Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1356
CHƯƠNG 1356: NỖI TỦI THÂN CỦA CẬU CHỦ ĐƯỜNG (2
Giờ phút này Lâm Bối đang ở rất gần Đường Lăng, đương nhiên nghe được tiếng của Đại vương tử, hơn nữa bây giờ Đường Lăng đã đặt luôn di động vào tai cô, Lâm Bối không muốn nghe cũng không được.
“Anh cả.” Lâm Bối âm thầm thở một hơi, sau đó mới lên tiếng, tuy rằng lúc này cô vô cùng kìm nén, cố gắng làm cho giọng nói của mình không có gì khác thường, nhưng trên mặt vẫn để lộ không ít cảm xúc, cảm xúc buồn bực!
“Lâm Bối, thế mà em lại đi đón Đường Lăng, thật sự quá tốt, em sắp xếp rất chu đáo, sao em lại biết Đường Lăng đến trước?
Anh cũng chưa nhận được tin tức, quả nhiên cũng chỉ có em làm việc anh mới yên tâm.” Đại vương tử nghe được giọng nói của Lâm Bối thì rõ ràng vui vẻ rất nhiều, bùm bùm nói một tràng dài.
“Nếu em đã gặp được Đường Lăng thì em sắp xếp một chút đi.” Đại vương tử nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi nói thêm một câu: “Phụ vương rất coi trọng chuyện này.”
Chuyện này phụ vương chắc chắn sẽ để tâm, bởi vì bây giờ người của Qủy Vực Chi Thành sẽ đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, bây giờ Qủy Vực Chi Thành đang cực kỳ loạn, tạo thành ảnh hưởng không tốt tới rất nhiều nơi, bọn họ không thể mặc kệ được, Mà bây giờ chính là lúc để bọn họ lựa chọn lựa chọn đứng ở phe Qủy Vực Chi Thành? Hay là đứng ở phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu?
Tuy rằng Qủy Vực Chi Thành mạnh, nhưng thế lực của Dương Tầm Chiêu và tám đại gia tộc ở nước R trong mấy năm nay cũng không yếu hơn Qủy Vực Chi Thành, quan trọng nhất là lợi ích mà Dương Tầm Chiêu mang đến cho bọn họ bỏ xa Qủy Vực Chi Thành, dưới tình huống này, quốc vương cũng nghiêng về lựa chọn đứng về phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu hơn.
Chẳng qua bây giờ quốc vương vẫn chưa tỏ thái độ chính xác, chính là ông ta đưa ra lựa chọn đứng bên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, tuy nhiên quốc vương còn do dự, dù sao cũng không muốn đắc tội Qủy Vực Chi Thành.
Có điều anh ta đưa ra đề nghị mở tiệc đón gió tẩy trần cho Đường Lăng mà quốc vương cũng không phản đối, chứng tỏ quốc vương vẫn nghiêng về phía Đường Lăng.
Đương nhiên Đại vương tử biết, chắc chắn quốc vương có thể bàn một ít điều kiện với Đường Lăng.
Đại vương tử hiểu rõ thế lực của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, cho nên Đại vương tử tin sau khi quốc vương gặp Đường Lăng thì nhất định sẽ lựa chọn đứng về phe Đường Lăng.
Đến lúc đó quan hệ hai bên càng thân thiết, đồng thời Đường Lăng ở nước R sẽ càng được nhiều tôn trọng và hậu đãi!
“Lâm Bối, có một số lời không cần anh nói, em thông minh như vậy chắc chắn hiểu được, cho nên em khẳng định biết nên làm như thế nào:” Có một số lời Đại vương tử không nói ngay trong điện thoại, nhưng anh ta tin tưởng Lâm Bối có thể hiểu được ý mình.
“Lâm Bối, em và Đường Lăng vừa vặn quen biết, hơn nữa lần trước em còn giúp Đường Lăng, chuyện này giao cho em làm là thích hợp nhất.” Đại vương tử hoàn toàn tin tưởng Lâm Bối, hơn nữa có quan hệ từ trước của Lâm Bối và Đường Lăng, Đại vương tử cảm thấy chuyện này càng được đảm bảo hơn.
“Được rồi, em làm việc anh cả yên tâm, việc này cứ quyết định như vậy, tiếp theo tất cả những chuyện của Đường Lăng ở nước R đều do em sắp xếp, em nhất định phải tiếp đãi Đường Lăng cho tốt.” Đại vương tử thậm chí không chờ Lâm Bối nói chuyện đã quyết định mọi chuyện.
Câu nói em không phải đến đón Đường Lăng đã ở ngay trong miệng nhưng Lâm Bối lại không có cơ hội nói ra.
Hơn nữa Lâm Bối cũng biết nếu bây giờ cô nói mình đến sân bay không phải để đón Đường Lăng thì chắc chắn Đại vương tử sẽ hỏi cô đến làm gì?
Vấn đề này cô cũng không trả lời được!!
Lúc Lâm Bối muốn nói chuyện, Đại vương tử bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Lâm Bối nhìn cuộc gọi kết thúc, cô hơi ngây ra, cái gì gọi là cứ quyết định như vậy?
Cái gì gọi là giao Đường Lăng cho cô?
Giao Đường Lăng cho cô là sao?
Hiện tại người cô muốn tránh nhất chính là Đường Lăng, thế mà bây giờ Đại vương tử còn để cô sắp xếp tất cả mọi chuyện của Đường Lăng ở nước R?
Dựa vào cái gì?
Sao cô lại xui xẻo như vậy?!
“Nếu Tiểu vương tử cố ý đến đón tôi thì bây giờ đi thôi.” Đường Lăng ở gần, đương nhiên nghe được lời của Đại vương tử, Đường Lăng vô cùng vừa lòng đối với sự sắp xếp của Đại vương tử, vô cùng vô cùng vừa lòng.
Đường Lăng thông minh cỡ nào, anh đương nhiên nhìn ra lúc này Lâm Bối ra nước ngoài không phải là việc công, hơn nữa hoàn toàn không có liên quan gì đến việc công hết, vừa rồi Lâm Bối nói mình muốn ra nước ngoài du lịch, nếu không phải có chuyện gì quan trọng vậy thì đừng ra nước ngoài nữa.
Nếu là Lâm Bối đối xử với anh lạnh như băng của trước kia thì anh còn khó làm, nhưng chuyện bây giờ quả thật là thuận lợi thần kỳ.
Lâm Bối thầm thở ra, hít một hơi, lại thở ra, lúc này mới rốt cuộc làm mình tỉnh táo lại, mạnh mẽ ép câu nói ‘Ai đến đón anh’ xuống.
Cô biết bây giờ nói thế đương nhiên vô ích, nếu Đại vương tử cố ý dặn dò thì cô không thể không làm.
Tuy rằng lúc trước cô quả thật có ý muốn lười không làm việc, nhưng khi đó dù sao Đại vương tử cũng không có chính thức giao việc cho cô.
Lâm Bối cảm thấy mình hoàn toàn bị Đường Lăng hãm hại, đúng, chính là bị Đường Lăng hãm hại.
Đường Lăng quả nhiên vẫn âm hiểm đê tiện như trước kia!!
Lâm Bối hung hăng lườm Đường Lăng một cái, cô không nói gì mà lô kéo vali rời đi, đương nhiên nếu lúc có lời dặn dò của Đại vương tử rồi, Lâm Bối khẳng định không thể bỏ mặc Đường Lăng, cô chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Đường Lăng.
Như vậy cô khẳng định không thể rời đi, còn như bây giờ là đi không được.
Ánh mắt Đường Lăng dừng ở vali mà Lâm Bối đang kéo, môi mỏng khẽ nhếch, nói chậm rãi từng tiếng: “Mang cả hành lý đi đón tôi? Thế nào? Là muốn bỏ trốn với tôi à?”
Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Bối thì không nhịn được muốn trêu cô, anh thật sự thích cô chân thật như vậy, tốt hơn dáng vẻ lạnh như băng kháng cực người ngàn dặm như ở nước Z rất nhiều.
Cánh tay đang lôi kéo vali của Lâm Bối cúng đờ, dưới chân cũng hơi lảo đảo, cô biết người đàn ông này âm hiểm lại không biết xấu hổ, nhưng cô thật không ngờ anh lại có thể không biết xấu hổ đến mức này.
Bỏ trốn với anh? Xin hỏi rốt cuộc Đường Lăng làm thế nào mà nói ra được những lời này?
Lâm Bối tự nói mình không cần tức giận, không thể tức giận, tuyệt đối không cần tức giận với người không biết xấu hổ như vậy!!
Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục kéo vali đi về phía trước.
“Nếu em muốn bỏ trốn theo tôi thì cũng không phải không thể, tôi có thể thay đổi kế hoạch…” Đường Lăng biết cô tức giận, cũng biết cô đang nhẫn nhịn, nhưng anh không nhịn được muốn tiếp tục trêu cô.
Nghiêm Vũ theo sau hoàn toàn choáng váng, đây là cậu chủ Đường mà anh ta quen biết à?
Đây lời mà cậu chủ Đường anh ta quen sẽ nói sao?
Anh ta thật sự không biết cậu chủ Đường còn biết tán tỉnh như vậy, nhưng vì sao lại là đàn ông?
Vì sao lại là đàn ông?
Cậu chủ Đường biết tán tỉnh như vậy, vì sao phải tán tỉnh một người đàn ông? Không có thiên lý a a a!!
Tuy rằng Lâm Bối cực lực nói mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại, nghe được lời của Đường Lăng, đúng là cô vẫn không thể chịu đựng được.
Cô dừng bước, mắt nhanh chóng liếc sang nhìn Đương Lăng, không nhịn được quát lên: “Đường Lăng, anh câm miệng.”
Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi người đàn ông không biết xấu hổ này, ai đó có thể bắt người này đi được không?
Lúc này cậu chủ Đường quả thật bị ghét bỏ vô cùng.
Đương nhiên hiện giờ Lâm Bối cũng thật sự khó thở, cho nên tiếng nói rõ ràng đề cao không ít, lúc này cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình.
Nghiêm Vũ đi theo sau bị dọa sợ khi thấy cô đột nhiên hét lên như vậy, người này thật hung, anh ta đi theo bên người cậu chủ Đường lâu thế mà chưa từng thấy có ai dám quát cậu chủ Đường, người này tuyệt đối là người đầu tiên anh ta thấy.
Dám quát cậu chủ Đường, vậy hậu quả… Nghiêm Vũ nghĩ cậu chủ Đường của mình bị quát như thế có lẽ sẽ nổi giận.
Nghiêm Vũ liếc nhìn cậu chủ Đường nhà mình, sau đó điều làm Nghiêm Vũ há hốc mồm chính là cậu chủ Đường không những không nổi giận mà còn đang cười.
Cậu chủ Đường của anh ta vốn đã đẹp trai, đúng, lại cái loại đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp trai.
Bây giờ cậu chủ Đường cười khẽ như vậy, làm cho một người đàn ông như Nghiêm Vũ nhìn thấy cũng không khỏi ngay ra.
“Không nói thì không nói, hung nhưu vậy làm gì.” Cậu chủ Đường hơi bĩu môi, lúc mở miệng thế mà lại mang theo vài phần tủi thân.
Đúng, quả thật chính là tủi thân.
Nghiêm Vũ bỗng chốc ngây ra như phỗng, cậu chủ Đường của anh ta thế mà lại biểu hiện ra loại cảm xúc tủi thân này?
Loại cảm xúc tủi thân này thuộc về cậu chủ Đường sao?!
Không đúng, không phải người ta chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi à? Cậu chủ Đường tủi thân như vậy có ổn không?
Nghiêm Vũ cảm thấy có lẽ cậu chủ Đường hôm nay là giả, có thể đã bị người đánh tráo.
Lâm Bối nghe được sự tủi thân rõ ràng trong lời nói của Đường Lăng thì nhất thời sững sờ, cô nhìn Đường Lăng, đôi mắt mở to, nhìn Đường Lăng như nhìn thấy quái vật, cô nghi ngờ hôm nay Đường Lăng là một Đường Lăng giả.
Bây giờ cô cho anh một trận thì có sao không?!!
Giờ phút này Lâm Bối đang ở rất gần Đường Lăng, đương nhiên nghe được tiếng của Đại vương tử, hơn nữa bây giờ Đường Lăng đã đặt luôn di động vào tai cô, Lâm Bối không muốn nghe cũng không được.
“Anh cả.” Lâm Bối âm thầm thở một hơi, sau đó mới lên tiếng, tuy rằng lúc này cô vô cùng kìm nén, cố gắng làm cho giọng nói của mình không có gì khác thường, nhưng trên mặt vẫn để lộ không ít cảm xúc, cảm xúc buồn bực!
“Lâm Bối, thế mà em lại đi đón Đường Lăng, thật sự quá tốt, em sắp xếp rất chu đáo, sao em lại biết Đường Lăng đến trước?
Anh cũng chưa nhận được tin tức, quả nhiên cũng chỉ có em làm việc anh mới yên tâm.” Đại vương tử nghe được giọng nói của Lâm Bối thì rõ ràng vui vẻ rất nhiều, bùm bùm nói một tràng dài.
“Nếu em đã gặp được Đường Lăng thì em sắp xếp một chút đi.” Đại vương tử nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi nói thêm một câu: “Phụ vương rất coi trọng chuyện này.”
Chuyện này phụ vương chắc chắn sẽ để tâm, bởi vì bây giờ người của Qủy Vực Chi Thành sẽ đối phó với Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, bây giờ Qủy Vực Chi Thành đang cực kỳ loạn, tạo thành ảnh hưởng không tốt tới rất nhiều nơi, bọn họ không thể mặc kệ được, Mà bây giờ chính là lúc để bọn họ lựa chọn lựa chọn đứng ở phe Qủy Vực Chi Thành? Hay là đứng ở phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu?
Tuy rằng Qủy Vực Chi Thành mạnh, nhưng thế lực của Dương Tầm Chiêu và tám đại gia tộc ở nước R trong mấy năm nay cũng không yếu hơn Qủy Vực Chi Thành, quan trọng nhất là lợi ích mà Dương Tầm Chiêu mang đến cho bọn họ bỏ xa Qủy Vực Chi Thành, dưới tình huống này, quốc vương cũng nghiêng về lựa chọn đứng về phe Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu hơn.
Chẳng qua bây giờ quốc vương vẫn chưa tỏ thái độ chính xác, chính là ông ta đưa ra lựa chọn đứng bên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, tuy nhiên quốc vương còn do dự, dù sao cũng không muốn đắc tội Qủy Vực Chi Thành.
Có điều anh ta đưa ra đề nghị mở tiệc đón gió tẩy trần cho Đường Lăng mà quốc vương cũng không phản đối, chứng tỏ quốc vương vẫn nghiêng về phía Đường Lăng.
Đương nhiên Đại vương tử biết, chắc chắn quốc vương có thể bàn một ít điều kiện với Đường Lăng.
Đại vương tử hiểu rõ thế lực của Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu, cho nên Đại vương tử tin sau khi quốc vương gặp Đường Lăng thì nhất định sẽ lựa chọn đứng về phe Đường Lăng.
Đến lúc đó quan hệ hai bên càng thân thiết, đồng thời Đường Lăng ở nước R sẽ càng được nhiều tôn trọng và hậu đãi!
“Lâm Bối, có một số lời không cần anh nói, em thông minh như vậy chắc chắn hiểu được, cho nên em khẳng định biết nên làm như thế nào:” Có một số lời Đại vương tử không nói ngay trong điện thoại, nhưng anh ta tin tưởng Lâm Bối có thể hiểu được ý mình.
“Lâm Bối, em và Đường Lăng vừa vặn quen biết, hơn nữa lần trước em còn giúp Đường Lăng, chuyện này giao cho em làm là thích hợp nhất.” Đại vương tử hoàn toàn tin tưởng Lâm Bối, hơn nữa có quan hệ từ trước của Lâm Bối và Đường Lăng, Đại vương tử cảm thấy chuyện này càng được đảm bảo hơn.
“Được rồi, em làm việc anh cả yên tâm, việc này cứ quyết định như vậy, tiếp theo tất cả những chuyện của Đường Lăng ở nước R đều do em sắp xếp, em nhất định phải tiếp đãi Đường Lăng cho tốt.” Đại vương tử thậm chí không chờ Lâm Bối nói chuyện đã quyết định mọi chuyện.
Câu nói em không phải đến đón Đường Lăng đã ở ngay trong miệng nhưng Lâm Bối lại không có cơ hội nói ra.
Hơn nữa Lâm Bối cũng biết nếu bây giờ cô nói mình đến sân bay không phải để đón Đường Lăng thì chắc chắn Đại vương tử sẽ hỏi cô đến làm gì?
Vấn đề này cô cũng không trả lời được!!
Lúc Lâm Bối muốn nói chuyện, Đại vương tử bên kia đã kết thúc cuộc gọi.
Lâm Bối nhìn cuộc gọi kết thúc, cô hơi ngây ra, cái gì gọi là cứ quyết định như vậy?
Cái gì gọi là giao Đường Lăng cho cô?
Giao Đường Lăng cho cô là sao?
Hiện tại người cô muốn tránh nhất chính là Đường Lăng, thế mà bây giờ Đại vương tử còn để cô sắp xếp tất cả mọi chuyện của Đường Lăng ở nước R?
Dựa vào cái gì?
Sao cô lại xui xẻo như vậy?!
“Nếu Tiểu vương tử cố ý đến đón tôi thì bây giờ đi thôi.” Đường Lăng ở gần, đương nhiên nghe được lời của Đại vương tử, Đường Lăng vô cùng vừa lòng đối với sự sắp xếp của Đại vương tử, vô cùng vô cùng vừa lòng.
Đường Lăng thông minh cỡ nào, anh đương nhiên nhìn ra lúc này Lâm Bối ra nước ngoài không phải là việc công, hơn nữa hoàn toàn không có liên quan gì đến việc công hết, vừa rồi Lâm Bối nói mình muốn ra nước ngoài du lịch, nếu không phải có chuyện gì quan trọng vậy thì đừng ra nước ngoài nữa.
Nếu là Lâm Bối đối xử với anh lạnh như băng của trước kia thì anh còn khó làm, nhưng chuyện bây giờ quả thật là thuận lợi thần kỳ.
Lâm Bối thầm thở ra, hít một hơi, lại thở ra, lúc này mới rốt cuộc làm mình tỉnh táo lại, mạnh mẽ ép câu nói ‘Ai đến đón anh’ xuống.
Cô biết bây giờ nói thế đương nhiên vô ích, nếu Đại vương tử cố ý dặn dò thì cô không thể không làm.
Tuy rằng lúc trước cô quả thật có ý muốn lười không làm việc, nhưng khi đó dù sao Đại vương tử cũng không có chính thức giao việc cho cô.
Lâm Bối cảm thấy mình hoàn toàn bị Đường Lăng hãm hại, đúng, chính là bị Đường Lăng hãm hại.
Đường Lăng quả nhiên vẫn âm hiểm đê tiện như trước kia!!
Lâm Bối hung hăng lườm Đường Lăng một cái, cô không nói gì mà lô kéo vali rời đi, đương nhiên nếu lúc có lời dặn dò của Đại vương tử rồi, Lâm Bối khẳng định không thể bỏ mặc Đường Lăng, cô chắc chắn sẽ sắp xếp tốt cho Đường Lăng.
Như vậy cô khẳng định không thể rời đi, còn như bây giờ là đi không được.
Ánh mắt Đường Lăng dừng ở vali mà Lâm Bối đang kéo, môi mỏng khẽ nhếch, nói chậm rãi từng tiếng: “Mang cả hành lý đi đón tôi? Thế nào? Là muốn bỏ trốn với tôi à?”
Đường Lăng nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lâm Bối thì không nhịn được muốn trêu cô, anh thật sự thích cô chân thật như vậy, tốt hơn dáng vẻ lạnh như băng kháng cực người ngàn dặm như ở nước Z rất nhiều.
Cánh tay đang lôi kéo vali của Lâm Bối cúng đờ, dưới chân cũng hơi lảo đảo, cô biết người đàn ông này âm hiểm lại không biết xấu hổ, nhưng cô thật không ngờ anh lại có thể không biết xấu hổ đến mức này.
Bỏ trốn với anh? Xin hỏi rốt cuộc Đường Lăng làm thế nào mà nói ra được những lời này?
Lâm Bối tự nói mình không cần tức giận, không thể tức giận, tuyệt đối không cần tức giận với người không biết xấu hổ như vậy!!
Lâm Bối hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục kéo vali đi về phía trước.
“Nếu em muốn bỏ trốn theo tôi thì cũng không phải không thể, tôi có thể thay đổi kế hoạch…” Đường Lăng biết cô tức giận, cũng biết cô đang nhẫn nhịn, nhưng anh không nhịn được muốn tiếp tục trêu cô.
Nghiêm Vũ theo sau hoàn toàn choáng váng, đây là cậu chủ Đường mà anh ta quen biết à?
Đây lời mà cậu chủ Đường anh ta quen sẽ nói sao?
Anh ta thật sự không biết cậu chủ Đường còn biết tán tỉnh như vậy, nhưng vì sao lại là đàn ông?
Vì sao lại là đàn ông?
Cậu chủ Đường biết tán tỉnh như vậy, vì sao phải tán tỉnh một người đàn ông? Không có thiên lý a a a!!
Tuy rằng Lâm Bối cực lực nói mình phải nhẫn nại, phải nhẫn nại, nghe được lời của Đường Lăng, đúng là cô vẫn không thể chịu đựng được.
Cô dừng bước, mắt nhanh chóng liếc sang nhìn Đương Lăng, không nhịn được quát lên: “Đường Lăng, anh câm miệng.”
Cô không chịu nổi, thật sự không chịu nổi người đàn ông không biết xấu hổ này, ai đó có thể bắt người này đi được không?
Lúc này cậu chủ Đường quả thật bị ghét bỏ vô cùng.
Đương nhiên hiện giờ Lâm Bối cũng thật sự khó thở, cho nên tiếng nói rõ ràng đề cao không ít, lúc này cô thật sự không khống chế được cảm xúc của mình.
Nghiêm Vũ đi theo sau bị dọa sợ khi thấy cô đột nhiên hét lên như vậy, người này thật hung, anh ta đi theo bên người cậu chủ Đường lâu thế mà chưa từng thấy có ai dám quát cậu chủ Đường, người này tuyệt đối là người đầu tiên anh ta thấy.
Dám quát cậu chủ Đường, vậy hậu quả… Nghiêm Vũ nghĩ cậu chủ Đường của mình bị quát như thế có lẽ sẽ nổi giận.
Nghiêm Vũ liếc nhìn cậu chủ Đường nhà mình, sau đó điều làm Nghiêm Vũ há hốc mồm chính là cậu chủ Đường không những không nổi giận mà còn đang cười.
Cậu chủ Đường của anh ta vốn đã đẹp trai, đúng, lại cái loại đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp trai.
Bây giờ cậu chủ Đường cười khẽ như vậy, làm cho một người đàn ông như Nghiêm Vũ nhìn thấy cũng không khỏi ngay ra.
“Không nói thì không nói, hung nhưu vậy làm gì.” Cậu chủ Đường hơi bĩu môi, lúc mở miệng thế mà lại mang theo vài phần tủi thân.
Đúng, quả thật chính là tủi thân.
Nghiêm Vũ bỗng chốc ngây ra như phỗng, cậu chủ Đường của anh ta thế mà lại biểu hiện ra loại cảm xúc tủi thân này?
Loại cảm xúc tủi thân này thuộc về cậu chủ Đường sao?!
Không đúng, không phải người ta chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi à? Cậu chủ Đường tủi thân như vậy có ổn không?
Nghiêm Vũ cảm thấy có lẽ cậu chủ Đường hôm nay là giả, có thể đã bị người đánh tráo.
Lâm Bối nghe được sự tủi thân rõ ràng trong lời nói của Đường Lăng thì nhất thời sững sờ, cô nhìn Đường Lăng, đôi mắt mở to, nhìn Đường Lăng như nhìn thấy quái vật, cô nghi ngờ hôm nay Đường Lăng là một Đường Lăng giả.
Bây giờ cô cho anh một trận thì có sao không?!!
Bình luận facebook