Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Chương 18: Cảnh tượng nhức mắt
“Thừa Quang, mau thả em ra. Đừng như vậy, em thật sự đã kết hôn rồi.” Tích Niên đẩy Thẩm Thừa Quang ra.
Nhưng anh ấy càng ôm cô chặt hơn: “Không, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra.”
Cố Tích Niên mím môi, nhíu mày nói: “Anh không buông em ra thì cũng được ích lợi gì đâu? Ước hẹn trước đây chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi. Anh không cần xem trò chơi là thật như vậy.”
Cô thật sự không muốn làm tổn thương một người anh trai đối xử tốt với mình như vậy.
“Trò chơi? Em nói là trò chơi sao?” Anh ấy chầm chậm buông cô ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, cô cố gắng biến mình thành vô hình: “Đúng vậy, Thừa Quang. Không phải anh quá nghiêm túc với lời nói đùa đó rồi chứ? Sao em có thể kết hôn với anh được? Anh chỉ là một tên lang thang, còn chồng em là một tổng giám đốc.”
Xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm, Thừa Quang. Em không biết phải dùng cách gì mới không liên luỵ đến anh. Mặc dù cách này rất xấu, nhưng hiện nay nó là cách duy nhất để giải quyết dứt khoát.
“Em yêu tiền sao?”
“Phải... Ai mà không yêu tiền chứ.”
“Trước đây em không như vậy.”
“Lúc đó em mới mấy tuổi chứ? Bây giờ em trưởng thành rồi mới biết được tầm quan trọng của tiền bạc. Vì vậy em chỉ có thể cưới một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền, muốn sống cuộc đời của một mợ chủ nhà giàu, chứ không phải ở bên một người lang thang như anh!”
Cô ép mình mỉm cười.
“Vì tiền nên em nhanh chóng cưới người khác sao?”
“Phải!”
“Có tiền, có quyền, có địa vị là được đúng không?”
“Phải. Thôi, em phải đi rồi, chồng em còn đang chờ ở nhà, em mà đi lâu quá anh ấy sẽ sinh nghi. Thừa Quang, em rất vui vì trước kia được làm bạn với anh. Còn sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Cô nói rồi quay người bước đi vội vàng.
“Cố Tích Niên!” Thẩm Thừa Quang ở sau lưng gọi to tên cô. Cô không dừng lại mà còn bước nhanh hơn về phía trước. Chỉ có như vậy mới tốt cho cô và cả anh ấy…
Xin lỗi, Thừa Quang. Xin hãy tha thứ cho lần cuối cùng buông thả này của em.
“Cố Tích Niên!” Anh ấy lại gọi tên cô thêm lần nữa nhưng cô vẫn không dừng bước hay ngoái đầu nhìn lại. Nhìn bóng cô đi xa, đôi mắt kiếm nheo lại, ánh mắt như chim ưng sắc bén vô cùng, trong đôi mắt ấy ngập tràn ngọn lửa căm giận.
Có tiền, có quyền, có địa vị thì em sẽ cưới ngay sao? A... Cố Tích Niên, trước nay không biết là hoá ra em cũng thực dụng như thế đó.
Anh ấy rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“A lô, là tôi đây! Nói với trưởng lão gia tộc là tôi quyết định tiếp nhận vị trí người thừa kế gia tộc.” Nói xong, anh ấy cao ngạo cúp điện thoại.
Cố Tích Niên, em đòi tiền thì anh cho em. Muốn quyền, muốn địa vị anh sẽ cho em hết! Còn anh chỉ cần em thôi!
Tích Niên đi một mình trên đường, cuối cùng cũng buông bỏ được tảng đá trong lồng ngực. Cô vừa đi vừa thở dài, người anh trai em từng thích nhất, thật xin lỗi anh. Ngày gặp lại, sự ngây thơ năm xưa đã không còn nữa.
Cô bắt buộc phải biến mất. Tuy cô đã sớm quyết định vứt bỏ đoạn quá khứ ngây ngô này, nhưng vào lúc thật sự phải quyết liệt, tim cô vẫn đau đớn không thôi. Cô không mong Thẩm Thừa Quang sẽ tha thứ cho mình, chỉ mong anh ấy được tốt.
Cô lết cơ thể mỏi mệt về nhà, có lẽ vì trong lòng mệt mỏi nên cả người trông càng uể oải, ỉu xìu. Cô vừa mới đẩy cửa đi vào phòng khách thì mấy cô người làm đột nhiên bao vây cô, thô bạo đè cô xuống đất:
“Mợ chủ, đắc tội rồi!”
“A! Các người làm gì vậy? Đang làm gì thế hả?” Tích Niên giãy dụa.
Cơ thể cô đã bị trói chặt, miệng còn bị dán băng dính. Ngoại trừ tiếng ấp úng ra thì cô không thể phát ra tiếng động gì.
Cô người làm trói chặt cô lại, tóm lấy cô xách lên lầu, đưa cô vào một căn phòng kỳ lạ rồi lập tức rời đi.
Lúc này, trước mặt cô có một bức rèm rất dày.
“Ư... a...” Đột nhiên, từ sau bức rèm truyền đến tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Cô lập tức bị bức rèm thu hút. Tấm rèm khẽ hé ra một khe hở khá rộng, từ bên trong có ánh đèn hắt ra. Tích Niên nheo mắt, cẩn thận nhìn qua khe hở.
Trên chiếc giường lớn có hai thân thể đang quấn quýt, cả nam lẫn nữ đều không một mảnh vải, bọn họ hòa quyện vào nhau.
Cố Tích Niên hoàn hồn, định nhắm mắt lại, trong chớp mắt khuôn mặt đã đỏ lên. Làm trò gì vậy? Tại sao những cô người làm kia lại bắt cô lên đây xem cảnh hành động đồi truỵ này? Điên rồi sao!
Từ đã, đây là nhà của Hạ Ngôn mà. Người đàn ông kia là ai?
Cô ngập tràn nghi ngờ mở mắt ra, lại chăm chú nhìn thêm lần nữa. Mái tóc màu nâu, và cả góc nghiêng kia. Khuôn mặt này chính là Hạ Ngôn!
Thật sự là anh! Thế mà anh lại mang phụ nữ về nhà làm chuyện này trước mặt vợ. Hơn nữa còn là cố tình! Tim cô đập nhanh hơn, như thể kích động muốn lao thẳng vào trong tấm rèm.
“A... ưm… a. Anh Hạ Ngôn, anh thật là khỏe. Sướng quá...” Giọng nói triền miên của cô ta vây quanh cô.
Cố Tích Niên nhíu mày, giọng nói này... tuy rất mềm mại nhưng lại hơi quen tai.
“Cô quả thật là dâm đãng! Giống y hệt với chị em tốt của cô.”
Giọng nói của Hạ Ngôn chất chứa ý cười châm chọc.
“Hửm? Em giống hệt cô ta sao? Làm sao có thể chứ? Anh Hạ Ngôn, cô ta dâm hơn em nhiều... A...” Cô ta thẹn thùng nói.
Tích Niên đứng sau tấm rèm nhìn người phụ nữ tóc đen, cả cơ thể như bạch tuộc kia. Đôi mắt cô ngập nước, người phụ nữ đó lại là chị em tốt của cô từ cấp hai lên cấp ba. Là bạn thân của cô, Trương Cảnh Nhi!
Trong chớp mắt trái tim vốn đập điên cuồng như chết lặng đi, tưởng như sắp ngừng đập, máu trong người cũng sắp ngừng chảy.
“Vậy sao? Trước đây cô ấy thế nào?” Anh khàn giọng hỏi.
“Ưm... a. Cô ta, từ trước đã rất thích quyến rũ đàn ông rồi. Trông dáng vẻ đáng yêu, trong sáng như thế nhưng thật ra cô ta đã vấy bẩn từ trong ra ngoài từ lâu rồi. Lúc nào cũng giả vờ... đáng thương nhưng thật sự cơ thể đều đang gợi tình.”
Cô ta cất giọng đầy mê hoặc, vừa nói vừa thở dốc.
“Ồ, lúc trước còn đi học chẳng phải cô ấy được người ta gọi là hoa khôi thanh xuân sao?” Hạ Ngôn vừa vào mạnh hơn vừa hỏi.
“Ư… ư... ư. Cô ta làm gì xứng chứ! Danh xưng đó là do cô ta không biết liêm sỉ tự đặt cho bản thân. Cô ta rất mưu mô, chuyên môn lừa gạt đàn ông.”
“Vậy còn cô? Lên giường với chồng của chị em tốt thì tốt lắm sao?”
Anh cười lạnh lùng.
Cô ta đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn thở hổn hển nói: “Chị em tốt à? Chỉ có cô ta nghĩ như thế thôi. Cô ta ỷ nhà mình giàu có nên xưng là chị đại, cho em làm chân chạy vặt mà thôi. Hoàn cảnh nhà em không tốt, chỉ có thể thuận theo, không dám phản kháng lại. Anh Hạ Ngôn, anh không biết năm đó cô ta xấu đến mức nào đâu, còn câu mất bạn trai của em! Cô ta chính là một người phụ nữ đê tiện! Đáng chết! A...”
Anh vào ngày càng nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm ‘bạch bạch bạch’ vang lên không ngừng.
“Ôi a... a... ư! Anh thật lợi hại! Ư... Anh Hạ Ngôn, em yêu anh, em rất yêu anh.” Cô ta điên cuồng hét to.
Ở sau tấm rèm, nước mắt Cố Tích Niên đã chảy đầm đìa. Ngực cô như thể bị dao khoét, từng nhát, từng nhát như muốn cắt nát toàn bộ da thịt cô.
Chị em tốt lên giường với chồng mình, những tiếng chửi rủa kia vẫn văng vẳng trong đầu cô. Người bạn cô vẫn luôn chân thành đối đãi vậy mà bây giờ lại mắng chửi cô như thế.
Cô đứng không nổi nữa, cả người lảo đảo tưởng chừng sắp ngã nhào ra đất. Vẻ mặt lại càng tái xanh đến đáng sợ…
“Thừa Quang, mau thả em ra. Đừng như vậy, em thật sự đã kết hôn rồi.” Tích Niên đẩy Thẩm Thừa Quang ra.
Nhưng anh ấy càng ôm cô chặt hơn: “Không, anh tuyệt đối sẽ không buông em ra.”
Cố Tích Niên mím môi, nhíu mày nói: “Anh không buông em ra thì cũng được ích lợi gì đâu? Ước hẹn trước đây chẳng qua chỉ là một lời nói đùa mà thôi. Anh không cần xem trò chơi là thật như vậy.”
Cô thật sự không muốn làm tổn thương một người anh trai đối xử tốt với mình như vậy.
“Trò chơi? Em nói là trò chơi sao?” Anh ấy chầm chậm buông cô ra.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi trói buộc, cô cố gắng biến mình thành vô hình: “Đúng vậy, Thừa Quang. Không phải anh quá nghiêm túc với lời nói đùa đó rồi chứ? Sao em có thể kết hôn với anh được? Anh chỉ là một tên lang thang, còn chồng em là một tổng giám đốc.”
Xin lỗi, xin lỗi anh nhiều lắm, Thừa Quang. Em không biết phải dùng cách gì mới không liên luỵ đến anh. Mặc dù cách này rất xấu, nhưng hiện nay nó là cách duy nhất để giải quyết dứt khoát.
“Em yêu tiền sao?”
“Phải... Ai mà không yêu tiền chứ.”
“Trước đây em không như vậy.”
“Lúc đó em mới mấy tuổi chứ? Bây giờ em trưởng thành rồi mới biết được tầm quan trọng của tiền bạc. Vì vậy em chỉ có thể cưới một người đàn ông vừa có tiền vừa có quyền, muốn sống cuộc đời của một mợ chủ nhà giàu, chứ không phải ở bên một người lang thang như anh!”
Cô ép mình mỉm cười.
“Vì tiền nên em nhanh chóng cưới người khác sao?”
“Phải!”
“Có tiền, có quyền, có địa vị là được đúng không?”
“Phải. Thôi, em phải đi rồi, chồng em còn đang chờ ở nhà, em mà đi lâu quá anh ấy sẽ sinh nghi. Thừa Quang, em rất vui vì trước kia được làm bạn với anh. Còn sau này chúng ta đừng liên lạc nữa.”
Cô nói rồi quay người bước đi vội vàng.
“Cố Tích Niên!” Thẩm Thừa Quang ở sau lưng gọi to tên cô. Cô không dừng lại mà còn bước nhanh hơn về phía trước. Chỉ có như vậy mới tốt cho cô và cả anh ấy…
Xin lỗi, Thừa Quang. Xin hãy tha thứ cho lần cuối cùng buông thả này của em.
“Cố Tích Niên!” Anh ấy lại gọi tên cô thêm lần nữa nhưng cô vẫn không dừng bước hay ngoái đầu nhìn lại. Nhìn bóng cô đi xa, đôi mắt kiếm nheo lại, ánh mắt như chim ưng sắc bén vô cùng, trong đôi mắt ấy ngập tràn ngọn lửa căm giận.
Có tiền, có quyền, có địa vị thì em sẽ cưới ngay sao? A... Cố Tích Niên, trước nay không biết là hoá ra em cũng thực dụng như thế đó.
Anh ấy rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“A lô, là tôi đây! Nói với trưởng lão gia tộc là tôi quyết định tiếp nhận vị trí người thừa kế gia tộc.” Nói xong, anh ấy cao ngạo cúp điện thoại.
Cố Tích Niên, em đòi tiền thì anh cho em. Muốn quyền, muốn địa vị anh sẽ cho em hết! Còn anh chỉ cần em thôi!
Tích Niên đi một mình trên đường, cuối cùng cũng buông bỏ được tảng đá trong lồng ngực. Cô vừa đi vừa thở dài, người anh trai em từng thích nhất, thật xin lỗi anh. Ngày gặp lại, sự ngây thơ năm xưa đã không còn nữa.
Cô bắt buộc phải biến mất. Tuy cô đã sớm quyết định vứt bỏ đoạn quá khứ ngây ngô này, nhưng vào lúc thật sự phải quyết liệt, tim cô vẫn đau đớn không thôi. Cô không mong Thẩm Thừa Quang sẽ tha thứ cho mình, chỉ mong anh ấy được tốt.
Cô lết cơ thể mỏi mệt về nhà, có lẽ vì trong lòng mệt mỏi nên cả người trông càng uể oải, ỉu xìu. Cô vừa mới đẩy cửa đi vào phòng khách thì mấy cô người làm đột nhiên bao vây cô, thô bạo đè cô xuống đất:
“Mợ chủ, đắc tội rồi!”
“A! Các người làm gì vậy? Đang làm gì thế hả?” Tích Niên giãy dụa.
Cơ thể cô đã bị trói chặt, miệng còn bị dán băng dính. Ngoại trừ tiếng ấp úng ra thì cô không thể phát ra tiếng động gì.
Cô người làm trói chặt cô lại, tóm lấy cô xách lên lầu, đưa cô vào một căn phòng kỳ lạ rồi lập tức rời đi.
Lúc này, trước mặt cô có một bức rèm rất dày.
“Ư... a...” Đột nhiên, từ sau bức rèm truyền đến tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Cô lập tức bị bức rèm thu hút. Tấm rèm khẽ hé ra một khe hở khá rộng, từ bên trong có ánh đèn hắt ra. Tích Niên nheo mắt, cẩn thận nhìn qua khe hở.
Trên chiếc giường lớn có hai thân thể đang quấn quýt, cả nam lẫn nữ đều không một mảnh vải, bọn họ hòa quyện vào nhau.
Cố Tích Niên hoàn hồn, định nhắm mắt lại, trong chớp mắt khuôn mặt đã đỏ lên. Làm trò gì vậy? Tại sao những cô người làm kia lại bắt cô lên đây xem cảnh hành động đồi truỵ này? Điên rồi sao!
Từ đã, đây là nhà của Hạ Ngôn mà. Người đàn ông kia là ai?
Cô ngập tràn nghi ngờ mở mắt ra, lại chăm chú nhìn thêm lần nữa. Mái tóc màu nâu, và cả góc nghiêng kia. Khuôn mặt này chính là Hạ Ngôn!
Thật sự là anh! Thế mà anh lại mang phụ nữ về nhà làm chuyện này trước mặt vợ. Hơn nữa còn là cố tình! Tim cô đập nhanh hơn, như thể kích động muốn lao thẳng vào trong tấm rèm.
“A... ưm… a. Anh Hạ Ngôn, anh thật là khỏe. Sướng quá...” Giọng nói triền miên của cô ta vây quanh cô.
Cố Tích Niên nhíu mày, giọng nói này... tuy rất mềm mại nhưng lại hơi quen tai.
“Cô quả thật là dâm đãng! Giống y hệt với chị em tốt của cô.”
Giọng nói của Hạ Ngôn chất chứa ý cười châm chọc.
“Hửm? Em giống hệt cô ta sao? Làm sao có thể chứ? Anh Hạ Ngôn, cô ta dâm hơn em nhiều... A...” Cô ta thẹn thùng nói.
Tích Niên đứng sau tấm rèm nhìn người phụ nữ tóc đen, cả cơ thể như bạch tuộc kia. Đôi mắt cô ngập nước, người phụ nữ đó lại là chị em tốt của cô từ cấp hai lên cấp ba. Là bạn thân của cô, Trương Cảnh Nhi!
Trong chớp mắt trái tim vốn đập điên cuồng như chết lặng đi, tưởng như sắp ngừng đập, máu trong người cũng sắp ngừng chảy.
“Vậy sao? Trước đây cô ấy thế nào?” Anh khàn giọng hỏi.
“Ưm... a. Cô ta, từ trước đã rất thích quyến rũ đàn ông rồi. Trông dáng vẻ đáng yêu, trong sáng như thế nhưng thật ra cô ta đã vấy bẩn từ trong ra ngoài từ lâu rồi. Lúc nào cũng giả vờ... đáng thương nhưng thật sự cơ thể đều đang gợi tình.”
Cô ta cất giọng đầy mê hoặc, vừa nói vừa thở dốc.
“Ồ, lúc trước còn đi học chẳng phải cô ấy được người ta gọi là hoa khôi thanh xuân sao?” Hạ Ngôn vừa vào mạnh hơn vừa hỏi.
“Ư… ư... ư. Cô ta làm gì xứng chứ! Danh xưng đó là do cô ta không biết liêm sỉ tự đặt cho bản thân. Cô ta rất mưu mô, chuyên môn lừa gạt đàn ông.”
“Vậy còn cô? Lên giường với chồng của chị em tốt thì tốt lắm sao?”
Anh cười lạnh lùng.
Cô ta đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn thở hổn hển nói: “Chị em tốt à? Chỉ có cô ta nghĩ như thế thôi. Cô ta ỷ nhà mình giàu có nên xưng là chị đại, cho em làm chân chạy vặt mà thôi. Hoàn cảnh nhà em không tốt, chỉ có thể thuận theo, không dám phản kháng lại. Anh Hạ Ngôn, anh không biết năm đó cô ta xấu đến mức nào đâu, còn câu mất bạn trai của em! Cô ta chính là một người phụ nữ đê tiện! Đáng chết! A...”
Anh vào ngày càng nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm ‘bạch bạch bạch’ vang lên không ngừng.
“Ôi a... a... ư! Anh thật lợi hại! Ư... Anh Hạ Ngôn, em yêu anh, em rất yêu anh.” Cô ta điên cuồng hét to.
Ở sau tấm rèm, nước mắt Cố Tích Niên đã chảy đầm đìa. Ngực cô như thể bị dao khoét, từng nhát, từng nhát như muốn cắt nát toàn bộ da thịt cô.
Chị em tốt lên giường với chồng mình, những tiếng chửi rủa kia vẫn văng vẳng trong đầu cô. Người bạn cô vẫn luôn chân thành đối đãi vậy mà bây giờ lại mắng chửi cô như thế.
Cô đứng không nổi nữa, cả người lảo đảo tưởng chừng sắp ngã nhào ra đất. Vẻ mặt lại càng tái xanh đến đáng sợ…
Bình luận facebook