Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 671-677
Các bạn đang đọc truyện Cô Vợ Ngọt Ngào : Lão Công, Ôm Một Cái! – Chương 671-677 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
****************************
Chương 671: Tôi, không cần anh
Ba người nhanh chóng đi tới phòng bệnh của Cố Nhiễm Nhiễm, bởi vì thấy Cố Nhiễm Nhiễm vẫn còn đang mê man, Trì Chi Hành đi vào đứng trước giường bệnh, nhìn cô ấy đầy đau lòng.
“Mọi người trở về hết đi, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô ấy.” Trì Chi Hành nói.
Mặc Trì Úy cùng Đường Tâm Nhan nhìn thoáng qua lẫn nhau.
“Được, chúng tôi đi về trước, ngày mai sẽ đem chút đồ ăn cho hai người.” Đường Tâm Nhan nói, cô tin rằng, Trì Chi Hành có rất nhiều điều muốn nói với Nhiễm Nhiễm.
Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy rời khỏi bệnh viện, bởi vì lo lắng cho Cố Nhiễm Nhiễm, trên đường đi cô đều không nói chuyện.
“Yên tâm đi, không phải bác sĩ đã nói cuộc phẫu thuật rất thành công sao? Có Chi Hành chăm sóc cô ấy, sẽ không có việc gì đâu.” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng an ủi cô.
Đường Tâm Nhan thở dài một hơi.
“Thật may mắn Nhiễm Nhiễm không có xảy ra chuyện gì, bằng không Chi Hành sẽ hối hận cả đời, hy vọng thông qua chuyện này, có thể để bọn họ hạnh phúc như lúc đầu.”
Nhẹ nhàng chui vào lồng ngực của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan nói.
“Đúng vậy, Chi Hành rất yêu Nhiễm Nhiễm, cậu ta sẽ không dễ dàng buông tha đoạn tình cảm này.” Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói.
Đường Tâm Nhan nắm chặt bàn tay lớn của anh.
“Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc như vậy, đúng không anh?” Đường Tâm Nhan ngẩng đầu, đôi mặt to ngập nước, tựa như những viên ngọc lưu ly rơi xuống trên người của Mặc Trì Úy.
“Đương nhiên chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như vậy, và còn con của chúng ta nữa.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên má của Đường Tâm Nhan, sau đó ôm cô vào lồng ngực của mình.
Trì Chi Hành nhất quyết canh giữ ở trong phòng bệnh, trông chừng bên cạnh Nhiễm Nhiễm, đến lúc cô ấy dần dần mở mắt.
“Nhiễm Nhiễm, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm mở to mắt, Trì Chi Hành thở phào một hơi, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì cuối cùng cũng lộ ra một dáng vẻ tươi cười.
“Anh… anh tại sao lại ở đây?” Nhìn thấy Trì Chi Hành, vẻ mặt của Cố Nhiễm Nhiễm như ngoài ý muốn.
Không phải bây giờ anh ta đang ở buổi tiệc đính hôn ư? Bản thân ở đây làm gì?
Hình ảnh mình bị xe tông ngã, như một thước phim điện ảnh xẹt qua trước mắt Cố Nhiễm Nhiễm.
“Cô làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu ư? Có muốn tôi đi tìm bác sĩ không?” Dáng vẻ của Trì Chi Hành khẩn trương nói.
Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
“Tôi không sao, anh… anh đi ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Nói xong Cố Nhiễm Nhiễm nằm xuống, xoay lưng qua một bên, không thèm để ý đến Trì Chi Hành đang đứng ở đầu giường.
“Tôi sẽ không đi đâu, tôi sẽ ở đây chăm sóc cô.” Thái độ của Trì Chi Hành hết sức kiên trì.
Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.
“Tôi… không cần anh chăm sóc, anh đi tìm vợ chưa cưới của anh đi, không nên ở chỗ này quấy rầy cuộc sống của tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói.
Cái này chính là cô ấy đang ghen sao? Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm nói, hai mắt của Trì Chi Hành phát sáng.
“Ông xã à…” Một tiếng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai của Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm.
Đây chính là vị hôn thê của anh ta? Quả đúng là một cô gái xinh đẹp.
Nhìn thấy cô gái đi vào phòng bệnh trực tiếp đi đến bên cạnh Trì Chi Hành, hơn nữa còn rất thân mật mà khoác lên cánh tay của anh ta, trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm xẹt qua một tia đau đớn.
“Chi Hành, anh đến thăm bạn có thể trực tiếp nói với bố mẹ, hơn nữa Tiểu Di cũng sẽ hiểu rõ.”
Đi theo cô gái đó vào bệnh viện còn có một đôi vợ chồng đã cao tuổi.
Nghe được bọn họ xưng hô là ‘Chi Hành’, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đoán được bọn họ chính là bố mẹ của Trì Chi Hành.
“Bố, mẹ, sao hai người lại tới đây?” Trì Chi Hành không nghĩ đến, bố mẹ sẽ dẫn theo đại tiểu thư của nhà họ Lý đến đây, đôi lông mày của Trì Chi Hành nhăn lại.
“Chào cô, tôi là Lý Tiểu Di, là vợ chưa cưới của Chi Hành.”
Lý Tiểu Di nhìn Cố Nhiễm Nhiễm trước giường bệnh, vẻ mặt dịu dàng giới thiệu.
Quả nhiên là một cô gái dịu dàng như nước, đúng là rất thích hợp làm vợ của Trì Chi Hành.
“Chào cô, tôi là Cố Nhiễm Nhiễm, là bạn bè… của anh ta.” Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên nói.
Hai chữ bạn bè tựa như một cái dao nhỏ đâm vào tim của Trì Chi Hành.
“Chi Hành, chúng ta đã tìm hiểu rồi, cô Cố muốn ở lại trong bệnh viện để điều trị một thời gian ngắn, bố đã nói chuyện với viện trưởng, mời một vị bác sĩ giỏi đến, sẽ có rất nhiều bác sĩ giỏi chăm sóc cô Cố đây, con vẫn là nhanh chóng đưa Tiểu Di trở về đi.”
Bố mẹ đến trước mặt Trì Chi Hành nhẹ giọng khuyên bảo.
“Con sẽ ở đây chăm sóc Cố Nhiễm Nhiễm.”
Trì Chi Hành nói, ngữ khí kiên định trầm thấp không có người nào có thể thay đổi.
“Chi Hành, bố mẹ em còn chờ chúng ta trở về.” Lý Tiểu Di lôi kéo tay của Trì Chi Hành, dịu dàng nói, giống như bầu trời đêm, ánh mắt tràn ngập mong chờ nhìn cậu ta.
“Thật xin lỗi, tôi…”
Trì Chi Hành vừa định từ chối Lý Tiểu Di, thế nhưng lời còn chưa nói xong, đôi môi đỏ của Cố Nhiễm Nhiễm đã nói.
“Anh trở về đi, tôi ở chỗ này có bác sĩ và y tá chăm sóc, sẽ không có chuyện gì, hơn nữa nếu tôi cần cái gì, tôi sẽ gọi điện cho bạn trai mình, anh ấy sẽ chăm sóc cho tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói với giọng điệu bình tĩnh không xuất hiện nửa điểm gợn sóng.
“Bạn trai?” Nghe thấy như vậy, đôi mày kiếm của Trì Chi Hành nhăn lại: “Có phải là cái tên biên tập viên gần đây hay đi cùng với cô phải không?”
Trì Chi Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Cố Nhiễm Nhiễm mỉm cười.
“Không sai, chính là anh ấy, cho nên mọi người trở về đi, tôi ở chỗ này không cần… anh chăm sóc.”
Cố Nhiễm Nhiễm kiên định nói, đôi mắt dừng lại ở trên người Trì Chi Hành, không có một chút tia sáng.
“Chi Hành, chúng ta trở về đi, không nên ở chỗ này quấy rầy cô Cố nghỉ ngơi.” Bố mẹ Trì cùng nhau kéo Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng Trì Chi Hành rời đi, Cố Nhiễm Nhiễm rủ mắt xuống, xẹt qua một tia đau đớn.
Bởi vì mẹ Trì lấy cái chết để đe dọa, Trì Chi Hành ba ngày liên tiếp không thể ra ngoài, không cách nào có thể rời khỏi nhà họ Trì, điều này làm cho cậu ta tràn ngập lo lắng.
Cũng may Mặc Trì Úy gọi tới, xác định Cố Nhiễm Nhiễm ở trong bệnh viện đã được chăm sóc rất tốt, hơn nữa thời gian vừa qua đã hồi phục được gần một nửa.
“Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn cái gì? Con nói rồi con nhất định sẽ không cưới Lý Tiểu Di.”
Trì Chi Hành đi tới trước mặt mẹ, kiên định nói.
“Con… con muốn giết chết mẹ sao?” Trì Chi Hành hứt sức kiên trì, mẹ Trì cũng không thua kém, hai mẹ con đứng ở cửa ra vào, hoàn toàn đối lập nhau.
“Con thật sự yêu cô gái kia?”
Bố Trì đi vào đứng trước mặt, ánh mắt nhìn trực tiếp vào con trai.
“Con rất rất yêu cô ấy.” Không chút do dự nào, Trì Chi Hành lập tức trả lời, có lẽ chỉ khi nhắc đến Cố Nhiễm Nhiễm, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta mới có thể lộ ra dáng vẻ tươi cười.
Bố Trì nhẹ gật đầu.
“Vậy đi tìm cô ấy đi.”
Đã được bố cho phép, Trì Chi Hành lập tức tươi cười.
“Chồng à, anh?” Mẹ Trì không ngờ được bố Trì sẽ đồng ý nhanh như thế.
Bố Trì bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Chuyện tình cảm, chúng ta không có cách nào khống chế, cứ để cho con nó theo đuổi tình yêu của mình đi.” Nhìn bóng lưng con trai nhanh chóng rời đi, bố Trì vừa cười vừa nói.
Chương 672:Tôi không yêu anh
Trì Chi Hành lập tức lái xe đến bệnh viện, vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa phòng bệnh của Cố Nhiễm Nhiễm ra.
Người đâu? Chẳng lẽ đi làm kiểm tra rồi? Trong lòng Trì Chi Hành cho rằng sẽ thấy Cố Nhiễm Nhiễm, thế nhưng trong phòng bệnh không có ai, để lại cho cậu ta cảm giác có chút kỳ lạ, hơn nữa cái chăn trên giường bệnh lại rất chỉnh tề.
Trì Chi Hành lập tức đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, đi tới chỗ y tá đang đứng.
“Xin hỏi cô Cô đi đâu vậy? Phải đi làm kiểm tra rồi ư?” Trì Chi Hành nói số phòng bệnh với y tá, lo lắng hỏi.
“Cô Cố ư?” Y tá có chút ngoài ý muốn: “Sáng nay cô ấy đã xuất viện rồi, anh không biết sao?”
Xuất viện? Lời nói của y tá khiến cho Trì Chi Hành hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi thấy rõ.
Cậu ta lập tức bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan, bên này cô vừa mới dỗ con ngủ xong, liền nhìn thấy số điện thoại của Trì Chi Hành gọi đến, không khỏi nhìn thoáng qua bên người Cố Nhiễm Nhiễm.
“Là anh ta gọi tới?” Nhìn thấy ánh mắt của Đường Tâm Nhan, lòng Cố Nhiễm Nhiễm biết rõ mà còn hỏi.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Không sai, đúng là cậu ta gọi tới, cậu… muốn nghe không?” Đường Tâm Nhan đem điện thoại đặt ở trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm.
Phản ứng của Cố Nhiễm Nhiễm đúng như cô đoán, trực tiếp đẩy điện thoại ra.
“Tớ không muốn nghe giọng của anh ta.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, lấy điện thoại đi ra khỏi phòng của con trai.
“Đường Tâm Nhan, Nhiễm Nhiễm đâu? Cô ấy xuất viện cô có biết không?” Nghe được giọng nói của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành gấp gáp hỏi.
“Cô ấy…” Đôi môi của Đường Tâm Nhan đỏ mọng: “Đang ở nhà tôi.”
Tuy nhiên ba chữ ngắn ngủi này nhưng mà lại khiến Trì Chi Hành thở phào một hơi.
“Tôi lập tức đến nhà của cô.”
Trì Chi Hành vừa dứt lời liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Tâm Nhan vừa đem điện thoại một bên, Cố Nhiễm Nhiễm điều khiển xe lăn đến trước mặt cô.
“Mặc dù chỉ mới ba ngày, nhưng tớ sử dụng xe lăn rất thuần thục, tớ tin rằng không bao lâu nữa sẽ thoát khỏi nó.”
Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ xe lăn, vừa cười vừa nói, giọng nói ngọt ngào nhưng vẫn đầy nghịch ngợm.
“Chút nữa cậu ta sẽ qua đây.” Đường Tâm Nhan đem mọi chuyện mà Trì Chi hành nói trong điện thoại, nói lại với Cố Nhiễm Nhiễm.
Đôi mi thanh tú của cô ấy nhíu lại, đối với Trì Chi Hành, cô ấy không biết dùng cách nào để đối mặt với anh cả.
“Tớ… tớ trở về phòng trước đây.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm muốn trốn tránh giải quyết vấn đề. Đường Tâm Nhan bất dĩ lắc đầu.
Người giúp việc nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột muốn đi về phòng, lập tức đi vào phía sau của cô, dịu dàng giúp cô về phòng.
Không đến mười lăm phút, xe của Trì Chi Hành đã đứng trước cổng ra vào của biệt thự, Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, có thể thấy được hình ảnh Trì Chi Hành chạy ào vào.
Cô nhìn thoáng qua phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Người đâu? Cố Nhiễm Nhiễm đâu?” Trì Chi Hành chạy vào đại sảnh, liếc nhìn xung quanh, nhưng không có thấy hình dáng của Cố Nhiễm Nhiễm, điều này làm cho cậu ta càng thêm sốt ruột.
“Cô ấy… đang nghỉ ngơi.”
Đường Tâm Nhan thật sự không biết phải nói như thế nào với Trì Chi Hành, vì Cố Nhiễm Nhiễm biết cậu ta đến nên mới trở về phòng.
“Nghỉ ngơi? Ở phòng nào vậy? Tôi đi xem cô ấy.” Trì Chi Hành gấp gáp hỏi.
Bên trong mắt cậu ta chính là loại lo lắng cô chưa từng thấy qua.
“Cậu thật sự quan tâm Cố Nhiễm Nhiễm?” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Trì Chi Hành, thành thật hỏi.
Cậu ta hít sâu một hơi.
“Trên thế giới này, tình yêu của tôi sẽ không trao cho bất kỳ cô gái nào khác.”
Câu trả lời của cậu ta làm cho đôi lông mi thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu lại.
“Vậy chuyện với cô Lý kia là như thế nào? Nếu như cậu không giải quyết sự việc cùng cô Lý, Cố Nhiễm Nhiễm sẽ không ở bên cậu được… Hơn nữa, cô ấy đưa ra phương án chia tay là có nguyên nhân.” Đường Tâm Nhan muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn chọn điểm dừng.
Cô hy vọng Trì Chi Hành có thể hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
“Tôi và đại tiểu thư của nhà họ Lý không có bất kỳ tình cảm nào, bởi vì Nhiễm Nhiễm đòi chia tay, cho nên tôi mới đồng ý bố mẹ tiếp xúc với cô ta, yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện với cô ta, nhưng…”
Trì Chi Hành dừng lại.
“Có điều lời cô vừa nói, cô ấy chia tay là có nguyên nhân. Tâm Nhan, cô biết nguyên nhân có đúng không? Cô mau nói nguyên nhân cho tôi biết đi?”
Đối mặt với việc Trì Chi Hành liên tục hỏi, Đường Tâm Nhan vẫn lựa chọn lắc đầu.
“Tôi đã đồng ý với Nhiễm Nhiễm sẽ không nói cho cậu biết, cậu… đến hỏi cô ấy đi, cô ấy đang ở trong phòng khách thứ nhất.” Nói xong câu đó Đường Tâm Nhan nhanh chóng trở về phòng mình.
Trì Chi Hành hít sâu một hơi, lập tức đi tới phòng đó.
Nghĩ đến cô gái mà mình yêu đang ở bên trong, Trì Chi Hành không hiểu sao rất khẩn trương.
Đã qua một lúc lâu, cậu ta mới lấy đủ dũng khí gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Tưởng là người giúp việc, Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp mở miệng nói, sau khi cô ấy thấy Trì Chi Hành đi vào phòng, không khỏi hít sâu một hơi.
“Sao anh lại tới đây? Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh mau rời khỏi đây đi.”
Giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm lạnh như băng.
Sự nhiệt tình của lập tức bị dập tắt, nhưng Trì Chi Hành cũng không rời khỏi đây ngay mà trực tiếp đi tới trước mặt xe lăn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tại sao muốn xuất viện? Chẳng lẽ bác sĩ không nói cho em biết muốn nhanh chóng bình phục chính là trị liệu ư?” Trì Chi Hành tràn ngập lo lắng hỏi.
Cô gái này thật sự quá là chủ quan, ngay cả sức khỏe của mình cũng không để ý.
“Đây là quyết định của bản thân tôi, không liên quan gì đến anh.” Vì để tránh tiếp xúc với Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm vừa nói xong những lời này lập tức trượt xe lăn, lùi về phía sau.
Nhìn hành động của cô ấy rõ ràng là đang coi thường, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở một hơi dài.
“Nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên em lại đòi chia tay? Cố Nhiễm Nhiễm, hôm nay em không nói ra, anh nhất định sẽ không rời khỏi đây.”
Vì để chứng minh bản thân không phải đang nói đùa, Trì Chi Hành lập tức trói chặt tay của Cố Nhiễm Nhiễm trên người.
“Tôi… chỉ là tôi chơi chán, không muốn chơi nữa, cho nên… cho nên mới đưa ra quyết định chia tay.”
Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột nói.
Cô ấy càng gấp gáp như vậy, Trì Chi Hành cảm thấy sự việc này không đúng.
“Nhiễm Nhiễm, tình yêu của anh đối với em là chắc chắn không thay đổi.” Trì Chi Hành ngồi xuống trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt thành thật nói, đôi mắt đen thâm thúy như biển trời ở bên trong có chân tình nồng nàn.
Nhìn đôi mặt đầy thâm tình kia, nội tâm của Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy phức tạp.
Chẳng lẽ nói cho anh ta biết, mình có cơ hội rất nhỏ để mang thai, thậm chí không thể cùng anh ta sinh con? Điều này làm cho bố mẹ đang chờ đợi cháu trai bị chậm trễ, chính mình phải làm sao đây?
Không, không thể nói được, không thể vì mình mà cuộc sống của anh ta sẽ có một vết nhơ.
“Tôi không còn yêu anh nữa, cầu xin anh lập tức… cút ra khỏi phòng của tôi.” Vì để cho Trì Chi Hành rời đi, Cố Nhiễm Nhiễm đã vô tình nói ra những lời đau lòng.
Chương 673: Hóa giải hiểu lầm
Cố Nhiễm Nhiễm cố tình cự tuyệt, càng làm cho nội tâm của Trì Chi Hành càng đau đớn.
Đôi mắt đen thâm thúy kia cứ nhìn chằm chằm, nhất quyết trói chặt tay trên người của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Em… chán ghét anh, hận không thể đuổi tôi đi ngay lập tức?” Trì Chi Hành đau lòng nói. Chỉ cần… chỉ cần Cố Nhiễm Nhiễm có một chút gì đó muốn mình ở lại, cậu ta tin rằng mình nhất định sẽ không rời đi.
“Tôi…” Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi: “Anh đi đi, tôi thật sự không cần anh nữa, hiện tại cũng không cần, sau này cũng không cần.”
Nói xong Cố Nhiễm Nhiễm quay đầu, không để ý đến Trì Chi Hành nữa.
Nhìn thấy cô ấy hận không thể đuổi mình đi ngay lập tức, Trì Chi Hành hít sâu một hơi.
“Được, anh đi, em… dưỡng thương cho tốt.” Trì Chi Hành nói xong câu đó, rởi khỏi căn phòng cũng không quay đầu lại.
Cậu ta rời đi, để lại Cố Nhiễm Nhiễm một mặt đầy nước mắt, không thể khống chế được mà rơi xuống.
Đường Tâm Nhan ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, nhìn thấy vẻ mặt của Trì Chi Hành cô đơn ra khỏi phòng của Cố Nhiễm Nhiễm, trong lòng cô không khỏi lộp bộp một phát, chẳng lẽ bọn họ không thể thỏa thuận.
“Thế nào rồi? Nhiễm Nhiễm không nói cho cậu nguyên nhân chia tay là gì sao?” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Trì Chi Hành, nhanh chóng hỏi, cô thật sự hy vọng, Cố Nhiễm Nhiễm là chị em của cô thì cũng có thể giống cô, có được hạnh phúc của mình.
Trì Chi Hành đau khổ lắc đầu, cậu ta luôn luôn tự tin, nhưng bây giờ không còn chút tự tin nào, trên mặt toàn là sự mất mát.
“Tâm Nhan, cô biết nguyên nhân, cô… cô nói cho tôi biết được không? Tâm Nhan, tôi thật sự rất muốn biết rõ, chỉ cần tôi biết nguyên nhân, tôi mới có thể một lần nữa đứng trước mặt Nhiễm Nhiễm.”
Vẻ mặt đầy đau lòng của Trì Chi Hanh nhìn Đường Tâm Nhan, ánh mắt hết sức chờ mong.
“Tôi…” Đối với ánh mắt chờ mong của cậu ta, Đường Tâm Nhan có chút do dự, dù sao cũng từng đồng ý với Nhiễm Nhiễm, chuyện này sẽ không nói với bất kỳ người nào.
“Vợ à, nói cho cậu ta biết đi, nếu không chị em của em, chắc là sẽ không thể hạnh phúc đâu.”
Mặc Trì Úy đi vào đại sảnh, giọng nói trầm thấp vang bên tai của Đường Tâm Nhan.
“Nhưng mà… nhưng mà em đã đồng ý với Nhiễm Nhiễm sẽ không nói chuyện này cho bất kỳ ai, nếu như nói ra cô ấy nhất định sẽ không vui.”
Đường Tâm Nhan nhìn Mặc Trì Uy, trong lòng đầy mâu thuẫn.
Mặc Trì Úy kéo nhẹ Đường Tâm Nhan, hôn nhẹ lên mặt cô.
“Nếu như em thật sự hy vọng Cố Nhiễm Nhiễm được hạnh phúc, hãy nói cho Chi Hành biết, trên thế giới này, người yêu Nhiễm Nhiễm nhất, chỉ có cậu ta.” Ánh mắt Mặc Trì Úy đầy thâm thúy nhìn Đường Tâm Nhan tràn ngập yêu thương.
“Tâm Nhan , tôi van xin cô, nói cho tôi biết được không?” Trì Chi Hành nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang do dự, lại một lần nữa mở miệng nói.
“Tâm Nhan, cô muốn tôi quỳ trên đất cầu xin cô đúng không?” Không nghe được Đường Tâm Nhan đáp lại, cậu ta sốt ruột gần như tan vỡ.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, đôi môi đỏ mọng kiều diễm chậm rãi mở miệng: “Tôi nói.”
Trong phòng Cố Nhiễm Nhiễm, sau khi Trì Chi Hành rời đi, nước mắt cô ấy chưa hề vơi, hình như cô ấy cảm giác được tương lai của bản thân đã không còn cái gì.
Mãi đến khi bên tai xuất hiện tiếng bước chân, Cố Nhiễm Nhiễm mới quật cường lau khô nước mắt trên mặt.
“Anh… sao anh lại quay lại đây? Anh quay lại đây để làm gì?” Vốn dĩ đi vào phòng chỉ có Nhiễm Nhiễm, dĩ nhiên người quay lại là Trì Chi Hành, điều này làm cho Cố Nhiễm Nhiễm lại càng hoảng sợ.
Trì Chi Hành liếc nhìn thấy nước mắt trên mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, nghĩ đến mình đã biết hết mọi việc, lòng Trì Chi Hành càng đau đớn.
Cậu ta trực tiếp đi đến trước mặt Cố Nhiễm Nhiễm, mặc kệ cho Nhiễm Nhiễm giãy giụa chống cự, dùng sức ôm cô ấy vào lồng ngực.
Lồng ngực ấm áp quen thuộc làm cho Cố Nhiễm Nhiễm vất vả kiềm chế nước mắt, lại một lần nữa phát tiết.
“Vì sao em lại ngốc như vậy? Vì sao lại không nói cho anh? Muốn bản thân một mình chịu đựng đau khổ như vậy chứ?”
Giọng nói tràn ngập đau lòng của Trì Chi Hành rơi xuống bên tai Cố Nhiễm Nhiễm.
“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu ý của anh là gì.” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nghe Trì Chi Hành nói, nội tâm lộp bộp vài cái.
Cô ấy sử dụng toàn bộ sức lực của bản thân, muốn đẩy Trì Chi Hành ra, nhưng cậu ta vẫn gắt gao ôm lấy cô ấy.
“Anh đã biết hết mọi chuyện rồi, tại sao phải giấu anh? Vì sao không nói cho anh mà một mình chịu đau khổ như vậy? Nhiễm Nhiễm, em bị ngốc sao?”
Hai bàn tay của Trì Chi Hành siết chặt lấy vai của Cố Nhiễm Nhiễm, con mắt đào hoa vừa hẹp vừa dài, tràn ngập dịu dàng nhìn Cô Nhiễm Nhiễm.
“Là… là Tâm Nhan nói cho anh?” Cô ấy run rẩy hỏi, hình hình như đã cảm nhận được bí mật giấu kín sâu trong nội tâm đang từ từ bị vạch trần.
“Không sai, là anh cầu xin Tâm Nhan nói cho anh biết, Nhiễm Nhiễm, tình cảm của anh đối với em sẽ vì chuyện này mà chia tay ư? Là em quá coi thường tình cảm của anh đối với em có phải hay không?”
Giọng nói của Trì Chi Hành có ý trách cứ, dù sao bản thân mình trải qua khoảng thời gian này rất thống khổ, mỗi giây mỗi phút đều bị sự đau khổ dày vò.
“Tôi… tôi phải rời xa anh, anh chính là đứa con độc nhất của bố mẹ, bọn họ rất chờ mong sẽ có cháu, thế nhưng tôi… tôi gần như không có khả năng có thể sinh con, vì thế tôi không có tư cách để yêu anh.”
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm đau khổ nói.
“Đến lúc đó cả hai cùng đau lòng, không bằng hiện tại lựa chọn chia xa, như vậy đối với anh và tôi mới là biện pháp tốt nhất…” Khi chữ chưa kịp nói ra khỏi miệng, Trì Chi Hành đã trực tiếp hôn lên đôi môi anh đào của cô ấy.
Nụ hôn như đang trừng phạt, khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm cảm nhận được trên đôi môi đỏ mọng của mình truyền đến từng trận đau đớn.
Đã qua một lúc lâu, sự đau đớn biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng của Trì Chi Hành.
Cậu ta hôn rất nhiệt tình nhưng tràn ngập sự thâm tình, khiến cho Cố Nhiễm Nhiễm cũng không còn chống cự, tất cả ý thức điều bị khống chế, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng ửng hồng.
Nụ hôn nồng nhiệt ấy dừng lại khi nào Cố Nhiễm Nhiễm cũng không còn nhớ rõ, chỉ biết là ánh mắt của Trì Chi Hành tràn ngập thâm tình, một mực trói chặt cô ấy trên người.
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm rõ ràng đã gầy đi, Trì Chi Hành hết sức đau lòng, bàn tay thon dài gãy nhẹ vào cằm cô ấy.
“Cho anh một cơ hội, một cơ hội để yêu em, một người có thể chia sẻ tất cả cùng em.” Ánh mắt Trì Chi Hành đầy thâm tình nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tôi…” Đối mặt với ánh mắt kia của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy do dự, cô ấy biết rõ người trước mặt chính là người đàn ông mà mình yêu, thế nhưng… thế nhưng bố mẹ của anh sẽ chấp nhận một người con gái không có khả năng sinh con sao?
“Cô gái, em bây giờ không có sự lựa chọn, em phải đồng ý, nếu không anh sẽ…” Đôi môi mỏng của Trì Chi Hành ghé sát bên tai của Cố Nhiễm Nhiễm: “Bằng không anh sẽ hôn em tới khi em đồng ý thì mới thôi.”
Giọng nói của Trì Chi Hành trầm thấp đầy kiên định.
Chương 674: Phát sinh sự cố
Bởi vì lo lắng, Đường Tâm Nhan ở đại sảnh đi tới đi lui, đôi mắt phượng đẹp thỉnh thoảng nhìn về phía căn phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Vợ à, em có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút mà, em mà còn đi tới đi lui như vậy, anh sẽ xỉu mất.”
Mặc Trì Úy vui đùa trêu chọc nói.
“Em…” Nghe thấy Mặc Trì Úy đang trêu mình, Đường Tâm Nhan nghịch ngợm thè lưỡi: “Em chỉ là quá lo lắng, sợ Nhiễm Nhiễm sẽ trách em.”
Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh Mặc Trì Úy, đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra một tia lo lắng.
Mặc Trì Úy kéo cô.
“Cô ấy ngốc, Nhiễm Nhiễm sẽ biết được dụng tâm của em dành cho cô ấy, cô ấy sẽ hạnh phúc, chắc sẽ là không trách em đâu.” Mặc Trì Úy vừa dứt lời, liền thấy Trì Chi Hành giúp Cố Nhiễm Nhiễm đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy trên gương mặt của Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng nở một nụ cười ngọt ngào, Đường Tâm Nhan rốt cục thở dài một hơi.
“Nhiễm Nhiễm, cậu sẽ không trách tớ đúng hay không? Tớ… tớ thật sự hy vọng cậu sẽ có được hạnh phúc.” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt của Cố Nhiễm Nhiễm, tuy trên mặt cô đang cười, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn còn đang rất lo lắng.
Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
“Sao tớ có thể trách cậu chứ? Tâm Nhan, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cho tớ biết mình rất ngu xuẩn, cám ơn cậu đã giúp tớ… để cho anh ấy trở về bên cạnh tớ.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn về phía Trì Chi Hành bằng ánh mắt nhu tình.
Trì Chi Hành ngồi trước xe lăn của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Sau này không được vứt bỏ anh một lần nữa, mặc kệ chuyện gì xảy ra, chúng ta đều cùng nhau đối mặt có được không?” Trì Chi Hành vừa cười vừa nói.
Một lần trải qua như vậy là quá đủ rồi, cậu ta không muốn trải qua thêm lần thứ hai.
“Được, em đồng ý với anh.”
Nhìn thấy hai người họ quay lại với nhau, trên gương mặt người chị em tốt của mình cuối cùng cũng tươi cười sáng chói, Đường Tâm Nhan rốt cục thở dài một hơi.
Đường Tâm Nhan thật lòng chúc phúc cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan, tôi chuẩn bị đưa Nhiễm Nhiễm về nhà.”
Trì Chi Hành đột nhiên mở miệng nói, quyết định này của cậu ta, không chỉ ngoài dự đoán của Đường Tâm Nhan, ngay cả vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm cũng rất kinh ngạc.
Mặc dù bản thân mình với Trì Chi Hành đã giải quyết tất cả hiểu lầm. Nhưng cô ấy cảm thấy mình không làm tốt để chuẩn bị đi gặp bố mẹ của anh ấy.
“Cho em một chút thời gian, được không? Bây giờ em thật sự… thật sự không có can đảm, bằng không chờ chân của em khỏi hẳn rồi sẽ đi, được chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm bắt lấy cánh tay của Trì Chi Hành, nhìn cậu ta tràn ngập khẩn cầu.
Trì Chi Hành thật sự rất muốn dẫn cô gái mà mình yêu giới thiệu cho người nhà của mình, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tràn ngập cầu mong của cô ấy, Trì Chi Hành thật sự không có biện pháp cự tuyệt.
“Được, anh đồng ý với em.”
Nhìn thấy hai người họ hòa hợp như lúc ban đầu, Đường Tâm Nhan bỗng nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
Bởi vì muốn chăm sóc cho Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành mặt dày mày dạn ở lại nhà họ Mặc, hơn nữa cũng không để ý bị Mặc Trì Úy trêu chọc, ở luôn trong phòng của Cố Nhiễm Nhiễm.
Nghỉ ngơi khoảng nửa tháng trời, chân của Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng khỏi hẳn, rời khỏi xe lăn, cô ấy vui vẻ muốn đi tới đi lui, nhưng mà chỉ vừa mới có ý nghĩ như vậy, đã bị Trì Chi Hành ngăn cản.
“Không thể nhảy, chân đã không cần đi xe lăn nữa, nhưng không được vận động mạnh.”
Trì Chi Hành nhẹ giọng dặn dò.
“Anh đi họp cùng anh tư, em ở đây chờ anh, biết chưa?”
Trì Chi Hành đỡ Cố Nhiễm Nhiễm qua ngồi một bên trên ghế sô pha, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô ấy.
“Được, mọi người đi đi, em với Tâm Nhan sẽ ở nhà chờ bọn anh, tối nay trong nhà chúng ta sẽ ăn lẩu.”
Trì Chi Hành nhẹ nhàng gật đầu, cùng Mặc Trì Uy lái xe rời khỏi biệt thự.
“Thể nào? Có muốn về phòng nghỉ ngơi không?” Đường Tâm Nhan cười hỏi, cô đã đồng ý với lời dặn dò của Trì Chi Hành, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho cô gái của cậu ta, không thể có nửa điểm sơ xuất.
“Quay về phòng nghỉ ngơi?” Cố Nhiễm Nhiễm lắc đầu: “Tớ đã ở trong phòng hơn nửa tháng, kiên quyết sẽ không trở về phòng đâu.”
Cố Nhiễm Nhiễm đùa giỡn nói.
Lời nói của cô ấy vừa dứt, điện thoại đặt ở bên cạnh liền vang lên.
Tưởng rằng Trì Chi Hành lo lắng nên mới gọi điện thoại dặn dò mình, cho nên Cố Nhiễm Nhiễm không nhìn số điện thoại, trực tiếp nhấn nút trả lời.
“Giám sát Chu? Làm sao vậy?”
Nghe giọng nói không phải người đàn ông của mình, Cố Nhiễm Nhiễm có chút bất ngờ, giám sát Chu lúc này không phải ở phòng biên tập, đốc thúc nhiệm vụ biên tập phim truyền hình ư?
“Nhiễm Nhiễm, bởi vì một nhân viên sơ xuất, một phần hình ảnh nhỏ chúng ta quay đã bị hủy bỏ.” Giám sát Chu nói.
“Hình ảnh bị hủy?” Nghe được tin tức này, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được: “Điều này làm sao có thể?”
“Đây là bộ phim truyền hình mà cô đã dành rất nhiều tâm huyết, một khi không cách nào theo thời gian đã định sẵn để đem lên các đài truyền hình lớn, như vậy tổn thất không chỉ là nhà đầu tư là Mặc Trì Úy, mà đó còn là cả tâm huyết của cô.”
“Anh đợi tôi, tôi đi tìm anh ngay lập tức.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm bối rối cúp điện thoại, Đường Tâm Nhan tranh thủ thời gian đi đến bên cạnh của cô ấy.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải rất nghiêm trọng không?”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đem mọi chuyện mà giám sát Chu lúc nãy nói trong điện thoại nói với Đường Tâm Nhan.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Đôi mi thanh tú của Đường Tâm Nhan nhăn lại một đường.
“Tâm Nhan, tớ muốn đi gặp biên tập viên của phòng biên tập, tìm hiểu rõ tình hình, cậu có thể lái xe chở tớ đi được không?”
Đường Tâm Nhan OK một tiếng.
“Tớ đi cùng với cậu, dù sao cái bộ phận phim truyền hình này, tớ cũng đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.”
Hai người rất nhanh lái xe đi đến phòng biên tập, Cố Nhiễm Nhiễm cảm thấy may mắn là nội dung cũng không bị cắt đi quá nhiều.
“Xem ra chỉ có thể chụp lại.” Đạo diễn đi đến trước mặt hai người, cau mày nói.
“Chụp lại?” Đối với đề nghị của đạo diễn, Cố Nhiễm Nhiễm biết rõ đây chính là biện pháp duy nhất, nhưng… nhưng Tâm Nhan và Phượng Cừ sẽ đồng ý sao? Dù sao nội dung bị mất đi chủ yếu là hình của hai người họ.
“Tôi không có vấn đề gi, ông có thể đi hỏi người đại diện mới của Phượng Cừ.”
Bất kể là do người đàn ông của mình đầu tư hay không, vì người chị em Cố Nhiễm Nhiễm, dù bận rộn nhưng Đường Tâm Nhan cũng nhất định sẽ đồng ý: “Tôi đi tìm người đại diện của Phượng Cừ.”
Cố Nhiễm Nhiễm quyết định.
Vì muốn nhanh chóng chụp những hình ảnh này, trước tiên Cố Nhiễm Nhiễm liên hệ với người đại diện mới của Phượng Cừ.
“Tâm Nhan, tớ muốn đi gặp Phượng Cừ, hay là cậu quay về trước đi, dù sao để người khác thấy cậu vào thời điểm này thì có thể sẽ xấu hổ.” Hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt với người đại diện của Phượng Cừ , Cố Nhiễm Nhiễm liền cúp điện thoại.
Đường Tâm Nhan lo lắng chân của Cố Nhiễm Nhiễm chỉ vừa mới khỏi, cho nên hiện tại cô suy nghĩ có nên đi hay không và vẫn quyết định.
“Được rồi, tớ đi cùng với cậu, nếu như đàm phán thành công, vừa hay có thể đập bỏ những hình ảnh kia, không phải sao?” Đường Tâm Nhan vừa cười vừa nói.
Chương 675: Bình tĩnh trước giông bão
Hai người rất nhanh đã đến tiệm cà phê mà trợ lý của Phượng Cừ nói, chỉ là bọn họ đợi gần nửa tiếng đồng hồ, cũng không thấy Phượng Cừ xuất hiện.
“Nhiễm Nhiễm, cậu chắc chắn không nhớ nhầm địa điểm đấy chứ? Chắc chắn là tiệm cà phê này à?” Đường Tâm Nhan hỏi, Phượng Cừ mà cô quen biết, vốn không phải là người đàn ông thích đến muộn.
“Không nhầm, chình là ở đây, tớ gọi điện thoại hỏi lại xem sao.” Cố Nhiễm Nhiễm cũng là vì chờ đợi hơi lâu nên đã mất kiên nhẫn, cho nên lấy điện thoại ra, gọi điện cho người đại diện của Phượng Cừ.
“Bọn họ đến rồi.”
Đôi mắt Đường Tâm Nhan rực sáng, ánh nhìn dừng lại ở ngoài cửa, vậy nên là người đầu tiên nhìn thấy Phượng Cừ và trợ lý của anh ta đi vào tiệm cà phê.
Cuối cùng cũng nhìn thấy Phượng Cừ, Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Phượng Cừ dẫn theo trợ lý, đi đến trước mặt hai người, anh ta đã một thời gian không gặp Đường Tâm Nhan, ngay khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, ánh mắt anh ta rơi ngay trên người cô, mà rất lâu cũng không rời đi.
Ánh mắt như vậy, khiến cô có chút bối rối, Cố Nhiễm Nhiễm cũng ý thức được sự căng thẳng của Đường Tâm Nhan.
“Phượng Cừ, tôi tìm anh có chút việc.”
Cố Nhiễm Nhiễm thẳng thắn nói.
“Có việc gì vậy? Nói đi?” Nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm, Phượng Cừ cuối cùng cũng thu ánh mắt về, ánh mắt anh ta thâm trầm, như vụt qua tia gian ác.
Cố Nhiễm Nhiễm thở một hơi dài.
“Bởi vì sự lơ là của nhân viên trong công ty, một vài cảnh đã quay xong bị xóa mất, cho nên tôi muốn mời anh quay lại vài cảnh, mất khoảng một tuần của anh.”
Điều khiến Cố Nhiễm Nhiễm hơi ngạc nhiên là, sau khi cô ấy nói ra việc này, Phượng Cừ lại không hề ngạc nhiên chút nào, trông có vẻ như biết sớm sẽ xảy ra chuyện này?
“Anh không cảm thấy ngạc nhiên sao? Dẫu sao chuyện như vậy, ở đoàn phim khác, là chuyện chưa từng xảy ra.” Cố Nhiễm Nhiễm ngập ngừng hỏi.
Phượng Cừ nhún vai.
“Chẳng có gì bất ngờ hay không bất ngờ cả, tôi chỉ biết, bây giờ các cô cần tôi giúp đỡ.”
Phượng Cừ ngồi vắt chân, cười nói.
Đối với ánh mắt kiêu ngạo của anh ta, Cố Nhiễm Nhiễm không hề thích, nhưng… nhưng bây giờ trừ anh ta, không còn cách nào khác cả.
“Không sai, chính xác là cần sự giúp đỡ của anh, cho nên hy vọng anh có thể… cho chúng tôi thời gian một tuần, tôi bảo đảm sẽ chỉ trong thời gian một tuần đó, hoàn thành tất cả các cảnh quay, tất nhiên, cũng sẽ có thù lao, chúng tôi sẽ không để anh thiếu một phần nào.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói ra công việc chung. Không mong Phượng Cừ lại vì chuyện này, mà gây ra rắc rối cho Tâm Nhan.
“Có thể, tôi có thể rảnh một tuần.”
Ánh mắt Phượng Cừ nhìn chăm chăm Đường Tâm Nhan ở đối diện, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Lời vừa nói ra, chính là lời nói mà Đường Tâm Nhan sợ nghe được nhất, khi nghe được câu này, trên mặt cô không giấu nổi nét lúng túng.
Qua một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới hé đôi môi xinh đẹp.
“Không sai, bộ phim này tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền, có điều tôi tin anh cũng như vậy, chỉ là tôi hy vọng bộ phim này có thể đạt được mức xếp hạng mà chúng tôi mong đợi ban đầu, mà nhà đầu tư duy nhất, lại là người đàn ông của tôi.”
Đường Tâm Nhan cười cười nói, chỉ một câu nói ngắn gọn, lại có thể thể hiện rõ tình cảm giữa cô và Mặc Trì Úy.
“Lúc nào thì bắt đầu quay?” Không muốn từ chính miệng Đường Tâm Nhan nghe thấy tên của Mặc Trì Úy, Phượng Cừ chuyển ánh mắt, nhìn sang Cố Nhiễm Nhiễm.
“Xem thời gian của anh, càng sớm càng tốt.”
Phượng Cừ liếc nhìn sang trợ lý bên cạnh.
“Ngày mai đi, ngày mai chúng tôi mới có thời gian.”
Cố Nhiễm Nhiễm ra dấu tay OK, tuy là Phượng Cừ đồng ý, khiến cô ấy rất vui, nhưng không biết vì sao, Phượng Cừ sẵn sàng đồng ý nhanh như vậy, nhưng trong lòng Cố Nhiễm Nhiễm, lại cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau ở trường quay.”
Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan cũng không ở lại lâu, sau khi quyết định xong tất cả mọi việc, hai người bọn họ liền rời khỏi tiệm cà phê.
“Không phải anh thích người phụ nữ của Mặc Trì Úy đấy chứ?” Nhìn thấy ánh mắt của Phượng Cừ, vẫn luôn dõi theo hướng Đường Tâm Nhan, người đại diện ngồi bên cạnh anh ta, đoán già đoán non.
Phượng Cừ nhướng mày, ánh mắt gian ác mà lại nở một nụ cười đầy toan tính, hiện trên gương mặt anh ta.
“Tất nhiên, có gì không thế chứ?”
Người đại diện sau khi nghe anh ta thừa nhận, không khỏi ngạc nhiên.
“Nhưng cô ta… là người phụ nữ của tổng giám đốc Mặc, Phượng Cừ, tuy là anh đã có một vị trí nhất định trong ngành giải trí, nhưng so với tổng giám đốc Mặc, chẳng khác nào trứng chọi đá, hơn nữa đừng quên, anh là một thần tượng trong lòng rất nhiều fan hâm mộ.”
Người đại diện thật lòng nói, hy vọng có thể khiến Phượng Cừ thay đổi suy nghĩ như vậy.
Lời của anh ta, khiến hai đầu lông mày của Phượng Cừ nhíu lại.
“Có biết người đại diện cũ vì sao mà phải rời đi không? Là vì anh ta quản quá nhiều chuyện đấy, tôi cần một người có thể trong công việc, một người đại diện có thể giúp đỡ tôi, chứ không phải một người quản lý tất cả những việc khác mà tôi làm, hiểu chưa?”
Phượng Cừ nói xong câu này, quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng anh ta, người đại diện không ngừng nghĩ ngợi, đồng ý làm trợ lý của anh ta, rốt cuộc có phải là một lựa chọn bình thường hay không.
Bởi vì Phượng Cừ rất thoải mái đồng ý việc quay giúp bọn họ, vậy nên Cố Nhiễm Nhiễm và Đường Tâm Nhan mới có thể yên tâm thở dài một hơi, hai người thương lượng cùng đạo diễn một chút về tiến độ quay phim, mãi cho đến lúc trời tối, mới về lại biệt thự.
“Sao hai người lại tắt điện thoại vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?” Hai người bọn họ vừa đi vào sảnh, đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Mặc Trì Úy.
Vốn dĩ Trì Chí Hành ngồi trên sô pha, nhìn thấy bọn họ đi vào, cũng lập tức đứng dậy, đi nhanh đến trước mặt bọn họ.
“Xảy ra một vài vấn đề, bọn em phải ở lại họp cùng đạo diễn, vậy nên mới tắt điện thoại.”
Cố Nhiễm Nhiễm cười trừ nói, một ngày trôi qua, cô ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Chúng ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chí Hành trực tiếp ôm lấy cô ấy vào lòng, đi về phía phòng ngủ.
Mặc Trì Úy cũng dìu Đường Tâm Nhan, ngồi lên sô pha, còn cố ý dặn dò người làm gọt chút trái cây mà cô thích ăn.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
Đường Tâm Nhan đột nhiên nhìn Mặc Trì Úy một cách nghiêm túc.
“Em nói đi, có chuyện gì?” Mặc Trì Úy cười hỏi. Đối với yêu cầu của người phụ nữ của mình, anh sẽ không bao giờ từ chối.
“Em…” Đường Tâm Nhan thức sự có chút mâu thuẫn, không biết nên nói với Mặc Trì Úy như thế nào, việc mình và Phượng Cừ phải quay một vài cảnh.
Nếu bản thân mình nói ra, không biết anh có giận không?
“Do sơ suất của nhân viên công ty, đã xóa mất đi một vài cảnh, cho nên… cho nên em và Phượng Cừ phải quay bổ sung những cảnh đó, ngày mai sẽ bắt đầu quay.” Đường Tâm Nhan nói xong câu này, căng thẳng nhìn Mặc Trì Úy, bỗng sợ hãi phút chốc, tự mình cũng nghe thấy, lời anh sẽ từ chối.
Chương 676: Cô ấy, tôi nhất định phải có được
Bản thân nói xong được một lúc rồi, nhưng Mặc Trì Úy lại không có chút phản ứng gì cả, khiến cho Đường Tâm Nhan đứng ngồi không yên, không biết phải làm sao.
Liệu anh sẽ ngăn cản không? Nếu như anh ngăn cản, bản thân phải nói như nào để thuyết phục anh? Dẫu sao mình có thể đáp ứng được Nhiễm Nhiễm, nhất định sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Cứ một câu hỏi lại một câu hỏi nảy ra trong đầu Đường Tâm Nhan.
Tuy là Mặc Trì Úy không nói lời nào, nhưng lại rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Giản Thành.
“Nghe này một tuần tới, tôi sẽ không đến công ty, nếu có chuyện gì quan trọng, thì gọi điện thoại cho tôi.” Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này, rồi tắt máy.
“Anh… anh đi đâu?”
Đường Tâm Nhan có chút bất an hỏi, anh sẽ không vì tức giận mà định bỏ đi khỏi thành phố này đấy chứ?
Ngón tay Mặc Trì Úy thon dài, nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Đường Tâm Nhan.
“Đồ ngốc, anh sẽ không ngăn cản em phát triển sự nghiệp đâu, nhưng mà… trong thời gian một tuần này, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, chậm rãi vang lên.
“Anh… thực sự không ngăn cản em sao?” Nét mặt cô vô cùng ngạc nhiên, có chút không dám tin vào tai mình, cô không dám tin, cách đây không lâu Mặc Trì Úy còn không hề có phản ứng gì, tự nhiên giờ lại sẵn sàng đồng ý với cô, đây là thật sao?
“Sao anh lại phải ngăn cản em chứ?” Mặc Trì Úy nhẹ nhàng ôm Đường Tâm Nhan vào lồng ngực: “Chỉ là anh có chút không yên tâm về người đàn ông Phượng Cừ đó, cho nên cùng em đi quay, đây mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”
Mặc Trì Úy dịu dàng nói, đôi môi mỏng gợi cảm chuẩn xác đặt trên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, nụ hôn dịu dàng dần dần bị thay thế một cách bá đạo, nụ hôn cuồng bạo như vũ bão nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ ý thức của cô.
Đến khi trên người cảm thấy ớn lạnh, Đường Tâm Nhan mới phải ứng lại.
“Quần áo em…” Nhìn thấy cơ thể trần trụi của mình, Đường Tâm Nhan vô cùng xấu hổ, vội vàng kéo lấy chiếc chăn bên cạnh mình.
“Đẹp như vậy, sao phải che đi?”
Mặc Trì Úy kéo chăn sang một bên, nụ hôn nóng bỏng chi chít, đặt trên khuôn ngực xinh đẹp của Đường Tâm Nhan.
Sáng sớm Phượng Cừ đã đến phim trường, vui sướng hơn bất cứ lúc nào, nghĩ đến việc bản thân có thể gặp được Đường Tâm Nhan, mà còn có thể mặt đối mặt cùng cô trải qua một tuần, nụ cười trên mặt Phượng Cừ càng không hề biến mất.
“Anh Phượng, hôm nay tâm trạng anh tốt khá tốt nhỉ?” Phó đạo diễn, một người bình thường có quan hệ khá tốt với Phượng Cừ, đi đến trước mặt anh ta, chào hỏi.
“Đương nhiên, có thể làm việc cùng các anh, thực sự là một việc rất là vui vẻ.” Phượng Cừ đáp qua loa, đôi mắt đầy sự mong chờ, vẫn luôn hướng về phía trước cửa.
Anh ta thực sự hy vọng, lát nữa là có thể nhìn thấy hình ảnh Đường Tâm Nhan đi vào, anh ta tin hình ảnh đó, nhất định sẽ rất rất đẹp.
Đã đợi được gần một tiếng, nhưng vẫn không nhìn thấy Đường Tâm Nhan xuất hiện, điều này khiến lông mày Phượng Cừ nhíu chặt lại, khuôn mặt tươi cười cũng nháy mắt biến mất, đi đến trước mặt đạo diễn.
“Đạo diễn, Tâm Nhan có nói khi nào mới đến phim trường không?” Phượng Cừ có chút nóng nảy hỏi.
Đạo diễn đang làm việc trước khi chuẩn bị quay phim, nhìn thấy Phượng Cừ đi đến, lập tức bỏ hết công việc trên tay xuống.
“Khoảng nửa tiếng nữa là đến.”
Nghe thấy đáp án chắc chắn, khuôn mặt Phượng Cừ, lại lộ ra nụ cười mê hoặc.
Đối với người bình thường mà nói, thời gian nửa tiếng có thể trôi qua rất nhanh, nhưng đối với việc vẫn luôn chờ đợi của Phượng Cừ mà nói, mỗi phút mỗi giây đều là một loại dày vò trong đau khổ.
Vẫn còn năm phút nữa, năm phút sau là có thể gặp được Tâm Nhan rồi.
Phượng Cừ nhìn thời gian, suýt chút nữa nhảy lên vì hưng phấn.
“Tâm Nhan, cô đến rồi?”
Nghe thấy có người gọi tên Đường Tâm Nhan, Phượng Cừ lập tức quay người lại, nhìn thấy một thân mặc váy dài màu hồng phấn, Đường Tâm Nhan thanh thuần giống như thiên thần, cả người Phượng Cừ đơ ra, đến khi người đại diện kéo gấu áo anh ta, Phượng Cừ mới phản ứng lại.
Tại sao Mặc Trì Úy lại cùng đến đây? Anh ta không phải đến công ty sao?
Phượng Cừ vừa định đi đến chỗ Đường Tâm Nhan, nhưng nhìn thấy Mặc Trì Úy ở bên cạnh cô, giây phút nhìn thấy Mặc Trì Úy, sắc mặt Phượng Cừ thay đổi vô cùng khó nhìn.
“Anh Phượng, chúng ta đi chào hỏi một chút, dẫu sao nhà đầu tư của bộ phim này, cũng là tổng giám đốc Mặc, mà anh ta rất quyết đoán trên thương trường, là chúng ta không có cách nào coi như nhau được.”
Người đại diện thành khẩn nói, anh ta đột nhiên phát hiện ra, làm trợ lý của Phượng Cừ, có thể là một quyết định sai lầm nhất.
“Được, đi chào hỏi.”
Trên mặt Phượng Cừ hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó mới cùng người đại diện, đi đến chỗ Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan được các nhân viên niềm nở chào đón, nhìn thấy Phượng Cừ, cô nhẹ nhàng gật đầu.
“Hy vọng trong thời gian một tuần quay bổ sung này, chúng ta có thể phối hợp thật tốt, phấn đấu hoàn thành tất cả các cảnh quay bổ sung sớm nhất.”
Đường Tâm Nhan vốn là người cởi mở, không cố ý né tránh Phượng Cừ, mà ngược lại cô chào hỏi anh ta như một người bạn, trên mặt cười nói vui vẻ.
“Tất nhiên, chúng ta luôn là đối tác ăn ý nhất mà, nhất định sẽ hoàn thành tốt sự sắp xếp của đạo diễn.”
Đối diện với nụ cười rạng rỡ trên mặt Đường Tâm Nhan, trên mặt Phượng Cừ cũng mang một nụ cười mỉm, có điều khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng.
Đôi mắt đào hoa của Mặc Trì Úy như chim ưng, lộ ra tia sáng hấp dẫn thu hút người khác.
“Bà xã, đi chuẩn bị đi, anh ở đây đợi em.” Đối với sự khiêu khích của Phượng Cừ, Mặc Trì Úy không thèm để ý đến, trong lòng anh, Phượng Cừ vốn dĩ không có tư cách làm tình địch của anh.
“Vâng.” Đường Tâm Nhan tươi cười, đến khi Mặc Trì Úy hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô mới đem theo trợ lý, đi về hướng đạo diễn.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc, từ trước đến giờ vẫn vậy.”
Sau khi Đường Tâm Nhan rời đi, Phượng Cừ hé đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.
“Anh không từ bỏ?”
Mặc Trì Úy giống như vừa nghe được một chuyện cười hay ho, trên mặt lộ ra một nụ cười tà mị.
“Anh… không đủ tư cách làm tình địch của tôi, Phượng Cừ, anh có thể ở trong giới giải trí thuận buồm xuôi gió, thì tôi cũng có thể khiến anh chỉ trong một đêm, quay trở về xã hội cũ.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng nói, giọng điệu trầm thấp có chút độc đoán và kiêu ngạo.
Người đại diện đứng bên cạnh Phượng Cừ sau khi nghe những lời cảnh cáo của Mặc Trì Úy, mặt mày tái đi vì kinh ngạc.
“Tổng giám đốc Mặc, anh đừng để trong lòng, là anh Phượng đang đùa thôi, là nói đùa thôi mà, chúng tôi đi trước chuẩn bị đã.” Sợ Phượng Cừ sẽ đắc tội với nhân vật lớn như Mặc Trì Úy, trợ lý dùng sức lực toàn thân, vội vàng kéo anh ta đi.
“Phượng Cừ, có phải anh bị điên rồi không? Khiêu khích trắng trợn như vậy, có lợi gì cho anh không?” Người đại diện kéo Phượng Cừ vào một góc, thực sự rất muốn mắng cho anh ta một trận.
Đôi mắt của Phượng Cừ nheo lại một cách nguy hiểm.
“Cô ấy, tôi nhất định phải có được.”
Chương 677: Gặp nguy hiểm
Không biết có phải vì đã một thời gian rồi không quay phim hay không, hay là nguyên nhân khác, mà ngày hôm nay việc quay phim tiến hành rất không tốt.
Không chỉ mỗi Phượng Cừ có biểu hiện không tốt, mà đến Đường Tâm Nhan cũng rất nhiều lần không được, điều này khiến cô khá mệt mỏi.
Nhìn những người nhân viên bên cạnh, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thấy tự trách.
“Nghỉ ngơi một chút đi, mười lăm phút nữa lại quay tiếp.” Đạo diễn nhìn Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan đều không lấy ở trong trạng thái, chỉ có thể tuyên bố tạm nghỉ.
Đạo diễn tuyên bố tạm nghỉ, Phượng Cừ lập tức đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, có muốn uống cốc cà phê không?” Phượng Cừ đem cà phê, đặt ở trước mặt Đường Tâm Nhan, với một nụ cười mê hoặc lòng người trên mặt.
“Xin lỗi, tôi không uống, tôi ra xe trước, ông xã tôi đang đợi.” Đường Tâm Nhan cười nhẹ, lập tức đi về hướng chiếc xe đang đỗ.
Cô bước lên xe, nét mặt tẻ nhạt.
“Sao vậy? Quay phim không thuận lợi à?” Nhìn thấy trên mặt người phụ nữ của mình không có biểu cảm gì, Mặc Trì Úy ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan khẽ thở dài một hơi.
“Hôm nay thực sự rất không vào trạng thái, không những Phượng Cừ biểu hiện không tốt, mà đến bản thân em, cũng diễn không tốt rất nhiều lần.” Đường Tâm Nhan mím đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
“Đồ ngốc này, ai mà chẳng không thể ngay lập tức vào trạng thái được, tin anh đi, nghỉ ngơi một chút, lát nữa anh sẽ đứng ở bên cạnh em, tiếp thêm động lực cho em.”
Mặc Trì Úy ôm cô vào lòng, áp sát vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, Đường Tâm Nhan cảm thấy trái tim từ từ bình ổn.
Trong mười lăm phút nghỉ giải lao này, Đường Tâm Nhan vẫn luôn dựa trong lồng ngực Mặc Trì Úy, cho đến khi trợ lý đến gõ cửa xe.
“Anh sẽ đi cùng em.”
Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Tâm Nhan, đi ra khỏi xe, trực tiếp đi đến trước mặt đạo diễn.
“Tổng giám đốc Mặc, anh như vậy là…” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, đạo diễn vẫn là có chút bất an, rốt cuộc tự mình đối mặt, nhưng là một con cá sấu lớn trên thương trường.
Chỉ cần có một câu nào đắc tội anh, có lẽ sự nghiệp đạo diễn của mình sẽ phải dừng lại ngay lập tức.
“Không cần quan tâm đến tôi, tôi chỉ là đi quay cùng người phụ nữ của mình thôi, cổ vũ cô ấy.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, người vô cảm như anh, trên mặt lại mang theo nụ cười dịu dàng, nụ cười như vậy, khiến cho mọi người yên tâm mà thở dài một hơi.
“Được rồi, ai vào việc nấy, chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.” Đạo diễn hét lên.
“Đi đi, anh ở đây xem em diễn.”
Sau khi nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy mới dịu dàng nói vào tai cô.
Trước mặt nhìn người như vậy, bị anh hôn, Đường Tâm Nhan vẫn là cảm thấy có chút ngại ngùng, chỉ là trên khuôn mặt nhỏ, từ đầu đến cuối vẫn luôn nở một nụ cười hạnh phúc.
Phượng Cừ đứng cách đấy không xa, khi nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy hôn Đường Tâm Nhan, hai tay dùng lực nắm chặt lại, ánh nhìn tàn bạo trong con mắt anh ta, khiến người đại diện đứng bên cạnh, có một cảm giác lo lắng sợ hãi.
“Anh Phượng, nhịn một chút, Mặc Trì Úy anh không đắc tội được đâu.” Người đại diện nhìn thấy ánh mắt hung ác của Phượng Cừ, lập tức mở miệng nói.
“Cút đi.”
Phượng Cừ trực tiếp đẩy người đại diện đang đứng trước mặt mình ra, rồi sải bước lớn đi về phía Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, chúng ta có thể bắt đầu quay rồi, tôi đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
Mặt Phượng Cừ tươi cười khi thấy Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Em đi quay đã, anh ở đây đợi em nhé.”
Nói xong câu này với Mặc Trì Úy, cô mới cùng Phượng Cừ, đi về phía trước.
Có lẽ có sự kiên trì của Mặc Trì Úy, tâm trạng Đường Tâm Nhan đã hồi phục rất nhiều, sau vài phân cảnh, hai người đều quay rất tốt, điều này giúp cô nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Đôi mắt Mặc Trì Úy trìu mến, vẫn luôn dán chặt trên người Đường Tâm Nhan.
Có điều khi anh nhìn thấy chiếc đèn chùm pha lê lỏng lẻo trên trần nhà, anh không khỏi kinh ngạc hít một hơi thật sâu.
“Bà xã, cẩn thận.” Anh lập tức lao về phía cô, chính lúc Đường Tâm Nhan đang quay với Phượng Cừ, vô cùng hoảng hốt.
Cho đến khi cô phản ứng lại, Mặc Trì Úy đã đẩy cô tránh ra, Đường Tâm Nhan tận mắt nhìn thấy, chùm đèn pha lê to lớn, rơi xuống đập vào người Mặc Trì Úy, những mảnh pha lê phủ đầy trên người anh.
“Ông xã…” Tất cả mọi người đều sững sờ, đến khi Đường Tâm Nhan hét lớn lên một tiếng, mọi người mới phản ứng lại, lập tức đến bên cạnh Mặc Trì Úy.
“Tổng giám đốc Mặc…”
“Ông xã, anh đừng có dọa em, anh… anh mở mắt ra nhìn em đi.” Mặc Trì Úy vẫn nhắm chặt mắt, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan, có dự cảm chẳng lành.
“Mau gọi xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu đi.” Mặc Trì Úy vẫn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa trên trái còn đang chảy máu, Đường Tâm Nhan gào thét lên như phát điên.
“Đã gọi xe cấp cứu rồi, xe sẽ đến ngay thôi.” Đạo diễn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng, kinh ngạc nhìn Đường Tâm Nhan.
“Ông xã, anh mau mở mắt ra đi, anh không thể cứ hôn mê như vậy được, anh đừng có dọa em.”
Đường Tâm Nhan không ngừng hét bên tai Mặc Trì Úy, qua được một lúc, đôi mắt anh mới từ từ mở ra.
“Đồ… đồ ngốc, anh… anh chưa chết.” Nhìn thấy mặt cô toàn là nước mắt, Mặc Trì Úy vô cùng đau lòng, anh vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt Đường Tâm Nhan, nhưng không còn chút sức lực nào.
Xe cấp cứu rất nhanh đã đến hiện trường, lập tức đưa lên xe cấp cứu vì Mặc Trì Úy lại ngất đi một lần nữa.
“Đèn pha lê tốt như thế, sao có thể rơi xuống như vậy? Hôm qua người bố trí hiện trường, không phải đã kiểm tra cẩn thận rồi sao?” Sau khi đưa Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu, mọi người mới bắt đầu bàn tán.
Bời vì Đường Tâm Nhan đã đi đến bệnh viện cùng anh, nên đạo diễn không còn cách nào khác, đành phải thông báo việc quay phim hôm nay tạm thời dừng lại.
“Anh Phượng, anh biết tại sao mà đèn pha lê bị rơi xuống phải không?” Người đại diện đứng bên cạnh, sau khi Mặc Trì Úy xảy ra sự cố, vẫn luôn nhìn theo Phượng Cừ.
Anh ta đột nhiên phát hiện, từ đầu đến cuối, biểu hiện của Phượng Cừ vẫn luôn rất bình tĩnh, mà trong mắt anh ta, kinh ngạc lại có cả nét cười trên nỗi đau của người khác.
Một ánh mắt sắc lạnh lập tức dán trên người đại diện.
“Câm ngay miệng của anh lại.” Phượng Cừ nói câu này, trực tiếp đi tới xe bảo mẫu của mình.
Mặc Trì Úy, tôi xem xem anh làm sao mà ra phim trường: “giám sát” tôi và Tâm Nhan.
Phượng Cừ ngồi trên xe, gương mặt anh tuấn nở một nụ cười xấu xa.
Bởi vì chảy máu quá nhiều, Mặc Trì Úy vẫn luôn trong trạng thái hôn mê, mà đèn pha lê đập vào người anh, do sức mạnh quá lớn nên có rất nhiều mảnh vỡ, tất cả đều đâm vào lưng anh.
Nhìn chiếc áo sơ mi của Mặc Trì Úy đã bị dính đầy máu đỏ, Đường Tâm Nhan tràn đầy tự trách.
Tại sao lại ngốc như vậy? Nếu như không đẩy cô ra thì sao có thể bị thương nặng như vậy chứ? Trì Úy, anh ngàn vạn lần đừng có chuyện gì cả, nếu không em sẽ gục ngã mất.
Đôi mắt Đường Tâm Nhan tràn đầy lo lắng, vẫn luôn nhìn chằm chằm trước cửa phòng phẫu thuật, mười ngón tay đan vào nhau, không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cho Mặc Trì Úy bình an vô sự.
Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Bạn có thể đọc thêm nhiều truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày tại đây