Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1919
CHƯƠNG 1919
Lại là giọng nói nửa thật nửa giả, mang theo chút cười cợt và cả một sự chiều chuộng lạ lùng khiến Đường Minh Hạo cảm thấy không thoải mái. Dường như Lịch có một kiểu chiếm hữu kỳ lạ với Linh, điều này làm Đường Minh Hạo cảm nhận được sự đối địch.
Đường Minh Hạo vẫn chưa kịp sắp xếp lại những cảm giác này thì Đường Bách Khiêm đã xuất hiện trước mặt.
Vì sao anh ta lại ở đây? Đường Minh Hạo như gặp phải địch, cậu từng đoán là do Đường Bách Khiêm dẫn cậu tới đây nhưng không ngờ chính anh ta cũng đang ở đây, đây không phải là một tin tức gì tốt đẹp cả.
Nhưng… cũng không phải là không thể! Đường Minh Hạo biết mình bắt buộc phải rời khỏi đảo Xích Lê, ở đây đồng nghĩa với nguy hiểm, không có một chút hy vọng nào.
Đường Minh Hạo không nói gì, Linh ngờ vực nhìn người đứng trước mặt mình: “Anh ta sẽ dẫn Đường Minh Hạo rời khỏi đây sao?”
“Đương nhiên, anh ta là người ngoại lai, không thể nào ở lại đây lâu.” Lịch khẳng định.
Đường Minh Hạo nắm lấy góc áo của Linh: “Không sao đâu, em quen biết người kia, chú ta sẽ dẫn em rời khỏi đây.”
Nói rồi cậu nở một nụ cười với Linh rồi đi về phía Đường Bách Khiêm: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp, Minh Hạo.” Đường Bách Khiêm đưa tay vỗ đầu Đường Minh Hạo, anh ta tưởng rằng cậu sẽ chết ở đây nhưng không ngờ cậu lại không chết, đã vậy thì giúp anh ta một việc đi! Chắc hẳn cậu sẽ đồng ý, như vậy anh ta có thể gặp được mẹ của thằng bé này.
“Anh đã đồng ý với tôi nhất định sẽ tìm người đáng tin, đưa Đường Minh Hạo rời khỏi đây.” Cô lẩm bẩm nói, lại giống như nói để cho mình tin tưởng. Linh quay sang nói với Lịch nhưng ánh mắt lại dán về phía Đường Minh Hạo và Đường Bách Khiêm, cũng may, hai người này hình như có vẻ thật sự quen biết nhau.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, Minh Hạo nhất định không sao đâu.” Đường Bách Khiêm nói, nhìn Đường Minh Hạo bằng ánh mắt sâu xa, thằng nhóc này mới đến đây một thời gian mà đã có người quan tâm như vậy rồi. Nhưng Đường Minh Hạo không hề nhìn anh ta, ánh mắt của cậu dừng trên người Linh. Nếu không phải vì không thể nào tin được Đường Bách Khiêm, nếu là một người mà cậu quen, có thể có được một chút tin tưởng thì cậu nhất định sẽ đưa Linh đi cùng mình rời khỏi đây.
“Vậy tôi dẫn người đi đây.” Đường Bách Khiêm nói nhưng không ai trả lời cả, anh ta tự dẫn Đường Minh Hạo đi khỏi đó.
Linh nhìn theo bóng lưng của Đường Minh Hạo, khuôn mặt hiện vẻ nhẹ nhõm, rời khỏi đây đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa.
“Hôm qua có phải cô đã giết Phù đúng không?” Lịch đứng bên cạnh nói như đinh đóng cột, không ngờ Linh lại có dũng khí giết người, đúng là khiến anh ta càng ngày càng bất ngờ. Đáng tiếc là chút dũng khí này lại vì cậu con trai kia, đúng là đáng tức giận.
“Đúng vậy, cô ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi lại đứng yên cho cô ta giết sao?” Linh nói, giết Phù thì đã làm sao, những người này không phải cũng vì sự ích kỷ của bản thân mình mà âm thầm chuẩn bị sao. Dù sao vị trí của Phù cũng là một miếng mồi ngon mà ai cũng muốn có được. Hiện giờ người đã chết rồi, không hề liên quan tới bọn họ, như vậy không phải rất tốt sao?
“Làm khá lắm.” Lịch nói, anh ta rất thích dáng vẻ để lộ những gai nhọn trên người mình như vậy của Linh. Cô sẽ loại bỏ dần dần những người đó, nhưng một mình cô thì không đủ năng lực, anh ta có thể giúp, như vậy cũng tốt. Nếu vậy thì đến cuối cùng, người duy nhất còn ở lại chính là anh ta.
Linh không quan tâm, cô biết mình chính là con dao của Lịch, cô không phải là con dao duy nhất mà Lịch mài, nhưng chắc chắn là con dao sắc nhất. Con dao mượn sức lực của chủ nhân, giết người mình muốn giết là đủ rồi.
Đường Minh Hạo đi theo Đường Bách Khiêm, tưởng rằng Đường Bách Khiêm sẽ đưa cậu rời khỏi đây nhưng Đường Bách Khiêm dường như không có ý muốn rời khỏi chút nào.
“Khi nào thì chúng ta đi?” Đường Minh Hạo hỏi. Cậu nóng lòng muốn rời đi ngay bây giờ, cậu sợ ba mẹ lo lắng, trong lòng cũng lo lắng cho Linh nữa.
“Rời đi? Tại sao chúng ta phải đi?” Đường Bách Khiêm nực cười nhìn Đường Minh Hạo, cậu thật sự cho rằng anh ta sẽ đưa mình rời khỏi đấy à. Ba mẹ cậu sẽ sớm tới đây rồi, đến lúc đó, nếu như anh ta không lấy được thứ mình muốn, vậy thì tất cả sẽ cùng bị thiêu rụi đi!
Phải công nhận rằng Đường Bách Khiêm là một kẻ điên, thứ anh ta không lấy được cũng vĩnh viễn không bao giờ cho phép người khác có được, cho dù là bây giờ, anh ta cũng không cho phép Hàn Nhã Thanh thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Đường Minh Hạo không nói gì nữa, cậu có thể hiểu được, trong lòng cũng có suy đoán Đường Bách Khiêm sẽ làm gì. Nếu Đường Bách Khiêm quyết định ở lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh ta sẽ nói cho ba mẹ cậu biết tin tức của cậu và nhất định họ sẽ tới đây.
Lại là giọng nói nửa thật nửa giả, mang theo chút cười cợt và cả một sự chiều chuộng lạ lùng khiến Đường Minh Hạo cảm thấy không thoải mái. Dường như Lịch có một kiểu chiếm hữu kỳ lạ với Linh, điều này làm Đường Minh Hạo cảm nhận được sự đối địch.
Đường Minh Hạo vẫn chưa kịp sắp xếp lại những cảm giác này thì Đường Bách Khiêm đã xuất hiện trước mặt.
Vì sao anh ta lại ở đây? Đường Minh Hạo như gặp phải địch, cậu từng đoán là do Đường Bách Khiêm dẫn cậu tới đây nhưng không ngờ chính anh ta cũng đang ở đây, đây không phải là một tin tức gì tốt đẹp cả.
Nhưng… cũng không phải là không thể! Đường Minh Hạo biết mình bắt buộc phải rời khỏi đảo Xích Lê, ở đây đồng nghĩa với nguy hiểm, không có một chút hy vọng nào.
Đường Minh Hạo không nói gì, Linh ngờ vực nhìn người đứng trước mặt mình: “Anh ta sẽ dẫn Đường Minh Hạo rời khỏi đây sao?”
“Đương nhiên, anh ta là người ngoại lai, không thể nào ở lại đây lâu.” Lịch khẳng định.
Đường Minh Hạo nắm lấy góc áo của Linh: “Không sao đâu, em quen biết người kia, chú ta sẽ dẫn em rời khỏi đây.”
Nói rồi cậu nở một nụ cười với Linh rồi đi về phía Đường Bách Khiêm: “Lâu rồi không gặp.”
“Đúng là lâu rồi không gặp, Minh Hạo.” Đường Bách Khiêm đưa tay vỗ đầu Đường Minh Hạo, anh ta tưởng rằng cậu sẽ chết ở đây nhưng không ngờ cậu lại không chết, đã vậy thì giúp anh ta một việc đi! Chắc hẳn cậu sẽ đồng ý, như vậy anh ta có thể gặp được mẹ của thằng bé này.
“Anh đã đồng ý với tôi nhất định sẽ tìm người đáng tin, đưa Đường Minh Hạo rời khỏi đây.” Cô lẩm bẩm nói, lại giống như nói để cho mình tin tưởng. Linh quay sang nói với Lịch nhưng ánh mắt lại dán về phía Đường Minh Hạo và Đường Bách Khiêm, cũng may, hai người này hình như có vẻ thật sự quen biết nhau.
“Yên tâm đi, có tôi ở đây, Minh Hạo nhất định không sao đâu.” Đường Bách Khiêm nói, nhìn Đường Minh Hạo bằng ánh mắt sâu xa, thằng nhóc này mới đến đây một thời gian mà đã có người quan tâm như vậy rồi. Nhưng Đường Minh Hạo không hề nhìn anh ta, ánh mắt của cậu dừng trên người Linh. Nếu không phải vì không thể nào tin được Đường Bách Khiêm, nếu là một người mà cậu quen, có thể có được một chút tin tưởng thì cậu nhất định sẽ đưa Linh đi cùng mình rời khỏi đây.
“Vậy tôi dẫn người đi đây.” Đường Bách Khiêm nói nhưng không ai trả lời cả, anh ta tự dẫn Đường Minh Hạo đi khỏi đó.
Linh nhìn theo bóng lưng của Đường Minh Hạo, khuôn mặt hiện vẻ nhẹ nhõm, rời khỏi đây đi, đừng bao giờ quay lại đây nữa.
“Hôm qua có phải cô đã giết Phù đúng không?” Lịch đứng bên cạnh nói như đinh đóng cột, không ngờ Linh lại có dũng khí giết người, đúng là khiến anh ta càng ngày càng bất ngờ. Đáng tiếc là chút dũng khí này lại vì cậu con trai kia, đúng là đáng tức giận.
“Đúng vậy, cô ta muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi lại đứng yên cho cô ta giết sao?” Linh nói, giết Phù thì đã làm sao, những người này không phải cũng vì sự ích kỷ của bản thân mình mà âm thầm chuẩn bị sao. Dù sao vị trí của Phù cũng là một miếng mồi ngon mà ai cũng muốn có được. Hiện giờ người đã chết rồi, không hề liên quan tới bọn họ, như vậy không phải rất tốt sao?
“Làm khá lắm.” Lịch nói, anh ta rất thích dáng vẻ để lộ những gai nhọn trên người mình như vậy của Linh. Cô sẽ loại bỏ dần dần những người đó, nhưng một mình cô thì không đủ năng lực, anh ta có thể giúp, như vậy cũng tốt. Nếu vậy thì đến cuối cùng, người duy nhất còn ở lại chính là anh ta.
Linh không quan tâm, cô biết mình chính là con dao của Lịch, cô không phải là con dao duy nhất mà Lịch mài, nhưng chắc chắn là con dao sắc nhất. Con dao mượn sức lực của chủ nhân, giết người mình muốn giết là đủ rồi.
Đường Minh Hạo đi theo Đường Bách Khiêm, tưởng rằng Đường Bách Khiêm sẽ đưa cậu rời khỏi đây nhưng Đường Bách Khiêm dường như không có ý muốn rời khỏi chút nào.
“Khi nào thì chúng ta đi?” Đường Minh Hạo hỏi. Cậu nóng lòng muốn rời đi ngay bây giờ, cậu sợ ba mẹ lo lắng, trong lòng cũng lo lắng cho Linh nữa.
“Rời đi? Tại sao chúng ta phải đi?” Đường Bách Khiêm nực cười nhìn Đường Minh Hạo, cậu thật sự cho rằng anh ta sẽ đưa mình rời khỏi đấy à. Ba mẹ cậu sẽ sớm tới đây rồi, đến lúc đó, nếu như anh ta không lấy được thứ mình muốn, vậy thì tất cả sẽ cùng bị thiêu rụi đi!
Phải công nhận rằng Đường Bách Khiêm là một kẻ điên, thứ anh ta không lấy được cũng vĩnh viễn không bao giờ cho phép người khác có được, cho dù là bây giờ, anh ta cũng không cho phép Hàn Nhã Thanh thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Đường Minh Hạo không nói gì nữa, cậu có thể hiểu được, trong lòng cũng có suy đoán Đường Bách Khiêm sẽ làm gì. Nếu Đường Bách Khiêm quyết định ở lại, điều đó đồng nghĩa với việc anh ta sẽ nói cho ba mẹ cậu biết tin tức của cậu và nhất định họ sẽ tới đây.
Bình luận facebook