Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1716
Chương 1716
“Tốt lắm, vậy chúng ta nói chuyện lần này. Tối qua Chính Kiêu đến căn hộ của cô, sau khi phát hiện cô không có ở đó thì đến công ty trước, rồi lần lượt đến nhà đồng nghiệp và bạn trai của cô, nhưng cậu ấy vẫn không tìm thấy cô, bèn quay về căn hộ rồi đợi đến khi trời sáng. Sau đó Chính Kiêu vẫn không đợi được cô nên đã điều động thuộc hạ để cảnh sát đi tìm cô, cuối cùng mới tới tìm tôi.”
“Nếu không cũng chẳng thể tìm thấy cô kịp thời như vậy. Sau khi tìm thấy người bị tình nghi đã bắt cóc cô xong, trợ lý điều tra ra là đường dây buôn lậu nội tạng người.”
“Cậu ấy không ngủ cả đêm cứ thế chạy đến chỗ của cô, ai ngăn cản cũng không nghe. Nhưng khi cậu ấy mới rời đi, tôi lập tức điều người đuổi theo.”
“Mặc dù trên đường bị kẹt xe nhưng Chính Kiêu đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây. Nhưng dù vậy thì nơi này vẫn cách quá xa cậu ấy. Cô tưởng tượng thử xem dọc đường cậu ấy lái xe thế nào. Trên thế giới này, cũng không nhiều người có thể mặc kệ sống chết của bản thân vì cô, đúng không?”
Anh khẽ nhấp một ngụm nước:
“Xưa nay tôi không phải người nhiều lời, nhưng hôm nay đành phá lệ một lần. Tinh thần của cậu ấy trầm trọng đến mức có lần bắt cóc cả vợ tôi, hai người suýt nữa đã chết trong rừng núi hoang vu. Được rồi, những lời còn lại tôi không nói nhiều nữa, trong lòng cô tự khắc có suy nghĩ riêng mình.”
Thân Nhã đợi một lúc mới thấy hai người quay về, cô nhìn Hoắc Đình Phong: “Sao đi lâu vậy?”
“Nói chút chuyện.”
Hoắc Đình Phong tiến đến ôm lấy con, thấy Thân Nhã muốn nói gì đó, anh bèn ngắt lời: “Anh đã nói rồi.”
Thân Nhã gật đầu không nói gì nữa, thật ra nhìn tình hình của hai người họ cũng khiến cô lo sốt vó theo.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, bác sĩ trưởng nói vết thương cách chỗ hiểm cực kỳ gần, lại sợ mất máu quá nhiều nên phải tiến hành phẫu thuật vô cùng cẩn thận.
Đường Tiểu Nhiên rất sốt ruột, nhìn chằm chằm vào bác sĩ trưởng.
Cô cực kỳ nôn nóng muốn biết tình trạng của Tô Chính Kiêu, trong lòng cuống cuồng không thể ngồi yên.
Ngay cả hô hấp cũng căng thẳng, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Thân Nhã và Hoắc Đình Phong không rời đi, vẫn ở đây trông chừng.
Bé con tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, im lặng nấp trong ngực ba mình, không khóc cũng không quấy.
Chỉ có chờ đợi mới làm cho người ta lo lắng nhất. Chắc chắn tình hình vô cùng nguy hiểm, nếu không một cuộc phẫu thuật cũng không cần nhiều thời gian đến thế.
Trong lòng cô rất sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngoài nhớ đến lời an ủi của anh ra thì không nghĩ được gì khác nữa.
Đường Tiểu Nhiên thầm nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác:
Anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ không sao, chắc chắn anh ấy sẽ bình an!
Cô chẳng dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám nghĩ theo chiều hướng xấu. Nếu không cô sợ bản thân không chống đỡ nỗi.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người đợi tới gần sẩm tối.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở, bác sĩ trưởng mệt mỏi bước ra: “Anh Hoắc?”
“Tình hình thế nào rồi?”
Hoắc Đình Phong hỏi, lời nói rất gấp gáp.
“Tốt lắm, vậy chúng ta nói chuyện lần này. Tối qua Chính Kiêu đến căn hộ của cô, sau khi phát hiện cô không có ở đó thì đến công ty trước, rồi lần lượt đến nhà đồng nghiệp và bạn trai của cô, nhưng cậu ấy vẫn không tìm thấy cô, bèn quay về căn hộ rồi đợi đến khi trời sáng. Sau đó Chính Kiêu vẫn không đợi được cô nên đã điều động thuộc hạ để cảnh sát đi tìm cô, cuối cùng mới tới tìm tôi.”
“Nếu không cũng chẳng thể tìm thấy cô kịp thời như vậy. Sau khi tìm thấy người bị tình nghi đã bắt cóc cô xong, trợ lý điều tra ra là đường dây buôn lậu nội tạng người.”
“Cậu ấy không ngủ cả đêm cứ thế chạy đến chỗ của cô, ai ngăn cản cũng không nghe. Nhưng khi cậu ấy mới rời đi, tôi lập tức điều người đuổi theo.”
“Mặc dù trên đường bị kẹt xe nhưng Chính Kiêu đều dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây. Nhưng dù vậy thì nơi này vẫn cách quá xa cậu ấy. Cô tưởng tượng thử xem dọc đường cậu ấy lái xe thế nào. Trên thế giới này, cũng không nhiều người có thể mặc kệ sống chết của bản thân vì cô, đúng không?”
Anh khẽ nhấp một ngụm nước:
“Xưa nay tôi không phải người nhiều lời, nhưng hôm nay đành phá lệ một lần. Tinh thần của cậu ấy trầm trọng đến mức có lần bắt cóc cả vợ tôi, hai người suýt nữa đã chết trong rừng núi hoang vu. Được rồi, những lời còn lại tôi không nói nhiều nữa, trong lòng cô tự khắc có suy nghĩ riêng mình.”
Thân Nhã đợi một lúc mới thấy hai người quay về, cô nhìn Hoắc Đình Phong: “Sao đi lâu vậy?”
“Nói chút chuyện.”
Hoắc Đình Phong tiến đến ôm lấy con, thấy Thân Nhã muốn nói gì đó, anh bèn ngắt lời: “Anh đã nói rồi.”
Thân Nhã gật đầu không nói gì nữa, thật ra nhìn tình hình của hai người họ cũng khiến cô lo sốt vó theo.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn chưa tắt, bác sĩ trưởng nói vết thương cách chỗ hiểm cực kỳ gần, lại sợ mất máu quá nhiều nên phải tiến hành phẫu thuật vô cùng cẩn thận.
Đường Tiểu Nhiên rất sốt ruột, nhìn chằm chằm vào bác sĩ trưởng.
Cô cực kỳ nôn nóng muốn biết tình trạng của Tô Chính Kiêu, trong lòng cuống cuồng không thể ngồi yên.
Ngay cả hô hấp cũng căng thẳng, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.
Thân Nhã và Hoắc Đình Phong không rời đi, vẫn ở đây trông chừng.
Bé con tuy nhỏ nhưng rất ngoan ngoãn, im lặng nấp trong ngực ba mình, không khóc cũng không quấy.
Chỉ có chờ đợi mới làm cho người ta lo lắng nhất. Chắc chắn tình hình vô cùng nguy hiểm, nếu không một cuộc phẫu thuật cũng không cần nhiều thời gian đến thế.
Trong lòng cô rất sợ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ngoài nhớ đến lời an ủi của anh ra thì không nghĩ được gì khác nữa.
Đường Tiểu Nhiên thầm nhủ trong lòng hết lần này đến lần khác:
Anh ấy sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ không sao, chắc chắn anh ấy sẽ bình an!
Cô chẳng dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám nghĩ theo chiều hướng xấu. Nếu không cô sợ bản thân không chống đỡ nỗi.
Thời gian dần dần trôi qua, mọi người đợi tới gần sẩm tối.
Cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở, bác sĩ trưởng mệt mỏi bước ra: “Anh Hoắc?”
“Tình hình thế nào rồi?”
Hoắc Đình Phong hỏi, lời nói rất gấp gáp.