Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 591-600
Chương 591: Sự thất vọng của cô, khiến cô cảm thấy nực cười
Điện thoại kêu một hồi lâu, Mặc Trì Úy mới cầm điện thoại lên, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Trì Úy, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại vậy? Có… có phải là em làm anh thức giấc rồi không?” điện thoại vừa được kết nối, ở bên tai liền vang lên giọng nói mang chút sốt ruột của Triệu Hân Hân.
“Không có, sao muộn như vậy rồi mà vẫn không nghỉ ngơi vậy? Nếu như Giáo sư Triệu biết được cô đang ở bệnh viện, bác ấy nhất định sẽ lo nghĩ đó, ngoan, nghỉ ngơi sớm chút, để bản thân còn sớm hồi phục.”
Giọng của Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh, không nghe ra được một chút cảm xúc nào.
“Bố em sẽ lo nghĩ, Trì Úy, anh, anh có lo lắng không?” Triệu Hân Hân mở miệng hỏi, với một chút mong đợi trong giọng điệu.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy, vẫn luôn dán chặt trên cánh cửa phòng tắm.
“Tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi.” Nghe được câu này, trên gương mặt Triệu Hân Hân lộ ra một nét cười vô cùng vui vẻ, nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô lập tức tan biến vô hình vô bóng.
“Bởi vì tôi coi cô như em gái, thân thể em gái không thoải mái, người làm anh như tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi. Cô cứ yên tâm đi, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ tới thăm cô. Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói câu này xong, Mặc Trì Úy thẳng thắn cúp điện thoại.
“Ai gọi điện tới vậy? Không phải là “em gái tốt” của anh đó chứ?” Đường Tâm Nhan từ trong phòng tắm bước ra, vừa hay nhìn thấy động tác cúp điện thoại của Mạc Trì Úy, không giấu được ý ghen đang lan tràn.
“Cô gái, nghe giọng nói của em tràn đầy sinh lực, xem ra sức lực của em đã được hồi phục rồi, chúng ta…” Khi Đường Tâm Nhan bước tới trước mặt mình, Mặc Trì Úy thẳng thừng ôm cô vào trong lòng.
“Chúng ta có thể vào hiệp tiếp theo.”
Hiệp tiếp theo? Ôi mẹ ơi, nếu như cứ thế tiếp tục, bản thân nhất định sẽ sụp đổ, eo hai bên cũng sẽ gãy mất.
“Không muốn đâu, ngày mai em còn phải quay phim nữa.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Mặc Trì Úy, vội vã nằm sang một bên.
“Được, tạm thời bỏ qua cho em.”
Biết Đường Tâm Nhan bị bản thân làm cho mệt rồi, cho nên Mặc Trì Úy không tiếp tục “giày vò” cô nữa mà nằm bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Dựa sát vào trong lòng Mặc Trì Úy, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ của con tim anh, Đường Tâm Nhan nhắm đôi mắt mơ màng như suối nước.
Biết bản thân còn có nhiệm vụ quay phim vào sáng hôm sau cho nên Đường Tâm Nhan đã dậy sớm một chút.
Cô nhìn sang bên cạnh theo bản năng, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Mặc Trì Úy.
Xem ra anh đã đi thăm Triệu Hân Hân rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Đường Tâm Nhan rời giường với khuôn mặt thất vọng, sau khi tắm rửa qua loa cô mới tới phòng ăn.
Con trai giờ này vẫn còn đang ngủ cho nên Đường Tâm Nhan cũng không tới phòng phá rối cậu nữa.
“Dậy rồi à? Thời gian quay phim không phải là 10 giờ sáng hay sao? Sao em không ngủ thêm chút nữa chứ?” Vừa bước tới phòng ăn đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy.
“Anh không đi thăm Triệu Hân Hân à?” Đường Tâm Nhan với khuôn mặt bất ngờ nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế ở phòng ăn.
Đôi môi mỏng Mặc Trì Úy cong lên.
“Chút nữa ăn xong bữa sáng chúng ta cùng nhau đi, còn ba tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ em quay phim.”
Mặc Trì Úy nói.
“Chúng ta cùng nhau đi?” Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, không ngờ rằng Mặc Trì Úy lại đưa ra quyết định như vậy. Nhưng mà quyết định này, cũng làm cô có phút phấn khích.
Cô thật sự rất muốn biết, khi Triệu Hân Hân nhìn thấy cô và Mặc Trì Úy cùng nhau xuất hiện, biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.
“ Được, em với anh cùng đi.” Một tia sáng ranh mãnh lóe lên phút chốc trong đôi mắt trong veo của Đường Tâm Nhan.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng liền rời khỏi căn biệt thự.
Lại một lần nữa ngồi trên xe của Mặc Trì Úy, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ. Cô đã bắt đầu tưởng tượng về phản ứng của Triệu Hân Hân khi nhìn thấy chính mình, tin rằng nhất định sẽ vô cùng “đặc sắc.”
Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện, Giản Thành cứ đứng mãi nơi cửa chính, nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan tay trong tay từ trong thang máy bước ra, không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, xem ra đại boss của chúng ta đã đa vân chuyển tình rồi.
“Thế nào rồi?”
Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, đi tới bên ngoài phòng bệnh của Triệu Hân Hân.
“Từ đêm hôm qua sau khi gọi điện thoại cho cậu, mãi vẫn chưa ngủ, cảm xúc xem ra cũng không phải rất tốt, còn cứ mãi truy vấn tôi, bao giờ thì cậu tới.”
Giản Thành báo cáo ngắn gọn tình hình của Triệu Hân Hân cho Mạc Trì Úy.
“Xem ra tiểu sư muội này của anh thật sự rất mong đợi sự đến thăm của anh, ông xã đại nhân yêu quý, anh có chắc chắn muốn em cùng với anh đi vào không?”
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu tinh nghịch nhìn Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy bộ dạng quyến rũ đáng yêu của cô, Mạc Trì Úy không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái.
“Đại boss, cậu có chắc muốn diễn cảnh thân mật như vậy trước mặt tôi với tư cách là một cẩu độc thân không vậy? Tôi sẽ sụp đổ đó.” Giản Thành nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau, lập tức che mắt và nói một cách khoa trương.
Trước sự chế giễu của Giản Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Về nghỉ ngơi đi.” Mặc Trì Úy vỗ lên vai của Giản Thành, nhẹ nhàng nói.
Giản Thành gật đầu, quay người rời đi.
“Chắc chắn muốn em đi vào chứ?” Đường Tâm Nhan giữ lại bàn tay đang định gõ cửa của Mặc Trì Úy, hỏi lại một lần nữa, cô thật sự không mong muốn sau khi bản thân mình đi vào, sẽ lại bị thiêu rụi bởi ngọn lửa vô cớ.
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Mặc Trì Úy thẳng tay gõ cửa phòng.
“Vào đi, không khóa cửa.” Giọng nói của Triệu Hân Hân có hơi chút lạnh lùng vang lên bên tai của hai người.
Mặc Trì Úy đẩy cửa phòng, ánh mắt của Triệu Hân Hân vẫn luôn dán chặt trên cánh cửa, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, khuôn mặt cô liền nở một nụ cười vui vẻ ngay tức khắc, chỉ là giây tiếp theo, khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bên cạnh Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Cô Triệu nhìn thấy tôi cô không vui hay sao?” Đường Tâm Nhan cố ý hỏi.
Triệu Hân Hân hít một hơi thật sau, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân một chút, một lúc sau, một nụ cười tao nhã nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Sao có thể cơ chứ? Chỉ là không ngờ rằng, người vừa quay trở lại giới giải trí như cô lại có thời gian tới thăm tôi, cảm ơn nhé.”
Triệu Hân Hân lễ phép nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng nói, chỉ có điều đôi mắt phượng quyến rũ của cô ta lại dán chặt mãi trên người Mặc Trì Úy.
Mặc dù mới chỉ có một đêm không nhìn thấy Mặc Trì Úy, nhưng Triệu Hân Hân vẫn phát hiện, sự nhớ nhung của bản thân lại đang … tăng lên từng ngày.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy cứ mãi nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, trong lòng Triệu Hân Hân hồi hộp một chút.
Lẽ nào bọn họ… bọn họ làm hòa rồi? Điều này sao có thể cơ chứ? Đường Tâm Nhan không tính toán chuyện chiếc vòng tay nữa rồi hay sao?
“Trì Úy, em vẫn chưa ăn sáng, anh có thể giúp em mua chút gì đó được không?” Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng nói.”Khẩu vị của em anh cũng biết rồi, vẫn giống như trước, không có bất cứ thay đổi gì.”
Nghe thấy câu nói rõ ràng là đang khiêu khích này, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan lóe lên một tia mỉa mai nhàn nhạt.
“Đi đi, em ở đây đợi anh.” Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Ở đây đợi anh nhé, anh sẽ về ngay.” Đặt lên má Đường Tâm Nhan một nụ hôn, Mặc Trì Úy sau đó mới quay người rời khỏi phòng.
Chương 592: Triển khai công kích
Hành động Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan lúc trước khi đi, giống như một con dao, tàn nhẫn đâm vào tim của Triệu Hân Hân, sắc mặt cô ta lúc xanh, lúc tím.
Thân là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ nhạy cảm, Đường Tâm Nhan sao lại không biết nguyên nhân sắc mặt cô ta thay đổi? Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, lại vẫn luôn nở một nụ cười kiều diễm.
“Cô… Cô làm lành với Mặc Trì Úy rồi à?” Cuối cùng vẫn là Triệu Hân Hân không nhịn được nghi hoặc ở trong lòng, trực tiếp hỏi thẳng.
Không nhịn được rồi à? Triệu Hân Hân, xem ra trước đây tôi đã đánh giá cô quá cao rồi.
Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ hồng kiều diễm.
“Trì Úy là chồng của tôi, giữa hai vợ chồng làm gì có mâu thuẫn nào, cô Triệu rất mong chờ tôi sẽ có mâu thuẫn với Trì Úy à?” Đường Tâm Nhan rất thông minh đem vấn đề, đẩy cho Triệu Hân Hân, vấn đề này khiến cho Triệu Hân Hân cực kì bối rối.
“Tôi…” Triệu Hân Hân trên mặt cười khổ, cô đương nhiên hi vọng vợ chồng họ cãi nhau, tốt nhất là vì cãi nhau mà chia tay, nhưng mà… nhưng mà lời này sao cô có thể nói ra được?
“Tôi đương nhiên không mong muốn hai người có mâu thuẫn, cô đừng hiểu nhầm nhé?”
Triệu Hân Hân vừa nói, vừa lấy một chiếc vòng tay từ dưới gối ra.
Nhìn thấy vòng tay, sâu trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, xẹt qua một sự trào phúng, người đàn bà này lại định lấy cái vòng tay này ra làm trò gì đây? Có điều rất tiếc, lần này cô sẽ không ngu ngốc đi tin bất cứ lời nào cô ta nói nữa.
“Tôi nhớ cô có một chiếc vòng tay giống y hệt, xem ra phong cách của chúng ta cũng giống nhau lắm.”
Triệu Hân Hân đeo chiếc vòng lên cổ tay, trên mặt mỉm cười rạng rỡ, làm cho cô ta thêm vài phần mị hoặc.
“Đúng vậy, tôi quả thực có một chiếc, là Trì Úy tặng tôi.” Đường Tâm Nhan không hề phủ nhận, lúc nhắc đến Mặc Trì Úy,nụ cười trên mặt cô càng sáng hơn.
“Chiếc vòng này của tôi cũng là được bạn tặng, tôi tin rằng đây là món trang sức mà đời này tôi thích nhất.” Lúc Triệu Hân Hân nói câu này, cẩn thận rụt rè quan sát biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan.
“Vậy sao? Vậy người bạn này của cô hào phóng thật đấy, gặp được người như vậy, nên trân trọng đi, tôi tin rằng chỉ cần cố gắng, thì cô có thể gặp được người đàn ông yêu tôi nhiều như Trì Úy vậy.”
Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm đáp lại, đối với ám chỉ trong lời nói của Triệu Hân Hân, cô nghe rất rõ ràng, chỉ là… Lại không có bất kì sự tin tưởng nào.
“Cô không muốn biết, người tặng tôi chiếc vòng tay này là ai sao?” Phản ứng bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, làm cho Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, tâm trạng đột nhiên trở nên có chút nóng vội.
“Người đó là bạn cô, tôi không cần thiết phải biết, tôi chỉ biết, chồng tôi từng nói với tôi, vòng tay là do anh ấy tự mình thiết kế, cũng là do anh ấy tự mình đưa đến phòng chế tác vòng tay, một khi xuất hiện chiếc thứ hai giống y như đúc, vậy thì chính là sự thất trách của phòng chế tác rồi, anh ấy có thể đi kiện phòng chế tác đó.”
Đường Tâm Nhan nhướng mày, giọng nói ngọt ngào như ướp mật ong, ngọt ngào mà lại khiến tim người khác tan vỡ.
“Cô rất thông minh.” Một lúc sau, Triệu Hân Hân mới mở miệng nói, đối với hành động Đường Tâm Nhan tự dưng đem vấn đề đáp trả lại mình, cô ta không thể không thừa nhận, bản thân mình trước đây đã đánh giá thấp kẻ giỏi diễn kịch này rồi.
Mặt Đường Tâm Nhan cười sáng lạn.
“Tôi là một diễn viên, vở kịch như này tôi đã từng diễn ở phim truyền hình rồi, hơn nữa bạn bè bên cạnh cũng từng diễn qua rất nhiều thể loại như vậy, cho nên đại khái vẫn biết một chút, có những hành động của kẻ thứ ba, thật khiến người khác cảm thấy trơ trẽn, có điều tôi tin rằng, dựa vào điều kiện của cô Hân, sẽ không thèm là kẻ thứ ba đâu.”
Đường Tâm Nhan chụp cho Triệu Hân Hân một cái mũ thật cao, nhưng một khắc sau, lại tàn nhẫn đập thật mạnh vào tận sâu trong lòng cô ta.
“Tôi… Tôi dĩ nhiên sẽ không đi làm kẻ thứ ba, hơn nữa… thứ tôi căm ghét nhất chính là những người đàn bà làm kẻ thứ ba.”
Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân chỉ có thể mặt méo xẹo nói.
Đường Tâm Nhan nhún vai.
“Đang nói chuyện gì đấy?” Mặc Trì Úy xách theo đồ ăn sáng nãy mới mua, quay lại phòng bệnh. Lúc nhìn sang Đường Tâm Nhan, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.
“Lúc nói đến chuyện kẻ thứ ba, quan điểm của cô Hân và em giống nhau, tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba giữa vợ chồng người khác.”
Đường Tâm Nhan cười cầm lấy đồ ăn sáng từ tay Mặc Trì Úy.
Đúng là một người phụ nữ thông minh, nói một câu người khác sẽ tự hiểu, không hổ danh là người phụ nữ của Mặc Trì Úy này.
“Cô Hân, cô ăn sáng đi, tôi và Trì Úy còn có việc, phải đi trước đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, quay người bước ra cửa rời đi.
“Trì Úy…”
Thấy Mặc Trì Úy sắp đi, Triệu Hân Hân vội vàng gọi lại.
“Còn có chuyện gì?” Mặc Trì Úy chậm rãi quay lại.”Em yên tâm đi, ở đâu có y tá và bác sĩ chăm sóc em, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, ánh mắt ngập nước, đầy vẻ đáng thương dừng trên người của Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan phải đi phim trường quay phim, anh… anh nhất định phải về công ty sao? Có thể ở lại đây với em một lúc được không, em đã gọi điện cho bố rồi, tầm chiều ông ấy sẽ tới.”
Giáo sư Triệu sắp đến?
Mặc Trì Úy có chút bất ngờ với quyết định của Triệu Hân Hân, gọi điện báo cho bố mình, cơ thể không khỏe phải nhập viện? Đây không phải là tác phong thường ngày của cô.
“Anh phải đưa Tâm Nhan đến trường quay, hơn nữa anh đã đáp ứng cô ấy, hôm nay sẽ ở trường quay cạnh cô ấy, nhưng em yên tâm đi, đợi buổi tối Tâm Nhan quay xong rồi, anh sẽ qua đó đón tiếp giáo sư Thành, em mau ăn sáng đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan, rời khỏi phòng bệnh.
“Anh… Lúc nào thì anh nói, muốn đi phim trường cùng em? Ông chủ Úy à, nói dối không phải là một thói quen tốt đâu nhé?”
Đường Tâm Nhan ngồi lên xe, mặt đầy ý trêu nhìn Mặc Trì Úy.
“Nói dối?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Anh sẽ không nói dối, cho nên thời gian cả ngày hôm nay của anh, đều là… của em.”
Ôi trời ơi, anh ấy lại muốn ở trường quay cả ngày à? Cái này… thế mình phải quay phim kiểu gì đây?
“Anh… chắc chứ?” Đường Tâm Nhan ôm lấy tia hi vọng cuối cùng hỏi, hi vọng Mặc Trì Úy có thể thay đổi chủ ý, suy cho cùng có anh ở đấy, mọi người đều sẽ căng thẳng.
“Yên tâm đi, anh sẽ chỉ ngồi trong xe thôi, cho đến lúc em nghỉ giải lao, mới xuống xe.”
Anh biết những lo lắng trong lòng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy cười bảo đảm.
Thấy sự kiên định không đổi ý của anh, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi.
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy hai người đến phim trường.
“Chỉ cho phép anh ở trong xe, không được xuống xe.”
Đường Tâm Nhan không muốn gây nên bất cứ sự ồn ào nào, trước khi xuống xe, luôn cảnh cáo Mặc Trì Úy.
“Không xuống xe cũng được, nhưng mà… Em phải cho anh vài thứ, ít nhất cũng để anh có thể ở trong xe hồi tưởng lại.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười tà ác như lửa.
“Ngoài quyển kịch bản với cái túi ở trên người em ra, hình như không có cái gì để anh giết thời gian, chẳng lẽ anh muốn quyển kịch bản này?”
Đường Tâm Nhan mặt nghi hoặc nhìn Mặc Trì Úy.
“Anh muốn…”
Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng mình.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Chương 593: Vợ ơi,cho anh một nụ hôn đi
Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Một nụ hôn tràn ngập sự nóng bỏng, lập tức nuốt trọn Đường Tâm Nhan, mãi một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại hồn.
“Em… Em xuống xe đây.” Cả mặt cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt hận không thể ăn luôn mình của Mặc Trì Úy, cô vội vàng nhảy xuống xe.
Vừa nhảy xuống xe, Đường Tâm Nhan liền nhìn thấy xe của Phượng Cừ lái đến, nghĩ tới việc tối qua Phượng Cừ vì mình mà bị thương, Đường Tâm Nhan vẫn lòng đầy áy náy, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt anh ta.
“Vết thương thế nào rồi? Có thể quay phim không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, trong ánh mắt nhìn Phượng Cừ, đầy lo lắng.
Thấy được sự lo lắng trong mắt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Chỉ cần không động mạnh đến, sẽ không sao, Tâm Nhan, em… Em ăn sáng chưa? Có cần anh bảo trợ lý mua cho em không?”
Phượng Cừ hỏi, ánh mắt đào hoa, luôn nhìn chằm chằm lên người Đường Tâm Nhan, có điều anh ta thật sự phát hiện, Đường Tâm Nhan của hôm nay, trạng thái khác một trời một vực so với hôm qua.
“Em đã ăn rồi.”
Đạo diễn và nhân viên làm việc đã sớm ai vào vị trí của người nấy, thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý gọi hai người đến chỗ quay phim.
Hai người đơn giản đọc lời thoại với nhau một lần, liền nhập tâm vào việc quay phim căng thẳng.
Trạng thái của Đường Tâm Nhan, khiến đạo diễn hết sức hài lòng, phần quay của hai người rất nhiều, nhưng họ đều quay một lần là đạt, không có cảnh NG nào.
Khiến Đường Tâm Nhan thật sự thả lỏng một hơi chính là Mặc Trì Úy thật sự thực hiện lời hứa của anh, trong lúc quay phim, chưa từng xuống xe.
Lúc ở hiện trường quay phim, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nhận được tin tức, nhưng hai người không quay lại xe, mà là chăm chỉ đọc lời thoại.
“Tay của anh thật sự không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Nhân lúc nghỉ giải lao, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.
Phượng Cừ lắc đầu.
“Không sao đâu, anh đã bảo trợ lý chuẩn bị nước rồi, lát nữa uống chút nước lạnh, em sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Phượng Cừ còn chưa nói xong, thì thấy Mặc Trì Úy từ trong xe bước xuống, trong tay cầm cái cốc.
Anh ta tới đây lúc nào? Chẳng lẽ anh ta nãy giờ đều ngồi trong chiếc xe đó?
Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, khiến cho hai lông mày của Phượng Cừ nhíu chặt lại.
“Anh… Sao anh lại xuống xe?”
Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, Mặc Trì Úy sẽ xuống xe, điều này làm cô rất bối rối.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa chiếc cốc trong tay, đặt vào tay của Đường Tâm Nhan.
“Vợ, anh đã nói lúc em quay phim, sẽ không xuống xe làm phiền em, nhưng bây giờ em đang nghỉ giải lao, anh không hề làm trái lời hứa với em, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không cầm được lòng mình ở trên khuôn mặt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, hôn một cái, để lại dấu ấn của mình.
Thấy cảnh này, Phượng Cừ dường như cảm nhận được trong lòng mình lộp bộp một cái.
“Anh Cừ, cảm ơn sự chăm sóc của anh đối với vợ tôi.”
Mặc Trì Úy cuối cùng cũng đem ánh mắt, đặt trên người Phượng Cừ, bỗng dưng cảm ơn, khiến cho Phượng Cừ có chút mất tự nhiên.
“Tôi là đàn ông, hơn nữa còn là bạn của Tâm Nhan, chăm sóc cô ấy là chuyện nên làm, giám đốc Úy khách khí rồi.” Rốt cuộc đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, Phượng Cừ hiểu rõ, ở hoàn cảnh nào thì nên nói những gì.
“Anh Cừ quả là một người thông minh, tôi tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cái giới hạn này, anh Cừ sẽ giữ thật tốt.”
Mặc Trì Úy lại hé đôi môi mỏng gợi cảm, một lời hai ý, Phượng Cừ trong lòng hiểu rõ.
“Đương nhiên.”
Đối với câu trả lời của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy rất hài lòng.
“Anh mau lên xe đi, bọn em sắp bắt đầu tiếp tục quay rồi.” Thấy ánh mắt của đạo diễn đang nhìn mình, hơn nữa cảnh quay tiếp theo đã dựng xong, chỉ vì Mặc Trì Úy ở đây, nên ông ta không dám ra gọi cô, Đường Tâm Nhan nhanh chóng đẩy Mặc Trì Úy lên xe.
“Chúc mừng em, hòa thuận như trước với giám đốc Úy.”
Lúc Đường Tâm Nhan quay lại trước mặt Phượng Cừ, Phượng Cừ nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh.” Đường Tâm Nhan không phủ nhận, mà còn chấp nhận lời chúc mừng của anh như lẽ đương nhiên, điều này khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng của Phượng Cừ, bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Xem ra đó chỉ là ảo giác của mình, nên từ bỏ đi thôi.
Tuy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan vẫn luôn cẩn thận, nhưng ở cảnh quay cuối cùng, vẫn đụng đến vết thương của Phượng Cừ.
Thấy miếng băng tràn đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tự trách không thôi.
“Xin lỗi anh, em… không phải em cố ý đâu.”
Đường Tâm Nhan mặt đầy lo lắng.
“Không sao, bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Phượng Cừ nhẹ giọng an ủi.
Trợ lý cũng kịp thời mang hộp thuốc y tế đến, xử lý sạch sẽ vết thương của Phượng Cừ, sau đó băng bó lại.
“May mà đây là cảnh quay cuối rồi, nếu không thì không biết phải làm sao mới tốt.” Phượng Cừ cười nói.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Hay là anh đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra lần nữa?” Đường Tâm Nhan lo lắng đề nghị.
Phượng Cừ lắc đầu
“Không cần đâu, em mau lên xe đi, nếu không giám đốc Úy sẽ lo lắng đấy.” Ánh mắt Phượng Cừ dừng trên chiếc xe mà Mặc Trì Úy đang ngồi, tuy Mặc Trì Úy vẫn chưa xuống xe, nhưng anh vẫn có thể xác định một cách rõ ràng, lúc Mặc Trì Úy nhìn thấy anh tiếp xúc với Đường Tâm Nhan, vẫn cực kì ghen.
Vì để bản thân có thể phát triển tốt hơn ở giới giải trí, Phượng Cừ vẫn quyết định, giữ khoảng cách nhất định với Đường Tâm Nhan, chỉ có như vậy, bản thân anh mới an toàn, nếu không chỉ cần một ánh mắt của Mặc Trì Úy cũng có thể giết người.
“Anh nhất quyết không đi bệnh viện sao?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa, cho tới khi Phượng Cừ bảo đảm mấy lần, không có vấn đề gì, cô mới quay người lên xe của Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ này, anh đợi em một lúc rồi đấy.”
Tuy không xuống xe, nhưng Mặc Trì Úy ngồi trong xe, nhìn rõ ràng, sự tiếp xúc giữa Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, anh rất chắc chắn, Phượng Cừ là người thông minh, không hề có tiếp xúc nào khác ngoài công việc với người phụ nữ của mình.
“Cánh tay của Phượng Cừ lại chảy máu rồi, cho nên em… Em có hơi lo lắng, nói cho cùng anh ấy cũng vì cứu em mới bị thương.”
Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm.
“Em yên tâm đi, trợ lý của anh ta sẽ chăm sóc anh ta.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này, hôn trộm lên mặt của Đường Tâm Nhan một cái, liền trực tiếp khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Thấy đây không phải đường về nhà, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đến bệnh viện, giáo sư Triệu đến rồi.”
Cô biết Mặc Trì Úy rất tôn trọng vị giáo sư Triệu này, cho nên Đường Tâm Nhan không đưa ra ý kiến gì khác.
Triệu Hân Hân, hi vọng cô không vì sự xuất hiện của bố mình, mà chủ động gây chiến với tôi, tôi Đường Tâm Nhan, cũng không phải dạng hiền lành đâu.
Nghĩ đến ánh mắt ngập tràn đố kỵ của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày.
Chương 594: Sự xuất hiện của giáo sư Triệu
Lúc đến phòng bệnh của bệnh viện, Mặc Trì Úy liền nhìn thấy giáo sư Triệu, nghĩ đến sự giúp đỡ của ông đối với mình nhiều năm trước, lúc anh đi du học, ông đối xử với anh giống như con trai ruột, Mặc Trì Úy cảm thấy thân thiết.
“Thằng nhóc thối này, xong việc rồi à? Cuối cùng cũng nhớ đến ông già này rồi hả?” Lúc Triệu Chí Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy, trên mặt nở nụ cười từ ái.
Mặc Trì Úy dắt theo Đường Tâm Nhan, đến trước mặt giáo sư Triệu
“Đây là bạn gái cậu?” ông biết Mặc Trì Úy đa tình, cho nên đối với Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành chỉ cười nhạt.
“Đây là vợ cháu Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy trực tiếp giới thiệu Đường Tâm Nhan với Triệu Chí Thành.
“Cậu… kết hôn rồi?” nghe thấy thân phận của Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành ngạc nhiên, không kìm được nhìn sang phía con gái Triệu Hân Hân ở phòng bệnh.
Lúc ông nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt con gái, lập tức xác định, Mặc Trì Úy không nói đùa.
“Giáo sư Triệu, chào ông, tôi là Đường Tâm Nhan, con của tôi và Mặc Trì Úy sắp được ba tháng rồi ạ.” Đường Tâm Nhan cười tươi chào hỏi giáo sư Triệu.
Giáo sư Triệu gật đầu.
“Chào cô, tô tin Mặc Trì Úy chọn cô làm vợ, cô chắc chắn phải có chỗ hơn người khác.”
Thấy bố mình, cư nhiên lại tán thưởng Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở trên giường bệnh có chút không vui.
“Con muốn xuất viện.”
Triệu Hân Hân không màng đến sự ngăn cản của Giáo sư Triệu, cố chấp muốn xuất viện, không còn cách nào, trước nay Giáo sư Triệu luôn chiều con, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của con gái.
Nửa tiếng sau, đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến chỗ để xe của Mặc Trì Úy.
Vì lúc Mặc Trì Úy trên đường đến, gọi điện kêu lái xe tới, cho nên lúc lái xe nhìn thấy bọn họ, lập tức cung kính mở cửa xe ra.
Cơ thể của Triệu Hân Hân vẫn còn yếu, cho nên cô ta thỉnh thoảng lại dựa vào người Mặc Trì Úy.
Đối với động tác nhỏ này của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan đều nhìn ở trong mắt.
Lúc cô ta định dựa vào Mặc Trì Úy lần nữa, Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ xinh giống như cánh hoa hồng ra nói.
“Trì Úy, hôm nay em quay phim hơi mệt, anh có thể giúp em xoa bóp một chút không?” Đôi mắt long lanh, còn có một chút dụ dỗ của Đường Tâm Nhan dừng trên người Mặc Trì Úy.
“Đương nhiên.”
Mặc Trì Úy không lộ dấu vết tránh khỏi sự đụng chạm của Triệu Hân Hân, bàn tay với các khớp xương rõ ràng, dịu dàng đặt trên vai của Đường Tâm Nhan.
Liếc thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Hân Hân, đôi môi của Đường Tâm Nhan, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thế nào? Có thoải mái hơn không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy dịu dàng, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Hân Hân, có cần bố đổi chỗ cho con không, chỗ ngồi cạnh tay lái có lẽ sẽ khiến con thoải mái hơn một chút.” Thấy ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của con gái, Giáo sư Triệu vội vàng nói.
“Không cần đâu ạ, con ngồi đây được rồi.” Triệu Hân Hân nói, trong giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Đối với giọng nói đầy lạnh lùng của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan biết rõ, nhưng không thèm để tâm.
“Trì Úy, chúng ta đến đâu để ăn mừng việc bố đến thế? Hơn nữa… Hơn nữa anh cũng biết, bố em không thích ở khách sạn. Anh… anh có thể sắp xếp chỗ ở khác cho bố em được không?”
Cô ta vẫn luôn chịu đựng sự lạnh lùng của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân không cam tâm nên lại gợi chuyện để nói.
“Tôi đã sắp xếp để Giáo sư Triệu ở biệt thự, hơn nữa tiệc chào mừng tối nay, sẽ tổ chức ở biệt thự, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói. Đối với quyết định của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân hết sức hài lòng.
Chương 595: Mấy trò vặt của phụ nữ
Trên đường về biệt thự, Triệu Hân Hân luôn tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Trì Úy, hơn nữa toàn nói về những chuyện hồi bọn họ còn đi học, khiến Đường Tâm Nhan không thể xen mồm vào được.
Tuy Mặc Trì Úy luôn nói chuyện với Triệu Hân Hân, nhưng ánh mắt anh chốc chốc lại nhìn sang Đường Tâm Nhan ở trong lòng.
“Mệt rồi à?”
Nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào lòng mình, nhưng lại không nói lời nào, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nở nụ cười tươi.
“Nhiệm vụ quay phim hôm nay rất nặng, nên thật sự rất mệt, quan trọng hơn nữa, chuyện bọn anh nói, em đều không thể xen vào.” Đường Tâm Nhan mười ngón tay nắm chặt Mặc Trì Úy, làm nũng nói.
“Được, vậy không nói chuyện ngày xưa nữa, nếu em mệt rồi thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói bên tai Đường Tâm Nhan.
“Vâng, em ngủ một lát.”
Đường Tâm Nhan nghe lời nhắm mắt lại đôi mắt trong vắt như nước, thảnh thơi dựa vào lòng Mặc Trì Úy.
Sợ lúc ngủ Đường Tâm Nhan sẽ bị lạnh, Mặc Trì Úy dịu dàng lấy áo vest của mình, khoác lên người cô.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Triệu Hân Hân rất đố kỵ, nhưng không dám lộ ra biểu cảm gì.
Có lẽ do mệt thật, Đường Tâm Nhan dựa vào lòng Mặc Trì Úy, rất nhanh liền ngủ say, xe đỗ trong vườn của biệt thự, cô vẫn chưa tỉnh.
“Trì Úy, gọi cô ấy dậy đi.” Triệu Hân Hân xuống xe trước, nói với Mặc Trì Úy đang ôm Đường Tâm Nhan ở trong lòng.
Mặc Trì Úy lắc đầu, cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan xuống xe.
“Thím Vương, sắp xếp đưa Giáo sư Triệu về phòng đi.” Mặc Trì Úy gọi người giúp việc đến, dặn dò kĩ lưỡng, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn Giáo sư Triệu.
“Giáo sư, cháu ôm Đường Tâm Nhan về phòng trước, bác lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đến lúc dùng cơm tối, cháu sẽ gọi bác.”
Triệu Chí Thành gật đầu, đưa hành lí cho người bên cạnh.
“Hân Hân, con từ bỏ đi, cậu ta không phải là người đàn ông con có thể chinh phục được.”
Thấy ánh mắt của con gái, vẫn nhìn theo hướng Mặc Trì Úy rời đi, Triệu Chí Thành khuyên một cách thật lòng.
“Không, con sẽ không bỏ cuộc đâu, bố từng nói, chỉ cần là thứ mình muốn có được, thì nhất định phải tranh giành, cho nên người đàn ông này, con… nhất định phải có được.”
Nghe giọng kiên quyết của con gái, Triệu Chí Thành bất lực thở dài.
“Con tự lo cho mình đi.” Nói xong câu này, Triệu Chí Thành đi theo người giúp việc, đi đến phòng khách.
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Em yêu, em có thể mở mắt ra rồi.” tiếng Mặc Trì Úy trầm giọng nói, vang bên tai Đường Tâm Nhan, cô tinh nghịch mở mắt ra.
“Anh… Anh sớm đã biết em tỉnh rồi à?”
Đường Tâm Nhan ôm lấy cổ của Mặc Trì Úy,ánh mắt lấp lánh tinh nghịch nhìn vào mắt anh.
“Đương nhiên, mắt em cứ nháy đi nháy lại, anh không thấy mới lạ đấy.” Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, dịu dàng sờ lên khuôn mặt hồng hào của Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại như em bé, khiến anh yêu thích không muốn rời tay.
“Triệu Hân Hân đó luôn tìm cớ bắt chuyện với anh, em không thích sự câu dẫn của cô ta với anh, cho nên mới dùng chút thủ đoạn nhỏ, bây giờ xem ra, em thành công rồi, đúng không?”
Đường Tâm Nhan tinh nghịch nói.
“Đúng thế, em thành công rồi.”
Mặc Trì Úy hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.
“Tinh…” tiếng chuông đột nhiên vang lên, ngắt đứt ánh nhìn dịu dàng chăm chú của hai người.
Đường Tâm Nhan lấy trong túi ra, chiếc điện thoại đang không ngừng kêu.
Phượng Cừ? Anh ta gọi điện cho mình làm gì?
Thấy là số điện thoại của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
“Có cần anh tránh đi không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, tuy có chút đố kỵ với việc có người đàn ông khác gọi cho người phụ nữ của mình, nhưng sự tôn trọng cần có, Mặc Trì Úy vẫn có.
“Không cần, anh ấy là bạn tốt của em mà thôi.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng ấn nút nghe.
“Phượng Cừ, có chuyện gì thế ạ?” Đường Tâm Nhan dịu dàng hỏi.
Nghe thấy giọng nói như được bôi mật ong của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nở nụ cười.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn biết cô đã về nhà an toàn hay chưa.” Phượng Cừ đáp. Anh cũng không biết, tại sao anh lại khao khát muốn được nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan như vậy.
“Tôi đã về đến nhà rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy trước đây, ngày mai gặp nhau ở phim trường nhé.”
Tuy hơi thất vọng chuyện Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với anh, nhưng nghĩ đến việc lúc này chắc Mặc Trì Úy đang ở bên cạnh cô, Phượng Cừ vẫn cúp máy.
“Hay là ngủ thêm lát nữa? Chút nữa đến lúc ăn cơm, anh đến gọi em?”
Khi Mặc Trì Úy nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi trên mặt của Đường Tâm Nhan, không kìm được sự thương tiếc.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Quả thực hơi mệt, em ngủ một lát đã, anh xuống dưới cùng với giáo sư đi, nhưng mà…” Đường Tâm Nhan ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn, đặt lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Nhưng không được phép có tiếp xúc cơ thể với Triệu Hân Hân, nếu như có, em không để ý việc tự mình…” ánh mắt của Đường Tâm Nhan, dừng ở giữa hai chân của Mặc Trì Úy.
“Thiến anh.”
“Em yêu, em…” Nghe Đường Tâm Nhan lúc bình thường thì dịu dàng như nước, hay xấu hổ, lại nói ra lời to gan lớn mật như vậy, Mặc Trì Úy có chút không dám tin.
“Em… Em muốn trong khoảng thời gian tiếp theo, vì bản thân mưu cầu phúc lợi, thực hiện quyền lợi người vợ của Mặc Trì Úy, cho nên anh phải nhớ kĩ những lời em từng nói, bởi vì một khi động đến giới hạn của em, em nhất định sẽ thực hiện.”
Đường Tâm Nhan mặt nghiêm túc nói.
“Vợ à, anh sẽ không để em có cơ hội này đâu, hơn nữa anh cũng quyết định rồi, không để em nghỉ ngơi, chúng ta làm chút chuyện mà cả hai ta đều thích đi.”
Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan ngã xuống giường, trên khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt kia, lộ ra một nụ cười tà ác.
“Anh… Anh xác định sẽ không có ai đến làm phiền anh?” Trong lòng Đường Tâm Nhan cũng không hi vọng Mặc Trì Úy sẽ đi ra ngoài, vì cô biết rõ,Triệu Hân Hân sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để câu dẫn, quyến rũ anh.
“Em yêu, em nghĩ nhiều quá rồi.”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy, trực tiếp hôn lên đôi môi đang nói không ngừng của Đường Tâm Nhan, nụ hôn bóng bỏng bá đạo, khiến hơi thở hai người càng ngày càng nặng.
Từng tiếng rên rỉ nũng nịu, phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.
Giọng nói có sức quyến rũ người hơn bất cứ thứ tình dược nào trên thế gian này, khiến sức nóng trong người Mặc Trì Úy đều dồn về một chỗ.
Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực, nơi anh chạm đến làm bừng cháy tất cả ngọn lửa nhiệt tình của Đường Tâm Nhan.
“Tinh…” tiếng gõ cửa bỗng vang lên, vẻ mặt Đường Tâm Nhan bất lực, lập tức rời khỏi thế giới của tình dục.
Hai hàng lông mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt vào nhau, lúc này bảo anh dừng lại, tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đứng trước cửa, cũng có thể xác định rõ ràng, mình đã làm phiền chuyện tốt của anh.
Hít sâu một hơi, Triệu Hân Hân hé đôi môi hồng xinh đẹp.
Chương 596: Anh ấy là người đàn ông của tôi, liên quan gì đến cô?
“Trì Úy, bố không muốn nghỉ ngơi, anh có thể xuống lầu nói chuyện với ông ấy một lúc không? Anh biết là ông ấy thích nói chuyện với anh nhất mà.”
Giọng nói ngọt ngào của Triệu Hân Hân vang lên bên tai Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
“Được, tôi sẽ xuống lầu ngay lập tức.” Mặc Trì Úy nói.
Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Mặc Trì Úy lúc này mới hơi giãn ra.
“Vợ à, anh thật sự xin lỗi.”
Mặc Trì Úy xoay người nhìn Đường Tâm Nhan, nhìn vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.
“Em biết ngay là cô ấy sẽ quấy rầy chúng ta mà.” Đôi môi đỏ gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, dường như từ khi Triệu Hân Hân xuất hiện cô đã đoán trước được rồi.
“Ngoan, ngủ một lát đi, khi nào đến bữa tối anh gọi em.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái sau đó anh đi thẳng xuống giường, rời khỏi phòng.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan trực tiếp nhắm hai mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Bố, bố chơi cờ cùng Trì Úy di, con thích nhất là nhìn dáng vẻ chơi cờ của hai người, trông vô cùng xuất sắc.”
Triệu Hân Hân thấy Mặc Trì Úy xuống lầu, nhanh chóng cho người chuẩn bị bàn cờ.
“Được, tôi cũng thích chơi cờ cùng giáo sư.”
Mặc Trì Úy cũng không từ chối đề nghị của Triệu Hân Hân, anh còn bảo người giúp việc chuẩn bị hai ly cà phê.
Triệu Hân Hân nhận lấy bàn cờ người giúp việc mang tới, nhanh chóng xếp quân cờ giúp hai người.
“Được rồi, hai người có thể bắt đầu rồi.”
Sau khi Triệu Hân Hân xếp quân cờ xong bèn ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần Triệu Hân Hân dịch lại một chút là có thể chạm vào cánh tay Mặc Trì Úy, tiếp xúc vô cùng thân mật.
“Hân Hân, ngồi tránh sang một bên đi, đừng quấy rầy bố và Trì Úy chơi cờ.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn né tránh con gái mình cố ý đụng chạm, Triệu Chí Thành đột nhiên lạnh giọng nói. Ông ta không hy vọng con gái mình phải vứt bỏ lòng tự tôn và sự kiêu ngạo để theo đuổi một người đàn ông.
“Bố…”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút sợ hãi, không ngờ bố cô ta lại răn dạy cô ta như vậy, chẳng nhẽ ông ta quên rằng cô ta từng nói với ông ta rằng mình muốn theo đuổi Mặc Trì Úy sao?
“Ngồi tránh sang một bên đi, đừng để bố phải nói đến lần thứ hai.”
Giọng nói Triệu Chí Thành tràn ngập cảnh cáo.
Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân đành phải ngồi trên sô pha, có điều ánh mắt đào hoa mị hoặc vẫn dán chặt vào người Mặc Trì Úy.
“Kỹ năng chơi cờ không hề suy giảm chút nào.”
Triệu Chí Thành tán thưởng nói, tràn ngập bội phục với kỹ năng chơi cờ của Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan thích chơi cờ nên cứ có thời gian lại chơi hai ba ván cùng cô ấy.” Mặc Trì Úy cười nói, nhắc tới Đường Tâm Nhan, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.
Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy như vậy, Triệu Chí Thành không khỏi chắc chắn con gái mình không có chút hy vọng nào nữa rồi.
“Trì Úy, nước đi này của anh đúng lúc ăn được quân của bố rồi.” Triệu Hân Hân rõ ràng ngồi trên sô pha bên cạnh Mặc Trì Úy nhưng vẫn cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện với Mặc Trì Úy.
“Hân Hân, người thật sự xem cờ thì không được nói chuyện.” Triệu Chí Thành quay đầu về phía con gái, nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo.
Đối mặt với sự răn dạy lần nữa của bố mình, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy bất mãn.
Tổng cộng hai ván, mỗi người thắng một lần.
“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Giáo sư, Hân Hân, hai người tới nhà ăn trước đi, tôi về phòng gọi Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Trì Úy, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi rồi, anh để cô ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta ăn trước, đợi cô ấy tỉnh lại thì bảo giúp việc chuẩn bị cơm cho cô ấy sau.”
Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói.
Mặc Trì Úy nhìn thoáng quay bàn tay Triệu Hân Hân đang nắm lấy tay mình, lông mày anh nhíu chặt lại.
“Dạ dày Tâm Nhan không tốt, cho nên phải ăn cơm đúng giờ, tôi lên lầu gọi cô ấy.” Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy tay Triệu Hân Hân ra, khẽ gật đầu với giáo sư Triệu sau đó đi thẳng lên phòng trên lầu.
Không cần mất nhiều thời gian, anh đưa Đường Tâm Nhan đang có chút buồn ngủ đi vào nhà ăn.
“Tâm Nhan, cô đúng là lắm chuyện, ăn bữa tối mà Mặc Trì Úy còn phải lên gọi nữa.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân tươi cười nhưng mấy lời cô ta nói tràn đầy ý mỉa mai châm chọc.
Đường Tâm Nhan khẽ nhướng mày, người phụ nữ này đúng là vẫn chưa muốn dừng lại.
“Cô Triệu, chồng gọi vợ xuống ăn cơm không phải là chuyện hết sức bình thường sao? Tôi tin là sau này cô có chồng rồi, nếu anh ấy gọi cô xuống ăn cơm, chứng tỏ là anh ấy yêu cô.”
Đường Tâm Nhan vô cùng uyển chuyển đẩy chủ đề về phía Triệu Hân Hân.
“Tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân ngại ngùng nói, ánh mắt nhìn lướt qua người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy không thèm để ý tới ánh mắt của cô ta, chỉ mải gắp đồ ăn cho Đường Tâm Nhan.
“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng cô Triệu, chờ khi nào cô Triệu kết hôn, tôi và Trì Úy sẽ cùng tham dự, cô yên tâm, vợ chồng chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một món quà lớn.
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cười hết sức ngọt ngào.
“Cô không muốn biết người đàn ông tôi thích là ai sao?” Thấy Đường Tâm Nhan nhanh mồm dẻo miệng như vậy Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, mỗi lần cô ta nói ra điều gì lại bị cô chặt chém lại, chẳng lẽ từ trước đến giờ cô ta đã đánh giá thấp Đường Tâm Nhan?
“Không muốn biết, bạn trai của cô tôi quan tâm là gì? Tôi chỉ biết là người đàn ông của mình cũng yêu mình, đó là hạnh phúc của một phụ nữ rồi, chỉ cần như vậy là đủ.”
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt cười tươi rói nhìn Mặc Trì Úy.
Nụ cười như hoa anh đào nở trong gió xuân của Đường Tâm Nhan khiến trái tim Mặc Trì Úy rung động, không kiềm được mà khẽ hôn lên má cô.
“Anh đi nghe điện thoại, em phải ăn nhiều vào đấy.”
Mặc Trì Úy cầm điện thoại đang vang lên không ngừng rời khỏi nhà ăn.
Bởi vì con gái mình vẫn luôn không ngừng đối chọi gay gắt với Đường Tâm Nhan, không để ý tới ánh mắt ám chỉ của mình nên sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi nhà ăn, giáo sư Triệu cũng lấy cớ muốn nghỉ ngơi, rời khỏi nhà ăn.
“Đường Tâm Nhan, trời còn chưa tối mà đã quyến rũ người đàn ông của mình như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Khi nhà ăn chỉ còn lại một mình cô ta và Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân lại một lần nữa cong đôi môi đỏ, giọng điệu hùng hổ dọa người, khiến Đường Tâm Nhan có chút buồn cười.
Đôi môi đỏ tươi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên.
“Cô Triệu, cô cũng nói rồi đấy, anh ấy là người đàn ông của tôi, chẳng lẽ tôi và người đàn ông của mình muốn làm gì còn phải nhìn thời gian sao? Tôi nghĩ là cô không hiểu được cảm giác vui vẻ của vợ chồng đâu, nếu cô muốn tự mình cảm nhận thì mau chóng tìm cho mình một người đàn ông đi, đừng có dán mắt vào người đàn ông đã có vợ, bởi vì cô… sẽ không đạt được kết quả gì đâu.”
Nhìn sắc mặt của Triệu Hân Hân sa sầm xuống, Đường Tâm Nhan rất có tâm trạng ăn uống, cô ăn vô cùng ngon miệng.
Chương 597: Nực cười, người tôi mắng chính là cô đấy
Triệu Hân Hân luôn sống trong sự chiều chuộng của bố, chưa từng trải qua khổ cực, bất mãn, không ngờ lại có một ngày bị một người vô danh tiểu tốt như Đường Tâm Nhan chèn ép đến mức không thể nói lại câu nào.
“Đường Tâm Nhan, tôi đã xem thường cô rồi, cô là một người phụ nữ quỷ kế đa đoan, cô… không thích hợp ở bên cạnh Mặc Trì Úy, anh ấy cần có một người phụ nữ có tâm tư đơn thuần, như vậy mới xứng làm vợ anh ấy.”
Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng nói.
Thấy cô ta ngoài miệng nói mấy lời lý lẽ như vậy, trong lòng thì lúc nào cũng mơ tưởng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy nực cười.
Cô thong thả buông đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp sắc bén dừng trên người Triệu Hân Hân.
“Triệu Hân Hân, cô cảm thấy mình quá rảnh rỗi sao? Tôi có phù hợp với Mặc Trì Úy hay không chỉ có anh ấy mới có tư cách nói, còn cô…. một người không có chút liên quan nào mà ở đây khoa tay múa chân, cô thật là… đê tiện.”
Đường Tâm Nhan không hề chừa cho Triệu Hân Hân chút mặt mũi nào, ở trong giới giải trí hỗn loạn nhiều năm như vậy, cô biết rõ, nếu như không cứng rắn với loại phụ nữ như này, cô ta sẽ ngày càng được nước lấn tới, đến lúc đó hậu họa khôn lường, có hối hận cũng không kịp.
“Cô… cô dám chửi tôi?”
Sắc mặt Triệu Hân Hân đột nhiên thay đổi, đối với sự sỉ nhục của Đường Tâm Nhan, cô ta hận không thể bóp cổ Đường Tâm Nhan ngay lập tức.
“Chửi cô?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô còn dám quyến rũ người đàn ông của tôi, còn dám nói hươu nói vượn, mắng cô là nhẹ đấy, một khi cô chạm tới giới hạn của tôi, tôi sẽ… đánh cô.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, giọng nói ngọt ngào pha lẫn lạnh lẽo đến khó tin, đặc biệt là đôi mắt cô hơi nheo lại, ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Triệu Hân Hân chưa từng thấy Đường Tâm Nhan như vậy, cô ta không khỏi có chút sợ hãi, có điều… cô ta không muốn mình cứ như vậy bị Đường Tâm Nhan đánh bại.
Triệu Hân Hân khôi phục tinh thần bình tĩnh trở lại, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười tà mị.
“Theo tôi được biết, lúc trước Mặc Trì Úy lựa chọn ở bên cạnh cô là vì cô cùng nhóm máu với em trai anh ấy, anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi, không hề yêu cô chút nào, chẳng qua là do cô sinh con cho anh ấy thôi, Đường Tâm Nhan, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy.”
Triệu Hân Hân vô cùng vui sướng nói.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Triệu Hân Hân, cô muốn sinh con cho anh ấy còn phải xem xem người đàn ông của tôi có muốn cô sinh con cho anh ấy hay không, có biết bao cô gái muốn sinh con cho anh ấy chứ, đáng tiếc cho đến bây giờ chỉ có một mình Đường Tâm Nhan tôi có thể danh chính ngôn thuận sinh con cho anh ấy, mà cô, cùng lắm cũng chỉ là một người bạn không đáng để nhìn tới mà thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói, cả người cô tỏa ra khí chất của một nữ vương.
“Cô…” Bị Đường Tâm Nhan sỉ nhục như vậy, sắc mặt Triệu Hân Hân tức đến nỗi tím tái.
“Đường Tâm Nhan, chúng ta cùng chờ xem.” Nói xong câu này cô ta đi thẳng khỏi nhà ăn.
Đường Tâm Nhan không thèm để ý tới bố con Triệu Hân Hân rời đi, khuôn mặt cô khẽ cười, trông vô cùng vui vẻ.
Hơn mười phút sau, Mặc Trì Úy mới trở lại nhà ăn, thấy trong nhà ăn chỉ còn một mình Đường Tâm Nhan, anh cũng có thể tưởng tượng ra vừa rồi trong nhà ăn chắc chắn đã xảy ra một trận hỗn chiến.
“Cô ta bị em chọc tức nên rời đi, còn giáo sư Triệu là tự rời đi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhàn nói, không chút nào áy náy với việc Triệu Hân Hân rời đi.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy khẽ nâng cằm Đường Tâm Nhan lên.
“Anh sẽ tìm cơ hội để bảo Triệu Hân Hân rời đi.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Dù sao cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu, có lẽ giáo sư Triệu sẽ không vui, cứ để cô ta ở tạm đây đi, chờ sau khi giáo sư Triệu rời đi thì bảo cô ta đi.”
Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự tôn trọng của Mặc Trì Úy với giáo sư Triệu.
“Được, nghe em hết, ngày mai giáo sư Triệu có một hội thảo học thuật, anh đi cùng ông ấy nên không thể tới phim trường cùng em được.”
Mặc Trì Úy đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Vậy em sẽ đi nhờ xe về, hơn nữa chiều nay Nhiễm Nhiễm cũng gọi điện cho em, ngày mai cô ấy sẽ đi cùng em, anh yên tâm đi.”
Mặc Trì Úy gật đầu, có Cố Nhiễm Nhiễm ở cùng cô, anh cũng yên tâm hơn phần nào, bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của anh bị tổn thương.
Hai người ăn xong bữa tối, khi rời khỏi nhà ăn, Mặc Trì Úy vẫn chu đáo dặn người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đưa tới phòng giáo sư Triệu và Triệu Hân Hân, sau đó mới trở về phòng cùng Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đang xem kịch bản, Mặc Trì Úy thì xem tài liệu, tuy rằng không ai nói chuyện với ai nhưng không khí trong phòng lại vô cùng yên bình và ấm áp.
Đường Tâm Nhan trộm liếc nhìn Mặc Trì Úy đang xem tài liệu, từ trước đến nay cô không phát ra khi Mặc Trì Úy nghiêm túc làm việc lại đẹp trai như vậy.
“Cô gái, đừng nhìn như vậy nữa, nếu em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ ăn không tiêu mất.”
Mặc Trì Úy đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Đường Tâm Nhan đang nhìn chằm chằm mình khiến cho Đường Tâm Nhan không giấu nổi ngượng ngùng.
“Em… em không có.” Bị bắt gặp, vẻ mặt Đường Tâm Nhan xấu hổ, hận không thể đào một lỗ chui vào trốn đi.
Mặc Trì Úy để tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt tà ác đi tới trước mặt cô.
“Em… em phải xem kịch bản, anh… mau xem tài liệu của anh đi.” Thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh mình, Đường Tâm Nhan đột nhiên có một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ.
“Vợ à, anh nhớ là không lâu trước đây anh từng nói, có một số việc bị cắt ngang, chúng ta… có thể tiếp tục.”
Câu chữ tràn ngập ái muội phả vào bên tai Đường Tâm Nhan.
“Tiếp… tiếp tục?” Nghe thấy hai chữ này, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Em còn phải xem kịch bản, không thể… không thể tiếp tục được.”
Đường Tâm Nhan vội vàng nói, vì bảo vệ cái eo mình mà phải tỏ thái độ rõ ràng một chút, đêm hôm qua eo cô đã sắp gãy đến nơi rồi, nếu hôm nay lại tiếp tục, e là ngày mai cô không thể đến phim trường nổi.
“Cậu chủ, cậu nghỉ ngơi chưa? Cô Triệu… cô ấy uống say.”
Mặc Trì Úy vừa định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc.
Uống say?
Mặc Trì Úy chau mày, anh hiểu rõ tửu lượng của Triệu Hân Hân, cho nên anh biết, Triệu Hân Hân sẽ không dễ dàng uống say.
“Đi đi, dù sao thì cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan khẽ nở một nụ cười.
“Được, anh sẽ quay lại ngay.”
Mặc Trì Úy xoay người xuống giường, trực tiếp rời khỏi phòng.
Đứng ở bên ngoài phòng của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy càng nhíu chặt mày hơn.
Có điều anh vẫn gõ cửa phòng.
“Trì Úy, là anh sao?” Nghe được tiếng gõ cửa, khuôn mặt Triệu Hân Hân không giấu nổi vui mừng.
Chương 598: Cái ôm thân mật
“Là tôi.”
Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến cho Triệu Hân Hân vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Cô ta nhanh chóng chạy vọt tới mở cửa ra.
“Trì Úy…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Triệu Hân Hân vui sướng, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh, người cô ta nồng nặc mùi rượu khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại.
“Dạ dày cô không được tốt, sao lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ đau dạ dày đấy.”
Mặc Trì Úy cẩn thận đẩy Triệu Hân Hân ra, để hai người duy trì một khoảng cách nhất định.
“Anh… anh quan tâm đến em sao? Trước kia khi đi du học nước ngoài, người anh quan tâm nhất là em, nhưng mà bây giờ, em… cho dù em chết trước mặt anh có lẽ anh cũng sẽ không thèm nhìn đến em.”
Cảm xúc của Triệu Hân Hân có chút kích động, đặc biệt là khi ngửi được mùi nước hoa trên người Mặc Trì Úy, cô ta càng khó khống chế cảm xúc cảm xúc của bản thân.
“Hân Hân, đừng uống nữa, nếu không cô sẽ bị đau dạ dày đấy, giáo sư Triệu sẽ lo lắng.”
Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn đỡ Triệu Hân Hân lên giường nhưng cô ta cứ quấn chặt lấy anh. Triệu Hân Hân như một con chuột túi, dính chặt lấy anh không chịu buông.
Việc này khiến cho Mặc Trì Úy không thể dùng sức.
“Hân Hân, đừng làm loạn nữa.”
Mặc Trì Úy dần mất kiên nhẫn.
“Trì Úy, em thật lòng với anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Em thật sự thích anh, em… em không ngại đến sự tồn tại của Đường Tâm Nhan, em chỉ cần… chỉ cần anh giữ em lại bên cạnh anh là em thấy thỏa mãn rồi.”
Triệu Hân Hân vòng tay ôm lên cổ Mặc Trì Úy, nói rõ từng chữ không cho anh rời đi.
Mặc Trì Úy nhíu mày.
“Trì Úy, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn chờ ở trong phòng, một lúc lâu sau vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, cô có chút không yên tâm nên đi tới phòng cho khách của Triệu Hân Hân.
Nghe được tiếng ầm ỹ bên trong, Đường Tâm Nhan bèn gõ cửa phòng.
Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt Mặc Trì Úy có chút bất ngờ và vui mừng.
“Trì Úy, đừng đi, đừng rời khỏi em, em… em thật sự cần anh.” Khi thấy Mặc Trì Úy nghe được tiếng Đường Tâm Nhan muốn rời đi, Triệu Hân Hân càng ôm anh chặt hơn.
Đường Tâm Nhan đẩy cửa phòng ra, thấy cảnh tượng Triệu Hân Hân ôm chặt lấy Mặc Trì Úy, hình ảnh hai người dán sát vào nhau, thật là… thân mật, khiến người ta không khỏi hiểu lầm.
“Đường Tâm Nhan, tôi và Mặc Trì Úy sẽ ở bên nhau.”
Thấy Đường Tâm Nhan đi vào. Triệu Hân Hân càng có thêm ý đồ, cố ý ôm Mặc Trì Úy chặt hơn.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Cô Triệu, ôm chồng của người khác, cô không cảm thấy mình đê tiện sao? Tôi có thể chắc chắn với cô một điều, cho dù tôi và Mặc Trì Úy có xa nhau thì cũng không tới lượt cô làm vợ của Mặc Trì Úy đâu.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp đi tới trước mặt hai người, khi cô nói xong những lời này, đôi mắt dừng lại trên người Mặc Trì Úy.
“Còn không buông ra à? Hay là anh muốn ôm chặt hơn?”
Đôi môi đỏ kiều diễm của Đường Tâm Nhan lại lần nữa mở ra, khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút cảm xúc gì.
“Vợ đã lên tiếng rồi, người làm chồng như anh sao có thể không nghe theo được.” Mặc Trì Úy nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Không, em không muốn để anh đi.”
Cảm giác được Mặc Trì Úy sắp đẩy mình ra, Triệu Hân Hân càng ôm chặt lấy cổ anh hơn.
Bởi vì cô ta dùng sức rất lớn nên Mặc Trì Úy không dễ dàng đẩy cô ta ra được.
Khóe môi Đường Tâm Nhan khẽ cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, khi ra khỏi, trên tay cô bưng một cái chậu, trong chậu chứa đầy nước lạnh.
“Đường Tâm Nhan, cô muốn làm gì?”
Cảm giác được sắc mặt Đường Tâm Nhan không tốt cho lắm, trong lòng Triệu Hân Hân có chút đề phòng, đôi mắt ánh lên vẻ bất an.
“Buông người đàn ông của tôi ra.”
Đường Tâm Nhan lạnh giọng quát.
Thế nhưng Triệu Hân Hân không chút để ý.
“Đây là cô tự chuốc lấy, cô Triệu, đắc tội rồi.” Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan trực tiếp hắt cả chậu nước lạnh lên người Triệu Hân Hân.
“A…” Đột nhiên bị hắt nước lạnh lên người, Triệu Hân Hân kêu lên một tiếng kinh hãi, theo bản năng buông lỏng Mặc Trì Úy ra.
Tuy rằng Đường Tâm Nhan đã dùng hết sức lực để hắt nước lên người Triệu Hân Hân nhưng Mặc Trì Úy đứng bên cạnh vẫn không cách nào tránh khỏi liên lụy.
“Ai bảo anh bị cô ta ôm chặt như vậy, cho nên…” Đường Tâm Nhan nhún vai, không chút để ý việc Mặc Trì Úy bị nước hắt lên.
“Đường Tâm Nhan, cô thật quá đáng.”
Triệu Hân Hân bị hắt một chậu nước lên người, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hướng về phía Đường Tâm Nhan, giơ tay phải lên định đánh cô.
Đường Tâm Nhan không ngờ Triệu Hân Hân lại ra tay bất ngờ như vậy, cô muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái tát đau đớn.
“Cô gái ngốc, có thể mở to mắt rồi.” Bên tai cô vang lên giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức mở to mắt, khi nhìn thấy mình được Mặc Trì Úy ôm trọn trong lòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trì Úy, buông… buông tay em ra, đau quá.”
Triệu Hân Hân đau đớn kêu lên.
Mãi cho tới lúc này, Đường Tâm Nhan mới phát hiện, một tay Mặc Trì Úy ôm lấy eo cô, tay kia thì nắm thật chặt lấy cổ tay Triệu Hân Hân.
“Buông cô ta ra đi.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
“Được, nghe lời vợ.” Mặc Trì Úy buông lỏng cánh tay Triệu Hân Hân ra, có điều anh vẫn ôm chặt lấy eo Đường Tâm Nhan.
“Trì Úy, anh… anh nhất định phải đối xử với em lạnh lùng như vậy sao?” Che lại cánh tay đau đớn, Triệu Hân Hân nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt thống khổ, không muốn tin là Mặc Trì Úy sẽ đối xử với mình như vậy.
“Nếu cô không phải con gái của giáo sư Triệu còn lâu tôi mới để cô ở lại đây, tôi sẽ bảo người giúp việc tới chăm sóc cô, cô nghỉ ngơi cho sớm đi.”
Mặc Trì Úy ôm lấy Đường Tâm Nhan, đi thẳng về phía cửa.
Khi bọn họ đi tới cửa, đúng lúc gặp giáo sư Triệu tới thăm con gái.
“Đây… đây là…” Thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, vẻ mặt giáo sư Triệu kinh ngạc, có điều nhìn dáng vẻ uất ức của con gái, giáo sư Triệu cũng có thể đoán được phần nào.
“Trì Úy, gây phiền phức cho cậu rồi.”
Vẻ mặt giáo sư Triệu tràn đầy áy náy, ông ta vô cùng hổ thẹn với những gì con gái mình gây ra.
“Không sao cả, cháu không để ý đâu, bác ở bên cạnh Hân Hân đi, cháu và Tâm Nhan về phòng trước, có chuyện gì thì bác có thể gọi người giúp việc.”
Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng Triệu Hân Hân.
Vốn dĩ Triệu Hân Hân muốn đuổi theo nhưng lại bị giáo sư Triệu ngăn lại.
“Không cảm thấy mất mặt sao? Còn muốn tiếp tục à?”
Giáo sư Triệu lạnh giọng quát.
“Bố, con chỉ là muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình… con xin bố, bố giúp con được không?” Triệu Hân Hân đột nhiên quỳ xuống trước mặt giáo sư Triệu, đau khổ cầu xin.
Chương 599: Nói chuyện yêu đương
Thấy dáng vẻ con gái quỳ trên mặt đất, vẻ mặt giáo sư Triệu bất đắc dĩ, dù sao cũng là con gái ông ta coi như cục cưng trong lòng bàn tay, thấy cô ta vì đàn ông mà cầu xin mình như vậy, trong lòng giáo sư Triệu không khỏi xót xa.
“Con đứng lên trước đã.”
Giáo sư Triệu duỗi tay, muốn đỡ con gái dậy nhưng Triệu Hân Hân lại vô cùng quả quyết, nhất định không chịu đứng dậy.
“Bố, bố đồng ý giúp con đi, nếu không thì… nếu không thì con sẽ quỳ mãi ở đây.”
Triệu Hân Hân kiên trì khiến giáo sư Triệu không còn cách nào khác, thấy con gái mình quỳ trên mặt đất đến nỗi đầu gối có chút sưng đỏ, vẻ mặt giáo sư Triệu đau lòng, đành phải đồng ý với yêu cầu của cô ta.
“Bố, bố… thật sự sẽ giúp con chứ?”
Triệu Hân Hân vừa bất ngờ vừa vui vẻ, có điều vẫn không quá chắc chắn mà phải hỏi lại.
“Ừ, bố sẽ giúp con, con đứng lên trước đi đã.”
Nghe lấy lời khẳng định của bố, Triệu Hân Hân vui mừng đứng dậy, ra sức hôn lên má giáo sư Triệu, ôm lấy ông ta.
“Bố, con biết là bố thương con nhất mà, chỉ cần bố tạo cơ hội cho con có thể ở riêng với Mặc Trì Úy, nhưng chuyện tiếp theo con sẽ tự mình làm.”
Triệu Hân Hân nói, cô ta bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cô ta và Mặc Trì Úy ở riêng với nhau, cô ta vẫn luôn tin rằng chỉ cần Mặc Trì Úy hiểu cô ta nhiều hơn thì sẽ thấy được sự ưu tú của cô ta.
“Được, bố sẽ nghĩ cách, thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi.”
Vẻ mặt giáo sư Triệu vô cùng cưng chiều con gái, có điều khi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, ông ta lại nhíu chặt mày lại.
“Bố, bố yên tâm đi, đây là cách thức đặc biệt được dùng trong những trường hợp đặc biệt, sau này con sẽ khống chế cảm xúc của mình mà.”
Giáo sư Triệu gật đầu, nghe lời hứa hẹn của con gái, ông ta vô cùng hài lòng. Nói thêm vài câu nữa giáo sư Triệu mới rời khỏi phòng con gái.
Khi xuống lầu, giáo sư Triệu vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để giúp con gái.
“Giáo sư Triệu, cẩn thận.”
Có lẽ là quá mức chuyên tâm, khi đến bậc cầu thang cuối cùng, giáo sư Triệu suýt thì té ngã, mãi đến khi tiếng kêu đầy lo lắng của Đường Tâm Nhan vang lên, ông ta mới bừng tỉnh.
“Ông không sao chứ?” Đường Tâm Nhan đi đến bên cạnh giáo sư Triệu, nhẹ nhàng đỡ ông ta ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách.
Giáo sư Triệu không ngờ Đường Tâm Nhan lại có thái độ tôn trọng như thế với mình, không hề vì hành động của con gái ông ta mà có bất kỳ thái độ phản cảm nào, lễ phép như vậy khiến giáo sư Triệu không khỏi cảm thán sự ưu tú của cô gái này.
“Nếu vì hành động của con gái tôi làm ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi, tôi thay mặt con gái tôi xin lỗi cô.”
Giáo sư Triệu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không… không phải, Mặc Trì Úy có chút đói bụng nên tôi chuẩn bị cho anh ấy chút đồ ăn khuya, giáo sư Triệu ông có muốn ăn một chút không? Tuy rằng trông không đẹp mắt lắm nhưng hương vị cũng không tồi.”
Đường Tâm Nhan nói với vẻ đầy khiêm tốn.
Nhìn đồ ăn đặt trên đĩa, giáo sư Triệu khẽ gật đầu.
“Cô đúng là một cô vợ tốt, tôi từng nghĩ vì sao Mặc Trì Úy lại chọn cô làm vợ, giờ thì tôi hiểu rồi, mắt nhìn của cậu ấy đúng là không tồi.”
Giáo sư Triệu nói xong những lời này bèn xoay người rời đi, trở về phòng mình.
…
Đường Tâm Nhan bưng đĩa thức ăn về phòng.
Đúng lúc Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, bộ ngực rắn chắc lộ ra khiến Đường Tâm Nhan khẽ đỏ mặt.
“Anh… hay là mặc quần áo cho hẳn hoi vào đi? Để như vậy sẽ… sẽ bị cảm lạnh đấy.” Đường Tâm Nhan có chút sốt ruột nói, nhanh chóng đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Nếu như anh không mặc quần áo vào, có lẽ cô sẽ… sẽ không khống chế được sự rung động trước cơ thể đó mà vứt bỏ đĩa thức ăn trong tay mất.
“Cô gái, dáng vẻ thẹn thùng của em thật đáng yêu.” Mặc Trì Úy chẳng những không mặc quần áo vào mà còn đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, giơ đôi bàn tay rắn chắc, khiêu khích nâng cằm cô lên.
Anh trầm giọng nói, mang theo hơi thở nóng rực phả vào má cô.
“Anh… anh không phải đói bụng sao? Mau… mau ăn chút gì đi.”
Ánh mắt của Mặc Trì Úy nóng bừng như muốn thiêu đốt cô khiến Đường Tâm Nhan càng thêm thẹn thùng, khuôn mặt cô đỏ ửng như mây ráng chiều, càng tăng thêm sự quyến rũ mê người của cô.
“Đúng là anh đói bụng, nhưng mà… nhưng mà anh không muốn ăn những món đó, anh muốn ăn… em?” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, đôi môi mỏng chuẩn xác hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
Qua một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, ngón tay thon dài khẽ mân mê đôi môi mềm mại của cô.
“Vợ à, em thật đẹp.”
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Mau ăn… mau ăn đi, em vất vả lắm mới làm được đấy.”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng kéo Mặc Trì Úy ngồi xuống sô pha.
“Mỳ ý? Súp ngô? Pizza?” Nhìn khay đồ ăn toàn những món ngon, tâm hồn ăn uống của Mặc Trì Úy lại trỗi dậy, lúc tối anh cũng không ăn được nhiều, khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười.
“Chỉ làm đơn giản một chút, anh thử xem có hợp khẩu vị không?” Đường Tâm Nhan cầm chiếc dĩa đưa cho Mặc Trì Úy.
“Món ngon đến đâu đi nữa thì so với em…” Ăn một miếng mỳ Ý, khuôn mặt Mặc Trì Úy lại ánh lên một nụ cười tà ác.
“So với vợ anh còn kém xa.”
Nghe được câu nói ái muội này, Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Anh… đồ háo sắc.”
Mặc Trì Úy trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan tới lòng mình, lấy một ít mỳ Ý đưa tới miệng cô.
“Anh là tên háo sắc, nhưng em… là người phụ nữ của tên háo sắc đó.”
Hơi thở của Mặc Trì Úy nóng rực, khẽ hôn lên chỗ mẫn cảm nơi vành tai cô.
Đường Tâm Nhan không thể khống chế thân thể mình, cả người cô run lên.
“Cô gái, em thật sự là quá đáng yêu.” Mặc Trì Úy thân mật hôn lên má Đường Tâm Nhan một lúc lâu.
Tuy rằng chỉ là một bữa ăn khuya đơn giản nhưng đối với hai người họ mà nói, nơi này vô cùng yên bình và ấm áp, là không gian hạnh phúc thuộc về riêng hai người họ.
Ăn bữa khuya xong trời đã gần sáng, biết sáng hôm sau Đường Tâm Nhan còn phải đến phim trường đóng phim cho nên dù dục vọng cơ thể đã sắp đốt cháy mình nhưng Mặc Trì Úy vẫn phải khống chế bản thân, ôm Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường.
“Ngủ đi.”
Giọng nói dịu dàng như nước vang lên bên tai, ánh mắt Đường Tâm Nhan dừng trên mặt Mặc Trì Úy.
“Em… yêu anh.”
Nghe được Đường Tâm Nhan thổ lộ, trong lòng Mặc Trì Úy có chút kích động không thể khống chế nổi.
“Cô gái, lẽ nào em không biết là đàn ông sẽ không chịu nổi khiêu khích sao? Anh.. là bị em dụ dỗ đấy.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy không thể khống chế dục vọng trong người nữa, trực tiếp xoay người đè lên Đường Tâm Nhan.
Chương 600: Tuân mệnh, vợ của anh
Buổi sáng, dưới nụ hôn nồng nhiệt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chậm rãi mở ra đôi mắt sáng như sao trời.
“Con heo nhỏ lười biếng, mau dậy thôi.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy mặc áo vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú ánh lên một nụ cười tà mị, vẻ mặt Đường Tâm Nhan lại có chút ửng đỏ.
“Em… em đi rửa mặt đây.”
Đường Tâm Nhan quấn lấy chăn nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Thấy nước trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn, khuôn nhỏ của Đường Tâm Nhan ánh lên một nụ cười xán lạn.
Thoải mái tắm nước ấm, eo đã dễ chịu hơn chút, nếu như cứ tiếp tục như đêm qua, nói không chừng eo cô sẽ đau chết mất.
“Vợ à, xong chưa? Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng của anh cách lớp cửa truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em xong ngay đây.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng mặc quần áo sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Nhìn cả người Đường Tâm Nhan mặc váy liền màu trắng tựa như thiên sứ, Mặc Trì Úy có chút rung động không thể khống chế nổi.
“Trì Úy, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Đường Tâm Nhan vừa mới được Mặc Trì Úy ôm vào lòng, còn chưa kịp nói gì thì giọng Triệu Hân Hân đã vang lên bên tai hai người.
Đường Tâm Nhan nhún vai.
“Cái người thích anh này đúng là đúng lúc ghê.”
Đường Tâm Nhan trêu chọc cười nói.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư Triệu mà thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hai người mười ngón tay đan chặt lấy nhay, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ.
“Trì Úy, Tâm Nhan, xin lỗi hai người vì hành động của tôi ngày hôm qua, đúng là tôi không đúng, hai người đừng để trong lòng nhé.”
Thấy Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng xin lỗi như vậy khiến Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, cô không khỏi nhướng mày.
Lẽ nào muốn diễn theo mấy tình tiết trên phim truyền hình sao?
Thân là người trong giới giải trí, Đường Tâm Nhan đã quay vô số nhưng kịch bản như vậy, cho nên cô có chút tò mò với những hành động tiếp theo của Triệu Hân Hân, xem xem cô ta sẽ làm gì tiếp đây.
“Trì Úy, anh… sẽ tha thứ cho em đúng không?” Thấy Mặc Trì Úy vẫn không đáp lại, Triệu Hân Hân có chút sốt ruột trong lòng.
“Tôi không để trong lòng, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến tôi và Tâm Nhan, chuyện gì vợ chồng nên làm thì chúng tôi làm thôi.”
Mặc Trì Úy nói với vẻ mặt ái muội.
Tên đàn ông thối, nhất định phải nói lộ liễu vậy sao? Cái gì mà chuyện vợ chồng nên làm thì làm chứ? Anh đang muốn nói thẳng cho Triệu Hân Hân biết là vợ chồng họ tối qua ân ái tình cảm mãnh liệt lắm sao?
“Không được nói linh tinh.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, khẽ huých vào hông Mặc Trì Úy một cái.
“Vợ à, em muốn mưu sát chồng đấy à? Xem ra tối nay anh phải tiếp tục dạy dỗ em mới được.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Thấy hai người thân mật ve vãn đánh yêu nhau, sắc mặt Triệu Hân Hân sa sầm xuống.
“Chúng ta mau ăn sáng đi.’
Triệu Hân Hân sắp đố kỵ đến phát điên rồi, vội vàng dẫn đầu mọi người vào nhà ăn.
“Cảm ơn chồng.”
Mặc Trì Úy kéo ghế dựa ra cho Đường Tâm Nhan, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan vang lên tai anh.
“Vợ à, cảm ơn có nhiều cách, thứ anh muốn là hành động chứ không phải lời nói suông.”
Mặc Trì Úy ghé sát mặt vào môi Đường Tâm Nhan, ý nói rõ là muốn hôn.
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, có điều vẫn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái.
Mặc Trì Úy thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt hai người tràn đầy tình yêu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Thấy cảnh tượng như vậy, giáo sư Triệu khẽ thở dài một hơi, cho dù ông ta có tạo cơ hội cho con gái thì cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, xem ra ông ta phải tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với con gái.
Chỉ có từ bỏ mới là kết quả tốt nhất cho cô ta.
“Cậu chủ, mợ chủ, bữa sáng nay đều do cô Triệu chuẩn bị, tay nghề của cô ấy rất tuyệt.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.
“Cô Triệu vất vả rồi, rõ ràng là khác trong nhà mà lại phải chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhà, việc này… đúng là khiến vợ chồng chúng tôi cảm động.”
Nhìn thấy ánh mắt Triệu Hân Hân vẫn luôn dán chặt vào người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan không khỏi cong đôi môi đỏ mọng lên, chậm rãi nói.
Khách? Thấy Đường Tâm Nhan xưng hô với mình như vậy, lông mày Triệu Hân Hân nhíu chặt lại.
“Tâm Nhan, cô đừng khách khí như vậy, trước kia Mặc Trì Úy du học ở nước ngoài thường ở lại nhà tôi, khi đó việc học của tôi không quá nặng, cho nên… tôi vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy.”
Triệu Hân Hân cười nói, khi nhắc tới trước kia, vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ tươi cười nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan vô cùng chướng mắt.
Người phụ nữ này cố tình nhắc tới chuyện trước kia để làm cô ghen sao?
Triệu Hân Hân ơi là Triệu Hân Hân, cô không cảm thấy mình quá ấu trĩ sao? Tình tiết như vậy tôi đã thấy nhiều rồi, tôi còn không rõ sao?
“Chuyện trước kia không phải tôi trải qua cùng trì Úy cho nên tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ…” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Mặc Trì Úy, vẻ mặt thân thiết nhìn anh.
“Nhưng bây giờ, người đàn ông này thuộc về tôi, mỗi một khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau đề rất tốt đẹp.”
Đường Tâm Nhan cười nói, vẻ mặt hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, cô cười vô cùng rạng rỡ.
“Bố…”
Biết tài ăn nói của chính mình không thể là đối thủ của Đường Tâm Nhan, ánh mắt Triệu Hân Hân chuyển tới người giáo sư Triệu, nhìn ông ta với vẻ cầu xin.
Giáo sư Triệu xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
“Trì Úy, hôm nay có thời gian không? Có thể đi dạo cùng tôi một chút không? Mấy năm nay không về nước nên cảm thấy chỗ nào cũng xa lạ.”
Giáo sư Triệu không chịu nổi ánh mắt cầu xin của con gái, đành phải mở miệng nói, ánh mắt dừng trên người Mặc Trì Úy.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy đã đồng ý với Đường Tâm Nhan hôm nay sẽ đến phim trường cùng cô, nhưng hiện giờ nghe được yêu cầu của giáo sư Triệu, anh lại có chút do dự.
“Anh đi cùng giáo sư Triệu đi, hôm nay Nhiễm Nhiễm sẽ tới phim trường cùng em, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Đường Tâm Nhan không muốn người đàn ông của mình phải khó xử, cô cẩn thận mở miệng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái.
“Tuân mệnh, vợ của anh.”
Nhìn thấy hai người lại ve vãn thân mật như thế, giáo sư Triệu không khỏi nhìn về phía con gái bằng ánh mắt thông cảm.
Ăn bữa sáng xong, Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan lên xe, anh không ngừng dặn dò tài xế phải đưa cô tới phim trường bình an, sau đó hai người lại trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
“Trì Úy, cô ấy đã đi rồi vậy mà anh còn phải nhìn bằng ánh mắt tình cảm như vậy sao? Em là người độc thân, anh cứ như vậy em sẽ buồn lắm đấy.”
Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, nửa đùa nửa thật, trêu chọc nói.
Điện thoại kêu một hồi lâu, Mặc Trì Úy mới cầm điện thoại lên, ấn nút nhận cuộc gọi.
“Trì Úy, sao bây giờ anh mới nghe điện thoại vậy? Có… có phải là em làm anh thức giấc rồi không?” điện thoại vừa được kết nối, ở bên tai liền vang lên giọng nói mang chút sốt ruột của Triệu Hân Hân.
“Không có, sao muộn như vậy rồi mà vẫn không nghỉ ngơi vậy? Nếu như Giáo sư Triệu biết được cô đang ở bệnh viện, bác ấy nhất định sẽ lo nghĩ đó, ngoan, nghỉ ngơi sớm chút, để bản thân còn sớm hồi phục.”
Giọng của Mặc Trì Úy vô cùng bình tĩnh, không nghe ra được một chút cảm xúc nào.
“Bố em sẽ lo nghĩ, Trì Úy, anh, anh có lo lắng không?” Triệu Hân Hân mở miệng hỏi, với một chút mong đợi trong giọng điệu.
Ánh mắt của Mặc Trì Úy, vẫn luôn dán chặt trên cánh cửa phòng tắm.
“Tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi.” Nghe được câu này, trên gương mặt Triệu Hân Hân lộ ra một nét cười vô cùng vui vẻ, nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt cô lập tức tan biến vô hình vô bóng.
“Bởi vì tôi coi cô như em gái, thân thể em gái không thoải mái, người làm anh như tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi. Cô cứ yên tâm đi, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ tới thăm cô. Cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói câu này xong, Mặc Trì Úy thẳng thắn cúp điện thoại.
“Ai gọi điện tới vậy? Không phải là “em gái tốt” của anh đó chứ?” Đường Tâm Nhan từ trong phòng tắm bước ra, vừa hay nhìn thấy động tác cúp điện thoại của Mạc Trì Úy, không giấu được ý ghen đang lan tràn.
“Cô gái, nghe giọng nói của em tràn đầy sinh lực, xem ra sức lực của em đã được hồi phục rồi, chúng ta…” Khi Đường Tâm Nhan bước tới trước mặt mình, Mặc Trì Úy thẳng thừng ôm cô vào trong lòng.
“Chúng ta có thể vào hiệp tiếp theo.”
Hiệp tiếp theo? Ôi mẹ ơi, nếu như cứ thế tiếp tục, bản thân nhất định sẽ sụp đổ, eo hai bên cũng sẽ gãy mất.
“Không muốn đâu, ngày mai em còn phải quay phim nữa.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Mặc Trì Úy, vội vã nằm sang một bên.
“Được, tạm thời bỏ qua cho em.”
Biết Đường Tâm Nhan bị bản thân làm cho mệt rồi, cho nên Mặc Trì Úy không tiếp tục “giày vò” cô nữa mà nằm bên cạnh cô, ôm chặt cô vào trong lòng.
Dựa sát vào trong lòng Mặc Trì Úy, lắng nghe từng nhịp tim đập mạnh mẽ của con tim anh, Đường Tâm Nhan nhắm đôi mắt mơ màng như suối nước.
Biết bản thân còn có nhiệm vụ quay phim vào sáng hôm sau cho nên Đường Tâm Nhan đã dậy sớm một chút.
Cô nhìn sang bên cạnh theo bản năng, nhưng lại không hề nhìn thấy bóng dáng Mặc Trì Úy.
Xem ra anh đã đi thăm Triệu Hân Hân rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, Đường Tâm Nhan rời giường với khuôn mặt thất vọng, sau khi tắm rửa qua loa cô mới tới phòng ăn.
Con trai giờ này vẫn còn đang ngủ cho nên Đường Tâm Nhan cũng không tới phòng phá rối cậu nữa.
“Dậy rồi à? Thời gian quay phim không phải là 10 giờ sáng hay sao? Sao em không ngủ thêm chút nữa chứ?” Vừa bước tới phòng ăn đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy.
“Anh không đi thăm Triệu Hân Hân à?” Đường Tâm Nhan với khuôn mặt bất ngờ nhìn Mặc Trì Úy đang ngồi trên ghế ở phòng ăn.
Đôi môi mỏng Mặc Trì Úy cong lên.
“Chút nữa ăn xong bữa sáng chúng ta cùng nhau đi, còn ba tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ em quay phim.”
Mặc Trì Úy nói.
“Chúng ta cùng nhau đi?” Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, không ngờ rằng Mặc Trì Úy lại đưa ra quyết định như vậy. Nhưng mà quyết định này, cũng làm cô có phút phấn khích.
Cô thật sự rất muốn biết, khi Triệu Hân Hân nhìn thấy cô và Mặc Trì Úy cùng nhau xuất hiện, biểu cảm trên mặt sẽ như thế nào.
“ Được, em với anh cùng đi.” Một tia sáng ranh mãnh lóe lên phút chốc trong đôi mắt trong veo của Đường Tâm Nhan.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng liền rời khỏi căn biệt thự.
Lại một lần nữa ngồi trên xe của Mặc Trì Úy, khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ. Cô đã bắt đầu tưởng tượng về phản ứng của Triệu Hân Hân khi nhìn thấy chính mình, tin rằng nhất định sẽ vô cùng “đặc sắc.”
Hai người rất nhanh đã tới bệnh viện, Giản Thành cứ đứng mãi nơi cửa chính, nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan tay trong tay từ trong thang máy bước ra, không nhịn được thở dài nhẹ nhõm, xem ra đại boss của chúng ta đã đa vân chuyển tình rồi.
“Thế nào rồi?”
Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, đi tới bên ngoài phòng bệnh của Triệu Hân Hân.
“Từ đêm hôm qua sau khi gọi điện thoại cho cậu, mãi vẫn chưa ngủ, cảm xúc xem ra cũng không phải rất tốt, còn cứ mãi truy vấn tôi, bao giờ thì cậu tới.”
Giản Thành báo cáo ngắn gọn tình hình của Triệu Hân Hân cho Mạc Trì Úy.
“Xem ra tiểu sư muội này của anh thật sự rất mong đợi sự đến thăm của anh, ông xã đại nhân yêu quý, anh có chắc chắn muốn em cùng với anh đi vào không?”
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu tinh nghịch nhìn Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy bộ dạng quyến rũ đáng yêu của cô, Mạc Trì Úy không nhịn được hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô một cái.
“Đại boss, cậu có chắc muốn diễn cảnh thân mật như vậy trước mặt tôi với tư cách là một cẩu độc thân không vậy? Tôi sẽ sụp đổ đó.” Giản Thành nhìn thấy cảnh hai người hôn nhau, lập tức che mắt và nói một cách khoa trương.
Trước sự chế giễu của Giản Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Về nghỉ ngơi đi.” Mặc Trì Úy vỗ lên vai của Giản Thành, nhẹ nhàng nói.
Giản Thành gật đầu, quay người rời đi.
“Chắc chắn muốn em đi vào chứ?” Đường Tâm Nhan giữ lại bàn tay đang định gõ cửa của Mặc Trì Úy, hỏi lại một lần nữa, cô thật sự không mong muốn sau khi bản thân mình đi vào, sẽ lại bị thiêu rụi bởi ngọn lửa vô cớ.
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi nói xong câu này, Mặc Trì Úy thẳng tay gõ cửa phòng.
“Vào đi, không khóa cửa.” Giọng nói của Triệu Hân Hân có hơi chút lạnh lùng vang lên bên tai của hai người.
Mặc Trì Úy đẩy cửa phòng, ánh mắt của Triệu Hân Hân vẫn luôn dán chặt trên cánh cửa, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, khuôn mặt cô liền nở một nụ cười vui vẻ ngay tức khắc, chỉ là giây tiếp theo, khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan bên cạnh Mặc Trì Úy, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Cô Triệu nhìn thấy tôi cô không vui hay sao?” Đường Tâm Nhan cố ý hỏi.
Triệu Hân Hân hít một hơi thật sau, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân một chút, một lúc sau, một nụ cười tao nhã nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt cô.
“Sao có thể cơ chứ? Chỉ là không ngờ rằng, người vừa quay trở lại giới giải trí như cô lại có thời gian tới thăm tôi, cảm ơn nhé.”
Triệu Hân Hân lễ phép nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng nói, chỉ có điều đôi mắt phượng quyến rũ của cô ta lại dán chặt mãi trên người Mặc Trì Úy.
Mặc dù mới chỉ có một đêm không nhìn thấy Mặc Trì Úy, nhưng Triệu Hân Hân vẫn phát hiện, sự nhớ nhung của bản thân lại đang … tăng lên từng ngày.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy cứ mãi nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, trong lòng Triệu Hân Hân hồi hộp một chút.
Lẽ nào bọn họ… bọn họ làm hòa rồi? Điều này sao có thể cơ chứ? Đường Tâm Nhan không tính toán chuyện chiếc vòng tay nữa rồi hay sao?
“Trì Úy, em vẫn chưa ăn sáng, anh có thể giúp em mua chút gì đó được không?” Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng nói.”Khẩu vị của em anh cũng biết rồi, vẫn giống như trước, không có bất cứ thay đổi gì.”
Nghe thấy câu nói rõ ràng là đang khiêu khích này, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan lóe lên một tia mỉa mai nhàn nhạt.
“Đi đi, em ở đây đợi anh.” Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Ở đây đợi anh nhé, anh sẽ về ngay.” Đặt lên má Đường Tâm Nhan một nụ hôn, Mặc Trì Úy sau đó mới quay người rời khỏi phòng.
Chương 592: Triển khai công kích
Hành động Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan lúc trước khi đi, giống như một con dao, tàn nhẫn đâm vào tim của Triệu Hân Hân, sắc mặt cô ta lúc xanh, lúc tím.
Thân là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ nhạy cảm, Đường Tâm Nhan sao lại không biết nguyên nhân sắc mặt cô ta thay đổi? Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, lại vẫn luôn nở một nụ cười kiều diễm.
“Cô… Cô làm lành với Mặc Trì Úy rồi à?” Cuối cùng vẫn là Triệu Hân Hân không nhịn được nghi hoặc ở trong lòng, trực tiếp hỏi thẳng.
Không nhịn được rồi à? Triệu Hân Hân, xem ra trước đây tôi đã đánh giá cô quá cao rồi.
Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ hồng kiều diễm.
“Trì Úy là chồng của tôi, giữa hai vợ chồng làm gì có mâu thuẫn nào, cô Triệu rất mong chờ tôi sẽ có mâu thuẫn với Trì Úy à?” Đường Tâm Nhan rất thông minh đem vấn đề, đẩy cho Triệu Hân Hân, vấn đề này khiến cho Triệu Hân Hân cực kì bối rối.
“Tôi…” Triệu Hân Hân trên mặt cười khổ, cô đương nhiên hi vọng vợ chồng họ cãi nhau, tốt nhất là vì cãi nhau mà chia tay, nhưng mà… nhưng mà lời này sao cô có thể nói ra được?
“Tôi đương nhiên không mong muốn hai người có mâu thuẫn, cô đừng hiểu nhầm nhé?”
Triệu Hân Hân vừa nói, vừa lấy một chiếc vòng tay từ dưới gối ra.
Nhìn thấy vòng tay, sâu trong ánh mắt của Đường Tâm Nhan, xẹt qua một sự trào phúng, người đàn bà này lại định lấy cái vòng tay này ra làm trò gì đây? Có điều rất tiếc, lần này cô sẽ không ngu ngốc đi tin bất cứ lời nào cô ta nói nữa.
“Tôi nhớ cô có một chiếc vòng tay giống y hệt, xem ra phong cách của chúng ta cũng giống nhau lắm.”
Triệu Hân Hân đeo chiếc vòng lên cổ tay, trên mặt mỉm cười rạng rỡ, làm cho cô ta thêm vài phần mị hoặc.
“Đúng vậy, tôi quả thực có một chiếc, là Trì Úy tặng tôi.” Đường Tâm Nhan không hề phủ nhận, lúc nhắc đến Mặc Trì Úy,nụ cười trên mặt cô càng sáng hơn.
“Chiếc vòng này của tôi cũng là được bạn tặng, tôi tin rằng đây là món trang sức mà đời này tôi thích nhất.” Lúc Triệu Hân Hân nói câu này, cẩn thận rụt rè quan sát biểu cảm trên mặt Đường Tâm Nhan.
“Vậy sao? Vậy người bạn này của cô hào phóng thật đấy, gặp được người như vậy, nên trân trọng đi, tôi tin rằng chỉ cần cố gắng, thì cô có thể gặp được người đàn ông yêu tôi nhiều như Trì Úy vậy.”
Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm đáp lại, đối với ám chỉ trong lời nói của Triệu Hân Hân, cô nghe rất rõ ràng, chỉ là… Lại không có bất kì sự tin tưởng nào.
“Cô không muốn biết, người tặng tôi chiếc vòng tay này là ai sao?” Phản ứng bình tĩnh của Đường Tâm Nhan, làm cho Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, tâm trạng đột nhiên trở nên có chút nóng vội.
“Người đó là bạn cô, tôi không cần thiết phải biết, tôi chỉ biết, chồng tôi từng nói với tôi, vòng tay là do anh ấy tự mình thiết kế, cũng là do anh ấy tự mình đưa đến phòng chế tác vòng tay, một khi xuất hiện chiếc thứ hai giống y như đúc, vậy thì chính là sự thất trách của phòng chế tác rồi, anh ấy có thể đi kiện phòng chế tác đó.”
Đường Tâm Nhan nhướng mày, giọng nói ngọt ngào như ướp mật ong, ngọt ngào mà lại khiến tim người khác tan vỡ.
“Cô rất thông minh.” Một lúc sau, Triệu Hân Hân mới mở miệng nói, đối với hành động Đường Tâm Nhan tự dưng đem vấn đề đáp trả lại mình, cô ta không thể không thừa nhận, bản thân mình trước đây đã đánh giá thấp kẻ giỏi diễn kịch này rồi.
Mặt Đường Tâm Nhan cười sáng lạn.
“Tôi là một diễn viên, vở kịch như này tôi đã từng diễn ở phim truyền hình rồi, hơn nữa bạn bè bên cạnh cũng từng diễn qua rất nhiều thể loại như vậy, cho nên đại khái vẫn biết một chút, có những hành động của kẻ thứ ba, thật khiến người khác cảm thấy trơ trẽn, có điều tôi tin rằng, dựa vào điều kiện của cô Hân, sẽ không thèm là kẻ thứ ba đâu.”
Đường Tâm Nhan chụp cho Triệu Hân Hân một cái mũ thật cao, nhưng một khắc sau, lại tàn nhẫn đập thật mạnh vào tận sâu trong lòng cô ta.
“Tôi… Tôi dĩ nhiên sẽ không đi làm kẻ thứ ba, hơn nữa… thứ tôi căm ghét nhất chính là những người đàn bà làm kẻ thứ ba.”
Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân chỉ có thể mặt méo xẹo nói.
Đường Tâm Nhan nhún vai.
“Đang nói chuyện gì đấy?” Mặc Trì Úy xách theo đồ ăn sáng nãy mới mua, quay lại phòng bệnh. Lúc nhìn sang Đường Tâm Nhan, trên mặt nở nụ cười cưng chiều.
“Lúc nói đến chuyện kẻ thứ ba, quan điểm của cô Hân và em giống nhau, tuyệt đối sẽ không làm kẻ thứ ba giữa vợ chồng người khác.”
Đường Tâm Nhan cười cầm lấy đồ ăn sáng từ tay Mặc Trì Úy.
Đúng là một người phụ nữ thông minh, nói một câu người khác sẽ tự hiểu, không hổ danh là người phụ nữ của Mặc Trì Úy này.
“Cô Hân, cô ăn sáng đi, tôi và Trì Úy còn có việc, phải đi trước đây.”
Đường Tâm Nhan nói xong câu này, nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, quay người bước ra cửa rời đi.
“Trì Úy…”
Thấy Mặc Trì Úy sắp đi, Triệu Hân Hân vội vàng gọi lại.
“Còn có chuyện gì?” Mặc Trì Úy chậm rãi quay lại.”Em yên tâm đi, ở đâu có y tá và bác sĩ chăm sóc em, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Triệu Hân Hân hít sâu một hơi, ánh mắt ngập nước, đầy vẻ đáng thương dừng trên người của Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan phải đi phim trường quay phim, anh… anh nhất định phải về công ty sao? Có thể ở lại đây với em một lúc được không, em đã gọi điện cho bố rồi, tầm chiều ông ấy sẽ tới.”
Giáo sư Triệu sắp đến?
Mặc Trì Úy có chút bất ngờ với quyết định của Triệu Hân Hân, gọi điện báo cho bố mình, cơ thể không khỏe phải nhập viện? Đây không phải là tác phong thường ngày của cô.
“Anh phải đưa Tâm Nhan đến trường quay, hơn nữa anh đã đáp ứng cô ấy, hôm nay sẽ ở trường quay cạnh cô ấy, nhưng em yên tâm đi, đợi buổi tối Tâm Nhan quay xong rồi, anh sẽ qua đó đón tiếp giáo sư Thành, em mau ăn sáng đi, nguội rồi ăn không ngon đâu.”
Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan, rời khỏi phòng bệnh.
“Anh… Lúc nào thì anh nói, muốn đi phim trường cùng em? Ông chủ Úy à, nói dối không phải là một thói quen tốt đâu nhé?”
Đường Tâm Nhan ngồi lên xe, mặt đầy ý trêu nhìn Mặc Trì Úy.
“Nói dối?” Mặc Trì Úy lắc đầu.”Anh sẽ không nói dối, cho nên thời gian cả ngày hôm nay của anh, đều là… của em.”
Ôi trời ơi, anh ấy lại muốn ở trường quay cả ngày à? Cái này… thế mình phải quay phim kiểu gì đây?
“Anh… chắc chứ?” Đường Tâm Nhan ôm lấy tia hi vọng cuối cùng hỏi, hi vọng Mặc Trì Úy có thể thay đổi chủ ý, suy cho cùng có anh ở đấy, mọi người đều sẽ căng thẳng.
“Yên tâm đi, anh sẽ chỉ ngồi trong xe thôi, cho đến lúc em nghỉ giải lao, mới xuống xe.”
Anh biết những lo lắng trong lòng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy cười bảo đảm.
Thấy sự kiên định không đổi ý của anh, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài một hơi.
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy hai người đến phim trường.
“Chỉ cho phép anh ở trong xe, không được xuống xe.”
Đường Tâm Nhan không muốn gây nên bất cứ sự ồn ào nào, trước khi xuống xe, luôn cảnh cáo Mặc Trì Úy.
“Không xuống xe cũng được, nhưng mà… Em phải cho anh vài thứ, ít nhất cũng để anh có thể ở trong xe hồi tưởng lại.”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ ra nụ cười tà ác như lửa.
“Ngoài quyển kịch bản với cái túi ở trên người em ra, hình như không có cái gì để anh giết thời gian, chẳng lẽ anh muốn quyển kịch bản này?”
Đường Tâm Nhan mặt nghi hoặc nhìn Mặc Trì Úy.
“Anh muốn…”
Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng mình.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Chương 593: Vợ ơi,cho anh một nụ hôn đi
Mặc Trì Úy đột nhiên dùng lực, ôm lấy Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Nụ hôn của em.” Anh nói xong câu này, chính xác không sai một ly hôn lên đôi môi đỏ thắm như hoa hồng của Đường Tâm Nhan, tham lam đoạt lấy…
Một nụ hôn tràn ngập sự nóng bỏng, lập tức nuốt trọn Đường Tâm Nhan, mãi một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới lấy lại hồn.
“Em… Em xuống xe đây.” Cả mặt cô xấu hổ, mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt hận không thể ăn luôn mình của Mặc Trì Úy, cô vội vàng nhảy xuống xe.
Vừa nhảy xuống xe, Đường Tâm Nhan liền nhìn thấy xe của Phượng Cừ lái đến, nghĩ tới việc tối qua Phượng Cừ vì mình mà bị thương, Đường Tâm Nhan vẫn lòng đầy áy náy, cho nên trực tiếp đi tới trước mặt anh ta.
“Vết thương thế nào rồi? Có thể quay phim không?” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi, trong ánh mắt nhìn Phượng Cừ, đầy lo lắng.
Thấy được sự lo lắng trong mắt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Chỉ cần không động mạnh đến, sẽ không sao, Tâm Nhan, em… Em ăn sáng chưa? Có cần anh bảo trợ lý mua cho em không?”
Phượng Cừ hỏi, ánh mắt đào hoa, luôn nhìn chằm chằm lên người Đường Tâm Nhan, có điều anh ta thật sự phát hiện, Đường Tâm Nhan của hôm nay, trạng thái khác một trời một vực so với hôm qua.
“Em đã ăn rồi.”
Đạo diễn và nhân viên làm việc đã sớm ai vào vị trí của người nấy, thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, ông ta lập tức ra lệnh cho trợ lý gọi hai người đến chỗ quay phim.
Hai người đơn giản đọc lời thoại với nhau một lần, liền nhập tâm vào việc quay phim căng thẳng.
Trạng thái của Đường Tâm Nhan, khiến đạo diễn hết sức hài lòng, phần quay của hai người rất nhiều, nhưng họ đều quay một lần là đạt, không có cảnh NG nào.
Khiến Đường Tâm Nhan thật sự thả lỏng một hơi chính là Mặc Trì Úy thật sự thực hiện lời hứa của anh, trong lúc quay phim, chưa từng xuống xe.
Lúc ở hiện trường quay phim, Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nhận được tin tức, nhưng hai người không quay lại xe, mà là chăm chỉ đọc lời thoại.
“Tay của anh thật sự không sao chứ? Có cần nghỉ ngơi một lát không?” Nhân lúc nghỉ giải lao, Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng hỏi.
Phượng Cừ lắc đầu.
“Không sao đâu, anh đã bảo trợ lý chuẩn bị nước rồi, lát nữa uống chút nước lạnh, em sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Phượng Cừ còn chưa nói xong, thì thấy Mặc Trì Úy từ trong xe bước xuống, trong tay cầm cái cốc.
Anh ta tới đây lúc nào? Chẳng lẽ anh ta nãy giờ đều ngồi trong chiếc xe đó?
Sự xuất hiện của Mặc Trì Úy, khiến cho hai lông mày của Phượng Cừ nhíu chặt lại.
“Anh… Sao anh lại xuống xe?”
Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ tới, Mặc Trì Úy sẽ xuống xe, điều này làm cô rất bối rối.
Mặc Trì Úy trực tiếp đưa chiếc cốc trong tay, đặt vào tay của Đường Tâm Nhan.
“Vợ, anh đã nói lúc em quay phim, sẽ không xuống xe làm phiền em, nhưng bây giờ em đang nghỉ giải lao, anh không hề làm trái lời hứa với em, không phải sao?”
Mặc Trì Úy không cầm được lòng mình ở trên khuôn mặt đỏ hồng của Đường Tâm Nhan, hôn một cái, để lại dấu ấn của mình.
Thấy cảnh này, Phượng Cừ dường như cảm nhận được trong lòng mình lộp bộp một cái.
“Anh Cừ, cảm ơn sự chăm sóc của anh đối với vợ tôi.”
Mặc Trì Úy cuối cùng cũng đem ánh mắt, đặt trên người Phượng Cừ, bỗng dưng cảm ơn, khiến cho Phượng Cừ có chút mất tự nhiên.
“Tôi là đàn ông, hơn nữa còn là bạn của Tâm Nhan, chăm sóc cô ấy là chuyện nên làm, giám đốc Úy khách khí rồi.” Rốt cuộc đã lăn lộn ở giới giải trí nhiều năm, Phượng Cừ hiểu rõ, ở hoàn cảnh nào thì nên nói những gì.
“Anh Cừ quả là một người thông minh, tôi tin tưởng anh biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, cái giới hạn này, anh Cừ sẽ giữ thật tốt.”
Mặc Trì Úy lại hé đôi môi mỏng gợi cảm, một lời hai ý, Phượng Cừ trong lòng hiểu rõ.
“Đương nhiên.”
Đối với câu trả lời của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy rất hài lòng.
“Anh mau lên xe đi, bọn em sắp bắt đầu tiếp tục quay rồi.” Thấy ánh mắt của đạo diễn đang nhìn mình, hơn nữa cảnh quay tiếp theo đã dựng xong, chỉ vì Mặc Trì Úy ở đây, nên ông ta không dám ra gọi cô, Đường Tâm Nhan nhanh chóng đẩy Mặc Trì Úy lên xe.
“Chúc mừng em, hòa thuận như trước với giám đốc Úy.”
Lúc Đường Tâm Nhan quay lại trước mặt Phượng Cừ, Phượng Cừ nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh.” Đường Tâm Nhan không phủ nhận, mà còn chấp nhận lời chúc mừng của anh như lẽ đương nhiên, điều này khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng của Phượng Cừ, bị dập tắt trong khoảnh khắc.
Xem ra đó chỉ là ảo giác của mình, nên từ bỏ đi thôi.
Tuy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan vẫn luôn cẩn thận, nhưng ở cảnh quay cuối cùng, vẫn đụng đến vết thương của Phượng Cừ.
Thấy miếng băng tràn đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tự trách không thôi.
“Xin lỗi anh, em… không phải em cố ý đâu.”
Đường Tâm Nhan mặt đầy lo lắng.
“Không sao, bác sĩ cũng nói rồi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, em yên tâm đi, sẽ không sao đâu.” Phượng Cừ nhẹ giọng an ủi.
Trợ lý cũng kịp thời mang hộp thuốc y tế đến, xử lý sạch sẽ vết thương của Phượng Cừ, sau đó băng bó lại.
“May mà đây là cảnh quay cuối rồi, nếu không thì không biết phải làm sao mới tốt.” Phượng Cừ cười nói.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Hay là anh đi bệnh viện cẩn thận kiểm tra lần nữa?” Đường Tâm Nhan lo lắng đề nghị.
Phượng Cừ lắc đầu
“Không cần đâu, em mau lên xe đi, nếu không giám đốc Úy sẽ lo lắng đấy.” Ánh mắt Phượng Cừ dừng trên chiếc xe mà Mặc Trì Úy đang ngồi, tuy Mặc Trì Úy vẫn chưa xuống xe, nhưng anh vẫn có thể xác định một cách rõ ràng, lúc Mặc Trì Úy nhìn thấy anh tiếp xúc với Đường Tâm Nhan, vẫn cực kì ghen.
Vì để bản thân có thể phát triển tốt hơn ở giới giải trí, Phượng Cừ vẫn quyết định, giữ khoảng cách nhất định với Đường Tâm Nhan, chỉ có như vậy, bản thân anh mới an toàn, nếu không chỉ cần một ánh mắt của Mặc Trì Úy cũng có thể giết người.
“Anh nhất quyết không đi bệnh viện sao?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa, cho tới khi Phượng Cừ bảo đảm mấy lần, không có vấn đề gì, cô mới quay người lên xe của Mặc Trì Úy.
“Người phụ nữ này, anh đợi em một lúc rồi đấy.”
Tuy không xuống xe, nhưng Mặc Trì Úy ngồi trong xe, nhìn rõ ràng, sự tiếp xúc giữa Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan, anh rất chắc chắn, Phượng Cừ là người thông minh, không hề có tiếp xúc nào khác ngoài công việc với người phụ nữ của mình.
“Cánh tay của Phượng Cừ lại chảy máu rồi, cho nên em… Em có hơi lo lắng, nói cho cùng anh ấy cũng vì cứu em mới bị thương.”
Đường Tâm Nhan không hề giấu giếm.
“Em yên tâm đi, trợ lý của anh ta sẽ chăm sóc anh ta.”
Mặc Trì Úy nói xong câu này, hôn trộm lên mặt của Đường Tâm Nhan một cái, liền trực tiếp khởi động xe.
“Chúng ta đi đâu thế?”
Thấy đây không phải đường về nhà, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên hỏi.
“Đến bệnh viện, giáo sư Triệu đến rồi.”
Cô biết Mặc Trì Úy rất tôn trọng vị giáo sư Triệu này, cho nên Đường Tâm Nhan không đưa ra ý kiến gì khác.
Triệu Hân Hân, hi vọng cô không vì sự xuất hiện của bố mình, mà chủ động gây chiến với tôi, tôi Đường Tâm Nhan, cũng không phải dạng hiền lành đâu.
Nghĩ đến ánh mắt ngập tràn đố kỵ của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan nhíu chặt mày.
Chương 594: Sự xuất hiện của giáo sư Triệu
Lúc đến phòng bệnh của bệnh viện, Mặc Trì Úy liền nhìn thấy giáo sư Triệu, nghĩ đến sự giúp đỡ của ông đối với mình nhiều năm trước, lúc anh đi du học, ông đối xử với anh giống như con trai ruột, Mặc Trì Úy cảm thấy thân thiết.
“Thằng nhóc thối này, xong việc rồi à? Cuối cùng cũng nhớ đến ông già này rồi hả?” Lúc Triệu Chí Thành nhìn thấy Mặc Trì Úy, trên mặt nở nụ cười từ ái.
Mặc Trì Úy dắt theo Đường Tâm Nhan, đến trước mặt giáo sư Triệu
“Đây là bạn gái cậu?” ông biết Mặc Trì Úy đa tình, cho nên đối với Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành chỉ cười nhạt.
“Đây là vợ cháu Đường Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy trực tiếp giới thiệu Đường Tâm Nhan với Triệu Chí Thành.
“Cậu… kết hôn rồi?” nghe thấy thân phận của Đường Tâm Nhan, Triệu Chí Thành ngạc nhiên, không kìm được nhìn sang phía con gái Triệu Hân Hân ở phòng bệnh.
Lúc ông nhìn thấy vẻ đau lòng trong mắt con gái, lập tức xác định, Mặc Trì Úy không nói đùa.
“Giáo sư Triệu, chào ông, tôi là Đường Tâm Nhan, con của tôi và Mặc Trì Úy sắp được ba tháng rồi ạ.” Đường Tâm Nhan cười tươi chào hỏi giáo sư Triệu.
Giáo sư Triệu gật đầu.
“Chào cô, tô tin Mặc Trì Úy chọn cô làm vợ, cô chắc chắn phải có chỗ hơn người khác.”
Thấy bố mình, cư nhiên lại tán thưởng Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân ở trên giường bệnh có chút không vui.
“Con muốn xuất viện.”
Triệu Hân Hân không màng đến sự ngăn cản của Giáo sư Triệu, cố chấp muốn xuất viện, không còn cách nào, trước nay Giáo sư Triệu luôn chiều con, chỉ có thể đồng ý yêu cầu của con gái.
Nửa tiếng sau, đoàn người rời khỏi bệnh viện, đi thẳng đến chỗ để xe của Mặc Trì Úy.
Vì lúc Mặc Trì Úy trên đường đến, gọi điện kêu lái xe tới, cho nên lúc lái xe nhìn thấy bọn họ, lập tức cung kính mở cửa xe ra.
Cơ thể của Triệu Hân Hân vẫn còn yếu, cho nên cô ta thỉnh thoảng lại dựa vào người Mặc Trì Úy.
Đối với động tác nhỏ này của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan đều nhìn ở trong mắt.
Lúc cô ta định dựa vào Mặc Trì Úy lần nữa, Đường Tâm Nhan hé đôi môi đỏ xinh giống như cánh hoa hồng ra nói.
“Trì Úy, hôm nay em quay phim hơi mệt, anh có thể giúp em xoa bóp một chút không?” Đôi mắt long lanh, còn có một chút dụ dỗ của Đường Tâm Nhan dừng trên người Mặc Trì Úy.
“Đương nhiên.”
Mặc Trì Úy không lộ dấu vết tránh khỏi sự đụng chạm của Triệu Hân Hân, bàn tay với các khớp xương rõ ràng, dịu dàng đặt trên vai của Đường Tâm Nhan.
Liếc thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Hân Hân, đôi môi của Đường Tâm Nhan, lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thế nào? Có thoải mái hơn không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt đầy dịu dàng, khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.
“Hân Hân, có cần bố đổi chỗ cho con không, chỗ ngồi cạnh tay lái có lẽ sẽ khiến con thoải mái hơn một chút.” Thấy ánh mắt tràn đầy phẫn nộ của con gái, Giáo sư Triệu vội vàng nói.
“Không cần đâu ạ, con ngồi đây được rồi.” Triệu Hân Hân nói, trong giọng nói có vẻ lạnh lùng.
Đối với giọng nói đầy lạnh lùng của Triệu Hân Hân, Đường Tâm Nhan biết rõ, nhưng không thèm để tâm.
“Trì Úy, chúng ta đến đâu để ăn mừng việc bố đến thế? Hơn nữa… Hơn nữa anh cũng biết, bố em không thích ở khách sạn. Anh… anh có thể sắp xếp chỗ ở khác cho bố em được không?”
Cô ta vẫn luôn chịu đựng sự lạnh lùng của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân không cam tâm nên lại gợi chuyện để nói.
“Tôi đã sắp xếp để Giáo sư Triệu ở biệt thự, hơn nữa tiệc chào mừng tối nay, sẽ tổ chức ở biệt thự, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói. Đối với quyết định của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân hết sức hài lòng.
Chương 595: Mấy trò vặt của phụ nữ
Trên đường về biệt thự, Triệu Hân Hân luôn tìm cơ hội nói chuyện với Mặc Trì Úy, hơn nữa toàn nói về những chuyện hồi bọn họ còn đi học, khiến Đường Tâm Nhan không thể xen mồm vào được.
Tuy Mặc Trì Úy luôn nói chuyện với Triệu Hân Hân, nhưng ánh mắt anh chốc chốc lại nhìn sang Đường Tâm Nhan ở trong lòng.
“Mệt rồi à?”
Nhìn Đường Tâm Nhan đang dựa vào lòng mình, nhưng lại không nói lời nào, Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.
Đường Tâm Nhan ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nở nụ cười tươi.
“Nhiệm vụ quay phim hôm nay rất nặng, nên thật sự rất mệt, quan trọng hơn nữa, chuyện bọn anh nói, em đều không thể xen vào.” Đường Tâm Nhan mười ngón tay nắm chặt Mặc Trì Úy, làm nũng nói.
“Được, vậy không nói chuyện ngày xưa nữa, nếu em mệt rồi thì ngủ một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói bên tai Đường Tâm Nhan.
“Vâng, em ngủ một lát.”
Đường Tâm Nhan nghe lời nhắm mắt lại đôi mắt trong vắt như nước, thảnh thơi dựa vào lòng Mặc Trì Úy.
Sợ lúc ngủ Đường Tâm Nhan sẽ bị lạnh, Mặc Trì Úy dịu dàng lấy áo vest của mình, khoác lên người cô.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Triệu Hân Hân rất đố kỵ, nhưng không dám lộ ra biểu cảm gì.
Có lẽ do mệt thật, Đường Tâm Nhan dựa vào lòng Mặc Trì Úy, rất nhanh liền ngủ say, xe đỗ trong vườn của biệt thự, cô vẫn chưa tỉnh.
“Trì Úy, gọi cô ấy dậy đi.” Triệu Hân Hân xuống xe trước, nói với Mặc Trì Úy đang ôm Đường Tâm Nhan ở trong lòng.
Mặc Trì Úy lắc đầu, cẩn thận ôm Đường Tâm Nhan xuống xe.
“Thím Vương, sắp xếp đưa Giáo sư Triệu về phòng đi.” Mặc Trì Úy gọi người giúp việc đến, dặn dò kĩ lưỡng, sau đó mới dời ánh mắt, nhìn Giáo sư Triệu.
“Giáo sư, cháu ôm Đường Tâm Nhan về phòng trước, bác lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đến lúc dùng cơm tối, cháu sẽ gọi bác.”
Triệu Chí Thành gật đầu, đưa hành lí cho người bên cạnh.
“Hân Hân, con từ bỏ đi, cậu ta không phải là người đàn ông con có thể chinh phục được.”
Thấy ánh mắt của con gái, vẫn nhìn theo hướng Mặc Trì Úy rời đi, Triệu Chí Thành khuyên một cách thật lòng.
“Không, con sẽ không bỏ cuộc đâu, bố từng nói, chỉ cần là thứ mình muốn có được, thì nhất định phải tranh giành, cho nên người đàn ông này, con… nhất định phải có được.”
Nghe giọng kiên quyết của con gái, Triệu Chí Thành bất lực thở dài.
“Con tự lo cho mình đi.” Nói xong câu này, Triệu Chí Thành đi theo người giúp việc, đi đến phòng khách.
Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
“Em yêu, em có thể mở mắt ra rồi.” tiếng Mặc Trì Úy trầm giọng nói, vang bên tai Đường Tâm Nhan, cô tinh nghịch mở mắt ra.
“Anh… Anh sớm đã biết em tỉnh rồi à?”
Đường Tâm Nhan ôm lấy cổ của Mặc Trì Úy,ánh mắt lấp lánh tinh nghịch nhìn vào mắt anh.
“Đương nhiên, mắt em cứ nháy đi nháy lại, anh không thấy mới lạ đấy.” Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy, dịu dàng sờ lên khuôn mặt hồng hào của Đường Tâm Nhan, làn da mềm mại như em bé, khiến anh yêu thích không muốn rời tay.
“Triệu Hân Hân đó luôn tìm cớ bắt chuyện với anh, em không thích sự câu dẫn của cô ta với anh, cho nên mới dùng chút thủ đoạn nhỏ, bây giờ xem ra, em thành công rồi, đúng không?”
Đường Tâm Nhan tinh nghịch nói.
“Đúng thế, em thành công rồi.”
Mặc Trì Úy hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.
“Tinh…” tiếng chuông đột nhiên vang lên, ngắt đứt ánh nhìn dịu dàng chăm chú của hai người.
Đường Tâm Nhan lấy trong túi ra, chiếc điện thoại đang không ngừng kêu.
Phượng Cừ? Anh ta gọi điện cho mình làm gì?
Thấy là số điện thoại của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan có chút ngạc nhiên.
“Có cần anh tránh đi không?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi, tuy có chút đố kỵ với việc có người đàn ông khác gọi cho người phụ nữ của mình, nhưng sự tôn trọng cần có, Mặc Trì Úy vẫn có.
“Không cần, anh ấy là bạn tốt của em mà thôi.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng ấn nút nghe.
“Phượng Cừ, có chuyện gì thế ạ?” Đường Tâm Nhan dịu dàng hỏi.
Nghe thấy giọng nói như được bôi mật ong của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ nở nụ cười.
“Cũng không có việc gì, chỉ là muốn biết cô đã về nhà an toàn hay chưa.” Phượng Cừ đáp. Anh cũng không biết, tại sao anh lại khao khát muốn được nghe thấy giọng nói của Đường Tâm Nhan như vậy.
“Tôi đã về đến nhà rồi, nếu như không còn chuyện gì khác, vậy tôi cúp máy trước đây, ngày mai gặp nhau ở phim trường nhé.”
Tuy hơi thất vọng chuyện Đường Tâm Nhan không muốn nói chuyện với anh, nhưng nghĩ đến việc lúc này chắc Mặc Trì Úy đang ở bên cạnh cô, Phượng Cừ vẫn cúp máy.
“Hay là ngủ thêm lát nữa? Chút nữa đến lúc ăn cơm, anh đến gọi em?”
Khi Mặc Trì Úy nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi trên mặt của Đường Tâm Nhan, không kìm được sự thương tiếc.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Quả thực hơi mệt, em ngủ một lát đã, anh xuống dưới cùng với giáo sư đi, nhưng mà…” Đường Tâm Nhan ngồi dậy, bàn tay nhỏ nhắn, đặt lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy.
“Nhưng không được phép có tiếp xúc cơ thể với Triệu Hân Hân, nếu như có, em không để ý việc tự mình…” ánh mắt của Đường Tâm Nhan, dừng ở giữa hai chân của Mặc Trì Úy.
“Thiến anh.”
“Em yêu, em…” Nghe Đường Tâm Nhan lúc bình thường thì dịu dàng như nước, hay xấu hổ, lại nói ra lời to gan lớn mật như vậy, Mặc Trì Úy có chút không dám tin.
“Em… Em muốn trong khoảng thời gian tiếp theo, vì bản thân mưu cầu phúc lợi, thực hiện quyền lợi người vợ của Mặc Trì Úy, cho nên anh phải nhớ kĩ những lời em từng nói, bởi vì một khi động đến giới hạn của em, em nhất định sẽ thực hiện.”
Đường Tâm Nhan mặt nghiêm túc nói.
“Vợ à, anh sẽ không để em có cơ hội này đâu, hơn nữa anh cũng quyết định rồi, không để em nghỉ ngơi, chúng ta làm chút chuyện mà cả hai ta đều thích đi.”
Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy Đường Tâm Nhan ngã xuống giường, trên khuôn mặt đẹp trai như yêu nghiệt kia, lộ ra một nụ cười tà ác.
“Anh… Anh xác định sẽ không có ai đến làm phiền anh?” Trong lòng Đường Tâm Nhan cũng không hi vọng Mặc Trì Úy sẽ đi ra ngoài, vì cô biết rõ,Triệu Hân Hân sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để câu dẫn, quyến rũ anh.
“Em yêu, em nghĩ nhiều quá rồi.”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy, trực tiếp hôn lên đôi môi đang nói không ngừng của Đường Tâm Nhan, nụ hôn bóng bỏng bá đạo, khiến hơi thở hai người càng ngày càng nặng.
Từng tiếng rên rỉ nũng nịu, phát ra từ miệng Đường Tâm Nhan.
Giọng nói có sức quyến rũ người hơn bất cứ thứ tình dược nào trên thế gian này, khiến sức nóng trong người Mặc Trì Úy đều dồn về một chỗ.
Bàn tay to lớn của anh giống như có ma lực, nơi anh chạm đến làm bừng cháy tất cả ngọn lửa nhiệt tình của Đường Tâm Nhan.
“Tinh…” tiếng gõ cửa bỗng vang lên, vẻ mặt Đường Tâm Nhan bất lực, lập tức rời khỏi thế giới của tình dục.
Hai hàng lông mày của Mặc Trì Úy nhíu chặt vào nhau, lúc này bảo anh dừng lại, tuyệt đối là một đả kích trí mạng.
“Chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân đứng trước cửa, cũng có thể xác định rõ ràng, mình đã làm phiền chuyện tốt của anh.
Hít sâu một hơi, Triệu Hân Hân hé đôi môi hồng xinh đẹp.
Chương 596: Anh ấy là người đàn ông của tôi, liên quan gì đến cô?
“Trì Úy, bố không muốn nghỉ ngơi, anh có thể xuống lầu nói chuyện với ông ấy một lúc không? Anh biết là ông ấy thích nói chuyện với anh nhất mà.”
Giọng nói ngọt ngào của Triệu Hân Hân vang lên bên tai Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
“Được, tôi sẽ xuống lầu ngay lập tức.” Mặc Trì Úy nói.
Nghe tiếng bước chân ngày càng xa, đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Mặc Trì Úy lúc này mới hơi giãn ra.
“Vợ à, anh thật sự xin lỗi.”
Mặc Trì Úy xoay người nhìn Đường Tâm Nhan, nhìn vẻ mặt đỏ ửng thẹn thùng của Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Úy tràn đầy tự trách.
“Em biết ngay là cô ấy sẽ quấy rầy chúng ta mà.” Đôi môi đỏ gợi cảm của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên, dường như từ khi Triệu Hân Hân xuất hiện cô đã đoán trước được rồi.
“Ngoan, ngủ một lát đi, khi nào đến bữa tối anh gọi em.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái sau đó anh đi thẳng xuống giường, rời khỏi phòng.
Sau khi Mặc Trì Úy rời đi, Đường Tâm Nhan trực tiếp nhắm hai mắt lại, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Bố, bố chơi cờ cùng Trì Úy di, con thích nhất là nhìn dáng vẻ chơi cờ của hai người, trông vô cùng xuất sắc.”
Triệu Hân Hân thấy Mặc Trì Úy xuống lầu, nhanh chóng cho người chuẩn bị bàn cờ.
“Được, tôi cũng thích chơi cờ cùng giáo sư.”
Mặc Trì Úy cũng không từ chối đề nghị của Triệu Hân Hân, anh còn bảo người giúp việc chuẩn bị hai ly cà phê.
Triệu Hân Hân nhận lấy bàn cờ người giúp việc mang tới, nhanh chóng xếp quân cờ giúp hai người.
“Được rồi, hai người có thể bắt đầu rồi.”
Sau khi Triệu Hân Hân xếp quân cờ xong bèn ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, khoảng cách hai người rất gần, chỉ cần Triệu Hân Hân dịch lại một chút là có thể chạm vào cánh tay Mặc Trì Úy, tiếp xúc vô cùng thân mật.
“Hân Hân, ngồi tránh sang một bên đi, đừng quấy rầy bố và Trì Úy chơi cờ.” Nhìn thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn né tránh con gái mình cố ý đụng chạm, Triệu Chí Thành đột nhiên lạnh giọng nói. Ông ta không hy vọng con gái mình phải vứt bỏ lòng tự tôn và sự kiêu ngạo để theo đuổi một người đàn ông.
“Bố…”
Vẻ mặt Triệu Hân Hân có chút sợ hãi, không ngờ bố cô ta lại răn dạy cô ta như vậy, chẳng nhẽ ông ta quên rằng cô ta từng nói với ông ta rằng mình muốn theo đuổi Mặc Trì Úy sao?
“Ngồi tránh sang một bên đi, đừng để bố phải nói đến lần thứ hai.”
Giọng nói Triệu Chí Thành tràn ngập cảnh cáo.
Không còn cách nào khác, Triệu Hân Hân đành phải ngồi trên sô pha, có điều ánh mắt đào hoa mị hoặc vẫn dán chặt vào người Mặc Trì Úy.
“Kỹ năng chơi cờ không hề suy giảm chút nào.”
Triệu Chí Thành tán thưởng nói, tràn ngập bội phục với kỹ năng chơi cờ của Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan thích chơi cờ nên cứ có thời gian lại chơi hai ba ván cùng cô ấy.” Mặc Trì Úy cười nói, nhắc tới Đường Tâm Nhan, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.
Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy như vậy, Triệu Chí Thành không khỏi chắc chắn con gái mình không có chút hy vọng nào nữa rồi.
“Trì Úy, nước đi này của anh đúng lúc ăn được quân của bố rồi.” Triệu Hân Hân rõ ràng ngồi trên sô pha bên cạnh Mặc Trì Úy nhưng vẫn cố gắng chủ động tìm đề tài để nói chuyện với Mặc Trì Úy.
“Hân Hân, người thật sự xem cờ thì không được nói chuyện.” Triệu Chí Thành quay đầu về phía con gái, nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo.
Đối mặt với sự răn dạy lần nữa của bố mình, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy bất mãn.
Tổng cộng hai ván, mỗi người thắng một lần.
“Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu.
“Giáo sư, Hân Hân, hai người tới nhà ăn trước đi, tôi về phòng gọi Tâm Nhan.”
Mặc Trì Úy cười nói.
“Trì Úy, có lẽ cô ấy quá mệt mỏi rồi, anh để cô ấy nghỉ ngơi đi, chúng ta ăn trước, đợi cô ấy tỉnh lại thì bảo giúp việc chuẩn bị cơm cho cô ấy sau.”
Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, trực tiếp nắm lấy cánh tay anh, nhẹ nhàng nói.
Mặc Trì Úy nhìn thoáng quay bàn tay Triệu Hân Hân đang nắm lấy tay mình, lông mày anh nhíu chặt lại.
“Dạ dày Tâm Nhan không tốt, cho nên phải ăn cơm đúng giờ, tôi lên lầu gọi cô ấy.” Mặc Trì Úy trực tiếp đẩy tay Triệu Hân Hân ra, khẽ gật đầu với giáo sư Triệu sau đó đi thẳng lên phòng trên lầu.
Không cần mất nhiều thời gian, anh đưa Đường Tâm Nhan đang có chút buồn ngủ đi vào nhà ăn.
“Tâm Nhan, cô đúng là lắm chuyện, ăn bữa tối mà Mặc Trì Úy còn phải lên gọi nữa.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân tươi cười nhưng mấy lời cô ta nói tràn đầy ý mỉa mai châm chọc.
Đường Tâm Nhan khẽ nhướng mày, người phụ nữ này đúng là vẫn chưa muốn dừng lại.
“Cô Triệu, chồng gọi vợ xuống ăn cơm không phải là chuyện hết sức bình thường sao? Tôi tin là sau này cô có chồng rồi, nếu anh ấy gọi cô xuống ăn cơm, chứng tỏ là anh ấy yêu cô.”
Đường Tâm Nhan vô cùng uyển chuyển đẩy chủ đề về phía Triệu Hân Hân.
“Tôi đã có người đàn ông mình thích rồi.” Vẻ mặt Triệu Hân Hân ngại ngùng nói, ánh mắt nhìn lướt qua người Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy không thèm để ý tới ánh mắt của cô ta, chỉ mải gắp đồ ăn cho Đường Tâm Nhan.
“Vậy sao? Vậy thì chúc mừng cô Triệu, chờ khi nào cô Triệu kết hôn, tôi và Trì Úy sẽ cùng tham dự, cô yên tâm, vợ chồng chúng tôi sẽ chuẩn bị cho cô một món quà lớn.
Đường Tâm Nhan vừa nói vừa cười hết sức ngọt ngào.
“Cô không muốn biết người đàn ông tôi thích là ai sao?” Thấy Đường Tâm Nhan nhanh mồm dẻo miệng như vậy Triệu Hân Hân có chút bất ngờ, mỗi lần cô ta nói ra điều gì lại bị cô chặt chém lại, chẳng lẽ từ trước đến giờ cô ta đã đánh giá thấp Đường Tâm Nhan?
“Không muốn biết, bạn trai của cô tôi quan tâm là gì? Tôi chỉ biết là người đàn ông của mình cũng yêu mình, đó là hạnh phúc của một phụ nữ rồi, chỉ cần như vậy là đủ.”
Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, vẻ mặt cười tươi rói nhìn Mặc Trì Úy.
Nụ cười như hoa anh đào nở trong gió xuân của Đường Tâm Nhan khiến trái tim Mặc Trì Úy rung động, không kiềm được mà khẽ hôn lên má cô.
“Anh đi nghe điện thoại, em phải ăn nhiều vào đấy.”
Mặc Trì Úy cầm điện thoại đang vang lên không ngừng rời khỏi nhà ăn.
Bởi vì con gái mình vẫn luôn không ngừng đối chọi gay gắt với Đường Tâm Nhan, không để ý tới ánh mắt ám chỉ của mình nên sau khi Mặc Trì Úy rời khỏi nhà ăn, giáo sư Triệu cũng lấy cớ muốn nghỉ ngơi, rời khỏi nhà ăn.
“Đường Tâm Nhan, trời còn chưa tối mà đã quyến rũ người đàn ông của mình như vậy, cô không cảm thấy xấu hổ sao?”
Khi nhà ăn chỉ còn lại một mình cô ta và Đường Tâm Nhan, Triệu Hân Hân lại một lần nữa cong đôi môi đỏ, giọng điệu hùng hổ dọa người, khiến Đường Tâm Nhan có chút buồn cười.
Đôi môi đỏ tươi của Đường Tâm Nhan khẽ cong lên.
“Cô Triệu, cô cũng nói rồi đấy, anh ấy là người đàn ông của tôi, chẳng lẽ tôi và người đàn ông của mình muốn làm gì còn phải nhìn thời gian sao? Tôi nghĩ là cô không hiểu được cảm giác vui vẻ của vợ chồng đâu, nếu cô muốn tự mình cảm nhận thì mau chóng tìm cho mình một người đàn ông đi, đừng có dán mắt vào người đàn ông đã có vợ, bởi vì cô… sẽ không đạt được kết quả gì đâu.”
Nhìn sắc mặt của Triệu Hân Hân sa sầm xuống, Đường Tâm Nhan rất có tâm trạng ăn uống, cô ăn vô cùng ngon miệng.
Chương 597: Nực cười, người tôi mắng chính là cô đấy
Triệu Hân Hân luôn sống trong sự chiều chuộng của bố, chưa từng trải qua khổ cực, bất mãn, không ngờ lại có một ngày bị một người vô danh tiểu tốt như Đường Tâm Nhan chèn ép đến mức không thể nói lại câu nào.
“Đường Tâm Nhan, tôi đã xem thường cô rồi, cô là một người phụ nữ quỷ kế đa đoan, cô… không thích hợp ở bên cạnh Mặc Trì Úy, anh ấy cần có một người phụ nữ có tâm tư đơn thuần, như vậy mới xứng làm vợ anh ấy.”
Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng nói.
Thấy cô ta ngoài miệng nói mấy lời lý lẽ như vậy, trong lòng thì lúc nào cũng mơ tưởng Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy nực cười.
Cô thong thả buông đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt xinh đẹp sắc bén dừng trên người Triệu Hân Hân.
“Triệu Hân Hân, cô cảm thấy mình quá rảnh rỗi sao? Tôi có phù hợp với Mặc Trì Úy hay không chỉ có anh ấy mới có tư cách nói, còn cô…. một người không có chút liên quan nào mà ở đây khoa tay múa chân, cô thật là… đê tiện.”
Đường Tâm Nhan không hề chừa cho Triệu Hân Hân chút mặt mũi nào, ở trong giới giải trí hỗn loạn nhiều năm như vậy, cô biết rõ, nếu như không cứng rắn với loại phụ nữ như này, cô ta sẽ ngày càng được nước lấn tới, đến lúc đó hậu họa khôn lường, có hối hận cũng không kịp.
“Cô… cô dám chửi tôi?”
Sắc mặt Triệu Hân Hân đột nhiên thay đổi, đối với sự sỉ nhục của Đường Tâm Nhan, cô ta hận không thể bóp cổ Đường Tâm Nhan ngay lập tức.
“Chửi cô?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô còn dám quyến rũ người đàn ông của tôi, còn dám nói hươu nói vượn, mắng cô là nhẹ đấy, một khi cô chạm tới giới hạn của tôi, tôi sẽ… đánh cô.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói, giọng nói ngọt ngào pha lẫn lạnh lẽo đến khó tin, đặc biệt là đôi mắt cô hơi nheo lại, ánh lên vẻ lạnh lùng và tàn nhẫn.
Triệu Hân Hân chưa từng thấy Đường Tâm Nhan như vậy, cô ta không khỏi có chút sợ hãi, có điều… cô ta không muốn mình cứ như vậy bị Đường Tâm Nhan đánh bại.
Triệu Hân Hân khôi phục tinh thần bình tĩnh trở lại, đôi môi đỏ cong lên một nụ cười tà mị.
“Theo tôi được biết, lúc trước Mặc Trì Úy lựa chọn ở bên cạnh cô là vì cô cùng nhóm máu với em trai anh ấy, anh ấy chỉ lợi dụng cô thôi, không hề yêu cô chút nào, chẳng qua là do cô sinh con cho anh ấy thôi, Đường Tâm Nhan, tôi cũng có thể sinh con cho anh ấy.”
Triệu Hân Hân vô cùng vui sướng nói.
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Triệu Hân Hân, cô muốn sinh con cho anh ấy còn phải xem xem người đàn ông của tôi có muốn cô sinh con cho anh ấy hay không, có biết bao cô gái muốn sinh con cho anh ấy chứ, đáng tiếc cho đến bây giờ chỉ có một mình Đường Tâm Nhan tôi có thể danh chính ngôn thuận sinh con cho anh ấy, mà cô, cùng lắm cũng chỉ là một người bạn không đáng để nhìn tới mà thôi.”
Đường Tâm Nhan cười nói, cả người cô tỏa ra khí chất của một nữ vương.
“Cô…” Bị Đường Tâm Nhan sỉ nhục như vậy, sắc mặt Triệu Hân Hân tức đến nỗi tím tái.
“Đường Tâm Nhan, chúng ta cùng chờ xem.” Nói xong câu này cô ta đi thẳng khỏi nhà ăn.
Đường Tâm Nhan không thèm để ý tới bố con Triệu Hân Hân rời đi, khuôn mặt cô khẽ cười, trông vô cùng vui vẻ.
Hơn mười phút sau, Mặc Trì Úy mới trở lại nhà ăn, thấy trong nhà ăn chỉ còn một mình Đường Tâm Nhan, anh cũng có thể tưởng tượng ra vừa rồi trong nhà ăn chắc chắn đã xảy ra một trận hỗn chiến.
“Cô ta bị em chọc tức nên rời đi, còn giáo sư Triệu là tự rời đi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhàn nói, không chút nào áy náy với việc Triệu Hân Hân rời đi.
Bàn tay to của Mặc Trì Úy khẽ nâng cằm Đường Tâm Nhan lên.
“Anh sẽ tìm cơ hội để bảo Triệu Hân Hân rời đi.”
Đường Tâm Nhan lắc lắc đầu.
“Dù sao cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu, có lẽ giáo sư Triệu sẽ không vui, cứ để cô ta ở tạm đây đi, chờ sau khi giáo sư Triệu rời đi thì bảo cô ta đi.”
Đường Tâm Nhan dịu dàng nói, rõ ràng cô có thể cảm nhận được sự tôn trọng của Mặc Trì Úy với giáo sư Triệu.
“Được, nghe em hết, ngày mai giáo sư Triệu có một hội thảo học thuật, anh đi cùng ông ấy nên không thể tới phim trường cùng em được.”
Mặc Trì Úy đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Vậy em sẽ đi nhờ xe về, hơn nữa chiều nay Nhiễm Nhiễm cũng gọi điện cho em, ngày mai cô ấy sẽ đi cùng em, anh yên tâm đi.”
Mặc Trì Úy gật đầu, có Cố Nhiễm Nhiễm ở cùng cô, anh cũng yên tâm hơn phần nào, bởi vì Cố Nhiễm Nhiễm tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ của anh bị tổn thương.
Hai người ăn xong bữa tối, khi rời khỏi nhà ăn, Mặc Trì Úy vẫn chu đáo dặn người giúp việc chuẩn bị chút đồ ăn khuya đưa tới phòng giáo sư Triệu và Triệu Hân Hân, sau đó mới trở về phòng cùng Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan đang xem kịch bản, Mặc Trì Úy thì xem tài liệu, tuy rằng không ai nói chuyện với ai nhưng không khí trong phòng lại vô cùng yên bình và ấm áp.
Đường Tâm Nhan trộm liếc nhìn Mặc Trì Úy đang xem tài liệu, từ trước đến nay cô không phát ra khi Mặc Trì Úy nghiêm túc làm việc lại đẹp trai như vậy.
“Cô gái, đừng nhìn như vậy nữa, nếu em cứ tiếp tục như vậy anh sẽ ăn không tiêu mất.”
Mặc Trì Úy đột nhiên ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của Đường Tâm Nhan đang nhìn chằm chằm mình khiến cho Đường Tâm Nhan không giấu nổi ngượng ngùng.
“Em… em không có.” Bị bắt gặp, vẻ mặt Đường Tâm Nhan xấu hổ, hận không thể đào một lỗ chui vào trốn đi.
Mặc Trì Úy để tài liệu trong tay xuống, vẻ mặt tà ác đi tới trước mặt cô.
“Em… em phải xem kịch bản, anh… mau xem tài liệu của anh đi.” Thấy Mặc Trì Úy ngồi bên cạnh mình, Đường Tâm Nhan đột nhiên có một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ.
“Vợ à, anh nhớ là không lâu trước đây anh từng nói, có một số việc bị cắt ngang, chúng ta… có thể tiếp tục.”
Câu chữ tràn ngập ái muội phả vào bên tai Đường Tâm Nhan.
“Tiếp… tiếp tục?” Nghe thấy hai chữ này, Đường Tâm Nhan suýt chút nữa bị sặc nước miếng của chính mình: “Em còn phải xem kịch bản, không thể… không thể tiếp tục được.”
Đường Tâm Nhan vội vàng nói, vì bảo vệ cái eo mình mà phải tỏ thái độ rõ ràng một chút, đêm hôm qua eo cô đã sắp gãy đến nơi rồi, nếu hôm nay lại tiếp tục, e là ngày mai cô không thể đến phim trường nổi.
“Cậu chủ, cậu nghỉ ngơi chưa? Cô Triệu… cô ấy uống say.”
Mặc Trì Úy vừa định hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa của người giúp việc.
Uống say?
Mặc Trì Úy chau mày, anh hiểu rõ tửu lượng của Triệu Hân Hân, cho nên anh biết, Triệu Hân Hân sẽ không dễ dàng uống say.
“Đi đi, dù sao thì cô ta cũng là con gái của giáo sư Triệu.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan khẽ nở một nụ cười.
“Được, anh sẽ quay lại ngay.”
Mặc Trì Úy xoay người xuống giường, trực tiếp rời khỏi phòng.
Đứng ở bên ngoài phòng của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy càng nhíu chặt mày hơn.
Có điều anh vẫn gõ cửa phòng.
“Trì Úy, là anh sao?” Nghe được tiếng gõ cửa, khuôn mặt Triệu Hân Hân không giấu nổi vui mừng.
Chương 598: Cái ôm thân mật
“Là tôi.”
Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn gọn nhưng lại khiến cho Triệu Hân Hân vui đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Cô ta nhanh chóng chạy vọt tới mở cửa ra.
“Trì Úy…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy đứng ở cửa, Triệu Hân Hân vui sướng, trực tiếp bổ nhào vào lòng anh, người cô ta nồng nặc mùi rượu khiến Mặc Trì Úy nhíu chặt mày lại.
“Dạ dày cô không được tốt, sao lại uống nhiều rượu như vậy, sẽ đau dạ dày đấy.”
Mặc Trì Úy cẩn thận đẩy Triệu Hân Hân ra, để hai người duy trì một khoảng cách nhất định.
“Anh… anh quan tâm đến em sao? Trước kia khi đi du học nước ngoài, người anh quan tâm nhất là em, nhưng mà bây giờ, em… cho dù em chết trước mặt anh có lẽ anh cũng sẽ không thèm nhìn đến em.”
Cảm xúc của Triệu Hân Hân có chút kích động, đặc biệt là khi ngửi được mùi nước hoa trên người Mặc Trì Úy, cô ta càng khó khống chế cảm xúc cảm xúc của bản thân.
“Hân Hân, đừng uống nữa, nếu không cô sẽ bị đau dạ dày đấy, giáo sư Triệu sẽ lo lắng.”
Vốn dĩ Mặc Trì Úy muốn đỡ Triệu Hân Hân lên giường nhưng cô ta cứ quấn chặt lấy anh. Triệu Hân Hân như một con chuột túi, dính chặt lấy anh không chịu buông.
Việc này khiến cho Mặc Trì Úy không thể dùng sức.
“Hân Hân, đừng làm loạn nữa.”
Mặc Trì Úy dần mất kiên nhẫn.
“Trì Úy, em thật lòng với anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Em thật sự thích anh, em… em không ngại đến sự tồn tại của Đường Tâm Nhan, em chỉ cần… chỉ cần anh giữ em lại bên cạnh anh là em thấy thỏa mãn rồi.”
Triệu Hân Hân vòng tay ôm lên cổ Mặc Trì Úy, nói rõ từng chữ không cho anh rời đi.
Mặc Trì Úy nhíu mày.
“Trì Úy, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn chờ ở trong phòng, một lúc lâu sau vẫn không thấy Mặc Trì Úy trở về, cô có chút không yên tâm nên đi tới phòng cho khách của Triệu Hân Hân.
Nghe được tiếng ầm ỹ bên trong, Đường Tâm Nhan bèn gõ cửa phòng.
Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, vẻ mặt Mặc Trì Úy có chút bất ngờ và vui mừng.
“Trì Úy, đừng đi, đừng rời khỏi em, em… em thật sự cần anh.” Khi thấy Mặc Trì Úy nghe được tiếng Đường Tâm Nhan muốn rời đi, Triệu Hân Hân càng ôm anh chặt hơn.
Đường Tâm Nhan đẩy cửa phòng ra, thấy cảnh tượng Triệu Hân Hân ôm chặt lấy Mặc Trì Úy, hình ảnh hai người dán sát vào nhau, thật là… thân mật, khiến người ta không khỏi hiểu lầm.
“Đường Tâm Nhan, tôi và Mặc Trì Úy sẽ ở bên nhau.”
Thấy Đường Tâm Nhan đi vào. Triệu Hân Hân càng có thêm ý đồ, cố ý ôm Mặc Trì Úy chặt hơn.
Đường Tâm Nhan khẽ mỉm cười.
“Cô Triệu, ôm chồng của người khác, cô không cảm thấy mình đê tiện sao? Tôi có thể chắc chắn với cô một điều, cho dù tôi và Mặc Trì Úy có xa nhau thì cũng không tới lượt cô làm vợ của Mặc Trì Úy đâu.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp đi tới trước mặt hai người, khi cô nói xong những lời này, đôi mắt dừng lại trên người Mặc Trì Úy.
“Còn không buông ra à? Hay là anh muốn ôm chặt hơn?”
Đôi môi đỏ kiều diễm của Đường Tâm Nhan lại lần nữa mở ra, khuôn mặt xinh đẹp không hề có chút cảm xúc gì.
“Vợ đã lên tiếng rồi, người làm chồng như anh sao có thể không nghe theo được.” Mặc Trì Úy nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Không, em không muốn để anh đi.”
Cảm giác được Mặc Trì Úy sắp đẩy mình ra, Triệu Hân Hân càng ôm chặt lấy cổ anh hơn.
Bởi vì cô ta dùng sức rất lớn nên Mặc Trì Úy không dễ dàng đẩy cô ta ra được.
Khóe môi Đường Tâm Nhan khẽ cong lên một nụ cười giảo hoạt.
Cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, khi ra khỏi, trên tay cô bưng một cái chậu, trong chậu chứa đầy nước lạnh.
“Đường Tâm Nhan, cô muốn làm gì?”
Cảm giác được sắc mặt Đường Tâm Nhan không tốt cho lắm, trong lòng Triệu Hân Hân có chút đề phòng, đôi mắt ánh lên vẻ bất an.
“Buông người đàn ông của tôi ra.”
Đường Tâm Nhan lạnh giọng quát.
Thế nhưng Triệu Hân Hân không chút để ý.
“Đây là cô tự chuốc lấy, cô Triệu, đắc tội rồi.” Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan trực tiếp hắt cả chậu nước lạnh lên người Triệu Hân Hân.
“A…” Đột nhiên bị hắt nước lạnh lên người, Triệu Hân Hân kêu lên một tiếng kinh hãi, theo bản năng buông lỏng Mặc Trì Úy ra.
Tuy rằng Đường Tâm Nhan đã dùng hết sức lực để hắt nước lên người Triệu Hân Hân nhưng Mặc Trì Úy đứng bên cạnh vẫn không cách nào tránh khỏi liên lụy.
“Ai bảo anh bị cô ta ôm chặt như vậy, cho nên…” Đường Tâm Nhan nhún vai, không chút để ý việc Mặc Trì Úy bị nước hắt lên.
“Đường Tâm Nhan, cô thật quá đáng.”
Triệu Hân Hân bị hắt một chậu nước lên người, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, hướng về phía Đường Tâm Nhan, giơ tay phải lên định đánh cô.
Đường Tâm Nhan không ngờ Triệu Hân Hân lại ra tay bất ngờ như vậy, cô muốn tránh cũng không kịp nữa rồi, chỉ có thể nhắm mắt chuẩn bị đón nhận cái tát đau đớn.
“Cô gái ngốc, có thể mở to mắt rồi.” Bên tai cô vang lên giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức mở to mắt, khi nhìn thấy mình được Mặc Trì Úy ôm trọn trong lòng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trì Úy, buông… buông tay em ra, đau quá.”
Triệu Hân Hân đau đớn kêu lên.
Mãi cho tới lúc này, Đường Tâm Nhan mới phát hiện, một tay Mặc Trì Úy ôm lấy eo cô, tay kia thì nắm thật chặt lấy cổ tay Triệu Hân Hân.
“Buông cô ta ra đi.”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói.
“Được, nghe lời vợ.” Mặc Trì Úy buông lỏng cánh tay Triệu Hân Hân ra, có điều anh vẫn ôm chặt lấy eo Đường Tâm Nhan.
“Trì Úy, anh… anh nhất định phải đối xử với em lạnh lùng như vậy sao?” Che lại cánh tay đau đớn, Triệu Hân Hân nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt thống khổ, không muốn tin là Mặc Trì Úy sẽ đối xử với mình như vậy.
“Nếu cô không phải con gái của giáo sư Triệu còn lâu tôi mới để cô ở lại đây, tôi sẽ bảo người giúp việc tới chăm sóc cô, cô nghỉ ngơi cho sớm đi.”
Mặc Trì Úy ôm lấy Đường Tâm Nhan, đi thẳng về phía cửa.
Khi bọn họ đi tới cửa, đúng lúc gặp giáo sư Triệu tới thăm con gái.
“Đây… đây là…” Thấy tình cảnh hỗn loạn trong phòng, vẻ mặt giáo sư Triệu kinh ngạc, có điều nhìn dáng vẻ uất ức của con gái, giáo sư Triệu cũng có thể đoán được phần nào.
“Trì Úy, gây phiền phức cho cậu rồi.”
Vẻ mặt giáo sư Triệu tràn đầy áy náy, ông ta vô cùng hổ thẹn với những gì con gái mình gây ra.
“Không sao cả, cháu không để ý đâu, bác ở bên cạnh Hân Hân đi, cháu và Tâm Nhan về phòng trước, có chuyện gì thì bác có thể gọi người giúp việc.”
Mặc Trì Úy nói xong những lời này, trực tiếp ôm lấy Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng Triệu Hân Hân.
Vốn dĩ Triệu Hân Hân muốn đuổi theo nhưng lại bị giáo sư Triệu ngăn lại.
“Không cảm thấy mất mặt sao? Còn muốn tiếp tục à?”
Giáo sư Triệu lạnh giọng quát.
“Bố, con chỉ là muốn theo đuổi hạnh phúc của chính mình… con xin bố, bố giúp con được không?” Triệu Hân Hân đột nhiên quỳ xuống trước mặt giáo sư Triệu, đau khổ cầu xin.
Chương 599: Nói chuyện yêu đương
Thấy dáng vẻ con gái quỳ trên mặt đất, vẻ mặt giáo sư Triệu bất đắc dĩ, dù sao cũng là con gái ông ta coi như cục cưng trong lòng bàn tay, thấy cô ta vì đàn ông mà cầu xin mình như vậy, trong lòng giáo sư Triệu không khỏi xót xa.
“Con đứng lên trước đã.”
Giáo sư Triệu duỗi tay, muốn đỡ con gái dậy nhưng Triệu Hân Hân lại vô cùng quả quyết, nhất định không chịu đứng dậy.
“Bố, bố đồng ý giúp con đi, nếu không thì… nếu không thì con sẽ quỳ mãi ở đây.”
Triệu Hân Hân kiên trì khiến giáo sư Triệu không còn cách nào khác, thấy con gái mình quỳ trên mặt đất đến nỗi đầu gối có chút sưng đỏ, vẻ mặt giáo sư Triệu đau lòng, đành phải đồng ý với yêu cầu của cô ta.
“Bố, bố… thật sự sẽ giúp con chứ?”
Triệu Hân Hân vừa bất ngờ vừa vui vẻ, có điều vẫn không quá chắc chắn mà phải hỏi lại.
“Ừ, bố sẽ giúp con, con đứng lên trước đi đã.”
Nghe lấy lời khẳng định của bố, Triệu Hân Hân vui mừng đứng dậy, ra sức hôn lên má giáo sư Triệu, ôm lấy ông ta.
“Bố, con biết là bố thương con nhất mà, chỉ cần bố tạo cơ hội cho con có thể ở riêng với Mặc Trì Úy, nhưng chuyện tiếp theo con sẽ tự mình làm.”
Triệu Hân Hân nói, cô ta bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cô ta và Mặc Trì Úy ở riêng với nhau, cô ta vẫn luôn tin rằng chỉ cần Mặc Trì Úy hiểu cô ta nhiều hơn thì sẽ thấy được sự ưu tú của cô ta.
“Được, bố sẽ nghĩ cách, thời gian không còn sớm nữa, con mau ngủ đi.”
Vẻ mặt giáo sư Triệu vô cùng cưng chiều con gái, có điều khi ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người cô ta, ông ta lại nhíu chặt mày lại.
“Bố, bố yên tâm đi, đây là cách thức đặc biệt được dùng trong những trường hợp đặc biệt, sau này con sẽ khống chế cảm xúc của mình mà.”
Giáo sư Triệu gật đầu, nghe lời hứa hẹn của con gái, ông ta vô cùng hài lòng. Nói thêm vài câu nữa giáo sư Triệu mới rời khỏi phòng con gái.
Khi xuống lầu, giáo sư Triệu vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để giúp con gái.
“Giáo sư Triệu, cẩn thận.”
Có lẽ là quá mức chuyên tâm, khi đến bậc cầu thang cuối cùng, giáo sư Triệu suýt thì té ngã, mãi đến khi tiếng kêu đầy lo lắng của Đường Tâm Nhan vang lên, ông ta mới bừng tỉnh.
“Ông không sao chứ?” Đường Tâm Nhan đi đến bên cạnh giáo sư Triệu, nhẹ nhàng đỡ ông ta ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách.
Giáo sư Triệu không ngờ Đường Tâm Nhan lại có thái độ tôn trọng như thế với mình, không hề vì hành động của con gái ông ta mà có bất kỳ thái độ phản cảm nào, lễ phép như vậy khiến giáo sư Triệu không khỏi cảm thán sự ưu tú của cô gái này.
“Nếu vì hành động của con gái tôi làm ảnh hưởng đến cô nghỉ ngơi, tôi thay mặt con gái tôi xin lỗi cô.”
Giáo sư Triệu nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Không… không phải, Mặc Trì Úy có chút đói bụng nên tôi chuẩn bị cho anh ấy chút đồ ăn khuya, giáo sư Triệu ông có muốn ăn một chút không? Tuy rằng trông không đẹp mắt lắm nhưng hương vị cũng không tồi.”
Đường Tâm Nhan nói với vẻ đầy khiêm tốn.
Nhìn đồ ăn đặt trên đĩa, giáo sư Triệu khẽ gật đầu.
“Cô đúng là một cô vợ tốt, tôi từng nghĩ vì sao Mặc Trì Úy lại chọn cô làm vợ, giờ thì tôi hiểu rồi, mắt nhìn của cậu ấy đúng là không tồi.”
Giáo sư Triệu nói xong những lời này bèn xoay người rời đi, trở về phòng mình.
…
Đường Tâm Nhan bưng đĩa thức ăn về phòng.
Đúng lúc Mặc Trì Úy đi ra khỏi phòng tắm, trên người anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, bộ ngực rắn chắc lộ ra khiến Đường Tâm Nhan khẽ đỏ mặt.
“Anh… hay là mặc quần áo cho hẳn hoi vào đi? Để như vậy sẽ… sẽ bị cảm lạnh đấy.” Đường Tâm Nhan có chút sốt ruột nói, nhanh chóng đặt đĩa thức ăn lên bàn.
Nếu như anh không mặc quần áo vào, có lẽ cô sẽ… sẽ không khống chế được sự rung động trước cơ thể đó mà vứt bỏ đĩa thức ăn trong tay mất.
“Cô gái, dáng vẻ thẹn thùng của em thật đáng yêu.” Mặc Trì Úy chẳng những không mặc quần áo vào mà còn đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan, giơ đôi bàn tay rắn chắc, khiêu khích nâng cằm cô lên.
Anh trầm giọng nói, mang theo hơi thở nóng rực phả vào má cô.
“Anh… anh không phải đói bụng sao? Mau… mau ăn chút gì đi.”
Ánh mắt của Mặc Trì Úy nóng bừng như muốn thiêu đốt cô khiến Đường Tâm Nhan càng thêm thẹn thùng, khuôn mặt cô đỏ ửng như mây ráng chiều, càng tăng thêm sự quyến rũ mê người của cô.
“Đúng là anh đói bụng, nhưng mà… nhưng mà anh không muốn ăn những món đó, anh muốn ăn… em?” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy trực tiếp ôm Đường Tâm Nhan vào lòng, đôi môi mỏng chuẩn xác hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô.
Qua một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn nồng nhiệt này, ngón tay thon dài khẽ mân mê đôi môi mềm mại của cô.
“Vợ à, em thật đẹp.”
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Mau ăn… mau ăn đi, em vất vả lắm mới làm được đấy.”
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng kéo Mặc Trì Úy ngồi xuống sô pha.
“Mỳ ý? Súp ngô? Pizza?” Nhìn khay đồ ăn toàn những món ngon, tâm hồn ăn uống của Mặc Trì Úy lại trỗi dậy, lúc tối anh cũng không ăn được nhiều, khóe miệng anh khẽ cong lên một nụ cười.
“Chỉ làm đơn giản một chút, anh thử xem có hợp khẩu vị không?” Đường Tâm Nhan cầm chiếc dĩa đưa cho Mặc Trì Úy.
“Món ngon đến đâu đi nữa thì so với em…” Ăn một miếng mỳ Ý, khuôn mặt Mặc Trì Úy lại ánh lên một nụ cười tà ác.
“So với vợ anh còn kém xa.”
Nghe được câu nói ái muội này, Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Anh… đồ háo sắc.”
Mặc Trì Úy trực tiếp kéo Đường Tâm Nhan tới lòng mình, lấy một ít mỳ Ý đưa tới miệng cô.
“Anh là tên háo sắc, nhưng em… là người phụ nữ của tên háo sắc đó.”
Hơi thở của Mặc Trì Úy nóng rực, khẽ hôn lên chỗ mẫn cảm nơi vành tai cô.
Đường Tâm Nhan không thể khống chế thân thể mình, cả người cô run lên.
“Cô gái, em thật sự là quá đáng yêu.” Mặc Trì Úy thân mật hôn lên má Đường Tâm Nhan một lúc lâu.
Tuy rằng chỉ là một bữa ăn khuya đơn giản nhưng đối với hai người họ mà nói, nơi này vô cùng yên bình và ấm áp, là không gian hạnh phúc thuộc về riêng hai người họ.
Ăn bữa khuya xong trời đã gần sáng, biết sáng hôm sau Đường Tâm Nhan còn phải đến phim trường đóng phim cho nên dù dục vọng cơ thể đã sắp đốt cháy mình nhưng Mặc Trì Úy vẫn phải khống chế bản thân, ôm Đường Tâm Nhan nằm ở trên giường.
“Ngủ đi.”
Giọng nói dịu dàng như nước vang lên bên tai, ánh mắt Đường Tâm Nhan dừng trên mặt Mặc Trì Úy.
“Em… yêu anh.”
Nghe được Đường Tâm Nhan thổ lộ, trong lòng Mặc Trì Úy có chút kích động không thể khống chế nổi.
“Cô gái, lẽ nào em không biết là đàn ông sẽ không chịu nổi khiêu khích sao? Anh.. là bị em dụ dỗ đấy.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy không thể khống chế dục vọng trong người nữa, trực tiếp xoay người đè lên Đường Tâm Nhan.
Chương 600: Tuân mệnh, vợ của anh
Buổi sáng, dưới nụ hôn nồng nhiệt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chậm rãi mở ra đôi mắt sáng như sao trời.
“Con heo nhỏ lười biếng, mau dậy thôi.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy mặc áo vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú ánh lên một nụ cười tà mị, vẻ mặt Đường Tâm Nhan lại có chút ửng đỏ.
“Em… em đi rửa mặt đây.”
Đường Tâm Nhan quấn lấy chăn nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Thấy nước trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn, khuôn nhỏ của Đường Tâm Nhan ánh lên một nụ cười xán lạn.
Thoải mái tắm nước ấm, eo đã dễ chịu hơn chút, nếu như cứ tiếp tục như đêm qua, nói không chừng eo cô sẽ đau chết mất.
“Vợ à, xong chưa? Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng của anh cách lớp cửa truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em xong ngay đây.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng mặc quần áo sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Nhìn cả người Đường Tâm Nhan mặc váy liền màu trắng tựa như thiên sứ, Mặc Trì Úy có chút rung động không thể khống chế nổi.
“Trì Úy, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Đường Tâm Nhan vừa mới được Mặc Trì Úy ôm vào lòng, còn chưa kịp nói gì thì giọng Triệu Hân Hân đã vang lên bên tai hai người.
Đường Tâm Nhan nhún vai.
“Cái người thích anh này đúng là đúng lúc ghê.”
Đường Tâm Nhan trêu chọc cười nói.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư Triệu mà thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hai người mười ngón tay đan chặt lấy nhay, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ.
“Trì Úy, Tâm Nhan, xin lỗi hai người vì hành động của tôi ngày hôm qua, đúng là tôi không đúng, hai người đừng để trong lòng nhé.”
Thấy Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng xin lỗi như vậy khiến Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, cô không khỏi nhướng mày.
Lẽ nào muốn diễn theo mấy tình tiết trên phim truyền hình sao?
Thân là người trong giới giải trí, Đường Tâm Nhan đã quay vô số nhưng kịch bản như vậy, cho nên cô có chút tò mò với những hành động tiếp theo của Triệu Hân Hân, xem xem cô ta sẽ làm gì tiếp đây.
“Trì Úy, anh… sẽ tha thứ cho em đúng không?” Thấy Mặc Trì Úy vẫn không đáp lại, Triệu Hân Hân có chút sốt ruột trong lòng.
“Tôi không để trong lòng, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến tôi và Tâm Nhan, chuyện gì vợ chồng nên làm thì chúng tôi làm thôi.”
Mặc Trì Úy nói với vẻ mặt ái muội.
Tên đàn ông thối, nhất định phải nói lộ liễu vậy sao? Cái gì mà chuyện vợ chồng nên làm thì làm chứ? Anh đang muốn nói thẳng cho Triệu Hân Hân biết là vợ chồng họ tối qua ân ái tình cảm mãnh liệt lắm sao?
“Không được nói linh tinh.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, khẽ huých vào hông Mặc Trì Úy một cái.
“Vợ à, em muốn mưu sát chồng đấy à? Xem ra tối nay anh phải tiếp tục dạy dỗ em mới được.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Thấy hai người thân mật ve vãn đánh yêu nhau, sắc mặt Triệu Hân Hân sa sầm xuống.
“Chúng ta mau ăn sáng đi.’
Triệu Hân Hân sắp đố kỵ đến phát điên rồi, vội vàng dẫn đầu mọi người vào nhà ăn.
“Cảm ơn chồng.”
Mặc Trì Úy kéo ghế dựa ra cho Đường Tâm Nhan, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan vang lên tai anh.
“Vợ à, cảm ơn có nhiều cách, thứ anh muốn là hành động chứ không phải lời nói suông.”
Mặc Trì Úy ghé sát mặt vào môi Đường Tâm Nhan, ý nói rõ là muốn hôn.
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, có điều vẫn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái.
Mặc Trì Úy thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt hai người tràn đầy tình yêu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Thấy cảnh tượng như vậy, giáo sư Triệu khẽ thở dài một hơi, cho dù ông ta có tạo cơ hội cho con gái thì cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, xem ra ông ta phải tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với con gái.
Chỉ có từ bỏ mới là kết quả tốt nhất cho cô ta.
“Cậu chủ, mợ chủ, bữa sáng nay đều do cô Triệu chuẩn bị, tay nghề của cô ấy rất tuyệt.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.
“Cô Triệu vất vả rồi, rõ ràng là khác trong nhà mà lại phải chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhà, việc này… đúng là khiến vợ chồng chúng tôi cảm động.”
Nhìn thấy ánh mắt Triệu Hân Hân vẫn luôn dán chặt vào người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan không khỏi cong đôi môi đỏ mọng lên, chậm rãi nói.
Khách? Thấy Đường Tâm Nhan xưng hô với mình như vậy, lông mày Triệu Hân Hân nhíu chặt lại.
“Tâm Nhan, cô đừng khách khí như vậy, trước kia Mặc Trì Úy du học ở nước ngoài thường ở lại nhà tôi, khi đó việc học của tôi không quá nặng, cho nên… tôi vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy.”
Triệu Hân Hân cười nói, khi nhắc tới trước kia, vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ tươi cười nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan vô cùng chướng mắt.
Người phụ nữ này cố tình nhắc tới chuyện trước kia để làm cô ghen sao?
Triệu Hân Hân ơi là Triệu Hân Hân, cô không cảm thấy mình quá ấu trĩ sao? Tình tiết như vậy tôi đã thấy nhiều rồi, tôi còn không rõ sao?
“Chuyện trước kia không phải tôi trải qua cùng trì Úy cho nên tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ…” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Mặc Trì Úy, vẻ mặt thân thiết nhìn anh.
“Nhưng bây giờ, người đàn ông này thuộc về tôi, mỗi một khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau đề rất tốt đẹp.”
Đường Tâm Nhan cười nói, vẻ mặt hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, cô cười vô cùng rạng rỡ.
“Bố…”
Biết tài ăn nói của chính mình không thể là đối thủ của Đường Tâm Nhan, ánh mắt Triệu Hân Hân chuyển tới người giáo sư Triệu, nhìn ông ta với vẻ cầu xin.
Giáo sư Triệu xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
“Trì Úy, hôm nay có thời gian không? Có thể đi dạo cùng tôi một chút không? Mấy năm nay không về nước nên cảm thấy chỗ nào cũng xa lạ.”
Giáo sư Triệu không chịu nổi ánh mắt cầu xin của con gái, đành phải mở miệng nói, ánh mắt dừng trên người Mặc Trì Úy.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy đã đồng ý với Đường Tâm Nhan hôm nay sẽ đến phim trường cùng cô, nhưng hiện giờ nghe được yêu cầu của giáo sư Triệu, anh lại có chút do dự.
“Anh đi cùng giáo sư Triệu đi, hôm nay Nhiễm Nhiễm sẽ tới phim trường cùng em, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Đường Tâm Nhan không muốn người đàn ông của mình phải khó xử, cô cẩn thận mở miệng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái.
“Tuân mệnh, vợ của anh.”
Nhìn thấy hai người lại ve vãn thân mật như thế, giáo sư Triệu không khỏi nhìn về phía con gái bằng ánh mắt thông cảm.
Ăn bữa sáng xong, Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan lên xe, anh không ngừng dặn dò tài xế phải đưa cô tới phim trường bình an, sau đó hai người lại trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
“Trì Úy, cô ấy đã đi rồi vậy mà anh còn phải nhìn bằng ánh mắt tình cảm như vậy sao? Em là người độc thân, anh cứ như vậy em sẽ buồn lắm đấy.”
Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, nửa đùa nửa thật, trêu chọc nói.