Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
CHƯƠNG 2: CHẤN ĐỘNG LÒNG NGƯỜI (2)
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt lờ đờ không nhìn thấy rõ, người lại mê man.
Người đàn ông nheo mắt, trong bóng tối không nhìn rõ được nét mặt anh, chỉ là trong nháy mắt có hơi lạnh tự do phát ra, lộ ra một sự nguy hiểm kinh người.
Chỉ tiếc rằng lúc này Hàn Nhã Thanh không cảm giác được nguy hiểm, cô chỉ biết anh ở gần như vậy làm cho cơ thể cô không quá khó chịu.
Trong phút chốc, đôi môi mọng của cô hé mở, cứ vậy mà hôn anh.
Cơ thể của người đàn ông chợt cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng đã trở nên sẫm lại.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu dịu xuống, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh có chút kinh ngạc. Người phụ nữ này từ đâu xuất hiện vậy?
Từ trước đến nay, khả năng tự chủ của anh rất mạnh, nhưng lúc này bản thân anh cũng cảm giác được hơi thở của mình hơi rối loạn.
Anh biết người phụ nữ trong ngực không bình thường, chắc cô đã bị bỏ thuốc.
Không biết Dương Tầm Chiêu nghĩ gì, một tay đột nhiên nắm mạnh lấy cánh tay của cô.
“Anh làm gì thế?” Bởi vì anh đột nhiên dùng sức nên Hàn Nhã Thanh bị đau, cô lấy lại chút ý thức, mở to mắt nhìn anh. Chỉ là ở đây quá tối, cô lại không nhìn thấy rõ gì cả.
Lúc này giọng cô không còn trong trẻo dễ nghe như trước mà trở nên khàn khàn.
“Bây giờ cô mới hỏi vấn đề này, không cảm thấy đã quá muộn sao?” Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chậm rãi cong lên đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này nhảy qua cửa sổ vào phòng, hôn anh một lúc lâu, bây giờ lại hỏi anh làm gì?
Thật thú vị!!
Hai mươi bốn năm qua, bên cạnh anh không phải chưa từng có phụ nữ, chỉ là còn chưa có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh.
Hôm nay người phụ nữ này ngược lại có phần khác hẳn! Cô lại làm cho anh hơi mất kiểm soát.
Đúng, mất kiểm soát…
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, ánh mắt lờ đờ không nhìn thấy rõ, người lại mê man.
Người đàn ông nheo mắt, trong bóng tối không nhìn rõ được nét mặt anh, chỉ là trong nháy mắt có hơi lạnh tự do phát ra, lộ ra một sự nguy hiểm kinh người.
Chỉ tiếc rằng lúc này Hàn Nhã Thanh không cảm giác được nguy hiểm, cô chỉ biết anh ở gần như vậy làm cho cơ thể cô không quá khó chịu.
Trong phút chốc, đôi môi mọng của cô hé mở, cứ vậy mà hôn anh.
Cơ thể của người đàn ông chợt cứng đờ, đôi mắt lạnh lùng đã trở nên sẫm lại.
Ánh mắt Dương Tầm Chiêu dịu xuống, nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, anh có chút kinh ngạc. Người phụ nữ này từ đâu xuất hiện vậy?
Từ trước đến nay, khả năng tự chủ của anh rất mạnh, nhưng lúc này bản thân anh cũng cảm giác được hơi thở của mình hơi rối loạn.
Anh biết người phụ nữ trong ngực không bình thường, chắc cô đã bị bỏ thuốc.
Không biết Dương Tầm Chiêu nghĩ gì, một tay đột nhiên nắm mạnh lấy cánh tay của cô.
“Anh làm gì thế?” Bởi vì anh đột nhiên dùng sức nên Hàn Nhã Thanh bị đau, cô lấy lại chút ý thức, mở to mắt nhìn anh. Chỉ là ở đây quá tối, cô lại không nhìn thấy rõ gì cả.
Lúc này giọng cô không còn trong trẻo dễ nghe như trước mà trở nên khàn khàn.
“Bây giờ cô mới hỏi vấn đề này, không cảm thấy đã quá muộn sao?” Đôi môi mỏng gợi cảm của anh chậm rãi cong lên đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này nhảy qua cửa sổ vào phòng, hôn anh một lúc lâu, bây giờ lại hỏi anh làm gì?
Thật thú vị!!
Hai mươi bốn năm qua, bên cạnh anh không phải chưa từng có phụ nữ, chỉ là còn chưa có người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt anh.
Hôm nay người phụ nữ này ngược lại có phần khác hẳn! Cô lại làm cho anh hơi mất kiểm soát.
Đúng, mất kiểm soát…
Bình luận facebook