Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-25
Chương 21: Tỉnh táo lại
Ngọn lửa trong mắt Chu Dịch Phong càng lúc mãnh liệt, anh đã không còn thỏa mãn với việc chiếm giữ đôi môi cô, bàn tay nóng hổi từ cổ trượt xuống, xâm nhập sâu vào trong cổ váy hồng phấn, chạm vào khuôn ngực đầy đặn của cô, đúng lúc này trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Dịch Phong nhíu mày, định mặc kệ nó, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không chịu buông tha, tiếng chuông chói tai vang lên không ngừng như có chuyện gì gấp gáp.
Chu Dịch Phong bực bội duỗi tay ra cầm lấy điện thoại định tắt nguồn, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì dừng ngón tay lại.
Sở Mạn Doanh.
Nhìn thấy cái tên này, đầu óc u mê của Chu Dịch Phong cuối cùng tỉnh táo được ít nhiều, anh do dự một lát, rồi vẫn quyết định cúp máy.
Lúc này, tình hình An Mạc Hạ khẩn cấp hơn.
Anh vứt điện thoại sang một bên, tầm mắt lại nhìn về phía người phụ nữ hấp dẫn như đóa hoa anh túc trước mặt, hai má An Mạc Hạ đỏ ửng, đôi môi khẽ mở, quyến rũ chết người.
Chu Dịch Phong hít một hơi thật sâu, vừa rồi bị cuộc gọi kia quấy rầy, lửa nóng trong người đã nguội đi một nửa, hít thêm một hơi thật sâu đè nén dục vọng xuống, sau đó ôm An Mạc Hạ đi vào phòng tắm.
Chu Dịch Phong cầm vòi hoa sen, xịt nước vào người An Mạc Hạ.
Cảm giác được nước lạnh dội vào người, An Mạc Hạ đang mê man bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, cô từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc trong chiếc áo sơ mi xanh thẫm, dọc theo bờ ngực nhìn lên là khuôn mặt gần như hoàn hảo của Chu Dịch Phong, nhưng hình như khuôn mặt đó đang không vui vẻ cho lắm.
Tất nhiên là Chu Dịch Phong không vui nổi rồi, An Mạc Hạ bị người ta bỏ thuốc, còn anh thân là chồng cô mà lại không thể làm gì cô, điều đó càng khiến anh buồn bực!
"A! Chu Dịch Phong, sao anh lại ở đây, vừa rồi chẳng phải tôi…", An Mạc Hạ đột nhiên nhớ lại sự việc Lý An Kiệt bỏ thuốc mình, sợ hãi cúi đầu kiểm tra quần áo mình, may mà vẫn hoàn chỉnh trên người cô, chỉ bị nước lạnh làm ướt át dính chặt lên người, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ.
An Mạc Hạ liếc nhìn Chu Dịch Phong, lập tức giơ hay tay lên che ngực, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
May mà không xảy ra chuyện gì
Cô xoa ngực, cảm xúc sợ hãi từ từ lan tràn lồng ngực.
Chu Dịch Phong đứng bên cạnh không khỏi buồn cười khi nhìn thấy hành động của cô, trêu đùa nói: "Giờ biết sợ rồi à? Nếu tôi không đến kịp thì cô đã bị Lý An Kiệt xử lý rồi!", nói đến đây, trong đôi mắt tăm tối của người đàn ông bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ.
An Mạc Hạ cắn môi hỏi nhỏ: "Chu Dịch Phong, là anh đã cứu tôi à?"
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt: "Chứ cô nghĩ sao?"
“Chẳng phải anh bảo mấy hôm nay đi nước Mễ à, sao lại đột nhiên chạy đến biệt thự của Xa Ngọc Lệ thế?", hỏi đến đây, An Mạc Hạ đột nhiên đến một suy nghĩ khiến trái tim cô loạn nhịp. Đừng bảo Chu Dịch Phong không yên tâm về cô nên đặc biệt bay từ Mễ về đấy nhé. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đó là chuyện không thể nào. Người Chu Dịch Phong để ý là Sở Mạn Doanh, còn cô chỉ là người vợ hợp đồng mà thôi, sao anh có thể trở về vì cô được chứ.
Quả nhiên, Chu Dịch Phong thản nhiên nói: "Ồ, chuyện bên kia đã giải quyết xong nên tôi về trước kế hoạch, đúng lúc đi qua biệt thự của Xa Ngọc Lệ, tiện thể dừng lại nhìn thì bắt gặp Lý An Kiệt đang ôm cô".
"Thì ra là vậy", mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng An Mạc Hạ vẫn cảm thấy thất vọng: "Trùng hợp ghê ha, xem ra ông trời cũng giúp tôi, lần này thật sự cảm ơn anh", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười nói.
Chu Dịch Phong nhún vai không đáp lại cô.
Hai người rơi vào lặng im giây lát, sau đó Chu Dịch Phong đột nhiên nhìn vào khuôn mặt của An Mạc Hạ, thấy đôi môi đỏ mọng của cô bắt đầu tím tái thì lập tức nói: "An Mạc Hạ, đừng ngồi ngây trong bồn tắm nữa, nếu đã tỉnh táo lại rồi thì mau tắm rửa, tránh bị cảm lạnh".
An Mạc Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong với đôi mắt ngạc nhiên, người này đang quan tâm cô à?
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện hai giây, đã bị câu nói tiếp theo của Chu Dịch Phong đánh vỡ tanh bành.
"Hay là cô muốn tôi tắm cho?", Chu Dịch Phong nhướn mày trêu chọc.
Quả nhiên, quan tâm gì gì đó đều là ảo giác mà thôi.
"Không dám phiền cậu hai Chu, tôi tự làm", An Mạc Hạ giơ tay ý mời Chu Dịch Phong ra ngoài.
Chu Dịch Phong cũng không nói gì thêm, vui vẻ bước ra ngoài, vừa đi thì dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói: "Đúng rồi, chút nữa tắm xong tôi đưa cô đi ăn“.
An Mạc Hạ mặc một áo sơ mi cùng quần đùi bước ra từ phòng tắm. Cô tưởng Chu Dịch Phong bảo đưa cô đi ăn, chỉ là đến một nhà hành bình thường gần nhà thôi, không ngờ anh lại đưa cô đến một nơi vừa cao cấp vừa thơ mộng như vậy.
Đây là một nhà hàng xây giữa hồ, khác với những nhà hàng bình thường khác, bàn ghế ở đây được tạo hình giống như một chiếc thuyền nhỏ nổi lênh đênh trên mặt hồ. Vừa ăn, vừa có thể chiêm ngưỡng ánh sáng trên mặt hồ và quang cảnh thiên nhiên xung quanh, thật sự rất ấm cúng và dễ chịu.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đi bộ để bê thức ăn mà chèo thuyền nhỏ qua các bàn giống như những thương nhân trên sông Venice, miệng còn ngân nga những khúc dân ca Ý.
An Mạc Nhiên nhìn nhà hàng đẹp như mơ cùng với cử chỉ cao quý của thực khách xung quanh, liền biết đây không phải là nơi người bình thường có thể đến được.
"Chu Dịch Phong, chúng ta tùy tiện ăn tạm thứ gì đó là được rồi, cùng lắm thì tôi xuống bếp nấu cho ăn vài món, cần gì phải đến nơi đắt tiền thế này chứ", An Mạc Hạ chậc chậc hai tiếng, tên công tử nhà giàu Chu Dịch Phong này đúng là tiêu tiền như nước.
Nghe An Mạc Hạ nói vậy, đôi lông mày Chu Dịch Phong khẽ nhướng lên, thật sự không biết nên khen hay chê người phụ nữ này nữa, suốt ngày suy nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho anh.
Chu Dịch Phong buồn cười lắc đầu, trực tiếp kéo An Mạc Hạ ngồi xuống một chiếc bàn thuyền gỗ gần đó.
"Muốn ăn gì cứ ăn, không cần tiết kiệm cho tôi", nói rồi, Chu Dịch Phong đưa menu cho An Mạc Hạ.
Đúng lúc này, thuyền bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói vui mừng của phụ nữ: "Dịch Phong, anh cũng đến đây à".
Chương 22: Tạo cơ hội cho hai người bọn họ
Cánh tay đang vươn ra cầm menu của An Mạc Hạ khẽ khựng lại, nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, miệng khẽ há ra khi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng mảnh mai, mặc chiếc váy màu đen đơn giản càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ta. Thiết kế cắt xẻ khéo léo để lộ đôi vai tròn mảnh mai cùng xương quai xanh gợi cảm, mái tóc xoăn bồng bềnh tùy tiện xõa trên vai mang đến cảm giác vừa nữ tính vừa quyến rũ.
Cộng thêm ánh trăng dịu dàng ngoài trời và một vài ngọn đèn vàng ấm áp nhỏ thắp sáng xung quanh càng làm cho người phụ nữ trở nên xinh đẹp và quyến rũ lạ thường.
Sở Mạn Doanh.
An Mạc Hạ khẽ nhẩm tên Sở Mạn Doanh trong lòng, vô thức nhìn sang Chu Dịch Phong.
Không ngoài dự đoán, Chu Dịch Phong khẽ ngạc nhiên giây lát, rồi nhìn người phụ nữ đối diện bằng vẻ mặt vô cùng dịu dàng, vẻ dịu dàng mà An Mạc Hạ chưa từng nhìn thấy, khiến trái tim cô khẽ nhói đau khó hiểu. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
"Mạn Doanh, thật là trùng hợp", Chu Dịch Phong cười nói.
Sở Mạn Doanh mỉm cười gật đầu, chỉ sang người phụ nữ đang ngồi đối diện mình nói: "Đúng rồi, em hẹn bạn đi ăn, hôm nay nghe nói anh trở về, em vốn định hẹn cậu chủ Chu ra ngoài cùng dùng bữa tối cơ", Sở Mạn Doanh nói một cách dí dỏm: "Nhưng tiếc là cậu chủ Chu là người quá bận rộn, không thể nghe điện thoại".
Nói rồi, Sở Mạn Doanh nhìn sang An Mạc Hạ hói: "Ý, vị này là?"
Chu Dịch Phong liếc mắt nhìn An Mạc Hạ, đang định giới thiệu thì An Mạc Hạ đã nói trước: "Tôi là bạn của Chu Dịch Phong, bạn bè bình thường".
Dứt lời, bầu không khí chợt rơi vào trạng thái im lặng giây lát.
Chu Dịch Phong ngước mắt nhìn An Mạc Hạ, đôi mắt đen như mực toát ra vẻ u ám, nhìn dáng vẻ An Mạc Hạ vội vàng phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, cô ghét thừa nhận thân phận vợ anh trước mặt mọi người như thế à?
Tốt, rất tốt.
Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe miệng của Chu Dịch Phong, nhưng sau đó anh vẫn lười biếng gật đầu: "Đúng thế, bạn bình thường".
An Mạc Hạ vốn dĩ đang cảm thấy khó chịu khi thốt ra hai từ bạn bè, hiện giờ nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy thì trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng cô có tư cách gì mà khó chịu, Sở Mạn Doanh vốn dĩ là bạn gái chính thức của Chu Dịch Phong, đây hẳn là điều mà mọi người ngầm hiểu.
Nghĩ như vậy, An Mạc Hạ cảm thấy bản thân không cần thiết ở đây làm bóng đèn, vì thế lập tức nói: "À, Chu Dịch Phong, tôi đột nhiên nhớ ra tối nay còn có chuyện quan trọng cần làm, e rằng không thể ăn tối với anh nữa, hay là anh ăn với cô Sở đi, tôi đi trước đây".
Nói rồi liền vội vàng gọi nhân viên đón mình lên bờ, mà không đợi Chu Dịch Phong đáp lại.
Sắc mặt Chu Dịch Phong tối sầm lại, nhìn bóng lưng vội vàng của người phụ nữ, trong lòng anh bùng lên ngọn lửa tức giận. Anh dẫn cô đến đây để ăn với nhau một bữa tối lãng mạn, không ngờ cô không chỉ rũ bỏ mối quan hệ của bọn họ, mà còn quay lưng rời đi vứt bỏ anh ở đây một cách phũ phàng!
Cô coi anh là cái gì hả!
Chu Dịch Phong lúc này cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, sau khi An Mạc Hạ đi, anh cũng đứng dậy gọi nhân viên phục vụ.
"Dịch Phong, ăn đã rồi mới đi?", Sở Mạn Doanh đứng bên cạnh lo lắng nhìn Chu Dịch Phong bằng đôi mắt nai đáng thương: "Chúng ta ăn cùng nhau đi".
Chu Dịch Phong lúc này không có tâm trạng nói chuyện với Sở Mạn Doanh, vội vàng nói một câu: "Tôi không ăn nữa, hai người dùng bữa vui vẻ", sau đó lên bờ rời khỏi nhà hàng.
"Mạn Doanh, người đàn ông vừa nãy chính là Chu Dịch Phong mà cậu hay nhắc đến à? Oa, đẹp trai thế, mặc dù danh tiếng không tốt, nhưng chỉ với khuôn mặt kia chắc chắn có vô số phụ nữ chủ đồng sà vào lòng anh ta. Vừa rồi, trái tim tớ đập thình thịch không ngừng, tiếc ghê, không kịp nói chuyện với anh ta câu nào!", cô gái tóc ngắn ngồi đối diện Sở Mạn Doanh nhìn theo bóng lưng của Chu Dịch Phong thở dài tiếc nuối.
Sở Mạn Doanh mỉm cười: "Lần sau có cơ hội tớ sẽ giới thiệu Chu Dịch Phong với cậu".
Nói rồi tiếp tục ăn đĩa beefsteak trước mặt một cách từ tốn, tựa như không quan tâm đến sự việc nhỏ vừa rồi, nhưng khoảnh khắc cúi đầu, đôi mắt của người phụ nữ toát ra một loại cảm xúc phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ thấy thất dáng vẻ bất an đến vậy của Chu Dịch Phong.
Người phụ nữ có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc chân thật của anh đó là ai?
Vợ mới cưới của Chu Dịch Phong - An Mạc Hạ? Một suy đoán đột nhiên hiện lên trong đầu của Sở Mạn Doanh.
Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, An Mạc Hạ liền cảm thấy hơi hối hận, nhà hàng này ở nơi khá xa trung tâm, khách đến ăn hầu hết đều đi ô tô sang, xung quanh không có chiếc taxi nào chứ đừng nói đến tàu điện ngầm hay xe buýt, An Mạc Hạ đứng ở ngã tư một lúc lâu nhưng không thấy một chiếc xe nào đi qua.
Trong lúc cô đang do dự nên đi bộ mấy chục cây số, hay quay đầu lại nhà hàng, thì một chiếc xe Ferrari đừng trước mặt cô.
Cửa kính từ từ kéo xuống, lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông.
"Lên xe", Chu Dịch Phong liếc nhìn An Mạc Hạ rồi lạnh lùng nói.
An Mạc Hạ rõ ràng không ngờ Chu Dịch Phong cũng đi ra, sững sờ hồi lâu không phản ứng, cho đến khi Chu Dịch Phong vô cùng không vui nói lại lần nữa: "Lên xe!", lúc này cô mới hoàn hồi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh Chu Dịch Phong.
Chiếc xe đi một đoạn rất xa rồi nhưng hai người trong xe vẫn không hề nói một câu nào, bầu không khí lúng túng bao trùm cả xe.
An Mạc Hạ giả vờ ho hai tiếng, đang định hỏi Chu Dịch Phong sao cũng ra đây, nhưng bụng cô lại đột nhiên réo lên, phá vỡ bầu không khí im ắng.
Sắc mặt Chu Dịch Phong tối đen, người phụ nữ này rõ ràng rất đói, nhưng vừa rồi còn cố tình kiếm cớ rời đi.
"Ha ha", An Mạc Hạ cười ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Chu Dịch Phong bất lực thở dài, lạnh nhạt nói: "Sao? Đói à?"
An Mạc Hạ âm thầm chửi Chu Dịch Phong mấy tiếng, hỏi thừa!
"Sao vừa rồi nói có việc không ăn?", giọng nói của Chu Dịch Phong vẫn lạnh lùng như cũ.
An Mạc Hạ rất muốn lớn tiếng nói, còn không phải vì muốn tạo điều kiện cho anh và Sở Mạn Doanh à, đúng là không hiểu tấm lòng người khác. Nhưng cô do dự một lúc vẫn không dám nói ra, chỉ lúng túng trả lời: "Tôi nhớ sai, là việc của ngày mai, không phải hôm nay".
Nghe vậy, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, người phụ nữ này thay đổi liên xoành xoạch, cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.
"Trí nhớ cô tốt thật đấy", Chu Dịch Phong châm chọc một câu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố lúc này đã lên đèn, các hàng quán kinh doanh tấp nập: "Tôi đói rồi, vốn định mời cô ăn một bữa, nhưng nếu cô đã không muốn thì giờ đổi thành cô mời tôi vậy".
Chương 23: Mời tôi ăn cơm
An Mạc Hạ cảm thấy lần này bị lỗ to rồi, cô muốn làm người tốt mà cuối cùng bản thân lại tiền mất tật mang, phải biết là hiện giờ cô đang thất nghiệp, còn nợ Chu Dịch Phong một khoản tiền lớn nữa, sao tên đàn ông này lại nhẫn tâm vậy chứ.
An Mạc Hạ chớp chớp mắt nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt tội nghiệp: "Được, tôi mời cũng được, nhưng phải xác nhận một chuyện trước đã".
"Nói đi", nhìn dáng vẻ của An Mạc Hạ, tâm trạng Chu Dịch Phong tốt lên nhiều, ai bảo vừa rồi cô không nể mặt anh.
"Chỉ cần ăn no là được, đúng không?"
Chu Dịch Phong gật đầu, không hề hiểu được ý đồ của câu hỏi này.
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm. He he, đây là anh nói đấy nhé.
Do đó, hai mươi phút sau, An Mạc Hạ dẫn Chu Dịch Phong đến một quán ăn ven đường.
Chu Dịch Phong ngồi trên ghế nhựa với sắc mặt tối thui, anh mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm đắt đỏ, chiếc quần âu kẻ sọc đặt may thủ công, chân đi một đôi dày da số lượng có hạn do chính tay nhà thiết kế người Ý Cristoforo làm ra, dáng vẻ hoàn toàn không ăn khớp với quán ăn tồi tàn bên đường thế này.
Ngoài trang phục trên người, thì khuôn mặt đẹp trai quá mức cho phép của anh cũng có vẻ không hòa hợp với những người xung quanh.
Vì thế những vị khách xung quanh, cả nam lẫn nữ đều lần lượt đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ cố gắng nhịn cười, đưa một tờ menu hơi cũ nát cho Chu Dịch Phong: "Đừng coi thường vẻ ngoài tồi tàn của nó, món ăn ở đây thật sự rất ngon, đây nhìn xem muốn ăn món gì, cứ gọi tự nhiên, tôi mời được".
Chu Dịch Phong nhìn tờ menu An Mạc Hạ đưa đến, đôi lông mày nhíu chặt lại, anh ngần này tuổi rồi chưa từng đi ăn ở mấy quán ven đường thế này bao giờ, cộng thêm đủ loại ánh mắt xung quanh, nếu là bình thường, đừng nói là đến đây ăn, ngay cả liếc anh cũng sẽ không liếc một cái.
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong không nhúc nhích hồi lâu, đùa giỡn nói: "Sao vậy, chẳng phải vừa rồi cậu chủ Chu nói ăn no là được à, sao giờ lại ghét bỏ?"
Chu Dịch Phong nhìn vẻ mắt đắc ý của An Mạc Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Người phụ nữ này rõ ràng đang cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn ở đây chắc?
Được, anh sẽ không để cô được như ý nguyện.
Do đó, Chu Dịch Phong từ tốn cầm lấy tấm menu, chỉ lướt qua một lượt rồi ném xuống bàn.
"Cô nói đồ ở đây rất ngon, vậy thì đặt mỗi món một suất đi".
Lời vừa dứt, An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, hoàn toàn không thể ngờ Chu Dịch Phong lại nói như vậy.
Cô đã nghèo lắm rồi, đừng tàn nhẫn với cô như vậy!
"Sao, vừa rồi An tiểu thư bảo tôi gọi thoải mái mà, giờ lại không vui à?", Chu Dịch Phong ăn miếng trả miếng, học theo cách An Mạc Hạ trêu chọc anh ban nãy.
An Mạc Hạ cắn môi, quả nhiên Chu Dịch Phong là một con hồ ly gian xảo, còn cô chỉ là một con thỏ trắng ngây thơ, không thể đấu lại được.
Vì thế, An Mạc Hạ chỉ có thể cắn răng gọi tất cả các món, may mà đây chỉ là quán ăn ven đường không có nhiều món, mang tất cả lên vừa đủ một bàn.
Sau khi món ăn đã lên đủ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người.
Oa, không ngờ một soái ca trông có vẻ giàu sang và một mĩ nữ mảnh mai lại có thể ăn nhiều như vậy!
An Mạc Hạ nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt mà lòng đau như cắt, mặc dù thức ăn ở đây không đắt, nhưng cả một bàn như vậy cũng tiêu tốn của cô trên nghìn tệ.
Chu Dịch Phong cái tên lừa đảo này!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không nể nang nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu chủ Chu, ăn nhiều vào, đừng để bản thân ăn no dửng mỡ".
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Dịch Phong đầy ắp ý cười, thong dong cầm đũa lên nếm thử một món trước mặt, động tác nho nhã giống như đang ăn trong nhà hàng cao cấp chứ không phải quán ăn ven đường, khiến khách hàng xung quanh trong phút chốc xuất hiện ảo giác bản thân đang ăn trong nhà hàng Tây cao cấp.
An Mạc Hạ cũng yên lặng nhìn chằm chằm động tác của anh, cơn giận trong mắt cũng dần dần với bớt, thay vào đó là sự thất thần mà chính cô cũng không hề hay biết.
Nói thật, Chu Dịch Phong rất đẹp trai, có thế nói là đẹp không tì vết, đẹp 360 độ không góc chết, cộng thêm khí chất cao quý trời sinh và hào quang mạnh mẽ đủ để mê hoặc vô số phụ nữ.
"Nhìn tôi là đủ no à?", Chu Dịch Phong ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ngây dại của An Mạc Hạ đang nhìn mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười vui vẻ, sau đó gắp mấy món anh cho là tạm được vào bát An Mạc Hạ: "Mấy món này cũng được, mặc dù tay nghề thái cắt thô sơ, trang trí bày biện cũng không có gì để nói, nhưng mùi vị rất ngon".
Nghe thấy lời Chu Dịch Phong nói, An Mạc Hạ lập tức hoàn hồn, hai má khẽ ửng đỏ. Mất mặt quá, cô thế mà lại nhìn Chu Dịch Phong đến ngây người.
An Mạc Hạ chột dạ ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu điên cuồng ăn thức ăn trong bát để lấp liếm.
"Ăn chậm thôi, không ai tranh của cô đâu".
Nói rồi, Chu Dịch Phong lại gắp thức ăn vào bát An Mạc Hạ.
Mặc dù chỉ là một hành động bình thường nhưng đối với mấy bàn xung quanh, nhất là mấy cô gái ngồi góc quán phải trợn trừng mắt như phát hiện lục địa mới.
"Oa, ngưỡng mộ cô gái kia quá, người đàn ông kia không những đẹp trai lại còn biết săn sóc nữa, vừa gọi tất cả các món vừa gắp thức ăn cho cô gái".
"Đúng thế, đúng thế, thật là ngưỡng mộ chết mất, nếu tui có một ngày như vậy, có chết cũng không hối tiếc…"
"Mơ ít thôi, cậu không thấy bản thân cô gái đó đã là đại mĩ nữ rồi à, ôi, quá đẹp đôi…"
An Mạc Hạ đang vùi đầu vào ăn thì suýt sặc vì những lời nói xung quanh truyền vào tai, có nhầm lẫn gì không? Đây là do cô trả tiền đó, hơn nữa Chu Dịch Phong săn sóc chỗ nào? Tuy gắp thức ăn cho cô nhưng toàn gắp mấy món cô không thích, có người bạn trai săn sóc nào mà không biết bạn gái mình thích ăn món gì không.
An Mạc Hạ âm thầm lườm một cái, bực bội ăn hết chỗ thức ăn, còn ai kia lại ăn uống rất vui vẻ, vô cùng hài lòng với quyết định bảo An Mạc Hạ mời cơm.
Chương 24: Có nên tham gia tiệc họp lớp không...
Cơm nước xong xuôi về đến nhà đã sắp mười một giờ rồi.
Trên đường An Mạc Hạ vừa tính toán số tiền còn lại trong ví mình là bao nhiêu, vừa nghĩ hôm nay mình thay đổi xong ngoại hình rồi, cũng không cần ngồi nhà cả ngày ăn không ngồi rồi nữa, hay là đi tìm việc thì hơn, sau đó tìm thời cơ thích hợp báo thù Giang Doãn Hâm.
Nghĩ đến đây An Mạc Hạ vui vẻ mỉm cười, bệnh đau tim đến nôn ra máu lúc nãy cũng đỡ hơn nhiều.
Chu Dịch Phong mở cửa đi vào trong nhà, quay đầu nhìn thấy An Mạc Hạ mỉm cười, không kìm được hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui thế?"
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong, cô cũng không giấu, nhỏ giọng nói: "Hai ngày tới tôi chuẩn bị đi tìm việc".
"Đi tìm việc?", Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ trông như đang nghĩ gì đó, thực ra anh rất muốn bảo mình có thể nuôi cô, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ yêu đời kia của cô, nên chẳng đành nói ra, có những An Mạc Hạ này chẳng hiểu gì về tình hình xung quanh, thôi cứ như vậy vẫn là tốt nhất.
"Có cần giúp không?", Chu Dịch Phong hỏi.
An Mạc Hạ lắc đầu: "Không cần, tôi tự tìm cũng được".
Chu Dịch Phong lặng lẽ nhìn An Mạc Hạ, anh là nhị công tử của tập đoàn tài chính Chu Thị, kẻ hô mưa gọi gió khắp thành phố An Lâm, anh chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, tất cả các công ty ở thành phố An Lâm này đều tranh nhau đến giới thiệu công việc cho An Mạc Hạ ngay, vậy mà cô gái này còn bảo không cần?
Được, rất được!
Chu Dịch Phong không nói gì nữa, quay người đi lên lầu, miệng mỉm cười.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ai về phòng người ấy.
An Mạc Hạ nằm trên giường, khi sắp vào giấc, điện thoại đột nhiên vang lên, mẹ nó chứ, ai gọi cho mình lúc này vậy?
Cô bực bội nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc.
Lâm San San, là bạn đại học của cô.
"Alo, đại tiểu thư San San à, tớ chuẩn bị ngủ rồi đấy, cậu gọi điện làm tớ mất cả giấc ngủ", An Mạc Hạ bắt máy, cười phàn nàn.
Cô gái ở đầu bên kia xin lỗi: "Ái ôi, xin lỗi nhé, cậu cũng biết tớ là cú đêm mà".
An Mạc Hạ bất lực lắc đầu: "Khuya khoắt thế này gọi cho tớ làm gì?"
"Ừ, đúng rồi, là thế này, hi hi", Lâm San San đột nhiên cười gian: "Ngày kia có buổi họp lớp đại học ở khách sạn Bích Ngọc Cư".
Lâm San San và An Mạc Hạ và cả Bạch Tô Nghi là bạn tốt hồi đại học, có điều quan hệ giữa cô ấy và An Mạc Hạ tốt hơn chút, vì tính cách khá xởi lởi, vậy nên không thấy được sự ác ý của Bạch Tô Nghi với An Mạc Hạ, lại thêm năm hai đại học cô bị bố đưa đến nước Mễ học thêm nên không biết giữa Bạch Tô Nghi và An Mạc Hạ đã xảy ra chuyện gì.
Hai ngày nay Lâm San San vừa về từ nước Mễ, việc đầu tiên cô làm là liên lạc với An Mạc Hạ, đồng thời nghe An Mạc Hạ kể những chuyện xấu mà Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đã làm, cô tức đến mức chỉ muốn cho hai bọn họ một cái tát, nhưng bị An Mạc Hạ ngăn lại, cô đương nhiên muốn báo thù Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, nhưng không thể tùy tiện đến chỗ họ gây chuyện được, như vậy trông cô chẳng khác gì một trò hề, cô nhất định phải thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.
Vậy nên dáng vẻ An Mạc Hạ bây giờ ngay cả Lâm San San cũng chưa từng thấy.
An Mạc Hạ nghe thấy lời Lâm San San nói, nhíu mày nói: "Họp lớp?"
"Đúng vậy", Lâm San San vội vàng nói: "Mạc Hạ, tớ nghe nói, con khốn Bạch Tô Nghi kia và tên cặn bã Giang Doãn Hâm cũng đến, tin tức bọn họ đến được truyền đi khắp lớp, tớ bảo này cậu đừng buồn nhé, mấy anh em chơi thân với tớ hồi đại học nói dạo gần đây gặp Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ở trên đường lớn ôm ấp, hai người dính lấy nhau, đúng là buồn nôn".
Nói đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy Lâm San San run lên vì tức.
"Được rồi, đừng nhắc đến hai bọn họ nữa, nói liền khó chịu, đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu thay đổi ngoại hình đến đâu rồi, chúng ta cùng đi họp lớp đi, để tên cặn bã Giang Doãn Hâm kia biết mình đã mất đi một cô gái tốt thế nào".
An Mạc Hạ im lặng một lúc, cô vẫn đang suy nghĩ xem khi nào xuất hiện trước mặt Giang Doãn Hâm mới thích hợp, tiệc họp lớp, đúng là cơ hội tốt.
"Mạc Hạ, cậu thấy thế nào?", Lâm San San thấy An Mạc Hạ mãi không đáp, liền giục cô.
"Được, đành nghe cậu vậy, chúng ta đi tham gia tiệc họp lớp đi".
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm rồi, An Mạc Hạ ngồi trên giường lăn lộn một lúc mà chẳng ngủ được, chuyện họp lớp cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Cuối cùng cũng đúng lúc cô phải dùng hình tượng bây giờ xuất hiện trước mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như nào đây.
Bây giờ càng nghĩ càng thấy háo hức.
An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, tim đập ngày càng nhanh.
Nếu đã không ngủ được, cô liền không nằm trên giường nữa, cô đi dép chuẩn bị đi vào bếp rót cho mình cốc nước.
Khi đi qua phòng Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ phát hiện ra phòng anh vẫn sáng đèn, ánh đèn lọt qua từ khe cửa.
Bước chân của cô hơi ngừng lại, nghĩ một lúc, cô liền gõ cửa phòng anh.
Chu Dịch Phong nhanh chóng đi mở cửa.
Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu xanh thẫm, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tay áo bị cuộn lên, trông khá tùy tiện.
Chu Dịch Phong nhìn cô gái trước cửa, lông mày nhếch lên, nghiêng người đứng ở cửa, mặt mày vui vẻ nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ánh đèn vàng ánh lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lộ ra mị lực mê người.
An Mạc Hạ không khỏi nuốt nước miếng, đúng là đẹp trai quá, nhưng cô nhanh chóng liếc mắt ra chỗ khác, ra vẻ chẳng quan tâm.
Nhưng động tác nhỏ này của cô lại lọt vào mắt Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong cười xấu nói: "An Mạc Hạ, muộn như vậy qua phòng tôi, không biết...", vừa nói Chu Dịch Phong vừa lại gần An Mạc Hạ, trong nháy mắt, hơi thở của người đàn ông này phả vào chóp mũi cô, mang theo mùi nước hoa Cổ Long thơm ngát: "Muốn ngủ chung với tôi à?"
Nghe thấy giọng nói trêu đùa của anh, khuôn mặt xinh đẹp của An Mạc Hạ đỏ bừng lên, cô đẩy người đàn ông đang áp sát trên người mình ra: "Chu Dịch Phong, anh nói linh tinh cái gì vậy?"
"Vậy muộn thế này cô đến phòng tôi làm gì?", Chu Dịch Phong mỉm cười khoanh tay nhìn cô.
"Tôi chỉ ngủ không ngon, muốn đến phòng bếp rót ly nước, vừa hay thấy phòng anh sáng đèn, nên hỏi xem tại sao anh chưa ngủ", giọng An Mạc Hạ ngày càng nhỏ, mặc dù cô nói thật nhưng đúng là có hơi kỳ, dường như cô đang quan tâm nhiều quá.
Quả nhiên, Chu Dịch Phong tiếp tục trêu đùa cô: "Ồ, hiểu rồi, cô đang quan tâm tôi hả".
Chương 25: Tôi thực sự không hiểu anh...
Người đàn ông này đúng là tự luyến.
An Mạc Hạ không kìm được liếc mắt, thôi, coi như là cô nhiều chuyện, cô về phòng mình ngủ còn hơn.
Vậy nên An Mạc Hạ liền mặc kệ Chu Dịch Phong, quay người đi về phòng, nhưng đột nhiên bị anh kéo lại, va phải lồng ngực rắn chắc của anh.
Bầu không khí ban nãy hơi mập mờ, bây giờ mặt cô áp vào lồng ngực anh, bầu không khí kỳ dị bao quanh nơi đây.
Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, nhất thời không biết nên đẩy người đàn ông trước mặt ra, tim đập thình thịch, cảm giác kỳ lạ này khiến cô cảm thấy hơi quen, lúc trước khi gặp Giang Doãn Hâm dường như cô cũng có cảm giác thế này.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sao có thể, cô sao có thể có tình cảm với anh...
"Ê, nằm trong lòng tôi thế này, còn bảo không muốn ngủ với tôi?"
Đỉnh đầu vang lên giọng đùa đáng ghét của người đàn ông.
Mạch suy nghĩ của An Mạc Hạ bị kéo lại, cô đẩy anh ra: "Chu Dịch Phong, anh đừng quên hai chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi hy vọng anh đừng nói năng tùy tiện như vậy".
"Tùy tiện?", Chu Dịch Phong mỉm cười, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào dám nói với anh như vậy, cho dù trên đầu mang cái mác "playboy", thì cũng chẳng ai dám bảo anh tùy tiện.
Chu Dịch Phong không thỏa hiệp trước lời nói của An Mạc Hạ, ngược lại còn áp sát vào người cô hơn: "An Mạc Hạ, tôi nghĩ chắc cô chưa hiểu ý nghĩa của từ tùy tiện đâu, hay là tôi dạy cô nhé".
Nói xong Chu Dịch Phong nghiêng người hôn An Mạc Hạ.
Môi người đàn ông hôn lên cánh môi hồng của cô, vốn chỉ muốn dạy cô một bài học, nhưng càng về sau càng không khống chế được, trở nên kịch liệt bá đạo, lưỡi Chu Dịch Phong tách răng cô ra, sau đó chiếc lưỡi mềm dẻo bắt đầu tấn công khoang miệng của cô.
Khoang miệng mềm mại của cô vô cùng hút hồn, Chu Dịch Phong cảm thấy cả người mình như trầm mê trong đó, cho đến khi đau đớn khiến anh tỉnh lại.
An Mạc Hạ cắn lưỡi anh.
"Á, cô đúng là!", Chu Dịch Phong chịu đau ôm miệng mình.
An Mạc Hạ tức đến đỏ mặt, Chu Dịch Phong đúng là tên khốn khiếp, dám hôn cô, nếu nói lần đầu hôn Chu Dịch Phong trong phòng tắm là do anh say, anh coi cô là Sở Mạn Doanh, vậy lần này anh đang tỉnh táo, thì tại sao lại hôn cô!
Do cô đơn hay nhàm chán?
Nghĩ đến đây, lòng An Mạc Hạ lạnh xuống mấy phần, không thèm nhìn Chu Dịch Phong nữa, thở phì phò xoay người quay lại phòng mình, sau đó lại bị anh kéo lại: "Chờ một chút".
Tay Chu Dịch Phong rất mềm, dường như có cảm giác khiến người ta an tâm, lại thêm giọng nói ấm áp, khiến cho An Mạc Hạ muốn rời đi phải ngừng lại.
"Chu Dịch Phong, anh muốn làm gì?"
Anh cười nói: "An Mạc Hạ, chẳng phải cô muốn biết tôi thức muộn để làm gì sao, đi vào xem đi".
Nói xong không đợi An Mạc Hạ từ chối, liền kéo cô vào trong phòng.
Chu Dịch Phong đặt máy tính trên giường, lúc này nó phát ra ánh sáng trắng.
Chu Dịch Phong chỉ vào tài liệu bằng tiếng Anh trên màn hình máy tính, đau đầu nói: "Dạo gần đây đang phải dịch tài liệu này, vì có nhiều từ ngữ chuyên ngành quá, nhân viên phiên dịch không đến, mà dạo gần đây phiên dịch của tôi cũng xin nghỉ, vậy nên chỉ có thể tự làm".
Nghe thấy vậy An Mạc Hạ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô nghe nhầm sao, thiếu gia phế vật Chu Dịch Phong đang dịch tài liệu tiếng Anh?
Đầu An Mạc Hạ đột nhiên xuất hiện xuất hiện cảnh tập đoàn tài chính Chu Thị lúc trước, bảo vệ ở cửa bảo Chu Dịch Phong không chỉ ít đến công ty, hơn nữa chẳng qua chỉ là bù nhìn ở tập đoàn Chu Thị, chưa từng làm gì, chỉ biết chơi gái.
Chu Dịch Phong dịch tài liệu tiếng anh chuyên ngành sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của An Mạc Hạ liếc qua màn hình máy tính, nghi ngờ nói: "Đây là tài liệu về kinh tế tài chính, anh dịch làm gì?"
Vừa dứt lời, căn phòng liền trở nên yên lặng, Chu Dịch Phong kinh ngạc nói: "Sao cô biết đây là tài liệu kinh tế tài chính, cô hiểu sao?"
An Mạc Hạ gật đầu: "Đúng vậy, không giấu gì anh, hồi đại học tôi cũng được coi là học bá ở trường đó, lúc trước từng đi phiên dịch, mấy tài liệu này tôi đều từng dịch rồi".
Nghe thấy lời An Mạc Hạ nói, mắt Chu Dịch Phong sáng lên, anh nhìn cô gái trước mặt mình: "An Mạc Hạ, cô đúng là khiến tôi bất ngờ đó, tôi thật sự không thể hiểu nổi cô, cô luôn đem lại bất ngờ cho tôi đó”.
An Mạc Hạ liếc mắt nhìn Chu Dịch Phong: "Cảm ơn, tôi cũng không biết anh có đang khen tôi không, hơn nữa tôi không cần anh hiểu tôi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, trên thực tế chúng ta không quen nhau".
Chu Dịch Phong mặc kệ mấy lời nói của An Mạc Hạ, vui vẻ kéo An Mạc Hạ ngồi lên giường: "Đúng rồi, chẳng phải lúc trước cô bảo muốn tìm công việc sao, vậy cô có thể giúp tôi dịch cái này không? À, tôi sẽ trả lương như thường".
An Mạc Hạ nhìn dáng vẻ của Chu Dịch Phong không giống như đang đùa, hơn nữa cô cũng muốn trả món nợ cho Chu Dịch Phong, cô do dự hỏi: "Anh nói thật sao?"
Chu Dịch Phong nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, được rồi, nhưng tôi nói trước, phí dịch thuật của tôi mắc lắm đó, anh đừng có hối hận".
"Được, không thành vấn đề", Chu Dịch Phong mỉm cười, cô gái này sợ anh không trả được tiền dịch sao?
"Vậy lúc nào có thể bắt đầu được, bây giờ sao?", An Mạc Hạ hỏi.
Chu Dịch Phong nhìn thời gian trên màn hình máy tính, mười hai giờ năm mươi phút, cũng khá muộn rồi, có điều mấy tài liệu này rất gấp.
"Ừ, tôi không vội, cô ngủ đi, sáng mai giúp tôi dịch”, nghĩ một lúc, Chu Dịch Phong quyết định tối nay thả cô gái này đi, để cô nghỉ ngơi một lúc, dù sao hôm nay cũng khá mệt rồi.
An Mạc Hạ gật đầu: "Được, à, đúng rồi, ngày kia tôi phải xin nghỉ một ngày, à, hôm đó tôi tham gia... họp lớp".
Hai chữ họp lớp vừa được nói ra, Chu Dịch Phong lập tức hiểu ý An Mạc Hạ, có vẻ như cô đã chuẩn bị xong để đối phó với bạn trai cũ rồi.
Lông mày anh khẽ nhíu, sau đó lơ đãng nói: "Được, đúng rồi, mấy cô họp lớp ở đâu thế?"
An Mạc Hạ không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: "Khách sạn Bích Ngọc Cư".
Mắt Chu Dịch Phong sáng lên, khách sạn Bích Ngọc Cư sao, được lắm, vừa hay anh cũng là một trong những người nắm cổ phần của khách sạn này.
Ngọn lửa trong mắt Chu Dịch Phong càng lúc mãnh liệt, anh đã không còn thỏa mãn với việc chiếm giữ đôi môi cô, bàn tay nóng hổi từ cổ trượt xuống, xâm nhập sâu vào trong cổ váy hồng phấn, chạm vào khuôn ngực đầy đặn của cô, đúng lúc này trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Dịch Phong nhíu mày, định mặc kệ nó, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không chịu buông tha, tiếng chuông chói tai vang lên không ngừng như có chuyện gì gấp gáp.
Chu Dịch Phong bực bội duỗi tay ra cầm lấy điện thoại định tắt nguồn, nhưng khi nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình thì dừng ngón tay lại.
Sở Mạn Doanh.
Nhìn thấy cái tên này, đầu óc u mê của Chu Dịch Phong cuối cùng tỉnh táo được ít nhiều, anh do dự một lát, rồi vẫn quyết định cúp máy.
Lúc này, tình hình An Mạc Hạ khẩn cấp hơn.
Anh vứt điện thoại sang một bên, tầm mắt lại nhìn về phía người phụ nữ hấp dẫn như đóa hoa anh túc trước mặt, hai má An Mạc Hạ đỏ ửng, đôi môi khẽ mở, quyến rũ chết người.
Chu Dịch Phong hít một hơi thật sâu, vừa rồi bị cuộc gọi kia quấy rầy, lửa nóng trong người đã nguội đi một nửa, hít thêm một hơi thật sâu đè nén dục vọng xuống, sau đó ôm An Mạc Hạ đi vào phòng tắm.
Chu Dịch Phong cầm vòi hoa sen, xịt nước vào người An Mạc Hạ.
Cảm giác được nước lạnh dội vào người, An Mạc Hạ đang mê man bỗng chốc tỉnh táo hơn nhiều, cô từ từ mở mắt ra nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.
Đập vào mắt cô là lồng ngực rắn chắc trong chiếc áo sơ mi xanh thẫm, dọc theo bờ ngực nhìn lên là khuôn mặt gần như hoàn hảo của Chu Dịch Phong, nhưng hình như khuôn mặt đó đang không vui vẻ cho lắm.
Tất nhiên là Chu Dịch Phong không vui nổi rồi, An Mạc Hạ bị người ta bỏ thuốc, còn anh thân là chồng cô mà lại không thể làm gì cô, điều đó càng khiến anh buồn bực!
"A! Chu Dịch Phong, sao anh lại ở đây, vừa rồi chẳng phải tôi…", An Mạc Hạ đột nhiên nhớ lại sự việc Lý An Kiệt bỏ thuốc mình, sợ hãi cúi đầu kiểm tra quần áo mình, may mà vẫn hoàn chỉnh trên người cô, chỉ bị nước lạnh làm ướt át dính chặt lên người, lộ ra vóc dáng hoàn mỹ.
An Mạc Hạ liếc nhìn Chu Dịch Phong, lập tức giơ hay tay lên che ngực, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
May mà không xảy ra chuyện gì
Cô xoa ngực, cảm xúc sợ hãi từ từ lan tràn lồng ngực.
Chu Dịch Phong đứng bên cạnh không khỏi buồn cười khi nhìn thấy hành động của cô, trêu đùa nói: "Giờ biết sợ rồi à? Nếu tôi không đến kịp thì cô đã bị Lý An Kiệt xử lý rồi!", nói đến đây, trong đôi mắt tăm tối của người đàn ông bỗng bùng lên ngọn lửa giận dữ.
An Mạc Hạ cắn môi hỏi nhỏ: "Chu Dịch Phong, là anh đã cứu tôi à?"
Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ với ánh mắt: "Chứ cô nghĩ sao?"
“Chẳng phải anh bảo mấy hôm nay đi nước Mễ à, sao lại đột nhiên chạy đến biệt thự của Xa Ngọc Lệ thế?", hỏi đến đây, An Mạc Hạ đột nhiên đến một suy nghĩ khiến trái tim cô loạn nhịp. Đừng bảo Chu Dịch Phong không yên tâm về cô nên đặc biệt bay từ Mễ về đấy nhé. Nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đó là chuyện không thể nào. Người Chu Dịch Phong để ý là Sở Mạn Doanh, còn cô chỉ là người vợ hợp đồng mà thôi, sao anh có thể trở về vì cô được chứ.
Quả nhiên, Chu Dịch Phong thản nhiên nói: "Ồ, chuyện bên kia đã giải quyết xong nên tôi về trước kế hoạch, đúng lúc đi qua biệt thự của Xa Ngọc Lệ, tiện thể dừng lại nhìn thì bắt gặp Lý An Kiệt đang ôm cô".
"Thì ra là vậy", mặc dù đã đoán trước được kết quả, nhưng An Mạc Hạ vẫn cảm thấy thất vọng: "Trùng hợp ghê ha, xem ra ông trời cũng giúp tôi, lần này thật sự cảm ơn anh", An Mạc Hạ cố gắng mỉm cười nói.
Chu Dịch Phong nhún vai không đáp lại cô.
Hai người rơi vào lặng im giây lát, sau đó Chu Dịch Phong đột nhiên nhìn vào khuôn mặt của An Mạc Hạ, thấy đôi môi đỏ mọng của cô bắt đầu tím tái thì lập tức nói: "An Mạc Hạ, đừng ngồi ngây trong bồn tắm nữa, nếu đã tỉnh táo lại rồi thì mau tắm rửa, tránh bị cảm lạnh".
An Mạc Hạ sững sờ, ngẩng đầu nhìn Chu Dịch Phong với đôi mắt ngạc nhiên, người này đang quan tâm cô à?
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện hai giây, đã bị câu nói tiếp theo của Chu Dịch Phong đánh vỡ tanh bành.
"Hay là cô muốn tôi tắm cho?", Chu Dịch Phong nhướn mày trêu chọc.
Quả nhiên, quan tâm gì gì đó đều là ảo giác mà thôi.
"Không dám phiền cậu hai Chu, tôi tự làm", An Mạc Hạ giơ tay ý mời Chu Dịch Phong ra ngoài.
Chu Dịch Phong cũng không nói gì thêm, vui vẻ bước ra ngoài, vừa đi thì dường như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói: "Đúng rồi, chút nữa tắm xong tôi đưa cô đi ăn“.
An Mạc Hạ mặc một áo sơ mi cùng quần đùi bước ra từ phòng tắm. Cô tưởng Chu Dịch Phong bảo đưa cô đi ăn, chỉ là đến một nhà hành bình thường gần nhà thôi, không ngờ anh lại đưa cô đến một nơi vừa cao cấp vừa thơ mộng như vậy.
Đây là một nhà hàng xây giữa hồ, khác với những nhà hàng bình thường khác, bàn ghế ở đây được tạo hình giống như một chiếc thuyền nhỏ nổi lênh đênh trên mặt hồ. Vừa ăn, vừa có thể chiêm ngưỡng ánh sáng trên mặt hồ và quang cảnh thiên nhiên xung quanh, thật sự rất ấm cúng và dễ chịu.
Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đi bộ để bê thức ăn mà chèo thuyền nhỏ qua các bàn giống như những thương nhân trên sông Venice, miệng còn ngân nga những khúc dân ca Ý.
An Mạc Nhiên nhìn nhà hàng đẹp như mơ cùng với cử chỉ cao quý của thực khách xung quanh, liền biết đây không phải là nơi người bình thường có thể đến được.
"Chu Dịch Phong, chúng ta tùy tiện ăn tạm thứ gì đó là được rồi, cùng lắm thì tôi xuống bếp nấu cho ăn vài món, cần gì phải đến nơi đắt tiền thế này chứ", An Mạc Hạ chậc chậc hai tiếng, tên công tử nhà giàu Chu Dịch Phong này đúng là tiêu tiền như nước.
Nghe An Mạc Hạ nói vậy, đôi lông mày Chu Dịch Phong khẽ nhướng lên, thật sự không biết nên khen hay chê người phụ nữ này nữa, suốt ngày suy nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho anh.
Chu Dịch Phong buồn cười lắc đầu, trực tiếp kéo An Mạc Hạ ngồi xuống một chiếc bàn thuyền gỗ gần đó.
"Muốn ăn gì cứ ăn, không cần tiết kiệm cho tôi", nói rồi, Chu Dịch Phong đưa menu cho An Mạc Hạ.
Đúng lúc này, thuyền bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói vui mừng của phụ nữ: "Dịch Phong, anh cũng đến đây à".
Chương 22: Tạo cơ hội cho hai người bọn họ
Cánh tay đang vươn ra cầm menu của An Mạc Hạ khẽ khựng lại, nhìn về hướng phát ra giọng nói kia, miệng khẽ há ra khi nhìn rõ mặt người phụ nữ đó.
Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, đường nét khuôn mặt tinh xảo, vóc dáng mảnh mai, mặc chiếc váy màu đen đơn giản càng tôn lên làn da trắng như tuyết của cô ta. Thiết kế cắt xẻ khéo léo để lộ đôi vai tròn mảnh mai cùng xương quai xanh gợi cảm, mái tóc xoăn bồng bềnh tùy tiện xõa trên vai mang đến cảm giác vừa nữ tính vừa quyến rũ.
Cộng thêm ánh trăng dịu dàng ngoài trời và một vài ngọn đèn vàng ấm áp nhỏ thắp sáng xung quanh càng làm cho người phụ nữ trở nên xinh đẹp và quyến rũ lạ thường.
Sở Mạn Doanh.
An Mạc Hạ khẽ nhẩm tên Sở Mạn Doanh trong lòng, vô thức nhìn sang Chu Dịch Phong.
Không ngoài dự đoán, Chu Dịch Phong khẽ ngạc nhiên giây lát, rồi nhìn người phụ nữ đối diện bằng vẻ mặt vô cùng dịu dàng, vẻ dịu dàng mà An Mạc Hạ chưa từng nhìn thấy, khiến trái tim cô khẽ nhói đau khó hiểu. Đọc nhanh tại Vietwriter.vn
"Mạn Doanh, thật là trùng hợp", Chu Dịch Phong cười nói.
Sở Mạn Doanh mỉm cười gật đầu, chỉ sang người phụ nữ đang ngồi đối diện mình nói: "Đúng rồi, em hẹn bạn đi ăn, hôm nay nghe nói anh trở về, em vốn định hẹn cậu chủ Chu ra ngoài cùng dùng bữa tối cơ", Sở Mạn Doanh nói một cách dí dỏm: "Nhưng tiếc là cậu chủ Chu là người quá bận rộn, không thể nghe điện thoại".
Nói rồi, Sở Mạn Doanh nhìn sang An Mạc Hạ hói: "Ý, vị này là?"
Chu Dịch Phong liếc mắt nhìn An Mạc Hạ, đang định giới thiệu thì An Mạc Hạ đã nói trước: "Tôi là bạn của Chu Dịch Phong, bạn bè bình thường".
Dứt lời, bầu không khí chợt rơi vào trạng thái im lặng giây lát.
Chu Dịch Phong ngước mắt nhìn An Mạc Hạ, đôi mắt đen như mực toát ra vẻ u ám, nhìn dáng vẻ An Mạc Hạ vội vàng phủ nhận mối quan hệ của bọn họ, cô ghét thừa nhận thân phận vợ anh trước mặt mọi người như thế à?
Tốt, rất tốt.
Nụ cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe miệng của Chu Dịch Phong, nhưng sau đó anh vẫn lười biếng gật đầu: "Đúng thế, bạn bình thường".
An Mạc Hạ vốn dĩ đang cảm thấy khó chịu khi thốt ra hai từ bạn bè, hiện giờ nghe thấy Chu Dịch Phong nói vậy thì trong lòng liền cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng cô có tư cách gì mà khó chịu, Sở Mạn Doanh vốn dĩ là bạn gái chính thức của Chu Dịch Phong, đây hẳn là điều mà mọi người ngầm hiểu.
Nghĩ như vậy, An Mạc Hạ cảm thấy bản thân không cần thiết ở đây làm bóng đèn, vì thế lập tức nói: "À, Chu Dịch Phong, tôi đột nhiên nhớ ra tối nay còn có chuyện quan trọng cần làm, e rằng không thể ăn tối với anh nữa, hay là anh ăn với cô Sở đi, tôi đi trước đây".
Nói rồi liền vội vàng gọi nhân viên đón mình lên bờ, mà không đợi Chu Dịch Phong đáp lại.
Sắc mặt Chu Dịch Phong tối sầm lại, nhìn bóng lưng vội vàng của người phụ nữ, trong lòng anh bùng lên ngọn lửa tức giận. Anh dẫn cô đến đây để ăn với nhau một bữa tối lãng mạn, không ngờ cô không chỉ rũ bỏ mối quan hệ của bọn họ, mà còn quay lưng rời đi vứt bỏ anh ở đây một cách phũ phàng!
Cô coi anh là cái gì hả!
Chu Dịch Phong lúc này cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa, sau khi An Mạc Hạ đi, anh cũng đứng dậy gọi nhân viên phục vụ.
"Dịch Phong, ăn đã rồi mới đi?", Sở Mạn Doanh đứng bên cạnh lo lắng nhìn Chu Dịch Phong bằng đôi mắt nai đáng thương: "Chúng ta ăn cùng nhau đi".
Chu Dịch Phong lúc này không có tâm trạng nói chuyện với Sở Mạn Doanh, vội vàng nói một câu: "Tôi không ăn nữa, hai người dùng bữa vui vẻ", sau đó lên bờ rời khỏi nhà hàng.
"Mạn Doanh, người đàn ông vừa nãy chính là Chu Dịch Phong mà cậu hay nhắc đến à? Oa, đẹp trai thế, mặc dù danh tiếng không tốt, nhưng chỉ với khuôn mặt kia chắc chắn có vô số phụ nữ chủ đồng sà vào lòng anh ta. Vừa rồi, trái tim tớ đập thình thịch không ngừng, tiếc ghê, không kịp nói chuyện với anh ta câu nào!", cô gái tóc ngắn ngồi đối diện Sở Mạn Doanh nhìn theo bóng lưng của Chu Dịch Phong thở dài tiếc nuối.
Sở Mạn Doanh mỉm cười: "Lần sau có cơ hội tớ sẽ giới thiệu Chu Dịch Phong với cậu".
Nói rồi tiếp tục ăn đĩa beefsteak trước mặt một cách từ tốn, tựa như không quan tâm đến sự việc nhỏ vừa rồi, nhưng khoảnh khắc cúi đầu, đôi mắt của người phụ nữ toát ra một loại cảm xúc phức tạp.
Cô ta chưa bao giờ thấy thất dáng vẻ bất an đến vậy của Chu Dịch Phong.
Người phụ nữ có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc chân thật của anh đó là ai?
Vợ mới cưới của Chu Dịch Phong - An Mạc Hạ? Một suy đoán đột nhiên hiện lên trong đầu của Sở Mạn Doanh.
Sau khi bước ra khỏi nhà hàng, An Mạc Hạ liền cảm thấy hơi hối hận, nhà hàng này ở nơi khá xa trung tâm, khách đến ăn hầu hết đều đi ô tô sang, xung quanh không có chiếc taxi nào chứ đừng nói đến tàu điện ngầm hay xe buýt, An Mạc Hạ đứng ở ngã tư một lúc lâu nhưng không thấy một chiếc xe nào đi qua.
Trong lúc cô đang do dự nên đi bộ mấy chục cây số, hay quay đầu lại nhà hàng, thì một chiếc xe Ferrari đừng trước mặt cô.
Cửa kính từ từ kéo xuống, lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ của người đàn ông.
"Lên xe", Chu Dịch Phong liếc nhìn An Mạc Hạ rồi lạnh lùng nói.
An Mạc Hạ rõ ràng không ngờ Chu Dịch Phong cũng đi ra, sững sờ hồi lâu không phản ứng, cho đến khi Chu Dịch Phong vô cùng không vui nói lại lần nữa: "Lên xe!", lúc này cô mới hoàn hồi, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ bên cạnh Chu Dịch Phong.
Chiếc xe đi một đoạn rất xa rồi nhưng hai người trong xe vẫn không hề nói một câu nào, bầu không khí lúng túng bao trùm cả xe.
An Mạc Hạ giả vờ ho hai tiếng, đang định hỏi Chu Dịch Phong sao cũng ra đây, nhưng bụng cô lại đột nhiên réo lên, phá vỡ bầu không khí im ắng.
Sắc mặt Chu Dịch Phong tối đen, người phụ nữ này rõ ràng rất đói, nhưng vừa rồi còn cố tình kiếm cớ rời đi.
"Ha ha", An Mạc Hạ cười ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Chu Dịch Phong bất lực thở dài, lạnh nhạt nói: "Sao? Đói à?"
An Mạc Hạ âm thầm chửi Chu Dịch Phong mấy tiếng, hỏi thừa!
"Sao vừa rồi nói có việc không ăn?", giọng nói của Chu Dịch Phong vẫn lạnh lùng như cũ.
An Mạc Hạ rất muốn lớn tiếng nói, còn không phải vì muốn tạo điều kiện cho anh và Sở Mạn Doanh à, đúng là không hiểu tấm lòng người khác. Nhưng cô do dự một lúc vẫn không dám nói ra, chỉ lúng túng trả lời: "Tôi nhớ sai, là việc của ngày mai, không phải hôm nay".
Nghe vậy, khóe miệng Chu Dịch Phong khẽ nhếch lên, người phụ nữ này thay đổi liên xoành xoạch, cũng không biết trong đầu cô đang nghĩ gì nữa.
"Trí nhớ cô tốt thật đấy", Chu Dịch Phong châm chọc một câu, nhìn ra ngoài cửa sổ, đường phố lúc này đã lên đèn, các hàng quán kinh doanh tấp nập: "Tôi đói rồi, vốn định mời cô ăn một bữa, nhưng nếu cô đã không muốn thì giờ đổi thành cô mời tôi vậy".
Chương 23: Mời tôi ăn cơm
An Mạc Hạ cảm thấy lần này bị lỗ to rồi, cô muốn làm người tốt mà cuối cùng bản thân lại tiền mất tật mang, phải biết là hiện giờ cô đang thất nghiệp, còn nợ Chu Dịch Phong một khoản tiền lớn nữa, sao tên đàn ông này lại nhẫn tâm vậy chứ.
An Mạc Hạ chớp chớp mắt nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt tội nghiệp: "Được, tôi mời cũng được, nhưng phải xác nhận một chuyện trước đã".
"Nói đi", nhìn dáng vẻ của An Mạc Hạ, tâm trạng Chu Dịch Phong tốt lên nhiều, ai bảo vừa rồi cô không nể mặt anh.
"Chỉ cần ăn no là được, đúng không?"
Chu Dịch Phong gật đầu, không hề hiểu được ý đồ của câu hỏi này.
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong gật đầu thì thở phào nhẹ nhõm. He he, đây là anh nói đấy nhé.
Do đó, hai mươi phút sau, An Mạc Hạ dẫn Chu Dịch Phong đến một quán ăn ven đường.
Chu Dịch Phong ngồi trên ghế nhựa với sắc mặt tối thui, anh mặc một chiếc áo sơ mi tơ tằm đắt đỏ, chiếc quần âu kẻ sọc đặt may thủ công, chân đi một đôi dày da số lượng có hạn do chính tay nhà thiết kế người Ý Cristoforo làm ra, dáng vẻ hoàn toàn không ăn khớp với quán ăn tồi tàn bên đường thế này.
Ngoài trang phục trên người, thì khuôn mặt đẹp trai quá mức cho phép của anh cũng có vẻ không hòa hợp với những người xung quanh.
Vì thế những vị khách xung quanh, cả nam lẫn nữ đều lần lượt đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Chu Dịch Phong.
An Mạc Hạ cố gắng nhịn cười, đưa một tờ menu hơi cũ nát cho Chu Dịch Phong: "Đừng coi thường vẻ ngoài tồi tàn của nó, món ăn ở đây thật sự rất ngon, đây nhìn xem muốn ăn món gì, cứ gọi tự nhiên, tôi mời được".
Chu Dịch Phong nhìn tờ menu An Mạc Hạ đưa đến, đôi lông mày nhíu chặt lại, anh ngần này tuổi rồi chưa từng đi ăn ở mấy quán ven đường thế này bao giờ, cộng thêm đủ loại ánh mắt xung quanh, nếu là bình thường, đừng nói là đến đây ăn, ngay cả liếc anh cũng sẽ không liếc một cái.
An Mạc Hạ thấy Chu Dịch Phong không nhúc nhích hồi lâu, đùa giỡn nói: "Sao vậy, chẳng phải vừa rồi cậu chủ Chu nói ăn no là được à, sao giờ lại ghét bỏ?"
Chu Dịch Phong nhìn vẻ mắt đắc ý của An Mạc Hạ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Người phụ nữ này rõ ràng đang cố ý, cô nghĩ anh không dám ăn ở đây chắc?
Được, anh sẽ không để cô được như ý nguyện.
Do đó, Chu Dịch Phong từ tốn cầm lấy tấm menu, chỉ lướt qua một lượt rồi ném xuống bàn.
"Cô nói đồ ở đây rất ngon, vậy thì đặt mỗi món một suất đi".
Lời vừa dứt, An Mạc Hạ há hốc mồm ngạc nhiên, hoàn toàn không thể ngờ Chu Dịch Phong lại nói như vậy.
Cô đã nghèo lắm rồi, đừng tàn nhẫn với cô như vậy!
"Sao, vừa rồi An tiểu thư bảo tôi gọi thoải mái mà, giờ lại không vui à?", Chu Dịch Phong ăn miếng trả miếng, học theo cách An Mạc Hạ trêu chọc anh ban nãy.
An Mạc Hạ cắn môi, quả nhiên Chu Dịch Phong là một con hồ ly gian xảo, còn cô chỉ là một con thỏ trắng ngây thơ, không thể đấu lại được.
Vì thế, An Mạc Hạ chỉ có thể cắn răng gọi tất cả các món, may mà đây chỉ là quán ăn ven đường không có nhiều món, mang tất cả lên vừa đủ một bàn.
Sau khi món ăn đã lên đủ, An Mạc Hạ và Chu Dịch Phong lần nữa trở thành tâm điểm của mọi người.
Oa, không ngờ một soái ca trông có vẻ giàu sang và một mĩ nữ mảnh mai lại có thể ăn nhiều như vậy!
An Mạc Hạ nhìn bàn ăn đầy ắp trước mặt mà lòng đau như cắt, mặc dù thức ăn ở đây không đắt, nhưng cả một bàn như vậy cũng tiêu tốn của cô trên nghìn tệ.
Chu Dịch Phong cái tên lừa đảo này!
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ không nể nang nhìn Chu Dịch Phong bằng ánh mắt hình viên đạn: "Cậu chủ Chu, ăn nhiều vào, đừng để bản thân ăn no dửng mỡ".
Đôi mắt xinh đẹp của Chu Dịch Phong đầy ắp ý cười, thong dong cầm đũa lên nếm thử một món trước mặt, động tác nho nhã giống như đang ăn trong nhà hàng cao cấp chứ không phải quán ăn ven đường, khiến khách hàng xung quanh trong phút chốc xuất hiện ảo giác bản thân đang ăn trong nhà hàng Tây cao cấp.
An Mạc Hạ cũng yên lặng nhìn chằm chằm động tác của anh, cơn giận trong mắt cũng dần dần với bớt, thay vào đó là sự thất thần mà chính cô cũng không hề hay biết.
Nói thật, Chu Dịch Phong rất đẹp trai, có thế nói là đẹp không tì vết, đẹp 360 độ không góc chết, cộng thêm khí chất cao quý trời sinh và hào quang mạnh mẽ đủ để mê hoặc vô số phụ nữ.
"Nhìn tôi là đủ no à?", Chu Dịch Phong ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt ngây dại của An Mạc Hạ đang nhìn mình, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười vui vẻ, sau đó gắp mấy món anh cho là tạm được vào bát An Mạc Hạ: "Mấy món này cũng được, mặc dù tay nghề thái cắt thô sơ, trang trí bày biện cũng không có gì để nói, nhưng mùi vị rất ngon".
Nghe thấy lời Chu Dịch Phong nói, An Mạc Hạ lập tức hoàn hồn, hai má khẽ ửng đỏ. Mất mặt quá, cô thế mà lại nhìn Chu Dịch Phong đến ngây người.
An Mạc Hạ chột dạ ho khan vài tiếng, sau đó cúi đầu điên cuồng ăn thức ăn trong bát để lấp liếm.
"Ăn chậm thôi, không ai tranh của cô đâu".
Nói rồi, Chu Dịch Phong lại gắp thức ăn vào bát An Mạc Hạ.
Mặc dù chỉ là một hành động bình thường nhưng đối với mấy bàn xung quanh, nhất là mấy cô gái ngồi góc quán phải trợn trừng mắt như phát hiện lục địa mới.
"Oa, ngưỡng mộ cô gái kia quá, người đàn ông kia không những đẹp trai lại còn biết săn sóc nữa, vừa gọi tất cả các món vừa gắp thức ăn cho cô gái".
"Đúng thế, đúng thế, thật là ngưỡng mộ chết mất, nếu tui có một ngày như vậy, có chết cũng không hối tiếc…"
"Mơ ít thôi, cậu không thấy bản thân cô gái đó đã là đại mĩ nữ rồi à, ôi, quá đẹp đôi…"
An Mạc Hạ đang vùi đầu vào ăn thì suýt sặc vì những lời nói xung quanh truyền vào tai, có nhầm lẫn gì không? Đây là do cô trả tiền đó, hơn nữa Chu Dịch Phong săn sóc chỗ nào? Tuy gắp thức ăn cho cô nhưng toàn gắp mấy món cô không thích, có người bạn trai săn sóc nào mà không biết bạn gái mình thích ăn món gì không.
An Mạc Hạ âm thầm lườm một cái, bực bội ăn hết chỗ thức ăn, còn ai kia lại ăn uống rất vui vẻ, vô cùng hài lòng với quyết định bảo An Mạc Hạ mời cơm.
Chương 24: Có nên tham gia tiệc họp lớp không...
Cơm nước xong xuôi về đến nhà đã sắp mười một giờ rồi.
Trên đường An Mạc Hạ vừa tính toán số tiền còn lại trong ví mình là bao nhiêu, vừa nghĩ hôm nay mình thay đổi xong ngoại hình rồi, cũng không cần ngồi nhà cả ngày ăn không ngồi rồi nữa, hay là đi tìm việc thì hơn, sau đó tìm thời cơ thích hợp báo thù Giang Doãn Hâm.
Nghĩ đến đây An Mạc Hạ vui vẻ mỉm cười, bệnh đau tim đến nôn ra máu lúc nãy cũng đỡ hơn nhiều.
Chu Dịch Phong mở cửa đi vào trong nhà, quay đầu nhìn thấy An Mạc Hạ mỉm cười, không kìm được hỏi: "Hôm nay có chuyện gì vui thế?"
An Mạc Hạ nhìn Chu Dịch Phong, cô cũng không giấu, nhỏ giọng nói: "Hai ngày tới tôi chuẩn bị đi tìm việc".
"Đi tìm việc?", Chu Dịch Phong nhìn An Mạc Hạ trông như đang nghĩ gì đó, thực ra anh rất muốn bảo mình có thể nuôi cô, nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ yêu đời kia của cô, nên chẳng đành nói ra, có những An Mạc Hạ này chẳng hiểu gì về tình hình xung quanh, thôi cứ như vậy vẫn là tốt nhất.
"Có cần giúp không?", Chu Dịch Phong hỏi.
An Mạc Hạ lắc đầu: "Không cần, tôi tự tìm cũng được".
Chu Dịch Phong lặng lẽ nhìn An Mạc Hạ, anh là nhị công tử của tập đoàn tài chính Chu Thị, kẻ hô mưa gọi gió khắp thành phố An Lâm, anh chỉ cần mở miệng nói một câu thôi, tất cả các công ty ở thành phố An Lâm này đều tranh nhau đến giới thiệu công việc cho An Mạc Hạ ngay, vậy mà cô gái này còn bảo không cần?
Được, rất được!
Chu Dịch Phong không nói gì nữa, quay người đi lên lầu, miệng mỉm cười.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Dịch Phong và An Mạc Hạ ai về phòng người ấy.
An Mạc Hạ nằm trên giường, khi sắp vào giấc, điện thoại đột nhiên vang lên, mẹ nó chứ, ai gọi cho mình lúc này vậy?
Cô bực bội nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc.
Lâm San San, là bạn đại học của cô.
"Alo, đại tiểu thư San San à, tớ chuẩn bị ngủ rồi đấy, cậu gọi điện làm tớ mất cả giấc ngủ", An Mạc Hạ bắt máy, cười phàn nàn.
Cô gái ở đầu bên kia xin lỗi: "Ái ôi, xin lỗi nhé, cậu cũng biết tớ là cú đêm mà".
An Mạc Hạ bất lực lắc đầu: "Khuya khoắt thế này gọi cho tớ làm gì?"
"Ừ, đúng rồi, là thế này, hi hi", Lâm San San đột nhiên cười gian: "Ngày kia có buổi họp lớp đại học ở khách sạn Bích Ngọc Cư".
Lâm San San và An Mạc Hạ và cả Bạch Tô Nghi là bạn tốt hồi đại học, có điều quan hệ giữa cô ấy và An Mạc Hạ tốt hơn chút, vì tính cách khá xởi lởi, vậy nên không thấy được sự ác ý của Bạch Tô Nghi với An Mạc Hạ, lại thêm năm hai đại học cô bị bố đưa đến nước Mễ học thêm nên không biết giữa Bạch Tô Nghi và An Mạc Hạ đã xảy ra chuyện gì.
Hai ngày nay Lâm San San vừa về từ nước Mễ, việc đầu tiên cô làm là liên lạc với An Mạc Hạ, đồng thời nghe An Mạc Hạ kể những chuyện xấu mà Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm đã làm, cô tức đến mức chỉ muốn cho hai bọn họ một cái tát, nhưng bị An Mạc Hạ ngăn lại, cô đương nhiên muốn báo thù Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, nhưng không thể tùy tiện đến chỗ họ gây chuyện được, như vậy trông cô chẳng khác gì một trò hề, cô nhất định phải thay đổi trở nên tốt đẹp hơn.
Vậy nên dáng vẻ An Mạc Hạ bây giờ ngay cả Lâm San San cũng chưa từng thấy.
An Mạc Hạ nghe thấy lời Lâm San San nói, nhíu mày nói: "Họp lớp?"
"Đúng vậy", Lâm San San vội vàng nói: "Mạc Hạ, tớ nghe nói, con khốn Bạch Tô Nghi kia và tên cặn bã Giang Doãn Hâm cũng đến, tin tức bọn họ đến được truyền đi khắp lớp, tớ bảo này cậu đừng buồn nhé, mấy anh em chơi thân với tớ hồi đại học nói dạo gần đây gặp Giang Doãn Hâm và Bạch Tô Nghi ở trên đường lớn ôm ấp, hai người dính lấy nhau, đúng là buồn nôn".
Nói đến đây, An Mạc Hạ cảm thấy Lâm San San run lên vì tức.
"Được rồi, đừng nhắc đến hai bọn họ nữa, nói liền khó chịu, đúng rồi, tớ muốn hỏi cậu thay đổi ngoại hình đến đâu rồi, chúng ta cùng đi họp lớp đi, để tên cặn bã Giang Doãn Hâm kia biết mình đã mất đi một cô gái tốt thế nào".
An Mạc Hạ im lặng một lúc, cô vẫn đang suy nghĩ xem khi nào xuất hiện trước mặt Giang Doãn Hâm mới thích hợp, tiệc họp lớp, đúng là cơ hội tốt.
"Mạc Hạ, cậu thấy thế nào?", Lâm San San thấy An Mạc Hạ mãi không đáp, liền giục cô.
"Được, đành nghe cậu vậy, chúng ta đi tham gia tiệc họp lớp đi".
Hai người nói chuyện một lúc rồi mới cúp máy, lúc này đã hơn mười hai giờ đêm rồi, An Mạc Hạ ngồi trên giường lăn lộn một lúc mà chẳng ngủ được, chuyện họp lớp cứ quanh quẩn trong đầu cô.
Cuối cùng cũng đúng lúc cô phải dùng hình tượng bây giờ xuất hiện trước mặt Bạch Tô Nghi và Giang Doãn Hâm, không biết bọn họ sẽ có vẻ mặt như nào đây.
Bây giờ càng nghĩ càng thấy háo hức.
An Mạc Hạ nhếch khóe miệng, tim đập ngày càng nhanh.
Nếu đã không ngủ được, cô liền không nằm trên giường nữa, cô đi dép chuẩn bị đi vào bếp rót cho mình cốc nước.
Khi đi qua phòng Chu Dịch Phong, An Mạc Hạ phát hiện ra phòng anh vẫn sáng đèn, ánh đèn lọt qua từ khe cửa.
Bước chân của cô hơi ngừng lại, nghĩ một lúc, cô liền gõ cửa phòng anh.
Chu Dịch Phong nhanh chóng đi mở cửa.
Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa tơ tằm màu xanh thẫm, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra lồng ngực rắn chắc, tay áo bị cuộn lên, trông khá tùy tiện.
Chu Dịch Phong nhìn cô gái trước cửa, lông mày nhếch lên, nghiêng người đứng ở cửa, mặt mày vui vẻ nhìn cô gái đứng trước mặt mình, ánh đèn vàng ánh lên trên khuôn mặt anh tuấn của anh, lộ ra mị lực mê người.
An Mạc Hạ không khỏi nuốt nước miếng, đúng là đẹp trai quá, nhưng cô nhanh chóng liếc mắt ra chỗ khác, ra vẻ chẳng quan tâm.
Nhưng động tác nhỏ này của cô lại lọt vào mắt Chu Dịch Phong.
Chu Dịch Phong cười xấu nói: "An Mạc Hạ, muộn như vậy qua phòng tôi, không biết...", vừa nói Chu Dịch Phong vừa lại gần An Mạc Hạ, trong nháy mắt, hơi thở của người đàn ông này phả vào chóp mũi cô, mang theo mùi nước hoa Cổ Long thơm ngát: "Muốn ngủ chung với tôi à?"
Nghe thấy giọng nói trêu đùa của anh, khuôn mặt xinh đẹp của An Mạc Hạ đỏ bừng lên, cô đẩy người đàn ông đang áp sát trên người mình ra: "Chu Dịch Phong, anh nói linh tinh cái gì vậy?"
"Vậy muộn thế này cô đến phòng tôi làm gì?", Chu Dịch Phong mỉm cười khoanh tay nhìn cô.
"Tôi chỉ ngủ không ngon, muốn đến phòng bếp rót ly nước, vừa hay thấy phòng anh sáng đèn, nên hỏi xem tại sao anh chưa ngủ", giọng An Mạc Hạ ngày càng nhỏ, mặc dù cô nói thật nhưng đúng là có hơi kỳ, dường như cô đang quan tâm nhiều quá.
Quả nhiên, Chu Dịch Phong tiếp tục trêu đùa cô: "Ồ, hiểu rồi, cô đang quan tâm tôi hả".
Chương 25: Tôi thực sự không hiểu anh...
Người đàn ông này đúng là tự luyến.
An Mạc Hạ không kìm được liếc mắt, thôi, coi như là cô nhiều chuyện, cô về phòng mình ngủ còn hơn.
Vậy nên An Mạc Hạ liền mặc kệ Chu Dịch Phong, quay người đi về phòng, nhưng đột nhiên bị anh kéo lại, va phải lồng ngực rắn chắc của anh.
Bầu không khí ban nãy hơi mập mờ, bây giờ mặt cô áp vào lồng ngực anh, bầu không khí kỳ dị bao quanh nơi đây.
Cơ thể An Mạc Hạ cứng đờ, nhất thời không biết nên đẩy người đàn ông trước mặt ra, tim đập thình thịch, cảm giác kỳ lạ này khiến cô cảm thấy hơi quen, lúc trước khi gặp Giang Doãn Hâm dường như cô cũng có cảm giác thế này.
Nghĩ đến đây, An Mạc Hạ lập tức bị suy nghĩ của mình làm cho giật mình, sao có thể, cô sao có thể có tình cảm với anh...
"Ê, nằm trong lòng tôi thế này, còn bảo không muốn ngủ với tôi?"
Đỉnh đầu vang lên giọng đùa đáng ghét của người đàn ông.
Mạch suy nghĩ của An Mạc Hạ bị kéo lại, cô đẩy anh ra: "Chu Dịch Phong, anh đừng quên hai chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi hy vọng anh đừng nói năng tùy tiện như vậy".
"Tùy tiện?", Chu Dịch Phong mỉm cười, anh chưa từng gặp người phụ nữ nào dám nói với anh như vậy, cho dù trên đầu mang cái mác "playboy", thì cũng chẳng ai dám bảo anh tùy tiện.
Chu Dịch Phong không thỏa hiệp trước lời nói của An Mạc Hạ, ngược lại còn áp sát vào người cô hơn: "An Mạc Hạ, tôi nghĩ chắc cô chưa hiểu ý nghĩa của từ tùy tiện đâu, hay là tôi dạy cô nhé".
Nói xong Chu Dịch Phong nghiêng người hôn An Mạc Hạ.
Môi người đàn ông hôn lên cánh môi hồng của cô, vốn chỉ muốn dạy cô một bài học, nhưng càng về sau càng không khống chế được, trở nên kịch liệt bá đạo, lưỡi Chu Dịch Phong tách răng cô ra, sau đó chiếc lưỡi mềm dẻo bắt đầu tấn công khoang miệng của cô.
Khoang miệng mềm mại của cô vô cùng hút hồn, Chu Dịch Phong cảm thấy cả người mình như trầm mê trong đó, cho đến khi đau đớn khiến anh tỉnh lại.
An Mạc Hạ cắn lưỡi anh.
"Á, cô đúng là!", Chu Dịch Phong chịu đau ôm miệng mình.
An Mạc Hạ tức đến đỏ mặt, Chu Dịch Phong đúng là tên khốn khiếp, dám hôn cô, nếu nói lần đầu hôn Chu Dịch Phong trong phòng tắm là do anh say, anh coi cô là Sở Mạn Doanh, vậy lần này anh đang tỉnh táo, thì tại sao lại hôn cô!
Do cô đơn hay nhàm chán?
Nghĩ đến đây, lòng An Mạc Hạ lạnh xuống mấy phần, không thèm nhìn Chu Dịch Phong nữa, thở phì phò xoay người quay lại phòng mình, sau đó lại bị anh kéo lại: "Chờ một chút".
Tay Chu Dịch Phong rất mềm, dường như có cảm giác khiến người ta an tâm, lại thêm giọng nói ấm áp, khiến cho An Mạc Hạ muốn rời đi phải ngừng lại.
"Chu Dịch Phong, anh muốn làm gì?"
Anh cười nói: "An Mạc Hạ, chẳng phải cô muốn biết tôi thức muộn để làm gì sao, đi vào xem đi".
Nói xong không đợi An Mạc Hạ từ chối, liền kéo cô vào trong phòng.
Chu Dịch Phong đặt máy tính trên giường, lúc này nó phát ra ánh sáng trắng.
Chu Dịch Phong chỉ vào tài liệu bằng tiếng Anh trên màn hình máy tính, đau đầu nói: "Dạo gần đây đang phải dịch tài liệu này, vì có nhiều từ ngữ chuyên ngành quá, nhân viên phiên dịch không đến, mà dạo gần đây phiên dịch của tôi cũng xin nghỉ, vậy nên chỉ có thể tự làm".
Nghe thấy vậy An Mạc Hạ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cô nghe nhầm sao, thiếu gia phế vật Chu Dịch Phong đang dịch tài liệu tiếng Anh?
Đầu An Mạc Hạ đột nhiên xuất hiện xuất hiện cảnh tập đoàn tài chính Chu Thị lúc trước, bảo vệ ở cửa bảo Chu Dịch Phong không chỉ ít đến công ty, hơn nữa chẳng qua chỉ là bù nhìn ở tập đoàn Chu Thị, chưa từng làm gì, chỉ biết chơi gái.
Chu Dịch Phong dịch tài liệu tiếng anh chuyên ngành sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của An Mạc Hạ liếc qua màn hình máy tính, nghi ngờ nói: "Đây là tài liệu về kinh tế tài chính, anh dịch làm gì?"
Vừa dứt lời, căn phòng liền trở nên yên lặng, Chu Dịch Phong kinh ngạc nói: "Sao cô biết đây là tài liệu kinh tế tài chính, cô hiểu sao?"
An Mạc Hạ gật đầu: "Đúng vậy, không giấu gì anh, hồi đại học tôi cũng được coi là học bá ở trường đó, lúc trước từng đi phiên dịch, mấy tài liệu này tôi đều từng dịch rồi".
Nghe thấy lời An Mạc Hạ nói, mắt Chu Dịch Phong sáng lên, anh nhìn cô gái trước mặt mình: "An Mạc Hạ, cô đúng là khiến tôi bất ngờ đó, tôi thật sự không thể hiểu nổi cô, cô luôn đem lại bất ngờ cho tôi đó”.
An Mạc Hạ liếc mắt nhìn Chu Dịch Phong: "Cảm ơn, tôi cũng không biết anh có đang khen tôi không, hơn nữa tôi không cần anh hiểu tôi, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, trên thực tế chúng ta không quen nhau".
Chu Dịch Phong mặc kệ mấy lời nói của An Mạc Hạ, vui vẻ kéo An Mạc Hạ ngồi lên giường: "Đúng rồi, chẳng phải lúc trước cô bảo muốn tìm công việc sao, vậy cô có thể giúp tôi dịch cái này không? À, tôi sẽ trả lương như thường".
An Mạc Hạ nhìn dáng vẻ của Chu Dịch Phong không giống như đang đùa, hơn nữa cô cũng muốn trả món nợ cho Chu Dịch Phong, cô do dự hỏi: "Anh nói thật sao?"
Chu Dịch Phong nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, được rồi, nhưng tôi nói trước, phí dịch thuật của tôi mắc lắm đó, anh đừng có hối hận".
"Được, không thành vấn đề", Chu Dịch Phong mỉm cười, cô gái này sợ anh không trả được tiền dịch sao?
"Vậy lúc nào có thể bắt đầu được, bây giờ sao?", An Mạc Hạ hỏi.
Chu Dịch Phong nhìn thời gian trên màn hình máy tính, mười hai giờ năm mươi phút, cũng khá muộn rồi, có điều mấy tài liệu này rất gấp.
"Ừ, tôi không vội, cô ngủ đi, sáng mai giúp tôi dịch”, nghĩ một lúc, Chu Dịch Phong quyết định tối nay thả cô gái này đi, để cô nghỉ ngơi một lúc, dù sao hôm nay cũng khá mệt rồi.
An Mạc Hạ gật đầu: "Được, à, đúng rồi, ngày kia tôi phải xin nghỉ một ngày, à, hôm đó tôi tham gia... họp lớp".
Hai chữ họp lớp vừa được nói ra, Chu Dịch Phong lập tức hiểu ý An Mạc Hạ, có vẻ như cô đã chuẩn bị xong để đối phó với bạn trai cũ rồi.
Lông mày anh khẽ nhíu, sau đó lơ đãng nói: "Được, đúng rồi, mấy cô họp lớp ở đâu thế?"
An Mạc Hạ không nghĩ nhiều, thuận miệng đáp: "Khách sạn Bích Ngọc Cư".
Mắt Chu Dịch Phong sáng lên, khách sạn Bích Ngọc Cư sao, được lắm, vừa hay anh cũng là một trong những người nắm cổ phần của khách sạn này.
Bình luận facebook