• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cô Vợ Thần Bí Chạy Đâu Cho Thoát (1 Viewer)

  • Chương 1342

CHƯƠNG 1342: CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (4)


Mặc dù Trác Hiểu Lam không nương tay với anh ta, không quan tâm đến sự sống chết của đứa em trai này, nhưng Trác Hiểu Lam vẫn là chị anh ta, cho nên Trác Thanh thật sự xấu hổ với mọi người.


“Tôi đưa mọi người đến bệnh viện trước.” Dương Tầm Chiêu hiểu ý của anh ta, chuyện này vốn không thể trách Trác Thanh, Trác Hiểu Lam làm những chuyện này nên anh sẽ tìm Trác Hiểu Lam tính sổ, không liên quan đến Trác Thanh.


Trác Thanh vẫn nằm trên mặt đất không động đậy, hai mắt từ từ nhắm lại, rõ ràng muốn che giấu cảm xúc của mình.


“Đúng rồi, Viên Ngữ đã tỉnh lại.” Dương Tầm Chiêu nhìn anh ta một cái, sau đó lại nhanh chóng nói thêm một câu.


Trác Thanh nhanh chóng mở mắt ra, sau đó xoay người lại ngồi dậy, con ngươi lập tức sáng lên: “Thật sao, cô ấy đã tỉnh lại sao?”


“Anh cảm thấy em sẽ nói đùa mấy chuyện này sao?” Dương Tầm Chiêu liếc anh ta một cái, Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của Trác Thanh thì cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là Viên Ngữ đã tỉnh lại.


“Anh mau đến bệnh viện đi, nếu không thì mất máu đến chết, không gặp được người ta nữa.” Cậu ba Dương hiếm khi khuyên nhủ, trình độ khuyên nhủ vẫn còn dùng được.


“Tôi cầm máu trước, cũng giúp Cố Ngũ và Đầu To cầm máu, sau đó đến bệnh viện.” Lúc này cậu hai Trác khôi phục sức sống, cuối cùng cũng nhớ đến chuyện cầm máu, Viên Ngữ đã tỉnh lại, anh ta không thể xảy ra chuyện được.


Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ của cậu hai Trác thì không nhịn được cười, thật là tốt, còn sống thật là tốt, dáng vẻ tràn trề sức sống thật là tốt.


“Ba Viên Ngữ đâu? Ông ấy không sao chứ?” Trác Thanh nhanh chóng cầm máu cho mấy người, sau đó nhớ tới ba Viên Ngữ được bọn họ mang ra ngoài.


“Còn ngất ở đó.” Cố Ngũ nhìn người nằm dưới đất ở phía xa, cũng may mục tiêu của người kia là bọn họ, cho nên không bắn về phía ba Viên Ngữ, vì thế ba Viên Ngữ không bị thương.


Cũng may là ba Viên Ngữ còn ngất xỉu, vẫn chưa tỉnh lại, nếu không thì không, nói không chừng dọa ông ta tái phát bệnh tim.


“Đưa người lên xe đến bệnh viện trước.” Lúc này cả đám đều là bệnh nhân, hiện tại việc đầu tiên là phải đến bệnh viện.


Bởi vì mấy người Cố Ngũ và Trác Thanh bị thương, cho nên Dương Tầm Chiêu muốn cõng ba Viên Ngữ lên xe.


“Lão đại, tôi sẽ làm.” Cố Ngũ lại giành trước một bước, sao có thể để lão đại làm chuyện như vậy chứ.


“Vết thương của cậu…” Dương Tầm Chiêu bị ngăn cản thì có chút không yên tâm nhìn vết thương trên người Cố Ngũ.


“Vết thương này có là gì chứ, không sao đâu.” Cố Ngũ đã bước nhanh đến bên cạnh ba Viên Ngữ, sau đó cõng ba Viên Ngữ lên đi về phía xe của Dương Tầm Chiêu.


Trác Thanh cũng đứng lên, mặc dù anh ta bị trúng đạn thì nhưng cũng may không phải ở chỗ hiểm, nhưng vừa rồi chảy nhiều máu nên đầu hơi choáng váng, anh ta còn có thể kiên trì, anh ta muốn kiên trì đi gặp Viên Ngữ.


“Anh hai, em sẽ không bỏ qua cho Trác Hiểu Lam.” Lúc Trác Thanh cất bước thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên nói một câu.


Dù sao Trác Hiểu Lam cũng là chị ruột của Trác Thanh, cho nên Dương Tầm Chiêu vẫn muốn nói rõ ràng với Trác Thanh, Trác Hiểu Lam làm những chuyện đó nên không thể tha thứ, Dương Tầm Chiêu không thể bỏ qua bởi vì Trác Thanh.


Trác Thanh dừng bước, con ngươi hơi trầm xuống, sắc mặt thay đổi, nhưng sau đó khóe môi của anh ta cong lên: “Cậu muốn làm gì thì cứ làm như vậy, đừng lo lắng cho tôi.”


Trác Thanh nói lời thật lòng, không hề miễn cưỡng.


“Lúc chị ấy muốn giết tôi thì tôi và chị ấy đã không còn bất cứ quan hệ gì.” Trác Thanh lại nói thêm một câu, anh ta quý trọng tình thân, chỉ tiếc Trác Hiểu Lam không hề quan tâm.


Lúc trước Trác Hiểu Lam cố chia rẽ anh ta và Viên Ngữ, cho dù anh ta không thể tha thứ, nhưng ít nhất cũng không hận như vậy, nhưng khi Trác Hiểu Lam luôn muốn giết anh ta thì anh ta thật sự hận Trác Hiểu Lam, hận Trác Hiểu Lam tàn nhẫn, hận Trác Hiểu Lam độc ác.


Anh ta không trực tiếp giết Trác Hiểu Lam thì đã không tệ rồi, sao có thể ngăn cản Tầm Chiêu.


“Ừm, em hiểu rồi.” Dương Tầm Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, Trác Thanh nói lời này thì những chuyện tiếp theo sẽ dễ xử lý hơn.


Trác Thanh tiếp tục đi về phía xe, Dương Tầm Chiêu bế ngang Hàn Nhã Thanh lên.


“Em không có bị thương, em có thể tự đi được.” Hàn Nhã Thanh giật mình, tuy rằng cô phản đối nhưng hai cánh tay vẫn nhanh chóng ôm lấy cổ anh.


“Anh muốn bế em.” Dương Tầm Chiêu cười khẽ, giọng nói rất dịu dàng, thoát chết trong gang tấc, cảm giác này vô cùng quý báu.


“Tên điên kia thế nào, đã chết rồi sao?” Cố Ngũ cõng ba Viên Ngữ lên xe, anh ta nhớ tới người đàn ông muốn giết bọn họ thì vẫn có chút không yên tâm, cho nên anh ta đi tới sườn núi nhìn xuống.


Sau đó anh ta thấy chiếc xe vỡ thành mấy mảnh, người đàn ông kia văng ra ngoài rơi xuống vách đá, óc cũng văng qua ngoài, đã sớm chết đi.


Lúc này Cố Ngũ mới yên tâm.


Bên kia Trác Hiểu Lam vẫn đang đợi tin tức, thời gian từ từ trôi qua, cô ta vẫn không nhịn được tin tức, ngày càng sốt ruột.


Cô ta tính toán thời gian, có lẽ mọi chuyện đã kết thúc, vì sao đến bây giờ còn chưa có tin tức.


Trác Hiểu Lam lấy điện thoại gọi cho người đàn ông kia, nhưng không liên lạc được, chiếc xe bay xuống sườn núi vỡ nát, điện thoại cũng rớt hỏng.


“Sao lại thế này? Vì sao không gọi được chứ?” Sắc mặt của Trác Hiểu Lam trầm xuống, trong con ngươi càng thêm lạnh lẽo và bực bội.


Điện thoại không gọi được, cũng không biết tình hình bên kia, bởi vì biệt thự đã sớm nổ tung, điện thoại của cô ta không thể kết nối với máy giám sát ở biệt thự được, chỉ có thể liên lạc với người đàn ông kia.


Hiện tại Trác Hiểu Lam không liên lạc được với người đàn ông kia thì có chút nóng nảy, cô ta thật sự muốn chạy đến đó xem rốt cuộc tình hình thế nào.


Nhưng cô ta sợ nếu hiện tại mình qua đó thì sẽ làm cho người ta nghi ngờ, mấy người Đường Lăng vốn nghi ngờ cô ta.


Chẳng lẽ là thất bại?


Không, không thể nào, cô ta biết rõ năng lực của người đàn ông kia, hơn nữa cô ta cũng biết trên xe của người đàn ông kia mang theo súng, không chỉ một loại súng, cho nên chỉ cần người đàn ông kia thật sự đến biệt thự thì sẽ làm theo lời cô ta nói, không thể thất bại được.


Rốt cuộc bên kia xảy ra chuyện gì?


Tuy rằng Trác Hiểu Lam cảm thấy người đàn ông kia không thể thất bại được nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn, nếu người đàn ông kia không giết chết đám người Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó cô ta sẽ…


Trác Hiểu Lam nghĩ đến chuyện lúc nãy người đàn ông kia nói cô ta trốn đi, vậy hiện tại cô ta có cần trốn đi hay không.


Nhưng cô ta vẫn chưa biết tình huống bên kia, chưa biết Hàn Nhã Thanh có chết hay không, cho nên sao cô ta có thể trốn đi được, hơn nữa cô ta vốn kiêu ngạo nên không thể trốn đi sống lén lút cả đời được.


Trác Hiểu Lam nhìn điện thoại, con ngươi nhanh chóng lóe lên cô ta biết Trác Thanh và Hàn Nhã Thanh đi chung, vậy thì cô ta có thể gọi cho Trác Thanh, nếu cô ta biết tình hình của Trác Thanh thì sẽ biết tình hình của Hàn Nhã Thanh.


Trác Hiểu Lam nghĩ vậy thì nhanh chóng gọi cho Trác Thanh.


Trác Thanh vừa lên xe thì điện thoại vang lên, Trác Thanh nghĩ đến chuyện Viên Ngữ đã tỉnh lại nên cho rằng Viên Ngữ gọi tới, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra, khi anh ta nhìn thấy tên trên màn hình thì híp mắt lại, khóe môi cong lên đầy châm chọc: “Ồ, chị ấy lại gọi cho tôi sao?”


“Ai vậy?” Cố Ngũ vốn vô cùng tò mò, anh ta nghe giọng điệu của Trác Thanh thì lập tức nhìn qua, Cố Ngũ nhìn thấy ba chữ Trác Hiểu Lam trên màn hình điện thoại của cậu hai Trác thì càng hoảng sợ: “Con mẹ nó, không ngờ là Trác Hiểu Lam, người phụ nữ này đang nghĩ gì vậy? Lúc này cô ta gọi cho anh là có ý gì? Cô ta muốn hỏi anh đã chết chưa sao?”


Cố Ngũ thật sự khiếp sợ, anh ta phụ trách Diêm Môn nhiều năm như vậy, đã gặp không ít loại người khác nhau, nhưng anh ta lần đầu tiên nhìn thấy người như vậy.


Đầu tiên là muốn nổ tung em trai trong biệt thự, sau khi thất bại lại cho người đến giết em trai, cô ta còn có mặt mũi gọi điện thoại đến đây sao?


Đúng là không biết xấu hổ?


Rốt cuộc người phụ nữ này nghĩ gì vậy?


“Anh nghe đi.” Con ngươi Dương Tầm Chiêu híp lại, lạnh lẽo đến mức làm cho người ta khiếp sợ.


“Được.” Trác Thanh không biết Dương Tầm Chiêu có ý gì, cũng không biết Dương Tầm Chiêu muốn làm gì, nhưng Trác Thanh không chút do dự nghe máy, anh ta cũng muốn biết Trác Hiểu Lam gọi cho anh ta làm gì, anh ta càng muốn biết xảy ra nhiều chuyện như vậy thì rốt cuộc Trác Hiểu Lam còn có thể nói gì với mình.


“Trác Thanh, hiện tại em đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Không phải em đi nấu thuốc cho Viên Ngữ sao? Sao em không quay lại, em có biết Viên Ngữ đã tỉnh lại chưa?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Trác Hiểu Lam truyền đến, lại còn tự nhiên như vậy!!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom