Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95“Muốn tôi đạp cô lên sao?”
Tô Gia Hân xỏ chân vào dép lê rồi đi thẳng ra ngoài phòng bệnh.
“Cô Tô, cô muốn đi đâu thế!” Tích Niên phản xạ gọi với theo.
“Không cần cô quan tâm, tôi đã không sao rồi, càng không cần các người phải chịu trách nhiệm.” Cô ấy để lại lời nói này rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh, vào khoảnh khắc đi ngang qua Hạ Ngôn thì đôi mắt xinh đẹp của Tô Gia Hân liếc qua cặp mắt lam của anh với vẻ vấn vương.
Và vào khoảnh khắc cô ấy nhìn anh, ánh mắt của Hạ Ngôn cũng dừng lại trên người cô ấy một lúc. Chỉ là ánh mắt anh vẫn lạnh lùng mang theo giá lạnh vô cùng.
Tô Gia Hân ngay lập tức chạy mất hút, phút chốc phòng bệnh trở nên vắng vẻ, Tích Niên nghi ngờ đi đến bên cạnh Hạ Ngôn: “Hai người quen biết nhau
sao?”
“Không quen.” Anh thản nhiên trả lời.
“Không quen ư? Trông không giống lắm, chắc đó không phải là món nợ phong lưu mà anh để lại ở bên ngoài chứ?” Trong câu nói mang theo một chút mỉa mai, cô không chỉ một lần được chứng kiến sự phong lưu của Hạ Ngôn mà là đã được chứng kiến qua rất nhiều lần, chẳng hạn như Trương Cảnh Nhi, Quế Hoa. Những người này không ai là chưa từng được anh cưng chiều cả.
Hạ Ngôn cười lạnh lùng: “Yên tâm, tôi sẽ không thể nào quên một người xinh đẹp đến vậy.”
Cô cạn lời, quả nhiên, đàn ông thì vẫn là đàn ông mà! Nhưng cũng phải thừa nhận rằng vẻ quyến rũ của cô Tô đúng là khiến cho người ta không thể quên được.
Cô cùng anh rời khỏi bệnh viện.
“Tôi không lên xe đâu.” Thấy Hạ Ngôn lên xe trước, cô đứng ngoài cửa xe ngây người nhìn anh.
Hạ Ngôn nhìn lại: “Bé cưng, cô lại muốn làm gì?”
Cô khẽ nhíu mày lại: “Anh đi về trước đi, tôi còn phải đến trường, nếu đi bây giờ thì còn kịp học nửa buổi”
Anh vươn bàn tay to lớn để trán, rốt cuộc cô nàng này đang giả vờ hiếu học hay thực sự hiếu học vậy, nỗ lực ghê chư: “Lên xe.”
“Không.”
“Muốn tôi đạp cô lên sao?” Giọng anh lạnh lùng.
“Anh thử đạp xem.”
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, chỉ thấy Hạ Ngôn nhanh chóng bước xuống xe và đi đến sau lưng Tích Niên, nhanh như chớp đá một phát vào cái mông nhỏ của cô.
Phịch...
Cả người cô bị đạp thẳng lên chỗ ngồi và nằm sấp xuống.
Hạ Ngôn đóng cửa xe lại rồi lạnh lùng nói với tài xế: “Đến Học viện Quý Tước.”
Tích Niên nằm sấp trên ghế ngồi, đáng thương ngẩng đầu lên. Cô quên mất người đàn ông này là Hạ Ngôn, đừng nói là đá người, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được. May là cô chưa bảo anh giẫm qua xác của mình: “Anh muốn đưa tôi đến trường à?” Chà, nể tình anh muốn đưa cô đến trường thì cô chỉ đành không tính toán mối thù bị đá này.
Anh liếc đôi mắt màu xanh sang nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tích Niên từ trên ghế ngồi bò dậy rồi ngồi ngay ngắn lại, hai tay còn nghiêm túc đặt trên đời của mình: “Cám ơn.” Cô lí nhí nói.
“Cô Tô, cô muốn đi đâu thế!” Tích Niên phản xạ gọi với theo.
“Không cần cô quan tâm, tôi đã không sao rồi, càng không cần các người phải chịu trách nhiệm.” Cô ấy để lại lời nói này rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh, vào khoảnh khắc đi ngang qua Hạ Ngôn thì đôi mắt xinh đẹp của Tô Gia Hân liếc qua cặp mắt lam của anh với vẻ vấn vương.
Và vào khoảnh khắc cô ấy nhìn anh, ánh mắt của Hạ Ngôn cũng dừng lại trên người cô ấy một lúc. Chỉ là ánh mắt anh vẫn lạnh lùng mang theo giá lạnh vô cùng.
Tô Gia Hân ngay lập tức chạy mất hút, phút chốc phòng bệnh trở nên vắng vẻ, Tích Niên nghi ngờ đi đến bên cạnh Hạ Ngôn: “Hai người quen biết nhau
sao?”
“Không quen.” Anh thản nhiên trả lời.
“Không quen ư? Trông không giống lắm, chắc đó không phải là món nợ phong lưu mà anh để lại ở bên ngoài chứ?” Trong câu nói mang theo một chút mỉa mai, cô không chỉ một lần được chứng kiến sự phong lưu của Hạ Ngôn mà là đã được chứng kiến qua rất nhiều lần, chẳng hạn như Trương Cảnh Nhi, Quế Hoa. Những người này không ai là chưa từng được anh cưng chiều cả.
Hạ Ngôn cười lạnh lùng: “Yên tâm, tôi sẽ không thể nào quên một người xinh đẹp đến vậy.”
Cô cạn lời, quả nhiên, đàn ông thì vẫn là đàn ông mà! Nhưng cũng phải thừa nhận rằng vẻ quyến rũ của cô Tô đúng là khiến cho người ta không thể quên được.
Cô cùng anh rời khỏi bệnh viện.
“Tôi không lên xe đâu.” Thấy Hạ Ngôn lên xe trước, cô đứng ngoài cửa xe ngây người nhìn anh.
Hạ Ngôn nhìn lại: “Bé cưng, cô lại muốn làm gì?”
Cô khẽ nhíu mày lại: “Anh đi về trước đi, tôi còn phải đến trường, nếu đi bây giờ thì còn kịp học nửa buổi”
Anh vươn bàn tay to lớn để trán, rốt cuộc cô nàng này đang giả vờ hiếu học hay thực sự hiếu học vậy, nỗ lực ghê chư: “Lên xe.”
“Không.”
“Muốn tôi đạp cô lên sao?” Giọng anh lạnh lùng.
“Anh thử đạp xem.”
Nói thì chậm, hành động thì nhanh, chỉ thấy Hạ Ngôn nhanh chóng bước xuống xe và đi đến sau lưng Tích Niên, nhanh như chớp đá một phát vào cái mông nhỏ của cô.
Phịch...
Cả người cô bị đạp thẳng lên chỗ ngồi và nằm sấp xuống.
Hạ Ngôn đóng cửa xe lại rồi lạnh lùng nói với tài xế: “Đến Học viện Quý Tước.”
Tích Niên nằm sấp trên ghế ngồi, đáng thương ngẩng đầu lên. Cô quên mất người đàn ông này là Hạ Ngôn, đừng nói là đá người, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được. May là cô chưa bảo anh giẫm qua xác của mình: “Anh muốn đưa tôi đến trường à?” Chà, nể tình anh muốn đưa cô đến trường thì cô chỉ đành không tính toán mối thù bị đá này.
Anh liếc đôi mắt màu xanh sang nhìn cô một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tích Niên từ trên ghế ngồi bò dậy rồi ngồi ngay ngắn lại, hai tay còn nghiêm túc đặt trên đời của mình: “Cám ơn.” Cô lí nhí nói.
Bình luận facebook