Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Cô Vợ Thay Thế Của Sở Thiếu - Chương 23: Lâm Vào Đường Cùng
- mẹ, cảm ơn mẹ đã nghĩ ra được kế sách này giúp con.
Thẩm Nhược Lệ vô cùng vui mừng vì dụ dỗ được Trần Mỹ Lệ theo phe mình.
Mọi chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
- chỉ cần con có thể sinh cho Sở gia một đứa cháu trai mập mạp, trắng trẻo là được.
Bà ta chỉ còn mỗi một tâm nguyện là có thể bồng cháu trước khi không có sức lực nữa.
Bà ta bây giờ cũng đã gần 60, đợi vài năm nữa thì sức khỏe sẽ suy giảm.
Đến lúc đó sợ rằng muốn bồng cháu cũng bồng không nổi.
~
Nhược Giai vẫn như mọi ngày đều tan làm rất muộn.
Đồng nghiệp có người đến đón, không thì đón xe về. Còn cô thì một mình đạp xe đi về trên đoạn đường vắng.
Nhưng hôm nay cô lại xui xẻo, gặp phải ba tên lưu manh chặn đường.
- các người sao lại chặn đường của tôi ?
Ba tên đứng ba góc trái phải và phía trước đầu xe, cô bị kìm hãm không chạy đi được.
Nhược Giai bắt đầu lo lắng.
- cô em, đi chơi với bọn anh đi. Số tiền này sẽ là của em, nếu như em hầu hạ khiến bọn anh hài lòng.
Tên đứng trước mặt cô cầm ra một sấp tiền đưa lên.
Cô cần tiền nhưng không cần cái loại tiền này.
Nhược Giai bắt đầu kêu cứu, hi vọng có người đến giúp.
- cứu tôi với, có lưu manh !
Ba tên kia thấy dáng vẻ sợ sệt của cô liền cười thật lớn.
- cứ hét đi, cho dù em hét đến câm cũng không ai đến cứu em đâu.
Dường như ba tên này đã thăm dò đoạn đường này rất lâu mới dám chặn đường cô.
Nhưng có ai lại như bọn họ không. Người ta cướp của, còn bọn họ lại cướp sắc còn bỏ ra số tiền để cướp.
Nhất định là có người sai khiến rồi.
Chứ trên đời làm gì có tên dở hơi nào như ba người bọn họ.
- các người không được làm bậy !
Cô nói thì bọn họ sẽ nghe theo sao ?
Gương mặt dê xồm của ba tên đó hiện lên, ba tên đó kéo cô đi.
- các người buông tôi ra ! Cứu tôi với !
Cô dãy dụa nhưng đều vô dụng.
Nhược Giai sợ đến mức khóc lên.
- các người buông tha cho tôi đi. Người kia cho mấy người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi. Cầu xin các người !
Cô tuy sợ hãi nhưng vẫn không quên thăm dò thực hư xem thử có phải bọn người được thuê đến để làm hại cô hay không.
- nghe thấy không ? Gấp đôi đấy ! Cô gái kia nói cô ta không có tiền thì làm gì mà có tiền trả cho chúng ta. Cô lừa ai vậy hả ?
Bọn họ tiếp tục lôi cô vào một con hẻm vắng, lại tối tăm.
Cả đoạn đường không hề có một bóng người đi lại.
Lần này cô thật sự toi đời rồi.
Nhưng ít ra để cô biết được bọn người này là được một cô gái trả tiền để cưỡng bức cô.
- cứu tôi với !
Cô vẫn kiên trì la hét hi vọng sẽ có người nghe thấy.
Cô bị bọn họ đẩy ngã xuống đất.
- các người không được làm bậy đâu. Tôi cầu xin các người !
Bọn họ không hề để ý đến lời cầu xin của cô.
Đã nhận tiền của người thì phải nhẫn tâm, nói nhẫn tâm cũng không đúng. Bọn họ là vừa có tiền vừa được hưởng thụ.
Một tên ở bên cạnh, một tên ở dưới chân cô, tên còn lại thì đè lên người cô.
Tên đó mở từng cúc, từng cúc áo trên người cô ra.
Rất nhanh chóng bộ ngực căng tròn, trắng mịn liền hiện ra trước mặt.
Yết hầu tên đó không ngừng chuyển động lên xuống.
Tên phía dưới lại đưa tay sờ lên đùi cô, sau đó lại đưa tay vào dưới váy mà làm càn.
- không được, các người không được làm như vậy.
- cứu tôi với ! Cứu tôi với !
- tôi cầu xin các người, các người tha cho tôi đi. Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả cho các người mà.
Cô không ngừng khóc lóc van xin.
Cũng không ngừng la hét cầu cứu.
- bây giờ tiền đã không còn quan trọng. Cô em ngon miệng thế này, bỏ qua chính là nuối tiếc.
Tên đó cúi xuống hôn lên ngực của cô.
Cô cắn răng khóc lóc.
Chẳng lẽ ông trời muốn dồn cô vào đường cùng sao.
Lúc cô quyết định buông xui, mặc cho số phận an bày cũng là lúc có người đã xuất hiện cứu cô.
" ầm " ba tên kia liên tục bị gật sắt đánh vào đầu.
Thẩm Nhược Lệ vô cùng vui mừng vì dụ dỗ được Trần Mỹ Lệ theo phe mình.
Mọi chuyện sau này cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn.
- chỉ cần con có thể sinh cho Sở gia một đứa cháu trai mập mạp, trắng trẻo là được.
Bà ta chỉ còn mỗi một tâm nguyện là có thể bồng cháu trước khi không có sức lực nữa.
Bà ta bây giờ cũng đã gần 60, đợi vài năm nữa thì sức khỏe sẽ suy giảm.
Đến lúc đó sợ rằng muốn bồng cháu cũng bồng không nổi.
~
Nhược Giai vẫn như mọi ngày đều tan làm rất muộn.
Đồng nghiệp có người đến đón, không thì đón xe về. Còn cô thì một mình đạp xe đi về trên đoạn đường vắng.
Nhưng hôm nay cô lại xui xẻo, gặp phải ba tên lưu manh chặn đường.
- các người sao lại chặn đường của tôi ?
Ba tên đứng ba góc trái phải và phía trước đầu xe, cô bị kìm hãm không chạy đi được.
Nhược Giai bắt đầu lo lắng.
- cô em, đi chơi với bọn anh đi. Số tiền này sẽ là của em, nếu như em hầu hạ khiến bọn anh hài lòng.
Tên đứng trước mặt cô cầm ra một sấp tiền đưa lên.
Cô cần tiền nhưng không cần cái loại tiền này.
Nhược Giai bắt đầu kêu cứu, hi vọng có người đến giúp.
- cứu tôi với, có lưu manh !
Ba tên kia thấy dáng vẻ sợ sệt của cô liền cười thật lớn.
- cứ hét đi, cho dù em hét đến câm cũng không ai đến cứu em đâu.
Dường như ba tên này đã thăm dò đoạn đường này rất lâu mới dám chặn đường cô.
Nhưng có ai lại như bọn họ không. Người ta cướp của, còn bọn họ lại cướp sắc còn bỏ ra số tiền để cướp.
Nhất định là có người sai khiến rồi.
Chứ trên đời làm gì có tên dở hơi nào như ba người bọn họ.
- các người không được làm bậy !
Cô nói thì bọn họ sẽ nghe theo sao ?
Gương mặt dê xồm của ba tên đó hiện lên, ba tên đó kéo cô đi.
- các người buông tôi ra ! Cứu tôi với !
Cô dãy dụa nhưng đều vô dụng.
Nhược Giai sợ đến mức khóc lên.
- các người buông tha cho tôi đi. Người kia cho mấy người bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi. Cầu xin các người !
Cô tuy sợ hãi nhưng vẫn không quên thăm dò thực hư xem thử có phải bọn người được thuê đến để làm hại cô hay không.
- nghe thấy không ? Gấp đôi đấy ! Cô gái kia nói cô ta không có tiền thì làm gì mà có tiền trả cho chúng ta. Cô lừa ai vậy hả ?
Bọn họ tiếp tục lôi cô vào một con hẻm vắng, lại tối tăm.
Cả đoạn đường không hề có một bóng người đi lại.
Lần này cô thật sự toi đời rồi.
Nhưng ít ra để cô biết được bọn người này là được một cô gái trả tiền để cưỡng bức cô.
- cứu tôi với !
Cô vẫn kiên trì la hét hi vọng sẽ có người nghe thấy.
Cô bị bọn họ đẩy ngã xuống đất.
- các người không được làm bậy đâu. Tôi cầu xin các người !
Bọn họ không hề để ý đến lời cầu xin của cô.
Đã nhận tiền của người thì phải nhẫn tâm, nói nhẫn tâm cũng không đúng. Bọn họ là vừa có tiền vừa được hưởng thụ.
Một tên ở bên cạnh, một tên ở dưới chân cô, tên còn lại thì đè lên người cô.
Tên đó mở từng cúc, từng cúc áo trên người cô ra.
Rất nhanh chóng bộ ngực căng tròn, trắng mịn liền hiện ra trước mặt.
Yết hầu tên đó không ngừng chuyển động lên xuống.
Tên phía dưới lại đưa tay sờ lên đùi cô, sau đó lại đưa tay vào dưới váy mà làm càn.
- không được, các người không được làm như vậy.
- cứu tôi với ! Cứu tôi với !
- tôi cầu xin các người, các người tha cho tôi đi. Muốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẽ trả cho các người mà.
Cô không ngừng khóc lóc van xin.
Cũng không ngừng la hét cầu cứu.
- bây giờ tiền đã không còn quan trọng. Cô em ngon miệng thế này, bỏ qua chính là nuối tiếc.
Tên đó cúi xuống hôn lên ngực của cô.
Cô cắn răng khóc lóc.
Chẳng lẽ ông trời muốn dồn cô vào đường cùng sao.
Lúc cô quyết định buông xui, mặc cho số phận an bày cũng là lúc có người đã xuất hiện cứu cô.
" ầm " ba tên kia liên tục bị gật sắt đánh vào đầu.
Bình luận facebook