Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-37
Chương 36: Vào tập đoàn Chu Thị
Cô gái kia nói rõ tình hình cho An Mạc Hạ, sắp tới tập đoàn Chu Thị sẽ tiếp đón một khách hàng lớn đến từ nước Mễ, nhưng vị khách này rất thích phô trương, có yêu cầu rất khắt khe với nhân viên tiếp đón của tập đoàn Chu Thị. Đúng lúc một số nhân viên giỏi của phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị được phái ra nước người công tác nên không đủ nhân viên, tạm thời cũng không điều động được người ở vị trí khác, cho nên lần này mới phá lệ đến hội chợ tuyển dụng để tuyển nhân viên thời vụ.
Lẽ ra phòng nhân sự bọn họ cũng có đủ thời gian để tuyển dụng, hoàn toàn có thể tuyển người theo tiêu chuẩn khắt khe trước đây của tập đoàn Chu Thị. Nhưng đột nhiên nhận được thông tin ngày kia vị khách hàng lớn đó sẽ đến thành phố An Lâm.
Cho nên cô gái này mới hạ thấp yêu cầu, gọi An Mạc Hạ lại.
“Cô An, chúng tôi tuyển nhân viên tiếp đón cho phòng quan hệ công chúng, nhưng chỉ có thể coi như nhân viên thời vụ, không được tính là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi, nhưng nếu cô có biểu hiện xuất sắc trong thời gian làm việc, cũng có thể được đặc cách trở thành nhân viên chính thức”, cô gái ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ, dường như muốn xem thái độ trên vẻ mặt của cô: “Không biết ý cô thế nào?”
Thực ra lúc cô gái kia gọi cô lại, trái tim An Mạc Hạ đã bắt đầu vui mừng nhảy nhót, nhưng ngoài mặt vẫn cố hết sức tỏ ra bình tĩnh: “Công việc này khác xa với công việc mà tôi định ứng tuyển, hơn nữa còn là nhân viên thời vụ”, An Mạc Hạ giả bộ do dự nói.
“Đúng thế, mặc dù là nhân viên thời vụ nhưng có thể vào tập đoàn Chu Thị cũng là điều mà rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ”, người phụ nữ thấy An Mạc Hạ không đồng ý ngay liền lập tức thuyết phục, cái danh của công ty lớn vẫn rất hấp dẫn: “Hay là thế này đi, cô An, cô cứ suy nghĩ thêm, có kết quả thì trước tối nay gọi điện cho tôi, đây là danh thiếp của tôi, Tống Nhã Ni, nhân viên phòng nhân sự”.
An Mạc Hạ nhận lấy danh thiếp của cô gái bằng hai tay, gật đầu.
“Tôi muốn hỏi, nếu tôi đồng ý, thì lúc nào được đi làm?”
Tống Nhã Ni nói thẳng: “Ngay bây giờ có thể đến công ty cùng chúng tôi luôn, nhưng vẫn phải thông qua vòng phỏng vấn của trưởng phòng quan hệ công chúng, nếu không có vấn đề gì cô có thể đi làm ngay”.
“Ồ”, thì ra vẫn phải qua một vòng phỏng vấn nữa, An Mạc Hạ không nhịn được làu bàu một câu trong lòng, tập đoàn Chu Thị đã gấp như vậy mà vẫn còn khắt khe, cô còn tưởng được trực tiếp đi làm chứ.
Cô nhìn danh thiếp của Tống Nhã Ni, suy nghĩ một lúc, vậy thì cũng không cần cố ý làm lỡ thời gian nữa, đến luôn tập đoàn Chu Thị phỏng vấn cho rồi, nếu không thể vượt qua cô còn phải tiếp tục tìm việc.
Vậy là An Mạc Hạ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tống Nhã Ni trước mặt, nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi cô Tống, tôi đồng ý ứng tuyển vị trí cô vừa nói”.
Sau đó đúng như lời Tống Nhã Ni nói, đoàn bốn người bọn họ trực tiếp ngồi xe về tập đoàn Chu Thị.
An Mạc Hạ nhìn tòa nhà cao tầng hiện đại hùng vĩ trước mắt, trong lòng cũng phải dâng lên mấy phần cảm thán, còn nhớ khi lần trước đến, còn bị bảo vệ nghi ngờ đuổi ra khỏi cửa, không ngờ hôm nay lại có thể hiên ngang đi vào tập đoàn Chu Thị cùng với nhân viên phòng nhân sự, thậm chí sau này cô còn có thể trở thành một phần của tập đoàn Chu Thị.
Nghĩ đến đây, tự nhiên An Mạc Hạ cong khóe miệng, ưỡn ngực thẳng lưng hẳn lên.
“Cô An, mời đi bên này”, Tống Nhã Ni dẫn An Mạc Hạ lên tầng mười, đi đến một phòng toàn bộ là cửa kính mờ, gõ nhẹ cửa hai cái.
Sau đó, từ trong phòng truyền ra giọng du dương êm tai của một người phụ nữ: “Vào đi”.
Tống Nhã Ni đẩy mở cửa, nhìn An Mạc Hạ phía sau một cái, ra ý bảo cô đi vào theo.
Tuy văn phòng này không lớn lắm, nhưng bài trí vô cùng đơn giản thời thượng, giống như người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Lúc này người phụ nữ dựa vào ghế, tuy mặc một bộ váy màu đen chuyên nghiệp, nhưng cũng khó mà che được thân hình tuyệt đẹp của cô ấy, hai chân vắt lên nhau, đầu gối hơi hướng sang một bên, đôi chân thon dài trắng nõn, đôi giày cao gót buộc dây thịnh hành càng làm nổi bật đôi chân như ngọc của cô ấy, vô cùng mê hoặc, lúc này cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ đi vào.
“Trưởng phòng Lục, đây chính là An Mạc Hạ, hôm nay đến phỏng vấn”, Tống Nhã Ni chỉ vào An Mạc Hạ, giới thiệu.
Người phụ nữ được gọi là trưởng phòng Lục gật đầu, Tống Nhã Ni liền lui ra khỏi phòng.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người An Mạc Hạ và người phụ nữ đó.
“Mời ngồi”, người phụ nữ mỉm cười, ra ý bảo An Mạc Hạ ngồi xuống, cử chỉ rất nho nhã.
Lần đầu gặp An Mạc Hạ đã chìm trong vẻ đẹp của người phụ nữ đó, một lúc sau mới hoàn hồn lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ấy.
“Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lục Hiểu Như, trưởng phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị”, Lục Hiểu Như cười nói: “Vừa nãy phòng nhân sự đã gửi CV của cô cho tôi xem qua rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, điều kiện cơ bản của cô chưa đạt đến yêu cầu của tập đoàn Chu Thị chúng tôi đối với thành viên phòng quan hệ công chúng”.
Nghe thấy Lục Hiểu Như nói vậy, An Mạc Hạ không nhịn được khẽ mở miệng, người phụ nữ này nói chuyện có cần thẳng thắn thế không.
“Nhưng chắc hẳn phòng nhân sự cũng đã nói với cô, chúng tôi tuyển người khá gấp, cho nên không thể không hạ thấp tiêu chuẩn, tuy kỹ phần cứng của cô không ổn, phần mềm lại khá được, điều kiện bề ngoài cơ bản là đủ tiêu chuẩn”, Lục Hiểu Như nói tiếp, cũng coi như khiến An Mạc Hạ được an ủi phần nào, không ngờ lại có một ngày cô phải dựa vào khuôn mặt để kiếm miếng ăn…
Lục Hiểu Như lại làm theo quy trình bình thường, hỏi An Mạc Hạ mấy vấn đề thông thường, rồi mới nói: “Được rồi, qua vòng phỏng vấn, đến phòng nhân sự báo cáo ngay đi”.
Cuối cùng An Mạc Hạ thở nhẹ nhõm, lúc này, cuối cùng cô đã trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị.
Phòng nhân sự làm việc rất có hiệu suất, An Mạc Hạ nhanh chóng lấy được thẻ nhân viên của mình, ngồi vào vị trí của mình ở phòng quan hệ công chúng.
Quả nhiên, tất cả nhân viên của phòng quan hệ công chúng đều là trai xinh gái đẹp, nhìn thấy An Mạc Hạ đi vào, tất cả đều dồn ánh mắt sang cô, có người tỏ vẻ mặt hiếu kỳ, có người lại nhếch lên nụ cười chế nhạo nơi khóe miệng, nhỏ tiếng bàn luận gì đó với đồng nghiệp bên cạnh, tuy giọng không to, nhưng vừa hay An Mạc Hạ có thể nghe thấy.
“Các cô nghe nói chưa, cô ta được đặc cách tuyển vào, cũng không biết đã gặp vận may gì, như vậy mà cũng có thể vào được tập đoàn Chu Thị”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, lúc đó tôi vào tập đoàn Chu Thị phải trải qua bao vòng tuyển chọn khắt khe, đúng là không may mắn như một số người…”
An Mạc Hạ nghe những lời nói xấu sau lưng của những người này, liền chau mày, đây là nơi làm việc, không thể thiếu những chuyện nghi kỵ lẫn nhau, nhưng sẽ có một ngày cô dựa vào thực lực của mình chứng minh cho những người này thấy, mình không chỉ là một bình hoa.
Chương 37: Phục vụ buổi tối giao cho cô đấy…
Bởi vì việc tiếp đón khách hàng đến từ nước Mễ vô cùng khẩn cấp, cho nên An Mạc Hạ vừa yên ổn một lúc đã bị Lục Hiểu Như gọi đi mở cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, Lục Hiểu Như nói chuyện liên quan đến tiếp đón khách hàng, xác định phân công công việc của mỗi người, bao gồm cả An Mạc Hạ.
Do hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của An Mạc Hạ, cô cũng chưa hiểu lắm về những việc liên quan đến nội bộ công ty, cho nên công việc của cô cũng khá đơn giản, chỉ cần phối hợp với đồng nghiệp khác là được, chỗ nào cần thì đến đó hỗ trợ.
“Mọi người còn gì không rõ không?”, sau khi Lục Hiểu Như phân việc và dặn dò xong, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn khuôn mặt mọi người một lượt rồi hỏi một câu.
“Trưởng phòng”, một mỹ nữ tóc ngắn bỗng giơ tay, An Mạc Hạ có ấn tượng với cô gái này, người này chính là một trong số đồng nghiệp đã mỉa mai sau lưng cô.
“Dương Phán Phán, cô có vấn đề gì?”, Lục Hiểu Như hỏi.
“Trưởng phòng, công việc mà cô sắp xếp cho tôi là phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Claire, đi theo phục vụ cả ngày, nhưng tôi chỉ có thể đi làm ban ngày, e là buổi tối không thể phục vụ ở khách sạn”, Dương Phán Phán cắn môi, bày dáng vẻ khó xử: “Dạo này mẹ tôi không được khỏe, buổi tối tôi phải chăm sóc bà ấy”.
Lục Hiểu Như không vui chau mày, đang định lên tiếng nói, một cô gái thân thiết với Dương Phán Phán tên Trương Di cũng lập tức lên tiếng nói: “Đúng thế, trưởng phòng, đúng là sức khỏe của mẹ của Dương Phán Phán không được tốt, đồng nghiệp chúng tôi đều biết việc này, trước đây chúng tôi cũng từng tiếp đón Claire, bình thường anh ta đều làm việc ban ngày, buổi tối sẽ không bảo chúng tôi làm gì, hay là…”, ánh mắt của Trương Di đột nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ: “Dù sao Mạc Hạ cũng phụ trách hỗ trợ những vị trí trống, hay là cho cô ấy túc trực ở khách sạn đi”.
Nghe thấy có người nhắc đến tên của mình, An Mạc Hạ giật mình, lập tức nhìn sang Trương Di, không biết có phải ảo giác không nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Trương Di nhìn sang cô có phần ác ý.
Lục Hiểu Như cũng nhìn về phía An Mạc Hạ, do dự một lúc mới lên tiếng nói: “An Mạc Hạ, cô làm được không?”
Chỉ là trực ở khách sạn với khách hàng thôi, việc này cũng không ảnh hưởng quá lớn với An Mạc Hạ, hơn nữa cũng có thể mượn cơ hội này tránh Chu Dịch Phong, tại sao lại không làm, cho nên An Mạc Hạ không do dự nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý sảng khoái như vậy, Dương Phán Phán và Trương Di lập tức quay sang nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia đắc ý.
“Mạc Hạ, thực sự rất cảm ơn cô, cô mới đến ngày đầu tiên, đã phải phiền cô, thật ngại quá”, Dương Phán Phán lại trở lại vẻ mặt khó xử trước đó, thấp giọng nói.
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm”, An Mạc Hạ trả lời.
“Được rồi, được rồi”, Lục Hiểu Như thấy không ai có câu hỏi nào nữa, vỗ tay: “Mọi người đã nắm rõ nhiệm vụ công việc của mình rồi thì giải tán đi”, nói xong cô ấy đi ra khỏi phòng họp trước.
Những người khác thấy Lục Hiểu Như đi ra, cũng bắt đầu thu dọn đồ của mình, nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp.
An Mạc Hạ trở về vị trí của mình, cuộc họp diễn ra gần ba tiếng, bây giờ đã hơn sáu giờ tối, qua giờ tan làm từ lâu, văn phòng đã có người cầm túi xách ra về, cô cũng cầm túi của mình chuẩn bị về.
Đúng lúc này, Dương Phán Phán và Trương Di đột nhiên đi đến trước mặt cô.
“Mạc Hạ, vừa nãy thực sự cảm ơn cô nhé”, Dương Phán Phán nói, trong giọng điệu hoàn toàn không có chút khó xử như trong cuộc họp, nghe có vẻ có vài phần đắc ý: “Việc phục vụ khách hàng vào buổi tối giao hết cho cô đấy”.
Cũng không biết Dương Phán Phán cố ý hay vô tình, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phục vụ”, khiến người ta không khỏi nghĩ sai lệch.
An Mạc Hạ chau mày, không hiểu ý trong lời nói của Dương Phán Phán, nhưng vẫn không đợi cô lên tiếng hỏi, Dương Phán Phán đã khoác tay Trương Di đi ra khỏi cửa văn phòng.
An Mạc Hạ cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng lên rời khỏi văn phòng.
Lúc từ tòa nhà tập đoàn Chu Thị đi ra, trời đã tối, chân trời chỉ còn lại đường sáng mờ, vài tia nắng len lỏi chiếu phía xa xa.
An Mạc Hạ quay đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời phía sau một cái, nhất thời vẫn chưa tin mình thực sự là nhân viên của tập đoàn Chu Thị.
Trong một ngày, cô từ một kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cô véo chân mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội từ chân truyền đến nói với cô, cô không nằm mơ.
Cô đứng ở cửa tập đoàn Chu Thị thêm một lúc rồi An Mạc Hạ mới quay người đi vào trong bóng tối.
An Mạc Hạ vào siêu thị mua một ít đồ ăn sẵn, về nhà đã hơn bảy giờ tối.
Vừa vào cửa nhà, An Mạc Hạ đã nhìn thấy Chu Dịch Phong lười biếng ngồi dựa trên sofa, anh đã thay một bộ đồ ở nhà bằng lụa màu xanh lam, trông có vẻ như đã về nhà được một lúc.
Hôm nay có cơn gió nào thổi lại đưa Chu Dịch Phong về nhà sớm như vậy?
An Mạc Hạ hơi không được tự nhiên nắm chặt túi đồ, túi nilong phát ra tiếng “sột soạt”, khiến người đàn ông trên sofa dồn ánh mắt về phía An Mạc Hạ.
“Hôm nay ra ngoài đã làm gì vậy?”, một câu nghe như tùy tiện hỏi của Chu Dịch Phong lại khiến An Mạc Hạ mơ hồ cảm thấy bên trong ẩn chứa ý giận dỗi.
Không biết tại sao, đột nhiên An Mạc Hạ không dám nói với anh chuyện bây giờ cô đã trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, chỉ lí nhí nói: “Đến hội chợ việc làm tìm việc”.
Chu Dịch Phong nhướn mày, nên khen cô là người phụ nữ độc lập hay là mắng cô ngu đây?
Rõ ràng bên cạnh có một chỗ dựa vững chắc mà không biết đường dựa vào, ngược lại cả ngày chỉ muốn ra ngoài làm việc, hại cho hôm nay anh đặc biệt về sớm, còn mong có thể được ăn bữa tối của cô gái này chuẩn bị, nhưng về đến nhà lại không một bóng người!
“Tìm việc thế nào rồi?”, giọng của Chu Dịch Phong trầm thấp hơn mấy phần, cảm xúc không vui chỉ tăng chứ không giảm.
An Mạc Hạ chột dạ nhìn Chu Dịch Phong một cái: “Ừm, tìm được rồi”.
Đã tìm được rồi!
Lúc này Chu Dịch Phong không muốn nói nữa, mặt tối sầm, được, được lắm, cô gái này đúng là rất được! Trước đây anh còn không nhìn ra cô có năng lực như vậy!
Nhìn ra Chu Dịch Phong không vui, An Mạc Hạ tự giác lảng sang chuyện khác: “À, hôm nay anh về sớm chắc chắn vẫn chưa ăn gì, tôi đi nấu cơm nhé”, nói xong, An Mạc Hạ liền chuồn vào trong bếp.
Phù phù, cứ cảm thấy nếu Chu Dịch Phong biết công việc mới của cô ở tập đoàn Chu Thị, chắc chắn sẽ đánh cô mất!
Cô gái kia nói rõ tình hình cho An Mạc Hạ, sắp tới tập đoàn Chu Thị sẽ tiếp đón một khách hàng lớn đến từ nước Mễ, nhưng vị khách này rất thích phô trương, có yêu cầu rất khắt khe với nhân viên tiếp đón của tập đoàn Chu Thị. Đúng lúc một số nhân viên giỏi của phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị được phái ra nước người công tác nên không đủ nhân viên, tạm thời cũng không điều động được người ở vị trí khác, cho nên lần này mới phá lệ đến hội chợ tuyển dụng để tuyển nhân viên thời vụ.
Lẽ ra phòng nhân sự bọn họ cũng có đủ thời gian để tuyển dụng, hoàn toàn có thể tuyển người theo tiêu chuẩn khắt khe trước đây của tập đoàn Chu Thị. Nhưng đột nhiên nhận được thông tin ngày kia vị khách hàng lớn đó sẽ đến thành phố An Lâm.
Cho nên cô gái này mới hạ thấp yêu cầu, gọi An Mạc Hạ lại.
“Cô An, chúng tôi tuyển nhân viên tiếp đón cho phòng quan hệ công chúng, nhưng chỉ có thể coi như nhân viên thời vụ, không được tính là nhân viên chính thức của công ty chúng tôi, nhưng nếu cô có biểu hiện xuất sắc trong thời gian làm việc, cũng có thể được đặc cách trở thành nhân viên chính thức”, cô gái ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ, dường như muốn xem thái độ trên vẻ mặt của cô: “Không biết ý cô thế nào?”
Thực ra lúc cô gái kia gọi cô lại, trái tim An Mạc Hạ đã bắt đầu vui mừng nhảy nhót, nhưng ngoài mặt vẫn cố hết sức tỏ ra bình tĩnh: “Công việc này khác xa với công việc mà tôi định ứng tuyển, hơn nữa còn là nhân viên thời vụ”, An Mạc Hạ giả bộ do dự nói.
“Đúng thế, mặc dù là nhân viên thời vụ nhưng có thể vào tập đoàn Chu Thị cũng là điều mà rất nhiều người nghĩ cũng không dám nghĩ”, người phụ nữ thấy An Mạc Hạ không đồng ý ngay liền lập tức thuyết phục, cái danh của công ty lớn vẫn rất hấp dẫn: “Hay là thế này đi, cô An, cô cứ suy nghĩ thêm, có kết quả thì trước tối nay gọi điện cho tôi, đây là danh thiếp của tôi, Tống Nhã Ni, nhân viên phòng nhân sự”.
An Mạc Hạ nhận lấy danh thiếp của cô gái bằng hai tay, gật đầu.
“Tôi muốn hỏi, nếu tôi đồng ý, thì lúc nào được đi làm?”
Tống Nhã Ni nói thẳng: “Ngay bây giờ có thể đến công ty cùng chúng tôi luôn, nhưng vẫn phải thông qua vòng phỏng vấn của trưởng phòng quan hệ công chúng, nếu không có vấn đề gì cô có thể đi làm ngay”.
“Ồ”, thì ra vẫn phải qua một vòng phỏng vấn nữa, An Mạc Hạ không nhịn được làu bàu một câu trong lòng, tập đoàn Chu Thị đã gấp như vậy mà vẫn còn khắt khe, cô còn tưởng được trực tiếp đi làm chứ.
Cô nhìn danh thiếp của Tống Nhã Ni, suy nghĩ một lúc, vậy thì cũng không cần cố ý làm lỡ thời gian nữa, đến luôn tập đoàn Chu Thị phỏng vấn cho rồi, nếu không thể vượt qua cô còn phải tiếp tục tìm việc.
Vậy là An Mạc Hạ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Tống Nhã Ni trước mặt, nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi cô Tống, tôi đồng ý ứng tuyển vị trí cô vừa nói”.
Sau đó đúng như lời Tống Nhã Ni nói, đoàn bốn người bọn họ trực tiếp ngồi xe về tập đoàn Chu Thị.
An Mạc Hạ nhìn tòa nhà cao tầng hiện đại hùng vĩ trước mắt, trong lòng cũng phải dâng lên mấy phần cảm thán, còn nhớ khi lần trước đến, còn bị bảo vệ nghi ngờ đuổi ra khỏi cửa, không ngờ hôm nay lại có thể hiên ngang đi vào tập đoàn Chu Thị cùng với nhân viên phòng nhân sự, thậm chí sau này cô còn có thể trở thành một phần của tập đoàn Chu Thị.
Nghĩ đến đây, tự nhiên An Mạc Hạ cong khóe miệng, ưỡn ngực thẳng lưng hẳn lên.
“Cô An, mời đi bên này”, Tống Nhã Ni dẫn An Mạc Hạ lên tầng mười, đi đến một phòng toàn bộ là cửa kính mờ, gõ nhẹ cửa hai cái.
Sau đó, từ trong phòng truyền ra giọng du dương êm tai của một người phụ nữ: “Vào đi”.
Tống Nhã Ni đẩy mở cửa, nhìn An Mạc Hạ phía sau một cái, ra ý bảo cô đi vào theo.
Tuy văn phòng này không lớn lắm, nhưng bài trí vô cùng đơn giản thời thượng, giống như người phụ nữ ngồi sau bàn làm việc, vô cùng thu hút ánh nhìn.
Lúc này người phụ nữ dựa vào ghế, tuy mặc một bộ váy màu đen chuyên nghiệp, nhưng cũng khó mà che được thân hình tuyệt đẹp của cô ấy, hai chân vắt lên nhau, đầu gối hơi hướng sang một bên, đôi chân thon dài trắng nõn, đôi giày cao gót buộc dây thịnh hành càng làm nổi bật đôi chân như ngọc của cô ấy, vô cùng mê hoặc, lúc này cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn An Mạc Hạ đi vào.
“Trưởng phòng Lục, đây chính là An Mạc Hạ, hôm nay đến phỏng vấn”, Tống Nhã Ni chỉ vào An Mạc Hạ, giới thiệu.
Người phụ nữ được gọi là trưởng phòng Lục gật đầu, Tống Nhã Ni liền lui ra khỏi phòng.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người An Mạc Hạ và người phụ nữ đó.
“Mời ngồi”, người phụ nữ mỉm cười, ra ý bảo An Mạc Hạ ngồi xuống, cử chỉ rất nho nhã.
Lần đầu gặp An Mạc Hạ đã chìm trong vẻ đẹp của người phụ nữ đó, một lúc sau mới hoàn hồn lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ấy.
“Tôi tự giới thiệu trước, tôi là Lục Hiểu Như, trưởng phòng quan hệ công chúng tập đoàn Chu Thị”, Lục Hiểu Như cười nói: “Vừa nãy phòng nhân sự đã gửi CV của cô cho tôi xem qua rồi, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô, điều kiện cơ bản của cô chưa đạt đến yêu cầu của tập đoàn Chu Thị chúng tôi đối với thành viên phòng quan hệ công chúng”.
Nghe thấy Lục Hiểu Như nói vậy, An Mạc Hạ không nhịn được khẽ mở miệng, người phụ nữ này nói chuyện có cần thẳng thắn thế không.
“Nhưng chắc hẳn phòng nhân sự cũng đã nói với cô, chúng tôi tuyển người khá gấp, cho nên không thể không hạ thấp tiêu chuẩn, tuy kỹ phần cứng của cô không ổn, phần mềm lại khá được, điều kiện bề ngoài cơ bản là đủ tiêu chuẩn”, Lục Hiểu Như nói tiếp, cũng coi như khiến An Mạc Hạ được an ủi phần nào, không ngờ lại có một ngày cô phải dựa vào khuôn mặt để kiếm miếng ăn…
Lục Hiểu Như lại làm theo quy trình bình thường, hỏi An Mạc Hạ mấy vấn đề thông thường, rồi mới nói: “Được rồi, qua vòng phỏng vấn, đến phòng nhân sự báo cáo ngay đi”.
Cuối cùng An Mạc Hạ thở nhẹ nhõm, lúc này, cuối cùng cô đã trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị.
Phòng nhân sự làm việc rất có hiệu suất, An Mạc Hạ nhanh chóng lấy được thẻ nhân viên của mình, ngồi vào vị trí của mình ở phòng quan hệ công chúng.
Quả nhiên, tất cả nhân viên của phòng quan hệ công chúng đều là trai xinh gái đẹp, nhìn thấy An Mạc Hạ đi vào, tất cả đều dồn ánh mắt sang cô, có người tỏ vẻ mặt hiếu kỳ, có người lại nhếch lên nụ cười chế nhạo nơi khóe miệng, nhỏ tiếng bàn luận gì đó với đồng nghiệp bên cạnh, tuy giọng không to, nhưng vừa hay An Mạc Hạ có thể nghe thấy.
“Các cô nghe nói chưa, cô ta được đặc cách tuyển vào, cũng không biết đã gặp vận may gì, như vậy mà cũng có thể vào được tập đoàn Chu Thị”.
“Tôi cũng nghe nói rồi, lúc đó tôi vào tập đoàn Chu Thị phải trải qua bao vòng tuyển chọn khắt khe, đúng là không may mắn như một số người…”
An Mạc Hạ nghe những lời nói xấu sau lưng của những người này, liền chau mày, đây là nơi làm việc, không thể thiếu những chuyện nghi kỵ lẫn nhau, nhưng sẽ có một ngày cô dựa vào thực lực của mình chứng minh cho những người này thấy, mình không chỉ là một bình hoa.
Chương 37: Phục vụ buổi tối giao cho cô đấy…
Bởi vì việc tiếp đón khách hàng đến từ nước Mễ vô cùng khẩn cấp, cho nên An Mạc Hạ vừa yên ổn một lúc đã bị Lục Hiểu Như gọi đi mở cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, Lục Hiểu Như nói chuyện liên quan đến tiếp đón khách hàng, xác định phân công công việc của mỗi người, bao gồm cả An Mạc Hạ.
Do hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của An Mạc Hạ, cô cũng chưa hiểu lắm về những việc liên quan đến nội bộ công ty, cho nên công việc của cô cũng khá đơn giản, chỉ cần phối hợp với đồng nghiệp khác là được, chỗ nào cần thì đến đó hỗ trợ.
“Mọi người còn gì không rõ không?”, sau khi Lục Hiểu Như phân việc và dặn dò xong, đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn khuôn mặt mọi người một lượt rồi hỏi một câu.
“Trưởng phòng”, một mỹ nữ tóc ngắn bỗng giơ tay, An Mạc Hạ có ấn tượng với cô gái này, người này chính là một trong số đồng nghiệp đã mỉa mai sau lưng cô.
“Dương Phán Phán, cô có vấn đề gì?”, Lục Hiểu Như hỏi.
“Trưởng phòng, công việc mà cô sắp xếp cho tôi là phụ trách sinh hoạt hàng ngày của Claire, đi theo phục vụ cả ngày, nhưng tôi chỉ có thể đi làm ban ngày, e là buổi tối không thể phục vụ ở khách sạn”, Dương Phán Phán cắn môi, bày dáng vẻ khó xử: “Dạo này mẹ tôi không được khỏe, buổi tối tôi phải chăm sóc bà ấy”.
Lục Hiểu Như không vui chau mày, đang định lên tiếng nói, một cô gái thân thiết với Dương Phán Phán tên Trương Di cũng lập tức lên tiếng nói: “Đúng thế, trưởng phòng, đúng là sức khỏe của mẹ của Dương Phán Phán không được tốt, đồng nghiệp chúng tôi đều biết việc này, trước đây chúng tôi cũng từng tiếp đón Claire, bình thường anh ta đều làm việc ban ngày, buổi tối sẽ không bảo chúng tôi làm gì, hay là…”, ánh mắt của Trương Di đột nhiên nhìn về phía An Mạc Hạ: “Dù sao Mạc Hạ cũng phụ trách hỗ trợ những vị trí trống, hay là cho cô ấy túc trực ở khách sạn đi”.
Nghe thấy có người nhắc đến tên của mình, An Mạc Hạ giật mình, lập tức nhìn sang Trương Di, không biết có phải ảo giác không nhưng cô cứ cảm thấy ánh mắt Trương Di nhìn sang cô có phần ác ý.
Lục Hiểu Như cũng nhìn về phía An Mạc Hạ, do dự một lúc mới lên tiếng nói: “An Mạc Hạ, cô làm được không?”
Chỉ là trực ở khách sạn với khách hàng thôi, việc này cũng không ảnh hưởng quá lớn với An Mạc Hạ, hơn nữa cũng có thể mượn cơ hội này tránh Chu Dịch Phong, tại sao lại không làm, cho nên An Mạc Hạ không do dự nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Thấy An Mạc Hạ đồng ý sảng khoái như vậy, Dương Phán Phán và Trương Di lập tức quay sang nhìn nhau, trong mắt lóe lên tia đắc ý.
“Mạc Hạ, thực sự rất cảm ơn cô, cô mới đến ngày đầu tiên, đã phải phiền cô, thật ngại quá”, Dương Phán Phán lại trở lại vẻ mặt khó xử trước đó, thấp giọng nói.
“Không cần khách sáo, đây là việc tôi nên làm”, An Mạc Hạ trả lời.
“Được rồi, được rồi”, Lục Hiểu Như thấy không ai có câu hỏi nào nữa, vỗ tay: “Mọi người đã nắm rõ nhiệm vụ công việc của mình rồi thì giải tán đi”, nói xong cô ấy đi ra khỏi phòng họp trước.
Những người khác thấy Lục Hiểu Như đi ra, cũng bắt đầu thu dọn đồ của mình, nối đuôi nhau đi ra khỏi phòng họp.
An Mạc Hạ trở về vị trí của mình, cuộc họp diễn ra gần ba tiếng, bây giờ đã hơn sáu giờ tối, qua giờ tan làm từ lâu, văn phòng đã có người cầm túi xách ra về, cô cũng cầm túi của mình chuẩn bị về.
Đúng lúc này, Dương Phán Phán và Trương Di đột nhiên đi đến trước mặt cô.
“Mạc Hạ, vừa nãy thực sự cảm ơn cô nhé”, Dương Phán Phán nói, trong giọng điệu hoàn toàn không có chút khó xử như trong cuộc họp, nghe có vẻ có vài phần đắc ý: “Việc phục vụ khách hàng vào buổi tối giao hết cho cô đấy”.
Cũng không biết Dương Phán Phán cố ý hay vô tình, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “phục vụ”, khiến người ta không khỏi nghĩ sai lệch.
An Mạc Hạ chau mày, không hiểu ý trong lời nói của Dương Phán Phán, nhưng vẫn không đợi cô lên tiếng hỏi, Dương Phán Phán đã khoác tay Trương Di đi ra khỏi cửa văn phòng.
An Mạc Hạ cũng không nghĩ nhiều nữa, đứng lên rời khỏi văn phòng.
Lúc từ tòa nhà tập đoàn Chu Thị đi ra, trời đã tối, chân trời chỉ còn lại đường sáng mờ, vài tia nắng len lỏi chiếu phía xa xa.
An Mạc Hạ quay đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời phía sau một cái, nhất thời vẫn chưa tin mình thực sự là nhân viên của tập đoàn Chu Thị.
Trong một ngày, cô từ một kẻ thất nghiệp ăn không ngồi rồi trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Cô véo chân mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội từ chân truyền đến nói với cô, cô không nằm mơ.
Cô đứng ở cửa tập đoàn Chu Thị thêm một lúc rồi An Mạc Hạ mới quay người đi vào trong bóng tối.
An Mạc Hạ vào siêu thị mua một ít đồ ăn sẵn, về nhà đã hơn bảy giờ tối.
Vừa vào cửa nhà, An Mạc Hạ đã nhìn thấy Chu Dịch Phong lười biếng ngồi dựa trên sofa, anh đã thay một bộ đồ ở nhà bằng lụa màu xanh lam, trông có vẻ như đã về nhà được một lúc.
Hôm nay có cơn gió nào thổi lại đưa Chu Dịch Phong về nhà sớm như vậy?
An Mạc Hạ hơi không được tự nhiên nắm chặt túi đồ, túi nilong phát ra tiếng “sột soạt”, khiến người đàn ông trên sofa dồn ánh mắt về phía An Mạc Hạ.
“Hôm nay ra ngoài đã làm gì vậy?”, một câu nghe như tùy tiện hỏi của Chu Dịch Phong lại khiến An Mạc Hạ mơ hồ cảm thấy bên trong ẩn chứa ý giận dỗi.
Không biết tại sao, đột nhiên An Mạc Hạ không dám nói với anh chuyện bây giờ cô đã trở thành nhân viên của tập đoàn Chu Thị, chỉ lí nhí nói: “Đến hội chợ việc làm tìm việc”.
Chu Dịch Phong nhướn mày, nên khen cô là người phụ nữ độc lập hay là mắng cô ngu đây?
Rõ ràng bên cạnh có một chỗ dựa vững chắc mà không biết đường dựa vào, ngược lại cả ngày chỉ muốn ra ngoài làm việc, hại cho hôm nay anh đặc biệt về sớm, còn mong có thể được ăn bữa tối của cô gái này chuẩn bị, nhưng về đến nhà lại không một bóng người!
“Tìm việc thế nào rồi?”, giọng của Chu Dịch Phong trầm thấp hơn mấy phần, cảm xúc không vui chỉ tăng chứ không giảm.
An Mạc Hạ chột dạ nhìn Chu Dịch Phong một cái: “Ừm, tìm được rồi”.
Đã tìm được rồi!
Lúc này Chu Dịch Phong không muốn nói nữa, mặt tối sầm, được, được lắm, cô gái này đúng là rất được! Trước đây anh còn không nhìn ra cô có năng lực như vậy!
Nhìn ra Chu Dịch Phong không vui, An Mạc Hạ tự giác lảng sang chuyện khác: “À, hôm nay anh về sớm chắc chắn vẫn chưa ăn gì, tôi đi nấu cơm nhé”, nói xong, An Mạc Hạ liền chuồn vào trong bếp.
Phù phù, cứ cảm thấy nếu Chu Dịch Phong biết công việc mới của cô ở tập đoàn Chu Thị, chắc chắn sẽ đánh cô mất!
Bình luận facebook