Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1040
Cô gái trông yếu đuối mang chiếc mặt nạ trắng đó đã đánh gục vị vua tốc độ đầu tiên của vòng bạc ngã xuống đất và không thể đứng dậy.
Cô bình tĩnh trong suốt trận đấu, ngay cả khi cô không thể nhìn thấy biểu cảm của chính mình qua mặt nạ thì cô vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được luồng khí tĩnh lặng trên người mình.
Cô chỉ ngồi đó để nghỉ ngơi rồi nhìn họ đưa đối thủ đi.
Một đối thủ khác lên võ đài.
Mộ An An chỉ có vài phút ngắn ngủi để chỉnh trang lại rồi bước lên võ đài.
Đối thủ lại khó đối phó hơn.
Người trước là một ông vua tốc độ, còn đây là ông vua về thể lực.
Mỗi cú đấm được tung ra đều mang uy lực, trực tiếp đấm thẳng vào thì đến cả xương cũng bị đánh gãy.
Nhưng đối phương không chỉ có sức mạnh mà tốc độ cũng không
thua kém gì tên trước đó.
Mộ An An né được hai đợt tấn công, ờ hiệp thứ ba do vết thương ở lưng nên bị đấm vào vai một cú và ngã xuống võ đài!
Ngã mạnh đến mức mà rung chuyển cả lớp bụi trên võ đài.
Mộ An An nghiến chặt răng, ngẩng đầu nhìn đối phương, đối phương không chút nương tay với cả động tác yếu ớt của Mộ An An.
Mộ An An không cam tâm.
Khát vọng chiến thắng sôi sục, cô trực tiếp đập đất đứng dậy.
Lần này, thay vì trốn tránh, cô đã chủ động tấn công.
Nơi nào càng lớn thì càng phấn khích.
Mộ An An cũng vậy, hai người đánh đến bất phân thắng bại.
Ở tầng hai.
Mộ Tài Tiệp thấy mất hứng đối với hiệp hai của trận đấu, thay vào đó lại rót trà cho Hoắc Phong.
Hoắc Phong e ngại: “Ngài, ngài để tôi tự làm được rồi.”
Mộ Tài Tiệp chỉ ngẩng đầu nhìn.
Hoắc Phong không dám khách sáo.
Hai tay bưng ly trà để Mộ Tài Tiệp rót vào rồi nhấp một ngụm.
Hoắc Phong tìm một chủ đề: “Thưa ngài, không biết lão già đó gần đây như nào?”
“Lão già?” – Mộ Tài Tiệp cười: “Cơ thể vốn đã hồi phục rồi, ông già này cơ thể đã hồi phục liền bắt đầu nghĩ đến cháu trai, muốn làm điều gì đó cho đứa cháu mà ỏng ta yêu thương nhất.”
Nói xong, Mộ Tài Tiệp cười nhạt một cái.
Hoắc Phong không hiểu ý Mộ Tài Tiệp nói, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
ông ta rất sợ người đàn ông trước mặt.
So với Thất gia, người mạnh mẽ và sắc bén thi người đàn ông này lại luôn nở nụ cười ấm áp và ăn nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ khi tiếp xúc với người đàn ông này nhiều hơn thì sẽ thấy rằng đây là một người vô cùng nham hiểm.
Giữa nụ cười đó, hắn có thề khiến đối phương chết mà không cần an táng.
Bất kể là chủ nhân của Ngự Viên
Loan hay người này đâythì đều không đủ bản lĩnh để mạo phạm.
Khi trên lầu hai đang yên ắng thì trận đấu quyền anh ở tầng dưới đã kết thúc.
Người chiến thắng vẫn là Mộ An An.
Mặc dù bị thương nhưng Mộ An An đã hạ gục đối thủ thành công.
Lúc này, Hoắc Phong mới bắt đầu chú ý đến cảnh tượng bên dưới, ông ta sửng sốt nói: “Người đeo mặt nạ trắng trông còn trẻ mà không ngờ thân thủ lại lợi hại như vậy.”
Cô bình tĩnh trong suốt trận đấu, ngay cả khi cô không thể nhìn thấy biểu cảm của chính mình qua mặt nạ thì cô vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được luồng khí tĩnh lặng trên người mình.
Cô chỉ ngồi đó để nghỉ ngơi rồi nhìn họ đưa đối thủ đi.
Một đối thủ khác lên võ đài.
Mộ An An chỉ có vài phút ngắn ngủi để chỉnh trang lại rồi bước lên võ đài.
Đối thủ lại khó đối phó hơn.
Người trước là một ông vua tốc độ, còn đây là ông vua về thể lực.
Mỗi cú đấm được tung ra đều mang uy lực, trực tiếp đấm thẳng vào thì đến cả xương cũng bị đánh gãy.
Nhưng đối phương không chỉ có sức mạnh mà tốc độ cũng không
thua kém gì tên trước đó.
Mộ An An né được hai đợt tấn công, ờ hiệp thứ ba do vết thương ở lưng nên bị đấm vào vai một cú và ngã xuống võ đài!
Ngã mạnh đến mức mà rung chuyển cả lớp bụi trên võ đài.
Mộ An An nghiến chặt răng, ngẩng đầu nhìn đối phương, đối phương không chút nương tay với cả động tác yếu ớt của Mộ An An.
Mộ An An không cam tâm.
Khát vọng chiến thắng sôi sục, cô trực tiếp đập đất đứng dậy.
Lần này, thay vì trốn tránh, cô đã chủ động tấn công.
Nơi nào càng lớn thì càng phấn khích.
Mộ An An cũng vậy, hai người đánh đến bất phân thắng bại.
Ở tầng hai.
Mộ Tài Tiệp thấy mất hứng đối với hiệp hai của trận đấu, thay vào đó lại rót trà cho Hoắc Phong.
Hoắc Phong e ngại: “Ngài, ngài để tôi tự làm được rồi.”
Mộ Tài Tiệp chỉ ngẩng đầu nhìn.
Hoắc Phong không dám khách sáo.
Hai tay bưng ly trà để Mộ Tài Tiệp rót vào rồi nhấp một ngụm.
Hoắc Phong tìm một chủ đề: “Thưa ngài, không biết lão già đó gần đây như nào?”
“Lão già?” – Mộ Tài Tiệp cười: “Cơ thể vốn đã hồi phục rồi, ông già này cơ thể đã hồi phục liền bắt đầu nghĩ đến cháu trai, muốn làm điều gì đó cho đứa cháu mà ỏng ta yêu thương nhất.”
Nói xong, Mộ Tài Tiệp cười nhạt một cái.
Hoắc Phong không hiểu ý Mộ Tài Tiệp nói, nhưng lại không dám hỏi nhiều.
ông ta rất sợ người đàn ông trước mặt.
So với Thất gia, người mạnh mẽ và sắc bén thi người đàn ông này lại luôn nở nụ cười ấm áp và ăn nói rất nhẹ nhàng.
Nhưng chỉ khi tiếp xúc với người đàn ông này nhiều hơn thì sẽ thấy rằng đây là một người vô cùng nham hiểm.
Giữa nụ cười đó, hắn có thề khiến đối phương chết mà không cần an táng.
Bất kể là chủ nhân của Ngự Viên
Loan hay người này đâythì đều không đủ bản lĩnh để mạo phạm.
Khi trên lầu hai đang yên ắng thì trận đấu quyền anh ở tầng dưới đã kết thúc.
Người chiến thắng vẫn là Mộ An An.
Mặc dù bị thương nhưng Mộ An An đã hạ gục đối thủ thành công.
Lúc này, Hoắc Phong mới bắt đầu chú ý đến cảnh tượng bên dưới, ông ta sửng sốt nói: “Người đeo mặt nạ trắng trông còn trẻ mà không ngờ thân thủ lại lợi hại như vậy.”
Bình luận facebook