Đêm 30, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, nhưng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng pháo đứt quãng, Lăng Bắc Diệp cứ ngồi an tĩnh như vậy, một tay nắm chặt tay Lục Khải Lâm, hai mắt hơi hồng nhìn chằm chằm nước mắt của cô.
Lúc nhìn thấy cô gặp nguy hiểm, kinh hồn bạt vía, đau khổ tê tâm liệt phế vẫn đang hành hạ anh. Từng trận co rút đau đớn làm anh chỉ có thể nắm chặt tay của cô, giờ phút này, anh cũng mới ý thức được, anh vẫn quan tâm cô, vẫn yêu cô. Cũng nhớ hình ảnh vào lúc cô thấy anh, nhào vào trong ngực anh, kêu khóc gọi anh....
Một khắc kia, cô lệ thuộc vào anh, khiến anh tin rằng, cô quan tâm anh.
Lục Khải Chính từng chạy đến hỏi thăm, hàn huyên với anh mấy câu, giao phó anh chăm sóc Lục Khải Lâm thật tốt. Tự tôn của đàn ông khiến anh không cách nào nói ra tình hình thực tế với anh ấy, chỉ bảo anh ấy yên tâm. Sáng ngày thứ hai Lăng Bắc Hàn và Úc Tử Duyệt đến thăm bọn họ, khi đó Lục Khải Lâm còn chưa tỉnh lại, chỉ chốc lát sau hai người liền rời đi.
"Không cần....Tránh ra....Cút....Anh…A Diệp...."
"Lâm Lâm!" Lăng Bắc Diệp mới từ toilet ra ngoài, chỉ thấy Lục Khải Lâm vung hai tay ở trên giường, hoảng sợ kêu to, anh chạy nhanh tới, la lớn.
Lục Khải Lâm chợt tỉnh giấc, mở hai mắt ra, nhìn vẻ mặt lo lắng của Lăng Bắc Diệp. Trong đầu quay về từng màn xảy ra tối hôm qua, trong lòng hoảng sợ , "Anh A Diệp" , khàn giọng gọi, cô lớn tiếng kêu la như vậy, làm anh càng thêm đau lòng không dứt, một tay nhốt chặt hông của cô, một tay xoa gương mặt thon gầy tái nhợt của cô, đau lòng nhìn cô.
"Đừng sợ đang ở bệnh viện, không sao." Anh dịu dàng dỗ dành nói với cô, môi mỏng đang run rẩy.
Hoảng hốt, hồi hồn, mặt tràn đầy khổ sở nhìn anh, nhớ lại những việc xảy ra tối hôm qua, nghĩ đến anh đã cứu cô vào thời khắc mấu chốt, lòng của cô vô cùng cảm động.
Lăng Bắc Diệp nhìn cô, không nhịn được cúi đầu, hôn môi của cô, nhẹ nhàng nghiền ép môi cô, động tác êm ái giống như là đang trấn an cô. Lục Khải Lâm không ngờ anh lại đột nhiên hôn mình, không dám cử động, toàn thân cứng ngắc. Bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lý trí nói cho cô biết, không thể tổn thương trái tim anh.
Phát giác cô không ccự tuyệt, nụ hôn của anh càng sâu hơn, không nhịn được sinh ra lửa nóng, nhẹ nhàng liếm trên cánh môi cô, lúc muốn cạy hàm răng của cô ra thì cô cắn răng chặt chẽ, phát hiện toàn thân cô căng thẳng , Lăng Bắc Diệp không thể làm gì khác hơn là thất bại buông cô ra.
Cô vừa mới trải qua chuyện đáng sợ như vậy, anh không nên miễn cưỡng cô, Lăng Bắc Diệp ảo não, mình quá vội vàng rồi !
Nhìn hai mắt cô khép chặt, dáng vẻ giống như rất sợ, Lăng Bắc Diệp đau lòng vuốt ve gương mặt của cô, "Tại sao lại sợ như vậy? Tối hôm qua tinh thần của em cũng thất thường, nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Chẳng lẽ chỉ bởi vì bị vô lễ sao? Trực giác của Lăng Bắc Diệp cho thấy là không phải, cô lại không bị tên lưu manh kia thực hiện được ý đồ, làm sao có thể như vậy?
Nghe anh hỏi như thế, Lục Khải Lâm run sợ, "Có thể là quá sợ hãi." Cô thì thào nói, không muốn anh hoài nghi, "Chuyện tối ngày hôm qua sẽ không bị truyền thông biết chứ?" Cô ngước mắt nhìn anh, lại tự nhiên hỏi, chỉ sợ chuyện xấu này truyền đi, ảnh hưởng tới danh dự của nhà họ Lăng và nhà họ Lục.
Lăng Bắc Diệp lắc đầu, có vẻ đăm chiêu nhìn cô, "Chớ suy nghĩ quá nhiều, không có ai biết, muốn ăn cái gì?" Lăng Bắc Diệp còn chưa nói hết, cửa phòng bệnh bị gõ, chỉ thấy y tá dẫn Chu Tú Lan đi vào, trên tay Chu Tú Lan còn cầm cặp lồng giữ ấm.
Thấy mẹ, thân thể Lục Khải Lâm rõ ràng cứng đờ, mặt Chu Tú Lan cười hòa nhã, chào hỏi Lăng Bắc Diệp, Lăng Bắc Diệp cũng hết sức lễ phép chào hỏi bà, đội cảnh sát còn có việc, nên anh rời đi trước.
Lăng Bắc Diệp mới vừa rời khỏi, sắc mặt của Chu Tú Lan liền khó coi, "Ban đêm, con chạy loạn cái gì? Bao nhiêu tuổi rồi hả? ! Chuyện tối hôm qua cảu con, mẹ đã đè ép truyền thông, không ai dám đưa tin, chuyện này nếu như bị phát đi, truyền ra ngoài, con làm cho cái mặt già này của mẹ để ở chỗ nào? !" Vừa bưng canh, vừa nhìn chằm chằm Lục Khải Lâm, quát.
Lục Khải Lâm cười chua xót, vốn còn tưởng rằng bà đặc biết tới thăm cô, ngửi thấy mùi canh thơm nồng ấm áp, trong lòng cô mới đầu còn rất ấm áp, hiện tại, nghe lời nói của mẹ, cô chỉ cảm thấy bi ai.
"Mẹ, buổi tối con không thể ra ngoài đi dạo một mình sao?" Cô thản nhiên phản bác, mặt không chút thay đổi, bưng canh, không có chút cảm giác thèm ăn nào.
"Thái độ của con là gì? Mẹ không nói là không thể! Nhưng con đừng làm mất mặt mẹ!" Chu Tú Lan tức giận bẻ lại, "Từng người không để mẹ bớt lo , tối hôm qua nửa đêm anh con mới về nhà, con lại……"
Mặt Chu Tú Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói, Lục Khải Lâm cười cười, nhấp một hớp canh, nước canh rất ngon kia, giờ phút này giống như là nước thuốc đắng chát, lan tràn vào trong lòng. Đây chính là mẹ ruột của cô, bất kể lúc nào, cũng chỉ nghĩ tới lợi ích của gia tộc.
Sau khi biết cô thiếu chút nữ bị người ta vô lễ, chỉ có loại thái độ này.
"Mẹ, nếu như mà chuyện của con thật sự truyền ra ngoài, thì đến tột cùng nhà họ Lục sẽ như thế nào?" Cô nhàn nhạt hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười thống khổ.
"Không thể nào!" Chu Tú Lan nghiêm nghị phản bác, bà làm sao để chuyện xấu như vậy truyền ra ngoài? Vẻ mặt ngạo mạn, giống như cái gì bà cũng tính toán tốt rồi.
Lục Khải Lâm cười bi ai, "Mẹ, con và anh cả vẫn coi các người là người thân, nhưng, các người thì sao?" Nói như vậy, giống như bà không phải là mẹ ruột của bọn họ, ở trong mắt của Lục Khải Lâm, người mẹ ruột này của bọn họ còn nghiêm khắc hơn cả mẹ ghẻ.
"Lục Khải Lâm! Con đây là thái độ gì? ! Mẹ như vậy, còn không phải là vì tốt cho các con?" Chu Tú Lan chột dạ phản bác, lúc bà cảm thấy mình đang lợi dụng các con thì sẽ sử dụng "Vì tốt cho bọn họ " , lý do giải thích với mình như vậy, dần dà, cũng vô cùng co sức thuyết phục.
Vì tốt cho bọn họ, chỉ có gả cho nhà họ Lăng, hoặc là cưới người nhà họ Lăng, tương lai của bọn họ mới có thể không lo
Bình luận facebook