Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 970
Dùng lực nhẹ, Mộ An An cỏ một chút đau: “Thất gia, chú làm gì thế?”
“Có chuyện hay không, đừng nghĩ đến những chuyện không ra đâu này nữa, đồ nhõng nhẽo.”
Nói hết câu thì Thất gia buông tay.
Mộ An An xoa mặt, tiếp tục hỏi: “Thất gia nói xem, chú nói là đứa con gái nhõng nhẽo xinh đẹp, được không? Được không?
Thất gia không đáp lại.
Mộ An An cứ thuận thế làm tới, trực tiếp ngồi lên đùi Thất gia.
Tông Chính Ngự thấy vậy liền ôm eo Mộ An An.
Cửa sổ được mờ ra, đèn đỏ cũng dừng rồi, vừa hay đậu kế bên lại là xe của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa.
vốn dĩ Giang Trấn đã chú ý đến xe của Thất gia đang dừng ở kế bên, liền kéo cửa sổ xuống gọi, kết quả thấy cảnh này liền ngơ người ra.
Giang Trấn liền quay đầu qua nhìn Quách Nguyệt Hoa: “Nguyệt
Hoa, em nói xem….đây có phải
là bình thường không?”
Quách Nguyệt Hoa quay đầu qua nhìn, thấy Mộ An An đang sờ mặt Thất gia, gan thật.
Nếu tìm một người dám gần gũi với Thất gia như vậy ở thành phố thì tuyệt đối sẽ không có người
thứ hai.
Quách Nguyệt Hoa liền nghĩ đến Giang cầm.
Vốn dĩ Giang cầm có thể như vậy.
Chỉ cần cô có thể kết giao được với Thất gia, với tư cách của Giang cầm thì tuyệt đối có thề trở thành con cưng bên cạnh Thất gia.
Bây giờ toàn bộ đều bị Mộ An An huỷ hoại.
Ánh mắt của Quách Nguyệt Hoa
không giấu nổi sự đố kỵ.
Nhưng ánh mắt đố kỵ đó dừng chưa đến một phút, Quách Nguyệt Hoa lập tức thở dài rồi nói: “Em đã nói cô ấy dùng thủ đoạn hồ ly, rác rười, khiến người khác xem thường mới có thể ở bên cạnh Thất gia.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong, quay đầu nhìn sanng chỗ khác.
Hết đèn đỏ, xe từ từ lăn bánh.
Xe bên Giang Trấn cố ý chạy chậm sau xe Thất gia, đây là phép lịch sự và quy tắc.
Quách Nguyệt Hoa nói: “Giang Trấn, anh biết năm đó em ghét nhất Mộ Thanh cái gì không?”
Giang Trấn không nói gì.
Quách Nguyệt Hoa nói tiếp: “Ghét nhất là sự thanh cao của Mộ Thanh, rõ ràng là thấy dáng vẻ anh, thấy anh giúp ba cô ấy làm ra nhiều thí nghiệm, ngược lại còn tỏ vẻ thanh cao như ban ơn cho anh vậy.”
Giang Trấn lấy khăn lau mồ hôi, định mở miệng nói nhưng Quách Nguyệt Hoa lại nói tiếp.
Quách Nguyệt Hoa nói: “Tôi nói cho ông biết, vài năm trước tôi đã nhìn ra rồi. Chỉ là Mộ Thanh và lão già cứng đầu đó làm hai cuộc nghiên cửu thí nghiệm là có thể mở công ty?
Đừng làm trò cười nữa.
Ngoài mặt thì Mộ Thanh tỏ vẻ thanh cao, ai biết được sau lưng rốt cuộc đã giờ thủ đoạn với bao nhiêu người đàn ông?
Ông không phải nói trong đêm tân hôn, ông không thấy máu của Mộ Thanh sao thì đây chính là vấn đề, còn Mộ An An đó không
biết có phải là con gái của ông không nữa.”
Quách Nguyệt Hoa bắt đầu chế giễu, Giang Trấn chỉ biết im lặng và lau mồ hôi.
Thực ra những lời này không phải là lần đầu Quách Nguyệt Hoa nói.
Đêm tân hôn năm đó của Giang Trấn và Mộ Thanh thì đích thực là không thấy Mộ Thanh chảy máu.
Nhưng Mộ Thanh cũng đã giải thích rồi, lần đầu không nhất thiết phải có máu, chảy máu rồi thì
cũng không phải lần đầu, về chuyện này thì y học đã có chứng minh, không phải là tuyệt đối đâu.
Giang Trấn rất tin tưởng.
Vì khi cùng Mộ Thanh xảy ra chuyện đó, có thẻ cảm nhận được là do cô ấy còn quá trẻ và không được thoải mái, căn bản không giống như có thêm mối quan hệ nào khác.
Nhưng Giang Trấn không dám nói.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này thì Quách Nguyệt Hoa đều nổi giận.
Còn chất vấn ông ta rằng có phải còn chưa quên được Mộ Thanh không, có phải còn hối hận không, vậy nên Giang Trấn chỉ chọn cách là im lặng, mặc cho Quách Nguyệt Hoa có chế nhạo bao nhiêu lần.
Thất gia cùng Mộ An An lên xe.
Mộ An An ngồi trên đùi Thất gia, còn đối với cô gái đó có phải là nhõng nhẽo quá mức rồi không!
Hai tay Mộ An An ôm mặt Thất gia, nhìn anh ấy: “Thất gia, chú
nói cho cháu biết, nhõng nhẽo không phải là đặc quyền của con gái sao? Người con gái xinh đẹp làm nũng thi sẽ có người thương, phải vậy không!”
“Nói như vậy thì không xinh đẹp là không có tư cách sao?” Tông Chính Ngự nhướn mày.
Mộ An An gật đầu: “Có người thương thì có tư cách làm nũng thôi.”
Nói xong lại bồi thêm một câu: “Cháu có Thất gia thương mà, cháu làm nũng là hợp tình hợp
lý.”
vẻ mặt cô nũng nịu lại còn đắc ý, có thể khiến đàn ông cười ngay lập tức.
Anh đưa tay phết lên mũi cô một cái.
“Vậy thì không có ai thương thì không có tư cách làm nũng à?”
“Có chuyện hay không, đừng nghĩ đến những chuyện không ra đâu này nữa, đồ nhõng nhẽo.”
Nói hết câu thì Thất gia buông tay.
Mộ An An xoa mặt, tiếp tục hỏi: “Thất gia nói xem, chú nói là đứa con gái nhõng nhẽo xinh đẹp, được không? Được không?
Thất gia không đáp lại.
Mộ An An cứ thuận thế làm tới, trực tiếp ngồi lên đùi Thất gia.
Tông Chính Ngự thấy vậy liền ôm eo Mộ An An.
Cửa sổ được mờ ra, đèn đỏ cũng dừng rồi, vừa hay đậu kế bên lại là xe của Giang Trấn và Quách Nguyệt Hoa.
vốn dĩ Giang Trấn đã chú ý đến xe của Thất gia đang dừng ở kế bên, liền kéo cửa sổ xuống gọi, kết quả thấy cảnh này liền ngơ người ra.
Giang Trấn liền quay đầu qua nhìn Quách Nguyệt Hoa: “Nguyệt
Hoa, em nói xem….đây có phải
là bình thường không?”
Quách Nguyệt Hoa quay đầu qua nhìn, thấy Mộ An An đang sờ mặt Thất gia, gan thật.
Nếu tìm một người dám gần gũi với Thất gia như vậy ở thành phố thì tuyệt đối sẽ không có người
thứ hai.
Quách Nguyệt Hoa liền nghĩ đến Giang cầm.
Vốn dĩ Giang cầm có thể như vậy.
Chỉ cần cô có thể kết giao được với Thất gia, với tư cách của Giang cầm thì tuyệt đối có thề trở thành con cưng bên cạnh Thất gia.
Bây giờ toàn bộ đều bị Mộ An An huỷ hoại.
Ánh mắt của Quách Nguyệt Hoa
không giấu nổi sự đố kỵ.
Nhưng ánh mắt đố kỵ đó dừng chưa đến một phút, Quách Nguyệt Hoa lập tức thở dài rồi nói: “Em đã nói cô ấy dùng thủ đoạn hồ ly, rác rười, khiến người khác xem thường mới có thể ở bên cạnh Thất gia.”
Quách Nguyệt Hoa nói xong, quay đầu nhìn sanng chỗ khác.
Hết đèn đỏ, xe từ từ lăn bánh.
Xe bên Giang Trấn cố ý chạy chậm sau xe Thất gia, đây là phép lịch sự và quy tắc.
Quách Nguyệt Hoa nói: “Giang Trấn, anh biết năm đó em ghét nhất Mộ Thanh cái gì không?”
Giang Trấn không nói gì.
Quách Nguyệt Hoa nói tiếp: “Ghét nhất là sự thanh cao của Mộ Thanh, rõ ràng là thấy dáng vẻ anh, thấy anh giúp ba cô ấy làm ra nhiều thí nghiệm, ngược lại còn tỏ vẻ thanh cao như ban ơn cho anh vậy.”
Giang Trấn lấy khăn lau mồ hôi, định mở miệng nói nhưng Quách Nguyệt Hoa lại nói tiếp.
Quách Nguyệt Hoa nói: “Tôi nói cho ông biết, vài năm trước tôi đã nhìn ra rồi. Chỉ là Mộ Thanh và lão già cứng đầu đó làm hai cuộc nghiên cửu thí nghiệm là có thể mở công ty?
Đừng làm trò cười nữa.
Ngoài mặt thì Mộ Thanh tỏ vẻ thanh cao, ai biết được sau lưng rốt cuộc đã giờ thủ đoạn với bao nhiêu người đàn ông?
Ông không phải nói trong đêm tân hôn, ông không thấy máu của Mộ Thanh sao thì đây chính là vấn đề, còn Mộ An An đó không
biết có phải là con gái của ông không nữa.”
Quách Nguyệt Hoa bắt đầu chế giễu, Giang Trấn chỉ biết im lặng và lau mồ hôi.
Thực ra những lời này không phải là lần đầu Quách Nguyệt Hoa nói.
Đêm tân hôn năm đó của Giang Trấn và Mộ Thanh thì đích thực là không thấy Mộ Thanh chảy máu.
Nhưng Mộ Thanh cũng đã giải thích rồi, lần đầu không nhất thiết phải có máu, chảy máu rồi thì
cũng không phải lần đầu, về chuyện này thì y học đã có chứng minh, không phải là tuyệt đối đâu.
Giang Trấn rất tin tưởng.
Vì khi cùng Mộ Thanh xảy ra chuyện đó, có thẻ cảm nhận được là do cô ấy còn quá trẻ và không được thoải mái, căn bản không giống như có thêm mối quan hệ nào khác.
Nhưng Giang Trấn không dám nói.
Mỗi lần nhắc đến chuyện này thì Quách Nguyệt Hoa đều nổi giận.
Còn chất vấn ông ta rằng có phải còn chưa quên được Mộ Thanh không, có phải còn hối hận không, vậy nên Giang Trấn chỉ chọn cách là im lặng, mặc cho Quách Nguyệt Hoa có chế nhạo bao nhiêu lần.
Thất gia cùng Mộ An An lên xe.
Mộ An An ngồi trên đùi Thất gia, còn đối với cô gái đó có phải là nhõng nhẽo quá mức rồi không!
Hai tay Mộ An An ôm mặt Thất gia, nhìn anh ấy: “Thất gia, chú
nói cho cháu biết, nhõng nhẽo không phải là đặc quyền của con gái sao? Người con gái xinh đẹp làm nũng thi sẽ có người thương, phải vậy không!”
“Nói như vậy thì không xinh đẹp là không có tư cách sao?” Tông Chính Ngự nhướn mày.
Mộ An An gật đầu: “Có người thương thì có tư cách làm nũng thôi.”
Nói xong lại bồi thêm một câu: “Cháu có Thất gia thương mà, cháu làm nũng là hợp tình hợp
lý.”
vẻ mặt cô nũng nịu lại còn đắc ý, có thể khiến đàn ông cười ngay lập tức.
Anh đưa tay phết lên mũi cô một cái.
“Vậy thì không có ai thương thì không có tư cách làm nũng à?”
Bình luận facebook