Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-15
Chương 11: Không được phép tiếp xúc thân mật với bạn trai cũ
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong phải vật lộn rất lâu mới về đến nhà.
Chu Dịch Phong sắc mặt đen kịt trên suốt quãng đường, còn An Mạc Hạ tất nhiên không dám nói nhiều, cúi đầu đi theo sau anh, giống như một con mèo nhỏ mắc lỗi.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, ai biết chiếc túi đựng tôm lại tự dưng rách chứ, hơn nữa bản thân cô cũng chịu thiệt thòi mà, lộ hết cả hàng rồi.
"À, chắc anh đói rồi nhỉ, để tôi đi nấu cơm", cửa nhà vừa mở ra, An Mạc Hạ đã chạy tót về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của người phụ nữ kia, Chu Dịch Phong vừa tức vừa buồn cười, thân là cậu hai của tập đoàn Chu Thị, đây là lần đầu tiên anh phải giúp người ta bắt tôm.
Chu Dịch Phong bất lực lắc đầu, anh từng gặp vô số phụ nữ rồi, nhưng lần đầu tiên thấy người vừa ngốc vừa ngây thơ như An Mạc Hạ, nhưng mà… hình như cũng khá đáng yêu.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, đuôi mắt cũng cong lại thành hình trăng khuyết.
An Mạc Hạ nấu rất nhanh, chỉ trong vòng một tiếng đã làm ra bốn món mặn một món canh.
Chu Dịch Phong về phòng nghe cuộc gọi quan trọng, đến lúc quay lại đã thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, còn An Mạc Hạ lúc này đang tháo tạp dề trên người. Thấy Chu Dịch Phong đi xuống liền vội vàng gọi: "Chu Dịch Phong, ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội mất".
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim Chu Dịch Phong bỗng cảm thấy ấm áp, bao lâu rồi không có ai nhìn anh với vẻ mặt như vậy và hâm nóng thức ăn cho anh?
Ừm, hình như kết hôn cũng là một chuyện không tồi.
Trong lúc ăn cơm, An Mạc Hạ xới cơm cho anh, sau đó lại luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào. Bởi vì lúc trước cô cũng thường phục vụ Giang Doãn Hâm ăn như vậy nên động tác rất trôi chảy, không chút vướng mắc, nhưng trong mắt Chu Dịch Phong lại có chút mập mờ không rõ, khiến trái tim anh mềm nhũn ra.
"An Mạc Hạ, cô bây giờ rất xinh đẹp", Chu Dịch Phong đột nhiên thốt lên một câu.
An Mạc Hạ vừa uống một ngụm canh vào miệng, nghe Chu Dịch Phong nói vậy thì sặc ho khụ khụ, một lúc sau mới hết ho.
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cũng không biết do sặc canh hay do lời của Chu Dịch Phong nữa.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói nhỏ, trong lòng khẽ vui vẻ, trước đây nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Dịch Phong, cô còn tưởng anh không thích cũng chả để tâm đến mình.
"Hiện giờ cô đã cải tạo thành công rồi, tiếp theo cô định báo thù bạn trai cũ thế nào?", một lát sau, Chu Dịch Phong lại tiếp tục nói.
Lúc trước kết hôn với Chu Dịch Phong, hai người thỏa thuận với nhau, cô giúp Chu Dịch Phong dỗ ông anh vui vẻ, còn Chu Dịch Phong giúp cô báo thù Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhíu mày, nghe thấy ba chữ "bạn trai cũ" liền khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Tôi còn đang suy nghĩ, đầu tiên phải tìm một thời điểm thích hợp để xuất hiện trước mặt anh ta, hiện giờ tạm thời chưa cần anh giúp đỡ".
"Ừ", Chu Dịch Phong gật đầu, đột nhiên nói một cách nghiêm túc: "An Mạc Hạ, tôi nghĩ mình phải nhắc nhở cô một chuyện".
"Chuyện gì?", thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
"Cô còn nhớ hai cái thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta không?"
"Nhớ chứ, giúp đỡ lẫn nhau, hai bên trong lúc kết hôn không được làm ra những chuyện bất lợi cho đối phương".
"Nhớ là tốt, tôi hy vọng cô trong lúc báo thù bạn trai cũ vẫn phải ý thức được bản thân đã là phụ nữ có chồng, mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cô cũng phải chú ý đến hành vi ngôn từ của mình, không được có những cử chỉ thân mật quá mức với người đàn ông khác ngoài tôi, làm ảnh hưởng đến thể diện của tôi".
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ liền cảm thấy cạn lời lườm anh một cái. Người này đang nghĩ đi đâu vậy, cô đi báo thù Giang Doãn Hâm chứ không phải đi làm lành với anh ta, cô có thể có hành động thân mật gì với anh ta chứ? Vả lại cô thân mật với Giang Doãn Hâm thì liên quan gì đến anh? Chỉ cho phép anh làm con gái nhà người ta mang bầu mà không cho phép cô tiếp xúc với người đàn ông khác à? Đúng là vừa bá đạo vừa chuyên chế!
An Mạc Hạ đang đắng chìm trong không khí ấm áp của bữa ăn, suýt chút nữa quên mất chuyện Sở Mạn Doanh mang thai. Bây giờ Chu Dịch Phong nhắc đến chuyện kia, cô tức giận lẩm bẩm: "Chẳng phải anh cũng đang lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài đấy à".
“An Mạc Hạ", Chu Dịch Phong đặt đôi đũa xuống, ngả ra dựa lưng vào ghế, nheo mắt trông vô cùng nguy hiểm: "Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, hơn nữa có một số chuyện cô không thể hiểu".
An Mạc Hạ thật sự không thể hiểu cái logic thần kì của Chu Dịch Phong, nam hay nữ thì khác gì nhau, đều ông ăn chả bà ăn nem trong hôn nhất còn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt sắp tức giận của Chu Dịch Phong, cô cuối cùng nén ý muốn chất vấn Chu Dịch Phong lại, thôi, bỏ đi, cô có tư cách gì trách móc anh chứ.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi được chưa", An Mạc Hạ bĩu môi thỏa hiệp: "Vả lại, tôi đang hận không thể tát vào mặt Giang Doãn Hâm, sao có thể thân mật với anh ta được, anh nghĩ nhiều rồi".
Nghe thấy An Mạc Hạ nói vậy, Chu Dịch Phong hài lòng gật đầu, anh cũng không biết bản thân vì sao lại đột nhiên yêu cầu An Mạc Hạ như vậy, nhưng anh chính là không muốn nhìn thấy cô ở cùng người đàn ông khác, nhất là người có thân phận nhạy cảm như bạn trai cũ.
Chu Dịch Phong lại vui vẻ ăn cơm tiếp, ngay cả món tôm vốn đang rất không thích cũng ăn tận hai con.
"Đúng rồi, Chu Dịch Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh".
"Chuyện gì?"
"Hôm nay chị dâu anh đột nhiên gọi điện đến báo tôi chiều chủ nhật đến tham gia Party chị ta tổ chức", An Mạc Hạ vừa ăn cơm vừa nói.
Nghe vậy, Chu Dịch Phong bất giác nhíu mày: "Cô có thể mặc kệ cô ta".
"Hả?", An Mạc Hạ khó hiểu ngẩng đầu, hôm đó khi gặp Dư Ngọc Lệ ở bệnh viện, cô đã nhìn ra quan hệ của Chu Dịch Phong và vợ chồng anh cả không tốt, nhưng mà coi thường một cách trắng trợn như vậy hình như hơi quá thì phải?
"Như vậy không hay lắm đâu, tôi vẫn nên đi một chuyến. Vả lại, chị dâu anh cũng không cho tôi cơ hội từ chối, bảo hôm đó sẽ cử người đến đón tôi".
"An Mạc Hạ", đôi lông mày của Chu Dịch Phong càng như sắp xoắn chặt lại với nhau: "Quan hệ giữa tôi và họ không tốt đẹp gì, cô đi đến đó có nghĩa là bọn họ có thể sẽ nhằm vào cô".
Nghe thấy giọng điệu quan tâm của anh, trái tim An Mạc Hạ bống chốc cảm thấy ấm áp.
An Mạc Hạ mỉm cười: "Lúc trước tôi đã nhìn ra quan hệ của mấy người không tốt rồi, nhưng lần này là do chính tôi muốn đi, lúc trước chị dâu anh nhục mạ tôi. Dáng vẻ hiện giờ của tôi chắc chắn sẽ như cú tát đau đớn vào lòng tự trọng của chị ta, báo được thù tiện thể giúp anh nở mày nở mặt.
Hai mắt Chu Dịch Phong hơi sáng lên, câu "giúp anh nở mày nở mặt" này khiến trái tim anh có chút loạn nhịp, anh nhìn chằm chằm An Mạc Hạ một hồi, mới nhếch miệng nói: "Vậy tùy cô, ngày mai tôi phải đi sang Mỹ một chuyến, thứ tư không ở trong nước, cô có chuyện gì chứ gọi điện cho tôi".
An Mạc Hạ gật đầu, vốn định hỏi khi nào anh về, nhưng đắn đo một lát vẫn không hỏi, chỉ đáp bằng một tiếng khá bé: "Ừm".
Chương 12: Gặp lại kẻ thù
Mấy ngày nay Chu Dịch Phong đi vắng, An Mạc Hạ ở một mình trong căn biệt thự trống trải không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Mặc dù lúc trước Chu Dịch Phong cũng không có về nhà mỗi ngày, nhưng dù gì cũng có chút mong chờ, nhưng hôm nay lại không một tia hi vọng nào.
An Mạc Hạ ôm chân ngồi tựa vào một góc sô pha, tâm hồn bay loạn tứ tung, lúc thì suy nghĩ Chu Dịch Phong khi nào mới về, lúc sau nghĩ mình nên báo thù Giang Doãn Hâm như thế nào, ngày mai phải đi Party của Xa Ngọc Lệ rồi mà hiện giờ cô vẫn chưa biết nên chuẩn bị gì.
Suy nghĩ cả buổi, An Mạc Hạ quyết định gọi Aaron đến, bảo anh ta tư vấn cho cô mai nên mặc gì, tham gia bữa tiệc người giàu phải chú ý những gì. Nhưng cô gọi mấy cuộc mà Aaron không nghe, chỉ đành hờn dỗi cúp máy.
Chắc Aaron lại bắt đầu bận rồi, hôm qua cô vô tình nhìn thấy tin tức Sở Mạn Doanh tham gia sự kiện trên tivi, có lẽ cô ta quay trở lại công việc rồi. Như vậy, đứa trẻ trong bụng cô ta có lẽ... cũng mất rồi nhỉ.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại cảm thấy cáu kỉnh, cô vò đầu bứt tóc, quyết định ra ngoài đi dạo, tiện thể mua một bộ đồ tử tế, để ngày mai đi dự bữa tiệc "Diên Hồng".
Trong trung tâm thương mại đông nghịt người, hôm nay là ngày kỷ niệm sinh nhật một tuổi của trung tâm thương mại, còn là thứ bảy nữa nên rất đông.
An Mạc Hạ đã dạo mấy của hàng thời trang bình dân cho nữ nhưng không tìm được bộ nào ưng ý, vì vậy cô nghiến răng bước vào một cửa hàng hiệu cao cấp mà cô chưa bao giờ dám bước vào.
Cửa hàng này trang trí đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, kiểu dáng quần áo cũng độc đáo và mới lạ, tuy nhiên không có một món nào dưới năm nghìn tệ.
An Mạc Hạ thích một chiếc váy màu hồng nhạt, tuy rằng giá lên đến năm chữ số khiến cô phải chùn bước, nhưng nó thật sự rất hợp với cô, có thể khoe được hết ưu điểm của cô, đơn giản nhưng không bình thường.
Nhẩm tính số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, An Mạc Hạ cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, chuyện này nếu để cho Chu Dịch Phong biết có lẽ sẽ tức chết, không ngờ vợ anh ngay cả một chiếc váy mười nghìn tệ cũng không nỡ mua.
An Mạc Hạ lưu luyến đi về phía cửa, nhưng vừa tới cửa liền không cam lòng quay đầu lại, mua không nổi chẳng lẽ cũng không thể sờ một ít à?
Nhưng khi cô đang định sờ tay vào chất liệu mềm mại kia, thì chiếc váy bị một cánh tay khác cầm đi mất.
"Nhân viên phục vụ, chiếc váy này lúc trước tôi thử thấy rất đẹp, cô gói lại cho tôi", vừa nói là một phụ nữ có mái tóc dài ngang vai, tuy rằng nét khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng được trang điểm tinh tế nên cũng có thể coi gọi là mỹ nữ.
Bàn tay đang giơ lên của An Mạc Hạ cứng đơ lại, cô quá quen giọng nói này, đây chính là "bạn thân" Tô Bạch Nghi- người đã giật bạn trai cô.
Bạch Tô Nghi cố ý liếc nhìn vẻ mặt của An Mạc Hạ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý, rồi đi qua người cô như không hề quen biết.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, bạn trai của tôi bảo tôi mua bất cứ thứ gì tôi muốn. Lấy hai chiếc này cho tôi thử, nếu đẹp, tôi sẽ mua cả hai. Bạch Tô Nghi đắc ý chỉ vào hai bộ váy khác.
Nhân viên phục vụ ngay lập tức đi lấy đồ cho Bạch Tô Nghi với nụ cười thật tươi và không quên khen Bạch Tô Nghi là người rất may mắn.
An Mạc Hạ sững sờ đứng im tại chỗ một lúc lâu không thể di chuyển, Giang Doãn Hâm trở nên hào phóng như vậy từ khi nào mà để Bạch Tô Nghi tùy ý mua đồ trong một cửa hàng đắt tiền như vậy? Khi ở bên cô, thứ đắt nhất anh ta mua cho cô chỉ là một sợi dây chuyền nát giá mấy chục đồng, mà cô còn ngu si cảm động suốt thời gian dài, cảm thấy Giang Doãn Hâm kiếm tiền không dễ dàng, bảo anh sau này đừng tốn tiền vì cô nữa.
Nhưng cuối cùng cô nhận lại được gì! Tiền tiết kiệm đều dành hết cho tiểu tam!
An Mạc Hạ âm thầm siết chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ chua chát.
Thấy An Mạc Hạ đứng yên hồi lâu, nhân viên cửa hàng bên cạnh tiến lên hỏi: "Tiểu thư, cô có ưng ý bộ đồ nào không? Tôi có thể lấy cho cô mặc thử."
Nghe thấy những lời này, Bạch Tô Nghi lại nhìn sang chỗ An Mạc Hạ, không quên nở nụ cười chế giễu, vừa rồi khi lấy chiếc váy này cô ta cũng chú ý đến người phụ nữ kia, phải công nhận là rất xinh đẹp. Phụ nữ luôn chú ý đến những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, nhưng quần áo trên người cô trông chả có vẻ đắt tiền, rõ ràng không được may mắn như cô, có một người bạn trai tiềm năng như Giang Doãn Hâm, vừa ngồi lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân mấy ngày đã hoàn thành liên tiếp mấy dự án lớn, được công ty đánh giá cao, cứ như vậy, không chừng còn có cơ hội được điều lên tập đoàn Chu Thị, thế thì cuộc sống sau này của cô ta không cần phải buồn sầu nữa.
Giống như hôm nay sinh nhật cô ta, Giang Doãn Hâm rất hào phóng đưa thẻ tiết kiệm cho cô quẹt thoải mái, không hổ là người cô ta dùng mọi thủ đoạn cướp được.
“Thưa cô?”, nhân viên cửa hàng thấy An Mạc Hạ vẫn không phải ứng gì, lại dò hỏi thêm một tiếng.
“Tôi cũng thích chiếc váy hồng người kia đang cầm”, An Mạc Hạ chỉ tay vào chiếc váy trên tay Bạch Tô Nghi cười nói, thật sự chính cô cũng không biết mình lấy dũng khí này từ đâu ra.
“Chuyện này...”, nhân viên cửa hàng hiển nhiên là vô cùng khó xử: “Thật xin lỗi, mỗi bộ đồ trong cửa hàng chúng tôi đều chỉ có một chiếc, và chiếc váy kia cũng vậy, nó đã được vị khách kia mua rồi ạ”.
“Các bạn giúp tôi trao đổi với cô kia, tôi đồng ý trả giá gấp đôi”.
Không cần nhân viên cửa hàng chuyển lời, Bạch Tô Nghĩ đã nghe thấy giọng nói của An Mạc Hạ và không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ngạc nhiên không phải vì lời nói của cô, mà là vì giọng nói đó rất giống của An Mạc Hạ, nó khiến cô ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng Tô Bạch Nghi không nghĩ nhiều, mà liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, buồn cười, nhìn bộ dạng của cô rõ ràng trông không có vẻ mua nổi chiếc váy này, không biết lấy đâu ra tự tin mà dám bảo trả giá gấp đôi.
Bạch Tô Nghi nhếch miệng: “Cô gái, tôi thật sự rất thích chiếc váy này, nhưng nếu cô cũng thích nó như vậy, tôi có thể nhường lại cho cô. Tuy nhiên, giá gấp đổi hình như không thể hiện được giá trị của chiếc váy bị tôi và cô tranh giành. Thế này đi, cô trả giá gấp năm lần cho tôi, tôi sẽ nhường cô”.
Trong lời nói của Bạch Tô Nghi tràn đầy sự khiêu khích, ai tinh ý là có thể nghe ra được cô ta muốn làm An Mạc Hạ bẽ mặt, chứ không phải thật lòng muốn nhường chiếc váy này.
An Mạc Hạ cắn răng, giá gấp hai cô còn có thể chi trả, nhưng gấp năm quả thật quá nhiều tiền.
Thấy An Mạc Hạ không nói lời nào, Bạch Tô Nghi giả vờ thở dài: "Có một số người rõ ràng không mua nổi quần áo, còn tự ra vẻ ta đây đại gia", nói xong Bạch Tô Nghi nhìn sang nhân viên cửa hàng bên cạnh nói: "Tôi nghĩ rằng một cửa hàng cao cấp như cửa hàng của các bạn nên thiết lập tiêu chuẩn khách hàng, đừng để ai cũng có thể tùy ý bước vào đây, làm lãng phí thời gian của chúng ta”.
Nhân viên cửa hàng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ khinh thường. Người phụ nữ này vừa rồi đã thử mấy bộ liền nhưng không mua bộ nào cả, rõ ràng không mua nổi, nhưng không biết vì sao lại cứ tranh váy với cô gái kia. Nhân viên cửa hàng định khuyên An Mạc Hạ thử chiếc váy khác thì giọng nói An Mạc Hạ lại vang lên.
“Được thôi, gấp năm thì gấp năm, nhưng tôi muốn đi gọi điện đã”, nói rồi liền vội vàng đi ra ngoài cửa hàng.
Bạch Tô Nghi đứng phía sau che miệng cười, nói với giọng to đủ để cả cửa hàng nghe thấy: “Ôi, đừng bảo mua không nổi nên chạy đó nhé”.
Hiển nhiên An Mạc Hạ đứng ngoài cửa nghe thấy giọng của cô ta, tức chỉ muốn đến đá cô ta một phát, cô không tin cả đàn ông lẫn váy đều bị Bạch Tô Nghi cướp mất. Cô lấy điện thoại ra gọi đến số mà cô chưa gọi bao giờ.
Chương 13: Cô lại mượn tiền tôi sao
Sau khi điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy, giọng nói hơi lười biếng của người đàn ông vang lên: “Alo”.
An Mạc Hạ nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, cơ thể vô cùng căng thẳng.
“Là tôi, An Mạc Hạ đây”, An Mạc Hạ dừng mấy giây rồi mở miệng nói.
Nguyên nhân cô gọi cho Chu Dịch Phong là vì bây giờ người có thể giúp cô e rằng chỉ có anh mà thôi.
“Tôi biết”, Chu Dịch Phong thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại thoáng qua chút mừng rỡ mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Vừa rồi anh đang chuẩn bị tắt máy để họp thì đột nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên “An Mạc Hạ”. Anh do dự chốc lát, vẫn quyết định tạm thời để mọi người trong phòng họp chờ mình, còn mình đi ra ngoài nhận cuộc gọi của cô.
Mặc dù hai người đã trao đổi số điện thoại từ ngày đầu tiên quen nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
“Tìm tôi có chuyện gì?”, Chu Dịch Phong thấp giọng khẽ hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ừm…”, An Mạc Hạ cắn môi, hít sâu một hơi, hỏi câu mà nãy giờ cô nghĩ trong đầu: “Ừm, Chu Dịch Phong, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Người bên kia đầu dây im lặng mấy giây, sau đó, giọng nói vô cùng không vui của Chu Dịch Phong vang lên: “An Mạc Hạ, cô nói gì cơ? Cô mượn tiền tôi?”
Vợ mình lại mượn tiền mình!
“Á, anh nghe tôi nói đã”, dĩ nhiên An Mạc Hạ nghe thấy giọng Chu Dịch Phong đang khó chịu nên vội vàng nói: “Tôi sẽ trả cho anh, nhưng chắc sẽ hơi lâu. Anh biết đó, giờ tôi đã nghỉ việc rồi…”
Giọng An Mạc Hạ ngày càng thấp, vì cô cảm nhận được rõ ràng luồng khí lạnh truyền tới từ đầu dây bên kia, dù cách thật xa cũng khiến cô không khỏi rùng mình.
Lời cô vừa nói có vấn đề gì sao?
“Tấm thẻ tôi đưa cho cô lúc trước đâu, sao cô không lấy?”, Chu Dịch Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Anh nhớ rõ ràng, ngay hôm kết hôn anh đã cho An Mạc Hạ một tấm thẻ tín dụng không giới hạn, tấm thẻ đó để trưng bày à?
An Mạc Hạ hơi chột dạ: “Tấm thẻ đó đang ở nhà, ừm, tôi quên mang theo, giờ tôi cần mua đồ, không có thời gian về lấy”.
Quan trọng nhất là cô không quen dùng tiền của người khác, nên đã cất tấm thẻ Chu Dịch Phong cho cô đi rồi.
“Nói đi, cô cần bao nhiêu?”, Chu Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
“Ừm, năm mươi nghìn tệ”, An Mạc Hạ yếu ớt đáp.
Chu Dịch Phong xoa trán. Năm mươi nghìn? Người phụ nữ này mượn anh năm mươi nghìn tệ mà còn định trả cho anh? Rốt cuộc cô xem anh là người thế nào chứ? Dù là vợ chồng trên danh nghĩa thì cũng xa lạ quá đó.
Người đàn ông càng nghĩ càng bực, cũng không muốn nói thêm gì với An Mạc Hạ nữa, dứt khoát nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo thư kí chuyển tiền cho cô”, dứt lời, Chu Dịch Phong chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi đã, giờ tôi sẽ gửi số tài khoản qua tin nhắn cho anh. Ừm, anh nhanh chút nha, tôi đang khá gấp”.
Đầu bên kia đáp lại lời An Mạc Hạ bằng một tràng tiếng tút.
An Mạc Hạ thở dài, cũng không biết Chu Dịch Phong có nghe câu cuối cùng cô nói hay không nữa. Cô nhanh chóng mở phần tin nhắn ra, soạn số tài khoản gửi cho anh.
Bên kia, Chu Dịch Phong nhận được tin nhắn, gọi thư kí Trương Dương đến.
“Giúp tôi chuyển tiền gấp cho số tài khoản này”.
“Được, tổng giám đốc Chu, chuyển bao nhiêu ạ?”
“Năm mươi nghìn tệ, à, chuyển nhiều chút đi”, Chu Dịch Phong nghĩ lại, giơ một ngón tay với thư kí.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.
An Mạc Hạ nhanh chóng nhận được tiền Chu Dịch Phong chuyển đến, nhưng không phải năm mươi nghìn tệ, mà là… năm trăm nghìn tệ!
An Mạc Hạ giật mình há to miệng. Chu Dịch Phong có nghe nhầm không đấy? Vừa nãy cô chỉ mượn anh năm mươi nghìn tệ thôi. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao đến lúc đó trả lại cho anh là được.
Lần nữa quay vào tiệm, Bạch Tô Nghi đang ngắm nghía một bộ váy trắng trước gương, hai nhân viên đang phục vụ cô ta, cung kính coi cô ta là một khách hàng lớn.
An Mạc Hạ đi vào tiệm, ba người đều dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa.
Bạch Tô Nghi đang đứng trước gương nhếch miệng cười khinh miệt: “Ôi, vừa rồi tôi còn tưởng cô không quay lại nữa chứ? Sao nào? Kiếm đủ tiền rồi hả?”
Kiểu mỉa mai không nể nang gì như vậy, dù là kẻ ngu cũng nghe hiểu.
An Mạc Hạ cố nén lửa giận trong lòng, cười nói: “Cô à, tôi đồng ý trả giá gấp năm lần để mua bộ đồ kia”.
“Vậy sao?”, Bạch Tô Nghi liếc xéo An Mạc Hạ, khéo miệng cong thành nụ cười lạnh lẽo: “Giờ tôi lại đổi ý rồi, tôi rất thích cái váy đó, năm lần không được, tôi muốn mười lần. Nếu cô trả được thì tôi lập tức đưa cho cô”.
Không hiểu sao, Bạch Tô Nghi rất không thích người phụ nữ giống An Mạc Hạ này. Nếu không phải cô ta biết An Mạc Hạ xấu xí thế nào, cô ta còn cho rằng người này chính là An Mạc Hạ. Nhưng tuyệt đối không thể nào?
“Sao nào?”
Đây rõ ràng là lòng tham không đáy mà!
An Mạc Hạ âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng nảy ra suy nghĩ “không được thì thôi đi”, nhưng nghĩ tới ngày kết hôn bị Bạch Tô Nghi sỉ nhục, cô lại không cam lòng. Hôm nay, cô nhất định phải mua được bộ váy đó! Cũng may Chu Dịch Phong chuyển cho cô nhiều tiền, cho cô thêm sức mạnh.
“Được thôi, mười lần thì mười lần”, An Mạc Hạ mỉm cười quay đầu nhìn nhân viên ở bên cạnh: “Các cô đều làm chứng nhé, cô gái này đã quyết định sẽ bán váy cho tôi, tôi sẽ ra quầy thu ngân tính tiền, tiền thừa, các cô trả cho cô ta là được”.
Nói xong, An Mạc Hạ đi về phía quầy thu ngân.
Cùng lúc đó, một giọng nam dịu dàng từ cửa tiệm truyền tới: “Tô Nghi, chọn xong chưa?”
An Mạc Hạ đang đi về phía quầy thu ngân dừng chân lại. Đối với cô, giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa. Từng có một lần cô cho rằng giọng nói trầm thấp của Giang Doãn Hâm dễ nghe như tiếng đàn vĩ cầm, không ai hơn được. Nhưng giờ nghe lại, cô chỉ thấy rét lạnh.
Bạch Tô Nghi đứng trước gương lập tức đổi sang bộ dạng chim nhỏ nép vào lòng anh ta: “Doãn Hâm, em chọn được mấy bộ, nhưng mà hơi đắt”.
“Chỉ cần em thích là được”.
Chỉ cần em thích là được.
Nghe được câu ấy, An Mạc Hạ cảm thấy máu nóng toàn thân đều chảy ngược. Giang Doãn Hâm đối với Bạch Tô Nghi tốt thật đấy, trước kia anh ta chưa từng đối xử với cô tốt như vậy!
An Mạc Hạ hít một hơi sâu, xoay người lại, từng bước đi tới trước mặt Giang Doãn Hâm. Đột nhiên cô rất muốn hỏi anh ta, rốt cuộc tình cảm anh ta đối với cô là tình cảm gì.
Chương 14: Cứ chọn tự nhiên
Đúng lúc An Mạc Hạ sắp đi đến trước mặt Giang Doãn Hâm thì điện thoại trong túi cô đổ chuông.
An Mạc Hạ kinh ngạc, cơn kích động vừa dâng trào giảm đi không ít, cô vội vàng cầm điện thoại đi sang một bên.
Giang Doãn Hâm cũng vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của An Mạc Hạ mà dồn ánh mắt về phía cô, tiếng chuông này thật quen tai.
Thực ra khi nãy vừa bước vào cửa hàng, Giang Doãn Hâm đã chú ý đến An Mạc Hạ, phụ nữ xinh đẹp thường có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của đàn ông, nhưng ngại Bạch Tô Nghi ở ngay phía trước, anh ta cũng không dám to gan nhìn qua, chỉ liếc nhìn làm như vô tình lướt qua An Mạc Hạ một cái, cô gái thân hình duyên dáng, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tuy không ngắm kỹ khuôn mặt của cô, nhưng anh ta cũng có thể cảm giác được cô là một mỹ nữ tiêu chuẩn, hơn nữa vừa nãy anh ta cảm thấy hình như cô gái này muốn đi đến nói gì đó với anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Giang Doãn Hâm không khỏi dừng lại trên bóng hình cô gái thêm một lúc.
Đương nhiên An Mạc Hạ nhận điện quay lưng lại với Giang Doãn Hâm, không biết tâm tư của người đàn ông kia, cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình một cái, nhanh chóng ấn nghe.
An Mạc Hạ còn chưa lên tiếng, bên kia đã vang lên giọng nói êm tai trầm thấp như tiếng đàn của Chu Dịch Phong, tuy trong giọng điệu có chút lạnh nhạt.
“An Mạc Hạ, nhận được tiền chưa?”
“Nhận được rồi”, An Mạc Hạ trả lời, rồi lại thêm hai chữ “cảm ơn” theo phản xạ tự nhiên.
Rõ ràng phía bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới nghe thấy Chu Dịch Phong lại hạ thấp giọng xuống: “Ừm, nhận được thì tốt”.
Đương nhiên An Mạc Hạ đã phát hiện được ý lạnh lùng trong giọng của Chu Dịch Phong, nhưng cô cũng không rảnh để nghĩ nhiều, bởi vì nhân viên bán hàng ở một bên đã đến phía sau quầy nhìn cô, dường như đang đợi cô mau chóng thanh toán, cho nên An Mạc Hạ vội vàng nói: “Ấy, tôi không nói với anh nữa, tôi phải đến quầy thu ngân trả tiền mua váy”.
“Cô mua đồ ở đâu?”, Chu Dịch Phong tiện miệng hỏi một câu, thì ra An Mạc Hạ vay tiền anh là để mua quần áo, vừa nãy anh không hỏi cũng không để ý, bây giờ biết, cũng không cảm thấy An Mạc Hạ phung phí, ngược lại cảm thấy hiện giờ An Mạc Hạ là bà xã của anh, cũng nên sắm vào bộ quần áo đẹp rồi, những bộ quần áo rẻ tiền trong tủ đồ của cô đúng là không nhìn nổi…
An Mạc Hạ nói tên cửa hàng, vốn tưởng mình có thể tắt máy, lại nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng của Chu Dịch Phong: “Ồ, CEO Tưởng Nhất Đào của thương hiệu này là bạn tốt của tôi, thế này đi, lát nữa tôi kêu thư ký của tôi nói với giám đốc Tưởng, để họ giới thiệu cho cô mấy bộ”.
“A, không cần đâu, tôi mua một chiếc là được rồi…”
Đương nhiên là Chu Dịch Phong không cho cô cơ hội từ chối, anh tắt máy ngay lập tức.
Cánh tay An Mạc Hạ cầm điện thoại hơi run run, mẹ ơi, cô mua một bộ thôi cũng đã như muốn lấy mạng cô rồi đấy có được không, nếu lại giới thiệu cho cô thêm chẳng phải khuynh gia bại sản sao.
Hoàn toàn làm méo mó tâm ý muốn tặng quần áo cho cô của Chu đại công tử.
Bị cuộc điện thoại của Chu Dịch Phong xen ngang, cơn giận vừa mới bốc lên của An Mạc Hạ hoàn toàn bị dập tắt, cũng may có cuộc gọi này khiến cô lấy lại lý trí.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho Giang Doãn Hâm biết thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng cúi đầu bước nhanh đến quầy thu ngân, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Giang Doãn Hâm nhận ra mình.
An Mạc Hạ giao thẻ của mình ra, vô cùng đau lòng nhìn nhân viên bán hàng nhanh nhẹn làm một loạt thao tác thanh toán, cuối cùng run tay ký tên mình lên phiếu.
Đúng lúc An Mạc Hạ đang định nhận lấy váy, điện thoại trên quầy bỗng đổ chuông.
Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhận điện, chưa nói được hai câu, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, không biết có phải An Mạc Hạ bị ảo giác không, cô cứ cảm thấy nhân viên phục vụ không dám tin nhìn mình mấy cái liền.
“Được, tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ cô ấy thật tốt, vâng vâng, anh yên tâm”, nói xong nhân viên bán hàng tắt điện thoại.
“Thưa cô, e rằng chúng tôi không thể bán cho cô bộ đồ này”, nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
“Hả? Tại sao?”, An Mạc Hạ bất mãn cau mày, đây là chiếc váy mà cô đã phải cắn răng tốn gần năm mươi nghìn tệ mới cướp được từ tay Bạch Tô Nghi, sao đến lại không thể bán.
Bạch Tô Nghi ở một bên vốn đang không vui vì An Mạc Hạ có thể mua được chiếc váy này với giá gấp mười lần, nhưng lời đã nói ra, cô ta cũng không thể thu lại, bây giờ bỗng nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ mặt sung sướng trước nỗi khổ của người khác: “Ồ, chuyện gì thế, có phải trước đây cô ta có hành vi xấu bị người ta tố cáo đến cửa hàng không?"
Nghe thấy giọng điệu chế nhạo trắng trợn của Bạch Tô Nghi, mặt An Mạc Hạ biến sắc, hai tay buông bên sườn nắm vào nhau, cô cũng rất muốn biết tại sao không thể bán cho cô, rõ ràng suýt nữa có thể tranh được chiếc váy từ trong tay Bạch Tô Nghi.
“Thưa cô, mong cô đừng ăn nói lung tung”, nhân viên bán hàng vội vàng giải thích, hơi không vui nhìn sang Bạch Tô Nghi: “Cô gái này là bạn của CEO Tưởng của thương hiệu chúng tôi, vừa nãy giám đốc Tưởng đặc biệt gọi điện đến, nói là bất kỳ trang phục nào mà cô ấy chọn ở cửa hàng đều miễn phí, hơn nữa chỉ cần cô ấy thích bộ nào, chúng tôi cũng không được bán cho người khác”.
Cú quay xe này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Ngay cả Giang Doãn Hâm vừa đến cửa hàng không lâu dường như cũng đã hiểu ra điều gì đó, lại nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mặt hiếu kỳ, chỉ là An Mạc Hạ vẫn luôn quay lưng lại với anh ta, cô còn cố cúi thấp đầu, mái tóc đẹp như dòng suối che hơn nửa khuôn mặt cô, khiến anh ta không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, Bạch Tô Nghi liền tức đến mặt trắng bệch, rốt cuộc cô gái này có lai lịch thế nào, rõ ràng ăn mặc nghèo kiết xác, làm sao lại quen biết CEO của cửa hàng này, hơn nữa còn được phục vụ đặc biệt như vậy!
Hiển nhiên An Mạc Hạ cũng không ngờ nhân viên phục vụ lại đột ngột nói vậy, hồi lâu sau mới nhớ đến có thể là Chu Dịch Phong gọi điện nhờ vả, anh hành động nhanh nhẹn thật đấy, xem ra cũng rất rảnh.
Nhưng thật ra Chu Dịch Phong còn đang mở cuộc họp quan trọng, lại hai lần gián đoạn cuộc họp một cách khó hiểu, anh ra ngoài gọi điện khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều phải suy đoán rốt cuộc Chu Dịch Phong gọi điện cho ai.
“Thật không?”, An Mạc Hạ xác nhận lại lần nữa.
Hai nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều đi đến trước mặt An Mạc Hạ, cung kính nói: “Đúng thế, thưa cô, nếu vừa nãy chúng tôi có chỗ nào mạo phạm, mong cô đừng trách, nếu thích bộ nào cô cứ thử tự nhiên”.
Sau khi xác nhận, An Mạc Hạ nhướn mày, trong lòng bỗng nổi lên ý đùa tinh nghịch: “Vậy được, tôi thích những bộ mà cô gái đó vừa chọn”, nói xong, An Mạc Hạ chỉ vào Bạch Tô Nghi ở một bên.
Nghe xong, sắc mặt Bạch Tô Nghi tái xanh: “Cô bớt ở đây đắc ý đi, tại sao tôi phải đưa quần áo tôi chọn cho cô!”
Nhưng hiển nhiên lời của cô ta không có tác dụng gì, bởi vì nhân viên phục vụ đã đi đến trước mặt cô ta, nở nụ cười khuôn mẫu: “Thưa cô, xin lỗi, hôm nay cửa hàng chúng tôi tạm thời chỉ phục vụ cô gái kia, có lẽ phải phiền cô ra về trước rồi”.
Chương 15: Bã xã anh thật thú vị
Lúc này khuôn mặt vốn tái mét của Bạch Tô Nghi lại lúc đỏ lúc trắng, cô ta hằm hằm ném bộ quần áo vừa nãy chọn được xuống đất, lớn tiếng nói: “Hừ, sau này cửa hàng các cô cầu xin tôi đến tôi cũng sẽ không đến, mặc cùng thương hiệu với người phụ nữ nghèo hèn này tôi còn thấy mất mặt nữa kìa!"
Nói xong, cô ta liền kéo Giang Doãn Hâm bỏ đi khỏi cửa hàng không thèm quay đầu lại.
An Mạc Hạ đứng bên cạnh quầy thu ngân, trong lòng thầm gào thét một tiếng “đã quá”, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười vui sướng.
Không ngờ một quyết định tình cờ của Chu Dịch Phong lại giúp cô trừng trị Bạch Tô Nghi một trận ra trò, nhưng đây chỉ có thể coi là cảnh cáo, mối thù Bạch Tô Nghi sỉ nhục cô trước mặt mọi người trong hôn lễ, cô phải trả lại gấp nhiều lần, còn tên cặn bã Giang Doãn Hâm nữa, cô cũng muốn anh ta phải bị trừng phạt thích đáng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của An Mạc Hạ liếc qua hai bóng hình đi xa, Bạch Tô Nghi đang ôm cánh tay của Giang Doãn Hâm sải bước về phía trước, đôi bàn tay của hai người nắm chặt đâm nhức mắt An Mạc Hạ.
“Thưa cô, những bộ này đều gói hết lại cho cô phải không?”, nhân viên phục vụ ở một bên lên tiếng hỏi.
An Mạc Hạ định thần lại, nhìn mấy bộ quần áo trong tay nhân viên phục vụ, vội vàng lắc đầu nói: “Ồ, không cần đâu, tôi chỉ cần chiếc váy màu hồng vừa nãy, với lại tôi muốn trả tiền, tôi không thể lấy không được”.
Vừa nãy cô nói lấy hết những bộ đồ đó chỉ là muốn chọc tức Bạch Tô Nghi chứ không muốn lấy thật, hơn nữa dù sao những bộ đó cũng không rẻ, tuy trước đó nhân viên phục vụ đã nói giám đốc Tưởng có thể tặng cô miễn phí, nhưng cô cũng không dám nhận, dù sao cũng là một ân tình, cô không trả nổi, cô cũng không muốn Chu Dịch Phong trả thay cô.
Nhân viên phục vụ vốn muốn thuyết phục thêm mấy câu, nhưng thấy An Mạc Hạ vẫn kiên quyết, bèn gọi điện xin chỉ thị cấp trên, sau khi được lệnh cũng không nói gì nữa, chỉ làm theo yêu cầu của An Mạc Hạ, gói chiếc váy màu hồng mà cô thích rồi đưa cho cô.
An Mạc Hạ nhận lấy túi giấy rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Bên kia, Chu Dịch Phong vừa họp xong đi ra thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Trên khuôn mặt người đàn ông hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt anh lập tức sầm xuống.
Chu Dịch Phong có chút không vui ấn phím nghe trên điện thoại “Alô” một tiếng.
“Ô, giọng Phong thiếu gia của chúng ta nghe có vẻ không vui lắm nhỉ, có phải tôi không nên gọi tới vào lúc này không?”, tuy là câu nghi vấn, nhưng người đàn ông lại nói rất chắc chắn, giọng nói lộ ra ý cười gian xảo.
“Giám đốc Tưởng, tôi không biết thì ra anh rảnh vậy đấy, nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây”.
“Đợi đã, Phong thiếu gia, anh tuyệt tình quá rồi đấy, vừa nãy còn gọi điện bảo tôi chọn quần áo cho bà xã anh kia mà”, Tưởng Nhất Đào đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bà xã, anh ta biết chuyện Chu Dịch Phong kết hôn, hôn lễ diễn ra rất đơn giản, không mời những người bạn trên thương trường giống như anh, vì vậy nên anh ta cũng chưa từng gặp An Mạc Hạ.
Hơn nữa, Chu Dịch Phong nổi tiếng là công tử đào hoa, trước nay luôn đủ các loại tin đồn tình ái ong bướm trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa từng thấy anh nghiêm túc với người nào, lần này lại vì cô vợ mới cưới thần bí này gọi điện đến nhờ anh ta giúp đỡ, đúng là xưa nay chưa từng thấy.
Nhưng vợ mới cưới của Chu Dịch Phong cũng thật thú vị, tặng cô quần áo cô cũng không lấy, cứ muốn trả tiền, anh ta cũng rất tò mò về người phụ nữ này.
Tưởng Nhất Đào nhắc đến chuyện này, cuối cùng vẻ mặt của Chu Dịch Phong cũng có chút thay đổi, vờ như thờ ơ hỏi: “Làm sao, cô ấy đã chọn không ít đồ phải không?”
“Việc này thì không có, bà xã của anh không lấy không một cái nào, đúng là suy nghĩ thay cho tôi”, Tưởng Nhất Đào cảm thán một tiếng.
Nghe xong, Chu Dịch Phong sững sờ, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ, đây mới thực sự là tác phong của An Mạc Hạ, khác với những cô gái khác mà anh quen biết, An Mạc Hạ càng…, nói thế nào nhỉ, cần kiệm vun vén cho gia đình?
Chu Dịch Phong càng nghĩ càng vui, khóe mắt lông mày tràn đầy ý cười, khiến thư ký Chu Dương ở một bên cũng phải tặc lưỡi, đúng là rất ít thấy nụ cười thật sự vui vẻ của Phong thiếu gia.
“Ầy, tôi nói này, lúc nào thì anh cho mấy anh em chúng tôi gặp bà xã của anh? Tôi thực sự rất tò mò về cô ấy đấy”, Tưởng Nhất Đào cười gian tà nói, tỏ vẻ hóng chuyện.
Chu Dịch Phong lại không muốn để ý đến Tưởng Nhất Đào nữa, tắt máy luôn.
Chu Dịch Phong tắt máy xong, nhìn sang giám đốc phòng kế hoạch vẫn theo sát anh: “Trương An, hạng mục vừa mới nhận được có thể hoàn thành sớm nhất vào lúc nào?"
Người đàn ông tên Trương An lập tức mở tài liệu trong tay, một lúc sau mới đẩy kính mắt trên mặt, cung kính nói: “Tổng giám đốc Chu, nhanh nhất cũng phải đến thứ hai tuần sau”.
Chu Dịch Phong mím đôi môi mỏng lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, im lặng một lúc mới nói: “Tôi không biết các anh dùng cách gì, phải hoàn thành sớm dự án này trước chủ nhật, vì chủ nhật tôi phải về nước”, nói xong Chu Dịch Phong cũng không quan tâm đến vẻ khó xử hiện lên trên mặt Trương An, sải bước lớn đi về phía trước.
Chủ nhật An Mạc Hạ phải tham dự buổi tiệc của Xa Ngọc Lệ, anh thực sự không yên tâm để một mình cô đến đó.
Theo như đã hẹn, vào chủ nhật, Xa Ngọc Lệ cho người đến đón An Mạc Hạ đúng giờ, An Mạc Hạ đã chuẩn bị xong từ lâu, ngồi trong phòng khách.
Cô mặc chiếc váy liền màu hồng cướp được từ trong tay Bạch Tô Nghi hôm đó, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, trang điểm kỹ càng, không lòe loẹt, không phô trương, thể hiện ra khí chất của phụ nữ một cách hoàn hảo, lại thêm thân hình tuyệt vời không có gì phải chê bên dưới lớp váy, chỉ ngồi ở đó thôi cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhanh chóng đứng lên ra mở cửa.
Ở cửa có một thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen tiêu chuẩn, xem ra chắc là một tài xế, thấy An Mạc Hạ anh ta ngẩn người mấy giây, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, cô An Mạc Hạ có nhà không?”
Cậu thanh niên này là Tiểu Vương, tài xế của Xa Ngọc Lệ, trước khi đến, Xa Ngọc Lệ đã nói trước với anh ta, nói An Mạc Hạ trông không đẹp, ăn mặc như nhà quê, bảo anh ta tuyệt đối không được nhận nhầm người, nhưng người trước mặt đâu có giống như lời Xa Ngọc Lệ nói? Người ta nói Chu Dịch Phong chăng hoa thành bản tính, chẳng lẽ anh ta không cẩn thận làm hỏng cái gì đó?
Trong lúc tài xế Tiểu Vương đang chìm trong suy nghĩ, chỉ thấy cô gái trước mặt gật đầu, cười nói: “Tôi là An Mạc Hạ, chị dâu bảo anh đến đón tôi phải không?”
Tiểu Vương lại mất mấy giây nữa không phản ứng lại được, cô gái này lại thực sự là An Mạc Hạ!
Người ta nói con mắt của đàn ông với phụ nữ khác nhau, nhưng cũng không đến mức khác xa đến thế chứ, cô gái trước mặt rõ ràng rất đẹp mà.
“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát luôn phải không?”, An Mạc Hạ thấy thanh niên trước mặt cứ nhìn cô, ngẩn người ở đó hồi lâu, không nhịn được bèn lên tiếng.
Lúc này Tiểu Vương mới hoàn hồn lại, nhường lối đi cho An Mạc Hạ, xin lỗi nói: “Ồ ồ ồ, xin lỗi, Nhị phu nhân đẹp quá, tôi nhìn mà mất hồn, thật thất lễ”.
An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong phải vật lộn rất lâu mới về đến nhà.
Chu Dịch Phong sắc mặt đen kịt trên suốt quãng đường, còn An Mạc Hạ tất nhiên không dám nói nhiều, cúi đầu đi theo sau anh, giống như một con mèo nhỏ mắc lỗi.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, ai biết chiếc túi đựng tôm lại tự dưng rách chứ, hơn nữa bản thân cô cũng chịu thiệt thòi mà, lộ hết cả hàng rồi.
"À, chắc anh đói rồi nhỉ, để tôi đi nấu cơm", cửa nhà vừa mở ra, An Mạc Hạ đã chạy tót về phía phòng bếp.
Nhìn bóng lưng chạy trốn của người phụ nữ kia, Chu Dịch Phong vừa tức vừa buồn cười, thân là cậu hai của tập đoàn Chu Thị, đây là lần đầu tiên anh phải giúp người ta bắt tôm.
Chu Dịch Phong bất lực lắc đầu, anh từng gặp vô số phụ nữ rồi, nhưng lần đầu tiên thấy người vừa ngốc vừa ngây thơ như An Mạc Hạ, nhưng mà… hình như cũng khá đáng yêu.
Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch lên, đuôi mắt cũng cong lại thành hình trăng khuyết.
An Mạc Hạ nấu rất nhanh, chỉ trong vòng một tiếng đã làm ra bốn món mặn một món canh.
Chu Dịch Phong về phòng nghe cuộc gọi quan trọng, đến lúc quay lại đã thấy một bàn thức ăn thịnh soạn, còn An Mạc Hạ lúc này đang tháo tạp dề trên người. Thấy Chu Dịch Phong đi xuống liền vội vàng gọi: "Chu Dịch Phong, ăn cơm thôi, nếu không sẽ nguội mất".
Nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, trái tim Chu Dịch Phong bỗng cảm thấy ấm áp, bao lâu rồi không có ai nhìn anh với vẻ mặt như vậy và hâm nóng thức ăn cho anh?
Ừm, hình như kết hôn cũng là một chuyện không tồi.
Trong lúc ăn cơm, An Mạc Hạ xới cơm cho anh, sau đó lại luôn miệng bảo anh ăn nhiều vào. Bởi vì lúc trước cô cũng thường phục vụ Giang Doãn Hâm ăn như vậy nên động tác rất trôi chảy, không chút vướng mắc, nhưng trong mắt Chu Dịch Phong lại có chút mập mờ không rõ, khiến trái tim anh mềm nhũn ra.
"An Mạc Hạ, cô bây giờ rất xinh đẹp", Chu Dịch Phong đột nhiên thốt lên một câu.
An Mạc Hạ vừa uống một ngụm canh vào miệng, nghe Chu Dịch Phong nói vậy thì sặc ho khụ khụ, một lúc sau mới hết ho.
Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, cũng không biết do sặc canh hay do lời của Chu Dịch Phong nữa.
"Cảm ơn", An Mạc Hạ nói nhỏ, trong lòng khẽ vui vẻ, trước đây nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Chu Dịch Phong, cô còn tưởng anh không thích cũng chả để tâm đến mình.
"Hiện giờ cô đã cải tạo thành công rồi, tiếp theo cô định báo thù bạn trai cũ thế nào?", một lát sau, Chu Dịch Phong lại tiếp tục nói.
Lúc trước kết hôn với Chu Dịch Phong, hai người thỏa thuận với nhau, cô giúp Chu Dịch Phong dỗ ông anh vui vẻ, còn Chu Dịch Phong giúp cô báo thù Giang Doãn Hâm.
An Mạc Hạ nhíu mày, nghe thấy ba chữ "bạn trai cũ" liền khiến cô cảm thấy khó chịu.
"Tôi còn đang suy nghĩ, đầu tiên phải tìm một thời điểm thích hợp để xuất hiện trước mặt anh ta, hiện giờ tạm thời chưa cần anh giúp đỡ".
"Ừ", Chu Dịch Phong gật đầu, đột nhiên nói một cách nghiêm túc: "An Mạc Hạ, tôi nghĩ mình phải nhắc nhở cô một chuyện".
"Chuyện gì?", thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ khó hiểu nghiêng đầu hỏi.
"Cô còn nhớ hai cái thỏa thuận trước hôn nhân của chúng ta không?"
"Nhớ chứ, giúp đỡ lẫn nhau, hai bên trong lúc kết hôn không được làm ra những chuyện bất lợi cho đối phương".
"Nhớ là tốt, tôi hy vọng cô trong lúc báo thù bạn trai cũ vẫn phải ý thức được bản thân đã là phụ nữ có chồng, mặc dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng cô cũng phải chú ý đến hành vi ngôn từ của mình, không được có những cử chỉ thân mật quá mức với người đàn ông khác ngoài tôi, làm ảnh hưởng đến thể diện của tôi".
Nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy, An Mạc Hạ liền cảm thấy cạn lời lườm anh một cái. Người này đang nghĩ đi đâu vậy, cô đi báo thù Giang Doãn Hâm chứ không phải đi làm lành với anh ta, cô có thể có hành động thân mật gì với anh ta chứ? Vả lại cô thân mật với Giang Doãn Hâm thì liên quan gì đến anh? Chỉ cho phép anh làm con gái nhà người ta mang bầu mà không cho phép cô tiếp xúc với người đàn ông khác à? Đúng là vừa bá đạo vừa chuyên chế!
An Mạc Hạ đang đắng chìm trong không khí ấm áp của bữa ăn, suýt chút nữa quên mất chuyện Sở Mạn Doanh mang thai. Bây giờ Chu Dịch Phong nhắc đến chuyện kia, cô tức giận lẩm bẩm: "Chẳng phải anh cũng đang lăng nhăng với phụ nữ bên ngoài đấy à".
“An Mạc Hạ", Chu Dịch Phong đặt đôi đũa xuống, ngả ra dựa lưng vào ghế, nheo mắt trông vô cùng nguy hiểm: "Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, hơn nữa có một số chuyện cô không thể hiểu".
An Mạc Hạ thật sự không thể hiểu cái logic thần kì của Chu Dịch Phong, nam hay nữ thì khác gì nhau, đều ông ăn chả bà ăn nem trong hôn nhất còn gì. Nhưng nhìn vẻ mặt sắp tức giận của Chu Dịch Phong, cô cuối cùng nén ý muốn chất vấn Chu Dịch Phong lại, thôi, bỏ đi, cô có tư cách gì trách móc anh chứ.
"Được rồi được rồi, tôi biết rồi được chưa", An Mạc Hạ bĩu môi thỏa hiệp: "Vả lại, tôi đang hận không thể tát vào mặt Giang Doãn Hâm, sao có thể thân mật với anh ta được, anh nghĩ nhiều rồi".
Nghe thấy An Mạc Hạ nói vậy, Chu Dịch Phong hài lòng gật đầu, anh cũng không biết bản thân vì sao lại đột nhiên yêu cầu An Mạc Hạ như vậy, nhưng anh chính là không muốn nhìn thấy cô ở cùng người đàn ông khác, nhất là người có thân phận nhạy cảm như bạn trai cũ.
Chu Dịch Phong lại vui vẻ ăn cơm tiếp, ngay cả món tôm vốn đang rất không thích cũng ăn tận hai con.
"Đúng rồi, Chu Dịch Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh".
"Chuyện gì?"
"Hôm nay chị dâu anh đột nhiên gọi điện đến báo tôi chiều chủ nhật đến tham gia Party chị ta tổ chức", An Mạc Hạ vừa ăn cơm vừa nói.
Nghe vậy, Chu Dịch Phong bất giác nhíu mày: "Cô có thể mặc kệ cô ta".
"Hả?", An Mạc Hạ khó hiểu ngẩng đầu, hôm đó khi gặp Dư Ngọc Lệ ở bệnh viện, cô đã nhìn ra quan hệ của Chu Dịch Phong và vợ chồng anh cả không tốt, nhưng mà coi thường một cách trắng trợn như vậy hình như hơi quá thì phải?
"Như vậy không hay lắm đâu, tôi vẫn nên đi một chuyến. Vả lại, chị dâu anh cũng không cho tôi cơ hội từ chối, bảo hôm đó sẽ cử người đến đón tôi".
"An Mạc Hạ", đôi lông mày của Chu Dịch Phong càng như sắp xoắn chặt lại với nhau: "Quan hệ giữa tôi và họ không tốt đẹp gì, cô đi đến đó có nghĩa là bọn họ có thể sẽ nhằm vào cô".
Nghe thấy giọng điệu quan tâm của anh, trái tim An Mạc Hạ bống chốc cảm thấy ấm áp.
An Mạc Hạ mỉm cười: "Lúc trước tôi đã nhìn ra quan hệ của mấy người không tốt rồi, nhưng lần này là do chính tôi muốn đi, lúc trước chị dâu anh nhục mạ tôi. Dáng vẻ hiện giờ của tôi chắc chắn sẽ như cú tát đau đớn vào lòng tự trọng của chị ta, báo được thù tiện thể giúp anh nở mày nở mặt.
Hai mắt Chu Dịch Phong hơi sáng lên, câu "giúp anh nở mày nở mặt" này khiến trái tim anh có chút loạn nhịp, anh nhìn chằm chằm An Mạc Hạ một hồi, mới nhếch miệng nói: "Vậy tùy cô, ngày mai tôi phải đi sang Mỹ một chuyến, thứ tư không ở trong nước, cô có chuyện gì chứ gọi điện cho tôi".
An Mạc Hạ gật đầu, vốn định hỏi khi nào anh về, nhưng đắn đo một lát vẫn không hỏi, chỉ đáp bằng một tiếng khá bé: "Ừm".
Chương 12: Gặp lại kẻ thù
Mấy ngày nay Chu Dịch Phong đi vắng, An Mạc Hạ ở một mình trong căn biệt thự trống trải không khỏi cảm thấy có chút cô đơn. Mặc dù lúc trước Chu Dịch Phong cũng không có về nhà mỗi ngày, nhưng dù gì cũng có chút mong chờ, nhưng hôm nay lại không một tia hi vọng nào.
An Mạc Hạ ôm chân ngồi tựa vào một góc sô pha, tâm hồn bay loạn tứ tung, lúc thì suy nghĩ Chu Dịch Phong khi nào mới về, lúc sau nghĩ mình nên báo thù Giang Doãn Hâm như thế nào, ngày mai phải đi Party của Xa Ngọc Lệ rồi mà hiện giờ cô vẫn chưa biết nên chuẩn bị gì.
Suy nghĩ cả buổi, An Mạc Hạ quyết định gọi Aaron đến, bảo anh ta tư vấn cho cô mai nên mặc gì, tham gia bữa tiệc người giàu phải chú ý những gì. Nhưng cô gọi mấy cuộc mà Aaron không nghe, chỉ đành hờn dỗi cúp máy.
Chắc Aaron lại bắt đầu bận rồi, hôm qua cô vô tình nhìn thấy tin tức Sở Mạn Doanh tham gia sự kiện trên tivi, có lẽ cô ta quay trở lại công việc rồi. Như vậy, đứa trẻ trong bụng cô ta có lẽ... cũng mất rồi nhỉ.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lại cảm thấy cáu kỉnh, cô vò đầu bứt tóc, quyết định ra ngoài đi dạo, tiện thể mua một bộ đồ tử tế, để ngày mai đi dự bữa tiệc "Diên Hồng".
Trong trung tâm thương mại đông nghịt người, hôm nay là ngày kỷ niệm sinh nhật một tuổi của trung tâm thương mại, còn là thứ bảy nữa nên rất đông.
An Mạc Hạ đã dạo mấy của hàng thời trang bình dân cho nữ nhưng không tìm được bộ nào ưng ý, vì vậy cô nghiến răng bước vào một cửa hàng hiệu cao cấp mà cô chưa bao giờ dám bước vào.
Cửa hàng này trang trí đơn giản nhưng không kém phần xa hoa, kiểu dáng quần áo cũng độc đáo và mới lạ, tuy nhiên không có một món nào dưới năm nghìn tệ.
An Mạc Hạ thích một chiếc váy màu hồng nhạt, tuy rằng giá lên đến năm chữ số khiến cô phải chùn bước, nhưng nó thật sự rất hợp với cô, có thể khoe được hết ưu điểm của cô, đơn giản nhưng không bình thường.
Nhẩm tính số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, An Mạc Hạ cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, chuyện này nếu để cho Chu Dịch Phong biết có lẽ sẽ tức chết, không ngờ vợ anh ngay cả một chiếc váy mười nghìn tệ cũng không nỡ mua.
An Mạc Hạ lưu luyến đi về phía cửa, nhưng vừa tới cửa liền không cam lòng quay đầu lại, mua không nổi chẳng lẽ cũng không thể sờ một ít à?
Nhưng khi cô đang định sờ tay vào chất liệu mềm mại kia, thì chiếc váy bị một cánh tay khác cầm đi mất.
"Nhân viên phục vụ, chiếc váy này lúc trước tôi thử thấy rất đẹp, cô gói lại cho tôi", vừa nói là một phụ nữ có mái tóc dài ngang vai, tuy rằng nét khuôn mặt không quá xinh đẹp nhưng được trang điểm tinh tế nên cũng có thể coi gọi là mỹ nữ.
Bàn tay đang giơ lên của An Mạc Hạ cứng đơ lại, cô quá quen giọng nói này, đây chính là "bạn thân" Tô Bạch Nghi- người đã giật bạn trai cô.
Bạch Tô Nghi cố ý liếc nhìn vẻ mặt của An Mạc Hạ, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đắc ý, rồi đi qua người cô như không hề quen biết.
"Hôm nay là sinh nhật của tôi, bạn trai của tôi bảo tôi mua bất cứ thứ gì tôi muốn. Lấy hai chiếc này cho tôi thử, nếu đẹp, tôi sẽ mua cả hai. Bạch Tô Nghi đắc ý chỉ vào hai bộ váy khác.
Nhân viên phục vụ ngay lập tức đi lấy đồ cho Bạch Tô Nghi với nụ cười thật tươi và không quên khen Bạch Tô Nghi là người rất may mắn.
An Mạc Hạ sững sờ đứng im tại chỗ một lúc lâu không thể di chuyển, Giang Doãn Hâm trở nên hào phóng như vậy từ khi nào mà để Bạch Tô Nghi tùy ý mua đồ trong một cửa hàng đắt tiền như vậy? Khi ở bên cô, thứ đắt nhất anh ta mua cho cô chỉ là một sợi dây chuyền nát giá mấy chục đồng, mà cô còn ngu si cảm động suốt thời gian dài, cảm thấy Giang Doãn Hâm kiếm tiền không dễ dàng, bảo anh sau này đừng tốn tiền vì cô nữa.
Nhưng cuối cùng cô nhận lại được gì! Tiền tiết kiệm đều dành hết cho tiểu tam!
An Mạc Hạ âm thầm siết chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ chua chát.
Thấy An Mạc Hạ đứng yên hồi lâu, nhân viên cửa hàng bên cạnh tiến lên hỏi: "Tiểu thư, cô có ưng ý bộ đồ nào không? Tôi có thể lấy cho cô mặc thử."
Nghe thấy những lời này, Bạch Tô Nghi lại nhìn sang chỗ An Mạc Hạ, không quên nở nụ cười chế giễu, vừa rồi khi lấy chiếc váy này cô ta cũng chú ý đến người phụ nữ kia, phải công nhận là rất xinh đẹp. Phụ nữ luôn chú ý đến những người phụ nữ xinh đẹp hơn mình, nhưng quần áo trên người cô trông chả có vẻ đắt tiền, rõ ràng không được may mắn như cô, có một người bạn trai tiềm năng như Giang Doãn Hâm, vừa ngồi lên chức tổng giám đốc tập đoàn An Vân mấy ngày đã hoàn thành liên tiếp mấy dự án lớn, được công ty đánh giá cao, cứ như vậy, không chừng còn có cơ hội được điều lên tập đoàn Chu Thị, thế thì cuộc sống sau này của cô ta không cần phải buồn sầu nữa.
Giống như hôm nay sinh nhật cô ta, Giang Doãn Hâm rất hào phóng đưa thẻ tiết kiệm cho cô quẹt thoải mái, không hổ là người cô ta dùng mọi thủ đoạn cướp được.
“Thưa cô?”, nhân viên cửa hàng thấy An Mạc Hạ vẫn không phải ứng gì, lại dò hỏi thêm một tiếng.
“Tôi cũng thích chiếc váy hồng người kia đang cầm”, An Mạc Hạ chỉ tay vào chiếc váy trên tay Bạch Tô Nghi cười nói, thật sự chính cô cũng không biết mình lấy dũng khí này từ đâu ra.
“Chuyện này...”, nhân viên cửa hàng hiển nhiên là vô cùng khó xử: “Thật xin lỗi, mỗi bộ đồ trong cửa hàng chúng tôi đều chỉ có một chiếc, và chiếc váy kia cũng vậy, nó đã được vị khách kia mua rồi ạ”.
“Các bạn giúp tôi trao đổi với cô kia, tôi đồng ý trả giá gấp đôi”.
Không cần nhân viên cửa hàng chuyển lời, Bạch Tô Nghĩ đã nghe thấy giọng nói của An Mạc Hạ và không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, ngạc nhiên không phải vì lời nói của cô, mà là vì giọng nói đó rất giống của An Mạc Hạ, nó khiến cô ta cảm thấy chán ghét.
Nhưng Tô Bạch Nghi không nghĩ nhiều, mà liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, buồn cười, nhìn bộ dạng của cô rõ ràng trông không có vẻ mua nổi chiếc váy này, không biết lấy đâu ra tự tin mà dám bảo trả giá gấp đôi.
Bạch Tô Nghi nhếch miệng: “Cô gái, tôi thật sự rất thích chiếc váy này, nhưng nếu cô cũng thích nó như vậy, tôi có thể nhường lại cho cô. Tuy nhiên, giá gấp đổi hình như không thể hiện được giá trị của chiếc váy bị tôi và cô tranh giành. Thế này đi, cô trả giá gấp năm lần cho tôi, tôi sẽ nhường cô”.
Trong lời nói của Bạch Tô Nghi tràn đầy sự khiêu khích, ai tinh ý là có thể nghe ra được cô ta muốn làm An Mạc Hạ bẽ mặt, chứ không phải thật lòng muốn nhường chiếc váy này.
An Mạc Hạ cắn răng, giá gấp hai cô còn có thể chi trả, nhưng gấp năm quả thật quá nhiều tiền.
Thấy An Mạc Hạ không nói lời nào, Bạch Tô Nghi giả vờ thở dài: "Có một số người rõ ràng không mua nổi quần áo, còn tự ra vẻ ta đây đại gia", nói xong Bạch Tô Nghi nhìn sang nhân viên cửa hàng bên cạnh nói: "Tôi nghĩ rằng một cửa hàng cao cấp như cửa hàng của các bạn nên thiết lập tiêu chuẩn khách hàng, đừng để ai cũng có thể tùy ý bước vào đây, làm lãng phí thời gian của chúng ta”.
Nhân viên cửa hàng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô cũng lộ ra vẻ khinh thường. Người phụ nữ này vừa rồi đã thử mấy bộ liền nhưng không mua bộ nào cả, rõ ràng không mua nổi, nhưng không biết vì sao lại cứ tranh váy với cô gái kia. Nhân viên cửa hàng định khuyên An Mạc Hạ thử chiếc váy khác thì giọng nói An Mạc Hạ lại vang lên.
“Được thôi, gấp năm thì gấp năm, nhưng tôi muốn đi gọi điện đã”, nói rồi liền vội vàng đi ra ngoài cửa hàng.
Bạch Tô Nghi đứng phía sau che miệng cười, nói với giọng to đủ để cả cửa hàng nghe thấy: “Ôi, đừng bảo mua không nổi nên chạy đó nhé”.
Hiển nhiên An Mạc Hạ đứng ngoài cửa nghe thấy giọng của cô ta, tức chỉ muốn đến đá cô ta một phát, cô không tin cả đàn ông lẫn váy đều bị Bạch Tô Nghi cướp mất. Cô lấy điện thoại ra gọi đến số mà cô chưa gọi bao giờ.
Chương 13: Cô lại mượn tiền tôi sao
Sau khi điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người bắt máy, giọng nói hơi lười biếng của người đàn ông vang lên: “Alo”.
An Mạc Hạ nuốt nước miếng, tim đập thình thịch, cơ thể vô cùng căng thẳng.
“Là tôi, An Mạc Hạ đây”, An Mạc Hạ dừng mấy giây rồi mở miệng nói.
Nguyên nhân cô gọi cho Chu Dịch Phong là vì bây giờ người có thể giúp cô e rằng chỉ có anh mà thôi.
“Tôi biết”, Chu Dịch Phong thản nhiên nói, nhưng trong lòng lại thoáng qua chút mừng rỡ mà chính anh cũng không phát hiện ra.
Vừa rồi anh đang chuẩn bị tắt máy để họp thì đột nhiên trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên “An Mạc Hạ”. Anh do dự chốc lát, vẫn quyết định tạm thời để mọi người trong phòng họp chờ mình, còn mình đi ra ngoài nhận cuộc gọi của cô.
Mặc dù hai người đã trao đổi số điện thoại từ ngày đầu tiên quen nhau, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
“Tìm tôi có chuyện gì?”, Chu Dịch Phong thấp giọng khẽ hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Ừm…”, An Mạc Hạ cắn môi, hít sâu một hơi, hỏi câu mà nãy giờ cô nghĩ trong đầu: “Ừm, Chu Dịch Phong, anh có thể cho tôi mượn ít tiền không?”
Người bên kia đầu dây im lặng mấy giây, sau đó, giọng nói vô cùng không vui của Chu Dịch Phong vang lên: “An Mạc Hạ, cô nói gì cơ? Cô mượn tiền tôi?”
Vợ mình lại mượn tiền mình!
“Á, anh nghe tôi nói đã”, dĩ nhiên An Mạc Hạ nghe thấy giọng Chu Dịch Phong đang khó chịu nên vội vàng nói: “Tôi sẽ trả cho anh, nhưng chắc sẽ hơi lâu. Anh biết đó, giờ tôi đã nghỉ việc rồi…”
Giọng An Mạc Hạ ngày càng thấp, vì cô cảm nhận được rõ ràng luồng khí lạnh truyền tới từ đầu dây bên kia, dù cách thật xa cũng khiến cô không khỏi rùng mình.
Lời cô vừa nói có vấn đề gì sao?
“Tấm thẻ tôi đưa cho cô lúc trước đâu, sao cô không lấy?”, Chu Dịch Phong gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Anh nhớ rõ ràng, ngay hôm kết hôn anh đã cho An Mạc Hạ một tấm thẻ tín dụng không giới hạn, tấm thẻ đó để trưng bày à?
An Mạc Hạ hơi chột dạ: “Tấm thẻ đó đang ở nhà, ừm, tôi quên mang theo, giờ tôi cần mua đồ, không có thời gian về lấy”.
Quan trọng nhất là cô không quen dùng tiền của người khác, nên đã cất tấm thẻ Chu Dịch Phong cho cô đi rồi.
“Nói đi, cô cần bao nhiêu?”, Chu Dịch Phong lạnh lùng hỏi.
“Ừm, năm mươi nghìn tệ”, An Mạc Hạ yếu ớt đáp.
Chu Dịch Phong xoa trán. Năm mươi nghìn? Người phụ nữ này mượn anh năm mươi nghìn tệ mà còn định trả cho anh? Rốt cuộc cô xem anh là người thế nào chứ? Dù là vợ chồng trên danh nghĩa thì cũng xa lạ quá đó.
Người đàn ông càng nghĩ càng bực, cũng không muốn nói thêm gì với An Mạc Hạ nữa, dứt khoát nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ bảo thư kí chuyển tiền cho cô”, dứt lời, Chu Dịch Phong chuẩn bị cúp điện thoại.
“Đợi đã, giờ tôi sẽ gửi số tài khoản qua tin nhắn cho anh. Ừm, anh nhanh chút nha, tôi đang khá gấp”.
Đầu bên kia đáp lại lời An Mạc Hạ bằng một tràng tiếng tút.
An Mạc Hạ thở dài, cũng không biết Chu Dịch Phong có nghe câu cuối cùng cô nói hay không nữa. Cô nhanh chóng mở phần tin nhắn ra, soạn số tài khoản gửi cho anh.
Bên kia, Chu Dịch Phong nhận được tin nhắn, gọi thư kí Trương Dương đến.
“Giúp tôi chuyển tiền gấp cho số tài khoản này”.
“Được, tổng giám đốc Chu, chuyển bao nhiêu ạ?”
“Năm mươi nghìn tệ, à, chuyển nhiều chút đi”, Chu Dịch Phong nghĩ lại, giơ một ngón tay với thư kí.
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay”.
An Mạc Hạ nhanh chóng nhận được tiền Chu Dịch Phong chuyển đến, nhưng không phải năm mươi nghìn tệ, mà là… năm trăm nghìn tệ!
An Mạc Hạ giật mình há to miệng. Chu Dịch Phong có nghe nhầm không đấy? Vừa nãy cô chỉ mượn anh năm mươi nghìn tệ thôi. Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao đến lúc đó trả lại cho anh là được.
Lần nữa quay vào tiệm, Bạch Tô Nghi đang ngắm nghía một bộ váy trắng trước gương, hai nhân viên đang phục vụ cô ta, cung kính coi cô ta là một khách hàng lớn.
An Mạc Hạ đi vào tiệm, ba người đều dừng động tác trên tay lại, nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp ngoài cửa.
Bạch Tô Nghi đang đứng trước gương nhếch miệng cười khinh miệt: “Ôi, vừa rồi tôi còn tưởng cô không quay lại nữa chứ? Sao nào? Kiếm đủ tiền rồi hả?”
Kiểu mỉa mai không nể nang gì như vậy, dù là kẻ ngu cũng nghe hiểu.
An Mạc Hạ cố nén lửa giận trong lòng, cười nói: “Cô à, tôi đồng ý trả giá gấp năm lần để mua bộ đồ kia”.
“Vậy sao?”, Bạch Tô Nghi liếc xéo An Mạc Hạ, khéo miệng cong thành nụ cười lạnh lẽo: “Giờ tôi lại đổi ý rồi, tôi rất thích cái váy đó, năm lần không được, tôi muốn mười lần. Nếu cô trả được thì tôi lập tức đưa cho cô”.
Không hiểu sao, Bạch Tô Nghi rất không thích người phụ nữ giống An Mạc Hạ này. Nếu không phải cô ta biết An Mạc Hạ xấu xí thế nào, cô ta còn cho rằng người này chính là An Mạc Hạ. Nhưng tuyệt đối không thể nào?
“Sao nào?”
Đây rõ ràng là lòng tham không đáy mà!
An Mạc Hạ âm thầm siết chặt nắm đấm, trong lòng nảy ra suy nghĩ “không được thì thôi đi”, nhưng nghĩ tới ngày kết hôn bị Bạch Tô Nghi sỉ nhục, cô lại không cam lòng. Hôm nay, cô nhất định phải mua được bộ váy đó! Cũng may Chu Dịch Phong chuyển cho cô nhiều tiền, cho cô thêm sức mạnh.
“Được thôi, mười lần thì mười lần”, An Mạc Hạ mỉm cười quay đầu nhìn nhân viên ở bên cạnh: “Các cô đều làm chứng nhé, cô gái này đã quyết định sẽ bán váy cho tôi, tôi sẽ ra quầy thu ngân tính tiền, tiền thừa, các cô trả cho cô ta là được”.
Nói xong, An Mạc Hạ đi về phía quầy thu ngân.
Cùng lúc đó, một giọng nam dịu dàng từ cửa tiệm truyền tới: “Tô Nghi, chọn xong chưa?”
An Mạc Hạ đang đi về phía quầy thu ngân dừng chân lại. Đối với cô, giọng nói này không thể quen thuộc hơn nữa. Từng có một lần cô cho rằng giọng nói trầm thấp của Giang Doãn Hâm dễ nghe như tiếng đàn vĩ cầm, không ai hơn được. Nhưng giờ nghe lại, cô chỉ thấy rét lạnh.
Bạch Tô Nghi đứng trước gương lập tức đổi sang bộ dạng chim nhỏ nép vào lòng anh ta: “Doãn Hâm, em chọn được mấy bộ, nhưng mà hơi đắt”.
“Chỉ cần em thích là được”.
Chỉ cần em thích là được.
Nghe được câu ấy, An Mạc Hạ cảm thấy máu nóng toàn thân đều chảy ngược. Giang Doãn Hâm đối với Bạch Tô Nghi tốt thật đấy, trước kia anh ta chưa từng đối xử với cô tốt như vậy!
An Mạc Hạ hít một hơi sâu, xoay người lại, từng bước đi tới trước mặt Giang Doãn Hâm. Đột nhiên cô rất muốn hỏi anh ta, rốt cuộc tình cảm anh ta đối với cô là tình cảm gì.
Chương 14: Cứ chọn tự nhiên
Đúng lúc An Mạc Hạ sắp đi đến trước mặt Giang Doãn Hâm thì điện thoại trong túi cô đổ chuông.
An Mạc Hạ kinh ngạc, cơn kích động vừa dâng trào giảm đi không ít, cô vội vàng cầm điện thoại đi sang một bên.
Giang Doãn Hâm cũng vì nghe thấy tiếng chuông điện thoại của An Mạc Hạ mà dồn ánh mắt về phía cô, tiếng chuông này thật quen tai.
Thực ra khi nãy vừa bước vào cửa hàng, Giang Doãn Hâm đã chú ý đến An Mạc Hạ, phụ nữ xinh đẹp thường có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của đàn ông, nhưng ngại Bạch Tô Nghi ở ngay phía trước, anh ta cũng không dám to gan nhìn qua, chỉ liếc nhìn làm như vô tình lướt qua An Mạc Hạ một cái, cô gái thân hình duyên dáng, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp, tuy không ngắm kỹ khuôn mặt của cô, nhưng anh ta cũng có thể cảm giác được cô là một mỹ nữ tiêu chuẩn, hơn nữa vừa nãy anh ta cảm thấy hình như cô gái này muốn đi đến nói gì đó với anh ta.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Giang Doãn Hâm không khỏi dừng lại trên bóng hình cô gái thêm một lúc.
Đương nhiên An Mạc Hạ nhận điện quay lưng lại với Giang Doãn Hâm, không biết tâm tư của người đàn ông kia, cô nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình một cái, nhanh chóng ấn nghe.
An Mạc Hạ còn chưa lên tiếng, bên kia đã vang lên giọng nói êm tai trầm thấp như tiếng đàn của Chu Dịch Phong, tuy trong giọng điệu có chút lạnh nhạt.
“An Mạc Hạ, nhận được tiền chưa?”
“Nhận được rồi”, An Mạc Hạ trả lời, rồi lại thêm hai chữ “cảm ơn” theo phản xạ tự nhiên.
Rõ ràng phía bên kia điện thoại trầm mặc mấy giây, mới nghe thấy Chu Dịch Phong lại hạ thấp giọng xuống: “Ừm, nhận được thì tốt”.
Đương nhiên An Mạc Hạ đã phát hiện được ý lạnh lùng trong giọng của Chu Dịch Phong, nhưng cô cũng không rảnh để nghĩ nhiều, bởi vì nhân viên bán hàng ở một bên đã đến phía sau quầy nhìn cô, dường như đang đợi cô mau chóng thanh toán, cho nên An Mạc Hạ vội vàng nói: “Ấy, tôi không nói với anh nữa, tôi phải đến quầy thu ngân trả tiền mua váy”.
“Cô mua đồ ở đâu?”, Chu Dịch Phong tiện miệng hỏi một câu, thì ra An Mạc Hạ vay tiền anh là để mua quần áo, vừa nãy anh không hỏi cũng không để ý, bây giờ biết, cũng không cảm thấy An Mạc Hạ phung phí, ngược lại cảm thấy hiện giờ An Mạc Hạ là bà xã của anh, cũng nên sắm vào bộ quần áo đẹp rồi, những bộ quần áo rẻ tiền trong tủ đồ của cô đúng là không nhìn nổi…
An Mạc Hạ nói tên cửa hàng, vốn tưởng mình có thể tắt máy, lại nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng của Chu Dịch Phong: “Ồ, CEO Tưởng Nhất Đào của thương hiệu này là bạn tốt của tôi, thế này đi, lát nữa tôi kêu thư ký của tôi nói với giám đốc Tưởng, để họ giới thiệu cho cô mấy bộ”.
“A, không cần đâu, tôi mua một chiếc là được rồi…”
Đương nhiên là Chu Dịch Phong không cho cô cơ hội từ chối, anh tắt máy ngay lập tức.
Cánh tay An Mạc Hạ cầm điện thoại hơi run run, mẹ ơi, cô mua một bộ thôi cũng đã như muốn lấy mạng cô rồi đấy có được không, nếu lại giới thiệu cho cô thêm chẳng phải khuynh gia bại sản sao.
Hoàn toàn làm méo mó tâm ý muốn tặng quần áo cho cô của Chu đại công tử.
Bị cuộc điện thoại của Chu Dịch Phong xen ngang, cơn giận vừa mới bốc lên của An Mạc Hạ hoàn toàn bị dập tắt, cũng may có cuộc gọi này khiến cô lấy lại lý trí.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc cho Giang Doãn Hâm biết thân phận của mình.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng cúi đầu bước nhanh đến quầy thu ngân, chỉ sợ chậm một chút sẽ khiến Giang Doãn Hâm nhận ra mình.
An Mạc Hạ giao thẻ của mình ra, vô cùng đau lòng nhìn nhân viên bán hàng nhanh nhẹn làm một loạt thao tác thanh toán, cuối cùng run tay ký tên mình lên phiếu.
Đúng lúc An Mạc Hạ đang định nhận lấy váy, điện thoại trên quầy bỗng đổ chuông.
Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhận điện, chưa nói được hai câu, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, không biết có phải An Mạc Hạ bị ảo giác không, cô cứ cảm thấy nhân viên phục vụ không dám tin nhìn mình mấy cái liền.
“Được, tôi biết rồi, chúng tôi nhất định sẽ phục vụ cô ấy thật tốt, vâng vâng, anh yên tâm”, nói xong nhân viên bán hàng tắt điện thoại.
“Thưa cô, e rằng chúng tôi không thể bán cho cô bộ đồ này”, nhân viên phục vụ nghiêm túc nói.
“Hả? Tại sao?”, An Mạc Hạ bất mãn cau mày, đây là chiếc váy mà cô đã phải cắn răng tốn gần năm mươi nghìn tệ mới cướp được từ tay Bạch Tô Nghi, sao đến lại không thể bán.
Bạch Tô Nghi ở một bên vốn đang không vui vì An Mạc Hạ có thể mua được chiếc váy này với giá gấp mười lần, nhưng lời đã nói ra, cô ta cũng không thể thu lại, bây giờ bỗng nghe thấy nhân viên phục vụ nói như vậy, trên mặt liền hiện lên vẻ mặt sung sướng trước nỗi khổ của người khác: “Ồ, chuyện gì thế, có phải trước đây cô ta có hành vi xấu bị người ta tố cáo đến cửa hàng không?"
Nghe thấy giọng điệu chế nhạo trắng trợn của Bạch Tô Nghi, mặt An Mạc Hạ biến sắc, hai tay buông bên sườn nắm vào nhau, cô cũng rất muốn biết tại sao không thể bán cho cô, rõ ràng suýt nữa có thể tranh được chiếc váy từ trong tay Bạch Tô Nghi.
“Thưa cô, mong cô đừng ăn nói lung tung”, nhân viên bán hàng vội vàng giải thích, hơi không vui nhìn sang Bạch Tô Nghi: “Cô gái này là bạn của CEO Tưởng của thương hiệu chúng tôi, vừa nãy giám đốc Tưởng đặc biệt gọi điện đến, nói là bất kỳ trang phục nào mà cô ấy chọn ở cửa hàng đều miễn phí, hơn nữa chỉ cần cô ấy thích bộ nào, chúng tôi cũng không được bán cho người khác”.
Cú quay xe này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc.
Ngay cả Giang Doãn Hâm vừa đến cửa hàng không lâu dường như cũng đã hiểu ra điều gì đó, lại nhìn sang An Mạc Hạ với ánh mặt hiếu kỳ, chỉ là An Mạc Hạ vẫn luôn quay lưng lại với anh ta, cô còn cố cúi thấp đầu, mái tóc đẹp như dòng suối che hơn nửa khuôn mặt cô, khiến anh ta không nhìn rõ vẻ mặt của cô.
Nghe thấy lời của nhân viên phục vụ, Bạch Tô Nghi liền tức đến mặt trắng bệch, rốt cuộc cô gái này có lai lịch thế nào, rõ ràng ăn mặc nghèo kiết xác, làm sao lại quen biết CEO của cửa hàng này, hơn nữa còn được phục vụ đặc biệt như vậy!
Hiển nhiên An Mạc Hạ cũng không ngờ nhân viên phục vụ lại đột ngột nói vậy, hồi lâu sau mới nhớ đến có thể là Chu Dịch Phong gọi điện nhờ vả, anh hành động nhanh nhẹn thật đấy, xem ra cũng rất rảnh.
Nhưng thật ra Chu Dịch Phong còn đang mở cuộc họp quan trọng, lại hai lần gián đoạn cuộc họp một cách khó hiểu, anh ra ngoài gọi điện khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều phải suy đoán rốt cuộc Chu Dịch Phong gọi điện cho ai.
“Thật không?”, An Mạc Hạ xác nhận lại lần nữa.
Hai nhân viên phục vụ trong cửa hàng đều đi đến trước mặt An Mạc Hạ, cung kính nói: “Đúng thế, thưa cô, nếu vừa nãy chúng tôi có chỗ nào mạo phạm, mong cô đừng trách, nếu thích bộ nào cô cứ thử tự nhiên”.
Sau khi xác nhận, An Mạc Hạ nhướn mày, trong lòng bỗng nổi lên ý đùa tinh nghịch: “Vậy được, tôi thích những bộ mà cô gái đó vừa chọn”, nói xong, An Mạc Hạ chỉ vào Bạch Tô Nghi ở một bên.
Nghe xong, sắc mặt Bạch Tô Nghi tái xanh: “Cô bớt ở đây đắc ý đi, tại sao tôi phải đưa quần áo tôi chọn cho cô!”
Nhưng hiển nhiên lời của cô ta không có tác dụng gì, bởi vì nhân viên phục vụ đã đi đến trước mặt cô ta, nở nụ cười khuôn mẫu: “Thưa cô, xin lỗi, hôm nay cửa hàng chúng tôi tạm thời chỉ phục vụ cô gái kia, có lẽ phải phiền cô ra về trước rồi”.
Chương 15: Bã xã anh thật thú vị
Lúc này khuôn mặt vốn tái mét của Bạch Tô Nghi lại lúc đỏ lúc trắng, cô ta hằm hằm ném bộ quần áo vừa nãy chọn được xuống đất, lớn tiếng nói: “Hừ, sau này cửa hàng các cô cầu xin tôi đến tôi cũng sẽ không đến, mặc cùng thương hiệu với người phụ nữ nghèo hèn này tôi còn thấy mất mặt nữa kìa!"
Nói xong, cô ta liền kéo Giang Doãn Hâm bỏ đi khỏi cửa hàng không thèm quay đầu lại.
An Mạc Hạ đứng bên cạnh quầy thu ngân, trong lòng thầm gào thét một tiếng “đã quá”, khóe miệng cũng cong lên một nụ cười vui sướng.
Không ngờ một quyết định tình cờ của Chu Dịch Phong lại giúp cô trừng trị Bạch Tô Nghi một trận ra trò, nhưng đây chỉ có thể coi là cảnh cáo, mối thù Bạch Tô Nghi sỉ nhục cô trước mặt mọi người trong hôn lễ, cô phải trả lại gấp nhiều lần, còn tên cặn bã Giang Doãn Hâm nữa, cô cũng muốn anh ta phải bị trừng phạt thích đáng.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của An Mạc Hạ liếc qua hai bóng hình đi xa, Bạch Tô Nghi đang ôm cánh tay của Giang Doãn Hâm sải bước về phía trước, đôi bàn tay của hai người nắm chặt đâm nhức mắt An Mạc Hạ.
“Thưa cô, những bộ này đều gói hết lại cho cô phải không?”, nhân viên phục vụ ở một bên lên tiếng hỏi.
An Mạc Hạ định thần lại, nhìn mấy bộ quần áo trong tay nhân viên phục vụ, vội vàng lắc đầu nói: “Ồ, không cần đâu, tôi chỉ cần chiếc váy màu hồng vừa nãy, với lại tôi muốn trả tiền, tôi không thể lấy không được”.
Vừa nãy cô nói lấy hết những bộ đồ đó chỉ là muốn chọc tức Bạch Tô Nghi chứ không muốn lấy thật, hơn nữa dù sao những bộ đó cũng không rẻ, tuy trước đó nhân viên phục vụ đã nói giám đốc Tưởng có thể tặng cô miễn phí, nhưng cô cũng không dám nhận, dù sao cũng là một ân tình, cô không trả nổi, cô cũng không muốn Chu Dịch Phong trả thay cô.
Nhân viên phục vụ vốn muốn thuyết phục thêm mấy câu, nhưng thấy An Mạc Hạ vẫn kiên quyết, bèn gọi điện xin chỉ thị cấp trên, sau khi được lệnh cũng không nói gì nữa, chỉ làm theo yêu cầu của An Mạc Hạ, gói chiếc váy màu hồng mà cô thích rồi đưa cho cô.
An Mạc Hạ nhận lấy túi giấy rồi đi ra khỏi cửa hàng.
Bên kia, Chu Dịch Phong vừa họp xong đi ra thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Trên khuôn mặt người đàn ông hiện lên vẻ vui mừng, nhưng sau khi nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt anh lập tức sầm xuống.
Chu Dịch Phong có chút không vui ấn phím nghe trên điện thoại “Alô” một tiếng.
“Ô, giọng Phong thiếu gia của chúng ta nghe có vẻ không vui lắm nhỉ, có phải tôi không nên gọi tới vào lúc này không?”, tuy là câu nghi vấn, nhưng người đàn ông lại nói rất chắc chắn, giọng nói lộ ra ý cười gian xảo.
“Giám đốc Tưởng, tôi không biết thì ra anh rảnh vậy đấy, nếu không có việc gì thì tôi tắt máy đây”.
“Đợi đã, Phong thiếu gia, anh tuyệt tình quá rồi đấy, vừa nãy còn gọi điện bảo tôi chọn quần áo cho bà xã anh kia mà”, Tưởng Nhất Đào đặc biệt nhấn mạnh hai chữ bà xã, anh ta biết chuyện Chu Dịch Phong kết hôn, hôn lễ diễn ra rất đơn giản, không mời những người bạn trên thương trường giống như anh, vì vậy nên anh ta cũng chưa từng gặp An Mạc Hạ.
Hơn nữa, Chu Dịch Phong nổi tiếng là công tử đào hoa, trước nay luôn đủ các loại tin đồn tình ái ong bướm trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chưa từng thấy anh nghiêm túc với người nào, lần này lại vì cô vợ mới cưới thần bí này gọi điện đến nhờ anh ta giúp đỡ, đúng là xưa nay chưa từng thấy.
Nhưng vợ mới cưới của Chu Dịch Phong cũng thật thú vị, tặng cô quần áo cô cũng không lấy, cứ muốn trả tiền, anh ta cũng rất tò mò về người phụ nữ này.
Tưởng Nhất Đào nhắc đến chuyện này, cuối cùng vẻ mặt của Chu Dịch Phong cũng có chút thay đổi, vờ như thờ ơ hỏi: “Làm sao, cô ấy đã chọn không ít đồ phải không?”
“Việc này thì không có, bà xã của anh không lấy không một cái nào, đúng là suy nghĩ thay cho tôi”, Tưởng Nhất Đào cảm thán một tiếng.
Nghe xong, Chu Dịch Phong sững sờ, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ, đây mới thực sự là tác phong của An Mạc Hạ, khác với những cô gái khác mà anh quen biết, An Mạc Hạ càng…, nói thế nào nhỉ, cần kiệm vun vén cho gia đình?
Chu Dịch Phong càng nghĩ càng vui, khóe mắt lông mày tràn đầy ý cười, khiến thư ký Chu Dương ở một bên cũng phải tặc lưỡi, đúng là rất ít thấy nụ cười thật sự vui vẻ của Phong thiếu gia.
“Ầy, tôi nói này, lúc nào thì anh cho mấy anh em chúng tôi gặp bà xã của anh? Tôi thực sự rất tò mò về cô ấy đấy”, Tưởng Nhất Đào cười gian tà nói, tỏ vẻ hóng chuyện.
Chu Dịch Phong lại không muốn để ý đến Tưởng Nhất Đào nữa, tắt máy luôn.
Chu Dịch Phong tắt máy xong, nhìn sang giám đốc phòng kế hoạch vẫn theo sát anh: “Trương An, hạng mục vừa mới nhận được có thể hoàn thành sớm nhất vào lúc nào?"
Người đàn ông tên Trương An lập tức mở tài liệu trong tay, một lúc sau mới đẩy kính mắt trên mặt, cung kính nói: “Tổng giám đốc Chu, nhanh nhất cũng phải đến thứ hai tuần sau”.
Chu Dịch Phong mím đôi môi mỏng lại, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, im lặng một lúc mới nói: “Tôi không biết các anh dùng cách gì, phải hoàn thành sớm dự án này trước chủ nhật, vì chủ nhật tôi phải về nước”, nói xong Chu Dịch Phong cũng không quan tâm đến vẻ khó xử hiện lên trên mặt Trương An, sải bước lớn đi về phía trước.
Chủ nhật An Mạc Hạ phải tham dự buổi tiệc của Xa Ngọc Lệ, anh thực sự không yên tâm để một mình cô đến đó.
Theo như đã hẹn, vào chủ nhật, Xa Ngọc Lệ cho người đến đón An Mạc Hạ đúng giờ, An Mạc Hạ đã chuẩn bị xong từ lâu, ngồi trong phòng khách.
Cô mặc chiếc váy liền màu hồng cướp được từ trong tay Bạch Tô Nghi hôm đó, thấp thoáng lộ ra xương quai xanh đẹp mắt, trang điểm kỹ càng, không lòe loẹt, không phô trương, thể hiện ra khí chất của phụ nữ một cách hoàn hảo, lại thêm thân hình tuyệt vời không có gì phải chê bên dưới lớp váy, chỉ ngồi ở đó thôi cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô nhanh chóng đứng lên ra mở cửa.
Ở cửa có một thanh niên trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ vest màu đen tiêu chuẩn, xem ra chắc là một tài xế, thấy An Mạc Hạ anh ta ngẩn người mấy giây, nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, cô An Mạc Hạ có nhà không?”
Cậu thanh niên này là Tiểu Vương, tài xế của Xa Ngọc Lệ, trước khi đến, Xa Ngọc Lệ đã nói trước với anh ta, nói An Mạc Hạ trông không đẹp, ăn mặc như nhà quê, bảo anh ta tuyệt đối không được nhận nhầm người, nhưng người trước mặt đâu có giống như lời Xa Ngọc Lệ nói? Người ta nói Chu Dịch Phong chăng hoa thành bản tính, chẳng lẽ anh ta không cẩn thận làm hỏng cái gì đó?
Trong lúc tài xế Tiểu Vương đang chìm trong suy nghĩ, chỉ thấy cô gái trước mặt gật đầu, cười nói: “Tôi là An Mạc Hạ, chị dâu bảo anh đến đón tôi phải không?”
Tiểu Vương lại mất mấy giây nữa không phản ứng lại được, cô gái này lại thực sự là An Mạc Hạ!
Người ta nói con mắt của đàn ông với phụ nữ khác nhau, nhưng cũng không đến mức khác xa đến thế chứ, cô gái trước mặt rõ ràng rất đẹp mà.
“Vậy bây giờ chúng ta xuất phát luôn phải không?”, An Mạc Hạ thấy thanh niên trước mặt cứ nhìn cô, ngẩn người ở đó hồi lâu, không nhịn được bèn lên tiếng.
Lúc này Tiểu Vương mới hoàn hồn lại, nhường lối đi cho An Mạc Hạ, xin lỗi nói: “Ồ ồ ồ, xin lỗi, Nhị phu nhân đẹp quá, tôi nhìn mà mất hồn, thật thất lễ”.