Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 964
Nói xong câu này, Mộ An An liền kết thúc cuộc gọi.
Khi đang lướt điện thoại, mở cuộc trò chuyện của Thất gia ra thì phát hiện vài tiếng trước Thất
gia đã gửi rất nhiều hình.
Là hình nước mắt xanh.
Vốn dùng những hình ảnh bình thường thì không thề chụp được nước mắt xanh.
Chỉ có thể được chụp bằng máy ảnh SLR hoặc một số điện thoại pixel có độ nét cực cao.
Điện thoại của Mộ An An là một thương hiệu trái cây nổi tiếng, không chụp ảnh được bất cứ thứ gì nhưng cũng không muốn đổi.
Chủ yếu là đã quen với hệ thống
bên trong.
Mộ An An ngắm những bức hình nước mắt xanh, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng khi lướt xuống thì phát hiện Thất gia đã chụp hình lúc cố đang ngủ.
Cô dựa vào lòng Thất gia, ngủ rất say.
Có một tấm hình mà có chụp cả Thất gia.
Mộ An An nằm trong lòng Thất gia, Thất gia cúi đầu nhìn cô, ánh
mắt rất dịu dàng, rất hợp với khung cảnh nước mắt xanh đằng sau.
Vô cùng nghệ thuật.
Mộ An An có cảm giác không phải là thực.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh này rất lâu, thích đến nỗi không thể rời mắt được.
Nhất là nhìn dáng vẻ khi Thất gia cúi đầu, không kiềm được lòng mà rất rung động.
Người đàn ông như vậy.
Người đàn ông như vậy chiếm lấy cuộc đời cô, khiến Mộ An An cảm thấy như không thể yêu thêm ai nữa.
Vì thế giới này sẽ không thể có một người đặc biệt như Thất gia, cũng không có người thứ hai đau lòng vì cô như Thất gia.
Cả đời cô chỉ muốn được ờ trong vòng tay người đàn ông này.
Cuối cùng, Mộ An An đặt bức ảnh này làm hình nền khoá.
Khi mở điện thoại là có thể nhìn thấy.
Mộ An An nhìn chằm chằm tấm hình đó rất lâu mới chịu rời mắt.
Vừa quay đầu lả nhìn thấy gói hàng đặt trên tủ ở phía đầu giường.
Đây là gói hàng được lấy khi vào nhà họ Giang.
10 năm trước, mẹ đã chuẩn bị một món quà.
Mộ An An vẫn luôn không mở ra.
Mộ An An rất trân trọng món quà mà mẹ để lại, không mở ra là cỏ chút không nỡ và không muốn.
Cô bỏ điện thoại xuống, kéo chăn ra, vịn tay vào giường, đưa tay lấy gói hàng.
Chân phải đang bó bột nên mang lại không ít bất tiện cho Mộ An An.
Nhưng không quản là làm gì, dù tốc độ có hơi chậm chạp nhưng không có nghĩa là không làm được gì.
Cô đã bí mật giấu gói hàng trong tủ áo choàng.
Ngồi trên ghế trong phòng ngủ, ngây người nhìn vào gói hàng.
Không mở gói hàng ra là do không nỡ, không muốn.
Nhưng khi nào muốn mở ra thì đến đó hẳn mờ, Mộ An An chưa từng nghĩ qua.
Vì không biết.
Khi đang lướt điện thoại, mở cuộc trò chuyện của Thất gia ra thì phát hiện vài tiếng trước Thất
gia đã gửi rất nhiều hình.
Là hình nước mắt xanh.
Vốn dùng những hình ảnh bình thường thì không thề chụp được nước mắt xanh.
Chỉ có thể được chụp bằng máy ảnh SLR hoặc một số điện thoại pixel có độ nét cực cao.
Điện thoại của Mộ An An là một thương hiệu trái cây nổi tiếng, không chụp ảnh được bất cứ thứ gì nhưng cũng không muốn đổi.
Chủ yếu là đã quen với hệ thống
bên trong.
Mộ An An ngắm những bức hình nước mắt xanh, cảm thấy vô cùng đẹp đẽ.
Nhưng khi lướt xuống thì phát hiện Thất gia đã chụp hình lúc cố đang ngủ.
Cô dựa vào lòng Thất gia, ngủ rất say.
Có một tấm hình mà có chụp cả Thất gia.
Mộ An An nằm trong lòng Thất gia, Thất gia cúi đầu nhìn cô, ánh
mắt rất dịu dàng, rất hợp với khung cảnh nước mắt xanh đằng sau.
Vô cùng nghệ thuật.
Mộ An An có cảm giác không phải là thực.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh này rất lâu, thích đến nỗi không thể rời mắt được.
Nhất là nhìn dáng vẻ khi Thất gia cúi đầu, không kiềm được lòng mà rất rung động.
Người đàn ông như vậy.
Người đàn ông như vậy chiếm lấy cuộc đời cô, khiến Mộ An An cảm thấy như không thể yêu thêm ai nữa.
Vì thế giới này sẽ không thể có một người đặc biệt như Thất gia, cũng không có người thứ hai đau lòng vì cô như Thất gia.
Cả đời cô chỉ muốn được ờ trong vòng tay người đàn ông này.
Cuối cùng, Mộ An An đặt bức ảnh này làm hình nền khoá.
Khi mở điện thoại là có thể nhìn thấy.
Mộ An An nhìn chằm chằm tấm hình đó rất lâu mới chịu rời mắt.
Vừa quay đầu lả nhìn thấy gói hàng đặt trên tủ ở phía đầu giường.
Đây là gói hàng được lấy khi vào nhà họ Giang.
10 năm trước, mẹ đã chuẩn bị một món quà.
Mộ An An vẫn luôn không mở ra.
Mộ An An rất trân trọng món quà mà mẹ để lại, không mở ra là cỏ chút không nỡ và không muốn.
Cô bỏ điện thoại xuống, kéo chăn ra, vịn tay vào giường, đưa tay lấy gói hàng.
Chân phải đang bó bột nên mang lại không ít bất tiện cho Mộ An An.
Nhưng không quản là làm gì, dù tốc độ có hơi chậm chạp nhưng không có nghĩa là không làm được gì.
Cô đã bí mật giấu gói hàng trong tủ áo choàng.
Ngồi trên ghế trong phòng ngủ, ngây người nhìn vào gói hàng.
Không mở gói hàng ra là do không nỡ, không muốn.
Nhưng khi nào muốn mở ra thì đến đó hẳn mờ, Mộ An An chưa từng nghĩ qua.
Vì không biết.
Bình luận facebook