• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (2 Viewers)

  • Chương 601-607

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 601-607 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 601: Tâm tư của Phượng Cừ


Mặc Trì Úy chậm rãi xoay người.


“Nếu không phải người phụ nữ của tôi thích đóng phim, sao tôi có thể để cô ấy phải vất vả đến phim trường như vậy được chứ?” Chỉ khi nhắc tới người phụ nữ của mình, khuôn mặt Mặc Trì Úy mới ánh lên một nụ cười dịu dàng.


“Bố đã thu dọn xong rồi, lát nữa chúng ta đi dạo cùng ông ấy, em nhớ trước kia chúng ta đã từng đi rất nhiều nơi, em chưa hề quên.”


Nghĩ đến những nơi sắp đi, Triệu Hân Hân tràn đầy hưng phấn, thậm chí còn có chút kích động.


“Cô cũng đi sao?” Mặc Trì Úy mở miệng hỏi, anh cũng đã nghĩ tới, đột nhiên giáo sư Triệu lại muốn ra ngoài đi dạo, chắc chắn là ý của Triệu Hân Hân.


Nếu không thì người luôn thích nghiên cứu như giáo sư Triệu sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy được chứ?


“Được rồi, cùng đi đi, có thể chăm sóc giáo sư Triệu trên đường đi, người làm con gái như cô chăm sóc chắc sẽ cẩn thận hơn tôi.”


Mặc Trì Úy nhẹ nhàng bâng quơ nói, cẩn thận tránh đi sự động chạm của Triệu Hân Hân.


“Trì Úy, có phải anh có hiểu lầm gì với em không? Nếu vì chuyện đêm qua mà anh không vui thì anh cho em xin lỗi, đêm qua em uống nhiều quá cho nên mới nói năng linh tinh, anh đừng hiểu lầm.”


Cho rằng Mặc Trì Úy hết lần này đến lần khác lảng tránh cô ta là vì chuyện đêm qua cho nên Triệu Hân Hân mới sốt ruột giải thích, không muốn Mặc Trì Úy đối xử với mình lạnh nhạt như vậy nữa.


“Chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, tôi đi xem giáo sư Triệu.” Nói rồi, liền trực tiếp đi vào phòng khách.





Đường Tâm Nhan tươi cười đi vào phim trường, Cố Nhiễm Nhiễm đi vào trước cô, thấy bộ dáng vui vẻ tràn đầy sức sống của Đường Tâm Nhan thì không khỏi thở phào một hơi.


“Xem ra đêm qua tổng giám đốc Mặc hầu hạ vợ rất tốt nhỉ, nếu không thì sao hôm nay bà Mặc lại tươi cười vui vẻ như vậy chứ?”


Cố Nhiễm Nhiễm buông công việc trong tay xuống, giọng nói đầy trêu chọc.


“Nhiễm Nhiễm, đừng có trêu tớ.”


Bị Cố Nhiễm Nhiễm trêu chọc, khuôn mặt nhỏ của Đường Tâm Nhan có chút mất tự nhiên.


“Tớ đâu có trêu cậu chứ? Điều tớ nói không phải sự thật sao?” Khó khăn lắm mới thấy được dáng vẻ thẹn thùng của Đường Tâm Nhan, chị em tốt như Cố Nhiễm Nhiễm sao có thể bỏ lỡ cơ hội đùa giỡn cô được chứ?


“Nhiễm Nhiễm, Tâm Nhan đã xấu hổ lắm rồi, đừng nói nữa.”


Phượng cừ đột nhiên cất giọng nói, âm thanh vô cùng lạnh lẽo.


Giọng điệu anh ấy lạnh băng khiến Cố Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ, có điều khi cô ấy thấy ánh mắt Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan khi cô đi vào phim trường luôn dán chặt không rời, Cố Nhiễm Nhiễm không khỏi nhíu mày.


Chẳng lẽ… Phượng Cừ thích Đường Tâm Nhan?


“Phượng Cừ, chị em chúng tôi nói đùa chút thôi, hơn nữa tôi tin là Mặc Trì Úy rất yêu thương Đường Tâm Nhan, thân là bạn của cô ấy, anh cũng sẽ vui mừng thay cho cô ấy, đúng không?”


Cố Nhiễm Nhiễm thử nói một câu.


Phượng Cừ hít sâu một hơi.


“Đương nhiên là tôi vui mừng thay cho cô ấy rồi.”


Tuy rằng vẻ mặt tươi cười nhưng Cố Nhiễm Nhiễm lại nghe ra khi Phượng cừ nói câu này lại có vẻ rất không cam lòng.


Xem ra có thời gian cô ấy phải ở bên cạnh Đường Tâm Nhan, nếu không… có lẽ sẽ xảy ra chuyện.


Hai người thay hí phục xong, khớp lời một chút, sau đó chính thức tiến hành quay.


Nhiệm vụ hôm nay vô cùng quan trọng, hai người phải chuyển cảnh nhiều lần, cường độ quay rất cao, Đường Tâm Nhan đêm hôm qua trải qua cảnh tình cảm mãnh liệt hôm nay lại có chút cảm giác gánh nặng.


“Muốn uống chút nước hay ăn gì đó không?”


Cảm giác Đường Tâm Nhan có chút kiệt sức, Cố Nhiễm Nhiễm nhân lúc nghỉ ngơi chuyển cảnh chạy tới trước mặt cô hỏi.


“Ăn chút gì đi, nếu không lát nữa sẽ không có sức đâu.”


Đường Tâm Nhan không thích ăn vặt nhưng vẫn nhận lấy sô cô la.


Bởi vì cường độ quay rất lớn, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, nên Phượng Cừ vẫn luôn tìm cơ hội để nói chuyện kịch bản với Đường Tâm Nhan, nhưng mỗi lần đạo diễn tuyên bố chuyển cảnh thì Cố Nhiễm Nhiễm lại tới bên cạnh Đường Tâm Nhan, khiến cho Phượng Cừ không thể có cơ hội tới gần Đường Tâm Nhan.


“Từ bỏ đi, cô ấy không thuộc về anh đâu.”


Người đại diện cũng như anh em tốt nhiều năm của Phượng Cừ, Tiểu Trịnh hiểu rõ Phượng Cừ đã có tình cảm với Đường Tâm Nhan, không muốn anh ấy phải chịu khổ, Tiểu Trịnh vội nói, hy vọng có thể khiến Phượng Cừ từ bỏ hy vọng, chấm dứt tình cảm với Đường Tâm Nhan.


Phượng Cừ nhẹ nhàng thở dài một hơi.


“Đã có tình cảm rồi sao có thể dễ dàng thu lại được chứ? Có điều, anh yên tâm đi, tôi tự biết làm thế nào, sẽ không để ai làm tổn thương mình, cũng sẽ không làm chính mình bị tổn thương.”


Nói xong câu này, Phượng Cừ đi thẳng tới trước mặt Đường Tâm Nhan, trong tay cầm theo một túi đựng đầy đồ ăn vặt.


“Ăn thêm một chút đi, nhiệm vụ hôm nay rất quan trọng, không có sức khỏe thì không thể hoàn thành được công việc đâu.” Phượng Cừ đưa túi đồ ăn vặt tới trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Đều là những món tôi tự mình chọn, sẽ không khiến cô bị béo phì đâu, chuyện giữ gìn vóc dáng của diễn viên nữ, tôi hiểu rất rõ.”


Thấy Đường Tâm Nhan do dự không muốn nhận, Phượng Cừ lại nói tiếp.


“Vậy… cảm ơn anh, tôi cầm lên xe ăn.”


Cứ cảm thấy ánh mắt Phượng Cừ nhìn mình hôm nay có chút kỳ lạ, Đường Tâm Nhan sau khi nhận lấy túi đồ, lập tức đi tới phía xe của Cố Nhiễm Nhiễm.


“Đây là cái gì?” Cố Nhiễm Nhiễm đi từ trong nhà vệ sinh ra, vừa lên xe đã thấy Đường Tâm Nhan cầm trong tay một túi đồ.


“Là Phượng Cừ chuẩn bị, cậu ăn chút đi, sẽ không bị béo phì đâu.”


Đường Tâm Nhan cười nói.


Phượng Cừ chuẩn bị? Cố Nhiễm Nhiễm vừa đi nhà vệ sinh một chút mà anh ấy đã tìm cơ hội tiếp xúc với Đường Tâm Nhan rồi, xem ra có thời gian Cố Nhiễm Nhiễm phải nói chuyện rõ ràng với anh ấy mới được.


Nghỉ ngơi một lúc, Đường Tâm Nhan lại quay lại phim trường, bởi vì buổi chiều đa số nội dung phim đều là diễn cùng vai phụ nên Phượng Cừ không có cơ hội gặp mặt Đường Tâm Nhan.


Mãi tới chín giờ tối, Đường Tâm Nhan mới quay phim xong, thể xác và tinh thần mệt mỏi, cô vô lực ngồi trên ghế.


“Ngày mai phải tới Mỹ quay, cậu có nói với Mặc Trì Úy chưa?” Cố Nhiễm Nhiễm mang nước ấm tới cho Đường Tâm Nhan, cô ấy nhẹ giọng hỏi.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi.


“Vẫn chưa nói, có điều cậu yên tâm đi, nếu anh ấy ngăn cản tớ sẽ tìm cách thuyết phục anh ấy.”


Trong lòng Đường Tâm Nhan cũng có chút bất an, vốn dĩ cô cũng đã chuẩn bị từ từ nói cho Mặc Trì Úy rồi nhưng không ngờ cảnh quay ở nước ngoài lại bị đẩy lên trước.


Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.


“Mười giờ sáng mai tớ chờ cậu ở sân bay.”


Đường Tâm Nhan ra dấu ok, sau đó ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


Chương 602: Cô Triệu, đóng phim là nghề chính của tôi


Vốn dĩ Phượng Cừ muốn đưa Đường Tâm Nhan về nhà nhưng lại bị Cố Nhiễm Nhiễm quả quyết từ chối.


“Phượng Cừ, tôi là người đại diện của Tâm Nhan, hôm nay tôi không có việc gì, anh cũng đã quay phim cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi.”


Thái độ Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng kiên quyết, tuy rằng cô ấy không thích Mặc Trì Úy lắm nhưng cũng không muốn để người đàn ông khác có cơ hội thừa nước đục thả câu, dù sao thì hạnh phúc của chị em tốt của cô ấy mới là quan trọng nhất.


“Nhiễm Nhiễm, cô…” Phượng Cừ thấy Cố Nhiễm Nhiễm từ chối kịch liệt như vật, ánh mắt anh ấy lộ ra vẻ chua xót.


Cố Nhiễm Nhiễm đi tới trước mặt Phượng Cừ.


“Tâm Nhan rất ưu tú, nhưng anh đừng quên, cô ấy đã có chồng, mặc dù có thể nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi được mối quan hệ của họ, cho nên anh đừng có tự làm khó chính mình, nếu không người phải chịu tổn thương chính là anh đấy.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói vài câu đầy thấm thía, sau đó mới xoay người lên xe, nhanh chóng rời đi.


Bởi vì quá mệt mỏi, nên xe đã dừng trước cửa biệt thự, Đường Tâm Nhan vẫn chưa mở mắt.


Vì để Đường Tâm Nhan có thể trở về nghỉ ngơi cho tốt, Cố Nhiễm Nhiễm đành vỗ nhẹ bả vai cô.


“Về đến nhà rồi sao?”


Đường Tâm Nhan bị đánh thức, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên vẻ mặt vẫn mơ hồ, đôi mắt phượng đầy mê man.


“Về đến nhà rồi.”


Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.


Đường Tâm Nhan mở cửa sổ xe, thấy không khí trong lòng bên ngoài, quả nhiên là đã về đến nhà.


Cô nhanh chóng mở cửa xe, còn chưa kịp xuống xe đã thấy xe của Mặc Trì Úy dừng trước cửa biệt thự.


“Người đàn ông của cậu về rồi kìa.”


Cố Nhiễm Nhiễm không chút xa lạ với chiếc xe thể thao số lượng có hạn trên thế giới của Mặc Trì Úy, cho nên khi nhìn thấy xe, cô ấy lập tức trêu chọc Đường Tâm Nhan.


Đối mặt với sự trêu chọc của người chị em tốt, khuôn mặt Đường Tâm Nhan lộ ra một nụ cười vui vẻ.


Cô nhanh chóng nhảy xuống xe.


Cửa xe Mặc Trì Úy bị mở ra, người xuống xe đầu tiên là giáo sư Triệu, điều này khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ.


Chẳng lẽ Mặc Trì Úy không ở trên xe? Nếu không anh ấy hẳn là phải đỡ giáo sư Triệu xuống xe chứ?


Đường Tâm Nhan tràn đầy nghi hoặc, vội vàng bước tới xe Mặc Trì Úy.


Thế nhưng điều cô không ngờ tới chính là, vừa mới bước tới gần xe, cô lập tức nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy ôm Triệu Hân Hân xuống xe.


“Cô ấy… làm sao vậy?” Đường Tâm Nhan vội vàng chạy lên, có chút sốt sắng hỏi.


Mặc Trì Úy nhẹ nhàng thở dài một hơi.


“Chân bị thương, hiện giờ không thể đi được.”


Không hiểu vì sao nhìn thấy Triệu Hân Hân được Mặc Trì Úy ôm trong lòng, Đường Tâm Nhan lại cảm giác rõ ràng cô ta đang cố tình diễn một vở kịch.


Người phụ nữ này không làm trong giới giải trí thật đúng là một thiếu sót lớn của giới giải trí.


“Để người giúp việc đỡ cô ấy về phòng đi, anh ôm cô ấy như vậy nếu để phóng viên chụp lại dựng chuyện thì cũng ảnh hưởng tới danh dự của cô Triệu, dù sao thì người ta cũng chưa có bạn trai.”


Đường Tâm Nhan thấy lông mi của Triệu Hân Hân thỉnh thoảng lại khẽ động, cô lập tức mở miệng nói, sâu trong đáy mắt ánh lên chút giảo hoạt sắc bén.


“Em gọi người giúp việc.” Thấy Mặc Trì Úy không phản đối đề nghị của mình, Đường Tâm Nhan lập tức gọi hai người giúp việc tới.


Khi người giúp việc định đỡ Triệu Hân Hân, cô ta đột nhiên mở mắt.


“Trì Úy, em… em rất đau, không thể đi được.”


Triệu Hân Hân giơ tay quàng lấy cổ Mặc Trì Úy, nhìn anh với vẻ mặt đáng thương.


Thấy Triệu Hân Hân rõ ràng đang diễn kịch, khóe môi Đường Tâm Nhan cong lên một nụ cười trào phúng.


“Cô Triệu, tôi là diễn viên, bình thường tôi thích nhất là quan sát vẻ mặt của người khác, cho nên tôi rất rõ ràng chân của cô bị thương cũng không đến nỗi nghiêm trọng như biểu hiện của cô.”


Đường Tâm Nhan trực tiếp vạch trần tâm tư của Triệu Hân Hân.


“Tâm Nhan…” Giáo sư Triệu đứng ở bên cạnh không muốn con gái mình bị xấu mặt, vội vàng đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.


Đối với giáo sư Triệu, Đường Tâm Nhan vẫn rất tôn trọng ông ta.


“Có thể để Trì Úy ôm Hân Hân về phòng được không? Xem như tôi… xin cô.” Giọng nói của giáo sư Triệu rất nhỏ, chỉ có Đường Tâm Nhan có thể nghe được.


Nhìn một ông lão đức cao vọng trọng vì con gái mà phải ăn nói khép nép như vậy, Đường Tâm Nhan không khỏi bất đắc dĩ thở dài một hơi.


“Ôm cô ta vào đi, chỉ có một lần này thôi.”


Đôi mắt Phượng của Đường Tâm Nhan khẽ liếc nhìn về phía Mặc Trì Úy.


Nếu không phải Triệu Hân Hân cứ bám lấy cổ anh thì Mặc Trì Úy đã đưa cô ta cho người giúp việc từ lâu rồi.


Thấy dáng vẻ Mặc Trì Úy ôm lấy Triệu Hân Hân, lông mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại.


“Giáo sư Triệu, nếu ông cứ tiếp tục dung túng cho con gái mình, cuối cùng người mất mặt vẫn là cô ta thôi.” Đường Tâm Nhan thâm sâu nói.


“Tâm Nhan, tớ đi trước đây, đừng quên chuyến bay mười giờ sáng mai.”


Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò vài câu sau đó lái xe rời đi.


Đường Tâm Nhan đi thẳng vào phòng khách.





Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Triệu Hân Hân về phòng.


“Trì Úy, xin lỗi anh, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.” Triệu Hân Hân ngồi ở đầu giường, vẻ mặt áy náy nhìn Mặc Trì Úy.


Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy khẽ gợn lên.


“Tôi đã liên lạc với công ty của cô, tổng giám đốc của cô cũng cho rằng một cô gái làm việc ở đây sẽ rất vất vả cho nên không lâu sau sẽ điều cô đi.”


Mặc Trì Úy ở miệng nói.


“Cái gì? Điều em đi?” Nghe thấy vậy, Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, nếu bị điều đi, mọi kế hoạch của cô ta không phải đều đổ sông đổ bể sao?


“Đương nhiên, tổng giám đốc của cô cũng đã đồng ý với tôi, để cô nghỉ ngơi dưỡng thương mấy ngày, mấy hôm nữa tôi đưa cô ra sân bay.”


Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp đi thẳng ra cửa.


“Em sẽ không đi đâu.”


Triệu Hân Hân kiên quyết nói, giọng nói vang đến bên tai Mặc Trì Úy nhưng anh lại không chút nào để ý.


Mặc Trì Úy trở về phòng, thấy Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị hành lý, anh không khỏi đi tới bên cạnh cô, ôm cô vào lòng mình.


“Em muốn đi đâu thế? Muốn để anh đi bắt vợ bỏ trốn sao?” Mặc Trì Úy trêu chọc nói giỡn bên tai Đường Tâm Nhan, hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai mẫn cảm của cô.


“Em…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, xoay người đối diện với Mặc Trì Úy.


“Kế hoạch quay phim của bọn em có chút thay đổi, cho nên ngày mai em và Nhiễm Nhiễm phải tới nước Mỹ quay cùng đoàn phim, anh… sẽ không ngăn cản em, đúng không?”


Đường Tâm Nhan thử hỏi, đôi mắt long lanh của cô dán chặt lên người Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy nâng cằm Đường Tâm Nhan lên.


“Nếu anh không đồng ý thì em sẽ không đi sao?”


Đối mặt với vấn đề của Mặc Trì Úy, trong lòng Đường Tâm Nhan có chút lo lắng, lẽ nào… anh muốn ngăn cản cô?


“Chồng à, em biết, anh sẽ không ngăn cản em đúng không?” Vì muốn Mặc Trì Úy đồng ý với mình, cánh tay mềm mại trắng nõn như tuyết của Đường Tâm Nhan ôm lấy cổ Mặc Trì Úy, tràn đầy quyến rũ và mị hoặc.


Chương 603: Vợ à, ra nước ngoài sẽ phải trả giá lớn đấy


Đường Tâm Nhan dịu dàng làm nũng khiến Mặc Trì Úy không cách nào kháng cự, đặc biệt là mùi hương nhàn nhạt trên người cô khiến Mặc Trì Úy không cách nào cưỡng lại được.


“Có thể đi.”


Cuối cùng cũng nghe được đáp án mà cô luôn mong chờ, Đường Tâm Nhan hưng phấn đến nỗi suýt nữa nhảy dựng lên.


Nhưng mà…


“Nhưng mà…” Nghe thấy hai chữ này, trong chớp mắt cái miệng nhỏ khẽ chu lên, cô biết ngay là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy mà.


“Nhưng cái gì? Anh nói đi?”


Đôi mắt Đường Tâm Nhan long lanh, tràn đầy mong chờ nhìn Mặc Trì Úy.


Thấy vẻ mặt tươi cười hào hứng của Đường Tâm Nhan, đôi mắt tà mị của Mặc Trì Úy khẽ nheo lại, đáy mắt ánh lên một ngọn lửa hừng hực.


“Tối hôm nay, em… không cần ngủ đâu.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy ôm ngang người Đường Tâm Nhan vào lòng, không nói nhiều đi thẳng tới phía giường lớn.


“Em còn chưa sắp xếp hành lý…” Từ xong còn chưa kịp nói ra, Mặc Trì Úy đã vội vàng đè lên người cô, giữa hai người không còn một khe hở.


Đôi môi đỏ kiểu diễm trong nháy máy bị Mặc Trì Úy hôn lên.


Môi lưỡi quấn quýt mê hoặc Đường Tâm Nhan khiến cả người cô run lên.


“Ưm… a…” Đôi môi đỏ mọng của cô ngân nga từng tiếng rên.


Mặc Trì Úy nhìn đôi mắt sáng rực của Đường Tâm Nhan, vừa dịu dàng lại vừa nồng cháy.


“Cô gái, mau hoàn hồn lại đi.” Giọng nói trầm khàn của Mặc Trì Úy vang lên, phả vào tai Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan bị hôn đến choáng váng đầu óc, mãi cho đến khi nghe được giọng nói tà mị của Mặc Trì Úy cô mới bừng tỉnh.


Khuôn mặt nhỏ hồng hào, đôi mắt to ngập nước, quyến rũ mê người, Mặc Trì Úy có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô nóng lên, hòa vào cùng một chỗ.


“Anh… anh lên rồi.”


Đường Tâm Nhan vẫn luôn bị Mặc Trì Úy đè dưới thân, cô cảm thấy vô cùng ngượng ngừng, thử động đậy thân thể nhưng không ngờ lại càng khơi dậy dục vọng của Mặc Trì Úy hơn, không thể nghi ngờ, sự chuyển động của cô như một đòn quyến rũ trí mạng.


“Cô gái, em đúng là yêu tinh.” Mặc Trì Úy không hề cho Đường Tâm Nhan bất kỳ cơ hội nào, anh điên cuồng hôn cô như bão táp, nuốt chửng mọi ý thức của cô.


Mỗi một lần dùng sức va chạm lại khiến Đường Tâm Nhan không ngừng thở dốc.


Hết lần này đến lần khác Đường Tâm Nhan bị Mặc Trì Úy “tra tấn” trong giấc ngủ.


Nhìn cô rúc vào lòng minh, khuôn mặt vẫn còn ánh lên nụ cười, đáy lòng Mặc Trì Úy dâng lên chút rối rắm và hoang mang.


Bàn tay to của anh vuốt ve má cô, đôi má hồng hào, mềm mại khiến anh quyến luyến không nỡ rời.


Tiếng chuông đồng hồ báo thức kêu lên khiến Đường Tâm Nhan tỉnh giấc.


May mà đêm qua cô kịp đặt đồng hồ báo thức, nếu không hôm nay sẽ ngủ như chết, không kịp lên máy bay mất.


Cô nhanh chóng ngồi dậy.


“A…” Vừa mới ngồi dậy, Đường Tâm Nhan kêu lên một tiếng, cơ thể rã rời khiến cô nhíu chặt mày lại.


Eo của mình?


Tâm Nhan thử cử động một chút, bên hông đau nhức khiến cô suýt nữa bật ra vài câu mắng chửi.


Đồ đàn ông xấu xa, may mà cô ra nước ngoài đóng phim, tạm thời có thể tách anh ra, nếu không… nếu không eo cô sẽ bị anh nghiền nát mất.


Trong lòng Đường Tâm Nhan không ngừng mắng chửi Mặc Trì Úy hàng trăm hàng ngàn lần.


Qua một lúc lâu, cô mới xuống được giường, chạy vọt vào phòng tắm, xả một chậu nước ấm tắm mới khiến cơ thể cô giảm đau nhức.


Cô nhanh chóng thay quần áo, nghĩ phải ngồi may bay mười mấy tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan lại có chút đau đầu.


Thời gian cấp bách, Đường Tâm Nhan chạy tới phòng con trai trước, thấy con trai còn đang ngủ say, trong lòng cô có chút luyến tiếc.


Con trai, xin lỗi, mẹ phải đi ra nước ngoài làm việc, có lẽ phải một tháng sau mới có thể trở về, đến lúc mẹ về, con cũng đã được hơn ba tháng rồi, mẹ sẽ nhớ con lắm.


Đường Tâm Nhan lưu luyến không nỡ rời, khẽ hôn lên má con trai sau đó gọi người giúp việc vào, dặn dò rất nhiều, mãi cho tới khi người giúp việc đảm bảo đã nhớ kỹ Đường Tâm Nhan mới yên tâm rời khỏi phòng con trai.


Nghĩ tới đêm qua còn chưa kịp thu dọn hành lý đã bị Mặc Trì Úy ôm lên giường, Đường Tâm Nhan lại trở về phòng.


Ô? Ai đã thu dọn hành lý rồi?


Đường Tâm Nhan nhìn rương hành lý của mình đã được xếp sẵn ở đầu giường, cô có chút bất ngờ, khi mở ra, thấy quần áo bên trong đã chỉnh tề, còn có vài món đồ sinh hoạt thiết yếu, vẻ mặt Đường Tâm Nhan không khỏi kinh ngạc.


Lẽ nào là Mặc Trì Úy? Anh… anh là một người dũng mãnh trên thương trường như vậy, sao lại giúp cô sắp xếp hành lý chứ?


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan nghi hoặc, có điều cô không thể không thừa nhận, rương hành lý này được sắp xếp còn tốt hơn so với cô nghĩ.


“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”


Người giúp việc gõ cửa phòng, nhẹ giọng nói.


Đường Tâm Nhan gật đầu, trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng, người giúp việc cầm hành lý giúp cô, cùng nhau xuống lầu.


“Anh… sao anh không đến công ty?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên sô pha, nhàn nhã đọc báo, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ.


Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm, đôi mắt đen nhánh khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan hơi ánh lên một tia sáng.


“Vợ muốn ra nước ngoài, chồng đương nhiên phải đưa tới sân bay rồi, không phải sao?” Mặc Trì Úy đứng lên, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên, không nói thêm gì khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.


Đúng lúc này Triệu Hân Hân vừa ra khỏi phòng chứng kiến cảnh tượng này.


Trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ, có điều nghĩ tới một tháng tiếp theo Đường Tâm Nhan ở nước ngoài, cô ta có cơ hội tiếp xúc với Mặc Trì Úy nhiều hơn, vẻ mặt cô ta không khỏi lộ ra một nụ cười gian xảo.


“Tâm Nhan, sao đột nhiên lại phải ra nước ngoài quay thế?”


Vì chân Triệu Hân Hân bị thương nên khập khiễng đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.


Nhìn thấy ánh mắt Triệu Hân Hân lộ ra vẻ vui sướng rõ ràng khi mình phải rời đi, đôi môi đỏ kiều diễm của Đường Tâm Nhan không khỏi cong lên.


“Kế hoạch quay phim đột nhiên thay đổi cho nên phải đến Mỹ, có điều tôi nghe nói cô Triệu cũng sẽ bị công ty ở Mỹ triệu hồi về, như vậy thì chúng ta lại có cơ hội gặp nhau ở Mỹ rồi, đến lúc đó có khi phải nhờ cô Triệu dẫn đường cho tôi đấy.”


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói.


“Tôi không hề có quyết định phải về nước.” Triệu Hân Hân vui sướng nói.


Đường Tâm Nhan nhún vai, ánh mắt nhìn lướt qua Triệu Hân Hân, cuối cùng dừng trên người Mặc Trì Úy.


“Tôi tin tưởng mọi chuyện có ra sao là do con người mà thôi, chồng à, anh nói xem?” Một câu hai nghĩa khiến đôi mắt Mặc Trì Úy ánh lên một tia sắc bén.


“Đương nhiên, mọi chuyện đều do con người cả.”


Chương 604: Cô Triệu, tôi chờ cô ở nước Mỹ


Khi ăn bữa sáng, Mặc Trì Úy vẫn luôn dặn dò Đường Tâm Nhan, tới nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt, những lời dặn dò như vậy khiến cho Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ.


Có điều nghĩ tới Đường Tâm Nhan sắp phải rời đi, cô ta lại kiềm chế tức giận trong lòng.


Ăn bữa sáng xong, Đường Tâm Nhan chơi cùng con trai một lúc, sau đó mới đi ra đại sảnh.


Người giúp việc đã mang hành lý lên xe giúp cô.


“Nếu anh có việc thì cứ để tài xế đưa em đi, dù sao thì Nhiễm Nhiễm cũng chờ em ở sân bay.”


Đường Tâm Nhan không muốn vì chuyện của mình mà khiến Mặc Trì Úy phải trì hoãn công việc, vẻ mặt chu đáo, dịu dàng nói.


“Vợ anh quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì khác.” Mặc Trì Úy mở cửa xe, đỡ Đường Tâm Nhan lên xe, sau đó mới ngồi lên bên cạnh cô.


“Tâm Nhan, thuận buồm xuôi gió nhé.”


Triệu Hân Hân cũng đi ra đại sảnh, nở nụ cười tươi với Đường Tâm Nhan.


Sao Đường Tâm Nhan có thể không biết lúc này trong lòng Triệu Hân Hân đang vui sướng đến thế nào chứ?


“Tôi đợi cô ở nước Mỹ, cô Triệu, tôi tin là tôi sẽ không phải chờ lâu đâu, còn nữa… có một số chuyện không cần phải cố chấp làm, nếu không cô sẽ hối hận đấy.”


Đường Tâm Nhan nói một câu đầy thâm ý, sau đó mới đóng cửa lại.


“Lái xe.” Mặc Trì Úy ra lệnh cho tài xế, tài xế ngay lập tức khởi động xe rời khỏi biệt thự.


Nhìn chiếc xe đi xa, nụ cười trên mặt Triệu Hân Hân càng thêm xán lạn.


Cô ta kéo đôi chân bị thương đi về đại sảnh.


“Bố, kế hoạch của bố sắp thành công rồi, con… con sắp được ở bên Trì Úy rồi.” Triệu Hân Hân đi tới trước mặt giáo sư Triệu, vui vẻ nói.


Nhìn cô ta như một đứa trẻ, hưng phấn đến nhảy dựng lên, vẻ mặt giáo sư Triệu lại có chút bất an.


Ông ta hiểu Mặc Trì Úy, sao anh có thể để kế hoạch của con gái ông ta dễ dàng thành công được?


“Bố, bố làm sao vậy? Lẽ nào bố không thấy mừng cho con sao?”


Nhìn thấy mặt bố mình không có chút biểu cảm gì, Triệu Hân Hân nhíu chặt mày lại.


Cô ta nhẹ nhàng thở dài một hơi.


“Hân Hân, từ bỏ đi, cậu ta không coi trọng con, hơn nữa, dù con có trở thành người phụ nữ của cậu ta thì cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu, đến cuối cùng người phải chịu khổ vẫn là con thôi.”


Lời nói của giáo sư Triệu vô cùng thấm thía, hy vọng con gái mình sẽ từ bỏ hết những kế hoạch và suy nghĩ viển vông này đi.


“Hân Hân, chúng ta trở về thôi.”


“Trở về? Vốn dĩ khi nghe được giáo sư Triệu khuyên cô ta từ bỏ kế hoạch, cô ta đã tức giận rồi, hiện giờ nghe được hai chữ này, Triệu Hân Hân lại càng tức giận hơn.


“Bố, bố làm con quá thất vọng, hiện giờ ngay cả ông trời cũng giúp con, sao con có thể trở về được? Tóm lại bố đừng có phá hỏng kế hoạch của con, nếu không con sẽ không tha thứ cho bố đâu.” Nói xong câu này, Triệu Hân Hân thẳng thừng bỏ về phòng.


Nhìn bóng dáng con gái rời đi, vẻ mặt giáo sư Triệu bất đắc dĩ thở dài.





“Chồng thân yêu, em đã nhớ kỹ lời dặn dò của anh rồi, không cần lặp đi lặp lại nữa đâu.”


Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt bất đắc dĩ.


Từ khi rời khỏi biệt thự, Mặc Trì Úy vẫn luôn không ngừng dặn dò cô suốt dọc đường.


Người đàn ông này trước nay không phải quý trọng lời nói như vàng sao? Sao đột nhiên hôm nay lại càm ràm như bà mẹ chồng khó tính vậy chứ?


“Kiếp trước anh nhất định là mẹ của gà mẹ.”


Khi Đường Tâm Nhan nói những lời này, ánh mắt trong suốt của cô hiện lên một tia giảo hoạt.


Mẹ của gà mẹ? Mặc Trì Úy khẽ nhíu mày, anh không hiểu mấy chữ này lắm.


Khóe môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên một nụ cười gian xảo.


“Mẹ chồng.”


Nói xong câu này cô không khỏi bật cười.


Cuộc đời anh lần đầu tiên bị một cô gái nói là mẹ chồng, con ngươi đen láy của Mặc Trì Úy hiện lên một tia tà ác.


Anh đột nhiên đẩy Đường Tâm Nhan vào ghế dựa.


“Dù sao cũng còn một lát nữa mới tới sân bay, anh không ngại làm chút chuyện đâu, dù sao thì thời gian chờ đợi cũng nhàm chán.”


Mặc Trì Úy khẽ nâng chiếc cằm tinh xảo của Đường Tâm Nhan lên, đầu ngón tay anh hơi lạnh khẽ vuốt ve da thịt cô.


“Đừng mà, còn có tài xế.”


Đường Tâm Nhan sốt ruột đẩy Mặc Trì Úy đang đè trên người mình ra, nhưng cô càng giãy giụa lại càng khơi dậy dục vọng của Mặc Trì Úy lớn hơn.


“Chồng à, người ta thật sự rất mệt.”


Thấy Mặc Trì Úy không nhúc nhích, Đường Tâm Nhan đành phải giở chiêu làm nũng, đôi tay cô quấn lấy cổ anh, cặp mắt to tròn nhìn Mặc Trì Úy với vẻ đáng thương và cầu xin.


Thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan thật sự có chút mệt mỏi, cho dù trong lòng rất muốn nhưng Mặc Trì Úy vẫn ngồi dậy, ôm Đường Tâm Nhan vào lồng ngực.


Dù sao thì đêm qua anh cũng muốn cô rất nhiều lần rồi, anh không đành lòng tiếp tục “trừng phạt” cô thêm nữa.


“Ngủ một lúc đi, đến sân bay anh gọi em.” Mặc Trì Úy cất tiếng nói, giọng nói dịu dàng của anh vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan gật đầu, nghe lời nhắm hai mắt lại, nghe từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, đôi môi đỏ của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc.


Nửa tiếng sau, hai người tới sân bay.


Nhìn Đường Tâm Nhan còn ngủ say trong lòng mình, khuôn mặt Mặc Trì Úy ánh lên vẻ dịu dàng, trìu mến, xem ra đêm qua cô thật sự rất mệt mỏi.


“Tâm Nhan, tỉnh dậy đi.” Mặc Trì Úy khẽ gọi bên tai Đường Tâm Nhan.


Một lúc lâu sau, Đường Tâm Nhan mới mở cặp mắt ngấn nước ra.


“Đến nơi rồi sao?”


Mặc Trì Úy gật đầu.


“Đến sân bay rồi.”


Đường Tâm Nhan vỗ vỗ má mình, làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới xuống xe.


Tài xế kéo hành lý của Đường Tâm Nhan xuống xe, đi theo hai người vào sân bay.


“Em nhìn thấy Nhiễm Nhiễm rồi.”


Đường Tâm Nhan nhìn lướt qua một lượt, thấy Trì Chi Hành đang đứng đối diện Cố Nhiễm Nhiễm.


“Không phải bọn họ đang cãi nhau đấy chứ?”


Nhìn thấy cảm xúc của Cố Nhiễm Nhiễm có chút kích động, thậm chí còn không ngừng giơ tay đánh Trì Chi Hành, Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ.


“Yên tâm đi, cậu ta sẽ thu phục chị em của em thôi.”


Mặc Trì Úy vừa nói xong, Đường Tâm Nhan đã nhìn thấy cánh tay to của Trì Chi Hành ôm lấy eo của Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó điên cuồng hôn cô ấy nồng nhiệt khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm không cách nào kháng cự.


“Thật là táo bạo.” Nhìn thấy hai người hôn môi, Đường Tâm Nhan hưng phấn đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên.


Thấy Đường Tâm Nhan hào hứng xem người khác hôn nhau như vậy, vẻ mặt Mặc Trì Úy bất đắc dĩ, bàn tay to giơ lên, che kín mắt cô.


“Đừng có chắn em, em còn muốn xem, đây là một cơ hội ngàn năm có một, em phải xem cho kỹ để khi nào Nhiễm Nhiễm trêu em em phải lôi ra trêu lại.”


Đáy mắt Đường Tâm Nhan hiện lên một tia giảo hoạt, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chụp lại ảnh hai người thân mật hôn nhau nồng nhiệt.


Chương 605: Ái muội trên máy bay


Mãi cho đến khi Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm dừng hôn nhau, Mặc Trì Úy mới ôm Đường Tâm Nhan đi tới trước mặt hai người.


Vừa mới trải qua một hồi hôn môi điên cuồng, cánh môi kiều diễm của Cố Nhiễm Nhiễm ướt át, đỏ mọng, nhìn vô cùng mê người.


Vẻ mặt cô ấy thẹn thùng, vô cùng khác với khí phách thường ngày.


“Nhiễm Nhiễm, vừa rồi tớ nhìn thấy cảnh ly biệt vô cùng xuất sắc đấy?” Đường Tâm Nhan khẽ lắc lư điện thoại di động cầm trong tay, vẻ mặt tinh nghịch tươi cười trêu chọc Cố Nhiễm Nhiễm.


“Cậu… cậu chụp được rồi sao?”


Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan lắc lư di động trong tay, cô ấy lập tức đoán được, Cố Nhiễm Nhiễm xông lên muốn đoạt lấy di động của Đường Tâm Nhan nhưng không ngờ Đường Tâm Nhan lại tránh vào trong lồng ngực Mặc Trì Úy.


Đường Tâm Nhan khẽ lắc lư đầu trêu chọc Cố Nhiễm Nhiễm.


Cảnh đùa giỡn của hai chị em họ hoàn toàn thu hút tầm mắt Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành.


Mãi tới khi Phượng Cừ và trợ lý đi tới trước mặt họ, ánh mắt hai người mới rời đi.


Trợ lý của Phượng cừ đi xử lý ký gửi hành lý.


“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc hai người họ.”


Phượng Cừ nói với Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, chỉ là ánh mắt anh ấy hơi dừng lại trên người Đường Tâm Nhan một lúc.


Tuy chỉ là thời gian vài giây ngắn ngủi nhưng đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy lại ánh lên một tia lạnh lẽo.


Phượng Cừ có thể nhận ra ánh mắt lạnh băng của Mặc Trì Úy đang dừng trên người mình nhưng anh ấy lại làm ngơ.


Trợ lý rất nhanh sau đó đã hoàn tất đăng ký thủ tục.


“Toàn bộ đã làm xong rồi, cũng đến giờ rồi, chúng ta lên máy bay thôi.” Vẻ mặt Phượng Cừ tươi cười nói với Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan.


“Tới nơi rồi gọi điện cho anh, nhất định phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, biết chưa?” Mặc Trì Úy dặn dò nói, khẽ hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái rồi mới rời đi.


“Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” Cố Nhiễm Nhiễm hiểu rõ sự đố kỵ trong lòng Mặc Trì Úy, cho nên cô ấy lập tức đảm bảo nói rồi mới kéo Đường Tâm Nhan nhanh chóng tới chỗ đăng ký.


“Tính khi nào thì đuổi theo tới nước Mỹ?”


Trì Chi Hành hỏi.


“Đuổi theo?” Nghe được chữ này, Mặc Trì Úy cảm thấy vô cùng mới mẻ, có điều anh cũng không phản bác: “Xử lý xong công việc, tôi sẽ tới Mỹ một thời gian, dù sao ở đó cũng có công ty con, tới khảo sát cũng được.”


Mặc Trì Úy đã có tính toán sẵn, mãi cho tới khi bóng dáng Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm rời khỏi tầm mắt họ, Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành mới xoay người rời khỏi sân bay.


“Tâm Nhan, biết cô không quen ăn đồ ăn trên máy bay nên cố ý bảo trợ lý làm cho cô vài món cô thích ăn này.”


Vừa ngồi vào vị trí không lâu, Phượng Cừ đã đặt một chiếc túi lên giá trước mặt Đường Tâm Nhan.


“Nhiều đồ ăn vặt quá?” Nhìn thấy món đồ trong túi, Đường Tâm Nhan không khỏi bất ngờ.


Thật đúng là có lòng.


Cố Nhiễm Nhiễm nhìn lướt qua đồ trong túi, lập tức rõ ràng ý tứ của Phượng Cừ.


“Phượng Cừ, cảm ơn anh.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan chân thành nói lời cảm ơn với Phượng Cừ.


Phượng Cừ khẽ lắc đầu.


“Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao? Thời gian chúng ta quay phim ở Mỹ một tháng, nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì cô cứ nói với tôi, đừng khách sáo, biết chưa?”


Phượng Cừ cười nói, anh ấy đã quyết định phải tranh thủ thời gian một tháng này để tiếp xúc gần hơn với Đường Tâm Nhan, khiến cô thấy được những điểm tốt của mình.


“Được, cảm ơn anh trước.”


Mãi tới khi máy bay sắp cất cánh, Phượng Cừ mới trở về chỗ ngồi của mình.


Cuối cùng thì cũng được yên tĩnh, Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.


“Sao hả? Vừa mới bắt đầu đã ngại phiền phức rồi?” Cố Nhiễm Nhiễm nhỏ giọng trêu chọc, cô ấy có thể nhìn rõ ràng sự ghét bỏ trong ánh mắt Đường Tâm Nhan.


“Không phải, chỉ là không ngờ Phượng Cừ lại nói nhiều như vậy, tớ nhớ là lúc mới quen anh ấy, anh ấy rất ít nói chuyện, không ngờ, thời gian thay đổi, con người cũng thay đổi.”


Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.


“Con người đúng là sẽ thay đổi, những suy nghĩ mà trước kia chưa từng dám nghĩ tới, theo thời gian sẽ dần thay đổi, cho nên khi đến nước ngoài, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”


Cố Nhiễm Nhiễm kiên định nói, Mặc Trì Úy không ở đây, cô nhất định phải làm cho tốt trọng trách bảo vệ Đường Tâm Nhan.


“Nhiễm Nhiễm, cậu và Trì Chi Hành định khi nào kết hôn?” Đường Tâm Nhan đột nhiên cất giọng hỏi, hiện giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cô rất hy vọng, chị em tốt của mình cũng có thể hạnh phúc như vậy.


“Kết hôn? Cùng người đàn ông đào hoa đó á?” Khi nhắc tới Trì Chi Hành, vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm đầy khinh thường: “Tớ sẽ không kết hôn với cậu ta, nếu muốn kết hôn tớ sẽ tìm một người đàn ông thật thà, còn cậuta thì đừng có mơ.”


Cố Nhiễm Nhiễm nói.


Chuyện này là sao chứ? Vừa rồi họ còn hôn nhau thắm thiết như vậy, sao đột nhiên lại nói như thế này rồi?


Vẻ mặt Đường Tâm Nhan nghi hoặc.


“Được rồi, đừng nhắc đến cậu ta nữa, ngủ một lát đi, nhìn sắc mặt cậu tớ có thể chắc chắn đêm qua cậu nhất định không thể… ngủ ngon.”


Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm lộ ra một nụ cười nham hiểm.


“Đừng có trêu tớ.”


Đối mặt với sự trêu chọc của người chị em tốt, vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, nhanh chóng nhắm hai mắt lại.


Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ, đối với Đường Tâm Nhan cả đêm ngủ không ngon giấc thì đúng là một chuyến hành trình gian khổ, bởi vì cô rất ít khi ngủ được trên máy bay.


Khi Cố Nhiễm Nhiễm đi vào nhà vệ sinh, Phượng Cừ đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan.


“Làm sao vậy? Thấy không khỏe trong người sao?”


Nghe được tiếng của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan bừng tỉnh mở mắt, mãi không ngủ được khiến mặt cô lộ ra một quầng thâm mắt, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng tiều tụy.


Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi.


“Tôi rất ít khi ngủ được trên máy bay, cho nên… chuyến bay dài đối với tôi mà nói là một chuyện rất gian khổ.”


Đường Tâm Nhan nói với vẻ bất đắc dĩ.


“Nghe nhạc chút đi.” Phượng Cừ lấy một bên tai nghe để vào tay Đường Tâm Nhan, tiếng đàn piano dễ nghe lập tức quanh quẩn bên tai Đường Tâm Nhan.


Điều khiến cô bất ngờ là khi nghe tiếng đàn piano lại khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác an tâm đến kỳ lạ, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt ánh lên một nụ cười thích thú.


Khi Cố Nhiễm Nhiễm đi từ nhà vệ sinh ra, thấy Phượng Cừ ngồi vào chỗ của mình, còn đẹp cùng một cái tai nghe với Đường Tâm Nhan, đôi mắt khép hờ lại.


Cố Nhiễm Nhiễm vốn dĩ muốn đánh thức Phượng Cừ nhưng nhìn vẻ mặt thích thú mỉm cười của Đường Tâm Nhan, cô ấy đành phải từ bỏ suy nghĩ này.


Không ngờ Phượng cừ lại có cách khiến Đường Tâm Nhan ngủ, tạm thời Cố Nhiễm Nhiễm đành phải để anh ấy ngồi đây vậy.


Cố Nhiễm Nhiễm tới chỗ Phượng Cừ ngồi, ánh mắt xinh đẹp khẽ ánh lên một tia kỳ lạ.


Chương 606: Mưu kế của Triệu Hân Hân bắt đầu


Sau khi Mặc Trì Úy rời sân bay bèn đi thẳng đến công ty.


“Giản Thành, đến phòng làm việc của tôi một lát.”


Mặc Trì Úy nhấn gọi số máy nội bộ.


Không lâu sau, Giản Thành cầm cuốn sổ đi tới phòng làm việc của Mặc Trì Úy.


“Tổng giám đốc, hôm nay lịch trình của anh rất nhiều, mười một giờ phải dự đại hội cổ đông, một giờ ăn cơm trưa cùng Tổng giám đốc Chu của Công ty Bách hóa, ngoài ra ba giờ chiều tham dự hội nghị trực tuyến cùng đại biểu của nước Y để thảo luận chuyện hợp tác, năm giờ chiều anh phải…”


Giản Thành còn chưa nói xong, Mặc Trì Úy đã khoát tay ngắt lời của cậu ấy.


“Bắt đầu từ bây giờ, hủy bỏ tất cả những lịch trình có thể hủy, ngoài ra đưa hết công việc của nửa tháng gần đây cho tôi, tôi muốn xử lý xong công việc của nửa tháng trong vòng ba ngày.”


Mặc Trì Úy vừa nói vừa nhìn tài liệu trước mặt.


“Hủy bỏ tất cả mọi lịch trình?” Nghe thấy lời dặn dò của của Mặc Trì Úy, Giản Thành hít một hơi khí lạnh, những lịch trình này đã được sắp xếp xong xuôi từ lâu, hơn nữa đã được sắp xếp đến tận hai mươi ngày sau, một khi hủy bỏ thì bản thân phải giải thích thế nào với đối phương bây giờ?


Ôi mẹ ơi, đây là một công trình lớn đấy.


Giản Thành có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.


“Ba ngày sau tôi phải đi sang Mỹ, trong thời gian một tháng tiếp theo tôi sẽ ở Mỹ suốt, còn tình hình bên này, cậu… phụ trách.”


Mặc Trì Úy đã duyệt xong một phần tài liệu, để ở một bên, sau đó lại cầm lên một tài liệu khác.


“Tôi phụ trách? Tổng giám đốc, anh tha cho tôi đi, tôi không muốn bị mệt chết đâu.”


Nghe thấy Mặc Trì Úy nói vậy, Giản Thành lại hít một hơi khí lạnh.


“Cứ quyết định như vậy đi, sắp xếp lại những công việc tiếp theo sau đó đặt lên bàn làm việc của tôi.” Mặc Trì Úy nói. Nghe thấy giọng điệu không được phép thắc mắc như vậy, Giản Thành đành đi ra khỏi phòng làm việc.


Vì muốn nhanh chóng xử lý xong tất cả mọi việc, sau đó bay sang Pháp, Mặc Trì Úy vẫn luôn tăng ca ở công ty, hơn nữa không có ý muốn dừng lại.


Triệu Hân Hân ở biệt thự đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, hơn nữa còn cố ý mở một chai rượu, nhưng mà… nhưng mà chờ mãi chờ hoài vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, điều này khiến cô ta thất vọng tràn trề, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy.


Điều khiến cô ta cảm thấy vui vẻ là Mặc Trì Úy không hề từ chối cuộc gọi của cô ta.


“Trì Úy, bao giờ thì anh trở về? Em đã chuẩn bị xong bữa tối rồi.”


Triệu Hân Hân hỏi có chút gấp gáp, dù sao thì phải có Mặc Trì Úy trở về, kế hoạch của cô ta mới có thể thuận lợi triển khai.


“Tối nay tôi tăng ca, không trở về nữa, mọi người đi ngủ sớm đi, Hân Hân, bên này tôi còn rất nhiều việc, cúp trước.” Nói xong câu này, Mặc Trì Úy trực tiếp cúp điện thoại.


Cứ cúp luôn như thế?


Cầm điện thoại đã bị ngắt kết nối, sắc mặt của Triệu Hân Hân thay đổi hết sức khó coi.


“Hân Hân, vào ăn tối đi, đã một ngày con không ăn gì rồi.” Giáo sư Triệu đi vào phòng ăn, nói với con gái.


Triệu Hân Hân lắc đầu.


“Bố, giờ con không ăn đâu, con… con muốn mang đồ ăn cho Trì Úy, bố tự ăn một mình đi.”


Triệu Hân Hân nhanh chóng đặt những đồ ăn mà mình đã chuẩn bị vào trong hộp, sau đó liền rời khỏi biệt thự.


Ở trên đường, Triệu Hân Hân còn chu đáo chọn lựa một ít hoa quả mà Mặc Trì Úy thích ăn, sau đó mới đi đến Tập đoàn Hoàn Hải.


Bởi vì công ty của Triệu Hân Hân từng có hợp tác với Tập đoàn Hoàn Hải, một khoảng thời gian trước cô ta lại thường xuyên ra vào công ty, cho nên bảo vệ ở cửa công ty cũng không hề ngăn cản cô ta.


Rất nhanh Triệu Hân Hân đã đáp thang máy đi đến phòng làm việc của Mặc Trì Úy.


Nhìn lại áo quần của mình, sau khi xác định không có bất kỳ vấn đề gì cô ta mới gõ cửa phòng.


“Vào đi.” Giọng nói trầm thấp mà tràn đầy mị hoặc của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Triệu Hân Hân, nghe thấy giọng nói của anh, Triệu Hân Hân luôn có một loại kích động không thể nào khống chế được.


Hít sâu mấy lần liên tiếp, Triệu Hân Hân mới đẩy cửa phòng làm việc đi vào.


“Trì Úy, em mang cơm tối đến cho anh.” Triệu Hân Hân đi thẳng tới trước mặt Mặc Trì Úy, cẩn thận đặt cơm tối mà mình chuẩn bị lên trên bàn.


“Những món này đều do em tự làm, toàn là những món anh thích ăn, tạm dừng công việc để ăn chút gì trước đi, nếu không cơ thể sẽ không chịu được.”


Triệu Hân Hân săn sóc nói, đôi mắt quyến rũ, lóe ra đủ loại phong tình kia vẫn luôn trói chặt trên người Mặc Trì Úy.


“Tôi đã ăn rồi, cơm hộp do Giản Thành mua.”


Mặc Trì Úy đang xem tài liệu bèn ngẩng đầu, thản nhiên nói.


Ăn rồi? Nghe được đáp án này, sắc mặt Triệu Hân Hân lộ vẻ thất vọng.


“Ăn thêm một ít nữa đi, em làm mất cả buổi chiều đó, nhất là món canh xương này đã được hầm cả một ngày, Trì Úy, uống một chút đi được không?”


Triệu Hân Hân ôm đầy mong đợi nhìn Mặc Trì Úy.


Lông mày Mặc Trì Úy hơi nhíu lại.


“Hân Hân, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, giáo sư Triệu có tuổi rồi, quay về chăm nom ông cụ đi.”


Mặc Trì Úy uyển chuyển nói lời đuổi khách, khiến cho vẻ mặt của Triệu Hân Hân tràn đầy thất vọng.


Cô ta cất từng món ăn trên bàn vào, nhưng lại không rời đi.


“Bố chắc chắn đã ngủ rồi, dù có quay về cũng không có chuyện gì, em… em ở lại chờ anh, chờ sau khi anh xử lý xong mọi việc thì chúng ta cùng nhau đi về.”


Triệu Hân Hân cứ thế ngồi ở trên ghế sô pha.


Đối với việc Triệu Hân Hân ở lại phòng làm việc, Mặc Trì Úy cũng không để ý tới, anh vẫn tiếp tục xử lý tài liệu trong tay.


Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Mặc Trì Úy mới rời mắt khỏi tài liệu và ngẩng đầu lên.


Nhìn thấy đó là số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy thấy hơi lạ, lúc này bọn họ chắc vẫn còn ở trên máy bay mà?


Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi?


Mặc Trì Úy lập tức nhấn nút nghe, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ lo lắng.


“Không có chuyện gì, là do gặp thời tiết giông tố nên máy bay ngừng bay, bây giờ em phải tạm thời chờ ở sân bay.” Sợ Mặc Trì Úy lo lắng, ngay khi điện thoại được kết nối thì Đường Tâm Nhan đã nói luôn.


Thấy cô bình an vô sự, Mặc Trì Úy thở phào nhẹ nhõm.


“Sao vậy? Nhớ anh rồi?” Mặc Trì Úy ngồi dựa trên ghế, trên gương mặt tuấn tú hiện ra sự dịu dàng.


Là Đường Tâm Nhan gọi đến? Không phải cô ta đang ở trên máy bay à? Tại sao lại gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy?


Tuy rằng Mặc Trì Úy không nhắc đến tên, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của anh thì Triệu Hân Hân cũng có thể đoán được, đầu bên kia điện thoại chắc chắn là Đường Tâm Nhan, điều này khiến cho cô ta vô cùng đố kỵ.


“Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi, chỉ hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh.” Nghe thấy lời tán tỉnh như vậy, ngọn lửa ghen ghét trong lòng Triệu Hân Hân như sắp bùng nổ đến nơi.


Một tia ngấm ngầm mưu tính chợt lóe lên trong mắt cô ta.


Cô ta đi thẳng đến trước mặt Mặc Trì Úy.


“Trì Úy, có muốn uống một chút canh không? Cho nhuận giọng?”


Ở đầu bên kia điện thoại, Đường Tâm Nhan bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Triệu Hân Hân, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.


“Không phải anh nói đang ở phòng làm việc à? Tại sao cô ta lại ở cùng anh?” Đường Tâm Nhan hỏi với giọng điệu lạnh như băng, nếu biết trước là gọi điện thoại sẽ nghe thấy giọng của Triệu Hân Hân, cô tuyệt đối sẽ không gọi cho Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Triệu Hân Hân.


Chương 607: Khẩu vị của tôi không bao gồm cô


Chạm đến ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy, trong lòng Triệu Hân Hân có chút run sợ, hai tay vì căng thẳng mà nắm lại với nhau.


“Mặc Trì Úy, anh không muốn giải thích chút gì với em à?” Trong giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan lộ ra một thoáng lạnh lùng, vang lên bên tai Mặc Trì Úy.


“Bà xã, em đang ghen phải không?” Đối mặt với câu hỏi của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy không những không giận mà còn cười, một nụ cười tà mị hiện lên trên gương mặt của anh.


Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.


“Em chỉ không ngờ rằng mình mới vừa rời đi không lâu mà lòng đào hoa của người đàn ông của em đã bắt đầu rục rịch, hơn nữa… hơn nữa anh ta còn ăn cỏ gần hang, cậu chủ Mặc, khiêm tốn một chút đi, đừng có dính vào mấy thứ vi khuẩn đó, bằng không bà đây đá văng anh ra khỏi cửa đó.”


Đường Tâm Nhan nói đến đây thì dừng lại một lát.


Qua một hồi lâu, cô mới tiếp tục hé mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp.


“Tin chắc rằng sau khi bộ phim này phát sóng, bà đây sẽ một lần nữa mở ra một khoảng trời trong giới giải trí, đến lúc đó số người theo đuổi bà đây sẽ rất nhiều rất nhiều, vắng mợ thì chợ vẫn đông, cho nên… đừng có tùy tiện phản bội bà đây, bằng không bà đây nhất định sẽ cho anh mọc sừng.”


Lúc nói xong câu cuối cùng, Đường Tâm Nhan gần như là nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói lạnh lùng lộ ra một sự lạnh lẽo.


“Mọc sừng?” Bên môi Mặc Trì Úy nở ra một nụ cười xấu xa: “Bà xã à, em không có cơ hội đấy đâu, nghỉ ngơi sớm một chút đi, việc em cần làm là tin tưởng người đàn ông của em, anh rất kén chọn, ngoài vợ anh ra thì sẽ không vừa ý những người phụ nữa khác.”


Nghe được câu này, trên gương mặt xinh xắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở ra một nụ cười rực rỡ.


“Cúp đây, em phải nghỉ ngơi rồi, ngủ ngon.”


Hai người đồng thời cúp điện thoại.


Thấy Mặc Trì Úy cúp điện thoại, Triệu Hân Hân lại một lần nữa đi tới trước mặt anh.


“Trì Úy, vừa nãy em không cố ý, em chỉ… chỉ sợ canh nguội mất, đến lúc đó uống lại không ngon, cho nên mới lên tiếng, không tạo thành hiểu lầm gì giữa anh và Tâm Nhan chứ? Nếu như có thì em có thể gọi điện cho Tâm Nhan để giải thích với cô ấy.”


Triệu Hân Hân sốt ruột nói, không muốn vì hành động mờ ám vừa rồi mà khiến cho Mặc Trì Úy nảy sinh ảnh hưởng không tốt với cô ta.


Mặc Trì Úy nhíu mày rồi ngước mắt lên.


“Hân Hân, có đôi khi diễn trò quá nhiều sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét, cô là một người phụ nữ thông minh, cô cũng biết khẩu vị của tôi.”


Mặc Trì Úy thản nhiên nói.


Rõ ràng là giọng nói trầm thấp mà tràn đầy từ tính, thế nhưng Triệu Hân Hân lại nghe thấy ý tứ cảnh cáo trong đó, cùng với sự khinh thường đối với cô ta.


“Trì Úy, anh… anh thật sự chán ghét em đến như vậy ư?” Vẻ mặt Triệu Hân Hân đầy uất ức, trong đôi mắt to quyến rũ mê người tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân.


“Chán ghét?”


Mặc Trì Úy nhún vai.


“Chưa đến mức đấy, cô nghĩ nhiều rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô mau trở về đi, tôi còn phải làm việc.”


Mặc Trì Úy lại dời tầm mắt đến tài liệu trong tay, tỏ rõ sẽ không tiếp tục dây dưa với Triệu Hân Hân.


Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hần lại thất vọng tràn trề.


“Vậy em đi về trước, anh cũng không được làm việc quá muộn, nhớ chú ý sức khỏe.”


Nói xong câu đó, Triệu Hân Hân mới lưu luyến rời khỏi phòng làm việc của Mặc Trì Úy.


Đối với việc cô ta rời đi, ngay cả đầu Mặc Trì Úy cũng không ngẩng lên, anh vẫn chuyên tâm xử lý tài liệu trên bàn, hy vọng có thể bay đến với người phụ nữ của mình trong thời gian ngắn nhất.


Triệu Hân Hân về tới biệt thự với vẻ mặt đầy thất vọng.


Nhìn thấy bố vẫn đang ngồi đọc báo trên ghế sô pha, Triệu Hân Hân có chút ngoài ý muốn, dù sao thì bình thường giờ này ông cụ cũng đã lên giường nghỉ ngơi.


Thấy biểu cảm trên mặt con gái, giáo sư Triệu cũng có thể xác định cô ta lại thất bại đi về, khẽ thở dài một hơi, giáo sư Triệu gọi con gái đến bên cạnh mình.


“Bố, có phải bố có chủ ý gì đúng không?” Triệu Hân Hân ngạc nhiên hỏi, cô ta vẫn luôn tin chắc rằng chỉ cần có bố ra tay, sớm muộn gì cũng có một ngày Mặc Trì Úy sẽ thuộc về cô ta.


“Con thật sự thích Trì Úy?” Giáo sư Triệu nghiêm túc hỏi.


“Đương nhiên rồi, con không chỉ thích anh ấy, mà còn… yêu.” Triệu Hân Hân không hề do dự chút nào mà trực tiếp nói ra, chỉ có thời điểm nhắc đến Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt cô ta mới rực rỡ như thế.


Nhìn thấy sự si mê của con gái, giáo sư Triệu rất đau lòng.


Ở nước ngoài, điều kiện ưu tú của con gái khiến cho con bé trở thành mục tiêu theo đuổi của rất nhiều đàn ông, nhưng mà con bé lại chẳng thèm ngó tới một ai, bây giờ lại vì Mặc Trì Úy mà từ bỏ hết thảy tự tôn và kiêu hãnh, đây là tình cảm sâu nặng đến cỡ nào chứ?


“Bố, bố còn chưa nói cho con biết rốt cuộc là có cách gì không? Bố mau nói đi, bố muốn con sốt ruột chết mất ư?” Mãi không có được câu trả lời của bố, trái lại thấy ông vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Triệu Hân Hân sốt ruột hỏi.


Hít sâu một hơi, giáo sư Triệu chậm rãi mở lời.


“Tối mai bố sẽ tham dự hội thảo học thuật, Trì Úy đã đồng ý sẽ đi cùng với bố, con… cũng có thể đi cùng, có hành động mập mờ với Trì Úy ở nơi công cộng mới có thể khiến mọi chuyện càng nháo càng lớn, đến lúc đó sau khi Đường Tâm Nhan biết chuyện, có thể sẽ vì ghen mà làm ầm ĩ, con cũng biết Trì Úy ghét nhất là phụ nữ cố tình gây sự.”


Giáo sư Triệu nói ra kế hoạch của mình.


“Bố, bố tốt quá đi, bố là người bố tốt nhất trên thế giới này.” Nghe xong kế hoạch của của bố, Triệu Hân Hân phấn khích không thôi, cô ta vui vẻ hôn lên mặt giáo sư Triệu một cái.


“Con đi chuẩn bị đây, ngày mai nhất định sẽ xinh đẹp gọn gàng đứng bên cạnh anh ấy.”


Triệu Hân Hân vui vẻ chạy về phòng của mình.


Hân Hân, đây là cơ hội duy nhất mà bố có thể tạo cho con, còn thành công hay không phải xem chính con.


Trên mặt giáo sư Triệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì con gái của mình, bây giờ ông ta trở thành một ông già tâm cơ thủ đoạn, chuyện này… thật là quá đáng lắm rồi.


Vì để nổ thành công phát súng đầu tiên của mình trong hội thảo học thuật, vừa rạng sáng ngày hôm sau, Triệu Hân Hân đã rời khỏi biệt thự để đi đến chỗ nhà thiết kế có đẳng cấp và danh tiếng tốt nhất thành phố.


Cô ta tận tâm chọn một bộ lễ phục dạ hội màu bạc, thiết kế xẻ tà cao giúp đôi chân thẳng thon dài của cô ta như ẩn như hiện trong lúc đi lại.


Mái tóc búi cao để lộ ra xương quai xanh gợi cảm của Triệu Hân Hân.


Trì Úy, em không tin anh có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của em.


Nhìn chính mình trong gương, trên mặt Triệu Hân Hân nở ra một nụ cười tự tin mà quyến rũ.


Bảy giờ tối, Mặc Trì Úy đã đồng ý sẽ tự mình đi đón giáo sư Triệu, anh tạm gạt tất cả công việc sang một bên, dồn hết tâm trí để lái xe trở lại biệt thự.


Triệu Hân Hân vẫn đang chờ đợi, cuối cùng cũng đã thấy xe của Mặc Trì Úy lái vào trong sân, điều này khiến cô ta hưng phấn đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên.


“Hân Hân, chững chạc một chút, Trí Úy không thích con gái hay khoa chân múa tay.” Giáo sư Triệu nhắc nhở, rất không hài lòng với biểu cảm điên cuồng của con gái khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.


Triệu Hân Hân gật đầu một cái, dần dần bình ổn lại sự kích động của bản thân.


“Giáo sư Triệu, chúng ta có thể xuất phát rồi.” Mặc Trì Úy đi vào phòng khách, bước đến trước mặt giáo sư Triệu, trên mặt mang theo nụ cười mê hoặc lòng người.


“Được, tôi đã chuẩn bị xong rồi, Trì Úy, vất vả cho cậu rồi, còn phải đi cùng lão già này.” Giáo sư Triệu đứng lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Mặc Trì Úy, toát ra vẻ hiền từ.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom