Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
CHƯƠNG 15: CÔ NGỦ VỚI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG
Bữa tiệc đính hôn của hai nhà họ Dụ và Hàn hôm nay được tổ chức ở đại sảnh tầng hai của khách sạn Kim Lăng.
Dụ Vỹ Phàm tìm một nơi hợp tình hợp lý “tình cờ gặp” Hàn Nhã Thanh , thấy cô đã mặc trang phục thỏa đáng, không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác thường. Dụ Vỹ Phàm nhướng mày, cười giống như một con hồ ly: “Em Thanh.”
Nghe cách gọi này của anh ta, Hàn Nhã Thanh bị khiếp sợ tới mức toàn thân nổi da gà.
Sáng sớm hôm nay còn là cô Hàn , sao giờ tự nhiên thành em Thanh vậy? Cách gọi này cũng thay đổi quá nhanh đi?
Đã có chuyện gì xảy ra khiến cho phong cách của anh ta thay đổi đột ngột thế? Hơn nữa còn kỳ lạ như vậy nữa!
“Vừa rồi tôi bị người ta mời tới Cục cảnh sát, cảnh sát hỏi tôi bốn giờ sáng gặp được người nào ở bên đường?” Dụ Vỹ Phàm biết rất rõ cách gọi này của anh ta hơi kinh người, nhưng anh ta biết những lời tiếp theo của anh ta hẳn sẽ làm cho cô càng kinh ngạc hơn.
Đôi mắt Dụ Vỹ Phàm nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Chỉ là phản ứng của Hàn Nhã Thanh ngoài dự đoán của anh ta, chỉ thấy lông mày giật giật rất khẽ.
Thấy cô mím môi không nói, Dụ Vỹ Phàm cười càng tươi hơn: “Em Thanh, có cần tôi lại đi nói cho cảnh sát biết người tôi gặp vào bốn giờ sáng nay ở bên đường là em hay không?”
Rất rõ ràng chuyện này là vì cô, anh ta cũng không tin cô không vội.
“Nói đi, mục đích của anh.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta và thầm thở hắt ra một hơi. Quả nhiên, Dụ Vỹ Phàm chính là một kẻ chuyên gây rắc rối. Cô gặp phải anh ta thì chuyện này nhất định sẽ phức tạp rồi. Mà điều cô cần phải làm bây giờ là có gắng chặt đứt nhánh cây đang có xu hướng mọc ra này.
“Hóa ra em Thanh đã lừa gạt mọi người, hóa ra em Thanh mới thật sự là người thông minh thấu triệt…” Cho dù đã có thể đoán được chuyện này, nhưng thấy cô đến giờ phút này còn thản nhiên, bình tĩnh như vậy, Dụ Vỹ Phàm vẫn chấn động.
Giờ phút này, anh ta mới phát hiện ra cô gái trước mắt này hoàn toàn không giống với lời đồn bên ngoài!
Cô không chỉ không ngu ngốc, còn thông minh tới mức làm cho anh ta phải thán phục. Xem ra, ngu ngốc của cô là giả vờ, đã lừa gạt được mọi người rồi.
Chỉ là anh ta không rõ vì sao cô phải cố gắng giả ngốc?
“Nói điểm chính.” Lúc này Hàn Nhã Thanh không có tâm trạng nào để nghe anh ta nói chuyện linh tinh, ánh mắt cô thản nhiên liếc qua, trực tiếp ngắt lời anh ta.
Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm giật giật, rõ ràng là anh ta tới uy hiếp người, sao bây giờ lại có cảm giác như anh ta trái lại thành người bị động vậy?
Đã bao giờ anh ta có thể dễ dàng bị người ta cướp đoạt quyền chủ động ngay trước mặt như vậy chứ?
“Tôi chỉ muốn biết đêm qua em Thanh đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, liên lụy đến tôi cũng bị mời đi Cục cảnh sát thôi!” Đương nhiên, từ trước đến nay cậu hai nhà họ Dụ co được thì dãn được, không để ý tới những chuyện vặt vãnh, trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng sự tò mò của anh ta.
“Tôi không muốn lấy anh của anh, cho nên đêm trước hôm đính hôn đã ngủ với một người đàn ông ở trong khách sạn.” Giọng điệu Hàn Nhã Thanh rất bình thản, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Mặc dù cô nói lời này có phần không khớp nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng khác là mấy. Cô biết rất rõ ràng nên dùng cách nào ngăn chặn thắc mắc của Dụ Vỹ Phàm nhanh nhất.
Cô biết, với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu không nhận được câu trả lời thì anh ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cô càng che giấu, anh ta lại càng tò mò, chuyện này ngược lại sẽ càng rắc rối hơn thôi.
Tình hình sáng sớm hôm nay như vậy, sợ rằng anh ta đã đoán được rồi.
Dụ Vỹ Phàm choáng váng, hai mắt trợn trừng và môi hơi mở ra, trong giây lát quên cả phản ứng. Anh ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, từng nghĩ cô có thể bị người hãm hại gì đó, lại tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được cô tự mình tới khách sạn ngủ với một người đàn ông.
Bữa tiệc đính hôn của hai nhà họ Dụ và Hàn hôm nay được tổ chức ở đại sảnh tầng hai của khách sạn Kim Lăng.
Dụ Vỹ Phàm tìm một nơi hợp tình hợp lý “tình cờ gặp” Hàn Nhã Thanh , thấy cô đã mặc trang phục thỏa đáng, không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác thường. Dụ Vỹ Phàm nhướng mày, cười giống như một con hồ ly: “Em Thanh.”
Nghe cách gọi này của anh ta, Hàn Nhã Thanh bị khiếp sợ tới mức toàn thân nổi da gà.
Sáng sớm hôm nay còn là cô Hàn , sao giờ tự nhiên thành em Thanh vậy? Cách gọi này cũng thay đổi quá nhanh đi?
Đã có chuyện gì xảy ra khiến cho phong cách của anh ta thay đổi đột ngột thế? Hơn nữa còn kỳ lạ như vậy nữa!
“Vừa rồi tôi bị người ta mời tới Cục cảnh sát, cảnh sát hỏi tôi bốn giờ sáng gặp được người nào ở bên đường?” Dụ Vỹ Phàm biết rất rõ cách gọi này của anh ta hơi kinh người, nhưng anh ta biết những lời tiếp theo của anh ta hẳn sẽ làm cho cô càng kinh ngạc hơn.
Đôi mắt Dụ Vỹ Phàm nhìn chằm chằm vào cô, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Chỉ là phản ứng của Hàn Nhã Thanh ngoài dự đoán của anh ta, chỉ thấy lông mày giật giật rất khẽ.
Thấy cô mím môi không nói, Dụ Vỹ Phàm cười càng tươi hơn: “Em Thanh, có cần tôi lại đi nói cho cảnh sát biết người tôi gặp vào bốn giờ sáng nay ở bên đường là em hay không?”
Rất rõ ràng chuyện này là vì cô, anh ta cũng không tin cô không vội.
“Nói đi, mục đích của anh.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta và thầm thở hắt ra một hơi. Quả nhiên, Dụ Vỹ Phàm chính là một kẻ chuyên gây rắc rối. Cô gặp phải anh ta thì chuyện này nhất định sẽ phức tạp rồi. Mà điều cô cần phải làm bây giờ là có gắng chặt đứt nhánh cây đang có xu hướng mọc ra này.
“Hóa ra em Thanh đã lừa gạt mọi người, hóa ra em Thanh mới thật sự là người thông minh thấu triệt…” Cho dù đã có thể đoán được chuyện này, nhưng thấy cô đến giờ phút này còn thản nhiên, bình tĩnh như vậy, Dụ Vỹ Phàm vẫn chấn động.
Giờ phút này, anh ta mới phát hiện ra cô gái trước mắt này hoàn toàn không giống với lời đồn bên ngoài!
Cô không chỉ không ngu ngốc, còn thông minh tới mức làm cho anh ta phải thán phục. Xem ra, ngu ngốc của cô là giả vờ, đã lừa gạt được mọi người rồi.
Chỉ là anh ta không rõ vì sao cô phải cố gắng giả ngốc?
“Nói điểm chính.” Lúc này Hàn Nhã Thanh không có tâm trạng nào để nghe anh ta nói chuyện linh tinh, ánh mắt cô thản nhiên liếc qua, trực tiếp ngắt lời anh ta.
Khóe miệng Dụ Vỹ Phàm giật giật, rõ ràng là anh ta tới uy hiếp người, sao bây giờ lại có cảm giác như anh ta trái lại thành người bị động vậy?
Đã bao giờ anh ta có thể dễ dàng bị người ta cướp đoạt quyền chủ động ngay trước mặt như vậy chứ?
“Tôi chỉ muốn biết đêm qua em Thanh đã làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, liên lụy đến tôi cũng bị mời đi Cục cảnh sát thôi!” Đương nhiên, từ trước đến nay cậu hai nhà họ Dụ co được thì dãn được, không để ý tới những chuyện vặt vãnh, trời lớn đất lớn cũng không lớn bằng sự tò mò của anh ta.
“Tôi không muốn lấy anh của anh, cho nên đêm trước hôm đính hôn đã ngủ với một người đàn ông ở trong khách sạn.” Giọng điệu Hàn Nhã Thanh rất bình thản, giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Mặc dù cô nói lời này có phần không khớp nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng khác là mấy. Cô biết rất rõ ràng nên dùng cách nào ngăn chặn thắc mắc của Dụ Vỹ Phàm nhanh nhất.
Cô biết, với tính cách của Dụ Vỹ Phàm, nếu không nhận được câu trả lời thì anh ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua, cô càng che giấu, anh ta lại càng tò mò, chuyện này ngược lại sẽ càng rắc rối hơn thôi.
Tình hình sáng sớm hôm nay như vậy, sợ rằng anh ta đã đoán được rồi.
Dụ Vỹ Phàm choáng váng, hai mắt trợn trừng và môi hơi mở ra, trong giây lát quên cả phản ứng. Anh ta từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, từng nghĩ cô có thể bị người hãm hại gì đó, lại tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được cô tự mình tới khách sạn ngủ với một người đàn ông.
Bình luận facebook