Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1035
Nó là để che đi ký tự ‘5’ quan trọng nhất của hình xăm.
Sau trận đánh nhau vừa rồi, vết thương lại hở ra.
Trương Vân không khỏi thốt lên: “Chúa ơi!”
Trương Vân thốt lên không phải vì vết thương của Mộ An An.
Khi Mộ An An được đưa đến, vết thương đó là do cô xử lý.
Trương Vân kêu lên rằng hai vết
thương của Mộ An An đã căng cứng rồi.
vết thương này được khâu lại nhưng sợi chỉ bị đứt, cô chưa từng thấy qua một người có thể khiến vết thương thành ra như thế này.
Nhưng Mộ An An ngược lại không cảm thấy như vậy còn nói thẳng: “May lại lần nữa đi, tôi cho người đem 502 đến để dán vết thương lại.”
“Cô nói gì!” – Trương Vân kinh ngạc trợn to mắt.
Mộ An An bất động nhìn Trương Vân, quay đầu nhìn cô.
Trương Vân lắc đầu: “Cô à, vết thương này cần phải nghỉ ngơi cho tốt, dùng 502 rất dễ làm nhiễm trùng vết thương.”
“Cô cảm thấy tôi bây giờ có công phu để dưỡng thương sao?” – Mộ An An phì cười, hỏi ngược lại một câu.
Câu hỏi này khiến Trương Vân không cách nào trả lời.
Cuộc thi quyền anh 9 hạng này, mỗi ngày một cuộc thi, đến cơ hội
để hít thở cũng không có.
Vừa mới được gọi đến liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người phụ trách quản lý với đám người trước mặt kia, xem ra vị tiểu thư trước mặt quá nổi bật, sợ ngày mai sẽ có thêm hai trận đấu nữa.
Chơi một trò chơi đã chấn thương như vậy, huống hồ cử đánh liên tục thế này.
Trương Vân nhìn Mộ An An.
Gương mặt cô không có biểu cảm gì mà chỉ yên lặng như thể
không có sóng gió, nhưng sau lưng đau như vậy, các cô gái bình thường sẽ kêu la chết.
“Cô à, cô lớn lên như thế nào vậy?” – Trương Vân hỏi với giọng điệu thương xót.
“Sao, lớn lên à?” – Mộ An An mỉm cười, trong đầu hiện ra những ký ức trong lúc trưởng thành.
Từ một cô công chúa nhỏ yếu đuối, sau đó nhìn thấy cái chết của mẹ và ông ngoại thì mới biết bản thân cần phải mạnh mẽ và nỗ lực.
Nhưng những chuyện đã xảy ra rồi, khi đến miệng Mộ An An cũng vẫn bình tĩnh: “Lớn lên bình thường thôi.”
Trương Vân vừa nghe vừa nhìn Mộ An An, nhưng sau đó không nói gì nữa, tiếp tục xử lý vết thương cho Mộ An An.
Trước là khâu vết thương, sau là băng bó lại.
Thuốc mê đã được chuẩn bị nhưng Mộ An An không dùng.
Vì thuốc mê sẽ ảnh hưởng đến thành tích của trận đấu ngày mai.
Trong hoàn cảnh sinh tử như vậy, một khi bỏ qua thì chính là cái chết.
Trương Vân nhìn Mộ An An im lặng ngồi đó, càng cảm thấy xót xa hơn, kiềm không được mà hỏi một câu: “Trẻ con ở tuổi của các cô bây giờ có phải là không sợ đau không?”
Đối diện với câu hỏi này cùa Trương Vân, Mộ An An không cách nào trả lời.
Cỏ không sợ khổ cũng không sợ đau.
Nhưng chỉ khi ở một minh.
Nếu ở bên cạnh người đàn ông đó thì cho dù là một vết rạch nhỏ cũng khiến cô cảm thấy đau đến chết đi, muốn nép vào lòng người đàn ông đó.
Vì có người thương xót.
Vậy nên một chút vết thương, một chút đau đớn sẽ kinh thiên động địa.
Nhưng khi không có người đàn ông đỏ, cho dù là đau đến chết thì cô cũng không la lên.
“ồ.” – Trương Vân thán phục, đã xử lý vết thương xong rồi.
Sau trận đánh nhau vừa rồi, vết thương lại hở ra.
Trương Vân không khỏi thốt lên: “Chúa ơi!”
Trương Vân thốt lên không phải vì vết thương của Mộ An An.
Khi Mộ An An được đưa đến, vết thương đó là do cô xử lý.
Trương Vân kêu lên rằng hai vết
thương của Mộ An An đã căng cứng rồi.
vết thương này được khâu lại nhưng sợi chỉ bị đứt, cô chưa từng thấy qua một người có thể khiến vết thương thành ra như thế này.
Nhưng Mộ An An ngược lại không cảm thấy như vậy còn nói thẳng: “May lại lần nữa đi, tôi cho người đem 502 đến để dán vết thương lại.”
“Cô nói gì!” – Trương Vân kinh ngạc trợn to mắt.
Mộ An An bất động nhìn Trương Vân, quay đầu nhìn cô.
Trương Vân lắc đầu: “Cô à, vết thương này cần phải nghỉ ngơi cho tốt, dùng 502 rất dễ làm nhiễm trùng vết thương.”
“Cô cảm thấy tôi bây giờ có công phu để dưỡng thương sao?” – Mộ An An phì cười, hỏi ngược lại một câu.
Câu hỏi này khiến Trương Vân không cách nào trả lời.
Cuộc thi quyền anh 9 hạng này, mỗi ngày một cuộc thi, đến cơ hội
để hít thở cũng không có.
Vừa mới được gọi đến liền nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người phụ trách quản lý với đám người trước mặt kia, xem ra vị tiểu thư trước mặt quá nổi bật, sợ ngày mai sẽ có thêm hai trận đấu nữa.
Chơi một trò chơi đã chấn thương như vậy, huống hồ cử đánh liên tục thế này.
Trương Vân nhìn Mộ An An.
Gương mặt cô không có biểu cảm gì mà chỉ yên lặng như thể
không có sóng gió, nhưng sau lưng đau như vậy, các cô gái bình thường sẽ kêu la chết.
“Cô à, cô lớn lên như thế nào vậy?” – Trương Vân hỏi với giọng điệu thương xót.
“Sao, lớn lên à?” – Mộ An An mỉm cười, trong đầu hiện ra những ký ức trong lúc trưởng thành.
Từ một cô công chúa nhỏ yếu đuối, sau đó nhìn thấy cái chết của mẹ và ông ngoại thì mới biết bản thân cần phải mạnh mẽ và nỗ lực.
Nhưng những chuyện đã xảy ra rồi, khi đến miệng Mộ An An cũng vẫn bình tĩnh: “Lớn lên bình thường thôi.”
Trương Vân vừa nghe vừa nhìn Mộ An An, nhưng sau đó không nói gì nữa, tiếp tục xử lý vết thương cho Mộ An An.
Trước là khâu vết thương, sau là băng bó lại.
Thuốc mê đã được chuẩn bị nhưng Mộ An An không dùng.
Vì thuốc mê sẽ ảnh hưởng đến thành tích của trận đấu ngày mai.
Trong hoàn cảnh sinh tử như vậy, một khi bỏ qua thì chính là cái chết.
Trương Vân nhìn Mộ An An im lặng ngồi đó, càng cảm thấy xót xa hơn, kiềm không được mà hỏi một câu: “Trẻ con ở tuổi của các cô bây giờ có phải là không sợ đau không?”
Đối diện với câu hỏi này cùa Trương Vân, Mộ An An không cách nào trả lời.
Cỏ không sợ khổ cũng không sợ đau.
Nhưng chỉ khi ở một minh.
Nếu ở bên cạnh người đàn ông đó thì cho dù là một vết rạch nhỏ cũng khiến cô cảm thấy đau đến chết đi, muốn nép vào lòng người đàn ông đó.
Vì có người thương xót.
Vậy nên một chút vết thương, một chút đau đớn sẽ kinh thiên động địa.
Nhưng khi không có người đàn ông đỏ, cho dù là đau đến chết thì cô cũng không la lên.
“ồ.” – Trương Vân thán phục, đã xử lý vết thương xong rồi.
Bình luận facebook