Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội - Chương 1042
“Trận đấu buổi chiều, trong vòng ba hiệp, tôi sẽ đánh bại đối thủ và tôi muốn có cố gái đó!”
Khi hét lên câu này, tay của Mộ An An chỉ thẳng vào vị trí của Tiểu Cửu, chiếc vòng tay lại càng không ngừng siết chặt khiến cổ tay rỉ máu.
Ánh mắt cô rất kiên định!
Tiểu Cửu mở to mắt nhìn xuống dưới, không biết có phải là đã phát hiện ra Mộ An An hay không.
Chương trình phát sóng dừng lại, khán giả im lặng.
Trong lòng Mộ An An rất căng thẳng, nhưng khi chiếc vòng đeo tay được nới lỏng ra, cô biết rằng cuộc cá cược này chắc chắn sẽ thắng!
Ngự Viên Loan.
La Sâm nhanh chóng chạy vào biệt thự và nói với Tỏng Chính Ngự: “Thất gia, chúng tôi đã moi được tin từ miệng cô An An giả kia về vị trí của cô An An rồi.”
La Sâm nói xong, Thất gia liền liếc qua: “Nói!”
“Theo như tra khảo thì An An giả kia tên là Vu Nhã, từ nhỏ đã bị cha dượng bắt nạt, 4 năm trước khi cha dượng định làm nhục cô ta thì liền bị giết và bỏ trốn suốt 1 năm, được một người cứu và nhốt ở một no’i. Cho đến một năm trước, được người ta giao nhiệm vụ tái tạo khuôn mặt và xem video mỗi ngày để bắt chước tiểu thư An An.”
La Sâm tường thuật ngắn gọn lại cuộc đời của Vu Nhã.
Nhưng Thất gia không có kiên nhẫn để nghe những thứ này, tay anh gõ vào lưng sofa: “Nói điểm chính.”
La Sâm không dám lơ là, lập tức trả lời: “Theo tường thuật của Vu Nhã, đó là một võ đài quyền anh ngầm, cơ bản hầu hết mọi người đều tự nguyện vào đó, những người không có quyền lực gì thì vào đó làm người làm, hầu hạ những người chuẩn bị bước lên võ đài. Nhưng muốn có chủ quyền của chỗ đó thì phải lên võ đài, một khi ở võ đài thì.”
Nói đến đây, La Sâm không dám
nói thêm nữa.
Khi ngẩng đầu lên, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thất gia, La Sâm không thể không nói tiếp câu sau: “Thắng hoặc chết.”
Sau khi nói những lời này, gương mặt Thất gia bỗng tối sầm lại.
Bàn tay đang đặt lên sofa bỗng siết chặt lại.
Một vài vết xước xuất hiện trên sofa da đắt tiền.
Thất gia hạ giọng hỏi: “Vị trí cụ thể.”
“Phía Nam của Giang Thành, gần với thủ đô.”
Sau khi nghe La Sâm báo cáo, Tông Chính Ngự im lặng một lúc rồi nói: “Tổ chức một đội dự phòng Ngự Viên Loan, bí mật canh giữ vị trí gần võ đài, có thể chờ lệnh bất cứ lúc nào.”
“Vâng!” – La Sâm nhận lệnh, chỉ nghe Thất gia nói như vậy liền thấy có điều gì đó bất ổn, hắn ngẩng đầu nhìn Thất gia, không nhịn được mà hỏi: “Thất gia, ngài đây là…”
“Khi chưa có lệnh, không được
hành động hấp tấp.” – Tông Chính Ngự không quan tâm đến câu hỏi của La Sâm và ra lệnh.
Anh cởi áo khoác, nút áo của bộ vest và xắn tay áo lên, để lộ một nửa cánh tay.
Có sợi dây cao su màu đỏ bên cạnh chiếc đồng hồ đắt tiền, trông có vẻ lạc điệu nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại thấy rất phù hợp.
Tông Chính Ngự tháo đồng hồ ra và ném cho người hầu bên cạnh.
“Thất gia, ngài muốn trà trộn vào
võ đài!” – La Sâm rốt cuộc cũng hiểu được tình hình liền nói: “Thất gia, ngài nghe tôi nói, ngài tuyệt đối không thể làm như vậy, võ đài quyền anh ngầm đều có đủ hạng người, kẻ giết người bỏ trốn rồi người bệnh thần kinh có xu hướng bạo lực, ngài tuyệt đối không thể…Thất gia!”
Những lời nói của La Sâm đầy lo lắng.
Nhưng gương mặt Tông Chính Ngự không có chút thay đổi.
Cởi nút áo trước ngực, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Con bé đang ở
chung với đám người phức tạp này.”
Thật xấu hổ.
Bên trong vô cùng nguy hiểm và bất ổn, cũng không biết là đứa trẻ đó có sợ không.
Dù có sợ thì đứa trẻ đó cũng sẽ tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường.
Nghĩ đến Mộ An An đang chịu khổ trong đó, Tông Chính Ngự cau mày, sốt ruột, không muốn nói gì với La Sâm.
Bước lên và đi thẳng ra ngoài.
Khi hét lên câu này, tay của Mộ An An chỉ thẳng vào vị trí của Tiểu Cửu, chiếc vòng tay lại càng không ngừng siết chặt khiến cổ tay rỉ máu.
Ánh mắt cô rất kiên định!
Tiểu Cửu mở to mắt nhìn xuống dưới, không biết có phải là đã phát hiện ra Mộ An An hay không.
Chương trình phát sóng dừng lại, khán giả im lặng.
Trong lòng Mộ An An rất căng thẳng, nhưng khi chiếc vòng đeo tay được nới lỏng ra, cô biết rằng cuộc cá cược này chắc chắn sẽ thắng!
Ngự Viên Loan.
La Sâm nhanh chóng chạy vào biệt thự và nói với Tỏng Chính Ngự: “Thất gia, chúng tôi đã moi được tin từ miệng cô An An giả kia về vị trí của cô An An rồi.”
La Sâm nói xong, Thất gia liền liếc qua: “Nói!”
“Theo như tra khảo thì An An giả kia tên là Vu Nhã, từ nhỏ đã bị cha dượng bắt nạt, 4 năm trước khi cha dượng định làm nhục cô ta thì liền bị giết và bỏ trốn suốt 1 năm, được một người cứu và nhốt ở một no’i. Cho đến một năm trước, được người ta giao nhiệm vụ tái tạo khuôn mặt và xem video mỗi ngày để bắt chước tiểu thư An An.”
La Sâm tường thuật ngắn gọn lại cuộc đời của Vu Nhã.
Nhưng Thất gia không có kiên nhẫn để nghe những thứ này, tay anh gõ vào lưng sofa: “Nói điểm chính.”
La Sâm không dám lơ là, lập tức trả lời: “Theo tường thuật của Vu Nhã, đó là một võ đài quyền anh ngầm, cơ bản hầu hết mọi người đều tự nguyện vào đó, những người không có quyền lực gì thì vào đó làm người làm, hầu hạ những người chuẩn bị bước lên võ đài. Nhưng muốn có chủ quyền của chỗ đó thì phải lên võ đài, một khi ở võ đài thì.”
Nói đến đây, La Sâm không dám
nói thêm nữa.
Khi ngẩng đầu lên, liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Thất gia, La Sâm không thể không nói tiếp câu sau: “Thắng hoặc chết.”
Sau khi nói những lời này, gương mặt Thất gia bỗng tối sầm lại.
Bàn tay đang đặt lên sofa bỗng siết chặt lại.
Một vài vết xước xuất hiện trên sofa da đắt tiền.
Thất gia hạ giọng hỏi: “Vị trí cụ thể.”
“Phía Nam của Giang Thành, gần với thủ đô.”
Sau khi nghe La Sâm báo cáo, Tông Chính Ngự im lặng một lúc rồi nói: “Tổ chức một đội dự phòng Ngự Viên Loan, bí mật canh giữ vị trí gần võ đài, có thể chờ lệnh bất cứ lúc nào.”
“Vâng!” – La Sâm nhận lệnh, chỉ nghe Thất gia nói như vậy liền thấy có điều gì đó bất ổn, hắn ngẩng đầu nhìn Thất gia, không nhịn được mà hỏi: “Thất gia, ngài đây là…”
“Khi chưa có lệnh, không được
hành động hấp tấp.” – Tông Chính Ngự không quan tâm đến câu hỏi của La Sâm và ra lệnh.
Anh cởi áo khoác, nút áo của bộ vest và xắn tay áo lên, để lộ một nửa cánh tay.
Có sợi dây cao su màu đỏ bên cạnh chiếc đồng hồ đắt tiền, trông có vẻ lạc điệu nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại thấy rất phù hợp.
Tông Chính Ngự tháo đồng hồ ra và ném cho người hầu bên cạnh.
“Thất gia, ngài muốn trà trộn vào
võ đài!” – La Sâm rốt cuộc cũng hiểu được tình hình liền nói: “Thất gia, ngài nghe tôi nói, ngài tuyệt đối không thể làm như vậy, võ đài quyền anh ngầm đều có đủ hạng người, kẻ giết người bỏ trốn rồi người bệnh thần kinh có xu hướng bạo lực, ngài tuyệt đối không thể…Thất gia!”
Những lời nói của La Sâm đầy lo lắng.
Nhưng gương mặt Tông Chính Ngự không có chút thay đổi.
Cởi nút áo trước ngực, anh chỉ nhẹ nhàng nói: “Con bé đang ở
chung với đám người phức tạp này.”
Thật xấu hổ.
Bên trong vô cùng nguy hiểm và bất ổn, cũng không biết là đứa trẻ đó có sợ không.
Dù có sợ thì đứa trẻ đó cũng sẽ tỏ ra mạnh mẽ, kiên cường.
Nghĩ đến Mộ An An đang chịu khổ trong đó, Tông Chính Ngự cau mày, sốt ruột, không muốn nói gì với La Sâm.
Bước lên và đi thẳng ra ngoài.
Bình luận facebook