tôi ở lại đây, anh thấy có ổn không? Nếu như cô Triệu không thấy anh, có thể sẽ rất thất vọng.” Giản Thành vẫn luôn làm việc bên cạnh Mặc Trì Úy, nên có thể hiểu rất rõ, Triệu Hân Hân có ý đồ với Mặc Trì Úy.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư, tôi chỉ là một người bạn mà thôi, đừng nói tầm bậy.” Mặc Trì Úy lên tiếng, sau đó đi về phía thang máy.
Nhưng chưa kịp bước vào, Triệu Hân Hân đã được đẩy từ phòng cấp cứu ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Mặc Trì Úy đang định vội vã rời đi.
“Trì Úy…”
Giọng nói Triệu Hân Hân yếu ớt, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy nhíu chặt mày, bỏ đi lại không hay, chỉ có thể quay lại bên cạnh Triệu Hân Hân.
“Yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, Giản Thành sẽ ở lại với cô.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói,
Nghe thấy Giản Thành sẽ ở lại với mình, sắc mặt Triệu Hân Hân vốn đã tái nhợt nay càng xanh xao hơn.
“Anh… anh muốn đi sao? Trì Úy, ở thành phố này em chỉ có anh là bạn, bây giờ em bị bệnh, anh… đừng bỏ đi, được không?”
Dưới tình thế cấp bách Triệu Hân Hân nắm lấy tay Mặc Trì Úy, đôi mắt long lanh ngập nước đầy chờ đợi, khiến người khác thật muốn yêu thương.
“Xin lỗi, tôi còn có chuyện, cho nên phải đi, thế này nhé, tôi đồng ý với cô, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô sớm, được không?”
Mặc Trì Úy kéo tay mình ra khỏi tay Triệu Hân Hân.
“Vì sao anh nhất định phải về? Sợ Đường Tâm Nhan tức giận sao? Nếu như anh sợ cô ấy tức giận, em có thể gọi cho cô ấy, em tin cô ấy là một người phụ nữ rất biết quan tâm, lúc em bị bệnh, thật sự cần có anh ở bên cạnh.”
Triệu Hân Hân ngồi dậy một cách khó khăn.
“Hân Hân, cô vẫn luôn là một cô gái hiểu chuyện, sáng ngày mai, tôi sẽ đến thăm cô.”
Mặc Trì Úy nói xong, khoát tay với Giản Thành đang đứng bên cạnh, Giản Thành lập tức hiểu ý sắp xếp cho y tá đẩy Triệu Hân Hân về phòng bệnh,
Mặc Trì Úy không hề chậm trễ, chạy thẳng vào thang máy.
Trong thời gian quy định của Đường Tâm Nhan phải về đến biệt thự, trên đường đi, Mặc Trì Úy đã nhấn chân ga hết nấc.
Anh không biết mình đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ, anh chỉ biết, nửa tiếng này đối với anh quan trọng biết bao nhiêu.
Chương 589: Vợ à, em hiểu lầm rồi
Mặc dù Mặc trì Úy vội vội vàng vàng, nhưng lúc lái xe vào sân, anh vẫn trễ ba phút,
Mặc Trì Úy không thể nhớ rõ bao lâu rồi mình không lái xe nhanh như một tên điên đến thế.
“Vợ tôi đâu?”
Mặc Trì Úy cho rằng, mình nhất định sẽ nhìn Đường Tâm Nhan đang đợi mình ở phòng khách, nhưng lúc anh bước vào, ngoại trừ người giúp việc ra, lại không hề thấy Đường Tâm Nhan đâu cả, điều này khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày.
“Mợ chủ cứ ở mãi trong phòng, không ra ngoài.”
Người giúp việc không biết tại sao Mặc Trì Úy lại hỏi như vậy, nhưng thấy biểu cảm vô cùng sốt ruột kia của anh liền lập tức trả lời.
Trên lầu? Mặc Trì Úy sải bước lớn đẩy cửa ra, xông thẳng vào phòng.
“Anh, anh về rồi?” Thấy Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan rất ngạc nhiên, mình chỉ vạ miệng nói trong vòng nửa tiếng mà thôi.
Nhưng lúc Mặc Trì Úy lại thở hổn hển vội vàng quay về nhà, trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc đến lạ, nhưng không có biểu cảm nào trên mặt cả.
“Em cho anh nửa tiếng, cho nên anh phải nhanh chóng về, vì anh không muốn sau này phòng khách sẽ trở nên vắng vẻ.” Mặc Trì Úy ngồi uống ghế sô pha, không ngừng điều chỉnh lại hơi thở của mình, thực sự quá gấp gáp.
“Tôi đi pha cà phê cho anh.”
Thấy mồ hôi toát đầu trán Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vội vàng nói, đi thẳng ra cửa.
Lúc bước đến gần bên cạnh Mặc Trì Úy, đột nhiên anh nắm chặt lấy cổ tay cô, Đường Tâm Nhan rất kinh ngạc, vẫn không nói gì, Mặc Trì Úy lại kéo mạnh cô ôm vào lòng.
“Anh”
Đường Tâm Nhan được ôm gọn vào lòng, khuôn mặt dần đỏ lên, tim cũng đập thình thịch.
Cô không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không được gần gũi, thân mật với Mặc Trì Úy như thế này.
“Đừng chiến tranh lạnh nữa, được không?”
Cuối cùng Mặc Trì Úy vẫn là người thỏa hiệp trước, chiến tranh lạnh với cô gái này người đau khổ chính là mình thôi.
“Rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và Triệu Hân Hân là gì? Không giải thích rõ, tôi sẽ không cho anh lên giường ngủ.” Đường Tâm Nhan định nhảy ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, nhưng anh bàn tay to lớn của anh đang đặt bên hông mình như một chiếc kiềm sắt giữ chặt lấy cô, khiến cô không có cách nào thoát ra được.
“Anh và Triệu Hân Hân?”
Mặc Trì Úy kinh ngạc, chẳng lẽ gần đây vợ mình cứ lạnh lùng như vậy là vì ghen sao? Ghen với Triệu Hân Hân?
“Hân Hân? Anh còn gọi tên cô ta thân mật như vậy xem ra tôi không nên gọi anh về, nên để anh ở lại bệnh viện, để anh ở đó mà anh anh em em.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy gọi Triệu Hân Hân như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Vì muốn thoát ra khỏi vòng tay của Mặc Trì Úy, móng tay cô đã cào mạnh lên mu bàn tay của anh.
Đột nhiên cảm thấy đau đớn, theo quán tính buông tay ra. Cùng với lúc anh buông tay ra, Đường Tâm Nhan đã nhảy ra khỏi lồng ngực anh.
“Vợ à, có phải là em đang ghen không? Ghen với Hân Hân?” Mặc Trì Úy hỏi, đôi mắt đen láy sâu như đại dương, cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan, anh không hề muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt cô.
“Tôi không có.” Dưới sự chú ý quan sát của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận này lại rất hời hợt, rõ ràng là đang chột dạ.
“Anh và Hân Hân chỉ là bạn. Cô ấy là con gái của một giáo sư, trên trường giáo sư đã giúp đỡ anh rất nhiều, cho nên lần này ông ấy gọi điện cho anh. Anh mới chăm sóc cho Hân Hân, cùng lắm anh chỉ xem cô ấy là em gái mà thôi.
Mặc Trì Úy không muốn để vợ mình tiếp tục hiểu lầm, vội vàng giải thích rõ mối quan hệ mình và Triệu Hân Hân.
Chỉ xem là em gái? Nếu như chỉ đơn giản là em gái thì vì sao cô ta lại có lắc tay giống y đúc mình?
“Mặc Trì Úy, tôi muốn nghe lời nói thật lòng, đừng lừa tôi.”
Trong giọng điệu của Đường Tâm Nhan, mang theo chút van xin.
“Lừa em?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Không hề, anh có thể thề.”
Thấy Mặc Trì Úy nghiêm túc như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Đường Tâm Nhan dần dần biến mất.
Nếu như lời anh ấy nói là thật, vậy chuyện cái lắc tay giải thích thế nào? Cái này là chính anh tự thiết kế thì Triệu Hân Hân sẽ có cơ hội nhận được sao?
“Lắc tay anh tặng cho tôi thật sự chỉ có một cái thôi sao?” Đường Tâm Nhan hỏi thêm lần nữa, cô đã thầm hạ quyết tâm, tối này, nhất định phải làm rõ mọi chuyện.
“Đương nhiên chỉ có một, lắc tay là do anh tự thiết kế, cũng là địch thân mang bản vẽ giao cho phòng làm việc, bảo bọn họ hoàn thành, sao thế?”
Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan hỏi vấn đề này, cho nên trực giác Mặc Trì Úy mách bảo rằng, vấn đề nhất định nằm ở chiếc lắc tay.
“Tôi” Đường Tâm Nhan chần chừ.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên vai cô.
“Phải nói ra hết mọi chuyện, chỉ có như thế chúng ta mới có thể giải quyết được những hiểu lầm, hiểu chưa?” Giọng nói trầm thấp vô cùng quyến rũ vang lên, khiến Đường Tâm Nhan quyết định nói ra.
“Ngày hôm đó tại nhà vệ sinh ở nhà hàng, tôi vô tình gặp Triệu Hân Hân, lắc tay của cô ta giống y đúc tôi, hơn nữa cô ta chắc chắn với tôi rằng, lắc tay đó là do bạn cô ta tặng.”
Lắc tay giống y đúc? Sao có thể như thế được? Lẽ nào
“Vợ ơi, đợi anh gọi điện thoại một lát.”
Mặc Trì Úy đỡ Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lục Tử Thâm.
“Tử Thâm, phòng làm việc chế tạo vòng tay mà cậu giới thiệu cho tôi ấy, tôi muốn biết, rốt cuộc bọn họ có lợi dụng bản thiết kế của tôi mà sản xuất thêm cái nữa không, ngay bây giờ tôi muốn đáp án.”
Mặc Trì Úy vội vàng hỏi.
Lục Tử Thâm nghe thấy giọng điệu sốt ruột của Mặc Trì Úy, lập tức bật dậy.
“Đợi chút, tôi lập tức trả lời anh.”
Chưa đến năm phút sao, Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời.
“Phòng làm việc chế tạo vòng tay đó đã sản xuất ra hai cái, cái còn lại là vòng tay của Triệu Hân Hân.” Mặc Trì Úy đã nhận được câu trả lời cụ thể, liền cúp máy vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
“Vì sao cô ấy lại làm như vậy? Chỉ đơn giản là thích thôi sao? Hơn nữa lại còn trùng hợp nhìn thấy bản thiết kế của anh?” Đường Tâm Nhan nghi ngờ, cô thật sự không hiểu rõ được mục đích của Triệu Hân Hân.
“Vợ à, bây giờ mọi chuyện đã được làm rõ, có phải em nên báo cáo lịch trình ngày hôm nay của em cho người làm chồng như anh đây được không?”
Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan, giọng nói rõ ràng có chút ghen tỵ.
“Lịch trình?” Đường Tâm Nhan nhíu mày.”Cả ngày hôm nay ở phim trường.”
Mặc Trì Úy lắc đầu.
“Anh muốn biết chuyện sau khi rời khỏi phim trường, đương nhiên, bây giờ anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”
Khuôn mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy nở một nụ cười đầy gian ác.
Chương 590: Đã đến lúc bù đắp rồi
“Chuyện quan trọng? Cái gì? Đừng nói là anh lại định tới bệnh viện thăm Triệu Hân Hân đấy nhé?”
Mặc dù hiểu lầm đã được giải quyết rồi, nhưng Đường Tâm Nhan cũng vẫn không hy vọng Mặc Trì Úy đi thăm Triệu Hân Hân ở thời điểm này.
Mặc Trì Úy lắc đầu, đôi mắt nóng rực lửa, dán chặt ánh nhìn lên người Đường Tâm Nhan.
“Tối ngày hôm nay tất cả thời gian của anh, đều là của em.” Mặc Trì Úy vừa nói xong câu này, liền kéo Đường Tâm Nhân ngã xuống sô pha.
“Anh muốn làm gì?” Nhìn thấy thời gian này, Đường Tâm Nhan mới chú ý tới, sự nóng bỏng nơi đáy mắt của Mặc Trì Úy. Giống như ở giây tiếp theo, sẽ để bản thân đốt cháy trong lửa nóng hoàn toàn.
“Cô gái, anh vốn đã làm hòa thượng bao nhiêu lâu như vậy rồi, em tưởng rằng anh sẽ tiếp tục như thế sao?” Bàn tay to vừa vặn của Mặc Trì Úy khiêu khích cái cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan căn bản còn chưa kịp có bất kì phản ứng nào, đôi môi của Mặc Trì Úy đã bịt chặt cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô, chiếc lưỡi nóng rực tùy ý cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép chặt.
Những nụ hôn nồng nhiệt như mưa rền gió dữ khiến Đường Tâm Nhan có chút choáng ngợp, những lời nũng nịu và dịu dàng từ đôi môi đỏ mọng của cô thốt ra.
Khi cô một lần nữa phản ứng lại được thì Mặc Trì Úy đã lại ôm cô lên giường, bàn tay to lớn mang theo khí thế nóng rực nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo trên người cô.
Làn da hồng hào bởi vì đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh đã rùng mình không biết bao nhiêu lần.
“Không được phép hiểu lầm anh nữa, biết chưa?”
Âm giọng khàn khàn không phóng thích được hoàn toàn cảm xúc của Mạc Trì Úy vang lên kề sát bên tai của Đường Tâm Nhan.
“Em ưm” Mặc Trì Úy căn bản cũng chẳng để cho Đường Tâm Nhan bất kì cơ hội nào để phản ứng lại, bịt chặt đôi môi mỏng của cô thêm một lần nữa.
Không giống như vừa nãy điên cuồng ở sô pha, nụ hôn hiện tại tuy nóng bỏng nhưng lại không mất đi sự dịu dàng, đặc biệt là đầu lưỡi của Mặc Trì Úy lại càng thêm điêu luyện, vô cùng khiêu khích miêu tả đường nét đôi môi của Đường Tâm Nhan.
Động tác quyến rũ như vậy khiến cho Đường Tâm Nhan khó thở hết lần này đến lần khác.
Hơi thở thô bạo của người đàn ông cùng sự hờn dỗi của người phụ nữ hòa quyện vào với nhau tạo thành một giai điệu đẹp đẽ tràn ngập mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Một lúc lâu sau đó, Đường Tâm Nhan toàn thân yếu ớt nằm trên giường, trên tấm da thịt hồng phấn đầy ắp những dấu hôn lớn nhỏ đậm nhạt không đồng nhất.
Mặc Trì Úy đặt từng cái hôn nồng nhiệt lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, sau đó mới lật người xuống giường rồi bước vào phòng tắm.
Qua một lúc sau, anh cầm một chiếc khăn mặt ấm trong tay bước tới bên cạnh Đường Tâm Nhan.
Cảm giác được Mặc Trì Úy đang nhẹ nhàng xoa nắn thân thể của mình, Đường Tâm Nhan thật sự rất xấu hổ, nhưng cô lại không còn chút sức lực nào để mà đẩy anh ra.
Khi Mặc Trì Úy lật người muốn lau mặt chính diện cơ thể của Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan liền đỏ mặt ngượng ngùng, nhanh chóng kéo chiếc chăn bên cạnh, ôm chặt trong lòng.
“Cô gái, thân thể của em còn chỗ nào là anh chưa nhìn, chưa hôn qua đâu?” Âm giọng của Mặc Trì Úy đong đầy sự ấm áp, vang tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Đừng, đừng nói nữa, em, em vào phòng tắm, em tự rửa là được rồi.”
Đường Tâm Nhan xấu hổ thiếu điều tìm hố đất chui xuống, cô nhanh chóng dùng chăn quấn chặt quanh người, mặc dù mệt lã chỉ muốn đi ngủ, nhưng cô vẫn cố gắng gồng thân thể yếu ớt đi vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lộ ra một nụ cười sủng ái vô cùng.
“Tinh”, đột nhiên điện thoại kêu tinh một tiếng khiến Mặc Trì Úy thu lại ánh mắt, anh nhìn lướt qua số điện thoại, đôi mày cau chặt lại.