Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40-43
Chương 40: Sự bảo vệ của Chu Dịch Phong
Khi bước ra khỏi câu lạc bộ đã gần bảy giờ rồi, vậy nên Chu Dịch Phong tăng tốc, đúng bảy giờ đến khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố An Lâm, khách sạn quốc tế Đế Giang.
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong bước từ xe xuống, có nhân viên lập tức tiến lên đón tiếp, dẫn họ vào cửa lớn của khách sạn.
Vừa bước vào từ cửa xoay của khách sạn, Chu Dịch Phong khẽ ho một tiếng, dính sát vào người An Mạc Hạ hơn, tự nhiên ôm lấy eo cô, ý bảo An Mạc Hạ khoác tay mình.
An Mạc Hạ nhìn động tác của Chu Dịch Phong, do dự một lúc, rốt cuộc cũng duỗi cánh tay mảnh mai của mình, khoác lên cánh tay cường tráng của người đàn ông.
Hai người cứ như vậy, tựa sát vào nhau đi vào đại sảnh tổ chức tiệc của khách sạn.
Đại sảnh rộng rãi sáng loáng, ánh đèn hoa mỹ chiếu sáng tất cả ngóc ngách của nơi đây, hơn nữa tiếng nhạc cổ điển du dương cùng với tiếng người nói chuyện không ngừng vang lên bên tai khiến cho cả đại sảnh khá thoải mái.
Đủ các cậu ấm cô chiêu trang điểm ăn mặc tinh tế đang di chuyển trong đại sảnh, trên mặt tràn ngập sự tự tin. Nhân viên phục vụ bưng ly rượu ngoại lâu năm đi xuyên qua đám người, trên mặt ai cũng là nụ cười lễ phép.
Bầu không khí ở nơi đây giống hệt như những gì An Mạc Hạ tưởng tượng, yến tiệc của người có tiền luôn như vậy.
Cho đến khi giọng nói nhỏ nhẹ vui tai đánh vỡ bầu không khí hòa nhã của bữa tiệc.
"Anh Dịch Phong, cuối cùng anh cũng đến rồi", Lâm Mạn Mạn mặc bộ lễ phục đáng yêu màu vàng nhạt, bước từng bước lớn về phía An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
Lâm Mạn Mạn trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu, hôm nay cô ta trang điểm càng tinh xảo hơn, mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ rủ trên bờ vai, trên mặt là nụ cười đáng yêu ngọt ngào, hai mắt sáng lấp lánh, trông như một con búp bê đáng yêu.
Mà giọng nói của cô ta cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, tất cả mọi người trong đại sảnh yến tiệc đều tập trung sự chú ý lên người An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, có người cảm thấy hứng thú, có người mắt lóe lên sự kinh ngạc... nói tóm lại, lúc này An Mạc Hạ có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt, khiến cho cô cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
Lâm Mạn Mạn đi đến trước mặt Chu Dịch Phong, gương mặt vốn cười tươi như hoa, khi nhìn thấy An Mạc Hạ, bất giác méo xệch đi: "Anh Dịch Phong, hóa ra anh còn đem cả phu nhân thường dân của anh đến đây à".
Phu nhân thường dân?
An Mạc Hạ cảm thấy bất mãn, quả nhiên, cô Lâm Mạn Mạn đang muốn uy hiếp cô, khiến cô ý thức được sự "hèn kém" trong thân phận của mình.
Lông mày của Chu Dịch Phong vì câu nói của Lâm Mạn Mạn mà nhíu lại, đôi mắt vốn lặng sóng chợt lóe lên vẻ ác liệt, sau đó khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên, anh từ từ nói: "Cô Lâm, nghe giọng điệu của cô có vẻ như không hào hứng lắm khi vợ tôi đến nhỉ, nếu đã vậy, tôi đưa cô ấy về vậy", nói xong, Chu Dịch Phong lại nhìn Lâm Mạn Mạn, kéo tay An Mạc Hạ định đi ra cửa.
Lâm Mạn Mạn kinh ngạc há hốc miệng, nụ cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ, cô ta không ngờ mình chỉ bảo An Mạc Hạ là "phu nhân thường dân", phản ứng của Chu Dịch Phong lại lớn đến vậy, chẳng lẽ Chu Dịch Phong lại có tình cảm với người phụ nữ này thật sao? Không, không thể nào!
Sau khi sững sờ mất một lúc, Lâm Mạn Mạn lập tức nũng nịu ngăn cản: "Anh Dịch Phong, em chỉ đùa thôi, anh đừng tức giận, bên trong cũng chuẩn bị xong chỗ của hai người rồi, nếu anh mà đi là không nể mặt em đó".
Giọng Lâm Mạn Mạn ngọt ngào mềm mại, mang theo mấy phần khẩn cầu khiến cho An Mạc Hạ đứng bên cũng không khỏi xúc động, cô lén liếc mắt nhìn Chu Dịch Phong anh tuấn đứng bên, không biết người này vốn khó chịu với Lâm Mạn Mạn hay là cảm thấy tức giận thay cô...
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lắc đầu, sao có thể, sao anh có thể vì cô mà đắc tội thiên kim nhà giàu chứ.
"Cô Lâm chắc cũng nên gọi vợ tôi một tiếng Chu phu nhân hoặc cô Chu chứ nhỉ, hơn nữa tôi cũng kết hôn rồi, cô gọi tôi là "anh Dịch Phong" không ổn đâu, chúng ta cũng đâu có quan hệ huyết thống".
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Mạn Mạn lại xụ xuống, cô ta không giả bộ nổi nữa, tên Chu Dịch Phong này trước nói chuyện với cô ta đâu có nghiêm khắc như vậy, chắc chắn do An Mạc Hạ hại!
"Cô Lâm?", nhìn thấy Lâm Mạn Mạn không nói tiếp, Chu Dịch Phong kiên nhẫn nhắc nhở một câu.
Lâm Mạn Mạn chỉ có thể đen mặt, không cam tâm nói: "Vậy mời anh Chu và cô Chu vào".
Chu Dịch Phong giờ mới rời đi, đưa An Mạc Hạ đi vào trong đại sảnh buổi tiệc.
Đầu An Mạc Hạ lúc này đã loạn lên rồi, cho dù cô không tin Chu Dịch Phong ra mặt giúp cô, cũng không thể không tin được, cô vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy hoảng loạn, cô thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ đi theo Chu Dịch Phong đi một vòng quanh đại sảnh buổi tiệc, Chu Dịch Phong giới thiệu cô với mọi người, do trước kia lễ kết hôn của An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong rất khiêm tốn, nên mọi người đều biết Chu Dịch Phong đã kết hôn nhưng chẳng mấy ai từng gặp An Mạc Hạ, đám cậu ấm nhà giàu này ai ai cũng hiếu kỳ nhìn cô, trong lòng thầm đoán lai lịch của An Mạc Hạ, đồng thời cảm thấy cuộc hôn nhân này của cô sẽ không có kết quả tốt.
Ai lại không biết đến Chu Dịch Phong, là một cậu ấm nhà giàu, cho dù bây giờ "người vợ" này của anh nhận được sự yêu thương nhất thời, nhưng chắc chẳng bao lâu nữa sẽ bị đá vào lãnh cung thôi.
An Mạc Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô vốn cho rằng mình không để ý, dù sao cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của Chu Dịch Phong, cho dù không nhận được tình yêu của anh cũng không đau lòng, nhưng khi thấy những ánh mắt phức tạp đang nhìn mình, cô vẫn cảm thấy hơi bối rối, nói không quan tâm chút nào, không buồn chút nào cũng không đúng.
Mặc dù không hiểu tình cảm của mình với Chu Dịch Phong rốt cuộc là thế nào, nhưng khoảng thời gian ở bên Chu Dịch Phong này, cô thực sự có chút tình cảm đặc biệt với anh.
"Mạc Hạ, cô đi đến chỗ đó đợi tôi, tí nữa tôi sẽ đi qua", Chu Dịch Phong giới thiệu cho An Mạc Hạ một cặp vợ chồng giàu có, sau đó liền bị anh chồng kia gọi lại, anh ta muốn đưa anh đi gặp ai đó.
An Mạc Hạ gật đầu, nhìn thấy Chu Dịch Phong rời đi, cô đành đi dạo quanh khu tự phục vụ đồ ăn, nói thật, yến tiệc của mấy kẻ giàu có vô cùng buồn chán, đến bây giờ chuyện duy nhất mà cô làm chỉ là được Chu Dịch Phong giới thiệu mình cho người khác.
Không biết mục đích Chu Dịch Phong đưa cô đến buổi tiệc này là gì.
Nghĩ đến đây, vai An Mạc Hạ đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt như đang cười của một người đàn ông.
Chương 41: Sỉ nhục
Gương mặt người đàn ông này trông vô cùng anh tuấn, nhưng trông anh ta hoàn toàn không giống mấy cậu ấm mặc bộ tây trang thẳng tắp, ngược lại mang phong cách bướng bỉnh bất tuân, bộ trang phục cũng rất khác biệt, áo jacket thoải mái, kết hợp cùng quần bò rách, tóc nhuộm màu hạt dẻ, trông đẹp trai nhưng cũng khá kiêu căng.
Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là Lý An Kiệt hôm đó cô đã gặp trong biệt thự của Xa Ngọc Lệ, cũng chính là người đàn ông hôm đó bỏ thuốc cô.
An Mạc Hạ lập tức cảm thấy lo lắng, theo bản năng tìm kiếm Chu Dịch Phong trong đại sảnh, nhưng không biết Chu Dịch Phong đi đâu rồi, cô chẳng tìm được anh.
Nhìn nét mặt sợ hãi của cô, nụ cười trên mặt Lý An Kiệt càng tươi hơn, anh ta cứ dán sát người về phía An Mạc Hạ, hí hửng nói: "Sao vậy, cô có vẻ sợ tôi nhỉ".
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả bên tai cô, dọa An Mạc Hạ lùi về sau mấy bước: "Lý An Kiệt, đây là chỗ công cộng, phiền anh chú ý lời nói của mình, dù sao tôi cũng là vợ của Chu Dịch Phong".
Lý An Kiệt cười khẩy một tiếng, khinh thường nói: "Vợ của Chu Dịch Phong thì sao chứ, cô muốn dùng Chu Dịch Phong để dọa tôi sao?", vừa dứt lời, Lý An Kiệt không những không lùi về sau, ngược lại còn lấn người về phía An Mạc Hạ, thuận thế kéo tay cô, dẫn cô ra cửa sau.
Bởi vì chỗ An Mạc Hạ cách cửa sau khá gần, mọi người trong buổi tiệc đa phần đều tập trung ở trung tâm đại sảnh để nói chuyện, nên chẳng ai chú ý đến cảnh này.
An Mạc Hạ bị người đàn ông thô lỗ kéo ra khỏi đại sảnh bữa tiệc.
"Lý An Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì!", suốt quá trình An Mạc Hạ thử giãy ra, nhưng sức lực của đàn ông quá lớn, dù cô giãy thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể để mặc Lý An Kiệt kéo cô đi.
Cho đến một khu hành lang khá kín, Lý An Kiệt mới thả tay An Mạc Hạ ra, mà cô vì bất ngờ bị thả ra nên loạng choạng ngã xuống đất.
"Lý An Kiệt, anh đưa tôi đến đây làm gì!", An Mạc Hạ nhỏ giọng nói, ngẩng đầu tức giận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Làm gì?", Lý An Kiệt híp mắt nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, ánh mắt không kìm được liên tục nhìn lên người cô: "An Mạc Hạ, hôm nay cô trang điểm xinh đẹp thế này, cô nói xem tôi muốn làm gì?"
Nói xong, Lý An Kiệt ngồi xổm xuống, niết chiếc cằm trắng nõn của cô, ép cô nhìn về phía mình.
Từ khi An Mạc Hạ khoác tay Chu Dịch Phong bước vào cửa sảnh bữa tiệc, Lý An Kiệt đã chú ý đến cô, đồng thời ánh mắt anh ta không thể nào rời khỏi người phụ nữ này được.
Hôm đó khi gặp được cô trong biệt thự của chị họ Xa Ngọc Lệ, anh ta đã động lòng với An Mạc Hạ rồi, nếu không anh ta sẽ không to gan chuốc thuốc người phụ nữ của Chu Dịch Phong. Hôm nay An Mạc Hạ trang điểm xinh đẹp thế này càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, khiến Lý An Kiệt càng thèm khát cô.
Vậy nên mới tìm người dẫn Chu Dịch Phong đi, rồi đưa An Mạc Hạ đến vườn hoa phía sau nơi không có ai.
"An Mạc Hạ, chuyện lần trước vẫn chưa thành, hay là bây giờ chúng ta hoàn thành nốt đi? Vừa hay ông đây tâm tình hôm nay không tốt, công ty lúc trước tôi hợp tác thành lập cùng bạn bị người ta gây chuyện, tổn thất một khoản lớn, cô giúp ông đây vui vẻ chút, an ủi trái tim bị tổn thương của tôi".
Nghe thấy lời Lý An Kiệt nói, An Mạc Hạ sợ hãi mặt tái mét mặt, cho dù phản ứng của cô khá chậm, nhưng từ giọng điệu của Lý An Kiệt có thể đoán được ý của anh ta.
Người đàn ông này to gan đến mức dám có ý đồ xấu với cô trong buổi tiệc của giới thượng lưu sao?
Nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió hè thổi, ngoài ra chỉ có tiếng thở hổn hển vì căng thẳng của An Mạc Hạ.
"Lý An Kiệt, anh điên hả? Anh biết đây là đâu không!", một lúc sau, An Mạc Hạ mới phản ứng lại, cô hét lớn, thử đứng dậy, chạy về phía đằng xa có ánh đèn, nhưng vừa đứng dậy chạy được hai bước đã bị Lý An Kiệt kéo về, lần này cô va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
Lý An Kiệt nắm lấy vòng eo thon của cô, giam cô trong cơ thể mình, khiến cô không thể động đậy.
"Lý An Kiệt, anh buông tay cho tôi, nếu anh dám đối xử với tôi như vậy, Chu Dịch Phong sẽ không tha cho anh!".
Nghe thấy tên Chu Dịch Phong, Lý An Kiệt hung hăng nhổ nước bọt xuống đất: "Chu Dịch Phong là cái thá gì mà tôi phải sợ? Hôm nay cô đừng hòng chạy thoát, tôi nhất định sẽ giúp cô có một đêm khó quên".
Nói xong, Lý An Kiệt bá đạo hôn lên mặt An Mạc Hạ, đầu tiên hôn lên gò má trắng nõn của cô, sau đó hôn một đường đi xuống, hôn đến chiếc cổ nõn nà, nụ hôn khẽ khàng dần trở nên cuồng nhiệt, điên cuồng như cướp đoạt mọi thứ.
An Mạc Hạ chỉ cảm thấy nổi da gà, cảm thấy buồn nôn trước sự đụng chạm của người đàn ông này, dường như chỗ đồ ăn cô vừa ăn sắp phun ra vậy.
"Lý An Kiệt, anh mau dừng tay, anh còn dám làm vậy, tôi sẽ chết cho anh xem, đến lúc đó có hóa thành quỷ tôi cũng sẽ không tha cho anh!", An Mạc Hạ run rẩy kêu la, con ngươi trong trẻo cũng trở nên đỏ thẫm.
Động tác của Lý An Kiệt hơi ngừng lại, khinh thường nhìn An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, cô bớt tỏ ra thuần khiết đi, cô có thân phận gì mà câu dẫn được Chu Dịch Phong, mọi người ai cũng biết, cô hầu hạ Chu Dịch Phong thế nào thì cứ hầu hạ tôi như thế, yên tâm, Chu Dịch Phong cho cô thứ gì tôi cũng sẽ cho cô thứ đó".
Nói xong động tác của Lý An Kiệt càng thô lỗ, anh ta không chỉ hôn thôi, bắt đầu liều mạng xé váy An Mạc Hạ, thử tiến hành bước tiếp theo.
Khi An Mạc Hạ không thể nào giãy giụa được khỏi sự trói buộc của anh ta, khi cô cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên có một bóng người xuất hiện từ đằng xa.
Chỉ trong một giây, bóng người đó xông đến trước mặt Lý An Kiệt, tung cước đạp người đàn ông đang chìm đắm trong dục vọng này ra.
Sau đó, trong màn đêm vang lên giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục của Chu Dịch Phong: "Lý An Kiệt, mày biết mình đang làm gì không?", trong lúc nói, hai mắt Chu Dịch Phong đen kịt, như bắn ra những tia rét lạnh, sau đó nhìn chằm chằm về phía Lý An Kiệt đang co người nằm dưới đất: "Có phải công ty mày tổn thất chưa đủ, nên đến mạng mày cũng không cần không?"
Chương 42: Đừng sợ, tôi đưa cô về nhà
Lý An Kiệt co người ngồi dưới đất không tin nổi nhìn Chu Dịch Phong: "Ban nãy mày nói gì?"
Chu Dịch Phong lại nói lại: "Tao nói chẳng lẽ mày thấy lúc trước mình đền bù chưa đủ tiền nên đến mạng cũng không cần sao?", miệng anh nở nụ cười độc ác, đáy mắt lạnh như băng, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Ngay cả Lý An Kiệt trước giờ chưa từng coi Chu Dịch Phong ra gì cũng khiếp sợ, cơ thể bất giác run rẩy, sau khi phản ứng lại, anh ta to mồm mắng lớn: "Chu Dịch Phong, hóa ra là do mày làm".
Nói xong, Lý An Kiệt đột nhiên đứng dậy, thử tấn công Chu Dịch Phong, nhưng khi anh ta vừa lại gần Chu Dịch Phong, đã bị anh đạp một cước, tiếng động nặng nề lại vang lên, Lý An Kiệt đau đớn co người dưới đất, mãi mà không nói được câu nào.
"Lý An Kiệt, mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày sao?", Chu Dịch Phong vừa nói, vừa đi đến trước Lý An Kiệt đang đau đớn, đứng từ trên cao nhìn xuống: "Hôm nay hai cước này của tao chỉ là để cảnh cáo mày, nếu như mày còn có ý đồ bất chính gì với vợ tao, tao nhất định sẽ lấy mạng mày".
Nói xong, Chu Dịch Phong cong lưng áp sát Lý An Kiệt, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lùng nhìn Lý An Kiệt: "Chu Dịch Phong tao mặc dù không được nhà họ Chu yêu quý, nhưng tao tin, để xử lý một thằng công tử bột ăn bám nhà họ Xa như mày cũng không phải vấn đề lớn".
Lý An Kiệt nằm dưới đất nghe thấy vậy, cơ thể không khỏi run lên, anh ta hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: "Chu Dịch Phong... mày... mày... mày dám!"
Chu Dịch Phong ưỡn thẳng lưng, nhún vai: "Mày xem tao có dám không?"
Vừa dứt lời, anh không quan tâm đến Lý An Kiệt đang nằm dưới đất nữa mà đi thẳng đến trước mặt An Mạc Hạ, cởi áo khoác bộ âu phục của mình ra, khoác lên vai cô, sau đó ôm An Mạc Hạ còn đang run rẩy vào ngực, sự độc ác trong mắt dần biến thành vẻ dịu dàng.
"An Mạc Hạ, không sao, đừng sợ, bây giờ tôi đưa cô về nhà".
Chu Dịch Phong không đưa An Mạc Hạ quay lại đại sảnh tổ chức tiệc, mà đi thẳng từ vườn hoa ra bãi đậu xe.
Dọc đường đi, An Mạc Hạ tựa vào vai Chu Dịch Phong, nỗi sợ ban nãy mãi không biến mất, cô chỉ có thể tựa vào người đàn ông này mới có thể cảm thấy yên tâm đôi chút.
Mà Chu Dịch Phong cũng để An Mạc Hạ dựa vào, tròng mắt đen gợi sóng li ti.
Nếu không phải hôm nay anh đưa cô đến buổi tiệc vớ vẩn này thì chuyện ban nãy sẽ không xảy ra.
Chu Dịch Phong thầm mắng mình một câu, sau này anh còn đầy cơ hội để giới thiệu An Mạc Hạ với người khác, cần gì phải nóng vội như vậy chứ?
Ban nãy nếu không vì anh nhạy bén, phát hiện ra đám người này đang cố ý vây lấy mình, thì chắc anh không thể phát hiện ra sợi dây chuyền rơi ở cửa sau của An Mạc Hạ, cũng không đi đến vườn hoa của khách sạn, càng không thể phát hiện ra Lý An Kiệt có ý đồ bất chính với An Mạc Hạ.
Nếu như anh không kịp thời phát hiện ra, hậu quả đúng không thể tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy lo lắng, anh nghiêng đầu nhìn An Mạc Hạ đang dựa vào mình, vòng tay ôm cô càng chặt thêm mấy phần.
Nếu như nói lúc trước tình cảm của anh với cô khá mơ hồ, thì bây giờ anh đã hiểu ra tất cả, anh không thể từ bỏ người phụ nữ này, mất cô, anh sẽ phát điên.
Anh chưa từng để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào, đến bây giờ anh chỉ có mình cô, An Mạc Hạ.
Chu Dịch Phong cẩn thận đỡ An Mạc Hạ vào ghế phó lái, sau đó dịu dàng thắt đai an toàn cho cô, rồi mới dẫm chân ga, lao vút về nhà.
Đến khi ánh đèn ấm áp của căn phòng chiếu lên người, An Mạc Hạ mới hoàn hồn lại, nhìn Chu Dịch Phong đang ngồi bên cạnh mình: "Chu Dịch Phong, tôi không sao, ngủ một giấc là ổn thôi, anh không cần phải ngồi đây với tôi đâu, anh quay về ngủ đi".
Chu Dịch Phong nhìn người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, không chắc chắn nói: "Thật là không sao chứ?"
Để khiến Chu Dịch Phong tin tưởng mình thật sự không sao, An Mạc Hạ cố nở nụ cười xán lạn: "Tôi thật sự không sao mà".
Chu Dịch Phong nhìn cô thêm vài giây, sau đó mới đứng dậy, đi ra cửa phòng, vừa định đi ra liền nghe thấy tiếng cô ngăn anh lại.
"Sao vậy?", Chu Dịch Phong quay người, nhíu mày hỏi.
An Mạc Hạ do dự một lúc rồi mới nói: "Hôm nay, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi".
Nghe thấy vậy Chu Dịch Phong liền mỉm cười.
Anh cười không phải vì An Mạc Hạ khen mình, mà cảm thấy quá nực cười, mình là chồng cô, cứu vợ mình chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Cần gì phải nói cảm ơn chứ?
Có điều kệ đi vậy, anh cũng không cần tranh luận cái này với cô làm gì, mình tự biết là được, sau này tìm cơ hội thích hợp nói với cô sau, bây giờ anh không muốn chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô nữa.
Vậy nên Chu Dịch Phong không nói gì, chỉ phất tay, sau đó dặn dò An Mạc Hạ nghỉ ngơi thật tốt rồi mới quay về phòng mình.
An Mạc Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông dần biến mất, trong lòng lại trào lên cảm giác phức tạp, cô thật sự rất muốn cảm ơn anh vì đã cứu mạng mình, nếu như không có anh bây giờ cô khó có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình.
Cô có thể thấy được lúc đó anh rất tức giận khi nhìn thấy cô bị sỉ nhục. Cơn giận này hoàn toàn vượt qua phạm vi của một người bạn bình thường, lại thêm tối đó sự bảo vệ của Chu Dịch Phong với cô khiến An Mạc Hạ không thể không cho rằng anh có ý gì đó với cô.
Chẳng lẽ anh thật sự thích cô sao?
An Mạc Hạ lắc đầu, Chu Dịch Phong chắc không thích cô đâu, cùng lắm là có hảo cảm với cô thôi, anh vốn rất đa tình, quen biết đã lâu, khó tránh nảy sinh tình cảm khác thường, giống như cô với anh vậy.
Hơn nữa giữa bọn họ còn có Sở Mạn Doanh, cô ta còn có con với Chu Dịch Phong, có cô ta ở đây, chắc bọn họ sẽ không bao giờ ở bên nhau được.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không khỏi cảm thấy khổ sở, cô không rõ bản thân mình rốt cuộc buồn khổ chuyện gì, chỉ biết có thứ tình cảm vô danh đang đè ép cô khiến cô không thể thở nổi.
Thôi đi vậy, không nghĩ nữa, ngày mai còn nhiều việc đang đợi cô ở công ty lắm.
Chương 43: Cô muốn đi đâu?
Sáng ngày hôm sau, An Mạc Hạ dậy rất sớm, nói đúng hơn là cô không ngủ được, cả đêm cứ trằn trọc trên giường, trong đầu là cả ngàn suy nghĩ.
Ngoài nỗi sợ vì bị Lý An Kiệt làm chuyện đó tối qua, thứ khiến cô lo lắng hơn là vướng mắc giữa bản thân và Chu Dịch Phong, mặc dù cô vẫn luôn ra lệnh cho bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng não cô không nghe, không cho cô nghĩ, khiến cô càng không khống chế được bản thân.
May mà bây giờ An Mạc Hạ không phải một kẻ thất nghiệp không có chuyện gì để làm, công việc có thể khiến cô tạm thời dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh.
An Mạc Hạ xuống giường, mở tủ quần áo cạnh giường ra, chọn một hồi, cuối cùng cũng lấy ra được một chiếc váy liền vừa đẹp vừa chuyên nghiệp.
Hôm nay tập đoàn tài chính Chu Thị sẽ tiếp đón khách hàng Claire đến từ nước Mễ, tối qua cô đã nhận được tin nhắn của quản lý Lục Hiểu Như, cô ấy yêu cầu toàn bộ nhân viên của phòng quan hệ công chúng nhất định phải chú ý hình tượng của mình, không được để tập đoàn tài chính Chu Thị mất mặt.
Vậy nên An Mạc Hạ ngồi trước gương trang điểm một lúc lâu, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trẻ trung trong gương cô mới hài lòng gật đầu, ép bản thân mỉm cười.
Sau đó lấy ra mấy bộ quần áo hay mặc trong tủ để vào vali, rồi kéo vali ra cửa phòng.
Trên đường đi qua phòng Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ chợt dừng lại, cô chần chừ nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt.
Nhiệm vụ của cô là đi theo Claire đến ngủ lại ở khách sạn của anh ta, không biết phải ở lại bao lâu, không biết có thể nói trước với Chu Dịch Phong một tiếng không.
Khi An Mạc Hạ còn đang do dự, cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra, An Mạc Hạ không kịp phòng bị nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh.
Khi nhìn thấy An Mạc Hạ, đôi mắt anh chợt lóe lên sự vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy cô kéo chiếc vali cỡ nhỏ, niềm vui đó chợt biến mất.
"An Mạc Hạ, cô muốn đi đâu?", Chu Dịch Phong tiến lên trước, kéo mạnh lấy tay An Mạc Hạ, giọng điệu rõ ràng có mấy phần hoảng loạn: "Kỳ hạn hợp đồng kết hôn của chúng ta là 3 năm, chưa hết ba năm cô đừng hòng đi đâu, đừng quên, hợp đồng của chúng ta là giấy trắng mực đen rõ ràng!"
An Mạc Hạ sững sờ trước câu nói của Chu Dịch Phong, vừa định mở miệng cãi lại đã bị người đàn ông này kéo mạnh, cô không đứng vững, ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Hơi thở quen thuộc đi kèm với mùi nước hoa nhàn nhạt cứ quanh quẩn quanh sống mũi cô, khiến cô bất giác cảm thấy hoảng loạn.
Không đợi An Mạc Hạ hoàn hồn lại, đã nghe thấy giọng Chu Dịch Phong vang lên từ trên đỉnh đầu, không tùy tiện lười biếng như mọi khi, mà thay bằng vẻ lạnh lùng bá đạo chưa từng có: "An Mạc Hạ, cô nghe rõ cho tôi, trong kỳ hạn ba năm của bản hợp đồng, cô đừng hòng đi đâu, chỉ được ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi!", nói xong, lực tay ôm An Mạc Hạ của Chu Dịch Phong mạnh thêm mấy phần, có vẻ như sợ cô bỏ chạy: "Tôi biết chuyện tối qua gây đả kích rất lớn cho cô, nhưng cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô".
Nghe thấy lời Chu Dịch Phong nói, An Mạc Hạ vừa tức vừa buồn cười, Chu Dịch Phong nghĩ gì vậy, tưởng cô bị chuyện tối qua kích thích nên định cao chạy xa bay sao?
Vậy nên An Mạc Hạ thử giãy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, giải thích rõ với anh, nhưng ai ngờ cô vừa cử động, sức lực của Chu Dịch Phong lại tăng lên khiến cô khó có thể thở nổi.
An Mạc Hạ chỉ có thể bất lực chôn đầu trong lòng anh nói: "Chu Dịch Phong, tôi muốn đi lúc nào?"
"Cô không muốn đi sao?", một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của Chu Dịch Phong mới vang lên: "Vậy sáng sớm ra cô kéo hành lý làm gì?"
An Mạc Hạ cạn lời liếc mắt: "Tôi chỉ là có nhiệm vụ của công ty, phải đi công tác mấy ngày".
Nghe thấy An Mạc Hạ nói vậy, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng thở dài thả cô ra, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên sự ngờ vực.
"Thật sao?
"Thật đó, anh Chu, tôi mà muốn cao chạy xa bay thật, tôi sẽ không vác cái vali nhỏ thế này đâu, dù sao cũng phải mang cái vali cỡ 34 mới để đủ đồ được".
Vẻ lạnh lùng trong mắt Chu Dịch Phong cuối cùng cũng chuyển sang ấm áp, tiếng thở phào nhẹ nhõm khẽ vang lên trong căn phòng.
"Công ty bảo cô đi công tác ở đâu?", Chu Dịch Phong hỏi.
An Mạc Hạ chột dạ tránh ánh mắt anh, cô chưa nói cho anh biết mình vào làm ở tập đoàn Chu Thị, chỉ cảm thấy bây giờ tạm thời không cần nói, nếu nói, Chu Dịch Phong có thể sẽ không cho cô đi làm.
Vậy nên An Mạc Hạ chỉ có thể bịa ra một địa danh.
"Lúc nào về?", anh hỏi tiếp.
"Chắc tầm một tuần, cụ thể phải xem sắp xếp của công ty", cái này An Mạc Hạ cũng không rõ, cô thực sự không biết Claire muốn ở lại thành phố An Lâm mấy ngày.
Nghe xong, Chu Dịch Phong cao ngạo nhìn An Mạc Hạ một cái, đang định mở miệng hỏi An Mạc Hạ tiếp, An Mạc Hạ lập tức kéo vali, chạy xuống tầng.
"À, tôi không nói với anh nữa, quản lý yêu cầu tôi 8 giờ phải có mặt ở công ty, hơn nữa tôi sắp muộn rồi, khi nào quay về tôi kể với anh sau nhé".
"Vậy để tôi đưa cô đi", Chu Dịch Phong đứng sau lưng An Mạc Hạ nói.
"Không cần, đợi anh tắm rửa thay đồ thì muộn mất, tôi tự gọi taxi đi thì nhanh hơn".
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, Chu Dịch Phong khẽ cau mày, An Mạc Hạ có vẻ gì đó kỳ lạ, dường như cô đang lừa anh điều gì đó.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong lập tức quay về phòng, nhấc điện thoại di động ở đầu giường lên bấm một dãy số.
"Trương Dương, tra giúp tôi dạo gần đây vợ tôi An Mạc Hạ làm việc ở đâu?"
...
Tại phòng quan hệ công chúng của tập đoàn tài chính Chu Thị.
Tất cả nhân viên đều tập trung trong văn phòng.
Lục Hiểu Như là người cuối cùng đến, hôm nay cô ấy cũng trang điểm rất tỉ mỉ, mặc dù chỉ mặc chiếc váy công sở màu đen, nhưng nó được thiết kế rất vừa người, vừa nhìn là biết do nhà thiết kế nổi tiếng có tay nghề cao làm nên, bộ đồ này đã thể hiện hết đường cong trên cơ thể cô, thu hút ánh mắt mọi người, rãnh ngực đằng trước lúc ẩn lúc hiện, rất hấp dẫn, nhưng không khiến người ta cảm thấy lẳng lơ.
Lớp trang điểm trên mặt cũng rất khéo léo tinh xảo, hơn nữa cô ấy còn búi tóc cao, khiến bản thân trông rất xinh đẹp, nhưng cũng không hề thiếu đi vẻ trẻ trung.
"Mọi người chuẩn bị xong chưa?", đôi môi cô khẽ hé mở, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt mọi người trong phòng làm việc: "Nếu như xong rồi, bây giờ chúng ta lập tức đến sân bay đón người".
Khi bước ra khỏi câu lạc bộ đã gần bảy giờ rồi, vậy nên Chu Dịch Phong tăng tốc, đúng bảy giờ đến khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố An Lâm, khách sạn quốc tế Đế Giang.
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong bước từ xe xuống, có nhân viên lập tức tiến lên đón tiếp, dẫn họ vào cửa lớn của khách sạn.
Vừa bước vào từ cửa xoay của khách sạn, Chu Dịch Phong khẽ ho một tiếng, dính sát vào người An Mạc Hạ hơn, tự nhiên ôm lấy eo cô, ý bảo An Mạc Hạ khoác tay mình.
An Mạc Hạ nhìn động tác của Chu Dịch Phong, do dự một lúc, rốt cuộc cũng duỗi cánh tay mảnh mai của mình, khoác lên cánh tay cường tráng của người đàn ông.
Hai người cứ như vậy, tựa sát vào nhau đi vào đại sảnh tổ chức tiệc của khách sạn.
Đại sảnh rộng rãi sáng loáng, ánh đèn hoa mỹ chiếu sáng tất cả ngóc ngách của nơi đây, hơn nữa tiếng nhạc cổ điển du dương cùng với tiếng người nói chuyện không ngừng vang lên bên tai khiến cho cả đại sảnh khá thoải mái.
Đủ các cậu ấm cô chiêu trang điểm ăn mặc tinh tế đang di chuyển trong đại sảnh, trên mặt tràn ngập sự tự tin. Nhân viên phục vụ bưng ly rượu ngoại lâu năm đi xuyên qua đám người, trên mặt ai cũng là nụ cười lễ phép.
Bầu không khí ở nơi đây giống hệt như những gì An Mạc Hạ tưởng tượng, yến tiệc của người có tiền luôn như vậy.
Cho đến khi giọng nói nhỏ nhẹ vui tai đánh vỡ bầu không khí hòa nhã của bữa tiệc.
"Anh Dịch Phong, cuối cùng anh cũng đến rồi", Lâm Mạn Mạn mặc bộ lễ phục đáng yêu màu vàng nhạt, bước từng bước lớn về phía An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
Lâm Mạn Mạn trông vô cùng xinh đẹp đáng yêu, hôm nay cô ta trang điểm càng tinh xảo hơn, mái tóc xoăn sóng màu hạt dẻ rủ trên bờ vai, trên mặt là nụ cười đáng yêu ngọt ngào, hai mắt sáng lấp lánh, trông như một con búp bê đáng yêu.
Mà giọng nói của cô ta cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác, tất cả mọi người trong đại sảnh yến tiệc đều tập trung sự chú ý lên người An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, có người cảm thấy hứng thú, có người mắt lóe lên sự kinh ngạc... nói tóm lại, lúc này An Mạc Hạ có thể cảm nhận được đủ loại ánh mắt, khiến cho cô cảm thấy căng thẳng, tim đập thình thịch.
Lâm Mạn Mạn đi đến trước mặt Chu Dịch Phong, gương mặt vốn cười tươi như hoa, khi nhìn thấy An Mạc Hạ, bất giác méo xệch đi: "Anh Dịch Phong, hóa ra anh còn đem cả phu nhân thường dân của anh đến đây à".
Phu nhân thường dân?
An Mạc Hạ cảm thấy bất mãn, quả nhiên, cô Lâm Mạn Mạn đang muốn uy hiếp cô, khiến cô ý thức được sự "hèn kém" trong thân phận của mình.
Lông mày của Chu Dịch Phong vì câu nói của Lâm Mạn Mạn mà nhíu lại, đôi mắt vốn lặng sóng chợt lóe lên vẻ ác liệt, sau đó khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên, anh từ từ nói: "Cô Lâm, nghe giọng điệu của cô có vẻ như không hào hứng lắm khi vợ tôi đến nhỉ, nếu đã vậy, tôi đưa cô ấy về vậy", nói xong, Chu Dịch Phong lại nhìn Lâm Mạn Mạn, kéo tay An Mạc Hạ định đi ra cửa.
Lâm Mạn Mạn kinh ngạc há hốc miệng, nụ cười trên khuôn mặt lập tức cứng đờ, cô ta không ngờ mình chỉ bảo An Mạc Hạ là "phu nhân thường dân", phản ứng của Chu Dịch Phong lại lớn đến vậy, chẳng lẽ Chu Dịch Phong lại có tình cảm với người phụ nữ này thật sao? Không, không thể nào!
Sau khi sững sờ mất một lúc, Lâm Mạn Mạn lập tức nũng nịu ngăn cản: "Anh Dịch Phong, em chỉ đùa thôi, anh đừng tức giận, bên trong cũng chuẩn bị xong chỗ của hai người rồi, nếu anh mà đi là không nể mặt em đó".
Giọng Lâm Mạn Mạn ngọt ngào mềm mại, mang theo mấy phần khẩn cầu khiến cho An Mạc Hạ đứng bên cũng không khỏi xúc động, cô lén liếc mắt nhìn Chu Dịch Phong anh tuấn đứng bên, không biết người này vốn khó chịu với Lâm Mạn Mạn hay là cảm thấy tức giận thay cô...
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lắc đầu, sao có thể, sao anh có thể vì cô mà đắc tội thiên kim nhà giàu chứ.
"Cô Lâm chắc cũng nên gọi vợ tôi một tiếng Chu phu nhân hoặc cô Chu chứ nhỉ, hơn nữa tôi cũng kết hôn rồi, cô gọi tôi là "anh Dịch Phong" không ổn đâu, chúng ta cũng đâu có quan hệ huyết thống".
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, nụ cười gượng gạo trên mặt Lâm Mạn Mạn lại xụ xuống, cô ta không giả bộ nổi nữa, tên Chu Dịch Phong này trước nói chuyện với cô ta đâu có nghiêm khắc như vậy, chắc chắn do An Mạc Hạ hại!
"Cô Lâm?", nhìn thấy Lâm Mạn Mạn không nói tiếp, Chu Dịch Phong kiên nhẫn nhắc nhở một câu.
Lâm Mạn Mạn chỉ có thể đen mặt, không cam tâm nói: "Vậy mời anh Chu và cô Chu vào".
Chu Dịch Phong giờ mới rời đi, đưa An Mạc Hạ đi vào trong đại sảnh buổi tiệc.
Đầu An Mạc Hạ lúc này đã loạn lên rồi, cho dù cô không tin Chu Dịch Phong ra mặt giúp cô, cũng không thể không tin được, cô vừa cảm thấy ấm áp, vừa cảm thấy hoảng loạn, cô thực sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ đi theo Chu Dịch Phong đi một vòng quanh đại sảnh buổi tiệc, Chu Dịch Phong giới thiệu cô với mọi người, do trước kia lễ kết hôn của An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong rất khiêm tốn, nên mọi người đều biết Chu Dịch Phong đã kết hôn nhưng chẳng mấy ai từng gặp An Mạc Hạ, đám cậu ấm nhà giàu này ai ai cũng hiếu kỳ nhìn cô, trong lòng thầm đoán lai lịch của An Mạc Hạ, đồng thời cảm thấy cuộc hôn nhân này của cô sẽ không có kết quả tốt.
Ai lại không biết đến Chu Dịch Phong, là một cậu ấm nhà giàu, cho dù bây giờ "người vợ" này của anh nhận được sự yêu thương nhất thời, nhưng chắc chẳng bao lâu nữa sẽ bị đá vào lãnh cung thôi.
An Mạc Hạ có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người, cô vốn cho rằng mình không để ý, dù sao cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của Chu Dịch Phong, cho dù không nhận được tình yêu của anh cũng không đau lòng, nhưng khi thấy những ánh mắt phức tạp đang nhìn mình, cô vẫn cảm thấy hơi bối rối, nói không quan tâm chút nào, không buồn chút nào cũng không đúng.
Mặc dù không hiểu tình cảm của mình với Chu Dịch Phong rốt cuộc là thế nào, nhưng khoảng thời gian ở bên Chu Dịch Phong này, cô thực sự có chút tình cảm đặc biệt với anh.
"Mạc Hạ, cô đi đến chỗ đó đợi tôi, tí nữa tôi sẽ đi qua", Chu Dịch Phong giới thiệu cho An Mạc Hạ một cặp vợ chồng giàu có, sau đó liền bị anh chồng kia gọi lại, anh ta muốn đưa anh đi gặp ai đó.
An Mạc Hạ gật đầu, nhìn thấy Chu Dịch Phong rời đi, cô đành đi dạo quanh khu tự phục vụ đồ ăn, nói thật, yến tiệc của mấy kẻ giàu có vô cùng buồn chán, đến bây giờ chuyện duy nhất mà cô làm chỉ là được Chu Dịch Phong giới thiệu mình cho người khác.
Không biết mục đích Chu Dịch Phong đưa cô đến buổi tiệc này là gì.
Nghĩ đến đây, vai An Mạc Hạ đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt như đang cười của một người đàn ông.
Chương 41: Sỉ nhục
Gương mặt người đàn ông này trông vô cùng anh tuấn, nhưng trông anh ta hoàn toàn không giống mấy cậu ấm mặc bộ tây trang thẳng tắp, ngược lại mang phong cách bướng bỉnh bất tuân, bộ trang phục cũng rất khác biệt, áo jacket thoải mái, kết hợp cùng quần bò rách, tóc nhuộm màu hạt dẻ, trông đẹp trai nhưng cũng khá kiêu căng.
Người đàn ông này chẳng phải ai khác, chính là Lý An Kiệt hôm đó cô đã gặp trong biệt thự của Xa Ngọc Lệ, cũng chính là người đàn ông hôm đó bỏ thuốc cô.
An Mạc Hạ lập tức cảm thấy lo lắng, theo bản năng tìm kiếm Chu Dịch Phong trong đại sảnh, nhưng không biết Chu Dịch Phong đi đâu rồi, cô chẳng tìm được anh.
Nhìn nét mặt sợ hãi của cô, nụ cười trên mặt Lý An Kiệt càng tươi hơn, anh ta cứ dán sát người về phía An Mạc Hạ, hí hửng nói: "Sao vậy, cô có vẻ sợ tôi nhỉ".
Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả bên tai cô, dọa An Mạc Hạ lùi về sau mấy bước: "Lý An Kiệt, đây là chỗ công cộng, phiền anh chú ý lời nói của mình, dù sao tôi cũng là vợ của Chu Dịch Phong".
Lý An Kiệt cười khẩy một tiếng, khinh thường nói: "Vợ của Chu Dịch Phong thì sao chứ, cô muốn dùng Chu Dịch Phong để dọa tôi sao?", vừa dứt lời, Lý An Kiệt không những không lùi về sau, ngược lại còn lấn người về phía An Mạc Hạ, thuận thế kéo tay cô, dẫn cô ra cửa sau.
Bởi vì chỗ An Mạc Hạ cách cửa sau khá gần, mọi người trong buổi tiệc đa phần đều tập trung ở trung tâm đại sảnh để nói chuyện, nên chẳng ai chú ý đến cảnh này.
An Mạc Hạ bị người đàn ông thô lỗ kéo ra khỏi đại sảnh bữa tiệc.
"Lý An Kiệt, rốt cuộc anh muốn làm gì!", suốt quá trình An Mạc Hạ thử giãy ra, nhưng sức lực của đàn ông quá lớn, dù cô giãy thế nào cũng không có tác dụng, chỉ có thể để mặc Lý An Kiệt kéo cô đi.
Cho đến một khu hành lang khá kín, Lý An Kiệt mới thả tay An Mạc Hạ ra, mà cô vì bất ngờ bị thả ra nên loạng choạng ngã xuống đất.
"Lý An Kiệt, anh đưa tôi đến đây làm gì!", An Mạc Hạ nhỏ giọng nói, ngẩng đầu tức giận nhìn người đàn ông trước mặt.
"Làm gì?", Lý An Kiệt híp mắt nhìn cô, đôi mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, ánh mắt không kìm được liên tục nhìn lên người cô: "An Mạc Hạ, hôm nay cô trang điểm xinh đẹp thế này, cô nói xem tôi muốn làm gì?"
Nói xong, Lý An Kiệt ngồi xổm xuống, niết chiếc cằm trắng nõn của cô, ép cô nhìn về phía mình.
Từ khi An Mạc Hạ khoác tay Chu Dịch Phong bước vào cửa sảnh bữa tiệc, Lý An Kiệt đã chú ý đến cô, đồng thời ánh mắt anh ta không thể nào rời khỏi người phụ nữ này được.
Hôm đó khi gặp được cô trong biệt thự của chị họ Xa Ngọc Lệ, anh ta đã động lòng với An Mạc Hạ rồi, nếu không anh ta sẽ không to gan chuốc thuốc người phụ nữ của Chu Dịch Phong. Hôm nay An Mạc Hạ trang điểm xinh đẹp thế này càng thu hút ánh mắt của mọi người hơn, khiến Lý An Kiệt càng thèm khát cô.
Vậy nên mới tìm người dẫn Chu Dịch Phong đi, rồi đưa An Mạc Hạ đến vườn hoa phía sau nơi không có ai.
"An Mạc Hạ, chuyện lần trước vẫn chưa thành, hay là bây giờ chúng ta hoàn thành nốt đi? Vừa hay ông đây tâm tình hôm nay không tốt, công ty lúc trước tôi hợp tác thành lập cùng bạn bị người ta gây chuyện, tổn thất một khoản lớn, cô giúp ông đây vui vẻ chút, an ủi trái tim bị tổn thương của tôi".
Nghe thấy lời Lý An Kiệt nói, An Mạc Hạ sợ hãi mặt tái mét mặt, cho dù phản ứng của cô khá chậm, nhưng từ giọng điệu của Lý An Kiệt có thể đoán được ý của anh ta.
Người đàn ông này to gan đến mức dám có ý đồ xấu với cô trong buổi tiệc của giới thượng lưu sao?
Nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió hè thổi, ngoài ra chỉ có tiếng thở hổn hển vì căng thẳng của An Mạc Hạ.
"Lý An Kiệt, anh điên hả? Anh biết đây là đâu không!", một lúc sau, An Mạc Hạ mới phản ứng lại, cô hét lớn, thử đứng dậy, chạy về phía đằng xa có ánh đèn, nhưng vừa đứng dậy chạy được hai bước đã bị Lý An Kiệt kéo về, lần này cô va vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông.
Lý An Kiệt nắm lấy vòng eo thon của cô, giam cô trong cơ thể mình, khiến cô không thể động đậy.
"Lý An Kiệt, anh buông tay cho tôi, nếu anh dám đối xử với tôi như vậy, Chu Dịch Phong sẽ không tha cho anh!".
Nghe thấy tên Chu Dịch Phong, Lý An Kiệt hung hăng nhổ nước bọt xuống đất: "Chu Dịch Phong là cái thá gì mà tôi phải sợ? Hôm nay cô đừng hòng chạy thoát, tôi nhất định sẽ giúp cô có một đêm khó quên".
Nói xong, Lý An Kiệt bá đạo hôn lên mặt An Mạc Hạ, đầu tiên hôn lên gò má trắng nõn của cô, sau đó hôn một đường đi xuống, hôn đến chiếc cổ nõn nà, nụ hôn khẽ khàng dần trở nên cuồng nhiệt, điên cuồng như cướp đoạt mọi thứ.
An Mạc Hạ chỉ cảm thấy nổi da gà, cảm thấy buồn nôn trước sự đụng chạm của người đàn ông này, dường như chỗ đồ ăn cô vừa ăn sắp phun ra vậy.
"Lý An Kiệt, anh mau dừng tay, anh còn dám làm vậy, tôi sẽ chết cho anh xem, đến lúc đó có hóa thành quỷ tôi cũng sẽ không tha cho anh!", An Mạc Hạ run rẩy kêu la, con ngươi trong trẻo cũng trở nên đỏ thẫm.
Động tác của Lý An Kiệt hơi ngừng lại, khinh thường nhìn An Mạc Hạ: "An Mạc Hạ, cô bớt tỏ ra thuần khiết đi, cô có thân phận gì mà câu dẫn được Chu Dịch Phong, mọi người ai cũng biết, cô hầu hạ Chu Dịch Phong thế nào thì cứ hầu hạ tôi như thế, yên tâm, Chu Dịch Phong cho cô thứ gì tôi cũng sẽ cho cô thứ đó".
Nói xong động tác của Lý An Kiệt càng thô lỗ, anh ta không chỉ hôn thôi, bắt đầu liều mạng xé váy An Mạc Hạ, thử tiến hành bước tiếp theo.
Khi An Mạc Hạ không thể nào giãy giụa được khỏi sự trói buộc của anh ta, khi cô cảm thấy tuyệt vọng, đột nhiên có một bóng người xuất hiện từ đằng xa.
Chỉ trong một giây, bóng người đó xông đến trước mặt Lý An Kiệt, tung cước đạp người đàn ông đang chìm đắm trong dục vọng này ra.
Sau đó, trong màn đêm vang lên giọng nói lạnh lẽo như đến từ địa ngục của Chu Dịch Phong: "Lý An Kiệt, mày biết mình đang làm gì không?", trong lúc nói, hai mắt Chu Dịch Phong đen kịt, như bắn ra những tia rét lạnh, sau đó nhìn chằm chằm về phía Lý An Kiệt đang co người nằm dưới đất: "Có phải công ty mày tổn thất chưa đủ, nên đến mạng mày cũng không cần không?"
Chương 42: Đừng sợ, tôi đưa cô về nhà
Lý An Kiệt co người ngồi dưới đất không tin nổi nhìn Chu Dịch Phong: "Ban nãy mày nói gì?"
Chu Dịch Phong lại nói lại: "Tao nói chẳng lẽ mày thấy lúc trước mình đền bù chưa đủ tiền nên đến mạng cũng không cần sao?", miệng anh nở nụ cười độc ác, đáy mắt lạnh như băng, khiến cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy như rơi xuống hầm băng.
Ngay cả Lý An Kiệt trước giờ chưa từng coi Chu Dịch Phong ra gì cũng khiếp sợ, cơ thể bất giác run rẩy, sau khi phản ứng lại, anh ta to mồm mắng lớn: "Chu Dịch Phong, hóa ra là do mày làm".
Nói xong, Lý An Kiệt đột nhiên đứng dậy, thử tấn công Chu Dịch Phong, nhưng khi anh ta vừa lại gần Chu Dịch Phong, đã bị anh đạp một cước, tiếng động nặng nề lại vang lên, Lý An Kiệt đau đớn co người dưới đất, mãi mà không nói được câu nào.
"Lý An Kiệt, mày thực sự nghĩ tao không dám làm gì mày sao?", Chu Dịch Phong vừa nói, vừa đi đến trước Lý An Kiệt đang đau đớn, đứng từ trên cao nhìn xuống: "Hôm nay hai cước này của tao chỉ là để cảnh cáo mày, nếu như mày còn có ý đồ bất chính gì với vợ tao, tao nhất định sẽ lấy mạng mày".
Nói xong, Chu Dịch Phong cong lưng áp sát Lý An Kiệt, ánh mắt sắc bén như dao, lạnh lùng nhìn Lý An Kiệt: "Chu Dịch Phong tao mặc dù không được nhà họ Chu yêu quý, nhưng tao tin, để xử lý một thằng công tử bột ăn bám nhà họ Xa như mày cũng không phải vấn đề lớn".
Lý An Kiệt nằm dưới đất nghe thấy vậy, cơ thể không khỏi run lên, anh ta hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt: "Chu Dịch Phong... mày... mày... mày dám!"
Chu Dịch Phong ưỡn thẳng lưng, nhún vai: "Mày xem tao có dám không?"
Vừa dứt lời, anh không quan tâm đến Lý An Kiệt đang nằm dưới đất nữa mà đi thẳng đến trước mặt An Mạc Hạ, cởi áo khoác bộ âu phục của mình ra, khoác lên vai cô, sau đó ôm An Mạc Hạ còn đang run rẩy vào ngực, sự độc ác trong mắt dần biến thành vẻ dịu dàng.
"An Mạc Hạ, không sao, đừng sợ, bây giờ tôi đưa cô về nhà".
Chu Dịch Phong không đưa An Mạc Hạ quay lại đại sảnh tổ chức tiệc, mà đi thẳng từ vườn hoa ra bãi đậu xe.
Dọc đường đi, An Mạc Hạ tựa vào vai Chu Dịch Phong, nỗi sợ ban nãy mãi không biến mất, cô chỉ có thể tựa vào người đàn ông này mới có thể cảm thấy yên tâm đôi chút.
Mà Chu Dịch Phong cũng để An Mạc Hạ dựa vào, tròng mắt đen gợi sóng li ti.
Nếu không phải hôm nay anh đưa cô đến buổi tiệc vớ vẩn này thì chuyện ban nãy sẽ không xảy ra.
Chu Dịch Phong thầm mắng mình một câu, sau này anh còn đầy cơ hội để giới thiệu An Mạc Hạ với người khác, cần gì phải nóng vội như vậy chứ?
Ban nãy nếu không vì anh nhạy bén, phát hiện ra đám người này đang cố ý vây lấy mình, thì chắc anh không thể phát hiện ra sợi dây chuyền rơi ở cửa sau của An Mạc Hạ, cũng không đi đến vườn hoa của khách sạn, càng không thể phát hiện ra Lý An Kiệt có ý đồ bất chính với An Mạc Hạ.
Nếu như anh không kịp thời phát hiện ra, hậu quả đúng không thể tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong không kìm được cảm thấy lo lắng, anh nghiêng đầu nhìn An Mạc Hạ đang dựa vào mình, vòng tay ôm cô càng chặt thêm mấy phần.
Nếu như nói lúc trước tình cảm của anh với cô khá mơ hồ, thì bây giờ anh đã hiểu ra tất cả, anh không thể từ bỏ người phụ nữ này, mất cô, anh sẽ phát điên.
Anh chưa từng để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào, đến bây giờ anh chỉ có mình cô, An Mạc Hạ.
Chu Dịch Phong cẩn thận đỡ An Mạc Hạ vào ghế phó lái, sau đó dịu dàng thắt đai an toàn cho cô, rồi mới dẫm chân ga, lao vút về nhà.
Đến khi ánh đèn ấm áp của căn phòng chiếu lên người, An Mạc Hạ mới hoàn hồn lại, nhìn Chu Dịch Phong đang ngồi bên cạnh mình: "Chu Dịch Phong, tôi không sao, ngủ một giấc là ổn thôi, anh không cần phải ngồi đây với tôi đâu, anh quay về ngủ đi".
Chu Dịch Phong nhìn người phụ nữ yếu ớt nằm trên giường, không chắc chắn nói: "Thật là không sao chứ?"
Để khiến Chu Dịch Phong tin tưởng mình thật sự không sao, An Mạc Hạ cố nở nụ cười xán lạn: "Tôi thật sự không sao mà".
Chu Dịch Phong nhìn cô thêm vài giây, sau đó mới đứng dậy, đi ra cửa phòng, vừa định đi ra liền nghe thấy tiếng cô ngăn anh lại.
"Sao vậy?", Chu Dịch Phong quay người, nhíu mày hỏi.
An Mạc Hạ do dự một lúc rồi mới nói: "Hôm nay, thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu tôi".
Nghe thấy vậy Chu Dịch Phong liền mỉm cười.
Anh cười không phải vì An Mạc Hạ khen mình, mà cảm thấy quá nực cười, mình là chồng cô, cứu vợ mình chẳng phải chuyện đương nhiên sao? Cần gì phải nói cảm ơn chứ?
Có điều kệ đi vậy, anh cũng không cần tranh luận cái này với cô làm gì, mình tự biết là được, sau này tìm cơ hội thích hợp nói với cô sau, bây giờ anh không muốn chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa với cô nữa.
Vậy nên Chu Dịch Phong không nói gì, chỉ phất tay, sau đó dặn dò An Mạc Hạ nghỉ ngơi thật tốt rồi mới quay về phòng mình.
An Mạc Hạ nhìn bóng lưng người đàn ông dần biến mất, trong lòng lại trào lên cảm giác phức tạp, cô thật sự rất muốn cảm ơn anh vì đã cứu mạng mình, nếu như không có anh bây giờ cô khó có thể tưởng tượng được tình cảnh của mình.
Cô có thể thấy được lúc đó anh rất tức giận khi nhìn thấy cô bị sỉ nhục. Cơn giận này hoàn toàn vượt qua phạm vi của một người bạn bình thường, lại thêm tối đó sự bảo vệ của Chu Dịch Phong với cô khiến An Mạc Hạ không thể không cho rằng anh có ý gì đó với cô.
Chẳng lẽ anh thật sự thích cô sao?
An Mạc Hạ lắc đầu, Chu Dịch Phong chắc không thích cô đâu, cùng lắm là có hảo cảm với cô thôi, anh vốn rất đa tình, quen biết đã lâu, khó tránh nảy sinh tình cảm khác thường, giống như cô với anh vậy.
Hơn nữa giữa bọn họ còn có Sở Mạn Doanh, cô ta còn có con với Chu Dịch Phong, có cô ta ở đây, chắc bọn họ sẽ không bao giờ ở bên nhau được.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không khỏi cảm thấy khổ sở, cô không rõ bản thân mình rốt cuộc buồn khổ chuyện gì, chỉ biết có thứ tình cảm vô danh đang đè ép cô khiến cô không thể thở nổi.
Thôi đi vậy, không nghĩ nữa, ngày mai còn nhiều việc đang đợi cô ở công ty lắm.
Chương 43: Cô muốn đi đâu?
Sáng ngày hôm sau, An Mạc Hạ dậy rất sớm, nói đúng hơn là cô không ngủ được, cả đêm cứ trằn trọc trên giường, trong đầu là cả ngàn suy nghĩ.
Ngoài nỗi sợ vì bị Lý An Kiệt làm chuyện đó tối qua, thứ khiến cô lo lắng hơn là vướng mắc giữa bản thân và Chu Dịch Phong, mặc dù cô vẫn luôn ra lệnh cho bản thân không được nghĩ nhiều, nhưng não cô không nghe, không cho cô nghĩ, khiến cô càng không khống chế được bản thân.
May mà bây giờ An Mạc Hạ không phải một kẻ thất nghiệp không có chuyện gì để làm, công việc có thể khiến cô tạm thời dẹp bỏ những suy nghĩ linh tinh.
An Mạc Hạ xuống giường, mở tủ quần áo cạnh giường ra, chọn một hồi, cuối cùng cũng lấy ra được một chiếc váy liền vừa đẹp vừa chuyên nghiệp.
Hôm nay tập đoàn tài chính Chu Thị sẽ tiếp đón khách hàng Claire đến từ nước Mễ, tối qua cô đã nhận được tin nhắn của quản lý Lục Hiểu Như, cô ấy yêu cầu toàn bộ nhân viên của phòng quan hệ công chúng nhất định phải chú ý hình tượng của mình, không được để tập đoàn tài chính Chu Thị mất mặt.
Vậy nên An Mạc Hạ ngồi trước gương trang điểm một lúc lâu, khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp trẻ trung trong gương cô mới hài lòng gật đầu, ép bản thân mỉm cười.
Sau đó lấy ra mấy bộ quần áo hay mặc trong tủ để vào vali, rồi kéo vali ra cửa phòng.
Trên đường đi qua phòng Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ chợt dừng lại, cô chần chừ nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt.
Nhiệm vụ của cô là đi theo Claire đến ngủ lại ở khách sạn của anh ta, không biết phải ở lại bao lâu, không biết có thể nói trước với Chu Dịch Phong một tiếng không.
Khi An Mạc Hạ còn đang do dự, cửa phòng trước mặt đột nhiên mở ra, An Mạc Hạ không kịp phòng bị nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh.
Khi nhìn thấy An Mạc Hạ, đôi mắt anh chợt lóe lên sự vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy cô kéo chiếc vali cỡ nhỏ, niềm vui đó chợt biến mất.
"An Mạc Hạ, cô muốn đi đâu?", Chu Dịch Phong tiến lên trước, kéo mạnh lấy tay An Mạc Hạ, giọng điệu rõ ràng có mấy phần hoảng loạn: "Kỳ hạn hợp đồng kết hôn của chúng ta là 3 năm, chưa hết ba năm cô đừng hòng đi đâu, đừng quên, hợp đồng của chúng ta là giấy trắng mực đen rõ ràng!"
An Mạc Hạ sững sờ trước câu nói của Chu Dịch Phong, vừa định mở miệng cãi lại đã bị người đàn ông này kéo mạnh, cô không đứng vững, ngã vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Hơi thở quen thuộc đi kèm với mùi nước hoa nhàn nhạt cứ quanh quẩn quanh sống mũi cô, khiến cô bất giác cảm thấy hoảng loạn.
Không đợi An Mạc Hạ hoàn hồn lại, đã nghe thấy giọng Chu Dịch Phong vang lên từ trên đỉnh đầu, không tùy tiện lười biếng như mọi khi, mà thay bằng vẻ lạnh lùng bá đạo chưa từng có: "An Mạc Hạ, cô nghe rõ cho tôi, trong kỳ hạn ba năm của bản hợp đồng, cô đừng hòng đi đâu, chỉ được ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi!", nói xong, lực tay ôm An Mạc Hạ của Chu Dịch Phong mạnh thêm mấy phần, có vẻ như sợ cô bỏ chạy: "Tôi biết chuyện tối qua gây đả kích rất lớn cho cô, nhưng cô yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tôi sẽ không để bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô".
Nghe thấy lời Chu Dịch Phong nói, An Mạc Hạ vừa tức vừa buồn cười, Chu Dịch Phong nghĩ gì vậy, tưởng cô bị chuyện tối qua kích thích nên định cao chạy xa bay sao?
Vậy nên An Mạc Hạ thử giãy khỏi vòng tay của Chu Dịch Phong, giải thích rõ với anh, nhưng ai ngờ cô vừa cử động, sức lực của Chu Dịch Phong lại tăng lên khiến cô khó có thể thở nổi.
An Mạc Hạ chỉ có thể bất lực chôn đầu trong lòng anh nói: "Chu Dịch Phong, tôi muốn đi lúc nào?"
"Cô không muốn đi sao?", một lúc sau, giọng nói nghi ngờ của Chu Dịch Phong mới vang lên: "Vậy sáng sớm ra cô kéo hành lý làm gì?"
An Mạc Hạ cạn lời liếc mắt: "Tôi chỉ là có nhiệm vụ của công ty, phải đi công tác mấy ngày".
Nghe thấy An Mạc Hạ nói vậy, Chu Dịch Phong cuối cùng cũng thở dài thả cô ra, nhưng đôi mắt vẫn lóe lên sự ngờ vực.
"Thật sao?
"Thật đó, anh Chu, tôi mà muốn cao chạy xa bay thật, tôi sẽ không vác cái vali nhỏ thế này đâu, dù sao cũng phải mang cái vali cỡ 34 mới để đủ đồ được".
Vẻ lạnh lùng trong mắt Chu Dịch Phong cuối cùng cũng chuyển sang ấm áp, tiếng thở phào nhẹ nhõm khẽ vang lên trong căn phòng.
"Công ty bảo cô đi công tác ở đâu?", Chu Dịch Phong hỏi.
An Mạc Hạ chột dạ tránh ánh mắt anh, cô chưa nói cho anh biết mình vào làm ở tập đoàn Chu Thị, chỉ cảm thấy bây giờ tạm thời không cần nói, nếu nói, Chu Dịch Phong có thể sẽ không cho cô đi làm.
Vậy nên An Mạc Hạ chỉ có thể bịa ra một địa danh.
"Lúc nào về?", anh hỏi tiếp.
"Chắc tầm một tuần, cụ thể phải xem sắp xếp của công ty", cái này An Mạc Hạ cũng không rõ, cô thực sự không biết Claire muốn ở lại thành phố An Lâm mấy ngày.
Nghe xong, Chu Dịch Phong cao ngạo nhìn An Mạc Hạ một cái, đang định mở miệng hỏi An Mạc Hạ tiếp, An Mạc Hạ lập tức kéo vali, chạy xuống tầng.
"À, tôi không nói với anh nữa, quản lý yêu cầu tôi 8 giờ phải có mặt ở công ty, hơn nữa tôi sắp muộn rồi, khi nào quay về tôi kể với anh sau nhé".
"Vậy để tôi đưa cô đi", Chu Dịch Phong đứng sau lưng An Mạc Hạ nói.
"Không cần, đợi anh tắm rửa thay đồ thì muộn mất, tôi tự gọi taxi đi thì nhanh hơn".
Nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, Chu Dịch Phong khẽ cau mày, An Mạc Hạ có vẻ gì đó kỳ lạ, dường như cô đang lừa anh điều gì đó.
Nghĩ đến đây, Chu Dịch Phong lập tức quay về phòng, nhấc điện thoại di động ở đầu giường lên bấm một dãy số.
"Trương Dương, tra giúp tôi dạo gần đây vợ tôi An Mạc Hạ làm việc ở đâu?"
...
Tại phòng quan hệ công chúng của tập đoàn tài chính Chu Thị.
Tất cả nhân viên đều tập trung trong văn phòng.
Lục Hiểu Như là người cuối cùng đến, hôm nay cô ấy cũng trang điểm rất tỉ mỉ, mặc dù chỉ mặc chiếc váy công sở màu đen, nhưng nó được thiết kế rất vừa người, vừa nhìn là biết do nhà thiết kế nổi tiếng có tay nghề cao làm nên, bộ đồ này đã thể hiện hết đường cong trên cơ thể cô, thu hút ánh mắt mọi người, rãnh ngực đằng trước lúc ẩn lúc hiện, rất hấp dẫn, nhưng không khiến người ta cảm thấy lẳng lơ.
Lớp trang điểm trên mặt cũng rất khéo léo tinh xảo, hơn nữa cô ấy còn búi tóc cao, khiến bản thân trông rất xinh đẹp, nhưng cũng không hề thiếu đi vẻ trẻ trung.
"Mọi người chuẩn bị xong chưa?", đôi môi cô khẽ hé mở, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt mọi người trong phòng làm việc: "Nếu như xong rồi, bây giờ chúng ta lập tức đến sân bay đón người".