Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1401
CHƯƠNG 1401: TÌNH BA CON SÂU ĐẬM (1)
Bây giờ nghe thấy câu hỏi của thành chủ, quản gia Trọng nhanh chóng đi kiểm tra một số chi tiết. Sau đó, ông ta tìm thấy một cái tên, một cái tên khiến ông ta rất bất ngờ và cũng rất sửng sốt. Quản gia Trọng thậm chí không khỏi khẽ thốt lên: “Dương Bạc Vệ!”
Trương Minh Hoàng vốn không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên quay đầu nhìn quản gia Trọng.
“Khi đó Đường Thấm Nhi đã tìm Dương Bạc Vệ.” Quản gia Trọng cuống quýt giải thích. Tên của Dương Bạc Vệ chỉ được nhắc đến một lần trong tài liệu, trước đây Quản gia Trọng cũng không để ý đến.
“Tại sao Đường Thấm Nhi lại tìm Dương Bạc Vệ?” Quản gia Trọng hiển nhiên có rất nhiều thắc mắc về câu hỏi này: “Đường Thấm Nhi có quan hệ gì với Dương Bạc Vệ?
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng: “Thứ ông điều tra mà ông hỏi tôi?”
Giọng nói của Trương Minh Hoàng nhàn nhạt, nhưng cảm xúc rõ rệt hơn rất nhiều so với bình thường. Hơn nữa, nếu là bình thường Trương Minh Hoàng vốn sẽ không nói những lời như vậy.
Quản gia Trọng bình tĩnh lại, nhìn thành chủ nhà mình với vẻ mặt ngạc nhiên. Lời vừa rồi là thành chủ nói sao? Ông ta theo bên cạnh thành chủ nhiều năm như vậy, trước giờ không biết thành chủ lại biết nói những lời như vậy bằng giọng điệu thế kia.
Nhất là trong những năm tìm bà chủ này, bình thường thành chủ rất ít nói, càng sẽ không nói những lời như vậy.
Ông ta đột nhiên cảm thấy thành chủ nhà mình giống như từ trên mây cao cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, có thêm một chút sự tức giận của người thường như vậy.
Sự thay đổi như vậy của thành chủ thực sự khiến cho quản gia Trọng vừa mừng vừa sợ!
Thực ra ông ta nào dám hỏi thành chủ, lời vừa rồi là ông ta chỉ đang tự hỏi mình.
“Thành chủ, tôi lập tức đi điều tra!” Quản gia Trọng lúc này không nói gì, bởi vì không có chứng cứ, mọi lời nói đều là vô nghĩa, ông ta cũng không dám nói nhảm trước mặt thành chủ.
Quản gia Trọng vừa định rời đi thì chú Lương lại chạy tới.
Quản gia Trọng rõ là sửng sốt khi nhìn thấy ông ta, gần đây Lương chạy đến chỗ thành chủ bên này có hơi thường xuyên, nhưng nếu như Lương không có chuyện gì đặc biệt thì chắc là sẽ không đến.
Vậy nên quản gia Trọng cũng không vội rời đi, và dừng lại.
“Thành chủ, vừa rồi Trình Nhu Nhu lại đến nhà họ Dương.” Khi chú Lương nói ra lời này, vẻ mặt trước nay luôn lãnh đạm của ông ta có phần thiếu kiên nhẫn.
Ngược lại, trên mặt Trương Minh Hoàng không có gì khác thường, ông ta chỉ thản nhiên liếc nhìn chú Lương, giống như đang hỏi: vấn đề như vậy có cần tới thưa trình với ông ta không?
“Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Trình Nhu Nhu đã liên lạc với Tiểu Cửu. Trình Nhu Nhu nói muốn gặp thành chủ, muốn cầu xin cho Dương Tầm Chiêu.” Chú Lương thuật lại ý ban nãy của Trình Nhu Nhu.
Quản gia Trọng tỏ vẻ nghi ngờ, hoàn toàn nghe không hiểu có ý gì!
Trong ánh mắt của Trương Minh Hoàng có thêm vài phần khó hiểu: “Gặp tôi? Cầu xin cho Dương Tầm Chiêu?”
“Đúng vậy, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện ở nước R là ý của thành chủ. Cô ta nghĩ rằng thành chủ đang đối phó với Dương Tầm Chiêu để trút giận cho cô ấy. Cô ta đến nhà họ Dương chắc là đã hứa hẹn điều gì đó với nhà họ Dương, cho nên sau khi rời khỏi nhà họ Dương đã vội vã muốn gặp thành chủ.”
“Ha…” Quản gia Trọng trực tiếp cười nhạo, lên tiếng: “Cô ta thật là không hiểu gì về bản thân.”
“Điều gì đã khiến cô ta sinh ra ảo tưởng như vậy?” Quản gia Trọng thực sự nghĩ không ra Trình Nhu Nhu sao lại có cách nghĩ như vậy. Với thái độ thành chủ đối với Trình Nhu Nhu, lẽ nào đến bây giờ Trình Nhu Nhu vẫn không hiểu ra được vấn đề?
Thành chủ vốn không quan tâm gì đến Trình Nhu Nhu, làm sao có thể trút giận thay Trình Nhu Nhu?
Vậy mà Trình Nhu Nhu lại còn hứa hẹn với nhà họ Dương? Quả thật là điên rồ!
“Tôi nói, ông có cần thiết phải đặc biệt chạy tới nói chuyện này với thành chủ không? Ông cứ mặc kệ cô ta, lẽ nào ông còn cho rằng thành chủ còn phải mời cô ta đến hay sao?” Quản gia Trọng cho rằng chú Lương không cần phải vì chuyện này mà chạy đến đây.
“Đương nhiên không phải…” Chú Lương dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Khi đó, Hàn bảo Tiểu Cửu nói với Trình Nhu Nhu rằng thành chủ đã tự mình đến nước R.”
“Hả?” Quản gia Trọng trực tiếp nhướng mày, thành chủ sẽ đích thân đến nước R vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Làm sao có thể?
Nhưng hiển nhiên quản gia Trọng nhanh chóng nhận ra rằng đây không thể nào là trọng điểm chú Lương muốn nói đến: “Sau đó thì sao?”
“Tiểu Cửu nói nếu Trình Nhu Nhu thực sự muốn gặp thành chủ thì có thể đến nước R để tìm thành chủ. Trình Nhu Nhu nói nước R quá hỗn loạn và quá nguy hiểm…” Chú Lương dừng lại và không nói tiếp, ở đây đều là người thông minh tất nhiên đều hiểu được ý của chú Lương.
“Ha…” Quản gia Trọng lại cười chế nhạo lần nữa, nhưng lần này rõ là thêm vài phần lạnh lùng: “Nếu cô ta là con gái của thành chủ, tôi sẽ vặn đầu mình xuống làm bóng để đá.”
Hai lần xét nghiệm chứng minh quan hệ ba con, hơn nữa có một lần còn là thành chủ tự mình đến nơi để làm xét nghiệm, kết quả thu được dưới tình huống như vậy rất có sức thuyết phục. Khi đó, kỳ thực mọi người cũng đã tin khi thấy được kết quả xét nghiệm huyết thống ba con.
Suy cho cùng, trước mặt thành chủ, trước mặt nhiều người như vậy, lấy máu làm xét nghiệm huyết thống ba con quả thực không có khả năng là giả!
Chỉ là sau này, thành chủ không quan tâm đến Trình Nhu Nhu, thành chủ không tin Trình Nhu Nhu là con gái của mình.
Mới ban đầu, kỳ thực quản gia Trọng cũng tin rằng Trình Nhu Nhu là con gái của thành chủ, chỉ có điều là thành chủ không nhận, vì vậy ông ta đương nhiên phải nghe theo ý của thành chủ.
Sau đó, một số chuyện mà Trình Nhu Nhu đã làm khiến quản gia Trọng ngày càng thất vọng, khi đó quản gia Trọng liền nghĩ con gái của thành chủ không nên như vậy.
Nhưng tuy là Trình Nhu Nhu đã làm ra rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng quản gia Trọng cũng chưa từng phủ nhận thẳng thân phận của Trình Nhu Nhu.
Lần này, rõ ràng là quản gia Trọng thực sự tức giận.
Ham muốn đãi ngộ của công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lợi dụng thành chủ, con mẹ nó còn ngại này ngại nọ và không muốn trả giả chút nào.
Quản gia Trọng tức giận thì vẫn phải tức giận, nhưng lập tức nghĩ đến mấu chốt: “Trình Nhu Nhu biết cô ta không phải là con gái của thành chủ?”
Khi quản gia Trọng nói lời này, giọng điệu vô cùng khẳng định. Nếu Trình Nhu Nhu thực sự là con gái của thành chủ, có đứa con gái nào biết ba mình đang trong tình cảnh nguy hiểm mà lại thờ ơ như vậy?
“Phải.” Chú Lương gật đầu, đây mới là mục đích hôm nay ông ta đến đây.
Lần trước, khi làm xét nghiệm huyết thống ba con, Trình Nhu Nhu nhất định không biết sự thật, nếu không chỉ với sự suy nghĩ trù tính của Trình Nhu Nhu vốn không thể lừa gạt được thành chủ.
Cũng bởi vì lúc làm xét nghiệm huyết thống ba con khi đó, không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào trong biểu hiện của Trình Nhu Nhu, mọi người mới càng tin vào thân phận của Trình Nhu Nhu hơn sau khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm huyết thống ba con.
Nhưng bây giờ chắc chắn là Trình Nhu Nhu đã biết!
“Ha…” Quản gia Trọng cười nhạo lần thứ ba, lần này chỉ còn lại sự giễu cợt: “Cô ta đúng thật là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, diễn kịch cũng không biết.”
Nếu sau khi Trình Nhu Nhu biết được thành chủ đang ở nước R, thực sự đã chạy đến nước R, ngược lại sẽ khiến người ta thêm vài phần tôn trọng cô ta, nói không chừng đến lúc đó có thể kiếm được không ít cảm tình. Đáng tiếc người phụ nữ đó thực sự quá ngu xuẩn, không, quan trọng là người phụ nữ đó vốn không có tâm tư đó!
“Còn làm một số biện pháp để xoay chuyển tình thế bất lợi, nói là sợ mang thêm phiền phức cho thành chủ, sợ thành chủ còn phải phân tâm chăm sóc cô ta.” Vẻ mặt của chú Lương rất lạnh lùng khi nói lời này: “Chắc là bên cạnh có người chỉ bảo, chỉ với bộ óc của cô ta sợ là đến những điều này cũng nghĩ không ra.”
“Thành chủ, nếu bây giờ Trình Nhu Nhu đã biết được sự thật, có cần tôi đi hỏi qua không?” Một lần nữa Quản gia Trọng lại nhắc đến Trình Nhu Nhu bằng giọng điệu giải quyết việc chung.
“Không cần.” Trương Minh Hoàng nghe đến chuyện của Trình Nhu Nhu, trên mặt cũng không có chút khác thường. Ngay từ đầu ông ta đã biết người này không phải là con gái mình, từ đầu đến cuối ông ta chưa từng có chút do dự. Vì vậy, hôm nay nghe được đáp án này, ông ta cũng không có bất kỳ cách nghĩ nào khác.
Tất nhiên cũng không cần thiết phải tìm đến Trình Nhu Nhu để chứng thực điều gì.
Nếu thành chủ đã nói không cần, vậy chuyện này không cần thiết phải thảo luận gì thêm!
“Có lẽ là Ứng đại nhân đang ngấm ngầm giở trò trong tối, Thành thiếu chủ đã tra được một số chuyện, nhưng chưa tra rõ chuyện xét nghiệm huyết thống ba con rốt cuộc là chuyện gì.” Chú Lương cũng trực tiếp chuyển đề tài.
“Nếu đã biết ai đứng sau lưng ngấm ngầm giở trờ, sự tình phía sau cũng không khó để tra ra. Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Quản gia Trọng rất tin tưởng vào năng lực của Thành thiếu chủ. Đương nhiên để không làm rút dây động rừng, thành chủ bên này cũng không tiện trực tiếp ra mặt.
Tương tự, để không làm đối phương sinh nghi, Trình Nhu Nhu bên kia tạm thời cũng không thích hợp làm gì, cứ để Trình Nhu Nhu tiếp tục làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thêm vài ngày nữa.
Dù sao, ngoài Trịnh Hùng bên kia ra vốn không ai để ý đến Trình Nhu Nhu.
Thực ra, Trình Nhu Nhu cũng chẳng hề được hưởng thụ đãi ngộ mà công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nên có. Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ chắc chắn sẽ không như thế này!
Quản gia Trọng thậm chí còn nghĩ, nếu cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ, thì sẽ có đãi ngộ gì?
Ắt hẳn là được rất nhiều người quây quần, người người hầu hạ như báu vật!
Dường như Quản gia Trọng đã nghĩ đến cảnh tượng như vậy.
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng đang đứng ngẩn người bất động: “Ông còn ngây ra đó làm gì?”
Người này còn không mau đi làm việc chính, ở đó mà ngây với ngẩn?
Bây giờ nghe thấy câu hỏi của thành chủ, quản gia Trọng nhanh chóng đi kiểm tra một số chi tiết. Sau đó, ông ta tìm thấy một cái tên, một cái tên khiến ông ta rất bất ngờ và cũng rất sửng sốt. Quản gia Trọng thậm chí không khỏi khẽ thốt lên: “Dương Bạc Vệ!”
Trương Minh Hoàng vốn không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên quay đầu nhìn quản gia Trọng.
“Khi đó Đường Thấm Nhi đã tìm Dương Bạc Vệ.” Quản gia Trọng cuống quýt giải thích. Tên của Dương Bạc Vệ chỉ được nhắc đến một lần trong tài liệu, trước đây Quản gia Trọng cũng không để ý đến.
“Tại sao Đường Thấm Nhi lại tìm Dương Bạc Vệ?” Quản gia Trọng hiển nhiên có rất nhiều thắc mắc về câu hỏi này: “Đường Thấm Nhi có quan hệ gì với Dương Bạc Vệ?
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng: “Thứ ông điều tra mà ông hỏi tôi?”
Giọng nói của Trương Minh Hoàng nhàn nhạt, nhưng cảm xúc rõ rệt hơn rất nhiều so với bình thường. Hơn nữa, nếu là bình thường Trương Minh Hoàng vốn sẽ không nói những lời như vậy.
Quản gia Trọng bình tĩnh lại, nhìn thành chủ nhà mình với vẻ mặt ngạc nhiên. Lời vừa rồi là thành chủ nói sao? Ông ta theo bên cạnh thành chủ nhiều năm như vậy, trước giờ không biết thành chủ lại biết nói những lời như vậy bằng giọng điệu thế kia.
Nhất là trong những năm tìm bà chủ này, bình thường thành chủ rất ít nói, càng sẽ không nói những lời như vậy.
Ông ta đột nhiên cảm thấy thành chủ nhà mình giống như từ trên mây cao cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất, có thêm một chút sự tức giận của người thường như vậy.
Sự thay đổi như vậy của thành chủ thực sự khiến cho quản gia Trọng vừa mừng vừa sợ!
Thực ra ông ta nào dám hỏi thành chủ, lời vừa rồi là ông ta chỉ đang tự hỏi mình.
“Thành chủ, tôi lập tức đi điều tra!” Quản gia Trọng lúc này không nói gì, bởi vì không có chứng cứ, mọi lời nói đều là vô nghĩa, ông ta cũng không dám nói nhảm trước mặt thành chủ.
Quản gia Trọng vừa định rời đi thì chú Lương lại chạy tới.
Quản gia Trọng rõ là sửng sốt khi nhìn thấy ông ta, gần đây Lương chạy đến chỗ thành chủ bên này có hơi thường xuyên, nhưng nếu như Lương không có chuyện gì đặc biệt thì chắc là sẽ không đến.
Vậy nên quản gia Trọng cũng không vội rời đi, và dừng lại.
“Thành chủ, vừa rồi Trình Nhu Nhu lại đến nhà họ Dương.” Khi chú Lương nói ra lời này, vẻ mặt trước nay luôn lãnh đạm của ông ta có phần thiếu kiên nhẫn.
Ngược lại, trên mặt Trương Minh Hoàng không có gì khác thường, ông ta chỉ thản nhiên liếc nhìn chú Lương, giống như đang hỏi: vấn đề như vậy có cần tới thưa trình với ông ta không?
“Sau khi rời khỏi nhà họ Dương, Trình Nhu Nhu đã liên lạc với Tiểu Cửu. Trình Nhu Nhu nói muốn gặp thành chủ, muốn cầu xin cho Dương Tầm Chiêu.” Chú Lương thuật lại ý ban nãy của Trình Nhu Nhu.
Quản gia Trọng tỏ vẻ nghi ngờ, hoàn toàn nghe không hiểu có ý gì!
Trong ánh mắt của Trương Minh Hoàng có thêm vài phần khó hiểu: “Gặp tôi? Cầu xin cho Dương Tầm Chiêu?”
“Đúng vậy, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện ở nước R là ý của thành chủ. Cô ta nghĩ rằng thành chủ đang đối phó với Dương Tầm Chiêu để trút giận cho cô ấy. Cô ta đến nhà họ Dương chắc là đã hứa hẹn điều gì đó với nhà họ Dương, cho nên sau khi rời khỏi nhà họ Dương đã vội vã muốn gặp thành chủ.”
“Ha…” Quản gia Trọng trực tiếp cười nhạo, lên tiếng: “Cô ta thật là không hiểu gì về bản thân.”
“Điều gì đã khiến cô ta sinh ra ảo tưởng như vậy?” Quản gia Trọng thực sự nghĩ không ra Trình Nhu Nhu sao lại có cách nghĩ như vậy. Với thái độ thành chủ đối với Trình Nhu Nhu, lẽ nào đến bây giờ Trình Nhu Nhu vẫn không hiểu ra được vấn đề?
Thành chủ vốn không quan tâm gì đến Trình Nhu Nhu, làm sao có thể trút giận thay Trình Nhu Nhu?
Vậy mà Trình Nhu Nhu lại còn hứa hẹn với nhà họ Dương? Quả thật là điên rồ!
“Tôi nói, ông có cần thiết phải đặc biệt chạy tới nói chuyện này với thành chủ không? Ông cứ mặc kệ cô ta, lẽ nào ông còn cho rằng thành chủ còn phải mời cô ta đến hay sao?” Quản gia Trọng cho rằng chú Lương không cần phải vì chuyện này mà chạy đến đây.
“Đương nhiên không phải…” Chú Lương dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp: “Khi đó, Hàn bảo Tiểu Cửu nói với Trình Nhu Nhu rằng thành chủ đã tự mình đến nước R.”
“Hả?” Quản gia Trọng trực tiếp nhướng mày, thành chủ sẽ đích thân đến nước R vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy sao? Làm sao có thể?
Nhưng hiển nhiên quản gia Trọng nhanh chóng nhận ra rằng đây không thể nào là trọng điểm chú Lương muốn nói đến: “Sau đó thì sao?”
“Tiểu Cửu nói nếu Trình Nhu Nhu thực sự muốn gặp thành chủ thì có thể đến nước R để tìm thành chủ. Trình Nhu Nhu nói nước R quá hỗn loạn và quá nguy hiểm…” Chú Lương dừng lại và không nói tiếp, ở đây đều là người thông minh tất nhiên đều hiểu được ý của chú Lương.
“Ha…” Quản gia Trọng lại cười chế nhạo lần nữa, nhưng lần này rõ là thêm vài phần lạnh lùng: “Nếu cô ta là con gái của thành chủ, tôi sẽ vặn đầu mình xuống làm bóng để đá.”
Hai lần xét nghiệm chứng minh quan hệ ba con, hơn nữa có một lần còn là thành chủ tự mình đến nơi để làm xét nghiệm, kết quả thu được dưới tình huống như vậy rất có sức thuyết phục. Khi đó, kỳ thực mọi người cũng đã tin khi thấy được kết quả xét nghiệm huyết thống ba con.
Suy cho cùng, trước mặt thành chủ, trước mặt nhiều người như vậy, lấy máu làm xét nghiệm huyết thống ba con quả thực không có khả năng là giả!
Chỉ là sau này, thành chủ không quan tâm đến Trình Nhu Nhu, thành chủ không tin Trình Nhu Nhu là con gái của mình.
Mới ban đầu, kỳ thực quản gia Trọng cũng tin rằng Trình Nhu Nhu là con gái của thành chủ, chỉ có điều là thành chủ không nhận, vì vậy ông ta đương nhiên phải nghe theo ý của thành chủ.
Sau đó, một số chuyện mà Trình Nhu Nhu đã làm khiến quản gia Trọng ngày càng thất vọng, khi đó quản gia Trọng liền nghĩ con gái của thành chủ không nên như vậy.
Nhưng tuy là Trình Nhu Nhu đã làm ra rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng quản gia Trọng cũng chưa từng phủ nhận thẳng thân phận của Trình Nhu Nhu.
Lần này, rõ ràng là quản gia Trọng thực sự tức giận.
Ham muốn đãi ngộ của công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, muốn lợi dụng thành chủ, con mẹ nó còn ngại này ngại nọ và không muốn trả giả chút nào.
Quản gia Trọng tức giận thì vẫn phải tức giận, nhưng lập tức nghĩ đến mấu chốt: “Trình Nhu Nhu biết cô ta không phải là con gái của thành chủ?”
Khi quản gia Trọng nói lời này, giọng điệu vô cùng khẳng định. Nếu Trình Nhu Nhu thực sự là con gái của thành chủ, có đứa con gái nào biết ba mình đang trong tình cảnh nguy hiểm mà lại thờ ơ như vậy?
“Phải.” Chú Lương gật đầu, đây mới là mục đích hôm nay ông ta đến đây.
Lần trước, khi làm xét nghiệm huyết thống ba con, Trình Nhu Nhu nhất định không biết sự thật, nếu không chỉ với sự suy nghĩ trù tính của Trình Nhu Nhu vốn không thể lừa gạt được thành chủ.
Cũng bởi vì lúc làm xét nghiệm huyết thống ba con khi đó, không nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào trong biểu hiện của Trình Nhu Nhu, mọi người mới càng tin vào thân phận của Trình Nhu Nhu hơn sau khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm huyết thống ba con.
Nhưng bây giờ chắc chắn là Trình Nhu Nhu đã biết!
“Ha…” Quản gia Trọng cười nhạo lần thứ ba, lần này chỉ còn lại sự giễu cợt: “Cô ta đúng thật là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, diễn kịch cũng không biết.”
Nếu sau khi Trình Nhu Nhu biết được thành chủ đang ở nước R, thực sự đã chạy đến nước R, ngược lại sẽ khiến người ta thêm vài phần tôn trọng cô ta, nói không chừng đến lúc đó có thể kiếm được không ít cảm tình. Đáng tiếc người phụ nữ đó thực sự quá ngu xuẩn, không, quan trọng là người phụ nữ đó vốn không có tâm tư đó!
“Còn làm một số biện pháp để xoay chuyển tình thế bất lợi, nói là sợ mang thêm phiền phức cho thành chủ, sợ thành chủ còn phải phân tâm chăm sóc cô ta.” Vẻ mặt của chú Lương rất lạnh lùng khi nói lời này: “Chắc là bên cạnh có người chỉ bảo, chỉ với bộ óc của cô ta sợ là đến những điều này cũng nghĩ không ra.”
“Thành chủ, nếu bây giờ Trình Nhu Nhu đã biết được sự thật, có cần tôi đi hỏi qua không?” Một lần nữa Quản gia Trọng lại nhắc đến Trình Nhu Nhu bằng giọng điệu giải quyết việc chung.
“Không cần.” Trương Minh Hoàng nghe đến chuyện của Trình Nhu Nhu, trên mặt cũng không có chút khác thường. Ngay từ đầu ông ta đã biết người này không phải là con gái mình, từ đầu đến cuối ông ta chưa từng có chút do dự. Vì vậy, hôm nay nghe được đáp án này, ông ta cũng không có bất kỳ cách nghĩ nào khác.
Tất nhiên cũng không cần thiết phải tìm đến Trình Nhu Nhu để chứng thực điều gì.
Nếu thành chủ đã nói không cần, vậy chuyện này không cần thiết phải thảo luận gì thêm!
“Có lẽ là Ứng đại nhân đang ngấm ngầm giở trò trong tối, Thành thiếu chủ đã tra được một số chuyện, nhưng chưa tra rõ chuyện xét nghiệm huyết thống ba con rốt cuộc là chuyện gì.” Chú Lương cũng trực tiếp chuyển đề tài.
“Nếu đã biết ai đứng sau lưng ngấm ngầm giở trờ, sự tình phía sau cũng không khó để tra ra. Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian.” Quản gia Trọng rất tin tưởng vào năng lực của Thành thiếu chủ. Đương nhiên để không làm rút dây động rừng, thành chủ bên này cũng không tiện trực tiếp ra mặt.
Tương tự, để không làm đối phương sinh nghi, Trình Nhu Nhu bên kia tạm thời cũng không thích hợp làm gì, cứ để Trình Nhu Nhu tiếp tục làm công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thêm vài ngày nữa.
Dù sao, ngoài Trịnh Hùng bên kia ra vốn không ai để ý đến Trình Nhu Nhu.
Thực ra, Trình Nhu Nhu cũng chẳng hề được hưởng thụ đãi ngộ mà công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nên có. Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ chắc chắn sẽ không như thế này!
Quản gia Trọng thậm chí còn nghĩ, nếu cô cả nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành của bọn họ, thì sẽ có đãi ngộ gì?
Ắt hẳn là được rất nhiều người quây quần, người người hầu hạ như báu vật!
Dường như Quản gia Trọng đã nghĩ đến cảnh tượng như vậy.
Trương Minh Hoàng nhìn quản gia Trọng đang đứng ngẩn người bất động: “Ông còn ngây ra đó làm gì?”
Người này còn không mau đi làm việc chính, ở đó mà ngây với ngẩn?
Bình luận facebook