Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1732
Chương 1732
Thư chuyển nhượng cổ phần nằm bên trong tập hồ sơ, em nhớ nhờ trợ lý Lưu giúp đỡ…
Lời trong thư đến đây là dừng, trái tim Đường Tiểu Nhiên nhảy lên không yên.
Anh ấy nói những lời này là có ý gì!
Lật tập hồ sơ ra, thật sự có thư chuyển nhượng ở bên trong, 15% cổ phần dành cho Cảnh Hiên, 15% cho cô.
Đường Tiểu Nhiên càng lúc càng hoang mang, hoàn toàn không hiểu Tô Chính Kiêu đang định làm gì. Chỉ đành hỏi chú Lưu bên cạnh: “Tô Chính Kiêu làm như vậy là có ý gì?”
Chú Lưu chỉ biết lắc đầu, còn hoang mang hơn cả cô.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Một bức thư ngắn gọn không viết quá nhiều lời.
Thế nhưng từ nội dung trong bức thư, cô có thể cảm nhận được sự biệt ly!
Cảnh Hiên vẫn đang chờ, cậu bé sợ ba mình buồn và đau lòng: “Mẹ ơi, ba không đến đón con sao? Hôm nay con muốn ngủ với ba.”
Đường Tiểu Nhiên cẩn thận suy nghĩ, nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng với lấy áo khoác rồi đưa theo Cảnh Hiên ra ngoài, đi đến nhà của Hoắc Đình Phong.
Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Đình Phong sẽ biết điều gì đó.
Đợi được khoảng nửa tiếng thì Hoắc Đình Phong và Thân Nhã mới đi dạo về, cô nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề: “Tô Chính Kiêu đi đâu vậy?”
Thân Nhã rót ra vài ly trà, bình thản nói: “Anh ta ra nước ngoài rồi.”
“Đi ra nước ngoài?”
Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc thốt lên.
“Ừ, ra nước ngoài rồi, có lẽ sau này sẽ quay về, hoặc cũng có thể không bao giờ quay về nữa. Đó là những gì mà anh ta nói, không thừa không thiếu một chữ.” Thân Nhã trả lời.
“Anh ấy… Anh ấy… Sao lại rời đi chứ?”
Cơ thể cô khẽ run lên, trong lòng dấy lên một cảm giác tức giận khó tả.
“Nếu cứ ở mãi một nơi không thể khiến bản thân vui vẻ, ngược lại còn phải chịu đựng vô vàn nỗi đau và sự giày vò tra tấn, vậy thì ở lại có ích gì?”
Thân Nhã nói: “Trưa hôm qua anh ta đã đi rồi, trước khi đi có đến đây, cũng không nói gì nhiều cả, chỉ thông báo với chúng tôi rằng sắp xuất ngoại. Còn việc đi đâu, ngay cả bản thân anh ta còn chẳng biết…”
Nước mắt của Cảnh Hiên chực trào.
Ba đi rồi.
Ba không cần cậu bé nữa sao?
Hoắc Đình Phong nói: “Có mấy lời này tôi cần phải nói, còn quyết định ra sao là nằm ở hai người. Cô chọn đính hôn với người khác, cậu ta chọn ra đi, những thứ mà cậu ta cố ý để lại, thôi thì cứ nhận đi…”
“Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?”
Tâm trạng Đường Tiểu Nhiên bắt đầu trở nên kích động.
Những lời mà Hoắc Đình Phong nói vừa rồi, cô ấy hoàn toàn nghe không lọt tai.
Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong khẽ giật, nhắc lại thêm một lần nữa: “Cậu ta đi đâu không nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng không rõ cậu ta đi đâu. Nếu đã để lại những thứ đó cho cô ắt hẳn có dụng ý. Chúng tôi chỉ có thể nói như vậy thôi.”
Thư chuyển nhượng cổ phần nằm bên trong tập hồ sơ, em nhớ nhờ trợ lý Lưu giúp đỡ…
Lời trong thư đến đây là dừng, trái tim Đường Tiểu Nhiên nhảy lên không yên.
Anh ấy nói những lời này là có ý gì!
Lật tập hồ sơ ra, thật sự có thư chuyển nhượng ở bên trong, 15% cổ phần dành cho Cảnh Hiên, 15% cho cô.
Đường Tiểu Nhiên càng lúc càng hoang mang, hoàn toàn không hiểu Tô Chính Kiêu đang định làm gì. Chỉ đành hỏi chú Lưu bên cạnh: “Tô Chính Kiêu làm như vậy là có ý gì?”
Chú Lưu chỉ biết lắc đầu, còn hoang mang hơn cả cô.
Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Một bức thư ngắn gọn không viết quá nhiều lời.
Thế nhưng từ nội dung trong bức thư, cô có thể cảm nhận được sự biệt ly!
Cảnh Hiên vẫn đang chờ, cậu bé sợ ba mình buồn và đau lòng: “Mẹ ơi, ba không đến đón con sao? Hôm nay con muốn ngủ với ba.”
Đường Tiểu Nhiên cẩn thận suy nghĩ, nhận ra điều gì đó, cô nhanh chóng với lấy áo khoác rồi đưa theo Cảnh Hiên ra ngoài, đi đến nhà của Hoắc Đình Phong.
Cô nghĩ, có lẽ Hoắc Đình Phong sẽ biết điều gì đó.
Đợi được khoảng nửa tiếng thì Hoắc Đình Phong và Thân Nhã mới đi dạo về, cô nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề: “Tô Chính Kiêu đi đâu vậy?”
Thân Nhã rót ra vài ly trà, bình thản nói: “Anh ta ra nước ngoài rồi.”
“Đi ra nước ngoài?”
Đường Tiểu Nhiên kinh ngạc thốt lên.
“Ừ, ra nước ngoài rồi, có lẽ sau này sẽ quay về, hoặc cũng có thể không bao giờ quay về nữa. Đó là những gì mà anh ta nói, không thừa không thiếu một chữ.” Thân Nhã trả lời.
“Anh ấy… Anh ấy… Sao lại rời đi chứ?”
Cơ thể cô khẽ run lên, trong lòng dấy lên một cảm giác tức giận khó tả.
“Nếu cứ ở mãi một nơi không thể khiến bản thân vui vẻ, ngược lại còn phải chịu đựng vô vàn nỗi đau và sự giày vò tra tấn, vậy thì ở lại có ích gì?”
Thân Nhã nói: “Trưa hôm qua anh ta đã đi rồi, trước khi đi có đến đây, cũng không nói gì nhiều cả, chỉ thông báo với chúng tôi rằng sắp xuất ngoại. Còn việc đi đâu, ngay cả bản thân anh ta còn chẳng biết…”
Nước mắt của Cảnh Hiên chực trào.
Ba đi rồi.
Ba không cần cậu bé nữa sao?
Hoắc Đình Phong nói: “Có mấy lời này tôi cần phải nói, còn quyết định ra sao là nằm ở hai người. Cô chọn đính hôn với người khác, cậu ta chọn ra đi, những thứ mà cậu ta cố ý để lại, thôi thì cứ nhận đi…”
“Rốt cuộc anh ấy đã đi đâu?”
Tâm trạng Đường Tiểu Nhiên bắt đầu trở nên kích động.
Những lời mà Hoắc Đình Phong nói vừa rồi, cô ấy hoàn toàn nghe không lọt tai.
Đôi môi mỏng của Hoắc Đình Phong khẽ giật, nhắc lại thêm một lần nữa: “Cậu ta đi đâu không nói cho chúng tôi biết, chúng tôi cũng không rõ cậu ta đi đâu. Nếu đã để lại những thứ đó cho cô ắt hẳn có dụng ý. Chúng tôi chỉ có thể nói như vậy thôi.”
Bình luận facebook