Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1424
Có điều, không rõ ràng, ngay cả bản thân cô cũng không có phát hiện.
“Đi thôi, cùng về nhà.” Đường Lăng bị lườm thì không hề tức giận, tâm trạng ngược lại vô cùng tốt.
“Đường Lăng, da mặt của anh sao lại dày như vậy.” Lâm Bối không khỏi mắng một câu, có điều trong giọng nói không có quá nhiều sự giận dữ.
“Sao vậy? Em mới biết?” Lông mày của anh hơi nhướn lên, nụ cười trên mặt không ngừng cong lên, vì để theo đuổi vợ, anh cảm thấy da mặt có thể dày thêm ít nữa!
Lâm Bối thở dài có chút bất lực, cô đều luôn biết cô không phải là đối thủ của Đường Lăng, về võ thuật đánh không lại, đấu võ mồm cũng không thắng được, cho nên cô cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
“Tôi đưa anh về khách sạn.” Cô đương nhiên không thể dẫn Đường Lăng đến chỗ ở của cô, nếu bị người khác nhìn thấy, ngày mai còn không biết sẽ truyền ra tin đồn gì.
Tuy cô bây giờ có thân phận ‘đàn ông’, nhưng thân phận của Đường Lăng đặc biệt, mà có những người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Không phải là đến chỗ của em sao? Tôi khá muốn đến…” Đường Lăng nhìn trông có hơi thất vọng, khi nói chuyện còn kèm một tiếng khẽ dài oán trách.
“Anh không bằng đi nằm mơ đi.” Lâm Bối cảm thấy người đàn này thật sự là có hơi không có thuốc chữa rồi.
“Về khách sạn.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, rất nhấn mạnh một câu.
“Được, có em ở bên cạnh, đi đâu cũng như nhau.” Đường Lăng khẽ mỉm cười, lời nói đường mật cứ vậy buột miệng nói ra, cậu cả Đường chỉ là bình thường trông lạnh lùng, nhưng không đại biểu cậu cả Đường sẽ không biết tán gái.
Lâm Bối sốc, không biết lúc này cô còn có thể nói cái gì, cô không để ý Đường Lăng nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, chỉ là, sau khi cô quay người, khóe miệng của cô lại không theo khống chế mà cong lên.
Xe của Đường Lăng ở bên ngoài, vẫn là người tài xế trước đó đưa anh đi gặp Karoo, Mạnh Lâm đã quay về rồi, Đường Lăng giết Karoo, hạ một cái mã uy lớn như vậy với Quỷ Vực Chi Thành, Mạnh Lâm biết chuyện này đã không tính là chuyện gì rồi, cậu cả Đường một khi ra tay thì lập tức sự việc được giải quyết rồi.
Cho nên Mạnh Lâm cũng không lo lắng, về thẳng nhà đi ngủ, Mạnh Lâm tối qua sau khi đón Đường Lăng về thì đã hơn 3 giờ sáng, bởi vì trong lòng lo lắng chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cộng thêm chuyện Đường Lăng còn bế một người đàn ông về phòng, Mạnh Lâm lo lắng đến nỗi căn bản không đủ được.
Bây giờ chuyện của Quỷ Vực Chi Thành đã giải quyết rồi, người đàn ông của tối qua dường như cũng biến mất, Mạnh Lâm cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Lâm Bối với Đường Lăng đều ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Bối ngồi ở góc trong cùng, cố gắng kéo dãn khoảng cách với Đường Lăng, Đường Lăng liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp đưa tay kéo cô lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Lâm Bối bị dọa giật mình, suýt nữa sửng sốt đến mức thốt lên, chỉ là khi nhìn thấy tài xế ở trước mặt thì cố kìm lại.
Có điều, sau khi tài xế vừa rồi đã từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy rồi, tài xế rõ ràng cũng bị dọa giật mình, nhất thời thần sắc thay đổi vài phần!
Tối qua, anh ta tận mắt thấy cậu cả Đường bế người vào phòng, cho nên chuyện hôm nay cũng không tính là gì, chỉ có điều trước đó Mạnh tổng còn nói tên mặt trắng nhỏ câu dẫn người đó biến mất rồi, không ngờ tên mặt trắng nhỏ vậy mà trực tiếp cùng cậu cả Đường đi tham gia bữa tiệc rồi.
Hơn nữa nhìn tình hình này, tối nay còn muốn cùng về khách sạn rồi.
Tài xế không phải là Mạnh Lâm, biết những chuyện này không phải là chuyện anh ta nên quản, cho nên tài xế giả bộ không nhìn thấy.
“Đường Lăng, anh buông ra.” Mặt của Lâm Bối rõ ràng đỏ bừng rồi, cô đè thấp giọng, muốn giãy khỏi trói buộc của Đường Lăng, nhưng phát hiện căn bản không có tác dụng.
“Đừng động đậy, em còn làm loạn tôi không dám bảo đảm tiếp theo liệu có xảy ra chuyện gì khác đâu.” Giọng nói của Đường Lăng có hơi khàn, cô áp sát trong lòng anh như vậy còn không ngừng giãy giụa, cựa quậy, khiến anh có hơi sắp không nhịn được rồi.
Lâm Bối giật mình, sau khi hiểu ý của Đường Lăng thì lập tức không dám nhúc nhích bừa bãi nữa.
Khóe miệng của Đường Lăng cong lên, trên mặt nhiều thêm ý cười, anh ghé sát tai của cô khẽ nói: “Rất ngoan.”
Bây giờ là ở trên xe, Đường Lăng không thể làm gì với cô, anh vừa rồi chỉ là nhìn thấy cô cố ý kéo dãn khoảng cách với anh, trong lòng rất không thoải mái, cho nên mới không kìm được mà kéo cô lại.
Anh có thể dung túng tất cả những chuyện khác của cô, nhưng chỉ không thể dung túng cô tránh né anh.
Lâm Bối thầm rầu rĩ trong lòng, tai lại không tự chủ mà đỏ lên, đôi tai trắng ngần như nhuộm đỏ, màu đỏ kiều diễm.
Ánh mắt của Đường Lăng tối đi vài phần, vốn dĩ không có định làm gì với cô, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, trực tiếp ngậm lấy cái tai đang đỏ bừng đó của cô mút nhẹ.
Cơ thể của Lâm Bối lập tức cứng đờ, từ tai đến cổ rồi đến mặt đều đỏ rồi, người này sao có thể như vậy chứ?
Lâm Bối cảm thấy cơ thể cứng đờ của mình dường như hơi run rẩy, trái tim lúc này dường như đập vô cùng nhanh, loại cảm giác đó thế nào cũng không thể kiểm soát được.
Cô lớn như này đây là lần đầu tiên có cảm giác như này.
Lần trước khi ở khách sạn, lúc đó Đường Lăng bị người ta bỏ thuốc, cô lúc đó xem như là bị Đường Lăng cưỡng ép, chỉ là ngại thân phận của mình không thể bị lộ, cô lúc đó không dám kêu cứu, đương nhiên, lấy sức của cô căn bản không lại được Đường Lăng.
Cho nên, lúc đó cô thật sự cũng có tức giận, có ủy khuất.
Nhưng tình cảnh lúc đó, cô cho dù có tức giận hơn nữa, có ủy khuất hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám sinh sự, nếu không phải bởi vì sau này người phụ nữ đó quậy đến mức thật sự quá lợi hại, chuyện tối hôm đó cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tối hôm đó, cô chỉ nhớ mình rất đau, rất đau, rõ ràng sau đó cũng có một ít cảm giác kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không có tim đập nhanh như lúc này, cơ thể không kìm được mà run rẩy, trái tim còn có cảm giác tê dại.
Lâm Bối không biết mình sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cô biết những cái này đều là Đường Lăng tạo ra.
Thật ra cô không phải chưa từng tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần, dù sao cô là giả nam, cho nên những người khác đều xem cô là đàn ông.
Có khi khó tránh một số tiếp xúc bình thường, có khi còn sẽ có tình huống vai bá vai, nhưng lúc đó cô chỉ cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn tránh né.
Đường Lăng lại khác, cho dù tối hôm đó, cô lúc đó rõ ràng là bị cưỡng ép, cô lúc đó có tức giận, có ủy khuất, nhưng lại không có ghê tởm.
Mà mỗi lần khi Đường Lăng ôm cô, cô cũng chưa từng có cảm giác ghê tởm.
Sự đụng chạm của những người đàn ông khác đều sẽ khiến cô ghê tởm, bao gồm cả việc thỉnh thoảng tiếp xúc với đại vương tử cô cũng bài xích, nhưng chỉ đối với Đường Lăng lại không có.
Lâm Bối nghĩ đến điều này, cơ thể lần nữa cứng đờ, tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao không bài xích, không căm ghét Đường Lăng chứ!!!
Cô, cô sẽ không phải là…
Lâm Bối thầm hít thở một hơi, đột nhiên cảm thấy nhịp tim đập càng nhanh.
Có điều may mà Đường Lăng không có làm cái gì nữa.
Đến khách sạn, sau khi xuống xe, điện thoại của Lâm Bối đổ chuông.
Cô rút điện thoại ra, khi cô nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại, lông mày hơi nhíu lại: “Tôi nghe điện thoại.”
Lâm Bối nói với Đường Lăng một tiếng, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại.
“Mẹ.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng của Lâm Bối có hơi phù phiếm, còn chưa có khôi phục từ trong chuyện vừa rồi.
“Bối, con ở đâu? Tối nay về đây không?” Đầu dây bên kia giọng nói của mẹ Lâm có hơi khẩn trương, rõ ràng mang theo vài phần khác thường.
“Sao vậy?” Lâm Bối trước mẫn cảm, nghe ra điều không đúng, khi Lâm Bối nói chuyện cùng lúc đi về phía trước vài bước, cố ý kéo dãn một ít khoảng cách với Đường Lăng, cô không muốn để Đường Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ cô.
Đường Lăng tự nhiên nhìn thấy động tác của cô, lông mày của anh nhíu lại, có điều không có phá cô nữa, anh vừa rồi nhìn thấy tên hiển thị, biết đó là cuộc gọi của mẹ Lâm Bối.
“Mấy ngày nay con như thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?” Mẹ Lâm ngập ngừng một lát, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói rõ ràng nhiều thêm vài phần lo lắng.
“Không có, rốt cuộc làm sao rồi?” Lâm Bối không hiểu mẹ Lâm tại sao lại hỏi như vậy, nhưng Lâm Bối lúc này đột nhiên có một loại dự cảm không quá tốt.
“Chiều hôm nay mẹ bị người của vương hậu gọi tới, khi mẹ tới, bọn họ đang xử lý một người, bọn họ đánh gãy chân của người đó, tai cũng cắt rồi, mắt cũng khoét rồi…” Trong giọng nói của mẹ Lâm lúc này rõ ràng mang theo vài phần run rẩy, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Sắc mặt của Lâm Bối hơi thay đổi, trong lòng tối đi, cô biết, nếu chỉ như vậy mẹ sẽ không gọi điện thoại đến, chắc chắn còn có chuyện khác.
Lâm Bối có hơi lạnh lòng, chuyện trừng phạt người dưới ở trong cung thấy không ít, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn giống như này lại cực kỳ ít có.
Cho dù là có, chắc chắn cũng là giấu người làm riêng, người cẩn thận thận trọng như vương hậu càng không thể để người khác dễ dàng phát hiện.
Cho nên vương hậu chắc chắn là cố ý, cố ý để mẹ của cô phát hiện.
Nhưng tại sao chứ?
Vương hậu tại sao muốn làm như vậy?
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Bối vô thức siết chặt, cô nhất thời cảm thấy nhịp tim dường như sắp dừng lại, lẽ nào là…
“Đi thôi, cùng về nhà.” Đường Lăng bị lườm thì không hề tức giận, tâm trạng ngược lại vô cùng tốt.
“Đường Lăng, da mặt của anh sao lại dày như vậy.” Lâm Bối không khỏi mắng một câu, có điều trong giọng nói không có quá nhiều sự giận dữ.
“Sao vậy? Em mới biết?” Lông mày của anh hơi nhướn lên, nụ cười trên mặt không ngừng cong lên, vì để theo đuổi vợ, anh cảm thấy da mặt có thể dày thêm ít nữa!
Lâm Bối thở dài có chút bất lực, cô đều luôn biết cô không phải là đối thủ của Đường Lăng, về võ thuật đánh không lại, đấu võ mồm cũng không thắng được, cho nên cô cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
“Tôi đưa anh về khách sạn.” Cô đương nhiên không thể dẫn Đường Lăng đến chỗ ở của cô, nếu bị người khác nhìn thấy, ngày mai còn không biết sẽ truyền ra tin đồn gì.
Tuy cô bây giờ có thân phận ‘đàn ông’, nhưng thân phận của Đường Lăng đặc biệt, mà có những người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.
“Không phải là đến chỗ của em sao? Tôi khá muốn đến…” Đường Lăng nhìn trông có hơi thất vọng, khi nói chuyện còn kèm một tiếng khẽ dài oán trách.
“Anh không bằng đi nằm mơ đi.” Lâm Bối cảm thấy người đàn này thật sự là có hơi không có thuốc chữa rồi.
“Về khách sạn.” Lâm Bối nhìn Đường Lăng, rất nhấn mạnh một câu.
“Được, có em ở bên cạnh, đi đâu cũng như nhau.” Đường Lăng khẽ mỉm cười, lời nói đường mật cứ vậy buột miệng nói ra, cậu cả Đường chỉ là bình thường trông lạnh lùng, nhưng không đại biểu cậu cả Đường sẽ không biết tán gái.
Lâm Bối sốc, không biết lúc này cô còn có thể nói cái gì, cô không để ý Đường Lăng nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, chỉ là, sau khi cô quay người, khóe miệng của cô lại không theo khống chế mà cong lên.
Xe của Đường Lăng ở bên ngoài, vẫn là người tài xế trước đó đưa anh đi gặp Karoo, Mạnh Lâm đã quay về rồi, Đường Lăng giết Karoo, hạ một cái mã uy lớn như vậy với Quỷ Vực Chi Thành, Mạnh Lâm biết chuyện này đã không tính là chuyện gì rồi, cậu cả Đường một khi ra tay thì lập tức sự việc được giải quyết rồi.
Cho nên Mạnh Lâm cũng không lo lắng, về thẳng nhà đi ngủ, Mạnh Lâm tối qua sau khi đón Đường Lăng về thì đã hơn 3 giờ sáng, bởi vì trong lòng lo lắng chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cộng thêm chuyện Đường Lăng còn bế một người đàn ông về phòng, Mạnh Lâm lo lắng đến nỗi căn bản không đủ được.
Bây giờ chuyện của Quỷ Vực Chi Thành đã giải quyết rồi, người đàn ông của tối qua dường như cũng biến mất, Mạnh Lâm cuối cùng cũng yên tâm rồi.
Lâm Bối với Đường Lăng đều ngồi ở hàng ghế sau, Lâm Bối ngồi ở góc trong cùng, cố gắng kéo dãn khoảng cách với Đường Lăng, Đường Lăng liếc nhìn cô, sau đó trực tiếp đưa tay kéo cô lại, trực tiếp ôm cô vào lòng.
Lâm Bối bị dọa giật mình, suýt nữa sửng sốt đến mức thốt lên, chỉ là khi nhìn thấy tài xế ở trước mặt thì cố kìm lại.
Có điều, sau khi tài xế vừa rồi đã từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy rồi, tài xế rõ ràng cũng bị dọa giật mình, nhất thời thần sắc thay đổi vài phần!
Tối qua, anh ta tận mắt thấy cậu cả Đường bế người vào phòng, cho nên chuyện hôm nay cũng không tính là gì, chỉ có điều trước đó Mạnh tổng còn nói tên mặt trắng nhỏ câu dẫn người đó biến mất rồi, không ngờ tên mặt trắng nhỏ vậy mà trực tiếp cùng cậu cả Đường đi tham gia bữa tiệc rồi.
Hơn nữa nhìn tình hình này, tối nay còn muốn cùng về khách sạn rồi.
Tài xế không phải là Mạnh Lâm, biết những chuyện này không phải là chuyện anh ta nên quản, cho nên tài xế giả bộ không nhìn thấy.
“Đường Lăng, anh buông ra.” Mặt của Lâm Bối rõ ràng đỏ bừng rồi, cô đè thấp giọng, muốn giãy khỏi trói buộc của Đường Lăng, nhưng phát hiện căn bản không có tác dụng.
“Đừng động đậy, em còn làm loạn tôi không dám bảo đảm tiếp theo liệu có xảy ra chuyện gì khác đâu.” Giọng nói của Đường Lăng có hơi khàn, cô áp sát trong lòng anh như vậy còn không ngừng giãy giụa, cựa quậy, khiến anh có hơi sắp không nhịn được rồi.
Lâm Bối giật mình, sau khi hiểu ý của Đường Lăng thì lập tức không dám nhúc nhích bừa bãi nữa.
Khóe miệng của Đường Lăng cong lên, trên mặt nhiều thêm ý cười, anh ghé sát tai của cô khẽ nói: “Rất ngoan.”
Bây giờ là ở trên xe, Đường Lăng không thể làm gì với cô, anh vừa rồi chỉ là nhìn thấy cô cố ý kéo dãn khoảng cách với anh, trong lòng rất không thoải mái, cho nên mới không kìm được mà kéo cô lại.
Anh có thể dung túng tất cả những chuyện khác của cô, nhưng chỉ không thể dung túng cô tránh né anh.
Lâm Bối thầm rầu rĩ trong lòng, tai lại không tự chủ mà đỏ lên, đôi tai trắng ngần như nhuộm đỏ, màu đỏ kiều diễm.
Ánh mắt của Đường Lăng tối đi vài phần, vốn dĩ không có định làm gì với cô, lúc này cuối cùng cũng không nhịn được, trực tiếp ngậm lấy cái tai đang đỏ bừng đó của cô mút nhẹ.
Cơ thể của Lâm Bối lập tức cứng đờ, từ tai đến cổ rồi đến mặt đều đỏ rồi, người này sao có thể như vậy chứ?
Lâm Bối cảm thấy cơ thể cứng đờ của mình dường như hơi run rẩy, trái tim lúc này dường như đập vô cùng nhanh, loại cảm giác đó thế nào cũng không thể kiểm soát được.
Cô lớn như này đây là lần đầu tiên có cảm giác như này.
Lần trước khi ở khách sạn, lúc đó Đường Lăng bị người ta bỏ thuốc, cô lúc đó xem như là bị Đường Lăng cưỡng ép, chỉ là ngại thân phận của mình không thể bị lộ, cô lúc đó không dám kêu cứu, đương nhiên, lấy sức của cô căn bản không lại được Đường Lăng.
Cho nên, lúc đó cô thật sự cũng có tức giận, có ủy khuất.
Nhưng tình cảnh lúc đó, cô cho dù có tức giận hơn nữa, có ủy khuất hơn nữa cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám sinh sự, nếu không phải bởi vì sau này người phụ nữ đó quậy đến mức thật sự quá lợi hại, chuyện tối hôm đó cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Tối hôm đó, cô chỉ nhớ mình rất đau, rất đau, rõ ràng sau đó cũng có một ít cảm giác kỳ lạ, nhưng tuyệt đối không có tim đập nhanh như lúc này, cơ thể không kìm được mà run rẩy, trái tim còn có cảm giác tê dại.
Lâm Bối không biết mình sao lại có cảm giác như vậy, nhưng cô biết những cái này đều là Đường Lăng tạo ra.
Thật ra cô không phải chưa từng tiếp xúc với đàn ông ở khoảng cách gần, dù sao cô là giả nam, cho nên những người khác đều xem cô là đàn ông.
Có khi khó tránh một số tiếp xúc bình thường, có khi còn sẽ có tình huống vai bá vai, nhưng lúc đó cô chỉ cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn tránh né.
Đường Lăng lại khác, cho dù tối hôm đó, cô lúc đó rõ ràng là bị cưỡng ép, cô lúc đó có tức giận, có ủy khuất, nhưng lại không có ghê tởm.
Mà mỗi lần khi Đường Lăng ôm cô, cô cũng chưa từng có cảm giác ghê tởm.
Sự đụng chạm của những người đàn ông khác đều sẽ khiến cô ghê tởm, bao gồm cả việc thỉnh thoảng tiếp xúc với đại vương tử cô cũng bài xích, nhưng chỉ đối với Đường Lăng lại không có.
Lâm Bối nghĩ đến điều này, cơ thể lần nữa cứng đờ, tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Tại sao không bài xích, không căm ghét Đường Lăng chứ!!!
Cô, cô sẽ không phải là…
Lâm Bối thầm hít thở một hơi, đột nhiên cảm thấy nhịp tim đập càng nhanh.
Có điều may mà Đường Lăng không có làm cái gì nữa.
Đến khách sạn, sau khi xuống xe, điện thoại của Lâm Bối đổ chuông.
Cô rút điện thoại ra, khi cô nhìn thấy số hiển thị trên màn hình điện thoại, lông mày hơi nhíu lại: “Tôi nghe điện thoại.”
Lâm Bối nói với Đường Lăng một tiếng, sau đó đi sang một bên nghe điện thoại.
“Mẹ.” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng của Lâm Bối có hơi phù phiếm, còn chưa có khôi phục từ trong chuyện vừa rồi.
“Bối, con ở đâu? Tối nay về đây không?” Đầu dây bên kia giọng nói của mẹ Lâm có hơi khẩn trương, rõ ràng mang theo vài phần khác thường.
“Sao vậy?” Lâm Bối trước mẫn cảm, nghe ra điều không đúng, khi Lâm Bối nói chuyện cùng lúc đi về phía trước vài bước, cố ý kéo dãn một ít khoảng cách với Đường Lăng, cô không muốn để Đường Lăng nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ cô.
Đường Lăng tự nhiên nhìn thấy động tác của cô, lông mày của anh nhíu lại, có điều không có phá cô nữa, anh vừa rồi nhìn thấy tên hiển thị, biết đó là cuộc gọi của mẹ Lâm Bối.
“Mấy ngày nay con như thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?” Mẹ Lâm ngập ngừng một lát, khi mở miệng lần nữa thì giọng nói rõ ràng nhiều thêm vài phần lo lắng.
“Không có, rốt cuộc làm sao rồi?” Lâm Bối không hiểu mẹ Lâm tại sao lại hỏi như vậy, nhưng Lâm Bối lúc này đột nhiên có một loại dự cảm không quá tốt.
“Chiều hôm nay mẹ bị người của vương hậu gọi tới, khi mẹ tới, bọn họ đang xử lý một người, bọn họ đánh gãy chân của người đó, tai cũng cắt rồi, mắt cũng khoét rồi…” Trong giọng nói của mẹ Lâm lúc này rõ ràng mang theo vài phần run rẩy, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.
Sắc mặt của Lâm Bối hơi thay đổi, trong lòng tối đi, cô biết, nếu chỉ như vậy mẹ sẽ không gọi điện thoại đến, chắc chắn còn có chuyện khác.
Lâm Bối có hơi lạnh lòng, chuyện trừng phạt người dưới ở trong cung thấy không ít, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn giống như này lại cực kỳ ít có.
Cho dù là có, chắc chắn cũng là giấu người làm riêng, người cẩn thận thận trọng như vương hậu càng không thể để người khác dễ dàng phát hiện.
Cho nên vương hậu chắc chắn là cố ý, cố ý để mẹ của cô phát hiện.
Nhưng tại sao chứ?
Vương hậu tại sao muốn làm như vậy?
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Bối vô thức siết chặt, cô nhất thời cảm thấy nhịp tim dường như sắp dừng lại, lẽ nào là…
Bình luận facebook