• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! (1 Viewer)

  • Chương 615-621

Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 615-621 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!


****************************​




Chương 615: Bị bà xã đối xử lạnh nhạt


Lần này Phượng Cừ không có chủ động rời đi, ánh mắt quan tâm của anh ta không ngừng khóa chặt trên cửa phòng tắm.


“Phượng Cừ, anh muốn tôi đuổi anh ra ngoài sao?” Cố Nhiễm Nhiễm tỏ ra không mấy vui vẻ sau khi thấy phản ứng của Phượng Cừ.


Phượng Cừ hít một hơi thật sâu, anh ta biết rằng kể từ khi anh ấy tỏ ra quan tâm đến Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm đã như vô tình lại như cố ý mà ngăn cản anh ta đến gần Đường Tâm Nhan.


Phượng Cừ cũng có thể hiểu phản ứng của cô ấy, dù gì thì Đường Tâm Nhan cũng là một người phụ nữ đã có gia đình, hơn nữa theo những gì anh ấy biết, người đàn ông của Cố Nhiễm Nhiễm và Mặc Trì Úy là anh em với nhau.


“Vào lúc này, tôi chỉ muốn quan tâm cô ấy như một người bạn. Lẽ nào ngay cả quyền quan tâm cô ấy của tôi cô cũng muốn tước đoạt sao?” Phượng Cừ lạnh lùng hỏi, đôi mắt hoa đào của anh ta nhíu chặt trên người Cố Nhiễm Nhiễm.


“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm thực sự không biết phải nói gì khi bị Phượng Cừ hỏi như vậy.


Nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Tâm Nhan bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy Phượng Cừ vẫn ở đó, cô hơi ngạc nhiên.


“Sao rồi? Em có thực sự ổn không?”


Không quan tâm đến việc Cố Nhiễm Nhiễm đang ngăn cản, Phượng Cừ lập tức bước tới, giọng lo lắng hỏi.


Đường Tâm Nhan cười khẽ lắc đầu.


“Tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, anh đừng lo lắng, hôm nay anh cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi sớm đi.” Sự lo lắng của Phượng Cừ khiến đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan khơi dậy nụ cười ngọt ngào.


Thấy Đường Tâm Nhan không sao, trái tim luôn thấp thỏm không yên của Phượng Cừ cuối cùng cũng yên tâm.


“Được rồi, tôi về trước đây. Em và Nhiễm Nhiễm cũng nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai tôi sẽ đến đón hai người.” Nói xong, không cho Đường Tâm Nhan cơ hội từ chối, Phượng Cừ xoay người rời khỏi phòng.


Nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, Đường Tâm Nhan bất lực thở dài, xem ra những lời cô nói với anh ta lúc ban ngày, anh ta hình như không nghe vào tai.


Vì lo lắng nên Cố Nhiễm Nhiễm không về phòng mà ngủ lại phòng của Đường Tâm Nhan.





Sau khi giải quyết xong công việc của công ty, Mặc Trì Úy lại đến bệnh viện.


“Giáo sư Triệu hôm nay thế nào?” Nhìn thấy Triệu Hân Hân đang ân cần bóp tay cho Giáo sư Triệu, Mặc Trì Úy bước đến gần cô ta, nhẹ giọng hỏi.


“Đã khá hơn nhiều rồi, nhưng bác sĩ nói rằng ông ấy sẽ phải ở bệnh viện để theo dõi thêm một thời gian nữa, Trì Úy, cảm ơn anh đã đưa ba em đến bệnh viện kịp thời, nếu không em thực sự không dám tưởng tượng ông ấy sẽ nguy hiểm như thế nào nữa.”


Sau khi đắp chăn bông lên người Giáo sư Triệu, Triệu Hân Hân đứng dậy, đôi mắt quyến rũ khóa chặt trên người Mặc Trì Úy.


“Đó là vinh hạnh của tôi.”


Ngay khi Mặc Trì Úy vừa nói xong thì Giản Thành bước vào phòng bệnh, trực tiếp đến bên cạnh anh.


“Tổng giám đốc, vé đã đặt xong, chuyến bay sẽ cất cánh sau một tiếng nữa.”


Vé máy bay? Máy bay sẽ cất cánh sau một giờ nữa? Câu nói này khiến Triệu Hân Hân khó hiểu.


“Anh… anh phải đi nước ngoài à?”


Triệu Hân Hân lo lắng hỏi, cô vốn dĩ muốn lợi dụng lần này bệnh của ba cô ta để tiếp xúc với Mặc Trì Úy nhiều hơn, để anh cảm nhận được tình cảm của cô ta dành cho anh, nhưng hiện tại lại…


“Tôi phải bay sang Mỹ để thăm Nhan Nhan. Đã mấy ngày không được gặp cô ấy, vậy nên… nhớ cô ấy rồi.”


Triệu Hân Hân trông vô cùng thất vọng khi thấy Mặc Trì Úy nhắc đến Đường Tâm Nhan với vẻ mặt dịu dàng thâm tình kia.


“Bây giờ anh, hoàn toàn không còn cái bá đạo trên thương trường nữa mà ngược lại, giống một anh chàng vừa mới yêu, Trì Úy, vì một người phụ nữ khiến bản thân trở thành như vậy, anh thấy có đáng không?”


Triệu Hân Hân hỏi.


Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy khẽ cong lên.


“Mặc dù tôi là trùm lớn trên thương trường nhưng tôi cũng là một người đàn ông bình thường. Tôi cũng có thất tình lục dục như bao người khác. Hoặc có lẽ Đường Tâm Nhan là khắc tinh cả đời này của tôi. Cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ xa cách. Cô hãy chăm sóc tốt Giáo sư Triệu nhé, tôi xin phép đi trước.”


Nhìn bóng lưng rời đi của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân tức giận đến nỗi đánh rơi chiếc cốc trong tay.


Mặc Trì Úy vội vã đến sân bay để kịp chuyến bay đáp xuống Mỹ.


Nghĩ đến chuyện chỉ một lúc nữa thôi là anh có thể nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy từ trước đến giờ chưa từng biểu cảm nhiều trên gương mặt vậy mà bây giờ khóe mắt lại cong cong.


“Xin hỏi, anh muốn uống gì không ạ?” Nữ tiếp viên lại một lần nữa đẩy xe ăn đi tới, nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.


“Cho tôi một tách cà phê.”


Mặc Trì Úy không ngẩng đầu, vẫn nhìn tập tài liệu trong tay.


Cô tiếp viên lập tức rót một tách cà phê đặt bên cạnh Mặc Trì Úy.


“Thưa anh, anh còn cần gì nữa không?” Cô tiếp viên đặt cà phê xuống không có lập tức rời đi mà đứng ở bên cạnh Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy khẽ nhướng mày, ánh mắt thâm sâu u ám rơi trên người cô nữ tiếp viên.


“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội vợ mình.” Một câu nói nhàn nhạt khiến cô tiếp viên đỏ mặt xấu hổ, dẫu sao thì kể từ lúc Mặc Trì Úy lên máy bay đến giờ, cô ta đã đến bên cạnh anh không dưới năm lần.


“Nếu như… nếu như anh có nhu cầu gì, có thể gọi tôi, tôi có thể phục vụ anh bất cứ lúc nào.” Mặc dù đã bị từ chối rõ ràng, cô tiếp viên vẫn nói một câu trước khi rời đi.


“Cút…” Lời nói lạnh lùng dường như phát ra từ vực sâu địa ngục, nữ tiếp viên sợ hãi vội vàng đẩy xe ăn đi.


Mãi đến trưa ngày hôm sau, Mặc Trì Úy mới xuống máy bay, hơn mười giờ bay nhưng trên mặt cũng không lưu lại một chút mệt mỏi nào cả.


Tài xế đã chờ sẵn ở cổng sân bay, vừa nhìn thấy Mặc Trì Úy, anh ta liền cung kính cầm lấy vali trong tay anh.


“Tổng giám đóc, khách sạn đã giúp anh đặt xong xuôi. Là khách sạn của bà Mặc. Anh muốn về khách sạn trước hay là đến phim trường luôn ạ?”


Người tài xế hỏi anh.


“Tới phim trường trước đi.” Không chút do dự, Mặc Trì Úy trực tiếp mở miệng nói.


Nói xong, anh nhắm mắt lại, nhàn nhã dựa vào trên ghế.


Tài xế nhanh chóng đưa anh đến phim trường, Mặc Trì Úy không xuống xe mà yêu cầu tài xế đậu xe sang một bên.


Nhìn đồng hồ một chút, anh xác định thời gian này hẳn là lúc Đường Tâm Nhan đang ăn cơm, Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số điện thoại của Đường Tâm Nhan.


Giống như lần trước, điện thoại reo rất lâu thì giọng nói của Đường Tâm Nhan mới vang lên bên tai Mặc Trì Úy.


“Alo, xin hỏi ai vậy?”


Ai vậy? Cô gái nhỏ này không nhìn thấy số điện thoại của anh sao?


Nghe được một câu hỏi xa lạ như vậy, lông mày Mặc Trì Úy cau lại.


“Là anh.” Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủi, nhưng Đường Tâm Nhan liền xác nhận đó là Mặc Trì Úy.


Chết tiệt, sớm biết là anh thì cô đã nhìn xem số điện thoại rồi còn quyết định xem có nên bắt máy không rồi.


“Có chuyện gì không?” Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn cúp điện thoại nhưng cô lại gạt đi ý định đó.


Đây là cái thái độ kiểu gì vậy?


Sự thờ ơ, lạnh nhạt của Đường Tâm Nhan khiến hàng lông mày của Mặc Trì Úy cau lại. Nhất là khi anh nhìn thấy Phượng Cừ tay cầm túi gì đó đang đi về phía xe của Đường Tâm Nhan, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt anh.


Chương 616: Tìm đến tận cửa


Nhìn thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan trò chuyện rất vui vẻ, hai người vừa nói chuyện vừa cười rôm rả, khiến Mặc Trì Úy và tài xế ngồi trong xe cũng có thể nhìn rõ mồn một.


“Tổng giám đốc, anh… anh không xuống xe sao ạ?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ đang trò chuyện vui vẻ, người lái xe lo lắng gãi gãi tai, nhưng Big Boss của anh ta không hề có phản ứng.


Mặc Trì Úy không có ý định xuống xe, nhưng đôi đồng tử đen tối ánh lên tia sáng ảm đạm kia vẫn luôn khóa chặt trên hai người bọn họ.


Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc và rạng rỡ của Đường Tâm Nhan, ngọn lửa ghen tị trong lòng Mặc Trì Úy như muốn bùng cháy điên cuồng.


Anh gọi lại số điện thoại của Đường Tâm Nhan.


Lần này, sau khi bấm số điện thoại, anh vẫn không rời mắt về hướng hai người họ.


Không mất quá nhiều thời gian, Cố Nhiễm Nhiễm cầm điện thoại của Đường Tâm Nhan bước đến chỗ hai người họ.


Mặc Trì Úy thấy rõ Đường Tâm Nhan liếc nhìn điện thoại, sau đó… bấm máy.


“Máy bận?”


Tiếng bíp phát ra bên tai khiến khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy lập tức nổi lên một tầng lửa giận.


Anh gọi lại cho Đường Tâm Nhan, lần này điện thoại đổ chuông trước khi Cố Nhiễm Nhiễm rời đi.


“Cậu mau nghe đi, nếu không anh ta có thể sẽ gọi đến liên tục đấy, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao?”


Cố Nhiễm Nhiễm đặt chiếc điện thoại đang đổ chuông liên tục trước mặt Đường Tâm Nhan.


Nhìn số điện thoại của Mặc Trì Úy đang nhảy trên màn hình, lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt.


Hít một hơi thật sâu, Đường Tâm Nhan cầm điện thoại gật đầu với Phượng Cừ và Cố Nhiễm Nhiễm, sau đó bước sang một bên rồi bấm nghe điện thoại.


“Có chuyện gì không?” Giọng nói của Đường Tâm Nhan lạnh lùng, Mặc Trì Úy có thể thấy rõ trên mặt cô không có biểu cảm gì.


“Em đang làm gì đấy?”


Mặc Trì Úy hỏi, con ngươi đen sắc bén như chim ưng vẫn luôn khóa chặt trên người cô.


“Đang quay phim, nếu không có việc gì quan trọng thì cúp máy trước đây. Em không muốn vì em mà ảnh hưởng đến tiến độ quay của bộ phim, càng không muốn mọi người chờ đợi một người.”


Đường Tâm Nhan nói.


“Tại sao lại nói dối?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan nóng lòng muốn cúp máy, lửa giận trong lòng Mặc Trì Úy càng lúc càng bùng cháy điên cuồng.


Đột nhiên nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan giật cả mình.


“Anh đang ở phim trường.”


Giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy đã khiến Đường Tâm Nhan kinh ngạc, nhưng… nhưng câu nói tiếp theo của anh giống như một tiếng sét đánh giữa trời quang, nó giáng xuống người cô một cách tàn nhẫn, dữ dội.


“Anh… anh nói cái gì vậy?” Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn xung quanh nhưng mãi không thấy bóng dáng của Mặc Trì Úy đâu, chẳng lẽ anh đang… nói gạt cô sao?


“Anh đang ở trong xe ngay trước mặt em.” Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy mở ra, giọng nói trầm thấp pha chút nguy hiểm vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Ở đằng trước?


Đường Tâm Nhan đúng là đã nhìn thấy chiếc xe, trời ạ, anh sẽ không… anh sẽ không thực sự ở trong đó chứ?


Ngay khi Đường Tâm Nhan vừa muốn đi qua bên đó, Phượng Cừ đã bước đến trước mặt cô.


“Có chuyện gì vậy?” Đường Tâm Nhan che điện thoại, nhẹ giọng hỏi.”Phải quay rồi à?”


Phượng Cừ gật đầu.


“Đã chuẩn bị xong hết rồi. Tình hình bên này của em bao giờ kết thúc? Nếu như cần một chút thời gian nữa, tôi có thể nói chuyện với đạo diễn để anh ấy có thể thông cảm.”


Phượng Cừ mặt mày tươi cười, ân cần nhìn Đường Tâm Nhan.


“Không cần đâu, tôi xong ngay bây giờ đây.”


Đường Tâm Nhan đặt điện thoại vào tai.


“Em phải quay phim rồi, lát nữa nói chuyện sau.” Nói xong lời này, cô cũng không đợi Mặc Trì Úy phản ứng mà cúp điện thoại luôn, sau đó đặt vào trong tay Cố Nhiễm Nhiễm.


Mặc Trì Úy lật xem kịch bản bên cạnh.


Cảnh ôm?


Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy nở một nụ cười tà ác.


Anh trực tiếp bước xuống xe.


“Mang hành lý đến phòng người phụ nữ của tôi đi.” Nói xong với tài xế, Mặc Trì Úy liền đi về phía trước.


Mặc dù đang ở nước ngoài, nhưng … danh tiếng của Mặc Trì Úy vẫn không hề bị giảm sút.


“Anh… anh đến khi nào vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy.


Mặc Trì Úy nhướng mày kiếm.


“Người đàn ông của cô khoảng hai giờ đồng hồ nữa sẽ đến, cậu ta sẽ ở phòng của cô.”


Mặc Trì Úy cười nói, nụ cười trên mặt tràn đầy tà ác.


“Anh ta cũng đến?” Khi nghe thấy lời này của Mặc Trì Úy, Cố Nhiễm Nhiễm thực sự muốn bỏ của mà chạy lấy người.


“Cô thử nói xem?”


Nói xong, Mặc Trì Úy lập tức tập trung ánh mắt vào người phụ nữ của mình.


Ôi mẹ ơi, ánh mắt của anh như muốn ăn tươi nuốt sống Nhan Nhan vậy, xem ra đêm nay Nhan Nhan… không cần ngủ nữa rồi.


“Nhan Nhan, cô, có chuyện gì với em vậy? Vừa rồi diễn thử không phải rất tốt sao? Sao bây giờ lại…”


Phượng Cừ nhìn Đường Tâm Nhan đang cứng đơ như đá với ánh mắt kinh ngạc.


“Tôi…” Đường Tâm Nhan bất lực thở dài, khi biết chắc Mặc Trì Úy ngồi ở xe phía trước, cô vẫn luôn thất thần ngẩn ngơ, chỉ là một cảnh ôm đơn giản, nhưng nghĩ đến việc anh đang nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan tôi cảm thấy khó chịu khắp người.


Đi rồi?


Đường Tâm Nhan liếc nhìn sau lưng cô trong tiềm thức. Sau khi không thấy chiếc xe ở vị trí ban đầu nữa, Đường Tâm Nhan mới thở phào nhẹ nhõm.


“Bắt đầu đi, yên tâm, tôi đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.” Đường Tâm Nhan cười nói.


Nhìn thấy tâm trạng của hai người rất tròn vai, cuối cùng đạo diễn cũng nhẹ lòng, hô lên một tiếng, hai người lập tức bước vào trạng thái quay phim.


Cứ tưởng Mặc Trì Úy không có ở đó nên cảnh ôm của Đường Tâm Nhan diễn ra rất tự nhiên. Hơn nữa cô cũng rất vui vẻ, Phượng Cừ vẫn luôn giữ thái độ ga lăng, lịch sự trong suốt quá trình quay phim, tuy là diễn cảnh ôm nhưng tay anh ta không thực sự chạm vào da thịt cô.


“Qua…”


Nghe được lời đạo diễn, Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp đi về hướng Cố Nhiễm Nhiễm.


Mặc Trì Úy?


Nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng cạnh Cố Nhiễm Nhiễm nhìn chằm chằm vào mình, Đường Tâm Nhan suýt ngã ngửa.


“Cẩn thận.”


Phượng Cừ đang đi theo sau Đường Tâm Nhan, thấy cô suýt ngã, tay anh ta vội vàng ôm lấy vòng eo con kiến của cô


“Cảm… cảm ơn.”


Đường Tâm Nhan vội vã đẩy Phượng Cừ ra, mặc dù Mặc Trì Úy có thể đã phản bội cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng những người đàn ông khác để kích thích anh cả.


Mặc Trì Úy sải mấy bước đã đến trước mặt Đường Tâm Nhan.


Phượng Cừ cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, nhưng trong mắt anh ấy không có chút hoảng sợ hay lo lắng, đối với cái ôm vừa rồi, anh ấy vô cùng thản nhiên.


“Bà xã…”


Mặc Trì Úy một tay ôm lấy Đường Tâm Nhan một cách dễ dàng.


Nghĩ đến chuyện có thể đã từng có nhiều người phụ nữ khác nằm trong vòng tay này, Đường Tâm Nhan theo bản năng muốn đẩy Mặc Trì Úy ra, nhưng bàn tay to lớn của anh như chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy eo khiến cô không thể làm gì hơn.


“Tổng giám đốc Mặc, hình như anh làm Tâm Nhan đau rồi đấy.”


Nhìn thấy đôi mày hơi cau lại của Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ vội vàng mở miệng nói, biết mình nói ra lời như vậy có chút không đúng, nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được sự thương xót dành cho Đường Tâm Nhan.


Chương 617: Ái muội ở trong xe


Mặc Trì Úy cũng cảm nhận thấy cơ thể Đường Tâm Nhan cứng đờ vì đau, mặc dù trong lòng anh tràn đầy ghen tị khi nhìn thấy cô gần gũi với Phượng Cừ nhưng Mặc Trì Úy vẫn khẽ buông lỏng lực ở tay mình.


“Anh đã hỏi Nhiễm Nhiễm rồi, cảnh ôm này là cảnh cuối cùng, em đi thay quần áo đi, anh đợi em.”


Đường Tâm Nhan quay người đi về hướng xe.


“Mặc Trì Úy, anh không yêu Tâm Nhan, tại sao anh lại muốn giữ cô ấy bên mình?” Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi Phượng Cừ bước thẳng đến đứng trước mặt Mặc Trì Úy.


Vẻ chiếm hữu rõ ràng trong mắt Phượng Cừ khiến sự lạnh lùng trong mắt Mặc Trì Úy ngày càng dày thêm.


“Phượng Cừ, tôi có thể cho anh một chỗ đứng trong làng giải trí, nhưng tôi cũng có thể hủy diệt anh khiến anh không còn gì cả.” Mặc Trì Úy khẽ cười, nhưng lời nói ra từ đôi môi mỏng lại khiến người ta lạnh sống lưng.


“Nếu như anh yêu Tâm Nhan thì anh sẽ không ôm ấp những người phụ nữ khác, Mặc Trì Úy, tôi khinh thường anh.” Phượng Cừ hung hăng, dữ dằn nói. Nếu không phải có nhiều người ở xung quanh, anh ta đã tung một cú thật mạnh vào Mặc Trì Úy rồi, cho dù… anh ta đánh không lại được Mặc Trì Úy, bị anh đánh cho ngã dúi dụi trên mặt đất.


Ôm ấp với phụ nữ khác? Mặc Trì Úy nghe xong những lời này, lông mày cau lại, chẳng lẽ đây là nguyên nhân chính khiến người phụ nữ của anh cứ đối xử lạnh nhạt, hờ hững với anh sao?


“Hãy nhớ cho kỹ, anh nên giữ khoảng cách nhất định với người phụ nữ của tôi, nếu không tôi thực sự không thể đảm bảo rằng những gì tôi vừa nói có thành sự thật hay không đâu, hơn nữa anh cũng nên biết rằng dẫm nát anh đối với tôi mà nói cũng dễ dàng như dẫm chết con kiến thôi.”


Nói xong, Mặc Trì Úy quay người bước về phía xe của Cố Nhiễm Nhiễm.


Nhìn thấy Mặc Trì Úy đến gần, Cố Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài xe mà trên mặt lộ ra vẻ bất lực.


“Nhiễm Nhiễm, nếu tôi là cô, tôi sẽ trở về phòng chuẩn bị thật tốt, dẫu sao thì lần này đến đây, Chi Hành đã từ bỏ rất nhiều thứ.”


Mặc Trì Úy nói.


Cố Nhiễm Nhiễm hít vào một hơi thật sâu.


“Tôi có thể rời đi ngay lập tức, nhưng mà… nếu như anh là Tâm Nhan đau lòng, tôi vẫn sẽ tìm anh tính sổ đấy.”


Để lại lời cảnh cáo xong Cố Nhiễm Nhiễm quay người rời đi cùng với trợ lý.


Mặc Trì Úy trực tiếp mở cửa xe.


“Á …” Đường Tâm Nhan đang thay quần áo không ngờ có người đột nhiên mở cửa xe khiến cô giật mình hét lên, khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đi vào trong xe mới thở phảo.


“Gầy rồi.”


Trên người Đường Tâm Nhan chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng manh, cho nên Mặc Trì Úy có thể thấy rõ thân thể cô quá gầy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cô gái nhỏ này lại sụt cân nhiều như vậy, xem ra trong thời gian tới, anh phải bồi bổ thật tốt cho cô mới được.


Đường Tâm Nhan mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất.


“Nhiễm Nhiễm đâu rồi?”


“Hai giờ nữa Chi Hành sẽ đến đây. Cô ấy về trước rồi. Chúng ta đi ăn thôi.”


Mặc Trì Úy trực tiếp khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi phim trường.


Ngồi ở phía sau, Đường Tâm Nhan cứ nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy, cô không thể hiểu ra mục đích của người đàn ông này đến đây để làm gì nữa.


“Cô gái, em cứ nhìn tiếp như vậy, tí nữa anh ăn không tiêu đâu.”


Giọng nói hơi khàn của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.


Nghe được mấy chữ ái muội này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đột nhiên thẹn thùng, hai tầng mây đỏ ửng nổi lên.


Mặc Trì Úy lái xe thẳng đến một nhà hàng Trung Quốc. Đây chắc chắn là nơi cám dỗ lớn nhất đối với Đường Tâm Nhan, vì gần đây cô toàn phải ăn đồ Tây, không có thời gian thưởng thức lấy một lần món Trung Quốc.


Đặc biệt là khi đặt những món ngon này trước mặt cô, Đường Tâm Nhan vậy mà lại thèm nhỏ nước miếng.


“Ăn đi, toàn món em thích ăn đấy.” Mặc Trì Úy ân cần đưa đôi đũa cho Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan cầm lấy đôi đũa, nhưng chưa ăn miếng nào, đôi mắt rạng rỡ xinh đẹp không ngừng nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.


“Không ở bên cạnh “sư muội” tốt của anh mà lại chạy đến chỗ em làm gì, anh nói đi, có chuyện gì sao?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, cô vẫn không thể quên được hình ảnh Mặc Trì Úy ôm Triệu Hân Hân.


Mặc Trì Úy nâng mắt nhướng mày.


“Giáo sư Triệu bị bệnh, mấy ngày nay anh vẫn luôn chăm sóc ông ấy, nếu không anh đã đến đây từ hai ngày trước rồi.” Mặc Trì Úy nói.


“Giáo sư Triệu bị bệnh?” Đường Tâm Nhan hơi kinh ngạc khi nghe câu trả lời này của anh, nhưng chuyện bức ảnh đó, cô vẫn…


“Nói cho anh biết, những ngày qua tại sao em lại thờ ơ hờ hững với anh như vậy? Hình như em đã quên mất anh là chồng em thì phải.”


Mặc Trì Úy đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đường Tâm Nhan, đặt tay lên vai cô, buộc cô phải nhìn anh.


“Mặc Trì Úy, anh không cảm thấy xấu hổ khi hỏi câu này sao?” Đường Tâm Nhan liên tục tự nhủ với bản thân rằng cô nên quên những bức ảnh đó đi và không được để những bức ảnh đó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, nhưng Mặc Trì Úy thậm chí còn chủ động nhắc đến vấn đề này, ngọn lửa trong lòng cô trong chốc lát dường như lại bùng cháy mãnh liệt.


Đường Tâm Nhan càng tức giận bao nhiêu thì Mặc Trì Úy càng nhận ra có điều gì đó không ổn.


“Nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mặc Trì Úy nghiêm mặt hỏi, nếu không giải quyết chuyện này cho ra nhẽ, cô gái nhỏ này của anh chắc chắn sẽ không cho anh sắc mặt tốt cho xem.


“Được rồi, em sẽ cho anh xem xem chuyện tốt mà anh đã làm.”


Đường Tâm Nhan đẩy Mặc Trì Úy ra, lấy điện thoại trong túi ra, đặt bức ảnh được sao chép từ điện thoại của Phượng Cừ trước mặt Mặc Trì Úy.


Sao lại có bức ảnh như vậy?


Mặc Trì Úy cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy bức ảnh mình ôm Triệu Hân Hân, anh không ngờ sự giúp đỡ của anh lại bị kẻ có động cơ thầm kín lợi dụng để phá hoại mối quan hệ của anh với cô gái nhỏ của mình.


“Anh nhìn rõ chưa? Người đang ôm Triệu Hân Hân này là anh đúng không? Anh Mặc?” Đường Tâm Nhan cười lạnh chế nhạo.


Sự việc bức ảnh khiến Mặc Trì Úy ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Đường Tâm Nhan, khuôn mặt đẹp trai của anh lại nở một nụ cười xấu xa.


“Cô gái, anh thích bộ dáng ghen tuông này của em, nhưng… có điều bị người ta làm cho hiểu lầm như thế này rồi tin sai chồng em là người đàn ông phản bội em, có phải là hơi… ngu ngốc không?”


Mặc Trì Úy nâng chiếc cằm thanh tú của Đường Tâm Nhan lên, hơi thở nóng rực phả lên má cô.


“Gây hiểu lầm?” Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.”Bức ảnh bày ra ngay trước mắt mà anh còn nói với em là bị người khác gây hiểu lầm, Mặc Trì Úy, anh thật sự cho rằng Đường Tâm Nhan em bị mù sao?”


Vốn dĩ còn đang chờ đợi lời giải thích của Mặc Trì Úy, nhưng cô lại không ngờ rằng mình lại nghe được đáp án như vậy. Điều này khiến Đường Tâm Nhan tức đến phồng mang trợn má, trong đôi mắt to ngấn nước bùng lên ngọn lửa giận.


Bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng thêm ửng hồng, thanh tú khiến trái tim Mặc Trì Úy đập rộn ràng.


“Cô gái, sự mê hoặc của em đối với một người chồng đã sống như một hòa thượng mấy ngày nay chắc chắn là một sự câu dẫn trí mạng.”


Ngón tay trỏ thon dài trắng trẻo của Mặc Trì Úy gõ nhẹ lên đôi môi đỏ hồng kiều diễm của Đường Tâm Nhan.


Chương 618: Sự ấm áp sau khi hóa giải hiểu lầm


Đầu ngón tay của Mặc Trì Úy có chút lạnh lẽo, khi chạm vào đôi môi mỏng manh của cô, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy hơi nhói đau.


“Anh…” Đường Tâm Nhan vừa muốn đẩy Mặc Trì Úy ra thì anh liền cúi người xuống, mặc kệ xung quanh vẫn còn có những người khác nhưng đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã hôn lên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của cô.


Anh mạnh mẽ, cường thế trực tiếp cạy mở đôi môi đỏ mọng đang khép lại của Đường Tâm Nhan, tham lam cướp hết vị ngọt trong miệng cô.


Kỹ năng hôn tuyệt vời của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan không thể trốn tránh.


Mãi một lúc lâu sau, Mặc Trì Úy mới kết thúc nụ hôn suýt chút nữa làm anh sụp đổ thành lũy cuối cùng.


“Vợ à, em có thể mở mắt ra rồi.” Giọng nói từ tính và trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên ngay bên Đường Tâm Nhan.


Nghe thấy giọng nói của anh, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại.


“Anh…” Nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, Đường Tâm Nhan chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống, nhất là nụ cười ám muội của những người xung quanh khiến cô xấu hổ vô cùng.


“Anh là vì muốn cứu Triệu Hân Hân nên mới ôm cô ta.”


Trước khi Đường Tâm Nhan tức giận, Mặc Trì Úy không hề che giấu mà nói hết mọi chuyện đã xảy ra khi đó với Triệu Hân Hân.


Sau khi nghe tất cả những điều này, Đường Tâm Nhan choáng váng ngây người, cô đã nghĩ về vô số khả năng, nhưng… nhưng cô không ngờ rằng đây lại là kết quả.


“Vậy… vậy tại sao em gọi điện cho anh, anh lại tắt máy, hơn nữa em còn gọi về biệt thự, người giúp việc nói với em là anh vẫn chưa về, anh đã đi đâu? Lẽ nào không phải ở cùng với Triệu Hân Hân sao?”


Nghĩ đến lúc cô gọi điện cho Triệu Hân Hân, giọng điệu vô cùng đắc ý của cô ta khiến Đường Tâm Nhan cảm thấy rất đau lòng.


“Em gọi điện cho Hân Hân rồi à?” Mặc Trì Úy cau chặt mày, anh không có ấn tượng gì về cuộc gọi này.


“Đúng vậy, không tìm được anh, em muốn nghe lời giải thích của anh, cho nên mới gọi điện thoại cho Triệu Hân Hân, nhưng cô ta nói với em rằng anh quả thực là ở bên cô ấy, muộn như vậy rồi, hai người còn ở bên nhau, em… em làm sao có thể không nghi ngờ cho được?”


Mặc Trì Úy thở dài bất lực, anh không ngờ rằng mình đã gây ra hiểu lầm lớn như vậy chỉ vì anh không nhận được cuộc gọi. Anh cũng không thể tưởng tượng, nếu như anh lại vì một số chuyện mà không có thời gian đến đây thì có khi nào hiểu lầm sẽ càng ngày càng lớn không?


“Lúc đó anh đang chắm sóc Giáo sư Triệu. Cơ thể ông ấy đột nhiên thấy không thoải mái, cho đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện.” Mặc Trì Úy không muốn giấu Đường Tâm Nhan bất cứ điều gì, anh nói với Đường Tâm Nhan tất cả những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó.


Sau khi nghe xong mọi chuyện, trái tim của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng yên ổn, bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến hai ngày nay, cô cứ luôn buồn phiền, nhức óc, thậm chí lại còn đối xử lạnh nhạt, hờ hững với Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy có chút áy náy.


“Em… em… xin lỗi.” Đường Tâm Nhan xin lỗi Mặc Trì Úy với vẻ mặt xấu hổ.


Chỉ có mỗi câu xin lỗi? Như này là xong sao?


Mặc Trì Úy rất không hài lòng với hành vi này của Đường Tâm Nhan.


“Cô gái, vì đến đây thăm em mà anh phải làm việc quần quật suốt mấy ngày liền, thậm chí thời gian nghỉ ngơi cũng giảm đến mức tối thiểu, em lại còn lạnh nhạt, hờ hững với anh, lẽ nào chỉ một câu xin lỗi có thể giải quyết xong mọi chuyện à?”


Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng cầm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan, đầu ngón tay hơi lạnh của anh tùy ý xoa lên làn da mỏng manh của cô, khiến cô… rùng mình.


“Vậy thì… anh muốn như thế nào?” Đường Tâm Nhan hỏi, giọng điệu có chút thấp thỏm, lo lắng.


Mặc Trì Úy khẽ nhướng mày kiếm.


“Chúng ta cứ ăn trước đã. Trên máy bay anh cũng chưa ăn gì. Về phần hình phạt, lúc về rồi nói.”


Mặc Trì Úy ngồi lại đối diện Đường Tâm Nhan, chăm chú bóc tôm rồi đặt lên đĩa trước mặt Đường Tâm Nhan.


Anh bước sang bên kia ngồi khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến chuyện ăn cơm xong, có lẽ anh sẽ… Ôi mẹ ơi, phương thức “dày vò” duy nhất của anh từ trước đến nay chỉ có…


Nghĩ đến những cảnh kích tình trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan không khỏi nổi lên hai tầng mây đỏ thẹn thùng.


“Cô gái, em đang nghĩ gì vậy?”


Mặc Trì Úy đột nhiên hỏi.


“Không… không có gì, chẳng nghĩ gì cả.” Đường Tâm Nhan vội vàng nói, đúng là buồn cười, nếu như anh biết cô đang nghĩ đến những cảnh đó, anh nhất định sẽ… cười vào mặt cô mất.


“Mau ăn đi, đều là món em thích ăn đó.”


Mặc Trì Úy trước giờ vẫn luôn chăm sóc Đường Tâm Nhan rất chu đáo, nhưng mà… về chuyện cô gái nhỏ này không tin tưởng anh, anh vẫn thấy rất khó chịu, nhức nhối.


Xem ra sau này nhất định phải dạy dỗ tốt cô gái nhỏ này rồi, nếu không sau này chắc chắn sẽ lại xảy ra chuyện tương tự cho coi.


“Anh có chắc là không nói dối em không? Những điều vừa nói đều là sự thật sao?” Đôi mắt phượng rực rỡ của Đường Tâm Nhan rơi vào trên người Mặc Trì Úy, trong đáy mắt hiện lên một tia gợn sóng.


“Cô gái, em còn đang nghi ngờ anh à?” Mặc Trì Úy lúc đầu chỉ có chút xíu tức giận, nghe được những lời này lại càng thêm tức giận, đôi mắt anh nheo lại.


“Em…” Nhìn thấy phản ứng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cũng có thể chắc chắn những điều anh vừa nói là sự thật, sao cô lại còn đi hỏi anh nữa?


Lẽ nào đây chính là truyền thuyết người đời vẫn hay nói: “mang thai một lần ngốc ba năm”.


“Coi như em chưa hỏi, anh… anh mau ăn đi.” Đường Tâm Nhan vội vàng gắp một miếng thịt bò Mặc Trì Úy thích ăn nhất đưa lên miệng anh.


“Nể tình em vẫn còn nhớ anh thích anh thịt bò nhất, anh sẽ tha thứ cho em, nhưng mà… không có lần thứ hai đâu đấy, biết chưa hả?”


Đường Tâm Nhan ngoan ngoãn gật đầu, vì sợ lại chạm vào lửa giận trong lòng người đàn ông này.


Có lẽ thực sự rất đói nên hai người họ ăn rất chuyên tâm, hiểu lầm đã được giải quyết, Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ trên khuôn mặt.


Sau bữa tối, Mặc Trì Úy chu đáo gọi một món tráng miệng khác.


Đường Tâm Nhan rất hài lòng mà thưởng thức món tráng miệng trước mặt cô, cả khuôn mặt tràn đầy thích thú.


Sau nửa tiếng đồng hồ, hai người đã ăn uống no say bước ra khỏi nhà hàng.


Anh lái xe về thẳng khách sạn nơi Đường Tâm Nhan đang ở.


“Anh ở khách sạn nào?” Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan trở về phòng, vừa bước tới cửa, Đường Tâm Nhan đột nhiên nhớ tới vấn đề quan trọng này?


“Cô gái, anh đã đến đây rồi thì sẽ không muốn ở riêng với em, mở cửa đi.”


Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp bấm mật mã cửa, cửa phòng lập tức mở ra.


“Anh…” Đường Tâm Nhan lộ vẻ kinh ngạc khi thấy Mặc Trì Úy biết mật mã của căn phòng.


Mặc Trì Úy trực tiếp bước vào phòng, sau đó nhanh chóng ôm Đường Tâm Nhan vào lòng.


“Đêm nay, anh … ngủ ở đây.”


Đường Tâm Nhan trợn mắt há miệng khi nhìn thấy vali của Mặc Trì Úy đã được đặt trong phòng của cô.


“Vào phòng của vợ mình chỉ là một chuyện dễ như trở bàn tay.” Mặc Trì Úy cười nói, khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Đường Tâm Nhan, anh trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng manh quyến rũ, giống như đang chờ anh đến chinh phục, chiếm cứ.


Chương 619: Không ai có thể quấy rầy hai vợ chồng chúng ta


Nếu không phải sợ Đường Tâm Nhan chết ngạt vì nụ hôn nóng bỏng này thì Mặc Trì Úy sẽ không bao giờ kết thúc dễ dàng cái chuyện khiến lý trí của anh sắp đến bên bờ sụp đổ.


“Vợ à, em có thể thở được rồi.” Nhìn thấy đôi mắt mê ly, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo của Đường Tâm Nhan, hai bàn tay to khỏe của Mặc Trì Úy đáp lên má cô, giọng nói dịu dàng áp sát vang lên bên tai cô .


Nghe thấy giọng nói trầm ấm của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan mới phản ứng lại, nghĩ đến chuyện cô suýt nữa thì bị nụ hôn làm cho ngạt thở, thậm chí còn quên cả thở, Đường Tâm Nhan chỉ hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống cho hết ngượng.


“Em… em đi tắm.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng tìm một bộ quần áo để thay rồi trực tiếp lao vào phòng tắm.


Trong lúc cô tắm rửa, Mặc Trì Úy cẩn thận quan sát một lượt căn phòng, tuy rằng trang trí không hoa lệ đường hoàng, như trong thanh nhã lại có sự ưu nhàn, mê hoặc, cũng không tồi.


Mặc Trì Úy treo quần áo của mình vào tủ.


Sau đó anh ngồi thoải mái trên ghế sô pha.


Sau khi nán lại trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ, Đường Tâm Nhan mới chịu bước ra khỏi phòng tắm, cô mặc một bộ đồ ngủ đáng yêu, trên mặt có chút ngượng ngùng.


“Anh…” Đường Tâm Nhan giật mình khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đang đứng ở cửa phòng tắm.


“Đợi anh.”


Mặc Trì Úy chỉ nói hai chữ này bên tai Đường Tâm Nhan rôi khuôn mặt xấu xa bước vào phòng tắm.


Đợi anh? Ý anh là gì?


Tim Đường Tâm Nhan đập thình thịch, đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.


Cô có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng… cô đã thực sự sẵn sàng chưa?


Đường Tâm Nhan liên tiếp hít thở sâu vài hơi, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được.


Để bản thân bình tĩnh lại, Đường Tâm Nhan gọi phục vụ khách sạn, nhờ họ mang giúp cô hai tách cà phê lên.


Uống xong nửa ly cà phê, trong lòng của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nhưng khi nhìn thấy Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng tắm chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, trái tim cô vừa đáp xuống mặt đất an toàn lại bay thẳng lên giời.


“Uống… uống tách cà phê đi anh.”


Đường Tâm Nhan đặt ly cà phê đến trước mặt Mặc Trì Úy, bộ ngực không chút mỡ thừa khiến Đường Tâm Nhan không dám ngẩng đầu nhìn lên.


“Cô gái, em rất căng thẳng sao?” Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan cầm chặt tách cà phê, không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, Mặc Trì Úy không nhịn được muốn trêu cô. Trên mặt anh nở nụ cười xấu xa.


“Em… em không có.” Không muốn bị Mặc Trì Úy coi thường, cho nên sau khi lặng lẽ hít thở sâu vài cái, Đường Tâm Nhan lập tức ngẩng đầu lên.


Chỉ là… khi đôi mắt cô chạm phải đôi mắt nóng bỏng, thiêu đốt của Mặc Trì Úy, cô vẫn không thể kiềm chế được kích động trong lòng mình.


“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Úy đặt tách cà phê xuống, ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm Đường Tâm Nhan lên. Hơi thở nóng hổi phả vào má cô một cách khó tả.


“Anh… anh ngồi máy bay lâu như vậy rồi, đi… nhanh lên nghỉ ngơi đi, em… em còn phải đọc kịch bản.”


Để giảm bớt căng thẳng, Đường Tâm Nhan cầm kịch bản trên tay, cô rất biết ơn vì vừa rồi đã đặt cuốn kịch bản bên tay, nếu không thì bây giờ có muốn tìm cớ cũng không có.


Đôi mắt hoa đài của Mặc Trì Úy cứ nhìn chằm chằm vào Đường Tâm Nhan.


“Bà xã, em cầm ngược kịch bản rồi kìa.”


Nghe được những lời này, sắc mặt Đường Tâm Nhan đỏ bừng, xấu hổ muốn bỏ của chạy lấy người ngay lập tức.


Cô vội vàng lật lại kịch bản.


“Em… em sẽ xem ngay.” Đường Tâm Nham càng muốn thoát khỏi đôi mắt phượng của Mặc Trì Úy thì lại càng căng thẳng không biết làm thế nào. Mặc dù đang cầm kịch bản trên tay, nhưng trên kịch bản dường như đang hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy.


Ôi mẹ ơi, đây là cái quái gì đang xảy ra vậy?


Trên mặt Đường Tâm Nhan lộ rõ vẻ bất lực, mỗi lần đối mặt với người đàn ông này, cô đều không thể kiềm chế được.


“Á…” Mặc Trì Úy đột nhiên ôm Đường Tâm Nhan vào lòng khiến Đường Tâm Nhan kinh hãi hô lên một tiếng.


Mặc Trì Úy cười xấu xa.


“Vợ à, em có thể hét to hơn nữa đấy, anh không ngại để người khác nghe thấy hai vợ chồng mình ân ái với nhau đâu.” Mặc Trì Úy đặt Đường Tâm Nhan xuống giường, hai tay chống ở bên người cô, con ngươi đen sẫm trong suốt như pha lê, lộ ra vẻ đắc thắng.


“Em… em còn lâu mới muốn hét.” Đường Tâm Nhan nhanh chóng ngậm miệng lại, dáng vẻ quyến rũ dễ thương khiến khuôn mặt Mặc Trì Úy nở nụ cười vui vẻ


“Ting…”


Tiếng chuông điện thoại đột ngột làm gián đoạn ánh mắt nhìn nhau tình tứ của hai người.


“Em… điện thoại của em, em phải nhận điện thoại, anh mau… mau đứng dậy đi?” Đường Tâm Nhan cố gắng đẩy Mặc Trì Úy ra khỏi người mình nhưng đẩy mãi mà anh không hề nhúc nhích mà chỉ khiến cô toát cả mồ hôi.


Mặc Trì Úy vươn cánh tay dài, trực tiếp cầm điện thoại cách đó không xa, nhìn thấy đó là số điện thoại của Phượng Cừ, không chút do dự mà… cúp điện thoại, tắt máy, sau đó… quăng nó sang một bên.


“Anh… sao lại cúp điện thoại của em? Nhỡ đâu có chuyện quan trọng thì sao?” Đường Tâm Nhan bất lực thở dài khi thấy Mặc Trì Úy ném điện thoại của cô sang một bên, người đàn ông thúi này, nhất định phải bá đạo như vậy sao?


“Không có chuyện gì có thể quấy rầy việc ân ái giữa hai vợ chồng mình.” Nói xong, Mặc Trì Úy trực tiếp bịt chặt đôi môi đỏ mọng không ngừng nghỉ của Đường Tâm Nhan.





Phượng Cừ bị cúp máy khiến anh ta nhíu chặt mày lại.


Anh gọi lại, nhưng lần này là tiếng tắt máy.


“Thôi từ bỏ đi, Mặc Trì Úy đến đây rồi, anh ta sẽ không cho anh một chút cơ hội nào đến gần người phụ nữ của anh ta đâu. Nếu cứ cố chấp như vậy, sự nghiệp của anh sẽ bị hủy hoại đấy.”


Người quản lí đứng bên cạnh cố hết sức thuyết phục anh ta, biết không có tác dụng gì nhưng anh ta vẫn không muốn bỏ cuộc.


Dẫu sao thì để trở thành một diễn viên siêu sao quốc tế, Phượng Cừ đã phải tự nỗ lực xây dựng trong rất nhiều năm.


“Bỏ cuộc?” Phượng Cừ khẽ thở dài, trực tiếp ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly.”Nếu tôi có thể dễ dàng từ bỏ như vậy thì tôi sẽ không kiên trì như thế này. Anh chưa yêu ai bao giờ, sẽ không biết cảm giác lúc này của tôi như thế nào đâu. Nếu Mặc Trì Úy có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy, tôi sẽ không phá hủy tình cảm giữa hai người họ. Nhưng bây giờ, Mặc Trì Úy không phải là một người đàn ông đáng để cô ấy yêu, vì vậy cho dù cái giá phải trả là gì, tôi cũng sẽ đấu tranh cho bằng được.”


Thái độ của Phượng Cừ vô cùng kiên quyết.


Đối mặt với sự cố chấp của anh ta, người quản lý chỉ biết thở dài bất lực.


“Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể anh sẽ hủy hoại sự nghiệp mà anh đã cố gắng xây dựng suốt bao nhiêu năm nay đó. Hãy suy nghĩ cho kỹ, đừng để bản thân phải hối hận, bởi vì anh… không phải là đối thủ của Mặc Trì Úy.”


Nói xong, người quản lý quay người rời đi.


Phượng Cừ rót thêm một ly rượu vang đỏ rồi đi thẳng đến cửa sổ.


Đường Tâm Nhan, tôi thực sự không còn cơ hội nào nữa sao?


Phượng Cừ không ngừng tự hỏi trong lòng, nhưng không có câu trả lời.


Chương 620: Sự kiên trì của Phượng Cừ


Sáng hôm sau, khi Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy còn chưa cả thức dậy, Phượng Cừ đã đứng bên ngoài phòng của Đường Tâm Nhan.


“Tôi đã hỏi thăm rồi. Hai người họ ở cùng phòng với nhau, Phượng Cừ, anh làm phiền họ sớm vậy, anh không cảm thấy là không thích hợp sao?”


Người quản lý bước đến bên cạnh Phượng Cừ, anh ta nghiêm túc nói, anh ta đã bắt đầu có linh cảm rằng sự nghiệp của Phượng Cừ sẽ từ từ xuống dốc.


Dẫu sao thì trở thành kẻ thù của Mặc Trì Úy tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt đẹp, với cách “làm” này của anh ta, cái ngày đó không lâu nữa sẽ đến sớm thôi.


“Tôi … tôi đứng đợi ở đây.”


Phượng Cừ biết nỗi lo lắng của người quản lý, vậy nên anh ta đã giơ tay muốn gõ cửa nhưng rồi lại từ từ buông xuống, châm một điếu thuốc rồi đứng ở trước cửa phòng Đường Tâm Nhan.


Vì hôm qua đã quay cảnh đêm nên hôm nay buổi trưa mới bắt đầu quay, Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy vẫn chưa thức dậy.


Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành cũng đến gần trưa mới thức dậy, vừa mới dậy, hai người họ đã đến phòng của Đường Tâm Nhan.


“Phượng Cừ, anh …” Nhìn thấy Phượng Cừ và người quản lý của anh ta đang đứng trước cửa phòng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm vô cùng ngạc nhiên, đầu mày cô ấy nhíu chặt vào nhau.


“Tôi…” Phượng Cừ không ngờ rằng Cố Nhiễm Nhiễm sẽ xuất hiện vào lúc này, điều đó làm cho nét mặt của anh ta có chút xấu hổ.


Đứng cạnh Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành có thể thấy rõ mồn một cái ý nghĩ của Phượng Cừ.


“Từ bỏ đi, anh không phải là đối thủ của anh tư tôi đâu, đừng để bản thân chết thảm quá.”


Nói xong câu này, Trì Chi Hành mới giơ tay gõ cửa phòng.


Mặc Trì Úy đang mặc áo ngủ không cần tốn quá nhiều sức để mở cửa ra, cửa vừa mở, anh liền nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành, anh không quan tâm lắm, nhưng khi nhìn thấy Phượng Cừ và người quản lý của anh ấy đứng ở cửa, đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy hơi nhướng lên nở một nụ cười ý vị sâu xa.


“Tôi… tôi đến đây để tìm Tâm Nhan, muốn thảo luận về nội dung kịch bản với cô ấy.”


Phượng Cừ càng xấu hổ hơn khi chạm vào đôi mắt đen láy dường như nhìn thấu hết tất cả của Mặc Trì Úy.


“Thảo luận kịch bản?” Mặc Trì Úy khẽ nhướng đôi mày kiếm.”Anh có thể thảo luận kịch bản với biên kịch, người phụ nữ của tôi rất mệt, cô ấy vẫn còn đang ngủ, tôi không muốn đánh thức cô ấy.”


Mặc Trì Úy nói với giọng nói trầm thấp đầy tính chiếm hữu.


“Phượng Cừ, chúng ta đi trước đi, nếu không anh sẽ càng thêm khó coi đó.” Khi người quản lý bắt gặp ánh sáng nguy hiểm xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, anh ta không khỏi sững sốt, vội vàng nắm lấy Phượng Cừ đang muốn đi tới trước.


Phượng Cừ hít một hơi thật sâu.


“Phiền anh nói với Tâm Nhan rằng tôi sẽ đợi cô ấy trên phim trường.” Nói xong, Phượng Cừ xoay người rời đi.


Trên khuôn mặt của Trì Chi Hành lộ ra nụ cười xem kịch hay.


“Hóa ra người phụ nữ của mình quá hấp dẫn, đó cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì. Làm một người đàn ông thì tốt hơn. Em không cần phải lo lắng đến chuyện này.”


Trì Chi Hành cười nói, câu nói lố bịch khiến Cố Nhiễm Nhiễm bên cạnh đột nhiên tức giận.


Cô kéo lỗ tai của Trì Chi Hành thật mạnh.


“Cô gái này, em buông… buông ra.”


Tai đau nhức nhối khiến Trì Chi Hành suýt chút nữa nhảy dựng lên, người phụ nữ này hôm qua chẳng phải cứ kêu gào mệt mỏi sao? Tại sao giờ lại mạnh tay như vậy?


Có vẻ như cậu ta đã… thất sách rồi.


“Nếu như còn nói mấy lời giẻ rách, không có phẩm vị như vậy nữa thì cuốn xéo về cho chị đây đi.”


Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói, mãi cho đến khi Trì Chi Hành cầu xin cô tha mạng, cô mới thỏa mãn mà buông tay.


“Hai tiếng nữa phải đến phim trường rồi, anh… anh và Tâm Nhan chuẩn bị chút đi.”


Cố Nhiễm Nhiễm không có vào phòng, nhắc xong câu này liền trực tiếp đi đến phòng của cô ấy ở ngay bên cạnh.


Nhìn thấy Trì Chi Hành vẫn đang xoa xoa tai của anh ta, đôi tai rõ ràng là sưng đỏ kia khiến Mặc Trì Úy nở nụ cười vui vẻ khi xem người khác gặp họa.


“Vẫn là người phụ nữ của tôi dịu dàng nhất.”


Trì Chi Hành trơ mắt nhìn Mặc Trì Úy bước vào phòng rồi khóa trái cửa trước mặt cậu ta.


Dù sao thì vẫn còn hai tiếng nữa, trong hai tiếng này có thể làm rất nhiều chuyện, không phải sao?


Một tia xấu xa như hồ ly lóe lên trong mắt Trì Chi Hành.


“Vừa rồi là ai vậy anh?”


Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Đường Tâm Nhan hình như nghe thấy có người nói chuyện, nhưng vì quá mệt mỏi nên cô không muốn đứng dậy.


Mặc Trì Úy trực tiếp đi đến bên cạnh Đường Tâm Nhan. Nhìn thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt của cô, Mặc Trì Úy Vĩ cảm thấy có chút đau lòng.


Có vẻ như đêm qua anh đã khiến cô gái nhỏ này mệt chết rồi.


“Em có muốn ngủ thêm một lát nữa không?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi ở bên tai Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan liếc nhìn thời gian.


“Em không ngủ nữa, một lúc nữa còn phải đến phim trường.” Cô đang đấu tranh, giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại không để ý đến trên người không mảnh vải che thân, mãi cho đến khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy ngọn lửa sáng rực trong mắt Mặc Trì Úy.


“Anh… đồ dê xồm.”


Đường Tâm Nhan vội vàng kéo chăn bông lên, quấn chặt quanh người.


“Đồ dê xồm?” Nghe thấy cụm từ như vậy, bàn tay to của Mặc Trì Úy trực tiếp rơi xuống má Đường Tâm Nhan.”Để xứng với từ này hơn, anh không ngại bây giờ sẽ bắt đầu thực hành chức trách của dê xồm đâu.”


Chỉ cần dùng lực nhẹ Mặc Trì Úy đã ném Đường Tâm Nhan xuống giường, đôi bàn tay to khỏe của anh lần theo mép chăn luồn thẳng vào đó, bắt đầu thổi bùng ngọn lửa khắp nơi trên làn da trắng nõn nà của Đường Tâm Nhan.


“Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ… đến muộn đó, hơn nữa em… đói rồi.” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng nói, dưới sự trêu chọc của Mặc Trì Úy, hơi thở của cô ngày càng trở nên gấp gáp.


“Được, em đi tắm rửa, sau đó chúng ta đi ăn chút gì đó.”


Mặc Trì Úy đứng dậy khỏi người Đường Tâm Nhan, nhưng anh vẫn trìu mến hôn lên má hồng của Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan quấn chăn lại sau đó lao nhanh vào phòng tắm.


Nửa giờ sau, hai người tay trong tay bước xuống nhà hàng dưới lầu.


“Nhiễm Nhiễm…” Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã ngồi vào bàn ăn, Đường Tâm Nhan vội vàng đi tới trước mặt họ.


“Cuối cùng cũng đành lòng thả cậu xuống giường rồi à?” Cố Nhiễm Nhiễm trêu chọc cô, ánh mắt cô ấy rơi trên người Đường Tâm Nhan, trong đó mang theo chút ám muội cùng một chút pha trò.


Bị chị em tốt của mình trêu chọc, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ.


“Nhiễm Nhiễm, nếu như tôi nhớ không lầm, người đàn ông của cô trước khi đến đây đã sống như một hòa thượng đấy. Tôi nghĩ đêm nay, cũng nên để cậu ta…”


Nhìn thấy vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt người phụ nữ của mình, Mặc Trì Úy nhướng mày, đôi mắt đào hoa sắc bén như chim ưng rơi trên người Cố Nhiễm Nhiễm.


“Đúng vậy, đúng là tối hôm qua…” Trì Chi Hành chưa kịp nói xong, Cố Nhiễm Nhiễm đã nhanh chóng che miệng anh ta lại.


“Nếu như anh dám ăn nói linh tinh, em sẽ cắt lưỡi cho anh biến thành kẻ câm đấy.”


Cố Nhiễm Nhiễm trừng mắt uy hiếp anh ta, đôi mắt phượng sáng ngời hiện lên những làn sóng lóng lánh.


Nhìn thấy hai người họ tán tỉnh chửi bới nhau, Đường Tâm Nhan cảm thấy vui vẻ yên tâm, Nhiễm Nhiễm là một người bên ngoài kiên cường nhưng bên trong lại mong manh dễ vỡ, cuối cùng cô ấy cũng đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, cô hy vọng rằng họ có thể tiếp tục như thế này mãi.


“Tâm Nhan…” Ngay khi bốn người đang trò chuyện vui vẻ thì Phượng Cừ bỗng nhiên đi đến trước mặt họ, con ngươi đen thâm thúy từ lúc nhìn thấy Đường Tâm Nhan liền khóa chặt trên người cô.


Chương 621: Thay đổi nam diễn viên chính?


Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Phượng Cừ lại đến tìm mình sớm như vậy, nhưng cô vẫn nhường cho anh chỗ ngồi bên cạnh mình, để Phượng Cừ và quản lí của anh ta ngồi cạnh nhau.


“Chuẩn bị cho buổi quay chiều nay thế nào rồi?” Phượng Cừ mở miệng hỏi trước, đôi mắt dịu dàng luôn khóa chặt trên người Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.


“Tôi đã xem qua kịch bản rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, tôi tin rằng mình có thể làm tốt.”


Bởi vì đôi mắt của một số người luôn dán chặt vào hai người họ, điều này khiến Phượng Cừ muốn nói chuyện với Đường Tâm Nhan thêm, nhưng không có cơ hội.


“Bà xã, uống ly sữa này.”


Mặc Trì Úy đặt một ly sữa bò trước mặt Đường Tâm Nhan.


Nhìn thấy ly sữa bò, trên mặt Phượng Cừ lộ ra một nụ cười nhẹ, đôi mắt hoa đào cuối cùng không còn ở trên người của Đường Tâm Nhan nữa, mà rơi trên người của Mặc Trì Úy.


“Tổng giám đốc Mặc, Tâm Nhan là vợ của anh, nhưng có lẽ anh không biết rằng thức uống mà cô ấy không thích nhất lại chính là sữa bò. Xem ra người làm chồng như anh Mặc đây vẫn thật có hơi thất trách mà?”


Mùi thuốc súng nồng nặc lập tức vây xung quanh vài người họ.


“Phượng Cừ, chỉ là tôi không thích uống thôi, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không uống.” Nói xong lời này, Đường Tân Nhan trực tiếp nâng ly sữa lên.


Chỉ có điều mới uống được nửa ly, Đường Tâm Nhan thực sự không uống được nữa, đành phải đặt ly sữa về chỗ cũ.


“Em đã cố gắng hết sức rồi.”


Đường Tâm Nhan nhìn sang Mặc Trì Úy với ánh mắt bất lực.


Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng anh cầm ly sữa lên, hướng môi vào đúng dấu môi của Đường Tâm Nhan để lại trên ly và uống hết nửa ly sữa còn lại.


Sau đó, anh nhướng mày kiếm và nhìn Phượng Cừ với một khuôn mặt tà mị xấu xa.


“Phần vợ tôi uống thừa, người làm chồng tôi đây có thể uống, còn anh chắc là sẽ không bao giờ được hưởng đãi ngộ như thế này rồi, tôi nói đúng chứ?” Một câu nói nhàn nhạt bâng quơ nhưng lại thể hiện sự thân mật giữa anh và Đường Tâm Nhan, mà sự thân mật này là điều Phượng Cừ sẽ không bao giờ có được.


Phượng Cừ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà anh ta thật sự không có cách nào.


“Tổng giám đốc Mặc, anh chắc là hiểu lầm rồi. Sở dĩ Phượng Cừ quan tâm đến bà Mặc đây là vì anh ấy và bà Mặc là bạn tốt của nhau. Đây chỉ là sự quan tâm bình thường giữa những người bạn mà thôi.”


Người quản lý ngồi bên cạnh Phượng Cừ, nhìn thấy bầu không khí có phần khó xử, nhanh chóng mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc.


Môi mỏng của Mặc Trì Úy hơi nhếch lên, nở nụ cười đắc ý.


“Phượng Cừ, anh nên cảm thấy may mắn vì có một người quản lý tinh tế, nhanh nhẹn lại hiểu chuyện, nếu không anh cũng sẽ không có được như ngày hôm nay đâu.”


Mặc Trì Úy vừa nói vừa cười khẽ, lời nói chơi chữ của anh khiến sắc mặt của Phượng Cừ tái mét.


Đường Tâm Nhan cũng cảm thấy có một mùi thuốc súng vô hình giữa Phượng Cừ và Mặc Trì Úy, nó khiến cho người ngồi giữa là cô đây rất mất tự nhiên.


“Tớ, tớ no rồi, chúng ta đến trường quay đi.”


Đường Tâm Nhan mới ăn được vài miếng đã đặt chiếc đũa trong tay xuống và nói với Cố Nhiễm Nhiễm.


“Ngồi xe của tôi đi.” Phượng Cừ lên tiếng trước, hoàn toàn không để ý đến Mặc Trì Úy đang ngồi bên cạnh Đường Tâm Nhan.


Đường Tâm Nhan khẽ cau mày, sự quan tâm của Phượng Cừ dành cho bản thân khiến cô thực sự cảm động, nhưng sự quan tâm như vậy lại mang đến gánh nặng cho chính cô, nhất là khi Mặc Trì Úy vẫn còn ở đó.


“Phượng Cừ, Tâm Nhan không đi xe của anh đâu. Chúng tôi cũng có xe mà, hơn nữa chồng cô ấy sẽ đến trường quay với cô ấy. Anh nghĩ rằng cô ấy sẽ ngồi xe của anh à?”


Ngay khi Đường Tâm Nhan không biết phải trả lời Phượng Cừ như thế nào, Cố Nhiễm Nhiễm đã mở miệng nói trước, câu trả lời của cô ấy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.


“Phượng Cừ, chúng ta đến trường quay trước đi.”


Người quản lý nhận thấy một tia sát ý xẹt qua mắt Mặc Trì Úy, anh ta liền kéo Phượng Cừ đi ngay.


“Xin lỗi đã làm phiền rồi.”


Người quản lý nói xong lời này cũng không để ý tới Phượng Cừ có đồng ý đi hay không, trực tiếp kéo anh ta rời đi ngay và luôn.


“Anh đang suy nghĩ về việc có nên thay đổi nam diễn viên chính của bộ phim này hay không đây.” Mặc Trì Úy mở miệng nói.


Thay đổi nam diễn viên chính?


Khi nghe lời đề nghị này của Mặc Trì Úy, cả Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đều vô cùng ngạc nhiên.


“Không được thay đổi.” Đường Tâm Nhan thậm chí không thèm suy nghĩ mà trực tiếp từ chối lời đề nghị của Mặc Trì Úy.


“Không được?” Mặc Trì Úy khẽ cau mày, mặc kệ Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm đang ở đây, bàn tay to lớn của anh trực tiếp khiêu khích cằm nhỏ của Đường Tân Nham.


“Người phụ nữ này, tốt hơn hết em nên cho anh một lý do thích hợp, nếu không anh sẽ ngay lập tức biến điều anh vừa nghĩ trở thành hiện thực đó.”


Cảm thấy Mặc Trì Úy lại lên cơn ghen, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Đường Tâm Nhan nở một nụ cười vui vẻ.


“Bộ phim này đã đi được gần một nửa chặng đường. Nếu như thay đổi nam diễn viên chính vào lúc này, anh không những phải trả cho anh ta một số tiền lớn vi phạm hợp đồng, mà ngay cả khoản đầu tư ban đầu cũng sẽ mất trắng. Cứ tính như thế, anh sẽ mất rất nhiều tiền đó. Mặc dù anh có rất nhiều tiền nhưng anh cũng không thể lãng phí như thế này được?”


Đường Tâm Nhan nhanh chóng giải thích, vì cô sợ muộn một chút, cơn ghen của người đàn ông này sẽ nhấn chìm cô mất.


“Chỉ đơn giản là vậy thôi à?”


Đường Tâm Nhan khẽ gật đầu.


“Nếu không thì còn thế nào nữa?”


Mặc Trì Úy hơi nghiêng người, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan.


“Hai người có thể tém tém lại chút được không vậy? Dẫu sao cũng phải nghĩ đến hai người chúng tôi đang sống sờ sờ ở đây chứ.”


Trì Chi Hành nói đùa.


Mặc Trì Úy quay người lại.


“Xin lỗi, trong mắt anh chỉ có vợ anh, không có gì khác.” Mặc Trì Úy bật cười nói, giọng nói trầm thấp quyến rũ độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về riêng anh.


“Anh tư, bắt đầu từ khi nào mà anh lại chua loét như thế vậy? Em nổi hết cả da gà lên rồi này.” Trì Chi Hành khoa trương mà khoát tay áo.


Màn trêu chọc giữa hai anh em khiến Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan đều lộ ra nụ cười vui vẻ trên gương mặt.


Nửa giờ sau, một nhóm bốn người đến phim trường, không muốn tạo nên bất cứ sự rúng động nào, cả Mặc Trì Úy và Trì Chi Hành đều không xuống xe.


“Đừng để cơ thể mệt mỏi quá, nếu giải lao giữa giờ thì phải vào xe ngay, em nhớ chưa?” Mặc Trì Úy chăm chú nhìn cô dặn dò, anh chưa từng nghĩ tới bản thân mình cũng có ngày này, lại lưu luyến không nỡ rời xa một người phụ nữ.


“Vâng.”


Đường Tâm Nhan ngại ngùng hôn lên má Mặc Trì Úy, rồi nhanh chóng đi theo Cố Nhiễm Nhiễm ra khỏi xe.


Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bước xuống xe, tận sâu trong mắt Mặc Trì Úy hiện lên một vẻ phức tạp.


Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy khóa trên bóng lưng Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành liền thở dài.


“Xem ra anh đã thực sự yêu cô ấy rồi, anh tư, em thấy mừng cho anh đấy. Sự xuất hiện của Đường Tân Nham đã hóa giải mọi ân oán trong lòng anh. Chỉ có như vậy, cuộc sống của anh mới có ý nghĩa.”


Trì Chi Hành nhẹ giọng nói, anh tư trước đây lạnh như tảng băng ngàn năm, khiến người ta sợ hãi không dám tiến lại gần, nhưng hiện tại trên mặt lại nở nụ cười.


“Đã giải quyết xong Phó Tư Thần, nếu như Phượng Cừ không biết điều mà tém tém lại, thì người tiếp theo sẽ là anh ta.”


Sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan ra khỏi xe, đi vào phim trường, Phượng Cừ lập tức đến trước mặt cô, đôi mắt đen láy như biển đêm của Mặc Trì Úy lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo băng giá.


Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom