Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1427
CHƯƠNG 1427: BẢO VỆ ĐỨA BÉ (1)
“Chỉ vì điều này?” Lâm Bối sững người, cô thế nào cũng không nghĩ vậy mà sẽ là nguyên nhân này.
“Đúng, chỉ vì điều này, phụ nữ có khi thật sự là không thể hiểu nỗi.” Trong giọng nói của đại vương tử nhiều thêm vài phần xuýt xoa: “Vương hậu chỉ là muốn lấy mẹ của em ra xả giận, bà ấy cũng không dám thật sự làm gì mẹ em, cũng không dám làm gì em, em bây giờ dù sao cũng là người bên cạnh anh, vương hậu cũng không dám làm bừa.”
Lâm Bồi nắm điện thoại, nhất thời không nói chuyện, những năm nay, cô cẩn thận mọi nơi, thận trọng mọi chỗ, cô không muốn đắc tội ai, nhưng không ngờ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với vương hậu.
Lâm Bồi biết vương hậu không phải là loại người độ lượng kia, chuyện này không thể xong như vậy được, hơn nữa người sau lưng là lấy cô so sánh với tam vương tử, tam vương tử là con trai ruột của vương hậu.
Vương hậu chắc chắn sẽ nghĩ cách làm khó cô!!
“Có điều, em gần đây cũng chú ý một chút, đừng xảy ra lỗi gì, đừng bị vương hậu bắt được thóp, chỉ cần bà ấy không túm được chỗ sai của em cũng không dám làm bừa.” Đại vương tử rõ ràng cũng hiểu điểm này, cho nên vẫn nhắc nhở vài câu.
“Được, em biết rồi.” Lâm Bối thầm hít thở một hơi, tuy vốn là một chuyện nhỏ, nhưng tính cách của vương hậu, tuyệt đối có thể quậy lớn sự việc.
Đại vương tử nói, vương hậu chỉ cần không bắt được chỗ sai của cô sẽ không làm bừa, nhưng Lâm Bồi biết, vương hậu chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn cách bắt được chỗ sai của cô, cho dù không bắt được, nói không chừng cũng có thể cường thế tạo ra cho cô một tội danh.
Càng huống chỉ, chuyện thân phận của cô giống như là một quả bom không chắc, một khi bất cần thì có thể sẽ nỗ tung.
Nếu để vương hậu phát hiện bí mật thân phận của cô, cô nghĩ đến lúc đó cô cho dù có mười cái mạng cũng không đủ chết, đương nhiên đến lúc đó mẹ của cô cũng tuyệt đối không sống được.
Nếu thật sự thân phận của cô bị lộ, đại vương tử đều không bảo vệ nỗi cô!
“Lâm Bối, trước đó không phải là nói muốn ra ngoài du lịch hay sao? Hay là anh bây giờ cho em nghỉ phép, em ra ngoài chơi một khoảng thời gian, tránh bị vương hậu bắt được chỗ sai gì đó, đợi quá khoảng thời gian này, chuyện này qua đi thì em quay về.” Đại vương tử khi nói đến mấy chữ bắt được chỗ sai thì hơi nhắn mạnh giọng điệu, rất rõ ràng lời này của đại vương tử mang theo vài phần ám thị.
Đại vương tử rõ ràng cũng nghĩ tới việc vương hậu có khả năng sẽ cho người hãm hại Lâm Bối, gán cho Lâm Bồi một tội danh.
Chuyện như này ở trong cung thấy không ít.
Đại vương tử lúc này cũng nghĩ đến bên phía Đường Lăng, Đường Lăng không hề che đậy mục đích như kia, đại vương tử cũng rất đau đầu, rất là lo lắng.
Lâm Bồi hơi sững ra, mắt hơi lóe lên, cô hiểu ý của đại vương tử, nói thật cô cũng muốn trốn đi, không chỉ là trốn vương hậu, trốn Đường Lăng, sau khi ra nước ngoài cũng thuận tiện giải quyết vấn đề cô mang thai.
Nhưng Lâm Bối nghĩ đến lời cảnh cáo hết lần này đến lần khác của Đường Lăng, cô biết Đường Lăng chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội ra nước ngoài.
Hơn nữa cô cho dù ra nước ngoài, cũng chưa chắc có thể trốn được Đường Lăng, bởi vì cô biết Đường Lăng ở rất nhiều nơi đều có thế lực của mình, cho dù Đường Lăng không có, Dương Tầm Chiêu cũng có.
Có điều, cô ngược lại có thể trốn ở trong nước một khoảng thời gian, nơi này dù sao là nước R, là địa bàn của cô, cô có một nơi rất bí mật, nơi đó ngoài cô ra không có ai biết, ngay cả mẹ của cô với đại vương tử đều không biết.
Người bình thường cũng tuyệt đối tìm không được nơi đó.
Cô với Đường Lăng thật sự không thể có gì, trước đây không thể, sau này càng không thể, bây giờ vương hậu chắc chắn sẽ cho người theo dõi cô bắt cứ lúc nào, cô là tuyệt đối không thể xảy ra bắt kỳ sai sót nào.
Cho nên loại tình hình này, giữa cô và Đường Lăng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Mà lấy thái độ của Đường Lăng bây giờ đối với cô, nếu cô còn tiếp xúc với Đường Lăng nữa, Lâm Bối thật sự không dám bảo đảm liệu có xảy ra chuyện gì?
Hôm nay ở trong khách sạn, Đường Lăng trực tiếp kéo cô ra, lúc đó những người khắc ở trong phòng khả năng bị chuyện xảy ra trước đó làm chắn động, không có nghĩ nhiều, nhưng đại vương tử không phải là đã nghĩ nhiều rồi sao?
Hơn nữa đại vương tử còn nhìn một cái thì nhìn rõ chân tướng sự việc.
Cái này tuy có nguyên nhân nhất định với việc bản thân đại vương tử thích đàn ông, nhưng nếu nghĩ thêm chuyện xảy ra trong máy lần này, những người khác chưa chắc sẽ không nghỉ ngờ.
Càng huống chi, Lâm Bồi càng sợ, những hành vi mà Đường Lăng làm với cô còn không chỉ là nắm cỗ tay cô, cô sợ Đường Lăng làm ra chuyện quá đáng hơn, dù sao trước đó ở trong khách sạn Đường Lăng đã trực tiếp hôn cô.
Lần này không có bị người ta phát hiện, nhưng ai cũng không dám bảo đảm lần sau sẽ không bị người ta phát hiện.
Nếu bị người khác phát hiện rồi, hậu quả như này, trong lòng Lâm Bối rất rõ.
Cho nên, cô bây giờ bắt buộc phải tránh Đường Lăng ra, không tiếp tục có bắt kỳ tiếp xúc gì với Đường Lăng nữa.
“Được, em cũng đang muốn ra ngoài cho khuây khỏa, làm phiền đại vương tử sắp xếp giúp em.” Lâm Bối nắm chặt điện thoại, cô lúc này thuận theo lời của đại vương tử mà đáp lời.
“Vậy em muốn đi đâu? Có nơi đặc biệt muốn đi không?” Đại vương tử ngược lại không có nghĩ nhiều, kiến nghị này là anh ta đưa ra, Lâm Bồi để anh ta sắp xếp anh ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Đại vương tử sắp xếp đi, anh sắp xếp nơi nào thì em đi nơi đó, dù sao, chỉ là đi cho khuây khỏa, đi đâu cũng như nhau.” Lâm Bối vốn không định thật sự ra nước ngoài, ra nước ngoài chỉ là một cái vỏ bọc.
“Được, vậy anh sắp xếp địa điểm cho em, anh sau khi cho người đặt vé máy bay và khách sạn cho em thì sẽ thông báo với em.” Đại vương tử không hề nghỉ ngờ, trực tiếp đáp ứng.
Lâm Bồi sau khi cúp máy thì thầm hít thở một hơi, cơ thể của cô dựa vào tường, đôi mắt nhìn bầu trời đêm, sao của ngày hôm nay rất đẹp, cô muốn cười, nhưng lại có hơi cười không nỗi.
Cô biết, từ ngày cô về hoàng cung thì cô không có tự do, cũng không dám tùy hứng.
Sự tùy hứng của cô bắt cứ lúc nào cũng có khả năng máu tươi nhuộm đất!!
Đại khái khoảng 50 phút sau, Lâm Bối rút điện thoại của mình ra, mở một trang web, sau đó ở trên web.
đặt một vé máy bay.
Cô để đại vương tử sắp xếp chuyện ra nước ngoài, đó là một cái vỏ bọc, cô biết đại vương tử cho người đi sắp xếp, Đường Lăng chắc chắn sẽ nhận được tin, nhưng sợ cái đó còn không đủ.
Đường Lăng thông minh như vậy, trong lòng cô rất rõ, cô biết Đường Lăng không có dễ dàng mắc câu như vậy, cho nên, bản thân cô lại đặt một vé máy bay.
Chiêu giương đông kích tây này của cô, hy vọng có thể đủ giáu được Đường Lăng.
Lâm Bối sau khi đặt vé máy bay, lúc này mới mở cửa nhà, đi vào trong biệt thự.
Trong phòng, mẹ Lâm còn chưa có ngủ, bà ta rõ ràng thật sự bị chuyện của ngày hôm nay dọa rồi, lúc này đang một mình cuộn người trên sô pha ngây ngốc, TV cũng không có mở.
Nghe thấy âm thanh, mẹ Lâm nhanh chóng quay đầu, khi nhìn thấy Lâm Bối, mẹ Lâm trực tiếp lao tới: “Lâm Bồi, con cuối cùng cũng về rồi, con có biết không, mẹ hôm nay sắp bị dọa chết rồi.” Mẹ Lâm lao tới tốc độ có hơi nhanh, lực đạo có hơi lớn, Lâm Bối đang cúi người thay giày bị loạng choạng.
Khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối chính là nhanh chóng đưa hai tay bảo vệ bụng của mình.
Sau khi ý thức được động tác này của mình, Lâm Bối lập tức giật mình, cô đều luôn biết đứa trẻ này cô không thể muốn, không thể giữ, cô đều đang nghĩ cách phá bỏ đứa trẻ này.
Trước ngày hôm nay, suy nghĩ này là kiên định vô cùng!
Nhưng tại sao, khi cảm nhận được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của cô là bảo vệ đứa trẻ này!
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Trong lòng Lâm Bối vừa sửng sốt, vừa có hơi sợ hãi, cô không biết cô rốt cuộc làm sao nữa.
May mà, mẹ Lâm không có để ý động tác của cô, mẹ Lâm đã lao vào trong lòng của Lâm Bồi, ôm lấy Lâm Bối rồi bật khóc: “Lâm Bối, con nói vương hậu rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy? Bà ta có phải là phát hiện chuyện của con rồi không? Con có phải là không cẩn thận lộ ra sơ hở gì đó bị bà ta phát hiện rồi?
Mẹ bình thường kêu con nhất định phải cần thận, nhát định phải thận trọng, con rốt cuộc có nghe lời của mẹ không.”
Mẹ Lâm khóc rất thương tâm, nhưng trong tiếng nức nở lại kèm theo vài phần khiển trách.
Lâm Bối chính vì động tác vô thức vừa rồi của mình mà sững người, tâm trạng phức tạp, lúc này lại nghe thấy lời này của mẹ Lâm, khóe miệng của cô míim lại, không có nói chuyện.
“Lâm Bồi, con sẽ không thật sự là vì bản thân không cẩn thận bị vương hậu phát hiện rồi chứ?” Mẹ Lâm vốn chỉ khiển trách vu vơ, nhưng bây giờ bà ta cũng không nghe tháy lời của Lâm Bối, lập tức đứng dậy nhìn sang Lâm Bối, giọng nói rõ ràng nâng cao hơn vài phần.
Lâm Bối nhìn bà ta, cảm thấy trong lòng có hơi lạnh, nhất thời đột nhiên không muốn nói chuyện, đương nhiên cô lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
“Con? Con… sẽ không phải là thật chứ?” Nhưng sự trầm mặc của Lâm Bối lúc này lọt vào trong mắt của mẹ Lâm lại trở thành sự mặc nhận, vẻ mặt của mẹ Lâm lập tức thay đổi: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cần thận, con rốt cuộc bị sao thế? Sao còn bị người ta phát hiện rồi?”
“Chỉ vì điều này?” Lâm Bối sững người, cô thế nào cũng không nghĩ vậy mà sẽ là nguyên nhân này.
“Đúng, chỉ vì điều này, phụ nữ có khi thật sự là không thể hiểu nỗi.” Trong giọng nói của đại vương tử nhiều thêm vài phần xuýt xoa: “Vương hậu chỉ là muốn lấy mẹ của em ra xả giận, bà ấy cũng không dám thật sự làm gì mẹ em, cũng không dám làm gì em, em bây giờ dù sao cũng là người bên cạnh anh, vương hậu cũng không dám làm bừa.”
Lâm Bồi nắm điện thoại, nhất thời không nói chuyện, những năm nay, cô cẩn thận mọi nơi, thận trọng mọi chỗ, cô không muốn đắc tội ai, nhưng không ngờ bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với vương hậu.
Lâm Bồi biết vương hậu không phải là loại người độ lượng kia, chuyện này không thể xong như vậy được, hơn nữa người sau lưng là lấy cô so sánh với tam vương tử, tam vương tử là con trai ruột của vương hậu.
Vương hậu chắc chắn sẽ nghĩ cách làm khó cô!!
“Có điều, em gần đây cũng chú ý một chút, đừng xảy ra lỗi gì, đừng bị vương hậu bắt được thóp, chỉ cần bà ấy không túm được chỗ sai của em cũng không dám làm bừa.” Đại vương tử rõ ràng cũng hiểu điểm này, cho nên vẫn nhắc nhở vài câu.
“Được, em biết rồi.” Lâm Bối thầm hít thở một hơi, tuy vốn là một chuyện nhỏ, nhưng tính cách của vương hậu, tuyệt đối có thể quậy lớn sự việc.
Đại vương tử nói, vương hậu chỉ cần không bắt được chỗ sai của cô sẽ không làm bừa, nhưng Lâm Bồi biết, vương hậu chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương nghìn cách bắt được chỗ sai của cô, cho dù không bắt được, nói không chừng cũng có thể cường thế tạo ra cho cô một tội danh.
Càng huống chỉ, chuyện thân phận của cô giống như là một quả bom không chắc, một khi bất cần thì có thể sẽ nỗ tung.
Nếu để vương hậu phát hiện bí mật thân phận của cô, cô nghĩ đến lúc đó cô cho dù có mười cái mạng cũng không đủ chết, đương nhiên đến lúc đó mẹ của cô cũng tuyệt đối không sống được.
Nếu thật sự thân phận của cô bị lộ, đại vương tử đều không bảo vệ nỗi cô!
“Lâm Bối, trước đó không phải là nói muốn ra ngoài du lịch hay sao? Hay là anh bây giờ cho em nghỉ phép, em ra ngoài chơi một khoảng thời gian, tránh bị vương hậu bắt được chỗ sai gì đó, đợi quá khoảng thời gian này, chuyện này qua đi thì em quay về.” Đại vương tử khi nói đến mấy chữ bắt được chỗ sai thì hơi nhắn mạnh giọng điệu, rất rõ ràng lời này của đại vương tử mang theo vài phần ám thị.
Đại vương tử rõ ràng cũng nghĩ tới việc vương hậu có khả năng sẽ cho người hãm hại Lâm Bối, gán cho Lâm Bồi một tội danh.
Chuyện như này ở trong cung thấy không ít.
Đại vương tử lúc này cũng nghĩ đến bên phía Đường Lăng, Đường Lăng không hề che đậy mục đích như kia, đại vương tử cũng rất đau đầu, rất là lo lắng.
Lâm Bồi hơi sững ra, mắt hơi lóe lên, cô hiểu ý của đại vương tử, nói thật cô cũng muốn trốn đi, không chỉ là trốn vương hậu, trốn Đường Lăng, sau khi ra nước ngoài cũng thuận tiện giải quyết vấn đề cô mang thai.
Nhưng Lâm Bối nghĩ đến lời cảnh cáo hết lần này đến lần khác của Đường Lăng, cô biết Đường Lăng chắc chắn sẽ không để cô có cơ hội ra nước ngoài.
Hơn nữa cô cho dù ra nước ngoài, cũng chưa chắc có thể trốn được Đường Lăng, bởi vì cô biết Đường Lăng ở rất nhiều nơi đều có thế lực của mình, cho dù Đường Lăng không có, Dương Tầm Chiêu cũng có.
Có điều, cô ngược lại có thể trốn ở trong nước một khoảng thời gian, nơi này dù sao là nước R, là địa bàn của cô, cô có một nơi rất bí mật, nơi đó ngoài cô ra không có ai biết, ngay cả mẹ của cô với đại vương tử đều không biết.
Người bình thường cũng tuyệt đối tìm không được nơi đó.
Cô với Đường Lăng thật sự không thể có gì, trước đây không thể, sau này càng không thể, bây giờ vương hậu chắc chắn sẽ cho người theo dõi cô bắt cứ lúc nào, cô là tuyệt đối không thể xảy ra bắt kỳ sai sót nào.
Cho nên loại tình hình này, giữa cô và Đường Lăng tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.
Mà lấy thái độ của Đường Lăng bây giờ đối với cô, nếu cô còn tiếp xúc với Đường Lăng nữa, Lâm Bối thật sự không dám bảo đảm liệu có xảy ra chuyện gì?
Hôm nay ở trong khách sạn, Đường Lăng trực tiếp kéo cô ra, lúc đó những người khắc ở trong phòng khả năng bị chuyện xảy ra trước đó làm chắn động, không có nghĩ nhiều, nhưng đại vương tử không phải là đã nghĩ nhiều rồi sao?
Hơn nữa đại vương tử còn nhìn một cái thì nhìn rõ chân tướng sự việc.
Cái này tuy có nguyên nhân nhất định với việc bản thân đại vương tử thích đàn ông, nhưng nếu nghĩ thêm chuyện xảy ra trong máy lần này, những người khác chưa chắc sẽ không nghỉ ngờ.
Càng huống chi, Lâm Bồi càng sợ, những hành vi mà Đường Lăng làm với cô còn không chỉ là nắm cỗ tay cô, cô sợ Đường Lăng làm ra chuyện quá đáng hơn, dù sao trước đó ở trong khách sạn Đường Lăng đã trực tiếp hôn cô.
Lần này không có bị người ta phát hiện, nhưng ai cũng không dám bảo đảm lần sau sẽ không bị người ta phát hiện.
Nếu bị người khác phát hiện rồi, hậu quả như này, trong lòng Lâm Bối rất rõ.
Cho nên, cô bây giờ bắt buộc phải tránh Đường Lăng ra, không tiếp tục có bắt kỳ tiếp xúc gì với Đường Lăng nữa.
“Được, em cũng đang muốn ra ngoài cho khuây khỏa, làm phiền đại vương tử sắp xếp giúp em.” Lâm Bối nắm chặt điện thoại, cô lúc này thuận theo lời của đại vương tử mà đáp lời.
“Vậy em muốn đi đâu? Có nơi đặc biệt muốn đi không?” Đại vương tử ngược lại không có nghĩ nhiều, kiến nghị này là anh ta đưa ra, Lâm Bồi để anh ta sắp xếp anh ta cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Đại vương tử sắp xếp đi, anh sắp xếp nơi nào thì em đi nơi đó, dù sao, chỉ là đi cho khuây khỏa, đi đâu cũng như nhau.” Lâm Bối vốn không định thật sự ra nước ngoài, ra nước ngoài chỉ là một cái vỏ bọc.
“Được, vậy anh sắp xếp địa điểm cho em, anh sau khi cho người đặt vé máy bay và khách sạn cho em thì sẽ thông báo với em.” Đại vương tử không hề nghỉ ngờ, trực tiếp đáp ứng.
Lâm Bồi sau khi cúp máy thì thầm hít thở một hơi, cơ thể của cô dựa vào tường, đôi mắt nhìn bầu trời đêm, sao của ngày hôm nay rất đẹp, cô muốn cười, nhưng lại có hơi cười không nỗi.
Cô biết, từ ngày cô về hoàng cung thì cô không có tự do, cũng không dám tùy hứng.
Sự tùy hứng của cô bắt cứ lúc nào cũng có khả năng máu tươi nhuộm đất!!
Đại khái khoảng 50 phút sau, Lâm Bối rút điện thoại của mình ra, mở một trang web, sau đó ở trên web.
đặt một vé máy bay.
Cô để đại vương tử sắp xếp chuyện ra nước ngoài, đó là một cái vỏ bọc, cô biết đại vương tử cho người đi sắp xếp, Đường Lăng chắc chắn sẽ nhận được tin, nhưng sợ cái đó còn không đủ.
Đường Lăng thông minh như vậy, trong lòng cô rất rõ, cô biết Đường Lăng không có dễ dàng mắc câu như vậy, cho nên, bản thân cô lại đặt một vé máy bay.
Chiêu giương đông kích tây này của cô, hy vọng có thể đủ giáu được Đường Lăng.
Lâm Bối sau khi đặt vé máy bay, lúc này mới mở cửa nhà, đi vào trong biệt thự.
Trong phòng, mẹ Lâm còn chưa có ngủ, bà ta rõ ràng thật sự bị chuyện của ngày hôm nay dọa rồi, lúc này đang một mình cuộn người trên sô pha ngây ngốc, TV cũng không có mở.
Nghe thấy âm thanh, mẹ Lâm nhanh chóng quay đầu, khi nhìn thấy Lâm Bối, mẹ Lâm trực tiếp lao tới: “Lâm Bồi, con cuối cùng cũng về rồi, con có biết không, mẹ hôm nay sắp bị dọa chết rồi.” Mẹ Lâm lao tới tốc độ có hơi nhanh, lực đạo có hơi lớn, Lâm Bối đang cúi người thay giày bị loạng choạng.
Khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của Lâm Bối chính là nhanh chóng đưa hai tay bảo vệ bụng của mình.
Sau khi ý thức được động tác này của mình, Lâm Bối lập tức giật mình, cô đều luôn biết đứa trẻ này cô không thể muốn, không thể giữ, cô đều đang nghĩ cách phá bỏ đứa trẻ này.
Trước ngày hôm nay, suy nghĩ này là kiên định vô cùng!
Nhưng tại sao, khi cảm nhận được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của cô là bảo vệ đứa trẻ này!
Cô rốt cuộc bị làm sao vậy?
Cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Trong lòng Lâm Bối vừa sửng sốt, vừa có hơi sợ hãi, cô không biết cô rốt cuộc làm sao nữa.
May mà, mẹ Lâm không có để ý động tác của cô, mẹ Lâm đã lao vào trong lòng của Lâm Bồi, ôm lấy Lâm Bối rồi bật khóc: “Lâm Bối, con nói vương hậu rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy? Bà ta có phải là phát hiện chuyện của con rồi không? Con có phải là không cẩn thận lộ ra sơ hở gì đó bị bà ta phát hiện rồi?
Mẹ bình thường kêu con nhất định phải cần thận, nhát định phải thận trọng, con rốt cuộc có nghe lời của mẹ không.”
Mẹ Lâm khóc rất thương tâm, nhưng trong tiếng nức nở lại kèm theo vài phần khiển trách.
Lâm Bối chính vì động tác vô thức vừa rồi của mình mà sững người, tâm trạng phức tạp, lúc này lại nghe thấy lời này của mẹ Lâm, khóe miệng của cô míim lại, không có nói chuyện.
“Lâm Bồi, con sẽ không thật sự là vì bản thân không cẩn thận bị vương hậu phát hiện rồi chứ?” Mẹ Lâm vốn chỉ khiển trách vu vơ, nhưng bây giờ bà ta cũng không nghe tháy lời của Lâm Bối, lập tức đứng dậy nhìn sang Lâm Bối, giọng nói rõ ràng nâng cao hơn vài phần.
Lâm Bối nhìn bà ta, cảm thấy trong lòng có hơi lạnh, nhất thời đột nhiên không muốn nói chuyện, đương nhiên cô lúc này cũng không biết nên nói cái gì.
“Con? Con… sẽ không phải là thật chứ?” Nhưng sự trầm mặc của Lâm Bối lúc này lọt vào trong mắt của mẹ Lâm lại trở thành sự mặc nhận, vẻ mặt của mẹ Lâm lập tức thay đổi: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, nhất định phải cẩn thận, nhất định phải cần thận, con rốt cuộc bị sao thế? Sao còn bị người ta phát hiện rồi?”
Bình luận facebook