Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1917
CHƯƠNG 1917
Vừa rồi Hàn Nhã Thanh chỉ nói đùa một câu, chẳng lẽ chỉ có người nhà họ Mặc mới có thể đến đảo Xích Lê sao?
Không ngờ Đường Vũ Kỳ nghe xong liền gọi điện cho Lâm Từ, mà càng đáng sợ hơn là Lâm Từ lại nói cô biết đảo Xích Lê ở đâu. Vậy là đảo Xích Lê thực sự tồn tại sao? Vậy tại sao đã nhiều năm nay người nhà họ Mặc lại không thể tìm được người nhà mình?
“Tôi sẽ tìm người điều tra về đảo Xích Lê xem có ai biết không.” Mặc Thành đứng lên. Nếu chỉ có một người nói đến đảo Xích Lê thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ… nó đã được nhắc đến không chỉ một lần, vậy thì có nghĩa là nó thực sự tồn tại. Nhưng tại sao không có tin tức gì? Sự không chắc chắn này khiến Mặc Thành cảm thấy khó chịu.
“Có lẽ chỉ là một hòn đảo nhỏ, trước đây chưa từng có người phát hiện.” Hàn Nhã Thanh nói. Cho dù thực sự tồn tại hòn đảo đó thì bây giờ cô chỉ biết một điều, đó là nhất định mình phải đến đảo Xích Lê, cho dù Minh Hạo có ở đó hay không thì cô cũng phải đi một chuyến.
Dương Tầm Chiêu ở một bên lắng nghe. Anh không tin trên đời có chuyện kỳ quái, nếu có thì trong lòng anh cũng sẽ kính sợ. Nhưng bây giờ sự việc liên quan đến Minh Hạo, nó là con trai anh, chuyện kính sợ đã không còn quan trọng nữa.
“Lần cuối cùng Đường Bách Khiêm để lộ dấu vết của anh ta từ mười đêm trước, ở bãi biển, sau đó thì không có tung tích nữa.” Dương Tầm Chiêu cau mày nói. Vậy nên Đường Bách Khiêm đã rời đi cùng Minh Hạo và đến đảo Xích Lê sao? Nếu đúng như vậy thì Minh Hạo sẽ rất nguy hiểm.
“Người đó do Đường Bách Khiêm để lại phải không? Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại ngất đi.” Hàn Nhã Thanh lạnh lùng nói. Theo người đó nói thì anh ta nhìn thấy một tia sáng đỏ, sau đấy liền hôn mê, nói như vậy thì làm sao có thể tin được?
“Lâm Từ có nói khi nào thì đi không?” Hàn Nhã Thanh hỏi. Vừa rồi bọn họ nhìn chăm chú quá, nên dường như đã khiến Vũ Kỳ bị dọa sợ rồi, bây giờ còn đang nép vào trong lòng cô, không chịu làm gì.
“Chị Lâm Từ nói ngày kia ạ.” Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn nói. Cô bé còn tưởng mình làm hỏng việc chứ. May quá.
“Chị nói là để con đi cùng.” Đường Vũ Kỳ nói thêm. Mặc dù không biết đảo Xích Lê ở đâu, nhưng anh trai đang ở đó nên dù có chuyện gì phía trước cô bé cũng sẵn lòng đi tới đó.
“Được.” Hàn Nhã Thanh gật đầu. Dù là đảo Xích Lê hay những nơi khác thì cô cũng đi hết.
Nhưng chuyện này lộ ra rất nhiều chi tiết kỳ lạ, làm sao Đường Bách Khiêm lại có quan hệ với người dân trên đảo Xích Lê, mối quan hệ giữa nhà họ Mặc và đảo Xích Lê là gì, Lâm Từ đóng vai trò gì trong đó?
Tuy nhiên, nhà bọn họ và nhà họ Mặc luôn không phải là kẻ thù. Trước đây có người của nhà họ Mặc đã biến mất trên đảo Xích Lê, có lẽ họ cũng muốn tìm đến đó để tìm người nhà của mình, chỉ không biết lần này có được như ý hay không.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy nơi này sẽ gây cho mình một cú sốc, nhưng không biết cú sốc này sẽ như thế nào.
Ánh trăng đêm nay hơi kỳ lạ, không phải là ánh sáng trong trẻo thuần khiết mà lại hơi nhuốm màu đỏ, màu đỏ nhàn nhạt quanh viền như đang ám chỉ một điều không lành.
Đường Minh Hạo và Linh dựa vào nhau, dưới ánh mặt trời ban ngày, hai người dường như không cảm nhận gì được về nỗi sợ nhưng đến khi màn đêm buông xuống, cảm giác sợ hãi ấy lại ập đến một cách rất chân thực, hai người đều cảm thấy ớn lạnh. Linh không dám nhắm mặt lại, máu của Phù dường như vẫn còn nhuộm đỏ cả mặt và người cô. Cảm giác thiêu đốt đó không hề bớt đi mà cứ bám chặt lấy cô.
Đường Minh Hạo cũng không dám nhắm mắt, cậu nhớ rõ ánh mắt của Phù trước khi chết, sự kinh ngạc và oán hận đó như có thể lột da lóc xương, băm họ ra làm trăm mảnh. Cậu chưa từng nhìn thấy một nỗi oán hận nào lớn như vậy, giống như nó đã hằn sâu trong tim, cậu không có cách nào để bỏ ánh mắt đó đi cả.
“Chị vẫn ổn chứ?” Đường Minh Hạo cảm thấy cả người Linh đang run lên. Cậu quay đầu lại, thấy cô đang ngồi bó gối, cả người co ro lại, đó là động tác khi người ta cảm thấy cực kỳ không an toàn.
“Chị cảm thấy mắt đau, mặt đau, cánh tay đau, cả người đều đau. Giống như là có lửa đốt vậy.” Linh run rẩy nói, cô không khống chế được cảm giác sợ hãi lúc ban ngày. Vết thương ở lòng bàn tay đã đóng vảy, bây giờ chỉ cần chạm vào là sẽ thấy đau, như rạch từng đường, từng đường vào trái tim cô.
“Vì sao lại đau?” Đường Minh Hạo nhìn Linh, trên người cô không bị thương ngoại trừ vết thương duy nhất ở lòng bàn tay, vì sao chỗ nào cũng đau như vậy được?
“Chị cảm thấy tất cả những nơi máu của cô ta dây vào đều đau.” Linh cảm thấy rất lạnh, như đang rơi vào hầm băng, cả người không chút hơi ấm, nhưng những chỗ bị đau ấy lại rất nóng, giống như đang có lửa thiêu. Cô biết trạng thái này của mình rất bất thường, nhưng cô không biết làm thế nào để điều chỉnh.
Vừa rồi Hàn Nhã Thanh chỉ nói đùa một câu, chẳng lẽ chỉ có người nhà họ Mặc mới có thể đến đảo Xích Lê sao?
Không ngờ Đường Vũ Kỳ nghe xong liền gọi điện cho Lâm Từ, mà càng đáng sợ hơn là Lâm Từ lại nói cô biết đảo Xích Lê ở đâu. Vậy là đảo Xích Lê thực sự tồn tại sao? Vậy tại sao đã nhiều năm nay người nhà họ Mặc lại không thể tìm được người nhà mình?
“Tôi sẽ tìm người điều tra về đảo Xích Lê xem có ai biết không.” Mặc Thành đứng lên. Nếu chỉ có một người nói đến đảo Xích Lê thì có thể là ngoài ý muốn, nhưng bây giờ… nó đã được nhắc đến không chỉ một lần, vậy thì có nghĩa là nó thực sự tồn tại. Nhưng tại sao không có tin tức gì? Sự không chắc chắn này khiến Mặc Thành cảm thấy khó chịu.
“Có lẽ chỉ là một hòn đảo nhỏ, trước đây chưa từng có người phát hiện.” Hàn Nhã Thanh nói. Cho dù thực sự tồn tại hòn đảo đó thì bây giờ cô chỉ biết một điều, đó là nhất định mình phải đến đảo Xích Lê, cho dù Minh Hạo có ở đó hay không thì cô cũng phải đi một chuyến.
Dương Tầm Chiêu ở một bên lắng nghe. Anh không tin trên đời có chuyện kỳ quái, nếu có thì trong lòng anh cũng sẽ kính sợ. Nhưng bây giờ sự việc liên quan đến Minh Hạo, nó là con trai anh, chuyện kính sợ đã không còn quan trọng nữa.
“Lần cuối cùng Đường Bách Khiêm để lộ dấu vết của anh ta từ mười đêm trước, ở bãi biển, sau đó thì không có tung tích nữa.” Dương Tầm Chiêu cau mày nói. Vậy nên Đường Bách Khiêm đã rời đi cùng Minh Hạo và đến đảo Xích Lê sao? Nếu đúng như vậy thì Minh Hạo sẽ rất nguy hiểm.
“Người đó do Đường Bách Khiêm để lại phải không? Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại ngất đi.” Hàn Nhã Thanh lạnh lùng nói. Theo người đó nói thì anh ta nhìn thấy một tia sáng đỏ, sau đấy liền hôn mê, nói như vậy thì làm sao có thể tin được?
“Lâm Từ có nói khi nào thì đi không?” Hàn Nhã Thanh hỏi. Vừa rồi bọn họ nhìn chăm chú quá, nên dường như đã khiến Vũ Kỳ bị dọa sợ rồi, bây giờ còn đang nép vào trong lòng cô, không chịu làm gì.
“Chị Lâm Từ nói ngày kia ạ.” Đường Vũ Kỳ ngoan ngoãn nói. Cô bé còn tưởng mình làm hỏng việc chứ. May quá.
“Chị nói là để con đi cùng.” Đường Vũ Kỳ nói thêm. Mặc dù không biết đảo Xích Lê ở đâu, nhưng anh trai đang ở đó nên dù có chuyện gì phía trước cô bé cũng sẵn lòng đi tới đó.
“Được.” Hàn Nhã Thanh gật đầu. Dù là đảo Xích Lê hay những nơi khác thì cô cũng đi hết.
Nhưng chuyện này lộ ra rất nhiều chi tiết kỳ lạ, làm sao Đường Bách Khiêm lại có quan hệ với người dân trên đảo Xích Lê, mối quan hệ giữa nhà họ Mặc và đảo Xích Lê là gì, Lâm Từ đóng vai trò gì trong đó?
Tuy nhiên, nhà bọn họ và nhà họ Mặc luôn không phải là kẻ thù. Trước đây có người của nhà họ Mặc đã biến mất trên đảo Xích Lê, có lẽ họ cũng muốn tìm đến đó để tìm người nhà của mình, chỉ không biết lần này có được như ý hay không.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy nơi này sẽ gây cho mình một cú sốc, nhưng không biết cú sốc này sẽ như thế nào.
Ánh trăng đêm nay hơi kỳ lạ, không phải là ánh sáng trong trẻo thuần khiết mà lại hơi nhuốm màu đỏ, màu đỏ nhàn nhạt quanh viền như đang ám chỉ một điều không lành.
Đường Minh Hạo và Linh dựa vào nhau, dưới ánh mặt trời ban ngày, hai người dường như không cảm nhận gì được về nỗi sợ nhưng đến khi màn đêm buông xuống, cảm giác sợ hãi ấy lại ập đến một cách rất chân thực, hai người đều cảm thấy ớn lạnh. Linh không dám nhắm mặt lại, máu của Phù dường như vẫn còn nhuộm đỏ cả mặt và người cô. Cảm giác thiêu đốt đó không hề bớt đi mà cứ bám chặt lấy cô.
Đường Minh Hạo cũng không dám nhắm mắt, cậu nhớ rõ ánh mắt của Phù trước khi chết, sự kinh ngạc và oán hận đó như có thể lột da lóc xương, băm họ ra làm trăm mảnh. Cậu chưa từng nhìn thấy một nỗi oán hận nào lớn như vậy, giống như nó đã hằn sâu trong tim, cậu không có cách nào để bỏ ánh mắt đó đi cả.
“Chị vẫn ổn chứ?” Đường Minh Hạo cảm thấy cả người Linh đang run lên. Cậu quay đầu lại, thấy cô đang ngồi bó gối, cả người co ro lại, đó là động tác khi người ta cảm thấy cực kỳ không an toàn.
“Chị cảm thấy mắt đau, mặt đau, cánh tay đau, cả người đều đau. Giống như là có lửa đốt vậy.” Linh run rẩy nói, cô không khống chế được cảm giác sợ hãi lúc ban ngày. Vết thương ở lòng bàn tay đã đóng vảy, bây giờ chỉ cần chạm vào là sẽ thấy đau, như rạch từng đường, từng đường vào trái tim cô.
“Vì sao lại đau?” Đường Minh Hạo nhìn Linh, trên người cô không bị thương ngoại trừ vết thương duy nhất ở lòng bàn tay, vì sao chỗ nào cũng đau như vậy được?
“Chị cảm thấy tất cả những nơi máu của cô ta dây vào đều đau.” Linh cảm thấy rất lạnh, như đang rơi vào hầm băng, cả người không chút hơi ấm, nhưng những chỗ bị đau ấy lại rất nóng, giống như đang có lửa thiêu. Cô biết trạng thái này của mình rất bất thường, nhưng cô không biết làm thế nào để điều chỉnh.
Bình luận facebook