Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1037
*Chương có nội dung hình ảnh
“Đúng vậy.” – Mộ An An nói: “Tôi rất mong là mẹ anh ấy bất kể ở đâu, trong hoàn cảnh nào thì cũng cố gắng hết sức để gặp anh ấy, để đôi bên biết rằng cả hai đều ổn sẽ tốt hơn.”
“Đáng tiếc, có những trường hợp không gặp được.” – Trương Vân nói.
Mộ An An không nói gì, chỉ nhìn Trương Vân.
Trương Vân nín khóc, cười nói: “Từ khi nó ra đời, đến gương mặt
mẹ mình nó cũng chưa từng thấy, hoàn cảnh vô cùng khó khăn, biết những thứ không nên biết, lấy những thứ không nên lấy, vậy nên chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại thì ai cũng sẽ được an toàn.”
Mộ An An không nói gì, vì cô hiểu ý của Trương Vân.
Khi đó, Trương Vân bỏ rơi Hoắc Hiển có lẽ là vì biết vài bí mật hoặc là lấy được món đồ vô cùng quan trọng đối với nhà họ Hoắc, nên họ mới luôn trói buộc cô với danh nghĩa là bệnh tâm thần, không thể để cô chết được.
Điều này cũng giải thích rõ là tại sao những người như Hoắc Chân Chân lại bị sắp xếp vào bệnh viện tâm thần.
‘Cốc cốc.’
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, lạnh lùng nhắc nhờ: “Đến giờ rôi.
Trương Vân vội vàng kiềm nén cảm xúc rồi bắt đầu điều chỉnh.
Khi bước tới cửa, Mộ An An bình tĩnh nói một câu: “Dì ơi, ờ đây không phải chỗ an toàn gì đâu, nghĩ cách rời khỏi đi, tìm một nơi
an toàn hơn hoặc tìm một người tin tưởng bảo vệ dì bình an.”
Trương Vân kinh ngạc, quay đầu nhìn Mộ An An.
Gương mặt Mộ An An mang theo nụ cười tự tin, cô ấy không phải đang đùa hay bịp bợm.
Trước khi cô chưa xuất hiện, nơi này có lẽ rất an toàn.
Nhưng khi cô bắt đầu ở đây, định mệnh rằng cuộc sống ở nơi này đang đếm ngược lại.
Vì
Thất gia của cô sẽ không để cô chịu ấm ức mà không lo.
Chỗ này để cô phải chịu ấm ức
X Ị
roi.
Trương Vân không có cơ hội suy nghĩ sâu xa về lời nói của Mộ An An nên đành phải rời đi.
Mộ An An đứng dậy và đi về phía cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Bây giờ trời sắp tối.
Đây không phải là Ngự Viên Loan, ánh đèn sẽ không bao giờ
tắt và bất cứ khi nào khi nhìn ra cửa sổ, đều là một khung cảnh bừng sáng, rực rỡ.
Ban ngày, cảnh ở nơi này cũng được, cây cối, tầm nhìn được mở rộng.
Không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì vào ban đêm.
Chỉ có mặt trăng trên đỉnh phát ra ánh sáng nhạt nhoà.
Mộ An An bất ngờ phát hiện ra mặt trăng đêm nay có vẻ hơi tròn và sáng.
Mặt trăng xa vời vợi, bầu trời đêm trầm lắng, cô rất nhớ người đàn ông đó.
Không biết người đàn ông đó bây giờ có phát hiện ra người bên cạnh là đồ giả mạo chưa?
Nếu biết rồi thì có phải rất sốt ruột đi tìm cô không?
Mộ An An mím môi, khoé mắt có chút đỏ nhưng lại cố nén nước mắt.
“Đúng vậy.” – Mộ An An nói: “Tôi rất mong là mẹ anh ấy bất kể ở đâu, trong hoàn cảnh nào thì cũng cố gắng hết sức để gặp anh ấy, để đôi bên biết rằng cả hai đều ổn sẽ tốt hơn.”
“Đáng tiếc, có những trường hợp không gặp được.” – Trương Vân nói.
Mộ An An không nói gì, chỉ nhìn Trương Vân.
Trương Vân nín khóc, cười nói: “Từ khi nó ra đời, đến gương mặt
mẹ mình nó cũng chưa từng thấy, hoàn cảnh vô cùng khó khăn, biết những thứ không nên biết, lấy những thứ không nên lấy, vậy nên chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại thì ai cũng sẽ được an toàn.”
Mộ An An không nói gì, vì cô hiểu ý của Trương Vân.
Khi đó, Trương Vân bỏ rơi Hoắc Hiển có lẽ là vì biết vài bí mật hoặc là lấy được món đồ vô cùng quan trọng đối với nhà họ Hoắc, nên họ mới luôn trói buộc cô với danh nghĩa là bệnh tâm thần, không thể để cô chết được.
Điều này cũng giải thích rõ là tại sao những người như Hoắc Chân Chân lại bị sắp xếp vào bệnh viện tâm thần.
‘Cốc cốc.’
Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ cửa, lạnh lùng nhắc nhờ: “Đến giờ rôi.
Trương Vân vội vàng kiềm nén cảm xúc rồi bắt đầu điều chỉnh.
Khi bước tới cửa, Mộ An An bình tĩnh nói một câu: “Dì ơi, ờ đây không phải chỗ an toàn gì đâu, nghĩ cách rời khỏi đi, tìm một nơi
an toàn hơn hoặc tìm một người tin tưởng bảo vệ dì bình an.”
Trương Vân kinh ngạc, quay đầu nhìn Mộ An An.
Gương mặt Mộ An An mang theo nụ cười tự tin, cô ấy không phải đang đùa hay bịp bợm.
Trước khi cô chưa xuất hiện, nơi này có lẽ rất an toàn.
Nhưng khi cô bắt đầu ở đây, định mệnh rằng cuộc sống ở nơi này đang đếm ngược lại.
Vì
Thất gia của cô sẽ không để cô chịu ấm ức mà không lo.
Chỗ này để cô phải chịu ấm ức
X Ị
roi.
Trương Vân không có cơ hội suy nghĩ sâu xa về lời nói của Mộ An An nên đành phải rời đi.
Mộ An An đứng dậy và đi về phía cửa sổ, nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.
Bây giờ trời sắp tối.
Đây không phải là Ngự Viên Loan, ánh đèn sẽ không bao giờ
tắt và bất cứ khi nào khi nhìn ra cửa sổ, đều là một khung cảnh bừng sáng, rực rỡ.
Ban ngày, cảnh ở nơi này cũng được, cây cối, tầm nhìn được mở rộng.
Không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì vào ban đêm.
Chỉ có mặt trăng trên đỉnh phát ra ánh sáng nhạt nhoà.
Mộ An An bất ngờ phát hiện ra mặt trăng đêm nay có vẻ hơi tròn và sáng.
Mặt trăng xa vời vợi, bầu trời đêm trầm lắng, cô rất nhớ người đàn ông đó.
Không biết người đàn ông đó bây giờ có phát hiện ra người bên cạnh là đồ giả mạo chưa?
Nếu biết rồi thì có phải rất sốt ruột đi tìm cô không?
Mộ An An mím môi, khoé mắt có chút đỏ nhưng lại cố nén nước mắt.
Bình luận facebook