Hai người xem đến tận chín giờ, mới tắm rử đi ngủ, Lục Khải Lâm tưởng Lăng Bắc Diệp vào phòng tắm để tắm rửa, hơn nửa ngày không ra, kết quả, mới vừa vào phòng tắm, chỉ thấy anh đang trải thảm chống trơn. Tấm thảm chống trơn kia đã mua từ sớm, chờ thứ hai công nhân mới đến nhà trải, ai ngờ anh….
"Sao đã trải hết rồi à? Trải thiếu mấy tấm, em quẹo sang là được rồi." Trong lòng có chút cảm động, nhưng bắt anh trải thảm chống trơn hết phòng tắm, cô cảm thấy anh quá mức chuyện bé xé ra to rồi.
"Như vậy an toàn hơn!" Lăng Bắc Diệp trầm giọng nói, đứng dậy, rửa tay, sau đó xoay người muốn cởi áo ngủ trên người cô, "Anh…" Trong tiếng kin hô của cô, dây áo ngủ đã bị anh cởi ra, lộ ra cảnh mê người bên trong.
Con ngươi Lăng Bắc Diệp tĩnh mịch, hầu kết chuyển động, nuốt một ngụm nước bọt, bụng dưới nhanh chóng bành trướng, "Tự em tắm, tránh cho anh lửa dục đốt người khó chịu!" Xoay người lại, cô lớn tiếng nói, mở van nước.
Anh ho nhẹ mấy tiếng, ức chế cảm giác khô nóng của cổ họng, không rời đi, từ sau lưng cô cởi áo ngủ của cô ra, lưng tuyết trắng trơn mịn hoàn mĩ bày ra, con ngươi phun ra lửa, lửa nóng ngược dòng mà lên, cộng thêm nhiệt độ tăng cao trong phòng tắm, sương mù đang bốc hơi , anh càng cảm thấy lửa dục đốt người.
Nhẫn nại gạt quần lót của cô xuống, bởi vì động tác thô lỗ của anh mà tim cô đập nhanh, bước vào trong bồn tắm, anh cởi quần áo ra thật nhanh, cũng đi vào.
"Không cần…. ưmh...." Anh thiết tha hôn cô,từ khi biết cô mang thai tới nay, lần đầu tiên hôn kịch liệt như vậy. Cô có chút chống đỡ không được, hôn trả anh, tay của anh vuốt ve phần trên của của cô, tay của cô cũng săn sóc quét qua cơ ngực to lớn mà rắn chắc của anh, chậm rãi dời xuống....
Cô săn sóc, làm anh cảm động, càng cuồng dã hôn trả lại hơn, ôm cô chặt hơn, nhiệt độ phòng tắm càng ngày càng cao, cuối cùng, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, nằm ở đầu vai của cô, co quắp kịch liệt....
"Lăng Bắc Diệp, em cho anh biết, mặc dù em mang thai, nhưng anh không thể ăn vụng trong khoảng thời gian này!" Được anh ôm lên giường, Lục Khải Lâm vòng qua cổ của anh, bá đạo nói. Lăng Bắc Diệp cười xấu xa, "Có đôi tay nhỏ bé thành thạo kỹ thuật này của em, còn có cái miệng nhỏ bé mất hồn này nữa, người phụ nữ khác, đâu quyến rũ được anh."
"A… sắc Lang! Bại hoại!" Lời nói xấu xa như vậy, mà anh cũng có thể nói ra! Lục Khải Lâm che mặt....
"Hơn nữa, người phụ nữ khác bị người ta dùng rồi, anh còn ngại bẩn." Lăng Bắc Diệp lại ác ý nói, biết cô nói đùa, mà anh nói cũng là lời thật lòng, chung sống với cô cấm dục dục nhiều năm như vậy cũng không quá trớn, vậy làm sao có thể không nhịn nổi mấy tháng hày?
"Ngoài miệng thì nói như vậy, ai biết trong lòng anh nghĩ như thế nào? Đàn ông đề là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới." Lục Khải Lâm lại thầm nói.
"Vậy em móc tim anh ra nhìn thử đi?" Đặt cô xuống, ôm vào trong ngực, bắt tay của cô xoa ngực của mình, anh lại nói.
Sờ lên tim anh đập mạnh mẽ vững vàng, cô cười nhắm hai mắt, "Em tin anh, nói đùa mà thôi, đàn ông tốt phải chịu đựng được cám dỗ, em tin anh là người đàn ông tốt." Lục Khải Lâm nghiêm túc nói.
Lăng Bắc Diệp cũng cười, kéo cô vào trong ngực, "Em vất vả rồi." Trầm giọng nghiêm túc nói, cô mới mang thai hơn một tháng, còn phải chịu đựng bảy, tám tháng nữa, trong khoảng thời gian này, khẳng định rất vất vả, anh lại bận rộn như vậy....
"Sai rồi, em rất hạnh phúc, đối với phụ nữ mà nói, sinh con và nuôi dưỡng con cái là chuyện vui vẻ hạnh phúc!" Lục Khải Lâm ôm anh, cười nói.
***
Thoáng cái tết âm lịch cũng đến, Lăng Bắc Diệp rốt cuộc đã có thể nghỉ ngơi mấy ngày, vẫn là Lục Khải Chính cố ý cho anh nghỉ. Lục Khải Lâm mang thai hơn hai tháng, nôn nghén vẫn rất nghiêm trọng, cũng rất khổ cực, Lăng Bắc Diệp nghỉ ngơi mấy ngày, coi chừng một tấc cũng không rời, cùng cô đi khám thai lần thứ hai.
Lúc khám thai thì bác sĩ phát hiện bên cạnh phôi thai còn có một bóng mờ, không thấy rõ là cái gì, Lăng Bắc Diệp có chút lo lắng, bác sĩ nói qua một thời gian nữa lại tới siêu âm.
Bọn họ chỉ sợ có cái gì xấu, bác sĩ nói, cũng có thể là sinh đôi.
Lời của bác sĩ, làm trong lòng hai người bình tĩnh lại, nhưng trong nháy mắt lại tăng lên, mong đợi không dứt. Chỉ là tin tức này bọn họ tạm thời không nói với người trong nhà, tránh cho đến lúc đó lại ầm ĩ thành một trận Ô Long, mọi người vui mừng vô ích.
Mang thai hơn ba tháng thì Lục Khải Lâm không thể chờ đợi được đi siêu âm, lần này không có Lăng Bắc Diệp cùng đi, anh đi công tác ở vùng khác, là anh cả Lục Khải Chính đi cùng, lúc biết mang thai sinh đôi thì cô kích động đến nỗi thiếu chút nữa khóc toáng lên.
"Anh, em thật may mắn"Lục Khải Lâm nằm ở trong ngực anh cả, kích động nói, cúi đầu nức nở.
Lục Khải Chính cưng chiều vuốt ve ót cô, mừng rỡ đồng thời cũng nhớ tới Nhan Tịch, cô ấy mang thai song sinh sao? Thoáng qua, cái ý niệm này bị anh phất nhẹ, đỡ em gái ra khỏi phòng siêu âm.
Về đến nhà, vội vàng gọi điện thoại cho Lăng Bắc Diệp, lúc trước anh nói với cô, siêu âm xong, vô luận kết quả như thế nào, nhất định phải nói cho anh biết tình hình thật. Bọn họ cũng lo lắng cía bóng mờ đó là thứ không tốt, lần này có thể hoàn toàn yên tâm.
"Anh A Diệp"
"Chị dâu, em là Lam Khả!" Cô kích động nói, không ngờ, nghe điện thoại lại chính là Lam Khả, trong lòng trầm xuống, nghĩ thầm, điện thoại di động của anh tại sao lại ở chỗ Lam Khả.
"Lam Tử, A Diệp đâu?" Cô kềm chế cảm xúc, bình tĩnh cười nhạt hỏi.
"Chị dâu, Lão Đại cùng mấy người ra ngoài điều tra ngầm rồi, điện thoại di động giao cho em giữ, nếu chị có chuyện gì, Gì thì chờ anh ấy trở về em báo cáo lại cho!” Lam Khả thẳng thắn nói.
“A…Em đợi anh ấy trở lại, nói cho anh biết chị thật sự mang thai song sinh! Bảo anh ấy đừng lo lắng!” Lục Khải Lâm khó nén nổi mừng rỡ nói, “Còn nữa, chờ anh trở về thì bảo anh ấy gọi điện thoại cho chị! Làm phiền em!” cô lại nói.
Sinh đôi…
Trong lòng Lam Khả cũng mừng rỡ, vui mừng thay Lăng Bác Diệp, lúc anh nghe tin này nhất định sẽ rất kích động, “Chị dâu, chị yên tâm, em nhất định sẽ nói cho anh ấy biết!” Lam Khả cười nói.
Nhưng cả một ngày hôm đó, Lục Khải Lâm cũng không đợi được điện thoại của Lăng Bác Diệp, buổi rối gọi lại thì đã tắt máy, trong lòng cô mất mác suốt đêm cũng không ngủ ngon, trằn trọc trở mình…
Ngày thứ hai, Chu Tú Lan hẹn cô, mới vừa vào cửa nhà mẹ đẻ, đã thấy sắc mặt của bà cực kỳ nghiêm túc, “Mẹ, sao vậy?”
“Con xem tấm hình trong túi văn kiện này đi!” Mặt Chu Tú Lan đen lại lạnh lùng nói, Lục Khải Lâm cau mày mở ra từng tấm hình đập vào mi mắt, có Lăng Bác Diệp còn có Lam Khả…
Về sau càng nhìn, trong lòng càng khó chịu không thở nổi, hai gò má nóng lên, chóp mũi chua xót.
“Con làm gì vậy? Chồng của mình cũng không quản được, con còn có tác dụng gì?” Chu Tú Lan hướng về phía Lục Khải Lâm đang cúi đầu xem hình lạnh lùng nói.
Lục Khải Lâm cố gắng để cho bản thân giữ bình tĩnh, tự nói với mình, trong hình anh và Lam Khả ôm ôm ấp ấp đều bởi vì việc công, bọn họ đang ở nơi khác phá án.
cô để hình xuống chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn mẹ “Mẹ, không phải người đang hiểu lầm anh A Diệp chứ?” cô cười nhạt nói, giống như cái gì cũng không thấy.
“Hiểu lầm? Những hình này đều là chứng cớ, sao lại là hiểu lầm?” Chu Tú Lan cất giọng nói “Khải Lâm, con cho rằng mẹ đang khích bác quan hệ vợ chồng của các con sao? Mẹ con là vì muốn tốt cho con! Nhắc nhở con phải trông chừng chông của mình!”
“Mẹ, ý tốt của người con xin nhận! Con tin tưởng anh A Diệp không làm chuyện có lỗ với con!” Ngoài miệng tuy nói thản nhiên như vậy nhưng trong lòng lại rất không thoải mái! Vẫn không thể nào làm được việc tin tưởng anh từ đáy lòng.
“Phải! Mẹ đương nhiên cũng hi vọng đó là giả, con hãy sáng mắt lên ẹ, nếu tiểu tiện nhân đó dám phá hoại hôn nhân của con, không được tha cho cô ta!” “Tiểu tuện nhân” trong miệng bà đương nhiên là chỉ Lam Khả.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bác Diệp và Lam Khả nói chuyện ở bệnh viện, bà đã nhìn ra, còn tìm người theo dõi nhiều lần, đối với Chu Tú Lan mà nói hôn nhân của con gái không được phép có tồn tại một chút nguy cơ nào, bà sẽ giúp nó trông chừng!
“Mẹ! Những thứ này mẹ quá bận tâm rồi, về sau không cần làm loại chuyện theo dõi người khác này nữa, bị người ta phát hiện ảnh hưởng không tốt, mẹ nên nghĩ xem thân phận của mẹ là gì!” Lục Khải Lâm tiến lên, cười khuyên nhủ.
Chu Tú Lan nhất thời im lặng không phản bác. Lục Khải Lâm cất mấy tấm hình bỏ vào trong túi xách của mình “Mẹ, người hãy chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều vào, chuyện của anh cả người cũng không cần bận Tâm nhiều! Bận tâm nhiều sẽ mệt mỏi, cũng ảnh hưởng tới sức khỏe.” Trước khi đi, Lục Khải Lâm lại nói.
Chu Tú Lan uống trà không để ý tới cô, cô cười bất đắc dĩ rời đi.
Về đến nhà, cô lại gọi điện thoại cho Lăng Bác Diệp, vẫn tắt máy như cũ, cô suy nghĩ một chút vội vàng gọi điện cho Lục Khải Chính, nghĩ thầm không phải anh xảy ra chuyện gì đó chứ?
“Lâm Lâm, A Diệp đang ở vùng khác làm việc công, anh xác định, cũng bảo đảm! không được phép nghĩ vớ vẩn, em là cảnh tẩu là vợ của cậu ấy nên tin tưởng cậu ấy!” Mặc dù Lục Khải Lâm không nói gì, chỉ họi vị trí của Lăng Bác Diệp nhưng trong điện thoại Lục Khải Chính lại lạnh lùng nói.
Cũng hi vọng bất luận xảy ra cái gì Lục Khải Lâm cũng phải bình tĩnh, đừng hoài nghi Lăng Bác Diệp.
Anh cũng tin tưởng, trải qua vụ án buôn lậu vũ khí đạn dược trước kia của anh và Lăng Bắc Hàn, cô sẽ hiểu Lăng Bác Diệp đang làm những gì, là một người phụ nữ thành thục chững chạc, cô cũng có thể giữ kín bí mật.
“Anh, em không liên lạc được với anh ấy, lo lắng anh ấy sẽ xảy ra chuyện!” Lục Khải Lâm lại nói.
“A Diệp sao nó có thể để ình gặp chuyện không may chứ? Chịu bỏ lại em cùng hai đứa bé sao? Rộng lòng một chút cho anh, lúc này đừng làm cho A Diệp ngột ngạt!” Lục Khải Chính trầm giọng nói
“Em biết rồi!” cô lạnh nhạt nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, một số điện thoại xa lạ gọi tới, lúc nghe thấy âm thanh thuộc về Lăng Bác Diệp thì hoảng loạn trong lòng cô rốt cuộc cũng được đặt xuống “Tại sao anh lại tắt máy?” Lục Khải Lâm kích động hỏi, trong âm thanh mang theo chút chất vấn chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng có thể nghe được âm thanh của anh, tối thiểu chứng minh anh vẫn khỏe mạnh…
Bình luận facebook