Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1731
Chương 1731
Ở bệnh viện.
Đường Tiểu Nhiên nhận điện thoại của chú Lưu: “Cậu chủ không có ở nhà, cậu ấy dặn tôi chở cậu chủ nhỏ qua cho cô nhưng lại không thấy cô đâu. Bây giờ cô có rảnh không, để tôi đưa cậu chủ nhỏ qua.”
Cảnh Hiên ngồi ở một góc im lặng lắng nghe.
Cậu nhóc cúi đầu thật thấp, thậm chí sắp chạm xuống mặt bàn, bàn tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt.
Ba nói rằng mẹ sắp đính hôn, dặn cậu bé phải nghe lời, ngoan ngoãn sống chung với mẹ và chú ấy.
Trước kia cậu nhóc nghĩ rằng, chỉ cần mẹ sống vui vẻ hạnh phúc thì ở bên cạnh ai cũng được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến ba mình, cậu bé thật sự rất khó chịu, rất rất buồn!
Hiện tại cậu bé muốn chạy đi, muốn tìm ba mình, tiếp tục ăn cơm với ba, ngủ chung với ba!
Đường Tiểu Nhiên có hơi do dự một lát, sau đó nói: “Bây giờ tôi không rảnh lắm, phiền chú trông coi Cảnh Hiên giúp tôi.”
“Là bận làm lễ đính hôn sao?” Chú Lưu hỏi.
“Gì cơ?”
Đường Tiểu Nhiên sửng sốt một lúc, sau đó lấy lại bình tĩnh trả lời: “Phải.”
Chú Lưu đáp: “Được.”
Sáu giờ chiều, Cảnh Hiên gọi điện thoại cho cô, cô nhận điện thoại.
“Con sao vậy?”
Cảnh Hiên mếu máo nói: “Ba không đến đón con, chú Lưu cũng không thấy đâu, bạn bè của con đã về hết rồi.”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên chau mày, gọi điện thoại cho Tô Chính Kiêu nhưng anh không bắt máy. Sau đó bèn gọi cho chú Lưu để ông đến đón Cảnh Hiên trước, cô cũng đến nhà họ Tô một chuyến.
Lúc chạy đến đó, Cảnh Hiên và chú Lưu đã về đến nhà họ Tô rồi.
Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Sao Tô Chính Kiêu lại không đi đón Cảnh Hiên? Anh ấy không dặn chú đến đón sao?”
Chú Lưu lắc đầu.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Bây giờ tôi không tiện đón Cảnh Hiên, nhờ chú trông coi thằng bé giúp tôi.”
Cảnh Hiên lau nước mắt: “Mẹ à, mẹ bận đính hôn nên mới không tiện đưa con theo sao?”
Đường Tiểu Nhiên ân cần xoa đầu cậu bé: “Không phải đâu, mẹ hơi bận nên không thể đưa đón con được, hơn nữa hai ngày sau ba sẽ về với con thôi.”
Dường như nhớ ra thứ gì đó, chú Lưu ra xe lấy một món đồ rồi giao cho Đường Tiểu Nhiên: “Mấy hôm trước tổng giám đốc đưa phong thư này cho tôi, dặn tôi đưa cho cô.”
“Mấy hôm trước đưa nhưng sao hôm nay mới giao cho tôi?” Đường Tiểu Nhiên mơ hồ không hiểu Tô Chính Kiêu định bày trò gì nữa! Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
…
Về sau việc nuôi dưỡng Cảnh Hiên giao lại cho em, tôi tin rằng em có thể chăm sóc tốt cho thằng bé, và người mà thằng bé ỷ lại vẫn là em. Lúc đó em từng nói trước bia mộ của Hoài Giang rằng, sở dĩ em lấy tôi là vì muốn khiến cho cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng hơn một chút.
Có lẽ khoảng thời gian trước đó tôi sống không hề vui vẻ, nhưng thật sự nếu không có em và Cảnh Hiên, tôi cũng không thể chèo chống đến tận bây giờ.
Mang nặng chín tháng mười ngày để sinh ra Cảnh Hiên, thằng bé là một phần trên cơ thể em. Em từng nói muốn cho tôi một cuộc sống vui vẻ, nhưng bây giờ tôi lại không muốn em và con sống trong cô đơn nữa, để sự cô đơn đó cho tôi cũng chẳng sao.
Ở bệnh viện.
Đường Tiểu Nhiên nhận điện thoại của chú Lưu: “Cậu chủ không có ở nhà, cậu ấy dặn tôi chở cậu chủ nhỏ qua cho cô nhưng lại không thấy cô đâu. Bây giờ cô có rảnh không, để tôi đưa cậu chủ nhỏ qua.”
Cảnh Hiên ngồi ở một góc im lặng lắng nghe.
Cậu nhóc cúi đầu thật thấp, thậm chí sắp chạm xuống mặt bàn, bàn tay nhỏ bé không ngừng lau nước mắt.
Ba nói rằng mẹ sắp đính hôn, dặn cậu bé phải nghe lời, ngoan ngoãn sống chung với mẹ và chú ấy.
Trước kia cậu nhóc nghĩ rằng, chỉ cần mẹ sống vui vẻ hạnh phúc thì ở bên cạnh ai cũng được. Nhưng chỉ cần nghĩ đến ba mình, cậu bé thật sự rất khó chịu, rất rất buồn!
Hiện tại cậu bé muốn chạy đi, muốn tìm ba mình, tiếp tục ăn cơm với ba, ngủ chung với ba!
Đường Tiểu Nhiên có hơi do dự một lát, sau đó nói: “Bây giờ tôi không rảnh lắm, phiền chú trông coi Cảnh Hiên giúp tôi.”
“Là bận làm lễ đính hôn sao?” Chú Lưu hỏi.
“Gì cơ?”
Đường Tiểu Nhiên sửng sốt một lúc, sau đó lấy lại bình tĩnh trả lời: “Phải.”
Chú Lưu đáp: “Được.”
Sáu giờ chiều, Cảnh Hiên gọi điện thoại cho cô, cô nhận điện thoại.
“Con sao vậy?”
Cảnh Hiên mếu máo nói: “Ba không đến đón con, chú Lưu cũng không thấy đâu, bạn bè của con đã về hết rồi.”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhiên chau mày, gọi điện thoại cho Tô Chính Kiêu nhưng anh không bắt máy. Sau đó bèn gọi cho chú Lưu để ông đến đón Cảnh Hiên trước, cô cũng đến nhà họ Tô một chuyến.
Lúc chạy đến đó, Cảnh Hiên và chú Lưu đã về đến nhà họ Tô rồi.
Đường Tiểu Nhiên hỏi: “Sao Tô Chính Kiêu lại không đi đón Cảnh Hiên? Anh ấy không dặn chú đến đón sao?”
Chú Lưu lắc đầu.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Bây giờ tôi không tiện đón Cảnh Hiên, nhờ chú trông coi thằng bé giúp tôi.”
Cảnh Hiên lau nước mắt: “Mẹ à, mẹ bận đính hôn nên mới không tiện đưa con theo sao?”
Đường Tiểu Nhiên ân cần xoa đầu cậu bé: “Không phải đâu, mẹ hơi bận nên không thể đưa đón con được, hơn nữa hai ngày sau ba sẽ về với con thôi.”
Dường như nhớ ra thứ gì đó, chú Lưu ra xe lấy một món đồ rồi giao cho Đường Tiểu Nhiên: “Mấy hôm trước tổng giám đốc đưa phong thư này cho tôi, dặn tôi đưa cho cô.”
“Mấy hôm trước đưa nhưng sao hôm nay mới giao cho tôi?” Đường Tiểu Nhiên mơ hồ không hiểu Tô Chính Kiêu định bày trò gì nữa! Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
…
Về sau việc nuôi dưỡng Cảnh Hiên giao lại cho em, tôi tin rằng em có thể chăm sóc tốt cho thằng bé, và người mà thằng bé ỷ lại vẫn là em. Lúc đó em từng nói trước bia mộ của Hoài Giang rằng, sở dĩ em lấy tôi là vì muốn khiến cho cuộc sống của tôi trở nên tươi sáng hơn một chút.
Có lẽ khoảng thời gian trước đó tôi sống không hề vui vẻ, nhưng thật sự nếu không có em và Cảnh Hiên, tôi cũng không thể chèo chống đến tận bây giờ.
Mang nặng chín tháng mười ngày để sinh ra Cảnh Hiên, thằng bé là một phần trên cơ thể em. Em từng nói muốn cho tôi một cuộc sống vui vẻ, nhưng bây giờ tôi lại không muốn em và con sống trong cô đơn nữa, để sự cô đơn đó cho tôi cũng chẳng sao.
Bình luận facebook