Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1717
Chương 1717
“Cách chỗ hiểm quá gần, nhưng cũng may là cuộc phẫu thuật đã thành công an toàn. Bây giờ chuyển đến phòng bệnh thường là được, chỉ thiếu chút nữa thì cả mạng cũng không còn.”
Bác sĩ vừa nói xong, mọi người đều yên tâm, hô hấp cũng trôi chảy theo.
Suốt cả ngày không có gì vào bụng, hơn nữa lại có vết thương trên người, cuối cùng Đường Tiểu Nhiên không kiên trì được nữa, lập tức ngất đi.
Cảnh Hiên la lên. Cậu bé vẫn còn quá nhỏ, tình huống bất ngờ xảy ra như thế làm cậu bé bị dọa sợ.
Thân Nhã ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé: “Không sao, cơ thể của mẹ con chỉ bị suy nhược thôi.”
Cảnh Hiên lã chã nước mắt đầy mặt: “Dì Thân, có phải không còn ai cần cháu nữa hay không?”
“Mẹ của cháu chỉ ngất xỉu thôi, còn ba cháu đã an toàn rồi. Không ai cần gì chứ, cháu còn cho rằng mình là cậu bé bán diêm đấy à?”
Thân Nhã nói giỡn với cậu bé: “Đi nào, đi ăn gì đó với dì Thân nhé. Chờ cháu ăn xong quay lại, cả mẹ và ba đều sẽ tỉnh lại.”
Sáng sớm hôm sau.
Người tỉnh lại trước là Đường Tiểu Nhiên.
Cô nhổ kim tiêm truyền dịch xuống, đi đến phòng bệnh của Tô Chính Kiêu. Anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang an bình ngủ say.
Khuôn mặt của anh rất yếu ớt, không có chút hồng hào nào.
Mấy cọng râu lún phún mọc trên cằm, trông vừa lếch thếch lại vừa yếu ớt.
Đường Tiểu Nhiên lẳng lặng ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay anh. Như có cảm ứng, Tô Chính Kiêu nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, mấp máy đôi môi mỏng khô nứt: “Em có sao không?”
Cô ngớ người, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời, lắc đầu đáp: “Tôi có thể ngồi đây thì sao có chuyện gì được. Tại sao lúc đó anh lại làm như vậy?”
Điều Đường Tiểu Nhiên muốn hỏi chính là sao anh lại ngăn một dao thay cô mà không hề do dự như thế.
Cảnh tượng anh không chút do dự lúc đó làm cô kinh hãi.
“Đâu ra mà lắm sao trăng thế. Ban đầu em biết rõ tôi không thích em, sao lại chọn lấy tôi mà không hề chùn bước?”
Tô Chính Kiêu chăm chú nhìn thẳng vào cô, dường như nhận ra mình nói hơi nhiều, anh bất giác ho nhẹ:
“Trước kia tôi chưa từng có cảm xúc, chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt. Nhưng vào thời khắc đó tôi đã cảm nhận được rõ ràng, trên đời này tôi không còn người thân nữa, chỉ có em với Cảnh Hiên thôi. Tôi không thể để em gặp nguy hiểm… khụ khụ…”
Đường Tiểu Nhiên vội ngăn anh lại: “Anh đừng nói nữa, cơ thể đã yếu đến mức này rồi, phải nghỉ ngơi đi chứ.”
“Được, vậy để tôi nắm lấy tay của em đi. Nếu không tôi không ngủ được…”
Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
Dù sao anh cũng đã mất nhiều máu đến thế cơ mà, sao có thể không tái nhợt cho được?
Đường Tiểu Nhiên gật đầu, nắm lấy tay anh:
“Ngủ đi, tôi ở đây không đi đâu hết, ngủ đi.”
Lúc này anh mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đường Tiểu Nhiên cứ giữ mãi tay ở đó.
Đúng lúc này, di động đổ chuông.
“Cách chỗ hiểm quá gần, nhưng cũng may là cuộc phẫu thuật đã thành công an toàn. Bây giờ chuyển đến phòng bệnh thường là được, chỉ thiếu chút nữa thì cả mạng cũng không còn.”
Bác sĩ vừa nói xong, mọi người đều yên tâm, hô hấp cũng trôi chảy theo.
Suốt cả ngày không có gì vào bụng, hơn nữa lại có vết thương trên người, cuối cùng Đường Tiểu Nhiên không kiên trì được nữa, lập tức ngất đi.
Cảnh Hiên la lên. Cậu bé vẫn còn quá nhỏ, tình huống bất ngờ xảy ra như thế làm cậu bé bị dọa sợ.
Thân Nhã ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu bé: “Không sao, cơ thể của mẹ con chỉ bị suy nhược thôi.”
Cảnh Hiên lã chã nước mắt đầy mặt: “Dì Thân, có phải không còn ai cần cháu nữa hay không?”
“Mẹ của cháu chỉ ngất xỉu thôi, còn ba cháu đã an toàn rồi. Không ai cần gì chứ, cháu còn cho rằng mình là cậu bé bán diêm đấy à?”
Thân Nhã nói giỡn với cậu bé: “Đi nào, đi ăn gì đó với dì Thân nhé. Chờ cháu ăn xong quay lại, cả mẹ và ba đều sẽ tỉnh lại.”
Sáng sớm hôm sau.
Người tỉnh lại trước là Đường Tiểu Nhiên.
Cô nhổ kim tiêm truyền dịch xuống, đi đến phòng bệnh của Tô Chính Kiêu. Anh vẫn chưa tỉnh, vẫn đang an bình ngủ say.
Khuôn mặt của anh rất yếu ớt, không có chút hồng hào nào.
Mấy cọng râu lún phún mọc trên cằm, trông vừa lếch thếch lại vừa yếu ớt.
Đường Tiểu Nhiên lẳng lặng ngồi bên cạnh, nắm chặt bàn tay anh. Như có cảm ứng, Tô Chính Kiêu nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, mấp máy đôi môi mỏng khô nứt: “Em có sao không?”
Cô ngớ người, trong lòng dâng lên cảm giác khó nói thành lời, lắc đầu đáp: “Tôi có thể ngồi đây thì sao có chuyện gì được. Tại sao lúc đó anh lại làm như vậy?”
Điều Đường Tiểu Nhiên muốn hỏi chính là sao anh lại ngăn một dao thay cô mà không hề do dự như thế.
Cảnh tượng anh không chút do dự lúc đó làm cô kinh hãi.
“Đâu ra mà lắm sao trăng thế. Ban đầu em biết rõ tôi không thích em, sao lại chọn lấy tôi mà không hề chùn bước?”
Tô Chính Kiêu chăm chú nhìn thẳng vào cô, dường như nhận ra mình nói hơi nhiều, anh bất giác ho nhẹ:
“Trước kia tôi chưa từng có cảm xúc, chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt. Nhưng vào thời khắc đó tôi đã cảm nhận được rõ ràng, trên đời này tôi không còn người thân nữa, chỉ có em với Cảnh Hiên thôi. Tôi không thể để em gặp nguy hiểm… khụ khụ…”
Đường Tiểu Nhiên vội ngăn anh lại: “Anh đừng nói nữa, cơ thể đã yếu đến mức này rồi, phải nghỉ ngơi đi chứ.”
“Được, vậy để tôi nắm lấy tay của em đi. Nếu không tôi không ngủ được…”
Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vẫn tái nhợt đến đáng sợ.
Dù sao anh cũng đã mất nhiều máu đến thế cơ mà, sao có thể không tái nhợt cho được?
Đường Tiểu Nhiên gật đầu, nắm lấy tay anh:
“Ngủ đi, tôi ở đây không đi đâu hết, ngủ đi.”
Lúc này anh mới yên lòng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đường Tiểu Nhiên cứ giữ mãi tay ở đó.
Đúng lúc này, di động đổ chuông.