Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44-47
Chương 44: Đón khách
Sân bay Quốc tế thành phố An Lâm.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Hiểu Như, một đoàn nhân viên xinh đẹp của phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị đứng ở vị trí cửa đón khách, đoàn người xếp hàng ngay ngắn lập tức thu hút sự chú ý của những người qua lại, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở sân bay.
Lục Hiểu Như giơ cổ tay xem đồng hồ, mười giờ năm mươi lăm phút, máy bay của Claire sắp hạ cánh xuống thành phố An Lâm rồi.
“Tôi xác nhận lại lần nữa, lát nữa Claire đến sân bay, tất cả mọi người đều biết rõ việc cần làm rồi chứ?”, Lục Hiểu Như quay đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám đông vang tiếng trả lời đồng thanh.
Lục Hiểu Như gật đầu, khi nhìn về phía cửa lên máy bay lần nữa thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông đó cao khoảng một mét chín, vừa đi ra lập tức nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người xung quanh, khiến người khác không thể không dồn sự chú ý lên anh ta, lại thêm việc anh ta mang dòng máu lai Hoa – Mễ, mái tóc có màu vàng kim trong huyết thống của bố, còn đôi mắt lại đen láy được di truyền từ mẹ, nhưng đôi mắt sâu hơn người châu Á bình thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất cao quý.
Ánh mắt của An Mạc Hạ cũng phải dõi theo người đàn ông cao lớn đó. Hôm qua khi cô giúp Dương Phán Phán sắp xếp tài liệu đã nhìn thấy ảnh của người này, chính là đối tượng mà đám người bừng bừng khí thế bọn họ phải đón tiếp lần này – khách hàng nước Mễ Claire.
Lục Hiểu Như nhìn thấy Claire chậm rãi bước về phía bọn họ, lập tức giơ tay với đồng nghiệp phía sau ra hiệu bước lên nghênh đón.
“Anh Claire, tôi là Lục Hiểu Như, trưởng phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị, đã lâu không gặp”, nói xong, khóe miệng Lục Hiểu Như cong lên một nụ cười theo phép lịch sự tiêu chuẩn.
Ánh mắt Claire lướt nhìn trên người Lục Hiểu Như, sau đó lại nhìn đội ngũ hào hùng phía sau Lục Hiểu Như, lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, cười nói: “Ồ, cô Lục, đúng là đã lâu không gặp, cô vẫn đẹp như xưa”.
Tuy Claire sống ở Mễ, nhưng anh ta nói tiếng Hoa vô cùng lưu loát, nếu không nhìn bề ngoài mà chỉ nghe giọng nói thì hoàn toàn không thể nào đoán ra anh ta là người nước ngoài.
Nói xong, Claire liền ôm Lục Hiểu Như, còn Lục Hiểu Như cũng không hề ngại ngùng ôm lại.
Sau đó hành lý trong tay Claire được đồng nghiệp đi cùng cầm đi, Lục Hiểu Như liền dẫn Claire sải bước về phía chiếc xe đang đợi bên ngoài sân bay.
Chuyến này có ba người đi cùng Claire, hai nam một nữ, đều tóc vàng mắt xanh, bọn họ và Claire cùng được sắp xếp ngồi trên một chiếc xe công vụ Sprinter, cùng với Lục Hiểu Như và một đồng nghiệp nam khác.
Còn mấy nhân viên phòng quan hệ công chúng như An Mạc Hạ lại lần lượt ngồi trên mấy chiếc xe công vụ phía sau, thực ra mấy người bọn họ đến sân bay cũng chẳng để làm gì, chỉ là vì con người Claire yêu thể diện, thích phô trương, thích hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý, cho nên mới bảo bọn họ đến làm nền.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo là phục vụ sinh hoạt hàng ngày của Claire ở thành phố An Lâm.
Bởi vì An Mạc Hạ mới đến công ty chưa lâu, cho nên cũng không biết mục đích cụ thể Claire đến Trung Quốc lần này, nhưng khi nghe đồng nghiệp thảo luận cũng hiểu được một chút, Claire có một dự án lớn mang tầm quốc tế, cần tìm công ty trong nước hợp tác, còn tập đoàn Chu Thị chính là một trong những lựa chọn của Claire, nhưng ngoài tập đoàn Chu Thị còn có hai doanh nghiệp nữa. Mục đích lần này của Claire chính là chọn ra một công ty xuất sắc nhất trong số ba doanh nghiệp, vì sức ảnh hưởng của tập đoàn Chu Thị ở trong nước là lớn nhất, cho nên Claire chọn khảo sát tập đoàn Chu Thị đầu tiên.
“Wow, không ngờ Claire đẹp trai thật đấy”, Vương Thục Cầm một đồng nghiệp ngồi cùng xe với An Mạc Hạ nhận xét, cô ta giống như An Mạc Hạ, đến công ty chưa được bao lâu, cũng được đặc cách tuyển vào để tiếp đón Claire.
Dương Phán Phán ngồi hàng ghế trước quay đầu nhìn cô gái vừa nói một cái, khóe miệng cong lên nụ cười khó hiểu: “Cô gái à, cô đừng bị vẻ ngoài của Claire mê hoặc”.
“Ý chị là sao? Chẳng lẽ anh ta lại mặt người dạ thú chắc?”, Vương Thục Cầm nghe Dương Phán Phán nói như vậy, tò mò ngó đầu lên.
Ngay cả An Mạc Hạ cũng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Phán Phán.
Dương Phán Phán thần bí lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu: “Khổng Tử nói, không thể nói, không thể nói”, nói xong, cũng không biết là cố tình hay vô ý, đột nhiên cô ta liếc An Mạc Hạ một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ bị Dương Phán Phán liếc một cái mà trong lòng run lên, một cảm giác bất an khó hiểu sôi sục trong đáy lòng, bắt đầu từ lần trước cô ta cố ý đẩy việc túc trực ở khách sạn cho cô, cô đã ngầm cảm thấy Dương Phán Phán này có gì không ổn, bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, chắc chắn có vấn đề!
Chẳng lẽ Claire này thực sự là mặt người dạ thú?
“Ôi trời, chị Phán Phán, chị đừng lấp lửng nữa, mau nói cho tôi biết đi được không?”, Vương Thục Cầm thấy Dương Phán Phán nói vậy càng hiếu kỳ, kéo tay áo cô ta đeo bám nói.
Nhưng Dương Phán Phán không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ biết.
An Mạc Hạ ở một bên cũng nhiều lần muốn hỏi Dương Phán Phán rốt cuộc Claire có vấn đề gì, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt vào trong.
Thôi bỏ đi, dù sao có hỏi Dương Phán Phán thì cô ta cũng không nói với cô, nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng ngăn, được tới đâu hay tới đó vậy, ở nơi đông người như khách sạn, có lẽ mặc dù Claire thực sự là mặt người dạ thú, chắc cũng sẽ không làm gì bừa bãi được.
Trong lúc An Mạc Hạ vẫn đang rối bời suy nghĩ, tất cả đoàn xe tiếp đón Claire chậm rãi dừng ở cửa tòa nhà tập đoàn Chu Thị.
Lục Hiểu Như tiếp đón Claire và đồng nghiệp đi cùng anh ta đi vào trong tòa nhà Chu Thị.
Vừa vào cửa, An Mạc Hạ đã thấy ba người đàn ông mặc âu phục đứng hiên ngang ở chính giữa đại sảnh.
Một người trong đó lớn tuổi hơn một chút, nhưng vì được chăm sóc kỹ càng, cho nên mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông như chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, nho nhã, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc xảo, dường như lúc nào cũng lóe lên tia tính toán.
Còn hai người đàn ông còn lại đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong đôi mắt hai người thấp thoáng có nét giống nhau, đều anh tuấn điển trai, dáng vẻ hiên ngang, nhưng khí chất lại không giống nhau, một người nghiêm túc đứng đắn, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm của người bề trên, còn một người khác lại toát ra vẻ bất cần đời, khóe miệng nhếch cười.
Ba người này chính là người có chức vị cao nhất của tập đoàn Chu Thị, Chu Tấn Phong, Chu Dịch Thần, còn có Chu Dịch Phong…
An Mạc Hạ đứng ở cuối hàng trong đám đông vừa nhìn là thấy Chu Dịch Phong nổi bật nhất trong đó, gần như theo bản năng, cô nhanh chóng trốn phía sau một đồng nghiệp nam đứng trước, trong lòng thầm kêu ca: “Chẳng phải nói Chu Dịch Phong chỉ là một cái bình rỗng ở Chu Thị, trước giờ không tham gia vào việc của Chu Thị sao? Sao hôm nay anh ta lại có tâm trạng xuất hiện ở đây!”
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại chột dạ nhìn về phía Chu Dịch Phong, cũng may ba người Chu Thị dẫn Claire vào trong một thang máy riêng, biến mất trước mặt An Mạc Hạ, lúc này An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
Chương 45: Sai cô mang đặc sản về
Ban ngày, Claire được quản lý cấp cao của tập đoàn Chu Thị tiếp đãi, nên An Mạc Hạ chỉ phụ trách công việc hậu cần không có nhiều chuyện để làm. Cô chỉ chờ anh ta tham quan công ty xong rồi theo anh ta về khách sạn.
Buổi trưa, để tránh khả năng gặp phải Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ đặc biệt rời khỏi công ty, tìm một quán cơm nhỏ ở ven đường để ăn cơm. Nhưng đúng lúc này, cô lại nhận được điện thoại của anh.
“Đang ở đâu?”, chất giọng trầm khàn của người đàn ông từ đầu dây bên kia vang lên.
An Mạc Hạ nhìn xung quanh theo bản năng, xác định Chu Dịch Phong không có ở gần đây mới chột dạ đáp: “Ừm, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Hôm nay tôi đi công tác ở đang ở thành phố Bạch Dương”.
“Ừ, ở thành phố Bạch Dương đã quen chưa?”
“Cũng được, dù sao cũng mới đến mà, chưa có cảm giác gì khác lạ, hơn nữa tôi cũng khá dễ thích nghi”, An Mạc Hạ cười khan.
“Quen thì tốt rồi”.
Chu Dịch Phong nói xong câu ấy, cuộc điện thoại im lặng một lúc. Lúc An Mạc Hạ cho rằng Chu Dịch Phong sẽ không hỏi cô gì nữa thì anh đột nhiên lên tiếng: “À, đúng rồi, tôi nhớ thành phố Bạch Dương có đặc sản trà khô, lúc về nhớ mua cho tôi một ít”.
Nghe vậy, An Mạc Hạ sửng sốt mấy giây.
Cô không nghe nhầm đấy chứ? Người giàu siêu cấp như Chu Dịch Phong lại muốn cô mang đặc sản về? Hơn nữa còn là loại trà khô giá rẻ?
Dựa vào những gì cô biết về anh, người đàn ông này có yêu cầu rất cao với đồ ăn, rất ít khi thấy anh ăn đồ ăn vặt, huống hồ còn là sản phẩm không vệ sinh, nhìn không biết do công xưởng nào sản xuất nữa.
Nếu nơi này không phải là một quán cơm nhỏ, nhìn thấy được toàn cảnh thì cô thật nghi ngờ Chu Dịch Phong đang núp ở gần đây, cố ý đùa bỡn cô, biết rõ cô không thật sự đến thành phố Bạch Dương.
Một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được rồi hỏi: “Không ngờ đại thiếu gia anh cũng thích trà khô đấy?”
Lời này của cô hơi chua ngoa, cô cũng không trông mong Chu Dịch Phong sẽ trả lời mình nghiêm túc, nhưng ai ngờ anh lại trả lời rất bình tĩnh và nghiêm túc, hơn nữa còn tỏ ra chút hoài niệm.
“Rất thích ăn, quê ngoại của tôi ở thành phố Bạch Dương, lúc bé mẹ tôi thường mua ít trà khô cho tôi ăn, tôi rất nhớ mùi vị ấy”.
Nghe Chu Dịch Phong nói như vậy, không hiểu sao An Mạc Hạ cảm thấy tim mình thắt lại. Trong ấn tượng của cô, Chu Dịch Phong vẫn luôn là cậu ấm tự do phóng khoáng, nóng nảy, nhưng lại chưa thấy anh đa sầu đa cảm như thế này bao giờ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên An Mạc Hạ nghe Chu Dịch Phong nhắc đến chuyện nhà. Mặc dù Chu Dịch Phong rất có tiếng tăm ở thành phố An Lâm, nhưng lại không ai dám nghiên cứu về tình hình nhà anh. Cô chỉ biết anh có một người bố tài giỏi, chính là người sáng tập tập đoàn Chu Thị - Chu Tấn Phong, còn mẹ anh là người vợ đầu tiên của Chu Tấn Phong – An Thục Vân, nhưng bà ấy đã mất sớm. Người vợ hiện tại của bố anh là con gái đầu của tập đoàn Trương Thị - Trương Dĩnh Y, cũng là mẹ ruột của Chu Dịch Thần anh trai Chu Dịch Phong.
Nói ra cũng buồn cười, người vợ thứ hai lại sinh ra con trai lớn hơn cả con vợ đầu, nguyên nhân phía sau, không cần hỏi cũng biết.
Nghe giọng Chu Dịch Phong như vậy, An Mạc Hạ cũng không nghi ngờ anh cố ý trêu mình nữa, chỉ có thể thầm tính lát nữa lên mạng mua trà khô, làm bộ như mình mua về từ thành phố Bạch Dương để đưa cho Chu Dịch Phong thôi, dù sao anh cũng không biết cô mua ở đâu.
“Vậy tôi sẽ mua cho anh mấy phần mang về”, An Mạc Hạ hào sảng nói.
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười nhẹ, sau đó là giọng điệu trầm thấp của Chu Dịch Phong: “Được”.
Một lát sau, An Mạc Hạ cúp điện thoại. Lúc này cô mới thở phào một hơi, quả nhiên gạt người không phải chuyện tốt lành gì, thường thì bắt đầu bằng một lời nói dối sẽ phải dùng cả trăm lời nói dối để lấp liếm. Sau này cô không muốn nói dối nữa, trở về cô sẽ nói cho anh biết cô đang làm việc ở tập đoàn Chu Thị là được.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng An Mạc Hạ thoải mái hơn nhiều. Cô vùi đầu nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại rồi về phòng làm việc.
Buổi chiều xem như thuận lợi, cô bình an vô sự chịu đựng đến buổi tối.
Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tắt đi, rốt cuộc An Mạc Hạ cũng nhận được điện thoại của Lục Hiểu Như, nói rằng Claire chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, bảo cô nhanh chóng đi xuống.
Cô lập tức kéo vali mình mang theo, đi thang máy xuống tầng một, đến chỗ mà Lục Hiểu Như nói.
Có điều, Claire và đồng nghiệp của anh ta còn chưa tới, An Mạc Hạ cất vali của mình vào xe xong, đứng ở cạnh xe thương vụ chờ đợi.
Gió đêm hè hơi lạnh, An Mạc Hạ lại mặc một chiếc váy không tay, cô không khỏi run người, nhẹ ôm hay tay mình. Ngay lúc cô đang tính lên xe chờ, lại thấy cách đó không xa có một đoàn người đang đi tới.
Người đi đầu tiên chính là người con lai Mễ - Hoa mà hôm nay An Mạc Hạ nhìn thấy ở sân bay – Claire, Lục Hiểu Như và hai nhân viên phòng quan hệ công chúng đi bên cạnh anh ta. Lục Hiểu Như tươi cười, đôi môi tô son xinh đẹp mấp máy, hình như đang nói chuyện với Claire, anh ta cũng cười nhạt đáp lại.
“Claire, hôm nay chúng ta tới đây thôi, chắc anh cũng mệt lắm rồi, mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi”, đi tới trước mặt An Mạc Hạ, Lục Hiểu Như dừng bước, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “À đúng rồi, đây là nhân viên chúng tôi sắp xếp ở khách sạn, ban đêm anh có gì cần, cứ việc tìm cô ấy”, Lục Hiểu Như vừa nói vừa chỉ An Mạc Hạ ở bên cạnh.
Theo ngón tay Lục Hiểu Như, Claire tự nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ, đôi mắt đen sâu thẳm hứng thú quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới.
Được Lục Hiểu Như ám chỉ, An Mạc Hạ lập tức tiến lên mấy bước, đưa tay ra, lễ phép nói: “Anh Claire, chào anh, tôi tên An Mạc Hạ, từ giờ tôi sẽ tiếp đãi anh”.
“An Mạc Hạ, một cái tên hay”, Claire cũng đưa tay ra, bắt tay An Mạc Hạ.
“Cảm ơn anh đã khen”, An Mạc Hạ nói cảm ơn.
Lục Hiểu Như ở bên cạnh thấy không còn vấn đề gì nữa, vẫy tay tạm biệt Claire, nói: “Vậy Claire, ngày mai chúng ta gặp lại nhé”.
Claire gật đầu, ôm Lục Hiểu Như một cái rồi cùng các đồng nghiệp đi lên xe thương vụ. An Mạc Hạ theo sát phía sau, ngồi ở vị trí sau cùng.
Trên đường, Claire thường nói chuyện với An Mạc Hạ mấy câu về những vấn đề liên quan đến Hoa Hạ. Suốt dọc đường, hai người trò chuyện rất vui vẻ, điều này khiến An Mạc Hạ vốn đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại.
Nhớ đến những chuyện kỳ lạ mà Dương Phán Phán nói trước kia, An Mạc Hạ cảm thấy, Claire này ngoài việc hay khoa trương ra thì những thứ khác đều rất bình thường.
Chương 46: Khách hàng nhìn có vẻ
Khách sạn được sắp xếp là khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố An Lâm – khách sạn quốc tế Đế Giang.
An Mạc Hạ xuống xe, chân mày lập tức nhíu chặt lại. khách sạn Đế Giang để lại trong cô ấn tượng vô cùng xấu, dù phục vụ và chất lượng số một, nhưng Lý An Kiệt đã làm nhục cô ở vườn hoa phía sau khách sạn này. Chuyện đêm hôm đó, hôn một người đàn ông mà mình ghét, đến giờ nhớ lại, An Mạc Hạ vẫn thấy run người.
Cảm giác bất an lại dâng lên, An Mạc Hạ luôn cảm thấy khách sạn này không hợp mệnh với mình, tới đây cô sẽ có chuyện.
“Cô An Mạc Hạ không đi sao?”, Claire nhìn ra An Mạc Hạ hơi hốt hoảng liền lên tiếng dò hỏi.
Lúc này An Mạc Hạ mới hoàn hồn lại, cô vội vàng mỉm cười đón Claire và đồng nghiệp của anh ta tiến vào khách sạn, mình đi theo sau.
Đại sảnh khách sạn vẫn nguy nga lộng lẫy như lần đầu tiên cô tới. Ở chính giữa đặt một đài phun nước cỡ lớn, nước phun ra từ chính giữa đài, từ trong miệng con thú trông vô cùng khí thế, những giọt sương nhỏ bắn lên xung quanh.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch nhạt màu, dùng hoa văn hình cong màu đen để tô điểm. Trên trần nhà treo một chùm đèn pha lê màu vàng vô cùng hoa lệ. Ngoài ra, ở quầy lễ tân còn gắn một bức tường thủy tinh hình thù đặc biệt, vừa cao quý phóng khoáng lại vừa có cảm giác hiện đại, khiến người ta không khỏi khen ngợi.
An Mạc Hạ làm thủ tục cho Claire và những người đi cùng ở quầy lễ tân xong, được nhân viên khách sạn hướng dẫn, mọi người cùng lên tầng hai mươi của khách sạn quốc tế Đế Giang. Tầng này là khu phòng cao cấp nhất của khách sạn, phòng nào cũng là phòng tổng thống cao cấp.
An Mạc Hạ cũng may mắn được hưởng ké từ đám người Claire, cũng ở tầng này. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tiến vào phòng tổng thống cao cấp.
“Anh Claire, tôi ở phòng 2216, anh có chuyện gì, có thể tới gõ cửa tìm tôi bất cứ lúc nào”, An Mạc Hạ đưa Claire đến cửa phòng, lễ phép nói.
“OK, nhưng buổi tối tôi cũng không có việc gì cả, tôi sẽ không quấy rầy giấc mộng đẹp của cô An Mạc Hạ đâu”, dứt lời, Claire dang tay ra, muốn ôm tạm biệt An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ biết đây là phép lịch sự của người phương Tây, nên cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị ôm lại, nhưng đúng lúc này, hành lang yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng đóng cửa nặng nề.
Đương nhiên Claire và An Mạc Hạ không ôm tiếp nữa, hai người đều nghi ngờ nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng chỉ kịp thấy cửa phòng 2218 bay ra một lớp bụi mỏng.
An Mạc Hạ cạn lời thầm liếc mắt, không ngờ tới tầng này mà còn có người không có lịch sự như vậy.
“Xin lỗi, anh Claire, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho lễ tân, để bọn họ nói chuyện với khách phòng 2218, bảo người đó cẩn thận chút, không quấy rầy anh nghỉ ngơi”, An Mạc Hạ ngại ngùng nói.
Claire nhún vai, cũng không mấy hứng thú ôm An Mạc Hạ. Sau khi tạm biệt cô, anh ta đi vào phòng.
An Mạc Hạ cũng trở về phòng mình, hít sâu một hơi, nằm lên chiếc giường cao cấp mềm mại.
Wow, đây chính là phòng tổng thống một đêm mấy trăm nghìn tệ, trước kia cô còn không dám mơ tới!
Những chuyện xảy ra gần đây cứ như là mơ vậy, khiến cho An Mạc Hạ đang nằm trên giường cảm thấy hốt hoảng, đầu cũng rối loạn.
Mấy tháng trước, cô vẫn là một người bạn gái “mẹ già” vì “nuôi” Giang Doãn Hâm mà đầu tắt mặt tối, bôn ba khắp nơi. Không ngờ, mới qua mấy tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi, không chỉ hình tượng cá nhân đổi mới hoàn toàn, mà còn tìm được một công việc mà rất nhiều người mơ ước, trở thành một cô gái hiện đại xinh đẹp, quyến rũ, độc lập, tự cường. Bây giờ cô lại nhờ công việc này, tiến vào khách sạn cao cấp mà trước kia mình không dám nghĩ tới.
Quả nhiên, ở chung với tên cặn bã không thương mình chỉ kéo mình tụt lại sau, khiến mình tệ hại hơn thôi, chỉ có độc lập tự cường mới có thể khiến cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, cũng có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn.
Nghĩ tới đây, trong đầu An Mạc Hạ không tự chủ được hiện lên gương mặt Chu Dịch Phong. Anh không chỉ đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ được gì, mà chỉ cần anh nhíu mày hay cười một tiếng thì đều nhanh chóng chui vào đầu cô như một cảnh phim. Anh không phải là người đàn ông tốt mà mình muốn gặp đó chứ?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, An Mạc Hạ đã sợ hãi lập tức ngồi bật dậy. Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ? Người sau này ở bên cô là ai thì cũng không thể là Chu Dịch Phong! Cô nhất định hỏng não rồi nên mới nghĩ bậy bạ như vậy!
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, quyết định đi tắm nước nóng để thả lỏng. Nhất định là gần đây cô quá mệt mỏi nên mới có nhiều suy nghĩ kì lạ như vậy. Cô nên nhân cơ hội này, hưởng thụ phòng tắm của khách sạn đắt tiền.
Cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Phòng tắm này rộng rãi, thoáng đãng hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Tất cả mọi thứ đều là tự động, bồn cầu tự động, bồn tắm tự động, vòi sen tự động, hệ thống sưởi tự động,… Thậm chí còn có cả tủ rượu tự động đặt bên cạnh bồn tắm, thuận tiện cho khách vừa tắm vừa thưởng thức một ly.
An Mạc Hạ không có tiền đồ nghiên cứu hồi lâu rồi mới cởi quần áo ra, bước chân vào bồn tắm.
Nước ấm dâng lên qua cổ, khiến An Mạc Hạ cảm thấy cả người thoải mái. Trong bồn tắm cồn có nút ấn để thả cánh hoa. An Mạc Hạ nhẹ nhàng chạm vào, bồn tắm lớn nhanh chóng rải đầy cánh hoa hồng tỏa hương thơm ngát, khiến người đang ngâm trong bồn thoải mái tinh thần.
An Mạc Hạ tìm một vị trí thoải mái, tựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ cảm giác thư thái của việc tắm rửa mang lại. Bất tri bất giác, cô mơ màng ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, đánh thức An Mạc Hạ đang say giấc nồng.
Cô nhìn điện thoại đặt trên bục bên cạnh, đã hai giờ sáng rồi, cô đã ngâm trong bồn tắm hơn hai tiếng!
An Mạc Hạ vội vàng đứng dậy, lau sạch nước đọng trên người, tùy tiện lấy một cái áo choàng tắm phủ lên, bước nhanh tới cửa phòng.
An Mạc Hạ đang muốn mở cửa lại đột nhiên dừng lại, trong đầu có chút nghi ngờ.
Đợi đã, giờ này rồi còn ai tìm cô nữa chứ? Phục vụ của khách sạn? Có vẻ không đúng, bọn họ sao lại phải quấy rầy khách lúc nửa đêm chứ? Tạp vụ sao? Lại càng không! Đây là nơi nào chứ? Người bình thường căn bản không vào được.
Chỉ còn lại người kia thôi – khách hàng người Mễ - Claire.
Nghĩ tới đây, trái tim cô đột nhiên đập mạnh lên. Không phải anh ta đã nói ban đêm không có việc gì rồi sao? Sao còn đến tìm mình lúc này?
Chẳng lẽ…
Đột nhiên An Mạc Hạ nhớ lại Dương Phán Phán đã nói: “Phục vụ khách hàng buổi tối đều giao cho cô nha”.
Chương 47: Sao anh lại ở đây
An Mạc Hạ càng nghĩ càng sợ, đến lúc cầm vào chốt cửa phòng tay vẫn còn hơi run.
Cô định giả vờ như không nghe thấy nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp giống như nếu người trong phòng không mở cửa thì anh ta sẽ không dừng lại.
An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại nghĩ ở hành lang có camera giám sát, hơn nữa nhân viên phục vụ cũng túc trực 24/24, cho dù Claire định quấy rối cô thì cô cũng có thể chạy trốn được.
Nhưng nếu Claire thật sự có chuyện muốn tìm mà cô lại cố ý phớt lờ thì ngày mai chắc chắn sẽ bị phản hồi tới Lục Hiểu Như, vậy thì công việc này coi như cũng mất luôn, cái gì mà phụ nữ hiện đại tự cường không sợ thử thách mà đi đâu cũng gặp chuyện rắc rối vậy.
Nghĩ vậy An Mạc Hạ nghiến răng nghiến lợi lấy hết can đảm mở cửa phòng.
Cửa vừa mở, An Mạc Hạ vẫn chưa nhìn rõ người đứng ngoài cửa là ai thì một thân hình cao lớn nhanh chóng lao vào sau đó đóng sầm cửa lại.
An Mạc Hạ sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, cô vừa định la lên thì bị một đôi tay lớn bịt miệng lại.
"Ư ư ư…", cô mở trừng mắt nhìn, cơ thể không ngừng giãy dụa trong vòng tay của người kia, trong lòng cô gào thét quả này xong đời rồi, xem ra tên Claire này thật sự là một tên mặt người dạ thú, lần này thì không ai có thể giúp cô thật rồi!
Trong lúc An Mạc Hạ đang tuyệt vọng thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên: "Đừng có la, là tôi", nói xong người đàn ông kia thả An Mạc Hạ ra, quay người lại đứng trước mặt cô.
An Mạc Hạ thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Anh, anh, anh, Chu Dịch Phong, sao anh lại ở đây!"
Chu Dịch Phong nhếch mép nở nụ cười xấu xa: "Sao thế, cháy nhà ra mặt chuột nhé, chột dạ à?"
"Tôi, tôi có chột dạ đâu", An Mạc Hạ nhìn lảng đi chỗ khác: "Tôi trở về sớm hơn dự định không được à".
Chu Dịch Phong khoanh tay lại chẳng thèm tranh luận với An Mạc Hạ, chỉ chậm rãi bước tới bên bàn trà cầm tấm thẻ nhân viên màu xanh lam lên giơ trước mặt An Mạc Hạ nói: "Thế đây là cái gì? Ở bên trên có ghi nhân viên phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị, tôi không biết hôm nay phòng quan hệ công chúng cử người đi công tác ở thành phố Bạch Dương đấy".
"Tôi…", An Mạc Hạ bị Chu Dịch Phong vạch trần không nói được câu nào chỉ có thể hậm hực cúi đầu: "Được rồi, tôi lừa anh là lỗi của tôi, nhưng anh cũng có cần nửa đêm nửa hôm giả thần giả quỷ xông vào phòng người ta như vậy không!"
An Mạc Hạ hùng hồn nói, ngẩng cao đầu cướp thẻ nhân viên trong tay Chu Dịch Phong, tỏ vẻ tức giận.
"Lại còn vừa ăn cắp vừa la làng cơ đấy", Chu Dịch Phong nhún vai, quay người bước tới ghế sofa ngồi xuống: "Tôi nói là tôi đến giúp cô đấy, cô tin không?"
Giúp cô?
An Mạc Hạ nghi ngờ nghiêng đầu, đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ còn nói đến giúp cô? Chu Dịch Phong định lừa ma à!
"Tôi vẫn đang yên ổn, cần anh phải giúp cái gì vậy kìa, chẳng lẽ tôi đi ngủ cũng cần anh giúp sao?", An Mạc Hạ tức giận nói.
Ai ngờ Chu Dịch Phong đưa ánh mắt xấu xa lướt nhìn cơ thể của cô rồi cười khẩy: "Nếu cô muốn tôi giúp cô ~ đi ~ ngủ cũng thì tôi cũng không có ý kiến gì".
Mặc dù Chu Dịch Phong không nối những lời lẽ dâm tục nhưng với khuôn mặt xấu xa kia, lại thêm việc anh cố ý kéo dài chữ đi ngủ khiến An Mạc Hạ đỏ ửng cả mặt.
Ý thằng cha này là như thế nào!
Một lát sau An Mạc Hạ mới tức giận nói: "Chu Dịch Phong, anh mau ra ngoài đi, nếu anh không ra ngoài tôi gọi điện cho lễ tân cho bảo vệ lên đuổi anh ra ngoài đấy".
Chu Dịch Phong chẳng thèm để ý đến lời cảnh cáo của An Mạc Hạ: "Cô dựa vào cái gì mà đòi bảo vệ lên đuổi tôi ra ngoài?"
"Vì tôi là khách hàng của bọn họ, còn anh không phải".
"Vậy thì ngại quá, tôi ở phòng 2218 bên cạnh", nói xong Chu Dịch Phong lấy ra một tấm thẻ phòng rồi khua khua trước mặt An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ kinh ngạc há hốc miệng, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra lúc cô và Claire ôm nhau có nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng 2218, thì ra là do tên Chu Dịch Phong giả thần giả quỷ!
Trong lòng An Mạc Hạ đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ, lúc vừa rồi chắc chắn là Chu Dịch Phong cố ý canh thời gian đóng cửa, chẳng lẽ do anh không vui khi cô và Claire ôm nhau sao?
Nghĩ vậy trong lòng An Mạc Hạ lại có chút vui mừng khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên.
"Này, Chu Dịch Phong, cho dù anh là khách của khách sạn này thì làm sao chứ, chẳng lẽ lại có quyền xông vào phòng khách khác nửa đêm như thế này à?"
Đúng lúc An Mạc Hạ định kéo người đàn ông đang ngồi trên sofa này ra thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Động tác của An Mạc Hạ chợt ngừng lại, cô nhìn Chu Dịch Phong một cái.
Chu Dịch Phong dường như đã đoán được sẽ có người gõ của phòng An Mạc Hạ cậy, anh đưa tay tay trỏ lên miệng làm động tác im lặng, ý bảo An Mạc Hạ đừng lên tiếng sau đó khẽ nói vào tai cô: "Tôi đến giúp cô thật mà, tôi trốn vào nhà tắm của cô một lát, cô ra mở cửa đi, Claire đang ở ngoài đó".
Nói xong anh không đợi An Mạc Hạ đồng ý đã phi như bay vào nhà tắm rồi đóng cửa lại.
An Mạc Hạ vẫn đứng im , trong đầu toàn dấu hỏi chấm, tên Chu Dịch Phong này rốt cuộc định làm trò gì vậy?
Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn ra phía ngoài cửa, trong lòng hơi chột dạ, vừa rồi Chu Dịch Phong bảo Claire ở bên ngoài, sao anh biết được vậy? Hơn nữa tại sao Claire lại đến phòng cô muộn như thế này?
An Mạc Hạ hoang mang bước ra cửa, vì có Chu Dịch Phong ở trong phòng nên cô không căng thẳng như lúc trước nữa, cô mạnh dạn mở cửa.
Ở ngoài cửa là Claire thật.
Nhưng Claire bây giờ có chút không giống như vừa nãy, đôi mắt có chút vô hồn, nhìn chằm chằm vào cô, kỳ lạ nhất là trên tay anh ta còn ôm một đống tài liệu.
Mặc dù An Mạc Hạ hơi chẳng thẳng nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Anh Claire, không biết muộn như thế này rồi anh tìm tôi có việc gì vậy?"
Claire không trả lời, vẻ mặt vẫn vô hồn như vậy rồi đưa đống tài liệu trong tay cho An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nhận lấy tài liệu cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhưng chưa đợi cô hỏi gì thì Claire đã quay người đi chẳng nói chẳng giằng, chỉ đưa cho cô một đống tài liệu rồi đi như vậy thôi.
Ai đó nói cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra được không?
Sân bay Quốc tế thành phố An Lâm.
Dưới sự dẫn dắt của Lục Hiểu Như, một đoàn nhân viên xinh đẹp của phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị đứng ở vị trí cửa đón khách, đoàn người xếp hàng ngay ngắn lập tức thu hút sự chú ý của những người qua lại, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người ở sân bay.
Lục Hiểu Như giơ cổ tay xem đồng hồ, mười giờ năm mươi lăm phút, máy bay của Claire sắp hạ cánh xuống thành phố An Lâm rồi.
“Tôi xác nhận lại lần nữa, lát nữa Claire đến sân bay, tất cả mọi người đều biết rõ việc cần làm rồi chứ?”, Lục Hiểu Như quay đầu nhìn mọi người, nghiêm túc nói.
Cô ta vừa dứt lời, đám đông vang tiếng trả lời đồng thanh.
Lục Hiểu Như gật đầu, khi nhìn về phía cửa lên máy bay lần nữa thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra.
Người đàn ông đó cao khoảng một mét chín, vừa đi ra lập tức nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người xung quanh, khiến người khác không thể không dồn sự chú ý lên anh ta, lại thêm việc anh ta mang dòng máu lai Hoa – Mễ, mái tóc có màu vàng kim trong huyết thống của bố, còn đôi mắt lại đen láy được di truyền từ mẹ, nhưng đôi mắt sâu hơn người châu Á bình thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều tỏa ra khí chất cao quý.
Ánh mắt của An Mạc Hạ cũng phải dõi theo người đàn ông cao lớn đó. Hôm qua khi cô giúp Dương Phán Phán sắp xếp tài liệu đã nhìn thấy ảnh của người này, chính là đối tượng mà đám người bừng bừng khí thế bọn họ phải đón tiếp lần này – khách hàng nước Mễ Claire.
Lục Hiểu Như nhìn thấy Claire chậm rãi bước về phía bọn họ, lập tức giơ tay với đồng nghiệp phía sau ra hiệu bước lên nghênh đón.
“Anh Claire, tôi là Lục Hiểu Như, trưởng phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị, đã lâu không gặp”, nói xong, khóe miệng Lục Hiểu Như cong lên một nụ cười theo phép lịch sự tiêu chuẩn.
Ánh mắt Claire lướt nhìn trên người Lục Hiểu Như, sau đó lại nhìn đội ngũ hào hùng phía sau Lục Hiểu Như, lúc này mới nở một nụ cười hài lòng, cười nói: “Ồ, cô Lục, đúng là đã lâu không gặp, cô vẫn đẹp như xưa”.
Tuy Claire sống ở Mễ, nhưng anh ta nói tiếng Hoa vô cùng lưu loát, nếu không nhìn bề ngoài mà chỉ nghe giọng nói thì hoàn toàn không thể nào đoán ra anh ta là người nước ngoài.
Nói xong, Claire liền ôm Lục Hiểu Như, còn Lục Hiểu Như cũng không hề ngại ngùng ôm lại.
Sau đó hành lý trong tay Claire được đồng nghiệp đi cùng cầm đi, Lục Hiểu Như liền dẫn Claire sải bước về phía chiếc xe đang đợi bên ngoài sân bay.
Chuyến này có ba người đi cùng Claire, hai nam một nữ, đều tóc vàng mắt xanh, bọn họ và Claire cùng được sắp xếp ngồi trên một chiếc xe công vụ Sprinter, cùng với Lục Hiểu Như và một đồng nghiệp nam khác.
Còn mấy nhân viên phòng quan hệ công chúng như An Mạc Hạ lại lần lượt ngồi trên mấy chiếc xe công vụ phía sau, thực ra mấy người bọn họ đến sân bay cũng chẳng để làm gì, chỉ là vì con người Claire yêu thể diện, thích phô trương, thích hưởng thụ cảm giác được người khác chú ý, cho nên mới bảo bọn họ đến làm nền.
Bây giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo là phục vụ sinh hoạt hàng ngày của Claire ở thành phố An Lâm.
Bởi vì An Mạc Hạ mới đến công ty chưa lâu, cho nên cũng không biết mục đích cụ thể Claire đến Trung Quốc lần này, nhưng khi nghe đồng nghiệp thảo luận cũng hiểu được một chút, Claire có một dự án lớn mang tầm quốc tế, cần tìm công ty trong nước hợp tác, còn tập đoàn Chu Thị chính là một trong những lựa chọn của Claire, nhưng ngoài tập đoàn Chu Thị còn có hai doanh nghiệp nữa. Mục đích lần này của Claire chính là chọn ra một công ty xuất sắc nhất trong số ba doanh nghiệp, vì sức ảnh hưởng của tập đoàn Chu Thị ở trong nước là lớn nhất, cho nên Claire chọn khảo sát tập đoàn Chu Thị đầu tiên.
“Wow, không ngờ Claire đẹp trai thật đấy”, Vương Thục Cầm một đồng nghiệp ngồi cùng xe với An Mạc Hạ nhận xét, cô ta giống như An Mạc Hạ, đến công ty chưa được bao lâu, cũng được đặc cách tuyển vào để tiếp đón Claire.
Dương Phán Phán ngồi hàng ghế trước quay đầu nhìn cô gái vừa nói một cái, khóe miệng cong lên nụ cười khó hiểu: “Cô gái à, cô đừng bị vẻ ngoài của Claire mê hoặc”.
“Ý chị là sao? Chẳng lẽ anh ta lại mặt người dạ thú chắc?”, Vương Thục Cầm nghe Dương Phán Phán nói như vậy, tò mò ngó đầu lên.
Ngay cả An Mạc Hạ cũng dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Dương Phán Phán.
Dương Phán Phán thần bí lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu: “Khổng Tử nói, không thể nói, không thể nói”, nói xong, cũng không biết là cố tình hay vô ý, đột nhiên cô ta liếc An Mạc Hạ một cách khó hiểu.
An Mạc Hạ bị Dương Phán Phán liếc một cái mà trong lòng run lên, một cảm giác bất an khó hiểu sôi sục trong đáy lòng, bắt đầu từ lần trước cô ta cố ý đẩy việc túc trực ở khách sạn cho cô, cô đã ngầm cảm thấy Dương Phán Phán này có gì không ổn, bây giờ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, chắc chắn có vấn đề!
Chẳng lẽ Claire này thực sự là mặt người dạ thú?
“Ôi trời, chị Phán Phán, chị đừng lấp lửng nữa, mau nói cho tôi biết đi được không?”, Vương Thục Cầm thấy Dương Phán Phán nói vậy càng hiếu kỳ, kéo tay áo cô ta đeo bám nói.
Nhưng Dương Phán Phán không chịu tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó bọn họ sẽ biết.
An Mạc Hạ ở một bên cũng nhiều lần muốn hỏi Dương Phán Phán rốt cuộc Claire có vấn đề gì, nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt vào trong.
Thôi bỏ đi, dù sao có hỏi Dương Phán Phán thì cô ta cũng không nói với cô, nước đến thì đất chặn, binh đến thì tướng ngăn, được tới đâu hay tới đó vậy, ở nơi đông người như khách sạn, có lẽ mặc dù Claire thực sự là mặt người dạ thú, chắc cũng sẽ không làm gì bừa bãi được.
Trong lúc An Mạc Hạ vẫn đang rối bời suy nghĩ, tất cả đoàn xe tiếp đón Claire chậm rãi dừng ở cửa tòa nhà tập đoàn Chu Thị.
Lục Hiểu Như tiếp đón Claire và đồng nghiệp đi cùng anh ta đi vào trong tòa nhà Chu Thị.
Vừa vào cửa, An Mạc Hạ đã thấy ba người đàn ông mặc âu phục đứng hiên ngang ở chính giữa đại sảnh.
Một người trong đó lớn tuổi hơn một chút, nhưng vì được chăm sóc kỹ càng, cho nên mặc dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trông như chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt trắng sáng, nho nhã, nhưng đôi mắt lại vô cùng sắc xảo, dường như lúc nào cũng lóe lên tia tính toán.
Còn hai người đàn ông còn lại đều là thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong đôi mắt hai người thấp thoáng có nét giống nhau, đều anh tuấn điển trai, dáng vẻ hiên ngang, nhưng khí chất lại không giống nhau, một người nghiêm túc đứng đắn, toàn thân từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ uy nghiêm của người bề trên, còn một người khác lại toát ra vẻ bất cần đời, khóe miệng nhếch cười.
Ba người này chính là người có chức vị cao nhất của tập đoàn Chu Thị, Chu Tấn Phong, Chu Dịch Thần, còn có Chu Dịch Phong…
An Mạc Hạ đứng ở cuối hàng trong đám đông vừa nhìn là thấy Chu Dịch Phong nổi bật nhất trong đó, gần như theo bản năng, cô nhanh chóng trốn phía sau một đồng nghiệp nam đứng trước, trong lòng thầm kêu ca: “Chẳng phải nói Chu Dịch Phong chỉ là một cái bình rỗng ở Chu Thị, trước giờ không tham gia vào việc của Chu Thị sao? Sao hôm nay anh ta lại có tâm trạng xuất hiện ở đây!”
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại chột dạ nhìn về phía Chu Dịch Phong, cũng may ba người Chu Thị dẫn Claire vào trong một thang máy riêng, biến mất trước mặt An Mạc Hạ, lúc này An Mạc Hạ thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
Chương 45: Sai cô mang đặc sản về
Ban ngày, Claire được quản lý cấp cao của tập đoàn Chu Thị tiếp đãi, nên An Mạc Hạ chỉ phụ trách công việc hậu cần không có nhiều chuyện để làm. Cô chỉ chờ anh ta tham quan công ty xong rồi theo anh ta về khách sạn.
Buổi trưa, để tránh khả năng gặp phải Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ đặc biệt rời khỏi công ty, tìm một quán cơm nhỏ ở ven đường để ăn cơm. Nhưng đúng lúc này, cô lại nhận được điện thoại của anh.
“Đang ở đâu?”, chất giọng trầm khàn của người đàn ông từ đầu dây bên kia vang lên.
An Mạc Hạ nhìn xung quanh theo bản năng, xác định Chu Dịch Phong không có ở gần đây mới chột dạ đáp: “Ừm, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Hôm nay tôi đi công tác ở đang ở thành phố Bạch Dương”.
“Ừ, ở thành phố Bạch Dương đã quen chưa?”
“Cũng được, dù sao cũng mới đến mà, chưa có cảm giác gì khác lạ, hơn nữa tôi cũng khá dễ thích nghi”, An Mạc Hạ cười khan.
“Quen thì tốt rồi”.
Chu Dịch Phong nói xong câu ấy, cuộc điện thoại im lặng một lúc. Lúc An Mạc Hạ cho rằng Chu Dịch Phong sẽ không hỏi cô gì nữa thì anh đột nhiên lên tiếng: “À, đúng rồi, tôi nhớ thành phố Bạch Dương có đặc sản trà khô, lúc về nhớ mua cho tôi một ít”.
Nghe vậy, An Mạc Hạ sửng sốt mấy giây.
Cô không nghe nhầm đấy chứ? Người giàu siêu cấp như Chu Dịch Phong lại muốn cô mang đặc sản về? Hơn nữa còn là loại trà khô giá rẻ?
Dựa vào những gì cô biết về anh, người đàn ông này có yêu cầu rất cao với đồ ăn, rất ít khi thấy anh ăn đồ ăn vặt, huống hồ còn là sản phẩm không vệ sinh, nhìn không biết do công xưởng nào sản xuất nữa.
Nếu nơi này không phải là một quán cơm nhỏ, nhìn thấy được toàn cảnh thì cô thật nghi ngờ Chu Dịch Phong đang núp ở gần đây, cố ý đùa bỡn cô, biết rõ cô không thật sự đến thành phố Bạch Dương.
Một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được rồi hỏi: “Không ngờ đại thiếu gia anh cũng thích trà khô đấy?”
Lời này của cô hơi chua ngoa, cô cũng không trông mong Chu Dịch Phong sẽ trả lời mình nghiêm túc, nhưng ai ngờ anh lại trả lời rất bình tĩnh và nghiêm túc, hơn nữa còn tỏ ra chút hoài niệm.
“Rất thích ăn, quê ngoại của tôi ở thành phố Bạch Dương, lúc bé mẹ tôi thường mua ít trà khô cho tôi ăn, tôi rất nhớ mùi vị ấy”.
Nghe Chu Dịch Phong nói như vậy, không hiểu sao An Mạc Hạ cảm thấy tim mình thắt lại. Trong ấn tượng của cô, Chu Dịch Phong vẫn luôn là cậu ấm tự do phóng khoáng, nóng nảy, nhưng lại chưa thấy anh đa sầu đa cảm như thế này bao giờ.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên An Mạc Hạ nghe Chu Dịch Phong nhắc đến chuyện nhà. Mặc dù Chu Dịch Phong rất có tiếng tăm ở thành phố An Lâm, nhưng lại không ai dám nghiên cứu về tình hình nhà anh. Cô chỉ biết anh có một người bố tài giỏi, chính là người sáng tập tập đoàn Chu Thị - Chu Tấn Phong, còn mẹ anh là người vợ đầu tiên của Chu Tấn Phong – An Thục Vân, nhưng bà ấy đã mất sớm. Người vợ hiện tại của bố anh là con gái đầu của tập đoàn Trương Thị - Trương Dĩnh Y, cũng là mẹ ruột của Chu Dịch Thần anh trai Chu Dịch Phong.
Nói ra cũng buồn cười, người vợ thứ hai lại sinh ra con trai lớn hơn cả con vợ đầu, nguyên nhân phía sau, không cần hỏi cũng biết.
Nghe giọng Chu Dịch Phong như vậy, An Mạc Hạ cũng không nghi ngờ anh cố ý trêu mình nữa, chỉ có thể thầm tính lát nữa lên mạng mua trà khô, làm bộ như mình mua về từ thành phố Bạch Dương để đưa cho Chu Dịch Phong thôi, dù sao anh cũng không biết cô mua ở đâu.
“Vậy tôi sẽ mua cho anh mấy phần mang về”, An Mạc Hạ hào sảng nói.
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng cười nhẹ, sau đó là giọng điệu trầm thấp của Chu Dịch Phong: “Được”.
Một lát sau, An Mạc Hạ cúp điện thoại. Lúc này cô mới thở phào một hơi, quả nhiên gạt người không phải chuyện tốt lành gì, thường thì bắt đầu bằng một lời nói dối sẽ phải dùng cả trăm lời nói dối để lấp liếm. Sau này cô không muốn nói dối nữa, trở về cô sẽ nói cho anh biết cô đang làm việc ở tập đoàn Chu Thị là được.
Sau khi hạ quyết tâm, tâm trạng An Mạc Hạ thoải mái hơn nhiều. Cô vùi đầu nhanh chóng ăn hết phần cơm còn lại rồi về phòng làm việc.
Buổi chiều xem như thuận lợi, cô bình an vô sự chịu đựng đến buổi tối.
Khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn tắt đi, rốt cuộc An Mạc Hạ cũng nhận được điện thoại của Lục Hiểu Như, nói rằng Claire chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi, bảo cô nhanh chóng đi xuống.
Cô lập tức kéo vali mình mang theo, đi thang máy xuống tầng một, đến chỗ mà Lục Hiểu Như nói.
Có điều, Claire và đồng nghiệp của anh ta còn chưa tới, An Mạc Hạ cất vali của mình vào xe xong, đứng ở cạnh xe thương vụ chờ đợi.
Gió đêm hè hơi lạnh, An Mạc Hạ lại mặc một chiếc váy không tay, cô không khỏi run người, nhẹ ôm hay tay mình. Ngay lúc cô đang tính lên xe chờ, lại thấy cách đó không xa có một đoàn người đang đi tới.
Người đi đầu tiên chính là người con lai Mễ - Hoa mà hôm nay An Mạc Hạ nhìn thấy ở sân bay – Claire, Lục Hiểu Như và hai nhân viên phòng quan hệ công chúng đi bên cạnh anh ta. Lục Hiểu Như tươi cười, đôi môi tô son xinh đẹp mấp máy, hình như đang nói chuyện với Claire, anh ta cũng cười nhạt đáp lại.
“Claire, hôm nay chúng ta tới đây thôi, chắc anh cũng mệt lắm rồi, mau về khách sạn nghỉ ngơi thôi”, đi tới trước mặt An Mạc Hạ, Lục Hiểu Như dừng bước, mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt: “À đúng rồi, đây là nhân viên chúng tôi sắp xếp ở khách sạn, ban đêm anh có gì cần, cứ việc tìm cô ấy”, Lục Hiểu Như vừa nói vừa chỉ An Mạc Hạ ở bên cạnh.
Theo ngón tay Lục Hiểu Như, Claire tự nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ, đôi mắt đen sâu thẳm hứng thú quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới.
Được Lục Hiểu Như ám chỉ, An Mạc Hạ lập tức tiến lên mấy bước, đưa tay ra, lễ phép nói: “Anh Claire, chào anh, tôi tên An Mạc Hạ, từ giờ tôi sẽ tiếp đãi anh”.
“An Mạc Hạ, một cái tên hay”, Claire cũng đưa tay ra, bắt tay An Mạc Hạ.
“Cảm ơn anh đã khen”, An Mạc Hạ nói cảm ơn.
Lục Hiểu Như ở bên cạnh thấy không còn vấn đề gì nữa, vẫy tay tạm biệt Claire, nói: “Vậy Claire, ngày mai chúng ta gặp lại nhé”.
Claire gật đầu, ôm Lục Hiểu Như một cái rồi cùng các đồng nghiệp đi lên xe thương vụ. An Mạc Hạ theo sát phía sau, ngồi ở vị trí sau cùng.
Trên đường, Claire thường nói chuyện với An Mạc Hạ mấy câu về những vấn đề liên quan đến Hoa Hạ. Suốt dọc đường, hai người trò chuyện rất vui vẻ, điều này khiến An Mạc Hạ vốn đang căng thẳng cũng bình tĩnh lại.
Nhớ đến những chuyện kỳ lạ mà Dương Phán Phán nói trước kia, An Mạc Hạ cảm thấy, Claire này ngoài việc hay khoa trương ra thì những thứ khác đều rất bình thường.
Chương 46: Khách hàng nhìn có vẻ
Khách sạn được sắp xếp là khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố An Lâm – khách sạn quốc tế Đế Giang.
An Mạc Hạ xuống xe, chân mày lập tức nhíu chặt lại. khách sạn Đế Giang để lại trong cô ấn tượng vô cùng xấu, dù phục vụ và chất lượng số một, nhưng Lý An Kiệt đã làm nhục cô ở vườn hoa phía sau khách sạn này. Chuyện đêm hôm đó, hôn một người đàn ông mà mình ghét, đến giờ nhớ lại, An Mạc Hạ vẫn thấy run người.
Cảm giác bất an lại dâng lên, An Mạc Hạ luôn cảm thấy khách sạn này không hợp mệnh với mình, tới đây cô sẽ có chuyện.
“Cô An Mạc Hạ không đi sao?”, Claire nhìn ra An Mạc Hạ hơi hốt hoảng liền lên tiếng dò hỏi.
Lúc này An Mạc Hạ mới hoàn hồn lại, cô vội vàng mỉm cười đón Claire và đồng nghiệp của anh ta tiến vào khách sạn, mình đi theo sau.
Đại sảnh khách sạn vẫn nguy nga lộng lẫy như lần đầu tiên cô tới. Ở chính giữa đặt một đài phun nước cỡ lớn, nước phun ra từ chính giữa đài, từ trong miệng con thú trông vô cùng khí thế, những giọt sương nhỏ bắn lên xung quanh.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch nhạt màu, dùng hoa văn hình cong màu đen để tô điểm. Trên trần nhà treo một chùm đèn pha lê màu vàng vô cùng hoa lệ. Ngoài ra, ở quầy lễ tân còn gắn một bức tường thủy tinh hình thù đặc biệt, vừa cao quý phóng khoáng lại vừa có cảm giác hiện đại, khiến người ta không khỏi khen ngợi.
An Mạc Hạ làm thủ tục cho Claire và những người đi cùng ở quầy lễ tân xong, được nhân viên khách sạn hướng dẫn, mọi người cùng lên tầng hai mươi của khách sạn quốc tế Đế Giang. Tầng này là khu phòng cao cấp nhất của khách sạn, phòng nào cũng là phòng tổng thống cao cấp.
An Mạc Hạ cũng may mắn được hưởng ké từ đám người Claire, cũng ở tầng này. Đây là lần đầu tiên trong đời cô được tiến vào phòng tổng thống cao cấp.
“Anh Claire, tôi ở phòng 2216, anh có chuyện gì, có thể tới gõ cửa tìm tôi bất cứ lúc nào”, An Mạc Hạ đưa Claire đến cửa phòng, lễ phép nói.
“OK, nhưng buổi tối tôi cũng không có việc gì cả, tôi sẽ không quấy rầy giấc mộng đẹp của cô An Mạc Hạ đâu”, dứt lời, Claire dang tay ra, muốn ôm tạm biệt An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ biết đây là phép lịch sự của người phương Tây, nên cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị ôm lại, nhưng đúng lúc này, hành lang yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng đóng cửa nặng nề.
Đương nhiên Claire và An Mạc Hạ không ôm tiếp nữa, hai người đều nghi ngờ nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhưng chỉ kịp thấy cửa phòng 2218 bay ra một lớp bụi mỏng.
An Mạc Hạ cạn lời thầm liếc mắt, không ngờ tới tầng này mà còn có người không có lịch sự như vậy.
“Xin lỗi, anh Claire, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho lễ tân, để bọn họ nói chuyện với khách phòng 2218, bảo người đó cẩn thận chút, không quấy rầy anh nghỉ ngơi”, An Mạc Hạ ngại ngùng nói.
Claire nhún vai, cũng không mấy hứng thú ôm An Mạc Hạ. Sau khi tạm biệt cô, anh ta đi vào phòng.
An Mạc Hạ cũng trở về phòng mình, hít sâu một hơi, nằm lên chiếc giường cao cấp mềm mại.
Wow, đây chính là phòng tổng thống một đêm mấy trăm nghìn tệ, trước kia cô còn không dám mơ tới!
Những chuyện xảy ra gần đây cứ như là mơ vậy, khiến cho An Mạc Hạ đang nằm trên giường cảm thấy hốt hoảng, đầu cũng rối loạn.
Mấy tháng trước, cô vẫn là một người bạn gái “mẹ già” vì “nuôi” Giang Doãn Hâm mà đầu tắt mặt tối, bôn ba khắp nơi. Không ngờ, mới qua mấy tháng ngắn ngủi, cô đã thay đổi, không chỉ hình tượng cá nhân đổi mới hoàn toàn, mà còn tìm được một công việc mà rất nhiều người mơ ước, trở thành một cô gái hiện đại xinh đẹp, quyến rũ, độc lập, tự cường. Bây giờ cô lại nhờ công việc này, tiến vào khách sạn cao cấp mà trước kia mình không dám nghĩ tới.
Quả nhiên, ở chung với tên cặn bã không thương mình chỉ kéo mình tụt lại sau, khiến mình tệ hại hơn thôi, chỉ có độc lập tự cường mới có thể khiến cuộc sống của mình tốt đẹp hơn, cũng có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn.
Nghĩ tới đây, trong đầu An Mạc Hạ không tự chủ được hiện lên gương mặt Chu Dịch Phong. Anh không chỉ đẹp trai đến mức không thể bắt bẻ được gì, mà chỉ cần anh nhíu mày hay cười một tiếng thì đều nhanh chóng chui vào đầu cô như một cảnh phim. Anh không phải là người đàn ông tốt mà mình muốn gặp đó chứ?
Suy nghĩ ấy vừa xuất hiện, An Mạc Hạ đã sợ hãi lập tức ngồi bật dậy. Rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy chứ? Người sau này ở bên cô là ai thì cũng không thể là Chu Dịch Phong! Cô nhất định hỏng não rồi nên mới nghĩ bậy bạ như vậy!
An Mạc Hạ hít sâu một hơi, quyết định đi tắm nước nóng để thả lỏng. Nhất định là gần đây cô quá mệt mỏi nên mới có nhiều suy nghĩ kì lạ như vậy. Cô nên nhân cơ hội này, hưởng thụ phòng tắm của khách sạn đắt tiền.
Cô cầm áo ngủ đi vào phòng tắm. Phòng tắm này rộng rãi, thoáng đãng hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Tất cả mọi thứ đều là tự động, bồn cầu tự động, bồn tắm tự động, vòi sen tự động, hệ thống sưởi tự động,… Thậm chí còn có cả tủ rượu tự động đặt bên cạnh bồn tắm, thuận tiện cho khách vừa tắm vừa thưởng thức một ly.
An Mạc Hạ không có tiền đồ nghiên cứu hồi lâu rồi mới cởi quần áo ra, bước chân vào bồn tắm.
Nước ấm dâng lên qua cổ, khiến An Mạc Hạ cảm thấy cả người thoải mái. Trong bồn tắm cồn có nút ấn để thả cánh hoa. An Mạc Hạ nhẹ nhàng chạm vào, bồn tắm lớn nhanh chóng rải đầy cánh hoa hồng tỏa hương thơm ngát, khiến người đang ngâm trong bồn thoải mái tinh thần.
An Mạc Hạ tìm một vị trí thoải mái, tựa đầu vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ cảm giác thư thái của việc tắm rửa mang lại. Bất tri bất giác, cô mơ màng ngủ mất.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ, đánh thức An Mạc Hạ đang say giấc nồng.
Cô nhìn điện thoại đặt trên bục bên cạnh, đã hai giờ sáng rồi, cô đã ngâm trong bồn tắm hơn hai tiếng!
An Mạc Hạ vội vàng đứng dậy, lau sạch nước đọng trên người, tùy tiện lấy một cái áo choàng tắm phủ lên, bước nhanh tới cửa phòng.
An Mạc Hạ đang muốn mở cửa lại đột nhiên dừng lại, trong đầu có chút nghi ngờ.
Đợi đã, giờ này rồi còn ai tìm cô nữa chứ? Phục vụ của khách sạn? Có vẻ không đúng, bọn họ sao lại phải quấy rầy khách lúc nửa đêm chứ? Tạp vụ sao? Lại càng không! Đây là nơi nào chứ? Người bình thường căn bản không vào được.
Chỉ còn lại người kia thôi – khách hàng người Mễ - Claire.
Nghĩ tới đây, trái tim cô đột nhiên đập mạnh lên. Không phải anh ta đã nói ban đêm không có việc gì rồi sao? Sao còn đến tìm mình lúc này?
Chẳng lẽ…
Đột nhiên An Mạc Hạ nhớ lại Dương Phán Phán đã nói: “Phục vụ khách hàng buổi tối đều giao cho cô nha”.
Chương 47: Sao anh lại ở đây
An Mạc Hạ càng nghĩ càng sợ, đến lúc cầm vào chốt cửa phòng tay vẫn còn hơi run.
Cô định giả vờ như không nghe thấy nhưng tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp giống như nếu người trong phòng không mở cửa thì anh ta sẽ không dừng lại.
An Mạc Hạ cố gắng bình tĩnh lại nghĩ ở hành lang có camera giám sát, hơn nữa nhân viên phục vụ cũng túc trực 24/24, cho dù Claire định quấy rối cô thì cô cũng có thể chạy trốn được.
Nhưng nếu Claire thật sự có chuyện muốn tìm mà cô lại cố ý phớt lờ thì ngày mai chắc chắn sẽ bị phản hồi tới Lục Hiểu Như, vậy thì công việc này coi như cũng mất luôn, cái gì mà phụ nữ hiện đại tự cường không sợ thử thách mà đi đâu cũng gặp chuyện rắc rối vậy.
Nghĩ vậy An Mạc Hạ nghiến răng nghiến lợi lấy hết can đảm mở cửa phòng.
Cửa vừa mở, An Mạc Hạ vẫn chưa nhìn rõ người đứng ngoài cửa là ai thì một thân hình cao lớn nhanh chóng lao vào sau đó đóng sầm cửa lại.
An Mạc Hạ sợ hãi lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, cô vừa định la lên thì bị một đôi tay lớn bịt miệng lại.
"Ư ư ư…", cô mở trừng mắt nhìn, cơ thể không ngừng giãy dụa trong vòng tay của người kia, trong lòng cô gào thét quả này xong đời rồi, xem ra tên Claire này thật sự là một tên mặt người dạ thú, lần này thì không ai có thể giúp cô thật rồi!
Trong lúc An Mạc Hạ đang tuyệt vọng thì một giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông vang lên: "Đừng có la, là tôi", nói xong người đàn ông kia thả An Mạc Hạ ra, quay người lại đứng trước mặt cô.
An Mạc Hạ thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt: "Anh, anh, anh, Chu Dịch Phong, sao anh lại ở đây!"
Chu Dịch Phong nhếch mép nở nụ cười xấu xa: "Sao thế, cháy nhà ra mặt chuột nhé, chột dạ à?"
"Tôi, tôi có chột dạ đâu", An Mạc Hạ nhìn lảng đi chỗ khác: "Tôi trở về sớm hơn dự định không được à".
Chu Dịch Phong khoanh tay lại chẳng thèm tranh luận với An Mạc Hạ, chỉ chậm rãi bước tới bên bàn trà cầm tấm thẻ nhân viên màu xanh lam lên giơ trước mặt An Mạc Hạ nói: "Thế đây là cái gì? Ở bên trên có ghi nhân viên phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị, tôi không biết hôm nay phòng quan hệ công chúng cử người đi công tác ở thành phố Bạch Dương đấy".
"Tôi…", An Mạc Hạ bị Chu Dịch Phong vạch trần không nói được câu nào chỉ có thể hậm hực cúi đầu: "Được rồi, tôi lừa anh là lỗi của tôi, nhưng anh cũng có cần nửa đêm nửa hôm giả thần giả quỷ xông vào phòng người ta như vậy không!"
An Mạc Hạ hùng hồn nói, ngẩng cao đầu cướp thẻ nhân viên trong tay Chu Dịch Phong, tỏ vẻ tức giận.
"Lại còn vừa ăn cắp vừa la làng cơ đấy", Chu Dịch Phong nhún vai, quay người bước tới ghế sofa ngồi xuống: "Tôi nói là tôi đến giúp cô đấy, cô tin không?"
Giúp cô?
An Mạc Hạ nghi ngờ nghiêng đầu, đêm hôm khuya khoắt không ở nhà ngủ còn nói đến giúp cô? Chu Dịch Phong định lừa ma à!
"Tôi vẫn đang yên ổn, cần anh phải giúp cái gì vậy kìa, chẳng lẽ tôi đi ngủ cũng cần anh giúp sao?", An Mạc Hạ tức giận nói.
Ai ngờ Chu Dịch Phong đưa ánh mắt xấu xa lướt nhìn cơ thể của cô rồi cười khẩy: "Nếu cô muốn tôi giúp cô ~ đi ~ ngủ cũng thì tôi cũng không có ý kiến gì".
Mặc dù Chu Dịch Phong không nối những lời lẽ dâm tục nhưng với khuôn mặt xấu xa kia, lại thêm việc anh cố ý kéo dài chữ đi ngủ khiến An Mạc Hạ đỏ ửng cả mặt.
Ý thằng cha này là như thế nào!
Một lát sau An Mạc Hạ mới tức giận nói: "Chu Dịch Phong, anh mau ra ngoài đi, nếu anh không ra ngoài tôi gọi điện cho lễ tân cho bảo vệ lên đuổi anh ra ngoài đấy".
Chu Dịch Phong chẳng thèm để ý đến lời cảnh cáo của An Mạc Hạ: "Cô dựa vào cái gì mà đòi bảo vệ lên đuổi tôi ra ngoài?"
"Vì tôi là khách hàng của bọn họ, còn anh không phải".
"Vậy thì ngại quá, tôi ở phòng 2218 bên cạnh", nói xong Chu Dịch Phong lấy ra một tấm thẻ phòng rồi khua khua trước mặt An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ kinh ngạc há hốc miệng, trong đầu cô đột nhiên nhớ ra lúc cô và Claire ôm nhau có nghe thấy tiếng đóng cửa phát ra từ phòng 2218, thì ra là do tên Chu Dịch Phong giả thần giả quỷ!
Trong lòng An Mạc Hạ đột nhiên có một cảm xúc kỳ lạ, lúc vừa rồi chắc chắn là Chu Dịch Phong cố ý canh thời gian đóng cửa, chẳng lẽ do anh không vui khi cô và Claire ôm nhau sao?
Nghĩ vậy trong lòng An Mạc Hạ lại có chút vui mừng khóe miệng không tự chủ được khẽ cong lên.
"Này, Chu Dịch Phong, cho dù anh là khách của khách sạn này thì làm sao chứ, chẳng lẽ lại có quyền xông vào phòng khách khác nửa đêm như thế này à?"
Đúng lúc An Mạc Hạ định kéo người đàn ông đang ngồi trên sofa này ra thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Động tác của An Mạc Hạ chợt ngừng lại, cô nhìn Chu Dịch Phong một cái.
Chu Dịch Phong dường như đã đoán được sẽ có người gõ của phòng An Mạc Hạ cậy, anh đưa tay tay trỏ lên miệng làm động tác im lặng, ý bảo An Mạc Hạ đừng lên tiếng sau đó khẽ nói vào tai cô: "Tôi đến giúp cô thật mà, tôi trốn vào nhà tắm của cô một lát, cô ra mở cửa đi, Claire đang ở ngoài đó".
Nói xong anh không đợi An Mạc Hạ đồng ý đã phi như bay vào nhà tắm rồi đóng cửa lại.
An Mạc Hạ vẫn đứng im , trong đầu toàn dấu hỏi chấm, tên Chu Dịch Phong này rốt cuộc định làm trò gì vậy?
Nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn ra phía ngoài cửa, trong lòng hơi chột dạ, vừa rồi Chu Dịch Phong bảo Claire ở bên ngoài, sao anh biết được vậy? Hơn nữa tại sao Claire lại đến phòng cô muộn như thế này?
An Mạc Hạ hoang mang bước ra cửa, vì có Chu Dịch Phong ở trong phòng nên cô không căng thẳng như lúc trước nữa, cô mạnh dạn mở cửa.
Ở ngoài cửa là Claire thật.
Nhưng Claire bây giờ có chút không giống như vừa nãy, đôi mắt có chút vô hồn, nhìn chằm chằm vào cô, kỳ lạ nhất là trên tay anh ta còn ôm một đống tài liệu.
Mặc dù An Mạc Hạ hơi chẳng thẳng nhưng cô vẫn miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Anh Claire, không biết muộn như thế này rồi anh tìm tôi có việc gì vậy?"
Claire không trả lời, vẻ mặt vẫn vô hồn như vậy rồi đưa đống tài liệu trong tay cho An Mạc Hạ.
An Mạc Hạ nhận lấy tài liệu cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhưng chưa đợi cô hỏi gì thì Claire đã quay người đi chẳng nói chẳng giằng, chỉ đưa cho cô một đống tài liệu rồi đi như vậy thôi.
Ai đó nói cho cô biết là chuyện gì đang xảy ra được không?
Bình luận facebook