Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 971
Câu này của Thất gia chỉ là tiện miệng nói ra, nhưng Mộ An An đột nhiên nghĩ đến Trần Hoa.
Trần Hoa thường nói với Mộ An An là cô ấy không có tư cách tự do phóng khoáng, không có tư cách nổi giận vì không có ai thương yêu, không ai dung túng cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ An An luôn có người yêu thương.
Lúc trước là mẹ và ông ngoại, sau này là Thất gia.
Vậy nên đối với câu này của Trần
Hoa Tôi không có ai yêu thương nên không dám bướng bỉnh.’ có chút xót xa.
Tự yêu thương bản thân mình so với việc người khác yêu thương mình là không giống nhau.
Yêu bản thân mình thì phải kiên cường mới là sự an ủi.
Có người yêu thương mình mới có tư cách bướng bỉnh, mới có tư cách được làm nũng.
Người được người khác yêu thương thì làm sao hiểu được cảm giác tự mình yêu bản thân
cần vất vả và kiên cường cỡ nào mới có thể đạt được.
Trần Hoa không đủ kiên cường nên chỉ có thể đau khổ một mình.
Mộ An An đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Tông Chính Ngự.
Vốn dĩ là đang nói đùa với một đứa trẻ, cô ấy đột nhiên trờ nên vô cùng thương cảm khiến Tông Chính Ngự rất ngạc nhiên.
Anh đưa tay vuốt lưng Mộ An An: “Sao thế?”
Mộ An An lắc đầu: “Không có gì,
chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn.”
“Cháu sẽ luôn may mắn như vậy.” Tông Chính Ngự đưa tay xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An gật đầu: “Cháu biết.”
Vì chú là may mắn của cháu.
Tất cả dũng khí của cháu đều đối mặt với những cái không tốt trên thế giới này.
Cũng là nguyên do cháu rất yêu thế giới này.
‘Thất gia, cháu mệt rồi, muốn ngủ thôi.” Mộ An An nhẹ giọng nói.
“Ngủ đi.”
Thất gia nói xong liền ôm lấy Mộ An An đổi tư thế, để cô ấy nằm dựa vào lòng anh, như vậy phần chân bị thương của Mộ An An sẽ được thả lỏng một chút.
Mộ An An nghiêng đầu, quay mặt vào lòng Thất gia.
Có thể là vì hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Hoặc là Thất gia đã bỏ thuốc gì
vào trong cháo nên Mộ An An mới dựa vào lòng Thất gia một lúc liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì đã đến dưới chân núi Kỳ Sơn rồi.
Có thể chạy lên núi nhưng Thất gia chỉ đưa đến đây thôi.
Mộ An An xoa mắt, có thể là vừa mới ngủ dậy nên có vẻ không nỡ rời xa người đàn ông này.
“Hai ngày này cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
Trần Hoa thường nói với Mộ An An là cô ấy không có tư cách tự do phóng khoáng, không có tư cách nổi giận vì không có ai thương yêu, không ai dung túng cô ấy.
Từ nhỏ đến lớn, Mộ An An luôn có người yêu thương.
Lúc trước là mẹ và ông ngoại, sau này là Thất gia.
Vậy nên đối với câu này của Trần
Hoa Tôi không có ai yêu thương nên không dám bướng bỉnh.’ có chút xót xa.
Tự yêu thương bản thân mình so với việc người khác yêu thương mình là không giống nhau.
Yêu bản thân mình thì phải kiên cường mới là sự an ủi.
Có người yêu thương mình mới có tư cách bướng bỉnh, mới có tư cách được làm nũng.
Người được người khác yêu thương thì làm sao hiểu được cảm giác tự mình yêu bản thân
cần vất vả và kiên cường cỡ nào mới có thể đạt được.
Trần Hoa không đủ kiên cường nên chỉ có thể đau khổ một mình.
Mộ An An đột nhiên đưa tay ra ôm lấy Tông Chính Ngự.
Vốn dĩ là đang nói đùa với một đứa trẻ, cô ấy đột nhiên trờ nên vô cùng thương cảm khiến Tông Chính Ngự rất ngạc nhiên.
Anh đưa tay vuốt lưng Mộ An An: “Sao thế?”
Mộ An An lắc đầu: “Không có gì,
chỉ là đột nhiên cảm thấy bản thân thật may mắn.”
“Cháu sẽ luôn may mắn như vậy.” Tông Chính Ngự đưa tay xoa đầu Mộ An An.
Mộ An An gật đầu: “Cháu biết.”
Vì chú là may mắn của cháu.
Tất cả dũng khí của cháu đều đối mặt với những cái không tốt trên thế giới này.
Cũng là nguyên do cháu rất yêu thế giới này.
‘Thất gia, cháu mệt rồi, muốn ngủ thôi.” Mộ An An nhẹ giọng nói.
“Ngủ đi.”
Thất gia nói xong liền ôm lấy Mộ An An đổi tư thế, để cô ấy nằm dựa vào lòng anh, như vậy phần chân bị thương của Mộ An An sẽ được thả lỏng một chút.
Mộ An An nghiêng đầu, quay mặt vào lòng Thất gia.
Có thể là vì hôm qua ngủ không được ngon giấc.
Hoặc là Thất gia đã bỏ thuốc gì
vào trong cháo nên Mộ An An mới dựa vào lòng Thất gia một lúc liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại thì đã đến dưới chân núi Kỳ Sơn rồi.
Có thể chạy lên núi nhưng Thất gia chỉ đưa đến đây thôi.
Mộ An An xoa mắt, có thể là vừa mới ngủ dậy nên có vẻ không nỡ rời xa người đàn ông này.
“Hai ngày này cố gắng nghỉ ngơi nhé.”
Bình luận facebook