Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
CHƯƠNG 14: CÓ PHẢI LÀ CÔ!!
Ánh mắt Cậu năm Tào cũng lập tức sáng lên. Quả nhiên có người đẹp! Đương nhiên trọng điểm không phải là có người đẹp, trọng điểm là người đẹp này lại có quan hệ với anh ba.
“Sau đó thì sao?” Sĩ quan cảnh sát tiếp tục truy hỏi, rõ ràng là do Cậu năm Tào bày mưu đặt kế nên xu hướng vấn đề rất rõ ràng.
“Sau đó tôi liền dừng lại tính tán chuyện một chút.” Nụ cười vô lại trên miệng Dụ Vỹ Phàm càng lộ rõ, sâu trong đáy mắt có phần hiểu rõ.
Thoạt nhìn chuyện này hình như thật sự có liên quan đến Hàn Nhã Thanh !
“Anh quen biết à?”
“Không quen biết.” Dụ Vỹ Phàm ngước mắt liếc nhìn sĩ quan cảnh sát, ánh mắt kia rất thẳng thắn.
“Không quen biết thì sao anh lại dừng lại?”
“Sĩ quan cảnh sát, nếu đổi lại thành anh, mới bốn giờ sáng nhìn thấy một người đẹp quyến rũ, yểu điệu đứng ở bên đường, anh sẽ không dừng lại à?” Dụ Vỹ Phàm cười càng thêm ngả ngớn lại có chút ý tứ sâu xa.
“…” Sĩ quan cảnh sát không nói được lời nào.
“Người đẹp quyến rũ, yểu điệu, anh ba, không tệ nhé. Đêm qua, cô gái này ở cùng anh trong khách sạn à? Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì đó không?” Trong mắt Cậu năm Tào lấp lánh vô số ánh sao, bong bóng tò mò trong lòng cũng sắp sôi trào mà bay ra rồi.
Dương Tầm Chiêu lạnh lùng nhìn cậu ta, trong vẻ lạnh lùng còn kèm theo sát ý làm người ta sợ hãi.
Cậu năm Tào run rẩy, vẫn tính là thức thời ngừng nói chuyện.
Dáng vẻ anh ba lúc này thật là đáng sợ.
“Sau đó thì sao?” Trong một gian phòng khác, sĩ quan cảnh sát điều chỉnh trạng thái, tiếp tục hỏi.
“Sau đó người đẹp không để ý, lên xe của người khác.” Dụ Vỹ Phàm vẫn tính là nói thật, lúc đó Hàn Nhã Thanh đúng là không để ý tới anh ta.
“Sĩ quan cảnh sát, thời buổi này chỉ bắt chuyện không được cũng phải vào Cục cảnh sát à?” Trên mặt Dụ Vỹ Phàm vẫn cười vô lại bất cần đời, chỉ là trong đôi mắt hơi rũ xuống lại càng lộ rõ ý cười.
Có một số việc hình như càng lúc càng thú vị rồi!
“Anh ba, anh cảm thấy lời anh ta nói có vài câu là thật, mấy câu là giả chứ?” Trong phòng bên cạnh, Cậu năm Tào nhíu mày. Dụ Vỹ Phàm này đúng là một con hồ ly, lời anh ta nói rất không đáng tin.
Chỉ là cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả đây?
“Điều tra một chút về Hàn Nhã Thanh , tất cả tài liệu bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ.” Dương Tầm Chiêu không trả lời vấn đề của cậu ta mà đột nhiên đổi đề tài.
“Hàn Nhã Thanh ? Vì sao phải điều tra cô ấy?” Người thông minh giống như Cậu năm Tào mà lần này cũng sờ không được manh mối: “Anh ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liên quan tới vấn đề này, cậu ba Dương chắc chắn sẽ không trả lời.
“Cậu lại bảo người đi làm một chuyện…” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu tối tăm, tới gần Cậu năm Tào và khẽ căn dặn vài câu.
“Anh ba, anh làm vậy cũng quá độc ác đi? Anh làm vậy nhỡ dọa cho cô cả Hàn xảy ra chuyện gì thì sao? Em nghe nói cô cả Hàn vốn đã nhát gan lại hơi đần đần…” Hai mắt Cậu năm Tào trợn tròn, khóe miệng giật giật. Anh ba có cần ác như vậy không?
Cậu ta có thể dự đoán được, bữa tiệc đính hôn của hai nhà Diệp, Ôn hôm nay nhất định sẽ không thái bình.
Nhưng anh ba thật ra cũng không làm chuyện gì, chỉ vạch trần một vài chuyện xấu của ai đó cho mọi người biết mà thôi.
Nếu cô cả Hàn không biết chuyện, bị lừa gạt, làm vậy thật ra chính là giúp cô.
Bây giờ phát hiện dù sao cũng tốt hơn chờ sau khi cưới mới phát hiện ra.
Khóe miệng Dương Tầm Chiêu đột nhiên cong lên cười, độ cong vô cùng bắt mắt nhưng làm kèm theo nguy hiểm khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhát gan à? Nếu người phụ nữ đêm qua thật sự là cô, vậy lá gan này của cô không hề nhỏ đâu!
Anh là muốn xem có phải cô hay không!
Ánh mắt Cậu năm Tào cũng lập tức sáng lên. Quả nhiên có người đẹp! Đương nhiên trọng điểm không phải là có người đẹp, trọng điểm là người đẹp này lại có quan hệ với anh ba.
“Sau đó thì sao?” Sĩ quan cảnh sát tiếp tục truy hỏi, rõ ràng là do Cậu năm Tào bày mưu đặt kế nên xu hướng vấn đề rất rõ ràng.
“Sau đó tôi liền dừng lại tính tán chuyện một chút.” Nụ cười vô lại trên miệng Dụ Vỹ Phàm càng lộ rõ, sâu trong đáy mắt có phần hiểu rõ.
Thoạt nhìn chuyện này hình như thật sự có liên quan đến Hàn Nhã Thanh !
“Anh quen biết à?”
“Không quen biết.” Dụ Vỹ Phàm ngước mắt liếc nhìn sĩ quan cảnh sát, ánh mắt kia rất thẳng thắn.
“Không quen biết thì sao anh lại dừng lại?”
“Sĩ quan cảnh sát, nếu đổi lại thành anh, mới bốn giờ sáng nhìn thấy một người đẹp quyến rũ, yểu điệu đứng ở bên đường, anh sẽ không dừng lại à?” Dụ Vỹ Phàm cười càng thêm ngả ngớn lại có chút ý tứ sâu xa.
“…” Sĩ quan cảnh sát không nói được lời nào.
“Người đẹp quyến rũ, yểu điệu, anh ba, không tệ nhé. Đêm qua, cô gái này ở cùng anh trong khách sạn à? Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì đó không?” Trong mắt Cậu năm Tào lấp lánh vô số ánh sao, bong bóng tò mò trong lòng cũng sắp sôi trào mà bay ra rồi.
Dương Tầm Chiêu lạnh lùng nhìn cậu ta, trong vẻ lạnh lùng còn kèm theo sát ý làm người ta sợ hãi.
Cậu năm Tào run rẩy, vẫn tính là thức thời ngừng nói chuyện.
Dáng vẻ anh ba lúc này thật là đáng sợ.
“Sau đó thì sao?” Trong một gian phòng khác, sĩ quan cảnh sát điều chỉnh trạng thái, tiếp tục hỏi.
“Sau đó người đẹp không để ý, lên xe của người khác.” Dụ Vỹ Phàm vẫn tính là nói thật, lúc đó Hàn Nhã Thanh đúng là không để ý tới anh ta.
“Sĩ quan cảnh sát, thời buổi này chỉ bắt chuyện không được cũng phải vào Cục cảnh sát à?” Trên mặt Dụ Vỹ Phàm vẫn cười vô lại bất cần đời, chỉ là trong đôi mắt hơi rũ xuống lại càng lộ rõ ý cười.
Có một số việc hình như càng lúc càng thú vị rồi!
“Anh ba, anh cảm thấy lời anh ta nói có vài câu là thật, mấy câu là giả chứ?” Trong phòng bên cạnh, Cậu năm Tào nhíu mày. Dụ Vỹ Phàm này đúng là một con hồ ly, lời anh ta nói rất không đáng tin.
Chỉ là cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả đây?
“Điều tra một chút về Hàn Nhã Thanh , tất cả tài liệu bất kể chuyện lớn hay chuyện nhỏ.” Dương Tầm Chiêu không trả lời vấn đề của cậu ta mà đột nhiên đổi đề tài.
“Hàn Nhã Thanh ? Vì sao phải điều tra cô ấy?” Người thông minh giống như Cậu năm Tào mà lần này cũng sờ không được manh mối: “Anh ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Liên quan tới vấn đề này, cậu ba Dương chắc chắn sẽ không trả lời.
“Cậu lại bảo người đi làm một chuyện…” Đôi mắt Dương Tầm Chiêu tối tăm, tới gần Cậu năm Tào và khẽ căn dặn vài câu.
“Anh ba, anh làm vậy cũng quá độc ác đi? Anh làm vậy nhỡ dọa cho cô cả Hàn xảy ra chuyện gì thì sao? Em nghe nói cô cả Hàn vốn đã nhát gan lại hơi đần đần…” Hai mắt Cậu năm Tào trợn tròn, khóe miệng giật giật. Anh ba có cần ác như vậy không?
Cậu ta có thể dự đoán được, bữa tiệc đính hôn của hai nhà Diệp, Ôn hôm nay nhất định sẽ không thái bình.
Nhưng anh ba thật ra cũng không làm chuyện gì, chỉ vạch trần một vài chuyện xấu của ai đó cho mọi người biết mà thôi.
Nếu cô cả Hàn không biết chuyện, bị lừa gạt, làm vậy thật ra chính là giúp cô.
Bây giờ phát hiện dù sao cũng tốt hơn chờ sau khi cưới mới phát hiện ra.
Khóe miệng Dương Tầm Chiêu đột nhiên cong lên cười, độ cong vô cùng bắt mắt nhưng làm kèm theo nguy hiểm khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhát gan à? Nếu người phụ nữ đêm qua thật sự là cô, vậy lá gan này của cô không hề nhỏ đâu!
Anh là muốn xem có phải cô hay không!